Tử ở đây nghĩa là ‘chết’ chứ không phải ‘màu tím’, diễm: lửa
Khi Lăng Tiêu nói những lời này, biểu tình dị thường cô đơn, Doanh Phong thậm chí có một thoáng như thế, vĩnh viễn cũng không muốn biết chân tướng trong cái hộp kia.
Anh càng thêm không biết là, kỳ thật ngày hôm qua, Lăng Tiêu đã bắt đầu manh nha ý tưởng tiêu hủy thứ bên trong, nhưng hôm nay hành vi bảo vệ của Doanh Phong, khiến cậu bỏ qua ý niệm này. Đồng ý sau khi chết để Doanh Phong mở ra, đã là nhượng bộ lớn nhất mà cậu có thể làm, bất quá dù là khi đó, phỏng chừng Doanh Phong cũng chỉ nghĩ thứ bên trong chính là một đống vô dụng rách nát.
Ngay sau đó, cậu liền thấy Doanh Phong từ trong lồng ngực lấy ra một thanh chủy thủ, vì động tác này của đối phương, mắt cậu trợn tròn.
“Vì muốn nhìn thứ bên trong một cái, anh liền vội vã muốn giết tôi?"
Doanh Phong nghe thế khóe mắt nảy lên, tiếp đó lạnh mặt, xoay ngược chủy thủ lại đưa qua, chuôi hướng về cậu.
Lăng Tiêu gắt gao nhìn chòng chọc nửa ngày, mới hiểu ra ý đồ đối phương.
Cậu bán tín bán nghi dò xét đón nhận, “Cho tôi?”
Doanh Phong không phủ nhận.
"Cái của tôi..."
“Lúc đánh Khuê gãy rồi.”
Lăng Tiêu lúc này mới nhớ tới, chuyện thình lình xảy ra một cái tiếp một cái, chuyện nhỏ không đáng kể như vậy, sớm đã bị cậu quăng lên chín tầng mây.
Biết mình hiểu lầm, Lăng Tiêu hơi ngượng ngùng mượn việc đánh giá chủy thủ mà cúi đầu che giấu, sau đó cậu thấy đồ án điêu khắc trên đó, cẩn thận phân biệt một chút, mới phát hiện đó là Khuê.
"Đây là cái gì?" Cậu hỏi.
"Khuê," Doanh Phong lời ít ý nhiều trả lời.
“Tôi biết là Khuê... Ý tôi là muốn hỏi vì sao lại có Khuê?"
"Chính là làm kỷ niệm thôi."
Bởi vì Khuê xuất hiện, quỹ tích sinh mệnh hai người đã thay đổi. Mặc kệ có nguyện ý hay không, Khuê làm bọn họ sản sinh giao tập, bởi thế khi chủ tiệm hỏi anh muốn khắc gì, điều đầu tiên anh nghĩ đến chính là Khuê.
Lăng Tiêu muốn nói lại thôi, tình huống lúc này lẽ ra nên nói cám ơn, nhưng tưởng tượng đến chuyện phát sinh mấy ngày qua, nghĩ đến hết thảy Doanh Phong đã làm, hai chữ này lại vô luận nói thế nào cũng không ra khỏi miệng. Trong quá trình cậu rối rắm mâu thuẫn, Doanh Phong đã ngồi xuống bên bàn, chuẩn bị lật xem sách mượn từ thư viện.
Lăng Tiêu biết, Doanh Phong cũng không trông đợi từ miệng cậu nghe được câu cám ơn, cũng như cậu cũng không trông mong đối phương sẽ vì chuyện mấy ngày hôm trước mà nói lời xin lỗi, trong gian phòng nhất thời chỉ còn lại tiếng lật sách soàn soạt. Lăng Tiêu chưa bao giờ biết Doanh Phong còn là một người ham học như vậy, đáng tiếc anh ta đưa lưng về phía mình, bìa sách đều bị che, cậu cũng không biết Doanh Phong rốt cuộc đang đọc những thứ gì.
Lăng Tiêu không muốn ở thêm trong bầu không khí ngột ngạt này nữa, cậu mới vừa mở cửa, Doanh Phong một bên cũng không quay đầu lại đã mở miệng.
"Đi đâu?”
‘Ai cần anh lo’ bốn chữ không ngừng lẩn quẩn trong cổ họng Lăng Tiêu, cuối cùng biến thành một tiếng rầu rĩ "Đi ăn cơm."
Lúc này Doanh Phong không tiếp tục ngăn trở, Lăng Tiêu cầm thẻ từ Doanh Phong cho cậu đi vào nhà ăn quét một cái, quả nhiên còn lại hơn hôm qua rất nhiều, cậu không giỏi toán học, tính nửa ngày cũng không tính ra đây là suất sinh hoạt phí của bao nhiêu người, hình như sau khi đã trưởng thành, tiền không chỉ đơn thuần là được cấp để nuôi dưỡng thiếu niên thôi nữa.
“Ui, lại tới nữa, " nhân viên nhà ăn vừa thấy cậu liền khoái trá chào hỏi, "Ngày hôm nay cũng muốn phần đắt nhất sao?”
Lăng Tiêu ngượng ngùng cười cười, "Cơm dinh dưỡng là được rồi.”
“Thần sắc của cậu so với hôm qua tốt hơn nhiều," nhân viên nhà ăn chúc mừng cậu, “Hôm qua cậu trông như đã vài ngày không có ăn cơm vậy đó, trong lúc dậy thì nếu không hảo hảo bổ sung dinh dưỡng, sau này vóc dáng sẽ không được cao.”
Lăng Tiêu cảm ơn hảo ý của y, tìm chỗ ngồi xuống bắt đầu ăn cơm dinh dưỡng của mình.
***
Doanh Phong một mình ở lại phòng ngủ, mở ra cuốn sách đầu tiên anh mượn được, từ mục lục nhảy thẳng tới chương anh muốn tìm, cẩn thận đọc chữ viết trên đó.
—— Thể dịch của khế chủ sẽ dựa trên ý tưởng khế chủ, hoặc nhu cầu thân thể của khế tử, tạo thành ảnh hưởng khác nhau đối với khế tử, mỗi loại thể dịch đều có tác dụng tương ứng.
Phía dưới dẫn ví dụ cụ thể:
—— Máu: cường hóa chiến lực, cung cấp chất dinh dưỡng, kích dục gây hưng phấn tinh thần, khi sinh mệnh khế tử bị đe dọa có thể trì hoãn tử vong, chủ tăng cường.
—— Nướt bọt: trấn định giảm đau, tinh lọc giải độc, thôi miên gây tê liệt, thích hợp giảm bớt cảm xúc tiêu cực của khế tử, chủ ức chế.
—— Tinh dịch: sẽ tạo thành hiệu quả mê huyễn, sản sinh hưng phấn khác thường, ảnh hưởng cùng loại với thuốc phiện đối với những chủng người khác, dễ gây nghiện.
Doanh Phong hồi tưởng chuyện xảy ra đêm trước, xác nhận chính mình không có chút ý nghĩ muốn kích dục Lăng Tiêu, là vì anh căn bản không biết máu còn có loại hiệu ứng này.
Vậy thì theo như sách nói, điều kiện kích khởi thứ nhất là ý tưởng khế chủ, thứ hai là nhu cầu khế tử, vậy có nghĩa, sở dĩ Lăng Tiêu có phản ứng như vậy, kỳ thực là do nhu cầu thân thể trong tiềm thức cậu ấy dẫn tới.
Nếu suy đoán này chính xác, vậy lời đồn trong miệng nhân viên hậu cần cũng không phải chỉ là lời đồn, mà là sự thật, kết hợp mới là phương thức tốt nhất giúp vững vàng vượt qua kỳ nguy hiểm, có điều nguyên nhân của nó là cái gì đây?
Tạm thời buông tha nghi hoặc này, anh lại lật đến chương mình chú ý kế tiếp, là giải thích những điều liên quan đến tổn thương tinh thần.
—— Nếu kích thích tố dẫn phát cảm xúc tiêu cực không được trấn an đầy đủ trong kỳ rối loạn / nguy hiểm, những cảm xúc tiêu cực đó sẽ đọng lại trong tiềm thức khế tử, tạo thành tổn thương tinh thần trọn đời.
—— Tổn thương tinh thần theo mức độ có thể phân chia làm cường độ thấp, trung bình và nặng, tương ứng với thời gian khế tử có thể rời khỏi khế chủ để sinh hoạt độc lập. Một khế tử có tâm lý tuổi dậy thì hoàn toàn bình thường, cho dù cùng khế chủ cách biệt cũng sẽ không chịu ảnh hưởng, mà khế tử bị tổn thương tinh thần cường độ thấp rời khỏi khế chủ một tháng, sẽ dần dần sinh ra triệu chứ lo âu, bất an, mất ngủ. Theo thời gian trôi qua, bệnh trạng sẽ từng bước gia tăng, cho đến khi đạt đến mức độ trong kỳ nguy hiểm.
—— Bậc trung có thể tiếp nhận thời hạn phân ly bằng khoảng một nửa của cường độ thấp, người bị tổn thương tinh thần cấp bậc nặng thậm chí một ngày cũng không thể rời đi khế chủ của mình, nếu không sẽ vô pháp đi vào giấc ngủ một cách bình thường, chỉ có thể dựa vào thuốc ngủ.
Đôi mày Doanh Phong càng nhăn càng chặt, đọc thấy dòng cuối thẳng thắn gấp sách lại đi tìm Dao Đài.
Lăng Tiêu cơm nước xong xuôi đi ra thì vừa thấy Doanh Phong đi ngang chỗ này, anh ta một bộ sắc mặt ngưng trọng, thậm chí không phát hiện mình đứng cách đó không xa, điểm này khiến cho Lăng Tiêu rất hiếu kỳ. Với điều kiện không bị đối phương phát hiện, cậu len lén bám theo phía sau, theo Doanh Phong cùng tới dãy phòng y tế.
Dao Đài nhìn thấy Doanh Phong, điều đầu tiên nghĩ đến chính là Lăng Tiêu xảy ra chuyện, "Lăng Tiêu cậu ấy thế nào?”
“Tình trạng cậu ấy so với hôm qua tốt hơn nhiều,” nhưng Doanh Phong muốn nói không phải cái này, “Trước đây cô nói cậu ấy đã bị tổn thương tinh thần cường độ thấp, có phải nghĩa là hai người sau này nhất định vĩnh viễn sinh hoạt chung một chỗ, chỉ cần tách ra tinh thần khế tử liền xảy ra vấn đề?"
“Cậu muốn nghe đáp án thế nào?" Dao Đài hỏi lại, "Lần đầu tôi dặn dò cậu chuyện này chẳng phải cậu ngoảnh mặt xem thường sao? Nếu về mặt lý luận thì đúng vậy, nhưng trên thực tế, không có một đôi khế chủ và khế tử nào sống tách biệt, toàn bộ phối ngẫu đều ở cùng một chỗ, cái gọi là chia ly chỉ là ngắn ngủi, ví như xuất chinh. Trừ phi cậu ngày sau gia nhập quân bộ, xuất chiến sang tinh cầu khác, lúc này mới cần lo lắng vấn đề trong nhà có một khế tử từng bị tổn thương tinh thần.”
“Loại thương tổn này thật sự hoàn toàn không có khả năng chữa khỏi?" Doanh Phong truy vấn.
"Chữa khỏi là không thể nào, chuyển biến xấu thì lại rất dễ dàng, cậu giống như lúc trước mặc kệ không quản, phát triển thành cấp độ trung bình thậm chí nghiêm trọng hơn chỉ là chuyện sớm hay muộn, cậu bây giờ không có biện pháp khác, chỉ có thể khống chế."
Dao Đài dừng lại một chút, "Cậu nên thấy may mắn, Lăng Tiêu bây giờ còn chưa biết chuyện này, kỳ nguy hiểm của cậu ấy cũng chưa qua, muốn bảo trì tâm tình tốt, thì tuyệt không thể kích thích cảm xúc cậu ấy, chờ vững vàng vượt qua khoảng thời gian này rồi, thì tìm cách từ từ nói cho cậu ấy biết thực tình.”
Lăng Tiêu trốn ngoài cửa, mỗi một câu đối thoại giữa hai người đều nghe nhất thanh nhị sở, gắt gao bụm chặt miệng. Cậu vốn cho là chỉ cần cắn răng kiên trì qua vài năm, là có thể trời cao biển rộng cao chạy xa bay, cho đến giờ phút này mới hiểu được, ý nghĩ của chính mình chỉ là một phía tình nguyện đến bao nhiêu. Gông xiềng vô hình đã sớm giam hãm cậu, mà cậu còn ngây thơ cho là tự do rồi sẽ đến.
Không nghe được người bên trong còn nói những gì nữa, Lăng Tiêu thất hồn lạc phách rời khỏi đó, vô tình đi đến một nơi đã khiến cậu khắc cốt ghi tâm, Lam Thịnh đã nhảy xuống chính tại chỗ này, Bình Tông vào hôm đó đã vĩnh viễn rời khỏi họ, có lẽ từ một khắc đó, may mắn của đời cậu đã vẽ lên một dấu chấm tròn.
Cậu mất đi bạn thân, mất đi tự do, mất đi tôn nghiêm, mất đi tất cả, cậu đã hai bàn tay trắng.
Cậu ngồi trên nơi mà Lam Thịnh từng nhảy xuống, dùng tầm mắt cậu nhìn những quang cảnh cậu ấy từng nhìn, mặt đất xa xôi như thế, mà đám mây lại như có thể chạm vào.
Chưa bao giờ lại có một khắc, Lăng Tiêu cảm thấy mình thất bại đến thế —— từng thề muốn trở thành khế chủ, nhưng vẫn biến thành khế tử người khác; từng nghĩ bằng vào cố gắng có thể vượt qua kỳ rối loạn, cuối cùng vẫn phải dựa vào lực lượng của Doanh Phong; từng nghĩ có thể một mình kiên cường mà sống, cuối cùng ngay cả quyền lợi đó cũng bị cướp đoạt, cuộc đời của cậu giờ đã không thể không phụ thuộc vào một người khác mà trôi qua, chỉ có chết đi mới có thể mang đến giải thoát chân chính.
"Lam Thịnh," cậu lẩm nhẩm, "Chúng ta hẹn rồi sẽ gặp lại, nhưng tớ không muốn nơi tái kiến lại là Trung tâm kiểm soát. Tớ vẫn kiên trì ở bên ngoài chờ cậu, nhưng nếu như ngay cả sống sót đều phải dựa vào ân huệ người khác, kiên trì như thế thực đáng giá sao?”
“Cậu có biết không, ngay cả chuyện phát sinh đêm qua, cũng là tớ chủ động, thể diện cả đời của tớ, cũng đã cạn kiệt hết, ở trước mặt anh ta tớ đã không còn mặt mũi gì để mà mất. Anh ấy đối tớ không tốt, tớ cảm thấy thực tàn nhẫn, anh ấy đối tớ tốt, tớ cảm thấy đó là bố thí, mặc kệ anh ấy làm như thế nào, tớ đều không thể đối mặt anh ấy, trước đây còn có động lực được rời đi chống đỡ, nhưng hiện tại ngay cả điểm động lực ấy cũng không tồn tại nữa rồi."
"Lam Thịnh, nếu cậu và Bình Tông còn ở đây, các cậu sẽ khuyên tớ tiếp tục? Hay là buông tha?”
Đáng tiếc vô luận là Lam Thịnh hay Bình Tông, đều không thể trả lời.
"Lăng Tiêu!" Một tiếng hô ngầm ý tức giận, Lăng Tiêu quay đầu lại, liền chứng kiến một màn rất quen thuộc. Ngày xưa Lam Thịnh đứng ở chỗ này nhìn qua có lẽ cũng là cảnh tượng này đi, chẳng qua Bình Tông sẽ không lại xuất hiện ở cửa, mà vị trí của mình cũng đã thay đổi.
Lăng Tiêu thấy biểu tình Doanh Phong và Dao Đài, biết ngay họ hiểu lầm, cậu không muốn cho họ lỗi giác là bản thân mình nghĩ quẩn, đưa tay khẽ chống lên mép tường, định nhanh nhẹn trở mình xoay vào trong, ngờ đâu tay trượt một cái, tuyệt đối xuất phát từ ngoài ý muốn mà ngã khỏi tường chắn.
—— Ê đừng giỡn chứ, tui còn chưa có muốn chết đâu.
Thân thể cậu mất đi trọng tâm, gương mặt Doanh Phong từng chút, từng chút biến mất sau tường, khiếp sợ trong mắt đối phương cậu thấy nhất thanh nhị sở, thì ra Doanh Phong cũng sẽ lộ ra vẻ mặt như thế.
Lăng Tiêu đột nhiên nghĩ, sau khi mình chết, anh ấy có chút khổ sở nào không?
Một khắc hoảng hốt, một lực lượng kéo mạnh cậu lại, thân thể cậu theo quán tính trượt xuống chút nữa, ngay sau đó thế rơi ngừng lại.
Lăng Tiêu ngẩng đầu, phát hiện cả thân mình Doanh Phong treo giữa không trung, một tay nắm mép tường, một tay gắt gao nắm một góc cổ tay áo cậu, dù cho khí lực Doanh Phong đã xưa đâu bằng nay, nhưng chỉ dựa vào một góc nho nhỏ như thế vẫn vô pháp hoàn toàn kéo cậu lên, Lăng Tiêu có thể cảm giác được mình từng chút thoát ly khỏi ngón tay Doanh Phong.
Lăng Tiêu không thể tưởng được anh ấy sẽ phóng tới cứu mình, kỳ thật cẩn thận ngẫm lại, lúc trước anh ta đối xử với mình cũng rất tốt, mua bánh mì cho cậu, ở bên cậu cùng vượt qua cái đêm gian nan đó, lúc nguy nan mang theo cậu chạy trốn, sinh tử tồn vong cố hết sức đẩy cậu ra, một mình đối mặt tử vong —— này hết thảy đều dựa vào cậu là bạn học của anh ấy, mà không phải khế tử.
Tựa như anh ấy sẽ cứu Trục Nguyệt bị mấy học sinh lớp trên khi dễ, sẽ đem hết toàn lực giữ chặt Lam Thịnh tự sát, trợ giúp của anh không keo kiệt với bất kỳ một bạn học cần trợ giúp nào.
Ngoại trừ một khế tử mà anh ấy không yêu.
Vì cái gì chúng ta không thể chỉ là bạn?
Do dùng sức quá độ, tay Doanh Phong đã không thể khống chế phát run, Lăng Tiêu muốn giúp anh, lại càng muốn giúp chính mình một phen, cậu nâng cánh tay phải còn có thể cử động, muốn bắt lấy Doanh Phong, lại ngay sau khi giơ lên được một đoạn nhỏ, rốt cuộc không thể động đậy nữa.
Trong khoảnh khắc đó, cậu hồi tưởng lại Lam Thịnh, Lam Thịnh từng cũng bị Doanh Phong túm giữ cổ tay áo như thế, sau đó cậu ấy lựa chọn dùng bàn tay tự do kia, lấy ra chủy thủ, cắt đứt tay áo của mình.
Cậu đột nhiên minh bạch Doanh Phong vì sao lại hạn chế hành động của chính mình, nếu lúc ấy Bình Tông cũng có thể khống chế được Lam Thịnh, cậu ấy cũng không thể cắt đứt tay áo của mình ngã xuống, Bình Tông cũng sẽ không chết.
Nhưng cũng là trong nháy mắt này, Lăng Tiêu đột nhiên mất hết hy vọng, bất kể là bắt lấy tay Doanh Phong, hay là lấy ra chủy thủ bên hông, vô luận sống tạm, hay quyết tuyệt chết đi, cho đến giờ đều không phải do cậu. Bắt đầu từ một khắc Khuê xuất hiện trước mặt bọn họ, đã định sẵn kết cục cậu tất phải chết, là cậu vọng tưởng kéo dài sinh mệnh, hiện giờ hết thảy đã đến lúc cần hoàn trả.
Lừa dối mình có thể buông tha cho tôn nghiêm mà sống, kỳ thật nơi mà đáy lòng hướng về nhất vẫn là tự do.
Từng kiên trì nhất định phải quật cường, ở một khắc này đột nhiên mất đi ý nghĩa, toàn bộ chấp niệm đối với sống sót, đều không chút lưu luyến buông xuống.
Hãy để đời này hoàn toàn chấm dứt đi, kiếp sau vô luận là làm khế chủ, hay là khế tử, đều hy vọng có thể tìm một người lưỡng tình tương duyệt.
Lam Thịnh, chỉ tiếc hứa hẹn cùng cậu, không thể thực hiện.
Bình Tông, không biết về căn cứ rồi, có cơ hội ngủ bên cạnh cậu không.
Doanh Phong, may mắn lớn nhất của tôi, là lời chưa kịp nói ra khỏi miệng, vĩnh viễn ở lại trong lòng.
Lăng Tiêu tâm vô tạp niệm nhắm mắt lại, bình tĩnh nghênh đón chung điểm đời này của mình.