Khế Tử

Quyển 1 - Chương 36: Hoang vu




Lúc Doanh Phong và Lăng Tiêu một trước một sau xuất hiện, phòng học ồn ào bỗng im lặng quỷ dị. Chuyện hai người họ hôm trước đã truyền khắp vườn trường, mà khi đồng học sớm chiều ở chung tận mắt nhìn thấy màu mắt của họ biến hóa nghịch hướng một sâu một nhạt thì vẫn khiếp sợ khó nói thành lời.

Người qua đường không có lời nào để nói, bằng hữu Lăng Tiêu lại càng xấu hổ không biết nên an ủi làm sao, nếu như Trục Nguyệt cũng coi như bạn của Doanh Phong, thì lửa giận nơi đáy mắt cậu ta đã không thể dùng hừng hực để hình dung.

Cục diện cứ liên tục cương ngạnh như vậy, cho đến khi thầy tổng giám thị cùng thầy huấn luyện bước vào.

Mở lời chính là thầy tổng giám thị, thầy phụ trách quản lý kỷ luật của học viện, mỗi lần thầy phát ngôn, liền nhất định có tin bất hảo.

“Trong buổi đi thăm căn cứ vào giờ sức khỏe sinh lý học viện tổ chức cho học sinh khối mười, có hai học sinh sai phạm kỷ luật nghiêm trọng, đặc biệt công khai xử phạt như sau:

-       Học sinh Doanh Phong, Lăng Tiêu, dưới tình huống biết có biển cấm vào, tự tiện xông vào phòng thí nghiệm căn cứ, ghi nhận lỗi nặng lần một;

-       Học sinh Lăng Tiêu, vi phạm lệnh cấm trộm dược phẩm, cũng bị ghi nhận lỗi nặng lần hai, tổng cộng là hai lần, lùi lại tốt nghiệp, lưu lại chờ xem xét.”

"Phản đối," Trục Nguyệt giơ tay lên, "Rõ ràng là Lăng Tiêu một mình trộm đồ, vì sao ghi tên luôn cả Doanh Phong?”

"Doanh Phong là khế chủ của Lăng Tiêu, khế tử phạm sai lầm, là khế chủ quản giáo bất lực, trách nhiệm liên đới."

“Lúc cậu ta trộm đồ với Doanh Phong không phải quan hệ đó!"

“Quan hệ song phương lấy thời gian ghi tội làm chuẩn, đây là quy định, không cần nói nữa," thầy tổng giám thị hoàn toàn bác bỏ phản đối của Trục Nguyệt, “Trên đây là xử phạt của nhà trường, hành vi của bọn họ tính chất tồi tệ, vi phạm pháp luật, cuối cùng sẽ do quân đội thẩm phán, học viện không có quyền can thiệp. Hi vọng các vị đồng học lấy đó làm bài học, đừng tái phạm sai lầm như trên.”

Thầy tuyên bố kết quả xử phạt xong, thầy huấn luyện tiếp lời.

“Kỳ thực tập dã ngoại đã xảy ra chút ngoài ý muốn, tin tưởng các học sinh đều biết, xét tình huống đặc thù lần này, kết quả thực tập năm nay không tính vào bảng thống kê thành tích.”

"Lần này không có học trò ngộ nạn, là vạn hạnh trong bất hạnh, sau này chúng ta sẽ tăng cường thêm một bước an toàn phòng hộ trong thực tập dã ngoại, để đảm bảo chuyện như vậy sẽ không phát sinh nữa."

Thầy nói xong mấy chuyện đó, liền chuyển đề tài, “Đối với loài sinh vật hoang dã hi hữu cấp sử thi, tỉ lệ tiết học chiếm cứ trong giáo trình trên lớp lúc trước tương đối thiếu, nghĩ đến xác suất mọi người gặp phải cực thấp là một phương diện, khuyết thiếu tư liệu tỉ mỉ cũng là một nguyên nhân."

“Giờ học hôm nay, chúng ta sẽ bổ sung một vài đặc trưng cụ thể đối với chủng loài tam S.” Thầy xoay người ở trên bảng cảm ứng vẽ lên vài thứ, Trục Nguyệt nhìn đến đó, mắt không thể khống chế trợn to.

"Chúng ta đã biết, trong cơ thể từng dã thú đều tồn tại Linh hồn thạch, mà thứ chúng ta hiện đang thấy, là một loại khoáng thạch đối lập với Linh hồn thạch, tên gọi Trấn Hồn Thạch."

“Trên tinh cầu chúng ta, đã biết có mười hai loài tam S, mỗi loài đều có Trấn hồn thạch tương ứng. Trấn hồn thạch và Linh hồn thạch bất đồng lớn nhất ở chỗ, Trấn hồn thạch không tồn tại bên trong sinh vật, thậm chí sẽ cùng sinh vật bảo trì khoảng cách nhất định. Bất quá khoảng cách này khá có hạn, phàm là nơi xuất hiện sinh vật cấp sử thi, trong phạm vi năm trăm mét tất có Trấn hồn thạch tồn tại."

"Linh hồn thạch cùng Trấn hồn thạch là gắn bó tương sinh, một cặp tổ hợp ảnh hưởng lẫn nhau, sinh vật cấp sử thi hoặc nhiều hoặc ít đều có thời gian ngủ đông nhất định, trong kỳ ngủ đông, Linh hồn thạch trong cơ thể nó cũng bị vây trong trạng thái lạnh, ngay cả vệ tinh cũng không thể phát hiện dao động của nó. Chỉ khi nào Trấn hồn thạch bị di động vị trí, Linh hồn thạch tất phải hoạt hoá, chủ nhân của nó cũng sẽ nhanh chóng thức tỉnh."

Thầy huấn luyện cùng thầy tổng giám thị tầm mắt đảo qua từng gương mặt học sinh, ánh mắt sắc bén từ biến hóa biểu tình trên mặt mỗi người tìm kiếm dấu vết, Trục Nguyệt chột dạ cúi đầu, cố gắng lảng tránh cái nhìn xem xét của họ.

“Chắc hẳn mọi người cũng nghe nói, hôm qua ở khu mỏ thực tập xuất hiện Khuê, trước đó, trường học đã quét hình trên toàn bộ phương vị ở địa điểm thực tập, xác nhận không có sinh vật hi hữu trạng thái đang hoạt động ẩn hiện."

“Sau khi sự tình phát sinh, quân đội đã triệt để lục soát toàn khu, vẫn không có phát hiện bóng dáng Trấn hồn thạch, vì thế chúng tôi đoán, có thể là có đồng học lỡ mang theo nó ra.”

“Không phổ cập trước thường thức về Trấn hồn thạch cho mọi người, là sai lầm của nhân viên nhà trường, dù là ai, dưới tình huống không biết rõ tình hình, thay đổi vị trí Trấn hồn thạch, trường học cũng sẽ không truy cứu trách nhiệm.”

"Nhưng mà, Trấn hồn thạch không cùng cấp với Linh hồn thạch, là một loại khoáng thạch năng lượng đặc thù, đối linh hồn người Thiên Túc sẽ sinh ra ảnh hưởng không tốt. Bởi vậy, nếu có vị đồng học nào trong lúc vô ý chiếm được nó, xin mau chóng nộp lên, để tránh gây ra hậu quả không thể khống chế. Chỉ như vậy”

Sau khi hai người rời đi, phòng học yên tĩnh dần vang lên tiếng bàn tán khe khẽ, Trục Nguyệt vừa mới bị kinh hách, lúc này thấy nguy cơ đã qua, lại to gan ngẩng đầu.

“Ha,” cậu ta thình lình kỳ quái giễu cợt một tiếng, không chỉ tên không nói họ trào phúng, giữa một mảnh tiếng xì xào có vẻ phá lệ chói tai, "Bình thường kêu gào muốn làm khế chủ người ta, cuối cùng còn không phải ảo não làm khế tử của người khác? Còn liên luỵ người ta chịu phạt, ngay cả học cũng không thể học lên.”

Mấy người bạn thân thiết với Lăng Tiêu không hẹn mà cùng đập bàn nhảy dựng lên, “Mày nói ai đó?"

“Này còn phải hỏi sao? Không biết là ai trâng tráo nói muốn lấy máu trong tim người nào đó, kết quả trộm thuốc tiêm vào vẫn đánh không lại, mất mặt như vậy, sao không học theo bạn tốt của mình đi nhảy lầu đi?"

Không đợi bạn bè Lăng Tiêu xông lên động thủ, Trục Nguyệt đã bị người xách khỏi chỗ ngồi hung hăng cho một quyền, trực tiếp té xuống đụng ngã vài cái bàn, mấy bạn nhỏ bị liên luỵ đều thức thời vọt qua một bên.

“Cậu nói tôi sao cũng được, nhưng tôi không cho phép cậu nói Lam Thịnh như vậy,” Lăng Tiêu đứng ngay trước mắt, sắc mặt tái nhợt cảnh cáo.

Trục Nguyệt ngồi dưới đất, ôm lấy nửa bên mặt, vẫn không chịu yếu thế, “Mày với nó có gì khác nhau? Cả đám đều tự cho là đúng, cho là mình nhất định có thể làm khế chủ, cuối cùng còn không phải thua thất bại thảm hại? Nó không thể chết được rõ là đáng tiếc, sao mày không thay nó hoàn thành tâm nguyện này đi?"

Lăng Tiêu phẫn nộ túm cổ áo cậu ta xách lên khỏi mặt đất, nắm tay giơ lên cao đột nhiên cứng lại giữa không trung. Không chỉ là nắm tay, cả người cậu cũng như bị định trụ không thể động đậy.

Cậu gian nan xoay cổ qua một chút, khó có thể tin nhìn người ngồi ở cuối lớp.

Cậu sao có thể quên, lúc trước Lam Thịnh kề cận cái chết, Bình Tông chính vì không đành lòng mà không thể xâm nhập lá chắn tinh thần cậu ấy, mà sau ngày mình và Doanh Phong xác định quan hệ, đối phương lại có thể dễ dàng khống chế hành vi của mình.

“Cậu thành thật một chút cho tôi, " Doanh Phong lạnh băng băng nói.

Anh nói xong câu đó, mới loại bỏ khống chế tinh thần, Lăng Tiêu chỉ cảm thấy khí lực cả người đều bị rút hết, vô lực buông lỏng áo Trục Nguyệt.

Trục Nguyệt nhìn thấy một màn này lại càng hận, cậu ta thống hận quan hệ không tầm thường của hai người, “Sao hả, mày không phải rất lợi hại sao? Thoáng cái trở nên nghe lời như vậy, này đâu có giống như mày… Ngô."

Cậu ta đột nhiên biểu tình thống khổ bụm miệng, một viên giấy vo tròn không thiên không lệch bắn trúng vào cái miệng đang mở của cậu ta, vật thể bị bắn ra với tốc độ này, dù chỉ là một viên giấy nho nhỏ như hạt đậu, cũng đủ đánh tới đầu lưỡi cậu ta chảy máu.

“Cậu cũng câm miệng."

Đồng học trong lớp vốn đã đối Doanh Phong hoặc nhiều hoặc ít có chút e ngại, không biết có phải là ảo giác không, Doanh Phong sau khi trở thành khế chủ khí tràng trở nên càng mạnh, nhãn tình hắc sắc làm người ta không dám nhìn thẳng, mệnh lệnh nói ra cũng không còn ai dám phản bác.

Trục Nguyệt oán hận phun viên giấy cùng nước bọt và máu ra, đem mấy cái bàn ngã trên mặt đất dựng lên, cố ý phát ra âm thanh rất lớn phát tiết bất mãn trong lồng ngực.

Lăng Tiêu cũng bị mấy bằng hữu nửa ôm nửa khuyên đẩy trở lại chỗ ngồi, mọi người mượn cơ hội vỗ vỗ vai cậu an ủi.

Đình Lôi đại khái là người quan hệ tốt nhất với Lăng Tiêu ngoại trừ Bình Tông cùng Lam Thịnh, thân mật cho cậu nửa cái ôm, sau khi xoay người tầm mắt đúng lúc cùng Doanh Phong đối diện, nhất thời bị ánh mắt bao hàm địch ý của đối phương làm sợ tới mức cả người run lên, dù đã trở lại chỗ ngồi, cũng cứ cảm giác Doanh Phong ở bàn cuối nhìn mình chằm chằm, mấy tiết kế tiếp đều như ngồi trên đống lửa.

Vì xảy ra hồi nháo loạn vừa rồi, đồng học cả lớp đều kinh hồn táng đảm hết nguyên buổi sáng, thẳng đến buổi chiều hai người rời đi, không khí mới dần dần dịu xuống.

Mà vị trí Doanh Phong và Lăng Tiêu lúc này, là chỗ ghi danh quan hệ phối ngẫu cách Bích Không không xa, tấm biển đề mấy chữ chói lọi đó, đâm vào làm đau mắt người. Từng có lúc Lăng Tiêu cũng khát khao cùng người mình yêu nắm tay tới đây, trên văn kiện trịnh trọng viết xuống tên nhau, song khi giờ khắc này chân chính đến thì, thực không ngờ lại là một cảnh tượng song phương đều lãnh nhược băng sương thế này.

Người điền vào bảng kê khai chính là Doanh Phong, Lăng Tiêu đứng ở một bên, rõ ràng nhìn thấy anh viết:

Khế chủ: Doanh Phong; Tuổi: thiếu niên mười tuổi, ngày thức tỉnh*: Ngày 12 tháng 6 năm 4016 Tân lịch (lịch mới).

*Thức tỉnh này là chỉ ngày tỉnh dậy sau kỳ ngủ say

Khế tử: Lăng Tiêu; Tuổi: thiếu niên mười tuổi, ngày thức tỉnh: Ngày 12 tháng 6 năm 4016 Tân lịch.

Ngày thực hiện nghi thức trưởng thành: Ngày 7 tháng 9 năm 4026 Tân lịch.

Điền xong, nhân viên công tác nhanh chóng kiểm tra một lần, "Cùng một ngày thức tỉnh, cùng một ngày trưởng thành, cậu và khế tử của cậu thật sự là duyên phận sâu, chúc mừng."

“Tôi tên là Lăng Tiêu, " Lăng Tiêu đột nhiên ngắt lời.

Nhân viên công tác cũng mỉm cười gật đầu, "Cũng chúc mừng cậu.”

Hắn thu hồi tờ khai, “Sau khi trưởng thành sẽ đổi cổng cá nhân mới, xin đưa lại cổng cá nhân hai người vốn có.”

“Hư rồi.” Doanh Phong ngắn gọn đáp.

Nhân viên công tác ngẩn ra, "Bị đánh hỏng trong nghi thức trưởng thành sao?”

Doanh Phong không muốn giải thích, nhân viên công tác nghĩ hẳn là vậy rồi.

“Vậy ký tên lên phần này văn kiện đi, cậu và khế tử của cậu đều phải ký tên."

“Tôi gọi là Lăng Tiêu, tôi có tên."

"Thật có lỗi, Lăng Tiêu, cũng phiền cậu ký tên, cám ơn."

Nhân viên công tác chờ hai người ký tên xác nhận trên văn kiện xong, đem tư liệu nhập vào cổng cá nhân mới, của Doanh Phong nhìn qua không khác trước lắm, của Lăng Tiêu lại nhỏ hơn một số.

“Đã một lần nữa giúp các cậu nhập tin, cổng cá nhân của người trưởng thành so với thiếu niên có nhiều công năng hơn, về mặt này có văn kiện thuyết minh, tôi sẽ không nói lại nữa.”

Hắn tiếp tục, “Bằng thân phận cổng cá nhân mới nghiệm chứng, các cậu có thể tự do xuất nhập toàn bộ các khu vực công cộng trong mạng Thiên Nguyên. Hiện nay các trường đại học đều lập khu đào tạo ảo trên mạng, tôi đề nghị các cậu trong khoảng thời gian này tìm hiểu một chút, có lợi cho việc học lên ngày sau. Đây là bản nguyện vọng, sau khi điền xong, giao cho trường nơi muốn học lên xử lý là được.”

Lăng Tiêu trơ mắt nhìn nhân viên công tác đem một bản đưa vào tay Doanh Phong, nhưng không có của mình.

“Bản nguyện vọng của tôi đâu?” Cậu hỏi.

Nhân viên công tác chỉ chỉ cái của Doanh Phong, “Bản phụ ngay bên dưới bản chính, do khế chủ điền là được.”

"Dựa vào cái gì nguyện vọng của tôi lại không thể do tôi tự mình tới điền?"

Đối phương cười giải thích, "Song phương phối ngẫu đương nhiên là đồng thời trúng tuyển, nếu các cậu ghi hai trường khác nhau, đối với cậu  mà nói cũng không phải một chuyện tốt."

“Chí nguyện của mình đương nhiên do chính mình quyết định, dù không phải chuyện tốt đó cũng là chuyện của tôi."

Nhân viên công tác đành phải chuyển hướng Doanh Phong, "Khuyên nhủ… Lăng Tiêu của cậu.”

Hắn lần này thật ra đã nhớ, đáng tiếc giữa đường sửa miệng còn không bằng cứ giữ nguyên, cả câu nói nghe lên thật buồn cười.

"A, " Tay Lăng Tiêu đột nhiên co rụt lại, ngay vừa rồi, từ đầu ngón tay truyền đến một trận điện lưu, cùng với nó là nháy mắt đau đớn, tuy thời gian rất ngắn, nhưng đủ để phát huy tác dụng nhắc nhở.

Nhân viên công tác thấy thế bất đắc dĩ lắc đầu, "Là khuyên nhủ không phải quản lý, người trẻ tuổi bây giờ thật là thô bạo."

Thấy Lăng Tiêu bị giáo huấn không vui, nhân viên công tác đành phải từ dưới bàn lấy ra một tấm danh thiếp đưa cho cậu.

“Thôi thì cho cậu cái này đi, khế tử của tôi kinh doanh một tiệm trang sức gần đây, lấy danh thiếp đi chọn nhẫn có thể được giá rẻ bằng tám chín phần. Cậu có thể chọn một cái đắt tiền, cho khế chủ của cậu trả tiền."

Lăng Tiêu lạnh mặt không chịu cầm, tay nhân viên công tác xấu hổ nâng giữa không trung, ngay cả tươi cười cũng cứng lại, cuối cùng vẫn là Doanh Phong tiếp lấy.

“Còn việc gì không?” Anh hỏi.

“Hết rồi.” nhân viên công tác như trút được gánh nặng, rất khó nhìn thấy tân hôn phối ngẫu quan hệ không hợp như vậy, “Chúc mừng các cậu chính thức kết làm phối ngẫu, cần cử hành tuyên thệ không?"

"Không cần, " hai người trăm miệng một lời.

Nhân viên công tác lần lượt nhìn nhìn hai người, đành phải nhún vai, "Vậy được rồi, chúc các cậu tân hôn vui vẻ.”

Hai người trở lại học viện đã là giờ cơm tối, Doanh Phong biết dọc theo đường đi Lăng Tiêu đều đi theo sau mình mấy thước, nhưng vào cửa trường không lâu, anh quay đầu lại tìm, người đã không thấy bóng.

Không muốn lại đi quản cậu ta đến tột cùng đi nơi nào, có lẽ vì sau khi trưởng thành bắt đầu phát dục, Doanh Phong cả ngày nay, cảm giác lớn nhất chính là đói hơn bình thường rất nhiều.

Nhân viên nhà ăn lấy một phần cơm một người cho anh, anh cảm thấy chưa đủ, đối phương lại thêm một vá, vẫn không đủ.

"Phiền cho nhiều hơn một chút.”

Nhân viên công tác lúc này mới ngẩng đầu nhìn anh một cái, ánh bắt bất đồng với những thiếu niên khác tỏ rõ thân phận anh.

“Thì ra là đã trưởng thành, chúc mừng,” Cô không chỉ cho Doanh Phong thêm rất nhiều cơm, còn từ trong tủ lạnh lấy ra một lon sữa đưa cho anh, “Lúc dậy thì nhất định phải bổ sung nhiều dinh dưỡng."

Doanh Phong bưng phần cơm gần bằng hai người tìm một chỗ yên tĩnh ngồi xuống, nhưng không qua bao lâu đối diện liền nhiều thêm một kẻ không được hoan nghênh.

Trục Nguyệt đối diện anh không mời tự ngồi, “Lúc trước anh cự tuyệt máu trong tim tôi, bây giờ lại bị cưỡng ép cùng một người anh chán ghét ở cùng nhau. Sớm biết như thế, còn không bằng lựa chọn một người thích anh.”

Doanh Phong cúi đầu ăn cơm không để ý tới, Trục Nguyệt còn đang lòng đầy căm phẫn nói tiếp, “Tên đó ngay cả đồ của căn cứ cũng dám trộm, nhất định cũng là vì đối phó anh, bởi vì biết đánh không lại, đã nghĩ ra loại thủ đoạn ti tiện này để thắng anh…”

Doanh Phong rốt cục buông xuống đồ ăn, phát ra tiếng vang không khoan nhượng đem nửa câu sau của Trục Nguyệt nén trở về, lần đầu tiên mặt đối mặt ở cự ly gần bị đôi mắt đen của Doanh Phong nhìn chăm chú, Trục Nguyệt rốt cục cũng ý thức được người này đã trở nên lãnh khốc hơn trước.

“Đây là chuyện nhà tôi, hẳn là không liên quan đến cậu đi?”

Chỉ ba chữ đem Trục Nguyệt nghẹn đến rốt cuộc nói không ra lời, cậu ta nghĩ Doanh Phong dù giống trước đây chẳng cho mình sắc mặc gì hòa nhã, nhưng ít nhất cũng sẽ tán thành sự thật mình nói ra, dù sao hai người quan hệ lãnh đạm, từ hành vi buổi sáng liền có thể thấy rõ.

Thấy cậu ta còn dính chặt ở đó không chịu đi, Doanh Phong hạ lệnh đuổi khách, “Tôi không muốn bị người không liên quan ảnh hưởng khẩu vị, chỗ này bàn trống rất nhiều, mời cậu đi cho.”

Trục Nguyệt sắc mặt khó coi đứng lên, còn chưa đi được một bước chợt nghe thanh âm Doanh Phong từ phía sau truyền đến, không nhanh không chậm, nhưng lại tràn ngập lực lượng không cho phép kháng cự.

"Mặc kệ tôi và Lăng Tiêu quan hệ thế nào, cậu ấy bây giờ là khế tử của tôi, loại lời lúc sáng, tôi không hi vọng nghe được lần thứ hai."

Tình cảm đơn phương ái mộ từ trước đến nay của Trục Nguyệt, rốt cục tại cái ngày hi vọng hoàn toàn đoạn tuyệt này vặn vẹo thành một loại quyết tâm dị dạng. Doanh Phong không biết chỉ mấy lời ít ỏi của anh, đã chôn xuống tai hoạ ngầm lớn cỡ nào cho Thiên Túc tương lai, vô số người sẽ vì điều này trả giá thật nhiều, mà ngọn nguồn của hết thảy, bất quá là mấy câu nói trong lúc vô ý để che chở cho một người.