Khế Tử

Quyển 1 - Chương 33: Hữu Bật*




*Hữu Bật: Tên một ngôi sao phụ trợ, xem thêm chú thích chương 32

Cửa phòng tắm bị người đẩy ra không hề báo trước, Lăng Tiêu cả kinh, tay đặt trên gương vội rời đi, mới chuyển đầu nhìn người khách không mời tùy tiện xâm nhập, lần đầu tiên từ sau khi thanh tỉnh hai người bốn mắt nhìn nhau, trong một khoảnh khắc tạo thành cả thế kỷ đó, cứ như vậy lặng yên phát sinh.

Sau khi cửa mở mang đến không chỉ là không khí lưu động, còn có trí nhớ đã tiêu thất của Lăng Tiêu, cùng với sự xuất hiện của người trước mắt, không hề báo trước cuồn cuộn nhập vào đầu. Những hình ảnh cậu tiềm thức quên đi, kịch liệt, trắng trợn, tuyệt vọng, tranh đoạt, từ trong ký ức phủ bụi trùng trùng tuôn ra, phiên giang đảo hải, phô thiên cái địa.

Tĩnh lặng quỷ dị tuyên cáo quyền sở hữu của nó với nơi này, không khí như ngưng kết thành tấm thẻ ‘xin chớ vào’ ở cửa, ngay cả bụi cũng không lọt vào được.

Hai người yên lặng không tiếng động nhìn nhau hồi lâu, cho đến khi Doanh Phong nhanh chóng liếc mắt đánh giá Lăng Tiêu từ đầu đến chân một cái, cậu mới ý thức chính mình y phục không chỉnh, cả áo cũng không mặc.

“Sao anh không gõ cửa mà đã vào?” Cậu buột miệng nói ra.

Câu trả lời của Doanh Phong chính là tiến về phía trước một bước, đưa tay ra sau đóng cửa, không gian nơi này vốn đã không lớn, đóng cửa rồi càng thêm chật chội, khoảng cách hai người gần đến mức duỗi tay ra là chạm đến nhau.

Lăng Tiêu cố nén xúc động lui về phía sau, rất muốn túm bộ y phục thậm chí khăn tắm gì đó cũng được đến phủ thêm, nhưng lại không muốn trước mặt đối phương lộ ra chật vật.

"Thời gian cấp bách, những lời này tôi chỉ nói một lần, " Doanh Phong cũng không thèm để ý cậu có hình tượng gì, lập tức mở miệng.

"Nếu quân đội biết chúng ta cố ý lén vào gian phòng thí nghiệm đó, hành vi của cậu nhất định có mục đích ăn cắp, lời khai như vậy đối với cậu rất bất lợi."

"Cho nên vô luận đối phương có hỏi thế nào, cậu đều phải khăng khăng là cậu lạc đường sau đó vô ý xâm nhập, hoặc là chờ tôi có mặt mới tiếp tục trả lời, chỉ cần tôi không ở đó, bất cứ lúc nào cậu cũng có quyền bảo trì trầm mặc."

"Chuyện khác chúng tôi sẽ nghĩ biện pháp, chỉ cần cậu nhớ kỹ lời nói của tôi."

Anh bình tĩnh công đạo xong tất cả, lời nói không có một câu quan tâm dư thừa, như một luật sư đang dặn dò người đã uỷ thác mình.

Nói xong anh mới dừng một chút, "Cậu mau chóng chuẩn bị đi." Sau đó xoay người mở cửa muốn đi.

“Anh trách tôi sao?” Thanh âm Lăng Tiêu đột nhiên từ phía sau truyền đến.

Bàn tay đặt nơi tay nắm cửa của Doanh Phong siết chặt, “Việc cũng đã xảy ra, nói những thứ này hữu dụng sao?"

Anh hơi quay đầu đi, thanh âm vẫn là lãnh đạm như vậy, "Bất kể thế nào, nếu lúc trước cậu không làm vậy, linh hồn hai người chúng ta đã hoàn toàn tiêu vong, xét về điểm này, tôi còn phải cảm tạ cậu.”

Thời điểm Doanh Phong rời đi, đem thế giới chân thật cũng nhốt lại ngoài cửa, Lăng Tiêu cảm thấy chỉ cần không ra khỏi nơi này, thì chuyện không muốn đối mặt vĩnh viễn cũng sẽ không đến.

Đáng tiếc chuyện nên tới nhất định tránh không khỏi, khi cậu thu thập xong xuôi cho bản thân, một người đàn ông dáng thấp bé mặc chế phục quân bộ đã chờ ở sau cửa, theo sau anh ta còn có hai sĩ quan.

"Chuẩn bị tốt theo chúng tôi trở về chưa?” Mặc dù là câu hỏi, nhưng không có lựa chọn phủ định.

Lăng Tiêu đã dự đoán được kết quả như thế, cậu quét mắt trái phải, thì thấy Doanh Phong và thầy hiệu trưởng đứng ở hành lang bên kia, cũng đang biểu cảm không rõ nhìn về nơi này.

Hiệu trưởng thấy cậu đã phát hiện ra mình, đối cậu quả quyết gật đầu, tựa hồ muốn cậu cứ yên lòng mà theo họ, Lăng Tiêu lúc này mới biết ‘chúng tôi’ mà Doanh Phong nói là chỉ ai.

Doanh Phong một bên không tỏ vẻ gì, Lăng Tiêu cũng yên lặng thu hồi tầm mắt, đối người trước mặt thấp giọng nói, "Đi thôi."

Họ hướng về phương ngược với Doanh Phong rời đi, người phía sau lẳng lặng nhìn bóng lưng người phía trước, Phục Nghiêu vừa đi vừa xoay đầu lại, cười làm khẩu hình ba chữ với Doanh Phong: Tôi chờ cậu.

Cho đến khi thân ảnh của bọn họ biến mất ở góc khuất, hiệu trưởng mới quay đầu nói với Doanh Phong, "Chúng ta cũng đi thôi."

Phi hành khí của quân đội và nhân viên nhà trường lần lượt rời khỏi trạm cấp cứu, bay đến cùng một nơi.

Đến trung tâm giám sát, Phục Nghiêu tự mình đưa cậu đến nhà giam.

"Tâm tình của cậu thoạt nhìn rất ổn định, ít nhất tốt hơn những khế tử thông thường, rất có thể là khí tức tiểu tử đó lưu lại đã ngăn chặn kỳ rối loạn. Bất quá tình huống này có thể tiếp tục bao lâu thì khó ai nói được, hy vọng thời gian cậu ở bên trong sẽ không quá gian nan."

Hắn hướng cai ngục ra hiệu bằng mắt, cửa lao trước mặt Lăng Tiêu dần dần đóng lại, hai người lần lượt rời khỏi, lưu lại chính là bốn phía lặng yên không một tiếng động và những chấn song băng lãnh đến thấu xương.

Lăng Tiêu tâm thần hoảng hốt ngồi xuống bên giường, tay phải không lâu sau bắt đầu không thể khống chế phát run, cậu lập tức dùng tay trái giữ chặt cổ tay, nhưng rất nhanh tay trái cũng kịch liệt lay động. Cơn run rẩy chậm rãi lan tràn tới toàn thân, cậu không thể không quỵ xuống co thành một đoàn để ngăn lại loại thống khổ thình lình xảy đến đó.

Khi Lăng Tiêu một mình chịu đựng tra tấn tinh thần, Doanh Phong và hiệu trưởng cũng đang đàm phán bên ngoài.

“Chúng tôi muốn bảo lãnh tù nhân tại ngoại đợi xét xử*.”

*Chỗ này ý là bảo lãnh ra ngoài để trong thời gian đợi phán quyết không cần bị giam.

"Tên?"

"Lăng Tiêu."

Nhân viên quản lý ngục giam tra xét, “Người vừa mới bị bắt giam kia? Nhưng cậu ta vừa mới vào chưa tới mười phút.”

“Cậu ấy là khế tử vừa mới hoàn thành nghi thức trưởng thành hôm nay, mười phút đối với cậu ấy mà nói đã rất lâu rồi."

"Nghi thức trưởng thành? Hôm nay? Với ai?"

“Với tôi.” Doanh Phong vẫn một mực đứng sau bước ra trước một bước.

Quản ngục ngẩng đầu nhìn vào mắt anh, “Chúc mừng cậu a."

“Chúng tôi vừa cử hành nghi thức trưởng thành cách đây chưa tới hai mươi bốn giờ, dựa theo quy định, trong vòng bảy mươi hai giờ sau khi kết thúc nghi thức trưởng thành, khế tử nhất định phải vượt qua cùng khế chủ hoặc dưới sự giám hộ của nhân viên y tế, khế tử có mức độ đánh giá tâm lý chưa đạt tới độ nguy hiểm cao sau mười ngày không được phép bị cưỡng bức tách khỏi khế chủ, đây là báo cáo kiểm tra sức khoẻ của cậu ấy.”

Sau khi Phục Nghiêu nói xong những lời đó, Doanh Phong liền cùng hiệu trưởng nhanh chóng tìm kiếm những quy định pháp luật liên quan, cho đến hiện tại, hết thảy những điều có liên hệ đến nó Doanh Phong đều ghi tạc trong lòng.

Quản ngục cầm báo cáo kiểm tra sức khoẻ qua nhìn nhìn, nhưng không tìm ra khuyết điểm gì.

“Cái cậu nói là quy định trên y học, nhưng hiện tại cậu ta vi phạm chính là pháp luật."

"Quy định y học phải vượt lên quy định pháp luật, cho dù là phạm nhân bị tử hình trong thời gian giam cầm cũng có quyền lợi được hưởng thụ trị liệu, nếu như sức khỏe tội phạm hoặc kẻ tình nghi không được đảm bảo trong thời gian giam giữ, chính là do trung tâm giám sát thất trách.”

Quản ngục thở dài, thành thật mà nói, loại tình huống này quá hiếm gặp, không có ai vừa cử hành xong nghi thức trưởng thành đã bị ném vào, huống chi người kia còn là Phục Nghiêu tự mình đưa tới, chỉ dặn dò nói là tình nghi trộm cắp, ngay cả trộm cái gì cũng không rõ ràng.

“Tuy là nói như vậy, nhưng nghi phạm là Phục Nghiêu thiếu tướng áp giải tới, việc bảo lãnh phải được sự chấp thuận của ngài ấy."

“Chúng tôi sẽ cầm đến giấy phép của cậu ta,” hiệu trưởng chen vào, “Cũng mời cậu mau chóng tiến hành thủ tục, cậu có có biết việc mặc kệ một khế tử trong kỳ rối loạn ở bên trong một mình nghiêm trọng bao nhiêu không, mỗi một phút đều có thể phát sinh nguy hiểm."

“Loại chuyện này tôi không thể quyết định được.” Quản ngục bấm số gọi cho cấp trên, đơn giản báo cáo vài câu.

“Vâng, tôi đã biết.” Hắn treo máy, “Cấp trên ra lệnh trước tiên phải thẩm vấn.”

“Tôi muốn xin dự thính," Doanh Phong đúng lúc nói.

Quản ngục lần này không cự tuyệt, "Điền vào đơn đi.”

Chờ Doanh Phong hoàn thành tất cả thủ tục, quản ngục làm một thủ thế chấp thuận thông hành với anh, lại cản lại hiệu trưởng đang muốn cùng vào.

“Ngài không thể vào."

“Tôi là hiệu trưởng của cậu ấy, là người giám hộ phía nhà trường."

“Từ một khắc khi cậu ta trưởng thành, đã không còn người giám hộ phía nhà trường nữa, chỉ có người giám hộ khế chủ, phiền ngài chờ bên ngoài một chút đi.”

Hiệu trưởng không được phép dự thính lo lắng ấn chặt cánh tay Doanh Phong, “Đừng nói những gì không cần nói.”

“Vâng.”

Doanh Phong đẩy cửa vào, trong phòng thẩm vấn gặp nhân viên thẩm vấn và Lăng Tiêu. Chỉ mới trong hoàn cảnh đó khoảng một khắc (gần mười lăm phút), mà trạng thái tinh thần cậu đã sa sút cực điểm, sắc mặt tái nhợt, đôi môi mím chặt, dưới bàn một đôi tay nỗ lực nắm chặt vào nhau mới không run rẩy quá nghiêm trọng. Bất quá vẫn có thể thấy ý chí kinh người của cậu, dưới tình huống như thế vẫn từ đầu đến cuối biểu hiện cứng cỏi không khuất phục, tra tấn tinh thần không thể xâm phạm đến ánh mắt cậu, nhãn thần vẫn sắc bén như xưa.

Doanh Phong đi đến bên cạnh cậu, kéo ra ghế dựa ngồi xuống, nhân viên thẩm vấn chờ anh ngồi xong mới mở miệng.

“Khế chủ của cậu kiên trì muốn chỉ có khi cậu ta ở đây mới có thể thẩm vấn, vậy chúng ta hiện tại có thể bắt đầu rồi chứ?”

Khi Lăng Tiêu nghe đến bốn chữ ‘Khế chủ của cậu’ khóe mắt giật một cái, khắc chế nửa ngày mới gật đầu.

Nhân viên thẩm vấn vào thẳng vấn đề, “Vì sao cậu có được ‘đốt tẫn’ đời hai mà ngay cả quân đội cũng cấm sử dụng?”

“Ở căn cứ, lúc tham quan thực tập ngoài trường.” Người trả lời là Doanh Phong.

Nhân viên thẩm vấn kinh ngạc liếc mắt nhìn anh một cái, lại nhìn về phía Lăng Tiêu, sau đó gật đầu tỏ vẻ chấp nhận.

"Có thể nói rõ một chút không?”

"Đầu tháng này, học viện tổ chức cho lớp chúng tôi tham quan thực tập căn cứ, lúc đó phát sinh chuyện ngoài ý muốn. Lúc về đội hai người chúng tôi lạc đường, lầm xông vào một gian phòng thí nghiệm, ‘đốt tẫn’ đời hai là lấy được ở đó.”

"Là thật?" Nhân viên thẩm vấn hỏi Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu rũ mắt, "Là thật."

“Trong cửa phòng thí nghiệm có đề bảng cấm vào không?”

"Có, cấm người không có phận sự vào.”

"Vậy tại sao còn vào?"

“Vì hiếu kỳ.”

“Trước khi lấy đi vật phẩm bị trộm có biết tên và tác dụng của nó không?”

"Biết."

"Làm sao biết?"

“Lúc đó có hai người đến hiện trường, từ cuộc nói chuyện giữa họ với nhau biết được."

"Có người từng đến hiện trường nhưng không phát hiện các cậu, nghĩa là các cậu đã trốn?”

“Phải.”

"Là người nào?"

“Bác sĩ học đường học viện Bích Không Dao Đài, còn có chủ tịch viện nghiên cứu căn cứ tiến sĩ Trực Thượng.”

Nhân viên thẩm vấn cẩn thận ghi chép lại, "Bọn họ đến đó làm gì?”

"Cũng là đi lấy ‘đốt tẫn’ đời hai, có liên quan chuyện phát sinh lúc đó.”

“Kể tỉ mỉ hơn một chút.”

“Chuyện tường tận chúng tôi cũng không rõ, chỉ biết là sau khi tiêm vào có thể nhanh chóng chạy tới hải đăng khởi động lồng phòng hộ, vì thế mới nhận định đây là thứ gì đó rất lợi hại.” Doanh Phong tận lực lảng tránh những thứ nghe được từ Chẩm Hạc.

"Tiếp tục, " Nhân viên thẩm vấn nói.

"Sau đó trước khi đi tôi lấy một chai mang theo, lén mang nó ra khỏi căn cứ.” Lúc này Lăng Tiêu đột nhiên tiếp lời.

“Cậu vì sao muốn lấy nó?”

"Chính là vì lòng hiếu kỳ  quá lớn đi, không nghĩ có mục đích gì."

“Chuyện cậu trộm vật phẩm ở căn cứ này, lúc ấy đồng bạn của cậu ở đó, cũng chính là khế chủ của cậu hiện tại, có biết rõ không?”

Doanh Phong: "Biết.”

Lăng Tiêu: "Không biết.”

Lăng Tiêu kinh ngạc quay đầu nhìn anh, ngay cả nhân viên thẩm vấn cũng mang vẻ mặt hồ nghi.

“Cậu cần phải nghĩ kỹ đáp án cho câu hỏi này, việc này liên quan đến phán quyết cậu có tội hay không trong án kiện. Nếu cậu xông lầm vào phòng thí nghiệm, hình phạt sẽ nhẹ, nhưng nếu cậu biết mà không báo, đồng nghĩa với đồng phạm, điểm này cậu rõ chứ?”

“Tôi biết cậu ấy cầm đi thứ gì đó không thuộc về mình, cũng biết rõ thứ cậu ấy lấy là cái gì, nhưng tôi đã không ngăn cản, cũng không tố giác cậu ấy, tôi có trách nhiệm gánh vác hậu quả tương ứng."

Anh quả quyết nói, nhân viên thẩm vấn lại cường điệu một lần, "Lời khai của cậu hiện tại có thể khiến cậu cũng bị giam, cậu xác nhận mỗi một lời cậu nói đều là sự thực chứ?”

"Tôi xác nhận."

Biểu tình Lăng Tiêu vừa khó hiểu lại khiếp sợ, cậu căn bản không biết Doanh Phong vì sao phải nói như vậy, ngược lại Phục Nghiêu từ đầu luôn dự thính cách vách bật cười.

"Gia hỏa này thật thú vị, dù có tội hay không cũng cứng rắn chịu hết, quả thực là sợ chúng ta không nhốt cậu ta đây mà.”

Khế tử Phục Nghiêu đứng sát bên, “Cậu ấy hẳn là lo lắng nếu như khế tử của mình không thể được bảo lãnh, ít nhất hai người có thể được giam cùng một chỗ. Dù sao khế tử mới vừa trưởng thành ở lại trại tạm giam quá nguy hiểm, nếu một mình qua đêm, cũng chẳng khác với muốn mạng cậu ta là bao.”

“Đồ ngốc cứ thích vẽ thêm chuyện ra, khế tử kỳ rối loạn không thể bị trung tâm giám sát giam giữ, dù có định tội cũng chỉ có thể đưa tới Trung tâm y tế giám thị, chẳng lẽ cậu ta không nghĩ tới lỡ may khế tử cậu ta được bảo lãnh, chính cậu ta lại tiến vào hoàn cảnh y hệt sao?”

Khế chủ nhà mình có thú vui xấu xa, khế tử cũng rất bất đắc dĩ, "Nếu không cho phép bắt giữ, vì cái gì còn phải đặc biệt tự mình đưa người tới?”

“Anh chỉ là muốn doạ cậu ta một chút, để xem đến tột cùng là ý thức trách nhiệm chiếm thượng phong, hay ý chí bản thân là chủ đạo. Nhớ năm đó khi tên kia rời đi, anh trộm cái xe bay đi chặn đường hắn, cũng không phải không ngăn nổi. Chính là hắn nói với anh, nếu hắn còn muốn đi, mỗi một ngày đều có thể đi, anh ngăn được hắn một ngày, ngăn không được ngày thứ hai, thứ ba… Vì thế anh đã thả hắn đi. Nhiều năm qua anh vẫn luôn nghĩ, lúc trước để cho hắn chạy thoát có phải là một quyết định sai lầm hay không, nếu có thể cưỡng chế lưu hắn lại, có lẽ hôm nay kết quả đã khác.”

Khế tử của hắn trầm ngâm một lát, "Em cảm thấy anh lưu không được hắn, bi kịch trong nghi thức trưởng thành của họ là do con người tạo thành, trong lòng hắn đã tràn ngập oán hận đối với người khởi xướng, không muốn gánh vác trách nhiệm cũng không thể trách được. Mà hai người này tuy kết cục tương tự, nhưng chỉ là chuyện ngoài ý muốn, huống chi so với ‘đốt tẫn’ đời hai mà nói, sinh mệnh thiếu niên quý giá hơn nhiều.”

"Nói thật, bản thân em thấy may mắn vì họ đã trộm đời hai ra, tuy vi phạm luật pháp, nhưng ngoài dự liệu bảo vệ được tính mạng, xem như trong tất cả những tối tăm đều ẩn chứa ý trời, bọn họ kết hợp có lẽ cũng là như thế.”

Phục Nghiêu tỏ vẻ tán thành, “Có người vận mệnh do chính mình tạo ra, có người chỉ là vô tội, người như thế, chúng ta vẫn phải giúp một tay."

Hắn vung tay lên, "Cho họ tại ngoại chờ xét xử.”

Ở trong phòng thẩm vấn, nhân viên thẩm vấn cũng sắp hỏi xong.

“Tôi còn một vấn đề cuối cùng muốn hỏi cậu,” hắn nói với Lăng Tiêu, "Những lời cậu vừa khai, là sự thật, hay là khế chủ của cậu lợi dụng quyền lợi của hắn yêu cầu cậu nói như vậy?"

Lăng Tiêu trầm mặc nửa ngày, ngay khi Doanh Phong lo lắng cậu sẽ vì phương thức đặt câu hỏi đó mà sinh ra tâm lý phản nghịch, phủ định khẩu cung trước đó thì, chợt nghe Lăng Tiêu thấp giọng mở miệng.

"Là sự thật."

Nhân viên thẩm vấn gật gật đầu, đem bản ghi chép sửa sang lại một chút.

“Tình huống của các cậu khá đặc thù, tôi phải xin chỉ thị, trước đó, vẫn phải mời hai người tự trở về chờ đợi."

Nghe thấy còn phải trở lại chỗ vừa rồi, Lăng Tiêu thần tình căng thẳng, dù rất nhanh liền khắc chế vẫn không thoát khỏi dư quang ánh mắt Doanh Phong.

“Trạng thái như cậu ấy không thích hợp ở trung tâm giám sát lâu, hi vọng các anh có thể mau chóng."

“Đã biết.” Nhân viên thẩm vấn tỏ vẻ thông cảm, “Khế tử của tôi cũng thế, tôi hiểu được loại cảm giác này.”

Nói xong hắn còn an ủi Lăng Tiêu một chút, “Nhẫn nại chịu qua ba ngày, sau đó sẽ khá hơn, tôi sẽ mau chóng xin cho cậu, bất quá kết quả còn  phải xem ý kiến cấp trên.”

Hai người lần nữa bị buộc xa cách, Doanh Phong vẫn là một câu cũng không nói, tầm mắt Lăng Tiêu cũng thủy chung không có phút nào dừng trên người đối phương, tựa như hai người xa lạ.

Thẳng đến khi Lăng Tiêu bị mang đi, nhân viên thẩm vấn mới hiếu kỳ mở miệng, “Kỳ quái, hai người các cậu cảm tình rốt cuộc là tốt hay không tốt? Vừa rồi thẩm vấn thì cảm thấy các cậu hẳn là một đôi quan hệ rất thân mật, nhưng sau khi đi ra lại cảm thấy rất lãnh đạm. Trong những thời khắc tạm phân ly thế này, một cái ôm sẽ có an ủi rất lớn đối với tâm lý cậu ấy, nhưng mà các cậu lúc đó ngay cả trao đổi ánh mắt cũng không có."

Doanh Phong quay lại, “Còn hơn một cái ôm, cậu ấy càng cần mau chóng rời khỏi nơi này."

Nhân viên thẩm vấn ngượng ngùng thõng thõng tay, “Tôi đi đây.”

Có Phục Nghiêu âm thầm dặn dò, giấy tờ bảo lãnh tự nhiên rất nhanh đã xong, nhưng hiệu trưởng vẫn cảm thấy có chút quá lâu.

“Cậu có thể lĩnh người rồi.” Quản ngục đưa văn kiện qua, "Bên trên nói xét đến tình huống đặc thù của các cậu, chờ khế tử an toàn vượt qua kỳ nguy hiểm, cũng chính là mười ngày sau sẽ thẩm tra lại, cậu cũng thế.”

Hiệu trưởng lo lắng dặn dò, "Mỗi một giây ở sở giám sát tác dụng tiêu cực càng chất chồng, thời gian dài đối với tinh thần khế tử ảnh hưởng rất nghiêm trọng, cậu nhất định phải hảo hảo trấn an, bằng không rất dễ dàng lưu lại di chứng."

Doanh Phong rút lấy văn kiện liền đi, hiệu trưởng cũng không biết lời của mình cậu ấy có nghe lọt không.

Cai ngục đang vô cùng buồn chán ngồi ở chỗ của mình, liền thấy có một người bộ dáng vẫn là thiếu niên, nhưng ánh mắt đã là màu đen trưởng thành sải bước nhanh tới, đối tượng đã hoàn thành nghi thức trưởng thành nhưng chưa phát dục như vậy họ cũng ít thấy ở đây, hắn đến nay mới thấy hai người, trong đó một người bây giờ còn bị giam ở bên trong.

“Cậu có việc gì không?” Cai ngục mở miệng hỏi.

Doanh Phong đưa văn kiện bảo lãnh đã được phê chuẩn đến trước mặt hắn, “Tôi tới đón khế tử của tôi ra ngoài."