(Tạm dịch: Đêm xuân tiếc rằng ngắn ngủi, mặt trời lên cao mới dậy/Từ đó vua không ra ngự triều sớm nữa – Trích từ Trường Hận Ca của Bạch Cư Dị)
Ngày hôm sau Hàn Dạng không có tiết, sáng sớm bởi vì đồng hồ sinh học báo thức lúc tỉnh lại cậu phát hiện Hách Liên Tình còn đang ngủ, lúc thường vào giờ này hắn đã nên đi làm.
“Hách Liên Tình.” Hàn Dạng đẩy hắn một cái, “Mau đứng lên, anh đi làm trễ.”
“Ngày hôm nay không đi, đừng ầm ĩ.” Hách Liên Tình nhúc nhích, đem cậu ôm càng chặt hơn.
“Anh bỏ việc như vậy thật sự được chứ?” Hàn Dạng hỏi.
Hách Liên Tình bị cậu làm cho phiền, một tay chống đầu, nhìn cậu bất mãn mà nói, “Tối hôm qua mới vừa thổ lộ với anh, ngày hôm nay liền thúc anh đi làm, rốt cuộc em muốn gì đây chứ?”
“Ai thổ lộ với anh a?” Hàn Dạng đỡ trán, đó chỉ là đề nghị được không?
“Tiểu Cá Mắm.” Hách Liên Tình cười lạnh.
“Cho nên anh là đang cùng Cá Mắm nói chuyện yêu đương sao?” Hàn Dạng cãi lại.
“A, miệng lưỡi còn rất lưu loát.” Hách Liên Tình hất cằm hỏi, “Vậy em biết nói chuyện yêu đương làm làm cái gì không?”
“Làm gì?” Hàn Dạng không ngại học hỏi kẻ thiếu hiểu biết hơn mình.
“Hẹn hò.” Hách Liên Tình nói xong liền nằm xuống, ôm cậu lại, “Ngủ một chút nữa đi, sáng sớm mà nháo cái gì.”
Tại sao có cảm giác như ‘Xuân tiêu khổ đoản nhật cao khởi/Tòng thử quân vương bất tảo triều’ nhỉ… Hàn Dạng bị ý nghĩ của chính mình làm cho run rẩy, quyết định quay đầu ngủ tiếp.
Chờ lúc hai người tỉnh lại lần nữa đã là mười giờ sáng. Hách Liên Tình đi rửa mặt trước, Hàn Dạng thì thay quần áo, Hách Liên Tình rửa mặt xong cậu vừa vặn có thể đi rửa mặt luôn.
Hàn Dạng rửa mặt xong đi ra vẫn chưa nhìn thấy Hách Liên Tình, nghe phía bên ngoài có âm thanh liền ra xem, phát hiện Hách Liên Tình đang ở trong phòng bếp, trên người còn mặc áo ngủ.
“Anh muốn làm đồ ăn sáng sao? Để em.” Hàn Dạng sợ hắn đem nồi đốt liền vội vàng đi tới.
Hách Liên Tình không để ý tới cậu, đem lửa tắt đi, đem thứ trong nồi rót vào ly.
Là sữa bò.
Hách Liên Tình đem cái nồi để trong bồn rửa chén, đưa lưng về phía Hàn Dạng nói, “Đem sữa bò uống, sau đó ra ngoài ăn sáng.”
Hàn Dạng đi qua bưng ly sữa bò nhấp một hớp.
Sữa bò có đường, có vị ngọt nhàn nhạt, vừa vặn phù hợp khẩu vị của cậu. Sữa bò ấm áp thuận theo cuống họng trượt vào thực quản, chảy vào trong dạ dày, làm cho dạ dày cậu ấm lên, phi thường thoải mái.
“Anh không uống sao?” Hàn Dạng bưng sữa bò hỏi.
Hách Liên Tình đem nồi rửa sạch để qua một bên, quay người nhìn Hàn Dạng, tới gần cúi đầu liếm liếm vết sữa bên môi cậu, nói, “Bây giờ uống, mùi vị vẫn được.”
Nào có cách uống như vậy a! Trên mặt Hàn Dạng nóng lên, cúi đầu cầm ly sữa trong tay uống hết, làm bộ như cái gì cũng không phát sinh, chỉ là trong lòng lại như nai con chạy loạn.
Sau khi thu thập xong hai người ra khỏi cửa.
“Chúng ta là muốn đi đâu?” Hàn Dạng hỏi.
“Ăn cơm. ” Hách Liên Tình nói.
“Ăn cơm xong thì sao?” Hàn Dạng hỏi.
“Em muốn đi đâu?” Hách Liên Tình hỏi.
“Ủa, không phải anh đã quyết định rồi?” Hàn Dạng nhìn về phía hắn, cậu còn tưởng rằng Hách Liên Tình sáng sớm nói như vậy là cũng đã định sẵn rồi.
“Anh chỉ quyết định không đi làm.” Hách Liên Tình liếc cậu một cái.
Tình Cách Cách à, quyết định của anh thật tùy hứng!
Hàn Dạng cũng chưa yêu ai, cho nên không rõ người khác hẹn hò sẽ làm những gì. Cậu suy nghĩ một chút, nói, “Muốn xem phim không?”
“Tùy tiện.” Hách Liên Tình nói.
“Đi dạo phố?” Hàn Dạng hỏi.
“Không đáng kể.” Hách Liên Tình nói.
“Hay là đi chơi trò chơi…” Hàn Dạng nói xong, tầm mắt của cậu nhìn về phong cảnh phía bên ngoài cửa xe, phát hiện lá cây Bạch Quả đã vàng, con đường lớn bên cạnh được lá cây từng mảnh từng mảnh vàng óng ánh phủ xuống phi thường đẹp đẽ. Khoảng thời gian này cậu luôn phiền não chuyện của Hách Liên Tình, dĩ nhiên quên mất bây giờ đã qua tháng Mười một, là mùa của cây Bạch Quả.
“Đến xem cây Bạch Quả đi.” Hách Liên Tình đột nhiên nói.
Hàn Dạng quay đầu lại nhìn hắn, thấy mắt hắn nhìn thẳng lái xe, liền nở nụ cười, “Được a, anh dẫn em.”
Hách Liên Tình ừ một tiếng, quay xe chuyển về hướng khác đi.
Sau khi ăn cơm trưa, Hách Liên Tình lái xe đi Dao huyện.
Dao huyện có một khu phong cảnh trồng cây Bạch Quả, chỉ có điều lái xe hơn một tiếng mới đến. Lúc đến gần chỗ đó đã có thể thấy được một rừng cây Bạch Quả, Hàn Dạng oa một tiếng, đem kính xe ấn xuống đến.
“Gấp cái gì, đợi lát nữa còn nhiều mà cho em xem.” Hách Liên Tình nói.
“Nơi này thật là đẹp.” Hàn Dạng nói rồi lấy điện thoại di động ra chụp mấy bức bức ảnh.
Hách Liên Tình dựng xe ở bên ngoài cảnh khu, hai người mua vé đi vào.
Hai bên đường lớn đều mới trồng cây Bạch Quả, gió vừa thổi qua liền có không ít lá cây rớt xuống, mặt đất được lót lên một tầng vàng óng, ấm áp đến doạ người.
Hàn Dạng mới vừa lên Đại học thì vội vàng học tập căn bản không thể phân thân, sau đó cùng đạo sư lập trình hạng mục cũng không có thời gian dư thừa, cho nên từ lúc tới L thị cho đến nay, đây là lần đầu tiên cậu xem cây Bạch Quả.
Nhìn tấm thảm vàng óng không ngừng kéo dài về phía trước, gió thổi lá cây rơi trên không trung xoay tròn vài vòng rồi rơi xuống trên vai chính mình, tâm tình Hàn Dạng bỗng trở nên trong sáng hơn.
Cậu duỗi tay nắm lấy một chiếc lá cây, đưa nó giơ lên, dương quang xuyên qua lá cây rơi vào trên mặt cậu, làm cho cậu híp nửa mắt lại, khóe miệng lộ ra ý cười nhàn nhạt.
“Tách tách —— ”
Bên cạnh truyền đến tiếng chụp ảnh, Hàn Dạng quay đầu liền thấy Hách Liên Tình giơ camera, ống kính đối diện cậu.
Hàn Dạng không quen chụp ảnh, liền đưa tay ngăn cản, “Đừng chụp.”
Hách Liên Tình khoát tay một cái, nói, “Đừng có che cái cây.”
Hàn Dạng, “………”
Hàn Dạng đem lá cây vứt đi, tự mình đi về phía trước, vừa đi vừa lấy điện thoại di động chụp ảnh, tuy rằng Hách Liên Tình mang theo camera, bất quá cậu không biết dùng, còn không tiện tay bằng điện thoại di động.
Hách Liên Tình đi phía sau cậu, lấy ra bức ảnh vừa nãy.
Hàn Dạng đứng dưới tán cây Bạch Quả thoạt nhìn cả người ấm áp cực kỳ, khóe miệng hơi nâng lên nụ cười sạch sẽ tốt đẹp.
Của anh.
Hách Liên Tình nhìn bức ảnh không tiếng động mà nói một câu.
Khu phong cảnh trên đỉnh ngọn núi có tòa tháp tám tầng lầu mới xây, dọc theo đường đi đến cầu thang toàn là cây Bạch Quả, phong cảnh hữu tình, rất nhiều người tới chơi đều lên xem một chút, Hàn Dạng cũng không ngoại lệ, cùng Hách Liên Tình sóng vai tản bộ.
Trên núi không khí rất khoáng đãng, phụ cận có không ít cư dân lại đây tản bộ, dọc theo đường đi qua lại không ít người. Hàn Dạng dừng một chút đi một chút, chụp ảnh khắp nơi, chỉ trong chốc lát trong điện thoại di động có không ít bức ảnh, cậu còn lén lút chụp Hách Liên Tình hai tấm.
“Anh đã đến đây lần nào chưa?” Đi được một nửa Hàn Dạng dừng lại hỏi Hách Liên Tình.
“Mấy năm trước có đến, khi đó còn không có cái tháp này.” Hách Liên Tình đem camera móc ở trên cánh tay, từ trong túi lấy ra bình nước đưa cho Hàn Dạng.
Sáng sớm trước khi ra cửa Hách Liên Tình mang theo cái túi, Hàn Dạng không nghĩ tới Hách Liên Tình còn mang nước, nước ấm tại thời tiết như vậy uống vào phi thường thoải mái. Cậu mới uống hai ngụm liền thấy Hách Liên Tình mở bình nước khoáng, vội vàng kéo hắn nói, “Uống nóng đi.” Nói đem bình nước đưa cho hắn.
Hách Liên Tình liếc nhìn cái bình, cuối cùng vẫn là uống nước khoáng, sau đó đem cái bình thả lại trong túi, kéo Hàn Dạng, “Đi.”
Ngón tay Hàn Dạng nhúc nhích, không có giãy dụa, cùng hắn đi lên.
Lên phía trên người càng nhiều, mới vừa bước lên bậc thang cuối cùng Hách Liên Tình liền bị một tiểu nam hài đang chạy loạn va vào một phát, hắn nhanh tay lẹ mắt mà chụp lấy nhóc, để nó khỏi bị ngã sấp xuống.
“Ui da!” Tiểu nam hài đụng phải mũi, đau đớn kêu một tiếng, “Cái mũi rớt rồi!”
Hàn Dạng ngồi xổm xuống vỗ vỗ nhóc, hỏi, “Đụng vào chỗ nào rồi, để anh nhìn.”
Tiểu nam hài thả tay ra, trên khuôn mặt chỉ có cái mũi đỏ ngầu, hẳn là vừa vặn đụng phải đầu gối Hách Liên Tình.
“Có đau hay không?” Hàn Dạng nhẹ nhàng sờ sờ mũi của nhóc.
Tiểu nam hài khoảng chừng bốn tuổi, nhóc thấy Hàn Dạng nhìn mình, vô cùng đáng thương mà nói, “Đau lắm, muốn ca ca hôn nhẹ.” Nói xong cũng quệt mồm kề sát Hàn Dạng, Hách Liên Tình lấy tay cản lại, trực tiếp che trên mặt cậu.
Tiểu nam hài không hôn được ca ca liền ngẩng đầu nhìn về phía Hách Liên Tình, Hách Liên Tình cười gằn với nhóc, nói, “Đừng có mà hôn lung tung, có tin hay không đem miệng mày cũng đánh rớt?”
Hàn Dạng, “………”
Tiểu nam hài, “…………”
“Xin lỗi xin lỗi, trẻ con không hiểu chuyện.” Bên cạnh có một nữ tử trẻ tuổi chạy tới ôm lấy tiểu nam hài, cô vừa nãy chỉ là quay người mua đồ uống, không nghĩ tới tiểu tử liền chạy ra.
“Không sao.” Hàn Dạng cười nói, đưa tay xoa xoa đầu nhóc, “Rất đáng yêu.”
Tiểu nam hài thấy Hàn Dạng khen nhóc, hì hì cười hai tiếng, đột nhiên tay ôm lấy đầu Hàn Dạng, hôn Hàn Dạng một cái bẹp.
Mặt Hách Liên Tình trực tiếp đen kịt lại, cô gái trẻ thấy thế vừa vội vừa áy náy đem tiểu nam hài ôm đi.
Hàn Dạng nhìn tiểu nam hài quay đầu hướng cậu vẫy vẫy tay, đưa tay chỗ bị hôn, không nhịn được nở nụ cười.
Bên cạnh truyền đến cười lạnh, Hàn Dạng vừa quay đầu lại liền thấy Hách Liên Tình mặt không thay đổi nhìn cậu.
Hàn Dạng buông tay ra, ho khan một tiếng, “Đi thôi, chúng ta đến đằng sau xem đi.”
Hách Liên Tình không nói tiếng nào quay người đi về phía sau ngọn núi, Hàn Dạng le lưỡi một cái theo sau.
Phía sau núi lá cây Bạch Quả đã rụng hơn phân nửa, cho nên cơ hồ không có người nào đến. Càng đi vào bên trong càng yên tĩnh, đi tới đi tới cũng chỉ còn sót lại hai người Hàn Dạng cùng Hách Liên Tình.
Đi một hồi, Hách Liên Tình đột nhiên ngừng lại, Hàn Dạng cùng dừng lại, ngẩng đầu nhìn hắn, “Làm sao vậy?”
Hách Liên Tình cau mày lấy tay chạm lên mặt Hàn Dạng, ngón tay cái xoa xoa gò má cậu, vừa lúc trúng chỗ tiểu nam hài kia hôn qua.
Hàn Dạng đầu tiên là sửng sốt một chút, nghĩ đến hắn một đường im lìm không lên tiếng, lập tức phản ứng lại kinh ngạc nói, “Anh… Không phải là ăn dấm chua đi?”
Tay Hách Liên Tình dừng một chút, cười lạnh một tiếng, quay người rời đi.
Hàn Dạng đuổi tới, “Đó chỉ là một đứa nhỏ, anh sẽ không nhỏ nhen đến nỗi cái này đều…”
Bước chân Hách Liên Tình đột nhiên dừng lại, xoay người lại đem cậu áp lên thân cây Bạch Quả bên cạnh, một tay để ở trên đỉnh đầu cậu, cúi đầu nói, “Nói thêm một câu nữa.”
Hàn Dạng không nói lời nào, phần lưng dán trên thân cây, nhìn Hách Liên Tình càng tiến sát vào.
“Không phải lúc nãy mới nói sao?” Hách Liên Tình hỏi, “Hay muốn anh dạy cho em?”
Đương nhiên không cần.
Khi môi Hách Liên Tình cách mình chỉ có 2 cm, Hàn Dạng nói, “Tiểu hài tử bây giờ thật kì cục mà! Sao có thể hôn loạn người được?”
“Xì, có tiền đồ.” Hách Liên Tình nghe vậy cười nhạo, hướng về phía trước hôn lên môi Hàn Dạng.
Hắn nhẹ nhàng ngậm lấy đôi môi Hàn Dạng, đầu lưỡi miêu tả vành môi cậu, chỉ lưu luyến giữa môi, không có xâm nhập vào. Cánh tay lúc đầu đặt trên đỉnh đầu Hàn Dạng buông xuống, bàn tay nắm lấy tay Hàn Dạng giao triền.
Trong hoàng hôn rực rỡ, bóng dáng hai người ôm hôn như một bộ tranh sơn dầu.
Lúc từ trên núi xuống mặt Hàn Dạng vẫn còn có chút đỏ, ngón tay bị Hách Liên Tình vững vàng nắm chặt, một đường đi xuống.
Ấm áp từ lòng bàn tay truyền tới xuyên qua cánh tay lan tràn đến toàn thân, làm cho Hàn Dạng cảm giác lòng của mình cũng giống như bị lá cây Bạch Quả phủ kín, ấm áp.
Người chung quanh ít nhiều gì cũng đối với bọn họ quăng tới ánh mắt tò mò, mà Hàn Dạng lúc này không quan tâm chút nào.
Cứ để Tình Cách Cách cao hứng một chút đi. Hàn Dạng nghĩ thầm.
Nếu là hẹn hò chắc chắn sẽ không nửa ngày liền kết thúc, hai người quay lại nội thành xem phim.
Hàn Dạng vốn là muốn đi mua bỏng ngô, Hách Liên Tình dùng lí do dạ dày cậu còn chưa khỏe cấm chỉ, cuối cùng chỉ mua cho cậu ly sữa gừng.
“Em khoẻ rồi mà.” Hàn Dạng cầm sữa bò nói, “Xem phim mà không ăn bỏng, không phải rất tẻ nhạt sao.”
“Dưỡng cho tốt rồi lại ăn.” Hách Liên Tình không hề bị lay động, kéo cậu đi vào phòng.
“Ờ.” Hàn Dạng chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu.
Sau khi xem phim xong, hai người ở bên ngoài ăn xong cơm tối mới trở về nhà.
Hàn Dạng thừa dịp Hách Liên Tình tắm rửa liền gọi điện thoại cho ông nội, nhắc nhở ông khí trời trở lạnh phải chú ý giữ ấm.
Ông nội luôn miệng đáp lời, sau đó cũng dặn dò Hàn Dạng một phen, lại hỏi một vấn đề cho tới nay đều quan tâm, “Tiểu Dạng a, ở bên kia có bạn bè gì chưa?”
Trong lời nói của ông nội là chỉ bạn gái, trong thôn của bọn họ, thanh niên lớn như Hàn Dạng đa số cũng đã kết hôn sinh đứa nhỏ, cho nên mỗi lần ông gọi điện thoại đều hỏi điều này.
Hàn Dạng liếc nhìn về phía phòng tắm, quyết định trước tiên để lộ một chút tin tức, liền nói, “Đang ở chung ạ, chờ có thời gian mang về cho ông nhìn.”
“Được được được.” Ông vui cười hớn hở mà nói, “Con ở bên ngoài chú ý một chút biết không?”
“Con biết, ông đừng lo lắng.” Hàn Dạng nghe thấy tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại, nói hai câu liền cúp điện thoại.
Lúc ngủ, Hàn Dạng luôn nghĩ phải làm sao cùng ông nội nói chuyện của Hách Liên Tình. Ông nội cả đời đều sinh hoạt trong thôn tranh nho nhỏ đó, đối với chuyện nam nhân cùng nam nhân kết hôn không nhất định có thể tiếp thu được, chỉ hy vọng không cần quá doạ đến ông mới tốt.
Suy nghĩ kỹ một hồi, Hàn Dạng thực sự không nghĩ ra biện pháp giải quyết, có chút nôn nóng mà quay quay thân người. Cậu vừa mới động, Hách Liên Tình liền nói: “Em đang rán cá mắm sao?” (cười không nhặt được mồm)
Hàn Dạng nhớ tới hôm qua hắn nói mình là Cá Mắm, nói, “Em chỉ là ngủ không được.”
“Ồ.” Hách Liên Tình bỗng nhiên tỉnh ngộ mà đáp một tiếng, “Hẹn hò quá hưng phấn sao?”
“…………” Hàn Dạng nói, “Anh nghĩ nhiều rồi.”
“Phải không?” Hách Liên Tình thu lại tay đang ôm eo cậu, đem người ôm chặt vào trong ngực, dán sát tai cậu nói, “Nếu như em thật sự ngủ không được, anh không ngại làm chút chuyện gì đó.”
Cánh tay còn đang ôm eo cậu từ vạt áo ngủ tiến vào, sờ sờ eo Hàn Dạng.
Chuyện khác là chỉ cái gì Hàn Dạng không cần nghĩ có thể đoán được!!!
Hàn Dạng đem tay hắn lấy ra, phun ra hai chữ, “Ngủ ngon.”
Hách Liên Tình cắt một tiếng, “Ngủ ngon, Tiểu Cá Mắm.”
Hàn Dạng, “Ngủ ngon, Tình Cách Cách.”
Hách Liên Tình, “Tối nay em không muốn ngủ có đúng không?”
Hàn Dạng khẽ cười, nói, “Ngủ ngon.”
Hách Liên Tình ừm một tiếng, “Mau ngủ.”
Bị Hách Liên Tình nháo như thế, nội tâm Hàn Dạng cũng không xoắn xuýt làm sao cùng ông nội ngả bài nữa, nhắm mắt lại chậm rãi đi vào giấc ngủ.
Cây Bạch Quả: đẹp qtqđ hà =v= Tình Cách Cách lãng mạn thấy ớn