Khe Hở Hạnh Phúc

Chương 4




Cho tới bây giờ Tồn Ngải cũng không phải là một cô gái có kế hoạch hay quy củ gì, nhưng chỉ riêng việc viết thư lại biểu hiện đầy đủ nguyên tắc của mình. Mặc kệ là anh đã viết cho cô bao nhiêu lá thư, mặc kệ là anh đã cho cô ipen viết trên ghostwrites note, mỗi một tháng, vào một ngày cố định, Tồn Ngải mới gởi thư hồi âm cho anh.

Người lười, lười đến mức có quy luật có nguyên tắc như vậy, có phải anh nên vỗ vỗ tay cổ vũ cô bé này không đây.

Mở hộp thư ra. Hôm nay là lần thứ ba Lã Mặc Ân làm việc này, nhưng thư của Tồn Ngải vẫn chưa đến.

Phiền!

“Luật sư Lã, Chủ tịch Hà gọi điện thoại đến.” Thư ký Kim gọi nội tuyến vào phòng làm việc anh.

“Đã biết.” Lã Mặc Ân ấn nút nhận điện thoại. “Chào Chủ tịch Hà.”

“Đã lâu không gặp luật sư Lã, gần đây cậu có khỏe không?”

“Rất tốt, cảm ơn Chủ tịch Hà quan tâm.” Mặc Ân cầm một phần tài liệu tố tụng lên, đọc kỹ nội dung bên trong.

“Là như vậy, lần trước khi chúng ta dùng cơm có gặp một vị là Chủ tịch Lưu, không biết cậu còn nhớ hay không?”

Đối phương cẩn trọng thử.

“Nhớ, có ấn tượng.”

“Ông ấy muốn cậu làm cố vấn pháp luật của công ty, cậu cảm thấy thế nào?”

Mặc Ân nhíu mày. Chuyên môn của anh là về hôn nhân gia đình, trong ngành cũng được xưng là sát thủ của giới hôn nhân, làm sao lại có người nảy ra ý tưởng để anh làm cố vấn pháp luật của công ty nào đó?

“Có thể, nhưng luật sư Chu Li Uy đầy hứa hẹn trong văn phòng của chúng tôi đối với việc kinh doanh có nghiên cứu, Chủ tịch Lưu có nên cân nhắc…”

“Không cân nhắc, Chủ tịch Lưu chỉ mong được mời luật sư Lã.”

Giọng điệu của Chủ tịch Hà lại chắc như đinh đóng cột khiến Lã Mặc Ân hơi hoài nghi. Anh cũng chẳng quen biết gì với Giám đốc Lưu này, vì sao đối phương cứ một mực muốn thuê mình? “Tại sao?”

“Đó là bởi vì Chủ tịch Lưu…”

Bạn có thư mới.

Lúc máy tính nhảy ra một cửa sổ mới, Mặc Ân vô cùng phấn khởi, lập tức mở ra. Là em gái Tồn Ngải nhà anh! Ha, con nhóc lười biếng này quả thật nguyên tắc quá mức rồi.

Anh trai, anh vui vẻ không? Em rất hạnh phúc.

Lần này em đi Italy. Italy chính là quốc gia có ‘cái nôi’ của ẩm thực, dựa vào kiến trúc cùng văn hóa người xưa để lại, dùng tiền lãi du lịch hằng năm cũng đủ để nuôi sống chính phủ cùng dân chúng.

Nơi để lại cho em nhiều ấn tượng nhất chính là Florence, ở đây, trên mỗi cung đường đều có thể thấy những nghệ sĩ hóa trang thành pho tượng, có thể biến thành những chiến sĩ thời cổ, ‘duy điệu duy tiếu’ (hình dung một việc bắt chước giống y như thật), khách du lịch chỉ cần bỏ ra một đồng euro là có thể chụp ảnh cùng họ.

Em đặt biệt thích những bức tượng ở quảng trường Piazza della Signoria, mỗi một pho tượng đều chứng kiến hàng ngàn năm lịch sử. Họ quan sát cuộc sống của con người, những năm tháng trôi qua, để lại dấu tích trên người họ. Nghiêm túc nghĩ lại, thật ra, một trăm năm, năm trăm năm cũng không chỉ là một chuyện trong nháy mắt, đúng không?

Con người hẳn nên buông chấp niệm xuống. Anh, anh cũng thế.

Chấp niệm [执念] : Là một loại ham muốn vô cùng mãnh liệt, “chấp” [执], đơn giản là cố chấp, ý nghĩa của từ “chấp niệm” [执念] : Một người nào đó cố chấp đến mức khó mà có thể thay đổi đươc ý nghĩ (hoặc cách nghĩ).

Trong hành trình đoàn còn đến Venice, em dành vài đồng euro mua thức ăn rồi cho chim bồ câu ở Quảng trường Trafalgar ăn. Nơi này bồ câu không sợ người đó anh, sẽ bay tới ăn thức ăn trên tay em, điều này khiến em nhớ đến những con khỉ núi Chaishan [1]. Động vật cũng giống như người, không thể nuông chiều nhiều được [Những lời này anh trai phải nhớ thiệt kỹ, không nên làm hư Tồn Ngải, bạn ấy là đất mềm dễ đào, là một đứa hư hỏng được voi đòi tiên], càng nuông chiều, càng quá mức.

Đúng rồi, anh trai, anh có từng xem “Roman Holiday”? Đó là một bộ phim được chiếu nhiều năm, thiệt nhiều năm về trước. Lúc ở chỗ đài phun nước, hướng dẫn viên du lịch nói cho bọn em biết, “Roman Holiday” được quay ở Quảng trường này, kem mà nữ nhân vật chính ăn cũng mua ngay tại đây.

Hướng dẫn viên du lịch vừa nói, mọi người đều vội chạy đi mua kem. Woa, một viên kem là tám euro lận đó nha. Thiệt tình, cũng đâu phải ăn vàng đâu! Em do dự rất lâu mới miễn cưỡng bỏ tiền ra, có thể là bởi vì thật sự quá nóng, cả khát nữa, thế nên cứ cảm thấy hương vị ngon ngon. Nhưng là tám đồng euro lận đó, hức…lòng em đang chảy máu.

Còn có cả Pompeii nữa. Năm 79 sau Công Nguyên, núi lửa Vesuvius phun trào, dân chúng trong Pompeii không kịp chạy trốn, và chỉ trong nháy mắt, cả một thành bang bị núi lửa phá hủy. Hướng dẫn viên du lịch chỉ vào một hóa thạch mang hình người nói, rất đáng tiếc, sinh mệnh của những người này đã bất ngờ bị cướp đi. Núi lửa phun trào, lịch sử của họ đã gãy gánh giữa đường.

Sinh mệnh của những con người ấy đã mất đi, hay đã trở nên vĩnh hằng vào giây phút đó? Lịch sử của họ đã bị núi lửa vô tình cắt ngang, hay cái chết của họ để cho thế hệ sau chứng kiến lịch sử.

Anh, có một suy nghĩ vớ vẩn như thế này trong đầu em. Nếu hai đứa mình biến thành hóa thạch trong vụ phun trào kinh hoàng đó, chúng mình ôm nhau, là hình ảnh của cái chết, là được đặt tên là ‘tình yêu vĩnh hằng’, đã không đã không?

Anh, rất hâm mộ anh đi ăn mỳ thịt bò. Đọc thư của anh, em dường như cũng ngửi thấy được mùi thịt bò đó. Ở trong này có rất nhiều nhà hàng quán ăn Trung Quốc, nhưng rất nhiều dầu béo, em không thích, nhưng mà người nước ngoài thì ghiền thôi rồi luôn, nhất là tên anh trai không có quan hệ huyết thống gì với em á. Tên của anh ấy là Đường Kì Lí. Anh ấy nói cho mẹ em, hồi trước mẹ em thu phục dạ dày của anh ấy rồi mới thu phục được tim anh ấy, khiến cho anh ấy hoàn toàn tình nguyện, một mực gọi mẹ em một tiếng ‘dì.’ Giờ nghĩ lại, tiếc nuối lớn nhất đời em là không có tay nghề siêu tốt, không thể thu phục dạ dày anh trai.

Nghiêm túc nghĩ lại, thực sự kỳ cục lắm nha, rốt cuộc thì vì sao anh trai lại thích em? Em không thông minh, không có năng lực gì, không dịu dàng, không thanh tao nhã nhặn, cũng không nấu cơm, không quét dọn nhà cửa, toàn bộ những đặc điểm con gái cần có em lại không. Em đây chưa thu phục được dạ dày anh, nhưng lại thu phục được trái tim anh trước rồi. [Có phát hiện giọng điệu em thực sự kiêu ngạo.]

Anh, có muốn đi làm một cặp kính dày hay không?

Vụng trộm nói cho anh biết một sự kiện, em lại mộng xuân, hơn nữa không chỉ có một lần. Em mơ anh ở trên người em, động thân, lên lên xuống xuống phập phồng, mơ thấy mồ hôi của anh chảy xuống má em, mơ thấy hai đứa mình lắc qua lắc lại, cơm rang, rang lên quá nóng, thế cưỡi ngựa, rồi này này nọ nọ, mỗi một tư thế đều là mới nhất, có thể dựng nên một tầm cao mới cho tiêu chuẩn đoạt huy chương vàng Olympic.

Hại chết em, lúc vừa thức dậy đã nhiệt huyết sôi trào, hai má hồng thấu, mẹ phát hiện, hỏi em: “Có phải con cảm mạo phát sốt gì rồi không?” Em phải kéo chăn bông dán lên mặt, vô cùng mất mặt nói: “Con sắp chết, có chuyện tìm con đốt ba nén hương.”

Tại sao có thể như vậy? Em nghĩ cả buổi, rốt cuộc cũng nghĩ ra nguyên do.

Đều là lỗi của anh hết, ở thời điểm ấy nếu vứt hết trói buộc đạo đức, mỗi ngày chúng ta chơi mấy lần, chơi mỗi ngày, chơi mỗi ngày, chơi đến chán, sao em có thể mộng xuân được? Nếu em không cẩn thận chết mất, bị pháp y khám nghiệm rồi phát hiện em vẫn còn là trinh nữ, em nhất định sẽ mất mặt đến chết. Một trinh nữ hai mươi tám tuổi, em có thể đi vào Sách kỷ lục Guinness, có thể bị túm vào bảo tàng trưng bày mấy thứ quý giá, còn có thể nổi tiếng trên Internet, trở thành chuyện cười hay nhất thế kỷ này.

Nói đi nói đi, tất cả đều là lỗi của anh, anh phải đền em.

Nói đông nói tây nhiều quá, em lại quên nói cho anh một chuyện này cực kỳ quan trọng. Anh, anh có nghe qua một câu chuyện gọi là “Tiếng cồng cuối cùng”?

Trong câu chuyện đó, Ưu Ưu cùng Hoan Hoan là hai anh em tốt của nhau, cả hai rời quê hương đến nơi khác lập nghiệp kiếm tiền. Rất nhiều năm về sau, bọn họ thu được một số tiền từ việc kinh doanh, áo gấm về nhà. Nhưng trên con thuyền trở về quê hương lại gặp Thần chết, Thần chết nói cho bọn họ biết, sau ba ngày hắn ta sẽ tìm tới cửa. Khi Ưu Ưu, Hoan Hoan nghe thấy tiếng hắn ta gõ cái cồng bằng đồng trong tay, bọn họ sẽ chết đi.

Sau khi hai người về quê, Ưu Ưu lo lắng căng thẳng vô cùng. Anh chàng đó buồn bã, đau lòng, cảm thấy cả đời vất vả là thế nhưng chưa được hưởng phúc vận gì đã chết. Cứ như vậy, anh ta đau thương ba ngày, đến sáng sớm ngày thứ ba, tiếng cồng của Thần chết vang lên, Ưu Ưu phát hiện anh ta đã chết trên đống tiền mình kiếm được.

Hoan Hoan cũng rất đau buồn, nhưng anh ta nghĩ, dù sao chính mình cũng sắp chết, vì thế đem vàng bạc tích lũy cả đời ra tặng cho những người nghèo trong thôn làng. Những người nghèo ấy nảy sinh cảm kích, liền tập hợp tất cả đến nhà Hoan Hoan, múa rồng, múa sư tử, bắn pháo, tiếng pháo vang vọng đất trời đã che lấp tiếng cồng của Thần chết.

Thần chết gõ hết lần này đến lần khác, nhưng tiếng cồng vẫn không thể truyền đến tai Hoan Hoan. Cuối cùng Thần chết bỏ cuộc rời đi, mà sáng sớm ngày thứ tư, Hoan Hoan chợt phát hiện chính mình vẫn còn sống.

Anh, câu chuyện này có dạy anh điều gì không?

Đó chính là, đừng dồn hết sức lực mình mà kiếm tiền bạc, phải hiểu được cách dừng bước chân lại, thưởng thức những cảnh đẹp chung quanh. Anh, em không dùng nhiều tiền như vậy, anh cũng đường vội tích lũy gì cả, cho chính mình một khoảng thời gian, một không gian riêng, đi đến nhiều nơi, được không?

Ôi…em thật sự thật sự thật sự rất nhớ, không chỉ có nhớ quán mỳ bò kia, không chỉ nhớ chúng ta đã đi chơi mấy trăm lần ở khu Đông, không chỉ nhớ Tháp Đài Bắc 101 anh đã làm cho anh vô cùng ngạc nhiên đó, không chỉ nhớ cây ăn quả trong sân nhà, em nhớ nhiều nhất, chính là…anh.

Tháp Đài Bắc 101 – 台北101大楼, là trung tâm mua sắm lớn nhất ở Đài Bắc, 101 tầng, có thể nói không gì là không có.

Anh, anh thực sự vui vẻ sao? Có phải khi em thực sự vui vẻ anh cũng thực sự vui vẻ theo? Nếu đúng như vậy, em sẽ vì anh, luôn luôn vui vẻ.

Em gái Tồn Ngải.

“Cảm ơn Hà Chủ tịch giúp đỡ, cảm ơn ông.” Mặc Ân gác điện thoại.

Đọc lại hai lần, anh nằm lòng từng câu từng chữ trong lá thư của Tồn Ngải. Mỉm cười, anh khom người, tìm cuốn album trong ngăn kéo, lật đến trang cuối cùng, ở đó có ảnh chụp hai người ở 101.

Trong ảnh, cô bé dựa vào ngực anh, cười khanh khách không ngừng. Thật tốt, Tồn Ngải của anh vĩnh viễn vui vẻ như vậy.

Chuyện ngày hôm đó, Lã Mặc Ân nhớ rất rõ, rõ ràng như thể chỉ là chuyện mới xảy ra ngày hôm qua. Lại mở ngăn kéo, anh lấy những ngôi sao bé xíu Tồn Ngải đã gấp. Cô bé nói, mỗi một ngôi sao có thể thực hiện một nguyện vọng, chỉ cần đủ thành tâm, nguyện vọng sẽ thành hiện thực.

Có hai bình sao, và cả hai đều là chai nước có ga 20-300cc. Màu đỏ là trước khi hứa nguyện, màu xanh là sau khi hứa nguyện.

Mặc Ân đổ ra một ngôi sao trong chai trước khi hứa nguyện, vỗ tay, rồi đặt nó vào lòng bàn tay của chính mình, bắt đầu ước, “Hy vọng Tồn Ngải nhanh chóng trở về bên cạnh tôi.”

Mau trở về đi, Tồn Ngải bé nhỏ của anh, anh đã bắt đầu mất kiên nhẫn rồi.

Ngày hôm qua làm việc quá muộn, Mặc Ân đã hứa ngày nghỉ sẽ cùng Tồn Ngải ra ngoài một chút, nhưng mà anh thật sự rất mệt. Xoay người, tuy thấy đồng hồ báo thức trên tường đã dịch đến chín giờ, nhưng vẫn không thể dậy được.

Kéo chăn bông lên trên đầu, ngăn ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào, Mặc Ân còn muốn ngủ tiếp.

Cửa bị mở ra, Tồn Ngải trực tiếp vọt tới giường, kéo chăn bông xuống, phồng má nhìn trừng trừng.

“Tồn Ngải…em ngoan, anh mệt quá, để anh ngủ hai tiếng nữa, chiều đi, nhất định anh sẽ đi chơi với em.”

Em đây không cần ngoan làm gì hết, em bé ngoan đều không ra đường. Tồn Ngải trừng, trừng đến mức suýt lọt tròng.

“Tồn Ngải…” Mặc Ân bất đắc dĩ thở dài.

Cô nghiến răng nghiến lợi, cả buổi mới nói: “Đều là anh làm hại, anh phải đền em.”

Mặc Ân gác tay lên trán: “Anh hại gì em?”

“Anh hại em mộng xuân, khiến nguyên một buổi tối em lăn qua lộn lại, ngủ không được.” Tồn Ngải lên án.

Cái gì? Mình hại cô bé…Cái này, là từ đâu mà nói? Cười khổ ba giây.

Tồn Ngải nổi giận đùng đùng đi đến giường, giơ chân, ngồi khóa trên lưng Mặc Ân.

Đáng chết, con nhóc này không biết buổi sáng đàn ông con trai dậy đều sẽ dựng lều trại hả? Đau, đau, đau…Cái ngồi này, nếu chặt đứt khung sườn lều, cả đời con nhóc phải mộng xuân đến chết.

Hít một hơi, Mặc Ân ngẩng đầu lên, ra lệnh, “Đi xuống.”

“Em không muốn.” Tồn Ngải thuộc loại ‘hậu tri hậu giác’ (nghe, thấy rồi mới hiểu), không hiểu được buổi sáng đàn ông con trai có phản ứng tự nhiên là dựng trại, cũng không hiểu được đàn ông cũng có ham muốn dục tình, nhưng mà sao có thể trách cô được. Ai bảo cô có bạn trai nhiều năm như vậy rồi mà vẫn cứ giậm chân tại chỗ ở thành lũy một, hai.

Làm cái gì thế không biết, chẳng lẽ thành ba, thành bốn của anh là xấu kinh dị sao?

“Trữ Tồn Ngải, nếu em không xuống, anh sẽ tức giận.” Mặc Ân rất đau, nghiến răng nghiến lợi cố gắng duy trì tự tôn đàn ông. Chỗ quan trọng nhất của đàn ông bị tấn công, tất cả cũng sẽ không biểu hiện một cái lịch sự như Lã Mặc Ân.

“Thế tốt nhất, dù sao em cũng rất tức giận, anh tức giận, em tức giận, chúng ta cùng nhau tức giận, như vậy có vẻ công bằng.” Tồn Ngải gật mạnh đầu.

Lã Mặc Ân hoàn toàn hết cách, cắn môi, chờ cơn đau đi qua, thở dài một hơi. “Rốt cuộc bây giờ em muốn thế nào?”

“Em muốn chơi.” Tồn Ngải không có một chút gì gọi là khách sáo.

Mặc Ân bất đắc dĩ. “Đã nói rồi, buổi chiều mang em ra ngoài.”

“Em muốn ở nhà chơi.” Hừ, cái loại chơi này có thể đến nơi công cộng à, cô cũng không phải là Đường triều hào phóng nữ.

唐朝豪放女 A Tang Dynasty Uninhibited Woman, phát hành vào năm 1984, bộ phim được giới phê bình và khán giả đánh giá là một kiệt tác của phim cấp ba.

“Được, vậy em muốn xem phim hay là…”

Ngu ngốc, ngu ngốc, ngu ngốc, cô đã ám chỉ rõ ràng như vậy mà anh còn không hiểu được, tức chết!

Tồn Ngải cắt ngang lời anh, “Em không muốn, em muốn chơi cái trò mà chơi trên giường ấy, giống như lúc em nằm mơ ấy. Chơi phía trước, chơi phía sau, chơi cho đến khi hai người thở hồng hộc, chơi đến khi mồ hôi chảy không ngừng, chơi đến khi toàn bộ xương cốt gãy rời cũng không sao hết. Nghe rõ ràng đây, em không chỉ cần chơi yêu yêu, lần này em muốn rang cơm, muốn thịt kho, phải làm một bữa ‘Mãn Hán Toàn Tịch’ (một trong những đợt tiệc lớn nhất được ghi chép lại trong lịch sử Trung Hoa được tổ chức trọn 3 ngày với 6 buổi tiệc) đó. Nếu anh không chơi, em thề, ngày mai em sẽ tìm một tên đàn ông ngon lành chơi như “Jump! Ashin” (phim về những cô cậu thanh niên trong phòng tập thể dục dụng cụ), hút sạch tinh khí của hắn.”

Đây là điều mà mấy thiếu nữ bình thường sẽ nói sao? Có người nào có thể mặt không đỏ hơi thở không dồn dập, không muốn chút nào thẹn thùng tuyên thệ ép bạn trai lên giường? Đau đầu…anh làm sao có thể yêu được người này đây?

“Tồn Ngải, anh đã nói rồi –”

Cô lại cắt ngang lời của anh. “Em không muốn chờ cho đến khi kết hôn, như vậy lâu lắm.”

Chuyện này cả hai đã thảo luận không biết bao nhiêu lần, mỗi lần đều là anh một mình quyết định. Không được, như thế này mà nói, thân là phái nữ quả thật không tự trọng. Lần này, cô nhất định phải liều mạng nói yes, yes, yes, nhất định phải triệt để giải phóng Lã Mặc Ân, từ đầu đến chân, từ thân thể đến linh hồn, thu phục một lần.

“Trữ Tồn Ngải…Thôi được, em gọi điện cho bố mẹ anh, chỉ cần bố mẹ đồng ý, anh liền diễn ‘Jump! Ashin” với em, hơn nữa là diễn từ tập một đến tập mười, diễn cho đến khi em bảo cắt mới ngừng.” Lã Mặc Ân thực sự không có cách nào với cô, đành phải giao trách nhiệm này cho bố mẹ, thật tệ.

Nhưng…cô không biết anh tin Chúa Trời sao? Không biết nhà bọn họ gia giáo là trinh tiết sao? Cô ở nhà này nhiều năm như vậy còn không biết rõ gia quy ở đây?

Ba Lã, mẹ Lã…Ôi, cái cường thế yes, yes, yes của Tồn Ngải xì hơi trong giây lát, đường cứng rắn biến thành kẹo mềm,vị rất ngọt, nhưng ngọt không có gì riêng biệt, không chút mùi vị gì.

“Anh, nhưng mà em thực sự rất muốn đó.” Tồn Ngải nằm sấp xuống, dán lên người Mặc Ân, hai tay giữ chặt lấy cổ anh, đôi môi mềm mềm chạm vào da cổ anh. “Bạn bè em mười tám tuổi đã có kinh nghiệm, hai mươi bốn tuổi đã thay bảy bạn trai, kinh nghiệm già dặn đến mức có thể nhìn dáng dấp của mấy đứa con trai mà biết được ham muốn, năng lực, có thể suy ra tính cách cùng tương lai của hắn luôn.”

“Con gái bọn em mỗi lần nói chuyện phiếm đều nói về bạn trai cùng kinh nghiệm gì đó à?” Lã Mặc Ân đau đầu hỏi. Nếu biết trước như vậy anh hẳn nên kéo Tồn Ngải vào đạo, thế nào nữ sinh giữ trinh tiết lại bị coi như là lỗi thời, mất mặt.

“Đúng vậy, mỗi lần em đều suy nghĩ chuyện kia lâu nhất.”

Nghĩ lâu nhất? Con nhóc này có phải nói nhầm hay không, có bạn trai như anh còn phải nghĩ. Tiêu chuẩn của Tồn Ngải có phải quá cao? “Vì sao em cứ nghĩ đến chuyện kia?”

“Bạn em bảo, nếu bạn trai chậm chạp không chịu động đến mình thì chỉ có hai khả năng.”

“Hai loại gì?”

“Một là em thiếu sức quyến rũ của phụ nữ, một cái khác chính là…là…”

“Chính là gì?”

“Chính là anh không được.” Tồn Ngải lé mắt nhìn.

Anh không được? Nói cái quỷ gì thế? Chẳng lẽ đàn ông con trai thời hiện đại đều phải mang theo ‘gia sản’, nơi nơi tìm con gái cưỡng hiếp?

“Nói bậy!”

“Em biết mà, anh khỏe mạnh như vậy, nhất định không cần dùng Viagra.”

Quá coi thường anh đây rồi, Viagra? Cả đời này Lã Mặc Ân cũng không sờ vào.

“Anh…anh…” Tồn Ngải ghé sát tai anh, giọng nói mềm yếu, môi ướt át, ngay cả thân thể đều mềm đến mức dường như không có xương cốt.

“Làm cái gì?”

“Chúng ta chơi một lần, thử xem xem thôi, được không?” Nói xong, cô hôn lên hàng trâu mới mọc của anh. Đâm đâm vào, hơi ngứa, khiến Tồn Ngải vừa hôn vừa mắc cười.

“Không được.” Kiên định, kiên định. Anh đã thề với Đức mẹ Maria, tôn trọng hôn nhân, tôn trọng người vợ tương lai của mình.

“Không sao đâu, lúc sáng thức dậy em đã cầu nguyện với Thánh mẫu ,Thánh tử, em xin họ nghỉ ngơi một ngày hôm nay, nhắm mắt lại, không cần biết chúng mình làm gì dưới chăn bông.” Tồn Ngải cười khanh khách.

Mặc Ân vừa tức giận vừa buồn cười, có ai đi thương lượng chuyện này với Thánh mẫu, Thánh tử không hả, cũng chỉ có loại con gái không đầu này thôi.

“Anh đoán, là em một mình quyết định, Đức Mẹ nhất định không gật đầu nói đồng ý với em.”

“Không đúng, là em không cho bà cơ hội nói không được. Em chạy trốn rất nhanh.” Cô nháy mắt với anh một cái, vô cùng xinh đẹp.

“Đức mẹ sẽ không đồng ý.”

“Bà sẽ, bà còn có thể cảm kích em đã tạo ra sinh linh kế tiếp của cuộc đời.”

“Sẽ không, Đức Mẹ sẽ vì cá tính phóng khoáng, bỏ đi trói buộc đạo đức của con gái hiện đại mà chảy huyết lệ.”

“Không, bà sẽ vì con gái hiện đại đã cởi bỏ được trói buộc mà cảm thấy hạnh phúc.”

Nhớ năm đó, Mẹ Maria không kết hôn mà mang thai, không biết có bao nhiêu người đã khinh miệt, chịu không biết bao nhiêu khinh thường. Trữ Tồn Ngải này là vì thay bà mà đấu tranh vì nữ quyền, Đức Mẹ nhất định sẽ coi cô làm vinh dự.

“Mới là lạ.” Lã Mặc Ân một hơi phủ quyết.

“Anh…” Toàn lực phát huy sức mạnh của kẹo mềm.

“Đi xuống.”

“Anh…”

“Không được.”

“Anh…”

“Anh nói…”

Phát hỏa, điên lên, Tồn Ngải lại tuyên thệ lần nữa, “Mặc xác anh nói cái gì, bất cứ giá nào em cũng muốn hôn anh.”

“Em chưa đánh răng.” Mặc Ân che miệng.

“Anh cũng chưa đánh, công bằng.”

Tồn Ngải mạnh mẽ kéo tay Mặc Ân ra, đôi môi trực tiếp dán lên môi anh, cả cơ thể dính sát vào, hôn Mặc Ân đến trời đất mù mịt, ‘nhật nguyệt vô quang’ (mặt trời mặt trăng mất đi ánh sáng). Tay cô di chuyển trên thân thể anh, hai chân cọ xát đùi anh. Tồn Ngải mang hết chiêu thức mới học được từ mấy tấm hình bậy bạ ra xài, cũng không tin anh sẽ không thuần phục.

Đột nhiên, ‘gia sản’ Lã Mặc Ân đã nghĩ bị con nhóc kia ngồi đến tiêu tùng lại bắt đầu hồi sinh, bùng nổ! Sáu giờ đến mười hai giờ, một số lượng lớn pheromone bắt đầu phân bố, đầu Mặc Ân sản xuất ra morphine…

Ngay tại lúc cô định giơ hai tay lên cởi áo ngủ rắc rối của anh, khuôn mặt thiêng liêng của Maria xuất hiện giữa không trung, tín ngưỡng nhiều năm bay ra cứu vớt linh hồn sắp chìm đắm của Lã Mặc Ân.

Nhảy dựng lên, Mặc Ân kích động đẩy Tồn Ngải ra, kích động trốn vào phòng tắm. Nhưng ở một giây cuối cùng anh vẫn còn nhớ nhắc nhở, “Tồn Ngải, đi thay quần áo, mười phút nữa chúng ta đi dạo 101.”

Vì sao là 101? Rất đơn giản, bởi vì mỗi một cơ quan bộ phận của Lã Mặc Ân đang treo ở trạng thái 101.

Tồn Ngải tức chết, đấm đá chăn mền anh, ác độc nói: “Đức Mẹ Maria, con hận người.”

Nhưng ‘hận’ của Tồn Ngải rất nhanh đã biến mất, lúc cả hai đi thang máy đến tầng cao nhất của 101.

Cô nhìn thấy toàn bộ Đài Bắc, thấy những chiếc xe bé con như những hộp diêm bon bon chạy tới tới lui lui, nhìn hàng người trên đường xếp thành một hàng, ngoan ngoãn như mấy con kiến tí xíu. Tồn Ngải cười vui vẻ nói: “Từ nơi này đi xuống, em cũng sẽ biến thành một con kiến trong đội quân kiến kia.”

Mặc Ân tức giận bổ sung, “Đúng, nhớ, chỉ làm một em kiến con ngoan ngoãn chút.”

“Có ý gì? Em không đủ ngoan sao?”

Nếu cô ác thêm một chút, sẽ trực tiếp tìm búa đập nát cửa phòng tắm, hung hăng cưỡng hiếp anh từ đầu đến chân một lần, khiến hắn sẽ không tìm được bất cứ chỗ nào hoàn chỉnh trên người mình. Tồn Ngải trừng mắt nhìn một cái, ánh mắt khinh miệt quét qua nửa người dưới của Lã Mặc Ân, khiêu khích nói: “Tí nữa về em muốn mua hai lọ Viagra.”

Mặc Ân cau mày nói: “Như vậy quá chậm, có cầm chứng minh thư theo không?”

“Có, làm gì cơ?”

Chẳng lẽ…anh đã thỏa hiệp, muốn dẫn cô đi khách sạn? Làm! Chỉ trong một thoáng, hai mắt Tồn Ngải bắn ra tia sáng nhọn hoắc.

“Chúng mình lập tức đi đăng ký kết hôn, anh cam đoan, không cần xài Viagra, tương lai ba ngày ba đêm em cũng không xuống giường được.” Mặc Ân quăng chiến thư lại.

Kết hôn à…Về chuyện hôn nhân, anh có tín ngưỡng của anh, cô cũng có tín ngưỡng của cô.

Lúc nhỏ mẹ mang cô đi xem thầy tướng số, thầy bói bảo, nếu trước năm hai mươi tám tuổi mà cô kết hôn thì sẽ ly hôn. Cô không muốn lấy hôn nhân của mình ra đánh đố, cô muốn mình cùng anh trai là cả một đời.

Huống chi đồng nghiệp cũng đã nói: “Kết hôn là mộ phần đầu tiên của cuộc đời này, đi vào hôn nhân cần có dũng khí, gấp 4,5 lần khi vào nhà xác.”

Tồn Ngải không biết 4,5 lần được tính ra như thế nào, nhưng mà trời sinh cô dị ứng với mộ phần gì đó, cho nên kết hôn à…cứ chờ một chút đi.

Đến cuối cùng cả hai cũng không đi kết hôn, ở 101 chụp một đống ảnh. Tồn Ngải tựa vào người anh nói y, một đám y, một đám giơ tình chữ v, đại diện tình yêu và hạnh phúc tràn đầy trong sinh mệnh của hai người.

Ngày đó, cô bé mua rất nhiều giấy có màu sắc rực rỡ, nói muốn gấp sao cho anh, gấp đầy một chai lớn nhất.

Tồn Ngải nói, đến khi cô gấp hết một chai lớn, cô cũng sẽ có đủ dũng khí đi vào hôn nhân, sau đó mỗi một ngày, trong cuộc hôn nhân của mình, lấy ra một ngôi sao hứa nguyện.

Điều ước cho hôn nhân của Tồn Ngải không giống người thường. Điều ước của cô, hôn nhân sẽ là một tòa thành hạnh phúc chứ không phải là một mộ phần cỏ cây khô khốc.

Mặc Ân một mình đi đến 101, phong cảnh nơi này vẫn giống như dạo ấy, đáng tiếc, trong lòng đã không có cô nhóc nào để ồn ào, ầm ĩ, nói muốn chơi xxoo. Trái tim, trống rỗng.

Anh đi thang máy xuống, trong thang máy có vài cô học trò đang cười ầm ĩ, khuôn mặt tươi sáng như đường làm quan rộng mở khiến anh nhớ đến Tồn Ngải của mình.

Cô ấy ổn không? Nhất định rất ổn. Du lịch vòng quanh thế giới chính là giấc mơ của Tồn Ngải, cô từng nói, kiếp trước của mình chính là Columbus, trong máu đã có đầy ham muốn mạo hiểm.

Anh nói: “Con gái con đứa ngoan một chút tốt hơn.”

Cô chu miệng, nở nụ cười: “Con gái ngoan sắp tuyệt chủng rồi.”

Mặc Ân xoa xoa bóp bóp mặt cô, bảo: “Được rồi, mạo hiểm thì mạo hiểm, nhưng em phải đồng ý với anh một chuyện, phải bình an trở về cạnh anh.”

Đúng vậy, anh chỉ cần Tồn Ngải bình an, còn mọi điều khác, chẳng sao cả.

Trở về nhà, Mặc Ân rót một cốc cà phê, tắt di động, rút dây cắm điện thoại, ngồi vào trước màn hình máy tính. Đây là thời gian hạnh phúc nhất của anh, bởi vì anh viết thư, viết thư cho em gái mình.

Em gái, anh rất vui, bởi vì em hạnh phúc.

Những lời này không phải là dạo đầu, cũng không phải là nói lừa nói dối, là thật tâm mình, chân thành mà nói. Chỉ cần em vui vẻ anh sẽ vui vẻ, em vĩnh viễn đừng bao giờ hoài nghi tính chân thực của nó.

Cho nên, em hãy khiến mình vui vẻ đi, bởi vì anh đã giao phó cho em quyền lực khiến anh vui vẻ rồi.

Kể cho em nghe một chuyện cười. Lúc nhận được thư em gởi, anh đang nói chuyện điện thoại với một vị là Chủ tịch Hà. Ông ta nói cho anh, có Chủ tịch Lưu mở công ty điện tử hy vọng anh trở thành cố vấn pháp luật của công ty đó.

Loại chuyện có thể kiếm tiền này, đương nhiên là anh đồng ý ngay, nhưng mà dựa vào đạo đức nghề nghiệp, anh vẫn còn có ý tốt nhắc nhở, về luật kinh tế, so với anh, Chu Li Uy còn chuyên nghiệp hơn, nhưng đối phương vẫn cứ khăng khăng muốn anh, mặc kệ chuyên môn của anh có bằng với phí anh thu hay không.

Sau đó anh mới biết được Chủ tịch Hà đang làm mai mối. Nghe nói thiên kim nhà ông Lưu kia mới tốt nghiệp Đại học ở nước ngoài về, đi làm cho công ty điện tử nhà mình. Mấy người đó muốn ghép anh với cô ta thành một đôi, anh cười khéo léo từ chối.

Anh nói cho ông ta, anh đã có bạn gái, tên của cô ấy là Trữ Tồn Ngải. Trữ Tồn Ngải này, trong lòng trong tim tràn đầy tình yêu, toàn bộ tình yêu này là của anh, không có bất kỳ người đàn ông nào có thể chia sẻ. Có nhiều tình yêu để hưởng dụng như vậy, tôi làm sao có thể cần người khác?

Đoán đi, đến cuối cùng anh có lấy được công việc này hay không?

Đúng rồi, tuần trước anh gặp một người, em nghĩ là ai? Nhất định là em không thể đoán được.

Là Tả Lị Lị, cô ấy muốn anh làm luật sư đại diện trong việc ly dị. Bây giờ Tả Lị Lị người ta là phu nhân rồi, kim cương đầy cổ khiến người ta nhìn mà hoa mắt mê muội, cũng không còn dáng dấp hung hăng ngày nào nữa. Vừa nhìn thấy anh cô ấy sốc, mà anh cũng sốc, sau đó mới chầm chậm giải thích, là bạn bè giới thiệu đến đây, cô ấy cũng không tìm hiểu cặn kẽ.

Anh biết, trong giới này anh làm việc có tiếng là nhanh-ác-chuẩn, tìm anh để xử lý ly hôn rất chính xác.

Li Uy thường hay châm chọc anh, bảo anh là đàn ông chung tình như vậy, lại chuyên đi làm xấu đi nhân duyên người ta. Có lẽ chính là như thế cho nên anh không thể có được môt cuộc hôn nhân mong muốn.

Lúc Tả Lị Lị rời đi, thấy Li Uy vào phòng làm việc của anh, vứt lại một câu: “Tôi chỉ biết nhất định hai người sẽ bên nhau.”

Tả Lị Lị đi rồi, Li Uy thở dài nói: “Không chọc vào chuyện phong lưu lại mang danh tiếng phong lưu.”

Hm, ở mặt này đúng là anh phải xin lỗi cô ta. Tất cả mọi người đều cho rằng cô ta chính là nguyên nhân khiến cho anh không ra khỏi cửa nhà giao lưu này nọ, có người trêu ghẹo, có người nói nói đùa đùa khiến cho cô ta không thể tìm thấy thang leo xuống, anh cũng không giải thích, bởi vì…ai bảo cô ta kiếm tiền của anh, mà người trả tiền lại là thằng sếp như anh chứ.

Tồn Ngải, em đừng tiếc nuối rằng chính mình không học được tài nấu ăn nấu nướng gì đó, bởi vì cho dù không có, em cũng đã thành công thu phục tim anh rồi.

Anh yêu em, mặc kệ em có đủ thanh tao nhã nhặn dịu dàng; Anh yêu em, chẳng sợ đồ ăn em làm có thể khiến anh trúng độc hay không; Anh yêu em, cho dù chúng ta không ở lại thành Pompeii viết nên một sử thi vĩnh hằng.

Về phần kính mắt? Không cần, bởi vì anh không dùng hai mắt nhìn em, mà là dụng tâm đọc em. Cho dù tim bị che mờ cũng không sao cả, bởi vì anh yêu em, xác định yêu rồi.

Còn nữa, lời nhắc của em quá chậm, nhiều năm về trước anh đã chiều hư em rồi. Về phần em muốn làm khỉ núi Chaishan hay là bồ câu ở Quảng trường Piazza della Signoria thì đó là sự lựa chọn của em. Còn chấp niệm gì đó, không phải là không thể buông xuống mà là không chịu buông. Yêu em, là chấp niệm lớn nhất của anh, anh muốn giữ nó đi hết cả cuộc đời này.

Đúng rồi, tám euro thực sự không bao nhiêu cả, thích ăn kem thì ăn nhiều vào, ăn thêm mấy cây cũng chẳng có vấn đề gì cả, đừng có thay anh tiết kiệm tiền, bằng không việc anh làm ra tiền cũng mất đi ý nghĩa; Về chuyện DVD “Roman Holiday”, lần trước anh thấy ở bách hóa có bán, hai ngày nay anh giúp em gửi qua, xem xong phải viết cho anh một bản báo cáo tâm đắc vào.

Cứ thế đã, lần tới lại viết thư cho em.

Anh trai Mặc Ân.

Tắt máy tính, Mặc Ân nghĩ tới đôi giày cao gót mình nhìn thấy ở 101.

Anh đã sơ sót một chuyện, quên tìm cho Tồn Ngải một đôi giày vừa chân phù hợp với bộ váy màu xanh kia, tốt nhất là giày cao gót, bởi vì Tồn Ngải nhà anh thích người khác phải ngẩng đầu nhìn mình. Nhưng mà mang giày cao gót được không đây? Con nhỏ sẽ ngã sấp mặt, văng giày tán loạn, lộn xộn không để đâu cho hết. Không có anh ở bên cạnh đỡ một phen, thế nên cũng chẳng cần thiết phải làm chân cô nhóc này ‘khó xử’.

Thật sự là đủ. Mặc Ân muốn cưng, muốn cho Tồn Ngải vui vẻ, lại phải lo lắng đầu gối khuỷu tay cô chịu oan ức. Làm người quả thật rất khó.

“Anh, chân của hai đứa mình giống nhau ha, đều trắng trắng dài dài.” Bọn họ chân trần, ngồi dưới mái hiên.

Lã Mặc Ân vươn tay kéo Tồn Ngải vào ngực, mỉm cười nhìn bốn bàn chân trước mắt. Chân ai mà chả giống nhau, năm ngón chân, có một bàn chân thẳng một bàn chân cong. Về phần trắng, đó là bởi vì cả hai đều có thói quen xỏ tất, chân rất hiếm khi tiếp xúc với ánh nắng mặt trời, đương nhiên sẽ đủ trắng để khiến người ta ghen tị.

“A a a…nhẹ một chút, rất đau mà.” Tồn Ngải co khuỷu tay bị anh đụng vào.

“Em cũng sợ đau à?” Mặc Ân ngờ vực nhìn.

Đã là con gái hai mươi mấy tuổi đầu thế nhưng còn có thể ngã sấp được, phải đến bệnh viện để bác sĩ khâu vết thương, thật sự là đủ.

“Đương nhiên là đau muốn chết, bác sĩ kia làm như đang khâu da trâu, hại em muốn khóc cũng không dám. Căn bản ông ta không phải bác sĩ, mà là đồ tể.”

“Thật không hiểu nổi vì sao em lại ngã nữa?” Đang trách.

Vừa nghe thấy cô đang ở bệnh viện gọi tới, không nghĩ ngợi thêm một giây nào, Mặc Ân ngừng cuộc họp đang diễn ra được một nửa, chạy như bay, vọt tới bệnh viện. Anh không hiểu, chỉ là ngã thôi sao lại ngã trong bệnh viện được? Vì thế sức tưởng tượng đã được hoạt động hết công suất, con nhóc kia không phải là ngã nữa mà là xảy ra tai nạn xe cộ, vừa nghĩ đến chuyện đó đã dọa Mặc Ân rớt nửa cái mạng.

“Em không khóc?” Nói dối! Mặc Ân giữ lấy cằm cô.

Lúc vừa nhìn thấy Tồn Ngải ở bệnh viện, anh không có cách nào chạy ào đến, nhưng tiếng gào tiếng khóc kia quả thật khiến người ta sợ hãi. Một vị phu nhân nào đó vừa nhận thuốc xong còn cúi người vỗ vỗ lưng cô nhóc kia an ủi luôn miệng, có lầm hay không?

“Đều là do giày cao gót gây ra hết!” Tồn Ngải rút ra kết luận.

“Nếu không cần thiết thì mang giày cao gót làm gì, có người nào bảo em lùn hả?” Tay chân Tồn Ngải bị đau, mà thương thế thì lại ở trong lòng anh, kéo căng khó chịu. Vết thương của cô nhóc này hồi phục như cũ, những cơn co rút đau đớn kia mới có thể ngừng lại được.

“Nhất định là báo ứng mà.” Tồn Ngải xoa xoa mũi.

“Báo ứng gì? Bậy bạ.”

Mặc Ân dí đầu cô, Tồn Ngải né người, xoay xoay, đầu lại dựa vào ngực anh. Đó chính là nơi ẩn náu an toàn của cô. Những con chim bé nhỏ khi bị thương luôn muốn đi tìm đến một nơi ấm áp như thế này.

“Là báo ứng mà. Lúc ngã xuống, trong lòng em đang mắng bà cô tổ trưởng kia đó.”

“Bà ta không tốt với em thì em từ chức là được, tại sao lại khiến bản thân mình bị thương?”

Đây chính là điều Mặc Ân tức giận nhất. Mỗi lần nói, khỏi đi làm, đừng đi làm, Tồn Ngải lại rất kỳ cục, cho dù bị người ta chèn ép, về nhà bảo sốc này nọ, nhưng cách một ngày vẫn là ngoan ngoãn thay quần áo đi làm, thật sự không thể hiểu được, đó là công việc gì khiến cho người ta vừa ghét vừa yêu.

“Thật ra tổ trưởng đối với em có vẻ tốt hơn tí rồi.” Tồn Ngải chu miệng, lương tâm lên tiếng.

“Anh không thấy như vậy?”

Ngày hôm qua không phải còn ôm bản thiết kế về nhà sửa, vừa sửa vừa mắng bà cô tổ trưởng kia không có nhân tính hay sao.

“Số lần mắng em là đầu heo ít hơn.” Đưa ra minh chứng.

Như vậy cũng coi như tốt? Thiệt tình!

Hai tay Tồn Ngải ôm lấy hông anh, thân thể mềm như không có xương cốt, mềm yếu dán trên người anh, nheo mắt cười: “Anh…em muốn ăn nhãn lạnh.”

Nhãn lạnh là món Mặc Ân thường xuyên làm cho cô nhất. Dạ dày Tồn Ngải lạnh, nhưng lại thích ăn đá không uống thuốc bổ, nghe nói long nhãn có tính ôn, bởi vậy mỗi năm đến mùa nhãn, anh đều cầm mấy sào tre khều nhãn xuống, bóc vỏ, bỏ vào trong hộp giữ thức ăn tươi rồi cho đông lạnh thành đá. Mặc Ân muốn chiều cái miệng Tồn Ngải, cũng chiều luôn dạ dày cô.

“Biết rồi, ngồi thẳng lên, anh đi lấy.”

Anh ‘xếp’ tay chân hay loay hoay của cô lại cho ‘gọn’, xoay người vào bếp lấy nhãn lạnh.

Tồn Ngải ăn một miếng. A, siêu thích! Cô nhìn nhìn mặt anh đưa tình, trong miệng còn ngậm nhãn, kéo đầu Mặc Ân xuống, đút nhãn vào miệng anh. Mặc Ân trừng mắt nhìn, ăn.

“Anh, em yêu anh.”

Ba chữ này như là một khối ma phương đầy ma thuật, mỗi lần nói cô đều có thể biến ra khuôn mặt cười của anh: “Anh biết.”

“Rất yêu, siêu yêu, không có ai yêu như em yêu.”

“Anh biết.” Là một tình cảm rất ngang ngược, rất chiếm đoạt, rất ích kỷ. Nhưng Mặc Ân thích.

“Anh, nếu có một ngày có người nào đó ép em không yêu anh, làm sao bây giờ?”

“Ai rỗi hơi như vậy?” Lại liếc mắt.

“Có đó. Hôm qua em nằm mơ, mơ có một con khủng long khổng lồ đứng giữa hai đứa mình, nó đe dọa em, không cho em yêu anh, bằng không sẽ nuốt em vào bụng, làm em ‘hương tiêu ngọc vẫn’ (người đẹp chết).”

Mặc Ân cười to, cười đến mức rung cả người.

“Em nói nghiêm túc đó. Mơ xong thì nguyên một buổi sáng tâm trạng em cực kỳ tệ hại, bởi vì em biết đó là dự cảm đó. Quả nhiên anh xem đi, ngã rồi này.” Tồn Ngải chỉ chỉ vào vết thương mình.

“Ừ, để anh đoán xem, nhất định con khủng long kia có một cái tên.” Anh giữ lấy mặt cô nói.

“Tên gì?”

“Chu Li Uy.”

“Anh nghĩ em đang ghen bậy với bà ấy.”

“Không phải, em đang ghen tị, ghen tị anh với Chu Li Uy mỗi ngày ở cùng nhau đến tám tiếng. Miệng em thì bảo em có tự tin, trên thực tế lại không tin tưởng với tin yêu, với chính bản thân mình. Em luôn miệng nói, trên thế giới này anh là người yêu em nhất, cũng không thật sự tin tưởng, người anh yêu nhất chính là em. Trữ Tồn Ngải, em làm anh thất vọng rồi.” Lã Mặc Ân cụp mắt trầm giọng nói, cố ý chọc cô.

“Không đúng, không đúng, em rất tin tưởng em là người anh yêu nhất, rất tin tưởng tình yêu của bọn mình, cũng không đi ghen tị anh cùng ai làm chung tám tiếng. Bởi vì em xác định, chính mình ở trong lòng của anh, lúc nào cũng từng giây từng khắc, hai mươi bốn tiếng hàng thật giá thật.

Nhưng anh, em thực sự nằm mơ, hơn nữa mỗi lần mơ đều siêu đúng. Giống như em mơ thấy rắn đuổi theo mình lần đó, người ta nói ông thổ địa đang theo em đòi giấy vàng, không phải em đốt giấy vàng xong đã không còn chuyện gì nữa? Giống như lúc em mơ bị chó đuổi theo, đạp trúng phân chó, không phải đã trúng xổ số mười vạn yên? Giống như em mơ thấy khủng long, không phải bậy bạ, mà là thực sự, thực sự chuẩn.”

“Vậy nếu mơ thấy rắn, chó cùng khủng long cùng đuổi theo em, em sẽ thế nào?” Mặc Ân bật cười, bởi vì biểu cảm nghiêm túc của cô bé rất đáng yêu.

“Vậy, vậy thì…em đây sẽ biến thành vận động viên Olympic.” Chạy cũng không kịp còn có thời gian nghĩ mình sẽ biến thành cái gì? Cô cũng không phải điên.

Nói xong Mặc Ân cười to, Tồn Ngải cũng cười theo. Anh ôm lấy cô thủ thỉ: “Đồ ngốc, giấc mơ thường khác với thực tế. Con khủng long kia bảo không cho em yêu anh?”

“Đúng, nếu không nó sẽ nuốt em vào trong bụng.”

“Cho nên, ý chân chính con khủng long muốn nói: Trữ Tồn Ngải, ngươi nhất định phải yêu thắm thiết anh trai ngươi, bằng không ta sẽ nuốt người vào miệng rồi cho ra đằng mông.”

“Buồn nôn, đáng ghét.” Tồn Ngải trợn mắt.

“Đúng, rất đáng sợ, cho nên nhất định em phải yêu anh thật nhiều, vĩnh viễn cũng không cho nói bậy, hiểu chưa hả? Trừ phi em không để ý làm chất thải của khủng long.”

Tồn Ngải liếc ngang một cái, ngay sau đó biến thành kẹo mềm không xương tựa vào ngực anh, kề sát bên, nói: “Em cũng không phải thiểu năng, không có việc gì lại đem anh trai tốt như vậy cho người khác.”

Mặc Ân cúi đầu, hôn lên trán cô, hôn lên tay cô, hôn lên tai họa do giày cao gót gây ra rồi hỏi: “Chủ nhật này rỗi không?”

“Có á, làm gì cơ?”

“Anh mang em đi mua hai mươi đôi giày đế bằng.”

“Không được, mang giày đế bằng rồi sao em tài trí hơn người được?”

“Em mang giày cao đến đâu cũng lùn hơn anh.” Mặc Ân vò vò tóc cô.

“Em chỉ cần hơn bà tổ trưởng.”

“Không phải em bảo tổ trưởng bây giờ tốt hơn với em.”

“Dù sao đi chăng nữa cấp dưới với cấp trên vĩnh viễn là hai chiến tuyến.”

Hai người anh một câu em một câu nói qua nói lại. Đấu võ mồm là hoạt động cả hai yêu thích nhất, nếu có thể đấu như vậy mãi đến năm tám mươi tuổi, một ông già tóc bạc cùng một bà già đầy nếp nhăn, đó là một chuyện tình đẹp đẽ đến cỡ nào.

[1]: Đám khỉ ở núi Chai (Mountain Chai 柴山), [cũng thường được gọi là núi Sho (Mountain Sho 寿山)] rất quen thuộc với loài người.