Khe Hở Hạnh Phúc

Chương 1




Người đàn ông mặc bộ âu phục màu xám đậm đi trên đường, từng bước chân ổn định, không nhanh không chậm, vững vàng giẫm lên mặt đường. Tay phải anh xách một chiếc cặp táp, bên trong tất cả đều là tài liệu liên quan tới việc tố tụng. Đêm nay, lại phải thức trắng làm việc.

Là một luật sư bình tĩnh và sắc bén, anh đã làm việc trong ngành luật lâu năm, tỉ lệ thắng quan tòa lên đến 98%, một tỉ lệ tương đối cao trong giới luật sư. Bởi vậy, anh là một luật sư giỏi có tiếng.

Tên anh là Lã Mặc Ân. Lúc ở tòa, anh luôn nói thẳng thắn từ tốn, mỗi lần trình bày hay phân tích vụ việc đều có thể ‘kích thích’ thẩm phán và kêu gọi sự ủng hộ của những người chung quanh. Nhưng chỉ cần bước xuống, Lã Mặc Ân là một người trầm tĩnh. Nếu không có gì cần thiết, anh ta rất ít nói chuyện, đối xử với bất kỳ ai đều lạnh nhạt. Những từ như sôi nổi, thoải mái, cởi mở không phù hợp để hình dung về người đàn ông này.

Nhưng thật ra, Lã Mặc Ân thực sự là một người đàn ông rất đỗi dịu dàng.

Và sự dịu dàng ấy, chỉ xuất hiện khi đối mặt với một cô gái tên là Trữ Tồn Ngải.

Hai người đã quen biết nhau như trọn một đời, là ‘thanh mai trúc mã’ cùng lớn lên bên nhau. Tất cả bạn bè quen biết Lã Mặc Ân đều hiểu một điều, chỉ cần có Tồn Ngải ở đây, luật sư Lã bình tĩnh sắc bén, lạnh lùng cứng rắn kia sẽ hoàn toàn thay đổi, trở nên ôn hòa dễ gần.

Thật đáng tiếc, hiện giờ Tồn Ngải không ở đây. Cô đang đi vòng quanh thế giới, khắp mọi nơi từ Mĩ, Nhật Bản, Châu Phi, Australia đều in dấu chân của cô. Tồn Ngải đến những quốc gia khác nhau, từng bước hoàn thành giấc mộng của mình. Mà anh, không phải là một người đàn ông trói buộc người mình yêu. Vì hy vọng của cô, nếu Lã Mặc Ân không thể từ bỏ, anh thà buông cô ra.

Đi vòng quanh thế giới là ước mơ từ nhỏ đến lớn của Tồn Ngải, lúc nào cũng nói luôn miệng không ngừng được. Vì thế Lã Mặc Ân thường xuyên nói với cô: “Sau này nhất định anh sẽ kiếm nhiều tiền cho em đi chơi.”

Và giờ đây, quả thực Lã Mặc Ân anh đã kiếm rất nhiều tiền, mà Tồn Ngải hiển nhiên có thể sử dụng tiền của anh, lưu giữ thế giới này vào trí óc.

Mặc Ân lấy chìa khóa mở cửa phòng.

Đây là căn hộ ở tầng năm anh đã ở rất lâu. Từ lúc sinh ra cho đến bây giờ. Vài năm sau khi bố mẹ về hưu đã chuyển đến sống ở quê nhà, thực hiện giấc mộng cho một cuộc sống điền viên đơn giản. Hai người anh trai, một người là bác sĩ ở Mỹ, một người đang mở một công ty phần mềm máy tính tại Nhật Bản.

Theo lý mà nói, người nhà không ai ở đây, một người đàn ông độc thân như Lã Mặc Ân anh có thể sống ở một căn hộ đầy đủ tiện nghi ở gần văn phòng luật sư, vừa tiện đi làm lại không phải đối mặt với căn hộ rộng lớn nhưng trống rỗng và quạnh quẽ này.

Nhưng Lã Mặc Ân vẫn không hề chuyển đi, bởi vì nơi này, có rất nhiều…những kỷ niệm đẹp giữa anh và Tồn Ngải.

Sau căn hộ có một khoảnh sân nhỏ với ba cây ăn quả do ông Lã trồng.

Lúc sinh con trai trưởng, ông trồng một cây xoài. Sinh con trai thứ, ông trồng một gốc mận, đến khi sinh Mặc Ân, một cây nhãn đã ra đời.

Là ông hy vọng, ba anh em có thể giống với những cái cây kia, cả đời không lo mùa thu hoạch.

Vừa mở cửa ra, theo thói quen, Lã Mặc Ân đặt cặp táp trong sân, đóng cửa lại, lấy thư, giấy tờ, các loại hóa đơn, cước điện thoại, quảng cáo,…trong hộp thư ra. Ý cười nhuộm lên hàng chân mày, khuôn mặt lạnh lùng đã hiện một đường cong ôn hòa…Anh đã nhìn thấy được phong thư màu hồng đã đợi rất lâu.

Vào nhà, quăng chìa khóa vào lọ thủy tinh, cặp táp, thư rác đổ đầy trên sô pha. Mặc Ân vội vàng cởi áo khoác, mở thư ra, cẩn thận đọc.

Anh, anh vui không? Em đang rất vui.

Hôm qua em vừa mới quay lại Mĩ, anh cả còn xin nghỉ nguyên một ngày để đón em ở sân bay đó. Vừa về nhà đây, chưa kịp dọn dẹp hành lý gì đã vội ngồi viết thư cho anh.

Biết lần này em đi đâu không? Là Thụy Sĩ đó! Một đất nước giống như cổ tích, hình như lúc nào chỗ nào cũng có một thiếu nữ của dãy Alpes đeo tạp dề, đẩy cửa bước ra từ một ngồi nhà gỗ nhỏ xíu.

Bọn em đi dạo cửa hàng Rolex, mà cứ nhìn thấy mấy cái đồng hồ cao cấp mấy chục vạn yên phát sáng lòe lòe kia thì mắt em thật sự sắp mù luôn rồi.

Bởi vì đi theo đoàn nên có hướng dẫn viên du lịch, họ tặng cho mỗi thành viên trong đoàn một chiếc thìa bạc rất đẹp. Sau này em muốn dùng nó pha cà phê, uống vào nhất định sẽ lãng mạn lắm.

[Sao? Sao? Ài…Sao mà anh không ở bên cạnh em mà tai em còn ngứa thế này hả, nhất định là anh đang đọc thầm tên em đúng không? Biết rồi đó nha, dạ dày em lại đau rồi, không thể uống nhiều cà phê được. Không uống thì không uống chứ, dùng thìa bạc pha nước mật ong, có thể uống chưa?]

Trong đoàn có mấy đại gia lận đó, vừa vào chưa bao lâu hào khí đã bốc lên tận mây xanh rồi, chi tiền không tiếc trong Rolex luôn. Khi em vừa thấy giá thì suýt nữa ngất xỉu, chừng này tiền có thể mua được một cái xe nha.

Mà thôi quên đi, em còn quen xài mấy hàng vỉa hè giá 299 tệ ở Đài Bắc rồi, mấy kiểu này có vẻ hợp với sự bần cùng của em hơn.

Trong chuyến đi này em thích nhất núi Titlis, đoàn em đi cáp treo ba lần luôn.

Lần đầu ngồi cáp treo, lúc cúi xuống nhìn chỉ thấy một khoảng rừng xanh mướt mắt, hoa cúc nở rực rỡ, có rất nhiều trâu rong chơi trong đó, nếu nghe kỹ còn có thể nghe thấy tiếng lục lạc leng keng nữa. Nơi đây đang vào hạ. Lần thứ hai ngồi cáp treo, ngoài cửa sổ chỉ toàn một màu xanh rì, những khóm lá kim kết với nhau thành hình nón, là vật trang trí trong đêm Noel đó anh. Lúc ở đây em cảm thấy se lạnh rồi, mặc áo khoác vào, chỉ một thoáng trời đã sang thu. Lần ba ngồi trên cáp treo, em đã thấy những ngọn núi phủ tuyết trắng xóa luôn, dưới ánh mặt trời tỏa ánh sáng lấp la lấp lánh. Chỉ như thế đã biết mùa đông gần ngay bên rồi.

Cả đoàn chờ trên đỉnh núi một thời gian rồi vào động tuyết, chơi banh tuyết nữa. Mấy cô gái da đen làm hai quả cầu tuyết siêu lớn, lăn tròn vài cái đã làm thành một người tuyết nhỏ đáng yêu vô cùng, còn hào phóng cho em chụp ảnh chung với người tuyết đó.

Hạ, thu, đông, ba lần ngồi cáp treo em đều hát “Bốn mùa” của Vivaldi.

Anh, chờ đến khi văn phòng luật của anh không bận bù đầu lên như vậy nữa, tiền gửi ngân hàng của anh đem đi mua đồng hồ Rolex còn dư một đống, nhất định anh phải đến Thụy Sĩ, ngắm thế giới cổ tích xinh đẹp này một lần.

Anh ơi, mấy bữa trước em mất ngủ, nằm ở trên giường cứ lăn qua lăn lại, không có việc gì làm nên cứ nghĩ miên man. Em đột nhiên nghĩ đến, vì sao em lại gọi anh là “anh trai” nha?

Em vắt óc nghĩ, nghĩ một lúc thật lâu mới nhớ ra, lúc ấy hình như anh khoảng sáu tuổi, còn em thì bốn tuổi nhỉ, anh không có em trai em gái, chỉ có hai người anh.

Có lẽ bị anh cả với anh hai bắt nạt hoài hoài nên anh rất ghét việc làm em út đó nha, ở trong nhà trẻ, mặc kệ ai kêu anh là em út anh sẽ nổi giận đùng đùng sửa lại cho đúng, bảo: “Tôi là anh hai không phải em, lần sau phải gọi tôi là anh.”

Mà anh càng như thế thì cô giáo càng muốn chọc, hết lần này đến lần khác gọi anh là em trai, mãi cho đến khi anh nổi giận mới thôi.

Lúc đó em có mập hay không nhỉ? Không nhớ được nha, nhưng mà em nhớ mình rất thích ăn. Anh cho em kẹo mút, muốn em gọi anh là anh trai. Vì ăn, đừng nói gọi anh là anh trai, gọi anh là Thánh mẫu Maria em cũng sẽ gật đầu đồng ý ngay, cho nên mỗi ngày đều gọi anh là anh trai, mỗi ngày anh lại cho em đồ ăn này nọ, em ăn ngon là vui vẻ liền.

Sau này anh lên Tiểu học, em không được ăn nữa, thực đau lòng đó. Em hay ngồi ở trước lan can nhà trẻ chờ anh. Cô giáo hỏi em, “Tồn Ngải, sao con không chơi với bạn?” Em trả lời: “Con muốn chờ anh trai đến.”

Nhưng mà anh không đến, một lần cũng không, cực kỳ vô tình đó.

Cô Chương không nhìn nổi nữa, cô gọi điện cho mẹ Lã, nói với mẹ về ‘tình cảm anh em” của chúng mình. Không bao lâu, mẹ Lã mang một hộp kẹo mút thật lớn đến nhà trẻ cho em, bà sờ đầu em rồi bảo: “Tiểu Tồn Ngải, con phải cố gắng lớn lên, đến khi lên Tiểu học rồi sẽ gặp anh trai con nghen.”

Bắt đầu từ ngày đó, em cố gắng “Lớn lên.”

Lúc bốn tuổi đó, chuyện bốn tuổi không ngờ em còn có thể nhớ rõ như vậy. Lâu đến thế rồi, lâu đến nỗi em tưởng mình cũng đã quên. Xem ra em thật sự là thiên tài đúng không? [Haha, anh dám nói không đúng đi? *Cười mỉm*…]

Em còn nhớ, hai đứa mình thật sự rất có duyên. Ngày đầu tiên học Tiểu học em đã gặp được anh ngay cổng trường, đuổi theo anh gọi anh trai. Thế mà anh lại không để ý tới em tẹo nào, làm em đau lòng không thôi. Đúng là người không có lương tâm gì hết.

Được rồi anh, không viết nữa, em mệt quá, cái giường mềm mại đang vẫy tay với em đó…

Em gái Tồn Ngải.

Gấp thư lại, Mặc Ân bật cười.

Tồn Ngải nói cũng không sai, Lã Mặc Ân anh thực sự là người không lương tâm gì cả. Nhưng cũng không thể trách anh được, ai bảo bộ dạng cô bé khi ấy lại ‘siêu lớn” như thế, mập đến mức tay chân ngắn thành một mẩu, có thể lăn tròn trên đất.

Dù rằng anh vẫn còn có thể nhận ra giọng nói ngọt ngào của cô bé, dù rằng anh vẫn thích nghe cô bé gọi mình anh trai, vấn đề là, có đứa con trai học Tiểu học nào thích có một quả banh cứ lẽo đẽo sau lưng mình đây.

Nhưng Tồn Ngải rất kiên nhẫn, đi theo anh suốt ngày, luôn miệng gọi anh trai anh trai, khiến bạn học trong lớp đều cho rằng cô bé là em gái ruột của anh.

Trở về phòng, anh lấy bàn ủi, mở thư của cô ra, chờ bàn ủi ấm lên một chút mới ủi thẳng lá thư, sau đó đặt vào một chiếc hộp gỗ có hoa văn tinh xảo. Nơi đó, anh giữ mười bảy phong thư.

Mười bảy phong thư, mười bảy tháng, cô bé đã rời đi lâu như vậy rồi, nhưng dáng vẻ của cô, giọng nói của cô, cách cô làm nũng vẫn hiện lên rõ ràng trong trí óc anh như thế.

Lấy một bộ quần áo đơn giản trong tủ, Lã Mặc Ân vào phòng tắm, mở vòi hoa sen.

Nước ào ào chảy xuống, chỉ một thoáng sau mái tóc đen của anh đã ướt đẫm, chảy xuống cơ bắp rắn chắc.

Năm ấy…cũng là một ngày trời đổ mưa, anh lớp sáu tiểu học, Tồn Ngải lớp bốn, nước mưa xối lên khiến hai người ướt nhẹp như chuột lột. Lần đầu tiên cô bé vào nhà của anh, trở thành một phần trong nhà, cả bố mẹ lẫn các anh trai đều rất thích cô bé, thích giọng nói ngọt như mật, thích tính cách hoạt bát sáng sủa kia.

Mặc Ân là một người rất coi trọng hình tượng, sao lại có thể cho phép một trái banh cứ lăn qua lăn lại sau lưng mình được. Con đường anh đi cũng không phải là nghiệp diễn hài, huống chi mấy bạn học còn hay cười nhạo hỏi: “Em gái cậu ăn cái gì để lớn thế, có phải ăn đồ thừa không?” Ghê tởm hơn, còn có người mang thức ăn thừa đổ vào hộp cơm của anh, bảo anh mang về cho Tồn Ngải ăn, bảo vệ tài nguyên thiên nhiên, bảo vệ Trái đất.

Sau khi không thể chịu nổi nữa, Lã Mặc Âm túm Tồn Ngải ép vào toilet, cay độc nói với cô. “Tôi không làm nghề chăn nuôi, người giống lợn không được đi phía sau tôi nữa, cút.” Miệng Lã Mặc Ân rất độc, từ nhỏ đã có tiềm chất làm luật sư.

Tồn Ngải hơi há miệng ra, trơ mắt nhìn Lã Mặc Ân xoay người rời đi, còn ngây ngốc nghiên cứu cái gì gọi là nghiệp chăn nuôi trong óc. Heo và Trữ Tồn Ngải thì có gì liên quan tới nhau đâu?

Tồn Ngải tìm hiểu mới biết anh ngại cô quá mập. Lòng tự trọng của con gái hơi bị tổn thương chút xíu, nhưng mà cô thực sự siêu yêu anh trai, vì thế đã hạ quyết tâm. Tuần đầu tiên từ hạn chế kẹo đường, tuần thứ hai ép bỏ trà sữa trân châu, tuần thứ ba buông tha bánh ngọt…Hiệu quả của phương pháp này có vẻ chậm, nhưng mà cái cổ vốn biến mất nhiều năm của Tồn Ngải cũng dần dần xuất hiện.

Tính cách của Tồn Ngải có một sự cố chấp không thể giải thích được. Tỉ dụ, cô bé biết rõ lòng tự trọng bị tổn thương, nhưng dù như thế nào cũng lẽo đẽo sau lưng Lã Mặc Ân, mỗi một tiếng đều gọi anh trai không ngừng.

Mặc kệ Lã Mặc Ân thực nổi điên, mặc kệ việc anh khó chịu vì có một đứa con gái đầu heo óc lợn đi sau mình, nhưng cũng không biết vì sao, anh thực sự thích Tồn Ngải gọi mình là anh trai.

Cho nên…thôi tùy con bé vậy.

Hôm nay lúc tan học, trời đã bắt đầu nổi gió, mưa bụi quất lên cửa sổ phòng học. Lã Mặc Ân vô cùng miễn cưỡng đi tới cổng trường, phát hiện cô nhóc Tồn Ngải vốn tan học sớm hơn mình đang đứng ở đó, anh bỗng chốc lâm vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan.

Vừa thấy Lã Mặc Ân, hai mắt cô bé tỏa sáng.

Mặc Ân liếc nhìn một cái. Nói thật, cho dù đã thấy cổ, nhưng Tồn Ngải vẫn rất mập, chỉ có đôi mắt là nhìn được, vừa đen vừa sáng, tròn tròn to to. Tình cách Tồn Ngải hòa thuận vui vẻ, mỗi khi cười hai hàng chân mày cong cong, giống như bây giờ vậy.

“Anh trai.” Tồn Ngải vẫy vẫy tay, anh bung dù đi đến cạnh cô.

“Không mang ô theo?”

Giọng điệu lạnh lùng, Mặc Ân đang chuẩn bị bước vào tuổi dậy thì, nội tiết tố trong người thay đổi khiến tính tình có chút khó chịu, khẩu khí có chút bực dọc, may mắn là Trữ Tồn Ngải không hề để ý.

“Lúc sáng em đến trường muộn lắm, cả ô, cả áo, cả bữa trưa cũng quên mang theo mất luôn.” Tồn Ngải chu miệng lên, ngẩng đầu nhìn không trung, hai miếng thịt ở bên miệng ép nhau.

Được rồi, Lã Mặc Ân thừa nhận, thật ra miệng của cô bé cũng rất xinh, hồng hồng mềm mềm giống búp bê, nhưng nếu không có hai cục thịt hai bên sẽ nhìn vừa mắt hơn nhiều.

“Giữa trưa chưa ăn cơm.”

“Đúng vậy, em sắp chết đói.” Cô bé sờ bụng mình, nơi đó có ba lớp thịt, rất giống mấy búp măng.

“Yên tâm, mỡ nhiều như vậy không đói chết được.” Lã Mặc Ân nhìn thoáng qua cái bụng của Tồn Ngải.

Tồn Ngải bé nhỏ không hiểu được lời châm chọc kia, tiếp tục đáp lời.

“Anh, giờ anh về nhà hay đi học thêm?”

Học sinh lớp sáu chuẩn bị lên Trung học, tất cả mọi người đều bị dồn đi ôn tập. Vừa nghe đã cảm thấy cái gọi là Trung học kia thật sự rất đáng sợ.

“Về nhà, tối nay không có tiết.” Mặc Ân hất cằm lên, nhìn qua sống mũi nói chuyện.

“À, vậy anh…bái bai nha.” Cô bé vươn năm ngón tay vẫy vẫy với anh, trên mặt lại là nụ cười với hàng mày cong cong.

“Bái bai cái đầu, tôi đưa về.” Nói xong, anh kéo tay Tồn Ngải. Thực không có cách nào khác, ai bảo giọng gọi ‘anh trai’ của Tồn Ngải lại lọt tai như vậy.

“Không cần đâu, lát nữa em mới đi.” Tồn Ngải tránh tay anh.

Ôi? Bản thiếu gia đây dễ gì tốt được một lần với cô, cô còn không thức thời hiểu chuyện? Lã Mặc Ân trừng mắt nhìn cô bé đang giãy ra: “Là thiểu năng hay là ngu đây?”

“Thiểu năng, ngu…” Hai cái này có gì khác nhau không? Tồn Ngải ngẩng đầu nhìn. Mới lớp sáu, so với bạn học anh trai đã cao hơn nửa cái đầu, hại cô ngẩng lên nhìn đến đau cả cổ.

Lã Mặc Ân tức giận: “Mây dày như vậy mưa rất lâu, không thể tạnh sớm được.”

“Em quên mang ô với mang bữa trưa đến trường, cũng quên cầm chìa khóa nhà theo. Nhà của em không có chỗ trú mưa đâu, cho nên em ở đây đợi mẹ tan sở đón. Anh, anh về trước đi, chín giờ mẹ em tan sở rồi.” Tồn Ngải cười trả lời.

Đúng là đồ ngu, bây giờ mới bốn giờ, cô định đứng ở hành lang bé xíu này đến năm tiếng đồng hồ? Nếu mưa càng lúc càng lớn, nhất định cái chỗ bé như lỗ mũi này không thể ngăn mưa được, hiểu chưa!

Gia đình Tồn Ngải đơn thân, cô bé không có cha, mẹ phải đi làm việc kiếm tiền. Sáng tám giờ đã đi làm, chín giờ tối tan sở, bữa tối của cô bé thường phải chờ cho đến khi mẹ về mới có thể ăn. Trước kia, mẹ Tồn Ngải chất trong nhà một đống đồ ăn vặt, mà những thứ ăn này có năng lượng rất cao, bây giờ lại tạo nên cục mỡ như thế này đây.

Mặc Ân liếc mắt nhìn. Giữa trưa Tồn Ngải chưa ăn cơm, mà bữa tối phải đến chín giờ mới ăn được, lại đứng thêm mấy tiếng dưới trời mưa, đến lúc đó không ngất xỉu mới là lạ.

“Đi, đến nhà của tôi chờ mưa tạnh.” Quyết định này, anh thực không cam tâm.

“Đi nhà anh trai nha!” Woa, hai mắt Tồn Ngải phát sáng lấp lóa. “Được nha, được nha.” Tồn Ngải chui vào ô của Mặc Ân, cười hi hi cầm hộ anh túi cơm.

Ánh mắt sáng trong như thế, khiến sự khó chịu trong lòng cũng thành hư không.

“Trong túi còn có bánh bích quy.” Mặc Ân nói.

Bà Lã là một người phụ nữ gia đình tiêu chuẩn. Chăm con cái, làm việc nhà, thi thoảng lại nướng bánh quy, làm bánh mì. Biết chuyện trong nhà Tồn Ngải, mỗi lần nướng bánh bích quy hay chuẩn bị thức ăn sáng đều làm thêm một phần cho cô bé. Cho nên thịt béo của Tồn Ngải cũng do một tay tạo nghiệt của bà Lã.

Bụng Tồn Ngải đã kêu ọc ọc từ lâu, không hề khách sáo gì, bắt đầu lục lọi tìm kiếm trong chiếc túi to kia.

“A, tìm được rồi!” Cô mở ra hộp giữ thức ăn, vừa đi vừa nhai: “Là vị việt quất. Anh, anh có nói cảm ơn với cô Lã giúp em không đó. Cô Lã làm bánh bích quy rất ngon nha, mẹ em cũng thích lắm luôn.”

“Có.” Thấy cô bé thỏa mãn, Mặc Ân không nhịn được cũng mỉm cười theo.

“Anh, cô Lã là mẹ tốt nhất trên đời này nha, em rất thích cô, nếu cô cũng là mẹ của em thì tốt biết bao.”

“Mẹ rất dữ à?” Mặc Ân nhíu mày hỏi lại.

“Không có đâu, nhưng mẹ em rất bận rộn, không có thời gian đâu mà chơi với em.” Càng không có thời gian nướng bánh bích quy, nhưng Tồn Ngải rất hiểu chuyện, biết mẹ vô cùng yêu thương mình, biết hai mẹ con phải chăm sóc cho nhau, nâng đỡ cho nhau, nương tựa nhau cả đời.

Ngón trỏ anh dí vào đầu Tồn Ngải rồi nói: “Ngốc à, cũng không phải là trẻ con ba tuổi con muốn mẹ chơi cùng.”

Tồn Ngải nghĩ nghĩ, gật đầu cười trả lời: “Biết rồi mà, Tồn Ngải lớn lên không cần mẹ chơi cùng nữa. Nhưng mà…anh, anh phải luôn chơi với Tồn Ngải nha.”

Mặc Ân không hề nghĩ ngợi đáp: “Đợi khi ốm xuống rồi tính sau.”

Trên quãng đường về nhà, mỗi người một câu, tán gẫu không ngừng.

Vừa đi được một nửa, mưa đột nhiên lớn hơn, chiếc ô nhỏ như thế không thể che hết được một cậu trai cùng một con heo con. Mặc Ân túm Tồn Ngải đến dưới ban công một ngôi nhà gần đó chờ mưa tạnh. Tồn Ngải kéo kéo tay áo của anh: “Anh, vì sao không đi nữa?”

“Mưa rất lớn, nếu đi tiếp sẽ ướt đồ hết.”

“Có sao đâu chứ? Chỉ cần về nhà là được mà. Cô giáo đã dạy chúng ta cần phải luôn dũng cảm đi tới, không thể chỉ vì một chút thử thách nho nhỏ mà dừng lại.”

Từ bé Tồn Ngải chính là người không để ý đầu đuôi gì, cứ thế mà tiến lên phía trước. Cô không sợ phải mạo hiểm, không sợ vấp ngã, không sợ chết, chỉ sợ anh trai không để ý tới mình mà thôi.

“Chuyện này có liên quan gì tới dũng cảm?” Mặc Ân liếc nhìn Tồn Ngải một cái. Mặc Ân khác với Tồn Ngải, luôn thích tính toán sâu xa kỹ lưỡng, nếu chắc chắn rồi mới hành động.

Sau này anh mới hiểu được một điều, đúng thật chuyện này chẳng liên quan gì đến việc dũng cảm, nhưng lại liên quan tới việc cô bé này yêu mưa đến thế. Nếu anh không kiên quyết mang Tồn Ngải về nhà, nhất định sau khi anh về, Tồn Ngải sẽ chui vào công viên hưởng thụ một lần tắm mưa đã đời.

“Ướt thì ướt, có gì đâu mà? Dù sao về nhà cũng phải tắm rửa thôi.”

Nói xong, cánh tay heo mập mạp của Tồn Ngải túm lấy tay anh, chỉ thoáng sau đã nhảy vào màn mưa dày đặc, vừa ca hát vừa cười, thanh âm ngọt ngào trong veo.

Năm phút sau khi cả hai về đến nhà, cả người đã ướt sũng. Mẹ Lã đẩy hai đứa vào phòng tắm, sau khi tắm rửa nước ấm sạch sẽ thơm ngát, Tồn Ngải mặc quần áo của Mặc Ân đi vào phòng khách.

Quần áo anh mặc trên người cô bé hơi chật, cái bụng tròn ngấn mỡ nhét không vừa vào chiếc áo, khiến hai anh lớn nhà họ Lã cười lộn ruột một phen. Mẹ Lã tức giận đến mức lấy cây đập ruồi quất hai thằng con không biết lịch sự gì hết kia.

Mẹ Lã rất tốt, luôn yêu thương Tồn Ngải bé bỏng tròn vo kia, bế xốc cô nhóc lên đùi ngồi: “Tồn Ngải rất là xinh đẹp, mẹ Lã không có con gái, Tồn Ngải làm con gái của mẹ được không?”

Ánh mắt Tồn Ngải nhìn thức ăn đầy ắp trên bàn cơm, trong lòng lại thương nhớ đến bánh quy thơm ngọt, nếu có thể làm con gái của cô Lã thì…Trong đầu hiện lên cảnh tượng một tay mình cầm chân gà, một tay cầm khoai tây cười ha ha, cắn từng miếng lớn…

Vì thế, một Tồn Ngải vì kẹo mút gọi Mặc Ân là “anh trai”, đương nhiên cũng sẽ vì đồ ngon cùng bánh quy gọi người ta là “mẹ” đó. Tồn Ngải không hề nghĩ gì nhiều, vòng tay ôm cổ mẹ Lã, cười ngọt ngào gọi một tiếng mẹ nuôi, sau đó cũng không ngượng ngùng gì gọi hai thằng con trai mới cười nhạo mình lúc nãy là ‘anh cả’, ‘anh hai’…trong mũi, trong óc Tồn Ngải tràn ngập mùi hương thức ăn.

Bắt đầu từ ngày hôm đó, Tồn Ngải ra ra vào vào nhà họ Lã, coi nhà họ Lã như là nhà của chính mình.

Mặc Ân tắt vòi nước ấm, dùng khăn tắm lau đi nước trên người, thay quần áo sạch sẽ.

Rót một cốc nước sôi, đi đến bàn làm việc mở máy tính ra. Thường theo thói quen, anh luôn dùng e-mail viết thư cho Tồn Ngải, bởi vì biết cô rất vội, nhất định không thể chờ được thư ký gửi hàng không của anh.

Bản word còn chưa mở ra, nụ cười đã tràn trên gương mặt anh. Chỉ cần trong lòng nghĩ tới Tồn Ngải, anh sẽ không nhịn được mà mỉm cười.

Em gái, anh rất vui, bởi vì em vui.

Có vài chuyện anh phải nói cho em để khỏi quên.

Thứ nhất, anh rất thích em vội viết thư cho anh khi vừa đến nhà. “Vội” là một chuyện rất tốt, cho nên anh quyết định mở lòng thương trích một ‘khoảng lớn’ đến tài khoản của em.

Thứ hai, không phải anh đã nói rất nhiều lần sao. Em đi nước ngoài thấy cái gì, thích cái nào thì mua cái đó, cho dù đó là một cái đồng hồ còn đắt tiền hơn cả xe, cũng không cần phải dọa người đến như vậy. Nhớ kỹ điều này, em cũng có tiền để dành của riêng mình, và vì anh trai của em có thể ‘đài thọ’ được chuyện này.

Thứ ba, em ngốc à, đừng gọi anh là Thánh mẫu Maria. Bà là nữ, mà anh là đàn ông con trai, cũng không có dự tính chuyển giới.

Thứ tư, lúc mất ngủ thì hãy nhớ đến anh đi, nhớ những lúc hai đứa mình chơi đùa với nhau, nhớ những lúc chơi đánh trận trên giường, nghĩ thì tim sẽ cảm thấy ngọt ngào, đầu óc mê muội, rất dễ ngủ. Anh đã làm như thế, vô cùng hiệu quả.

Công việc gần đây vẫn bận rộn như trước, hết phiên này tới phiên khác, số lần ra vào tòa án còn nhiều hơn số lần ra vào nhà.

Mấy ngày hôm trước anh thụ lý một vụ án miễn phí, là cha mẹ giành quyền giám hộ con cái.

Người bố ngoại tình, sau khi ly hôn đã từ bỏ quyền giám hộ con mình, sau này ông ta cưới người mình ngoại tình kia, lại phát hiện cô ta không thể sinh con được. Chuyện này khiến cho nhà bên nội rất bất mãn với con dâu, vì thế người đàn ông quyết định giành con với vợ trước của mình.

Đối với người vợ trước mà nói, con mình một tay mang nặng đẻ đau, chưa từng rời khỏi bên người. Tình cảm hai mẹ con bền vững, và bà ấy rất đau lòng, nói đã thối lui, tặng chồng cho người phụ nữ kia, cớ sao giờ đây ngay cả con cũng muốn lấy đi.

Bà mẹ kia anh có quen biết khi mua thức ăn sáng. Bà không có bản lĩnh gì, chỉ có sự kiên cường cùng mềm dẻo tôi luyện của một người phụ nữ gia đình. Ly hôn xong mới dùng số tiền riêng không được bao nhiêu của mình mở một quán ăn sáng. Gần đây Đài Loan có một luồng gió mới, nhờ theo đó mở quán, làm ăn cũng cũng không tệ lắm.

Vì giúp bà ấy, anh bỏ ra rất nhiều công sức thu thập tìm kiếm những chuyện đàn ông ngoại tình khắp nơi. Thật may mắn, anh phát hiện một điều, ba năm trước đây người đàn ông đó đã đánh vợ con mình vì bà không chịu ly hôn, còn có giấy chứng nhận thương tích. Điều này có thể chứng minh khuynh hướng bạo lực của ông ta, và anh cũng nắm chắc phần thắng trước quan tòa.

Anh đã rất quyết tâm, chẳng những muốn thắng quyền giám hộ con mà còn muốn giúp mẹ con họ có tiền cấp dưỡng nhiều hơn.

Nhưng khi bà mẹ ấy nghe được suy nghĩ của anh xong, im lặng rất lâu, cái gì cũng không nói, giúp anh chuẩn bị một phần ăn sáng rồi vòng ra sau quầy. Anh không hiểu ý của bà, mãi cho đến khi dùng xong bữa sáng, trước khi anh phải đi làm, bà mới ngồi xuống đối diện anh, nói cho anh biết, bà chỉ cần quyền giám hộ nuôi con, còn những cái khác, cái gì cũng không cần nữa, còn cầu xin anh đừng khiến chồng trước của bà lâm vào thế khó. Người đàn ông đó, dù sao cũng là bố của con bà.

Anh bỗng nhiên phát hiện một điều, người đàn ông kia đã cạn tình, nhưng bà, vẫn yêu say đắm người đã từng phản bội mình như thế.

Khi tới văn phòng anh đã nghĩ, một chuyện tình bắt đầu, nếu hai người không cùng quyết định dừng lại, thì như vậy thực sự là một chuyện tàn nhẫn. Điều này khiến cho người được yêu muốn tất cả mọi thứ không biết điểm dừng, lại vô tình làm đau khổ người yêu mình say đắm.

Tồn Ngải, nếu tình cảm giữa hai chúng ta không dừng lại ở cùng một thời điểm, như vậy có phải thực đáng thương hay không? Nếu có một ngày chuyện đó thực sự đến, em phải nhớ kỹ một điều, hãy quay lưng trước, hãy ngừng yêu anh trước, bởi vì, anh không thể nhìn em khổ sở.

Trời Đài Loan đã bước vào những ngày mưa dầm. Trời mưa khiến tâm trạng người ta buồn biết bao, hết nỗi nhớ này đến nỗi nhớ khác. Đừng có lúc nào vừa nhìn thấy mưa là lao vào đấy vui quên trời đất một hồi, cho dù thân thể của em có mạnh khỏe đến đâu thì cũng đừng nhiều chuyện để virus có cơ hội phát huy sức mạnh trên người mình, biết không? Không được chê anh nhiều chuyện, đó là thói quen hư đốn của em, rất dễ đánh đòn.

Có nhớ lúc em lên Trung học không, có một lần anh về nhà, rõ ràng thấy xe đạp của em ở ngoài, đi vào nhà tìm khắp nơi lại không thấy bóng dáng em đâu. Vừa nhìn thấy mưa bụi bên ngoài càng lúc càng lớn, anh lại sực nhớ tới thói quen hư hỏng kia của em, lao ra bên ngoài gọi to, “Trữ Tồn Ngải, em lập tức bò ra đây cho anh, nếu quần áo ướt hết thì sẽ đánh nát mông em.”

Sau đó anh nghe tiếng sàn sạt trên cây nhãn. Em đó, vì sợ bị đánh mà luống cuống trèo lên cây.

Anh lại hét to: “Xuống ngay lập tức.”

Biểu cảm của em khi đấy rất khó xử. Quả đúng là sáng suốt, vừa thấy liền biết chỉ cần em xuống dưới thì không biết giấu mặt vào đâu, cứ mạnh miệng nói: “Em không xuống, phong cảnh trên này rất đẹp.”

Thật sự là chuyện ma quỷ! Có đứa ngốc nào ngay lúc trời đổ mưa lại trèo cây ngắm cảnh không? Anh lại nảy sinh tâm tính ác độc bảo, “Đếm tới ba, nếu không xuống anh sẽ vào nhà, không bao giờ để ý tới em nữa.”

“Nhưng mà không khí trên đây rất tươi mát đó.” Em nói vọng xuống, cười rất vui, cứ cần bao nhiêu gàn dở là có bấy nhiêu. Mắt vừa mỏi lòng lại bực, anh vẫn cố gắng không nhúc nhích đứng dưới tàng cây nhìn em cứng đầu, không cười nữa, từ từ đếm ngược, muốn xem em làm sao bây giờ?

Thế mà anh thực sự không nghĩ tới, em lại trưng ra một phương án giải quyết không hề chí khí – khóc to.

Em ngồi trên cây khóc òa một hồi, vừa khóc vừa mắng, “Tất cả là do cây nhãn này hết trơn, không có việc gì sao lại cao như thế? Tất cả là do anh hư hỏng, thét lớn như vậy làm gì khiến em sợ không xuống nổi…”

Tiếng gào khóc của em khiến anh cả anh hai đều tới, thấy em vừa khóc vừa mắng chửi người ta như thế, đáng yêu đến mức không ai muốn lấy thang ra cứu em xuống, vô cùng chân thành hy vọng em có thể tiếp tục biểu diễn.

Nói nghiêm túc, không được tắm mưa nữa, cho dù em là con gái riêng của thần biển Poseidon đi chăng nữa cũng không cho phép em coi mưa là trò chơi.

Trước như vậy, anh còn tài liệu phải đọc. Nhớ, viết thư cho anh, nhưng là đừng có dùng phong bì màu hồng như vậy, thoạt nhìn thực ×××

Anh Mặc Ân.

Mặc Ân gửi thư đi, tưởng tượng đến lúc Tồn Ngải đọc thư, dáng vẻ cười đến ngọt ngào vui sướng.

Rõ ràng Lã Mặc Ân là người bận rộn hơn, nhưng người thường xuyên viết thư lại chính là anh, còn cô nhóc chỉ muốn viết thư tay kia, hai ba tháng mới có thể xuất ra một ‘kiệt tác.’

Ai bảo tốc độ gõ chữ của Tồn Ngải lại chậm đến mức khiến người ta tức điên. Không dưới một lần Mặc Ân bảo, trên đời này có một loại chat webcam rất tiện lợi, nhưng cũng chẳng biết cô nhóc khăng khăng điều gì, đánh chết cũng không cần.

Mở kẹp hồ sơ ra, tối nay Lã Mặc Ân làm việc, nhưng phong thư màu hồng ghê tởm bên cạnh bàn vẫn khiến anh không khống chế nổi tâm trạng, tim đập nhanh và loạn nhịp, cứ ngồi ngẩn ngơ.

Sau khi lên Trung học, nội tiết tố trong cơ thể bắt đầu phát huy tác dụng, cũng không biết Tồn Ngải giảm cân như thế nào, chỉ đơn giản là cô ốm xuống, còn cao hơn mười centimét.

Những cái ốm xuống không chỉ có đôi mắt, còn có miệng, ngũ quan bắt đầu phân ra từng đường nét rõ ràng, khuôn mặt bánh nướng lại thành mặt trái xoan, hai chân trắng mịn thon dài ở dưới lớp quần soóc, vô cùng thu hút ánh mắt của mấy cậu trai trong trường.

Lúc Mặc Ân về nhà, Tồn Ngải đang nói chuyện phiếm với anh hai Mặc Vũ trong phòng khách, mà nội dung nói chuyện lại khiến cho người ta phát điên.

“Tồn Ngải, em có bạn trai không?” Mặc Vũ hỏi.

Cô cuốn một lọn tóc, nghĩ nghĩ mới nói: “Coi như là…không có đi.”

“Em lừa anh hai à, anh nghe nói hôm lễ tình nhân em nhận được một đống sôcola.”

“Là bạn học tặng đó.”

“Em bị ngốc à, không muốn theo đuổi em thì mắc gì bỏ tiền ra mua sôcola?” Mặc Vũ dùng sách tham khảo gõ mấy cái lên trán cô, chưa bao giờ thấy qua cô gái nào vẫn chậm hiểu như vậy.

“Nhưng mà em chưa đến mười tám tuổi.” Tồn Ngải xoa xoa trán. Anh hai rất thích động tay động chân, nếu bị anh gõ cho ngu người ra, bài kiểm tra tháng này nhất định sẽ te tua, và anh trai nổi điên lên cho coi.

“Ai nói cho em qua mười tám tuổi mới có bạn trai? Mẹ em cấm à?”

“Mẹ em bận lắm, không có thời gian quản em đâu.”

Mẹ vì nuôi cô, làm việc vô cùng vất vả, mẹ thường nói: “Mẹ muốn kiếm thật nhiều tiếng, Tồn Ngải nhà chúng ta lại rất giỏi tiếng Anh, nếu có thể đi du học thì không còn gì tuyệt hơn.” Cô là niềm hy vọng của mẹ, thế nên Tồn Ngải thề mình sẽ là một người con có hiếu.

“Không phải không được, quen bạn trai cũng chẳng mất đi miếng thịt nào. Bằng không…anh hai đây làm bạn trai của em, em cảm thấy thế nào?” Nói xong, cậu chàng ôm lấy bả vai Tồn Ngải.

Tồn Ngải cười khanh khách hai tiếng, hỏi như thế này thì biết trả lời làm sao, đành phải đỏ mặt cười bảo: “Anh hai, anh đừng có quậy em.”

Giọng nói kia vừa nghe qua chẳng giống từ chối, còn có vẻ lạt mềm buộc chặt. Mặc Ân đứng ở cửa nghe vào bốc hỏa ngùn ngụt.

“Không phải đùa, anh hai thực sự muốn kết giao với em.” Nói xong Mặc Vũ nhìn thoáng qua thằng em trai đứng cạnh cửa, cậu chàng đã phát hiện Mặc Ân đứng đó từ lâu.

“Anh là anh hai em, anh trai là anh trai, không thể làm bạn trai được.” Tồn Ngải đẩy Mặc Vũ ra.

“Thế à? Vậy thì Mặc Ân cũng không thể làm bạn trai của Tồn Ngải nha.” Mặc Vũ quăng cho Mặc Ân một cái liếc.

Mặc Ân không để ý ông anh mình trêu chọc, đi vào phòng, không nói tiếng nào lên lầu.

“Anh đã về rồi!”

Tồn Ngải phát hiện, nhảy khỏi sô pha, chạy đến bên người Mặc Ân, hoàn toàn quẳng Mặc Vũ ra sau đầu.

Mặc Ân không để ý tới cô tiếp tục bước lên cầu thang. Tồn Ngải đi theo sau anh, luôn miệng gọi, mà anh cũng không thèm nghe, bởi vì đang giận dỗi.

Vào phòng, rầm, Mặc Ân đóng sầm cửa, Tồn Ngải cũng không hỏi cũng không gõ, trực tiếp mở ra đi vào.

“Anh, anh đang giận gì à?”

Thật tủi thân nha, hôm nay là sinh nhật của cô, cô còn nghĩ anh trai sẽ mang mình đi ăn đâu đó, không nghĩ tới hôm nay có miếng bánh ngọt cũng không có, còn lại phát giận nữa.

Mặc Ân làm bộ không nghe cô nói gì, buông cặp sách ra, lấy sách tham khảo trong cặp, sắp xếp chỉnh tề lên bàn, lại rút ra một cuốn đang muốn ôn tập. Mặc Ân là một học sinh luôn có kế hoạch rõ ràng.

Nhìn động tác của anh, Tồn Ngải cũng lấy sách tham khảo trong túi, cứ theo cách của anh sắp xếp theo, nịnh nọt: “Anh, mấy bài anh giao em đều viết xong hết rồi.”

Vẫn là không để ý tới. Mặc Ân đến trước tủ quần áo, lấy một bộ quần áo sạch sẽ.

“Anh, em có đối chiếu đáp án đó, hình như đúng nhiều lắm. Bài kiểm tra tháng này không chừng sẽ loại khá đó.” Cô luôn theo phía sau anh, giọng nịnh nọt vô biên.

Mặc Ân cũng không nói lời nào, rút ra một cái khăn lông, chuẩn bị vào phòng tắm.

Trước khi vào phòng tắm, Tồn Ngải túm lấy góc áo của anh, không cho anh đi. “Anh, anh không thể cứ vô duyên vô cớ mà tức giận như vậy nha, em đâu có làm sai gì đâu.”

Ngu ngốc, ngay cả vì sao anh giận cũng không biết. Mặc Ân trừng mắt nhìn: “Em nhận sôcola của bạn nam?”

“Không thể nhận sao? Sôcola ăn rất ngon.”

“Anh mua cho em còn chưa đủ hay sao?” Kiếp trước của con bé này nhất định là hà mã, ngoại trừ thủy tinh đinh sắt, cái gì cũng có thể nuốt vào.

“Nhưng mà em đang tích trữ thực phẩm, lúc đói bụng thì lấy ra ăn đó.”

“Em không sợ béo đến chết, không sợ gan nhiễm mỡ à.”

“Em đâu có mập đâu, em đã cố gắng giảm cân mà.” Tồn Ngải tủi phận.

“Có? Sao anh lại không phát hiện.” Mũi bắt đầu dài ra, trợn mắt nói dối.

“Không phải anh thích mấy người mỏng te như giấy à.”

Mắt Mặc Ân lạnh te nhìn Tồn Ngải. Làm sao anh có thể cho cô loại yêu cầu trình độ cao như thế nào, nhưng mà lại cố ý xoi mói cô, hất cằm lên nói: “Đúng, anh rất thích mấy người mảnh khảnh.”

Khuôn mặt nhỏ bé xinh đẹp chở trở nên ảm đạm. “Được rồi, nếu anh thích thì…”

Khuôn mặt Tồn Ngải nhăn nhó vô cùng, khiến trái tim cứng rắn đến mấy của Mặc Ân cũng không nỡ khiến cô khó xử nữa, vì thế thở dài một hơi. Lần này coi như xong!

“Nói thật xem, có rất nhiều người theo đuổi em?”

“Đưa thư tình có tính không?”

“Cái gì gọi là ‘đưa thư tình có tính không?’”

“Nếu không tính đưa thư tình chỉ có bảy thôi. Hai người tặng hoa, ba người tặng búp bê, hai người khác đến nhà em, mấy người kia đều nói họ là bạn trai em.” Nhưng mà đâu có phải.

Mấy lời này vừa nói ra khiến mày Mặc Ân nhíu lại rất chặt, giống y hai con sâu lông. “Vậy nếu tính những người viết thư tình.”

Cô giơ tay đếm một hồi. “Ôi…Rất nhiều đó, em tính không hết.”

Nhiều đến mức không thể tính được.

Mặc Ân quét mắt nhìn Tồn Ngải từ trên xuống dưới. Cũng không phải xinh đẹp gì, chẳng qua chỉ có khuôn mặt còn nhìn được, chẳng qua hai chân cũng có thể tính là đường được, mấy đứa con trai kia đói lâu vớ quàng sao.

“Sao em không nói với họ, sao mấy đứa kia lại tự nhận là bạn trai em?”

“Cũng chưa nói cái gì hết thì các bạn ấy đã hỏi em, ‘Tồn Ngải, cậu có bạn trai không?’, em thành thật trả lời, ‘Không có’, sau đó mấy bản nói: ‘Từ giờ trở đi mình chính là bạn trai cậu.’ Nhưng mà anh…em thật sự chưa đi đâu với họ hết.”

Cứ thấy cô nàng dùng cách gì từ chối anh hai mà suy ra, cũng chẳng khó mà lý giải phản ứng của người khác.

“Lần sau nếu có đứa con trai nào còn hỏi em như vậy, em lớn tiếng trả lời, ‘Trước khi thi Đại học không muốn có bạn trai.’ Giọng nói phải kiên định, thái độ phải rõ ràng, không thể mơ mơ hồ hồ như vậy được.”

“Ừm, biết rồi.” Tồn Ngải gật mạnh đầu, trong lòng thuật lại một lần, giọng nói phải kiên định, thái độ phải rõ ràng.

Lúc thiếu niên, Mặc Ân đối xử với Tồn Ngải khá tệ, chỉ cần có việc gì liền đe dọa, ‘chỉnh’ cô lại.

Rất nhiều năm về sau khi nhớ đến những ngày tháng đó, Lã Mặc Ân lại nghĩ, có phải những năm kia anh đối xử với cô quá tệ, ông trời trừng phạt, thế nên mấy năm sau không thể ngừng yêu cô, không thể ngừng nhớ cô, không thể ngừng khắc khoải với cô.

“Anh…” Tồn Ngải vặn góc áo Mặc Ân thành đinh ốc, nhìn quần áo ở nhà trên tay anh, nên chần chờ một chút…Vậy là hai người không ra ngoài à, cho nên…Anh quên sinh nhật của cô rồi nha, cho nên anh, anh…Chu miệng lên, cô rất đáng thương.

Anh giật áo mình về. “Em cũng lấy quần áo đi, anh tắm xong rồi em tắm.” Cô mặc quần áo anh mãi cũng thành quen rồi.

“Không phải, ý em nói hôm nay chúng mình không ra ngoài ăn à?” Tồn Ngải cúi đầu, thân thể như đồng hồ quả lắc, lắc tới lắc lui, lắc không ngừng.

“Mẹ nấu cơm rồi, sao phải ra ngoài ăn?”

Mặc Ân biết cô nhóc đang nghĩ cái gì. Bánh kem đã đặt trong tủ lạnh từ lâu. Tuần trước mẹ đã đặt bánh kem, đợi đến tối bố trở về sẽ cùng chúc mừng. Bố mẹ Mặc Ân đã đối xử với cô bé giống như người trong nhà bao năm qua.

“Ừm.” Tồn Ngải vô cùng thất vọng, hai vai buông xuống.

Mặc Ân bật cười. “Đi mở ngăn kéo nhỏ nhất bên trái của bàn học.”

Nói xong anh liền vào phòng tắm, nhanh chóng khóa cửa lại. Mặc Ân rất sợ cô phấn khích quá mà bất chấp tất cả lao vào phòng tắm. Thân thể trần trụi của anh rất mắc tiền, không thể chỉ cung cấp để làm tham khảo.

“Ừm.”

Chắc lại là sách tham khảo nữa rồi. Có vài môn Tồn Ngải học không chắc, Mặc Ân lo sách ở trường không nuốt vào được, lại sợ cô đi xa nhà để mua, thế nên cứ mua hết quyển này đến quyển khác cho Tồn Ngải, viết bài nhiều đến mức tay muốn rớt.

Tồn Ngải mở ngăn kéo ra, đôi mắt tròn xoe chợt mở lớn. “Là quà! Không phải sách tham khảo!” Cô phấn khích vô cùng, hét lớn.

Yes, yes, yes. Anh chưa từng quên sinh nhật của cô nha. Tồn Ngải vọt tới cửa phòng tắm định mở cửa ra. Khóa rồi, tiếc quá.

Gõ cửa thật mạnh, nói với vào bên trong. “Anh, cảm ơn nhiều nha, cảm ơn anh nhớ sinh nhật của em, cảm ơn quà của anh!”

Nói cho hết lời, cô vọt tới bên giường, mở gói giấy ra. Đó là một con búp bê được làm bằng tay, có khuôn mặt trái xoan bé xinh của cô, có đôi mắt to, có mái tóc thắt bím hai bên, còn có đồng phục học sinh cùng đôi giày da anh mang cô đi mua.

Đáng yêu chết được! Tồn Ngải ôm chặt bé búp bê vào trong ngực, cười đến háo sắc, nhưng mà…ai để ý đâu.

Nhịn ba giây, lần thứ hai Tồn Ngải vọt đến cạnh phòng tắm, gọi lớn cho người bên trong nghe, “Anh, búp bê gọi là Tiểu Ngải Ngải được không?”

Mặc Ân không trả lời.

Cô chỉ nghe tiếng nước chảy.

“Anh, Tiểu Ân Ân cùng Tiểu Ngải Ngải làm người yêu được không?”

Người trong phòng tắm vẫn không để ý đến cô, hơn nữa còn cố tình hát hò gì đó.

“Anh, vậy…anh cũng làm bạn trai em được không?”

Tiếng hát tạm dừng trong năm giây, sau đó tiếp tục.

“Anh, anh làm bạn trai em, sau này có người hỏi thì em sẽ lớn tiếng trả lời là mình có bạn trai rồi, từ chối người ta luôn.” Mặt đỏ hồng, đúng là tỏ tình thật khiến nữ sinh lúng túng nha.

Lần này tiếng hát hoàn toàn im lặng. Mặc dù Mặc Ân trong phòng tắm không nói chuyện, nhưng miệng đã toe toét đến tận ót.

“Anh, anh nói được không?”

“Anh, anh nói được không?”

“Anh, anh nói được không?”

Cùng một câu, Tồn Ngải hỏi liên tục mười lần, muốn biết câu trả lời của anh. Cạch một tiếng, Mặc Ân mở cửa, vẫn còn chưa mặc quần áo vào, trên hông chỉ quấn cái khăn tắm.

Ầy ầy, ngượng ngùng ngượng ngùng…rất ngượng ngùng đó…Tồn Ngải thực sự rất xấu hổ, nhưng là nụ cười bên môi lại như kẻ trộm.

Anh nhìn cô, không hề chớp mắt.

“Anh, anh nói được không?”

Giọng nói Tồn Ngải nhỏ hơn một nữa, nhưng nụ cười lại không giảm đi. Mặc Ân không nói với cô được hay không, chỉ nhẹ nhàng mắng, “Ngu ngốc”, sau đó, một nụ hôn nong nóng phủ lên môi Tồn Ngải.

Năm đó, Lã Mặc Ân cao nhị, Tồn Ngải năm ba cấp Hai, hai người chính thức trở thành người yêu.

Mặc Ân biết rõ, Tồn Ngải rất ngốc, anh càng rõ chính mình yêu con nhóc này lại càng ngốc hơn. Bởi vì cả nhà đều biết anh thích cô, biết cô ngay từ lúc hoạch định cuộc đời mình. Thế nhưng cô bé con ấy còn hỏi mãi bên tai: “Anh, anh nói được không?”