Khẩu Vị Nặng

Chương 46: Kết cục




Tôi hùng hùng hổ hổ chạy tới bệnh viện. Nếu không phải giọng điệu cuả Trương Phú Bà kia giống như có trái bom có thể nổ tung bất cứ lúc nào, thì tôi thật sự sẽ cho rằng cô nàng đang trêu chọc tôi. Tiền Đường từ nhỏ đến lớn rất ít khi sứt đầu mẻ trán, làm thế nào đột nhiên lại bị thương nặng như vậy?

Trương Phú Bà ngồi ở ngoài phòng bệnh, vai khẽ run, Tiểu khủng bố ngồi ở bên cạnh, nhẹ nhàng vỗ vai cô ấy. Tôi chạy tới, vội vã kêu lên: “Sao lại thế này, Tiền Đường hiện tại thế nào?”

Trương Phú Bà ngẩng đầu, mắt sưng tới mức xém chút tôi nhận không ra. Tôi cào cào tóc, “Tiền Đường bị thương, người nên khóc hẳn là tôi chứ, bà làm gì mà khóc thê thảm như vậy… rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì!”

Tôi vừa nói xong, con nhóc kia lại càng khóc to hơn, “Cốc Ca, không phải tôi cố ý đâu!”

Tôi vội tóm cổ áo cô nàng, thiếu chút nữa là xách cổ Trương Phú Bà lên, “Thì ra là bà? Bà làm gãy chân Tiền Đường nhà tôi ?!”

Tiểu khủng bố vội kéo tôi ra, “Hai người bình tĩnh một chút, Cốc Ca, sự tình là như thế này.”

Trương Phú Bà hiện tại đang thút tha thút thít, nói không đến nửa câu lại nấc một cái, nên cũng chỉ có Tiểu khủng bố mới có thể nói rõ mọi chuyện. Mặc dù trong quá trình tự thuật, Tiểu khủng bố đã cố ý đổ phần lớn trách nhiệm lên đầu mình, nhưng suy nghĩ một chút tôi lập tức hiểu được chuyện gì đã xảy ra.

Chuyện là Trương Phú Bà Trương đột nhiên cảm hứng dâng trào muốn đi xe đạp, nhưng đạp thì đạp đi, lại còn muốn chở Tiểu khủng bố nữa. Đối với dạng người coi lời bà xã nói là thánh chỉ như Tiểu khủng bố, tôi cũng không trông mong anh ấy có thể phản kháng cái gì. Vì thế hai người này vô cùng sung sướng cưỡi xe đạp loạng choạng chạy khắp nơi. Đến lúc đi tới một cái sườn dốc, tốc độ xe đạp nhanh hơn, hai đứa trẻ lớn xác này còn cảm thấy vô cùng kích thích. Lúc này ở đầu đường đột nhiên nhảy ra một bóng người, không sai, cái bóng người này chính là Tiền Đường.

Tiền Đường đang gấp gáp vội vàng nên căn bản không có nhìn đường, Trương Phú Bà phản ứng lại chậm nửa nhịp không kịp phanh lại, vì thế liền đụng nhau. May mà Tiểu khủng bố kịp thời nhảy xuống dưới giữ chặt bà xã cùng cái xe đạp yêu quý, giảm bớt một phần lực va chạm. Phải nói Tiền Đường nhà tôi xương cốt cũng khá tốt, bị xe đạp đụng một cái cũng không thể tạo ra chuyện lớn như vậy, nhưng không may là một bên lề đường đang được người ta tu sửa lại, gạch để rải rác khắp nơi, chân Tiền Đường lại vừa khéo đụng vào đống gạch trên đất.

Tiểu khủng bố nói xong, Trương Phú Bà lau nước mắt bổ sung thêm: “Cậu ấy được bọn tôi đưa tới đây còn liều chết không đồng ý làm phẫu thuật, còn nói phải nói chuyện rõ ràng với bà, chẳng biết có chuyện khẩn cấp gì mà phải nói rõ ràng vào lúc này nữa, bà nói xem tên này có ngốc hay không. May mà bác sĩ tiêm cho cậu ấy một liều an thần. Cốc Ca, bà đừng trừng mắt nữa, tôi biết tôi sai rồi…”

Tôi lấy hai tay che mặt lại, nói: “Bà không sai, là tôi sai, thật đó.”

Hồi nhỏ tôi lúc nào cũng mù quáng tin tưởng vào lỗ tai, người khác nói cái gì tôi cũng tin. Sau này lớn lên, tôi cảm thấy lỗ tai không đáng tin cậy, liền tin vào đôi mắt, tai nghe là giả mắt thấy là thật mà. Mãi đến hôm nay tôi mới phát hiện, kỳ thực lỗ tai cùng đôi mắt đều không đáng tin cậy, thứ con người nên tin tưởng nhất hẳn phải là trái tim của chính mình. Tôi yêu Tiền Đường, tôi biết cậu ấy yêu tôi cỡ nào, tôi cũng biết rõ cậu ấy là dạng người gì, vậy là đủ rồi. Cho dù có nhìn thấy Phương Khả Nhiên ôm cậu ấy mà cậu ấy lại không phản kháng thì có làm sao chứ, tôi tin tưởng cậu ấy có lý do của mình, Tiền Đường sẽ không phản bội tôi.

Nghĩ thông suốt chuyện này rồi, đốm lửa nhỏ mang tên hổ thẹn trong lòng tôi bắt đầu từ từ lan ra. Nếu không phải tôi quá xúc động, Tiền Đường cũng sẽ không chạy vội vã như vậy, sau đó cũng sẽ không có xảy ra nhiều việc như thế. Không biết cậu ấy hiện tại thế nào, làm ơn đừng để lại di chứng gì …



Giải phẫu xong, hiệu lực của thuốc mê còn chưa hết, Tiền Đường yên lặng nằm ngủ say trên giường bệnh, chân trái đã được bó thạch cao. Tôi nhìn chân cậu ấy một chút, lại nhìn sắc mặt tái nhợt của cậu ấy, trong đầu phát hoảng. Thật hy vọng cậu ấy sau khi tỉnh lại có thể mắng tôi một trận, nhưng tôi biết Tiền Đường sẽ không, cùng lắm cậu ấy chỉ làm bộ giận dỗi mà thôi, nhưng chỉ cần tôi trêu chọc một chút, nhất định cậu ấy sẽ lập tức hết giận …

T_T Tiền Đường nhà tôi tốt như vậy, tôi còn đối xử với cậu ấy như thế, tôi quả thực là đáng bị chém ngàn đao …

Tôi nắm tay Tiền Đường, ngồi trước giường bệnh thành kính sám hối, nghĩ nghĩ một lúc liền ngủ mất. Bởi vì lo lắng cho chân của Tiền Đường, tôi ngủ không yên, cho nên lúc cậu ấy tỉnh lại, vừa sờ đầu tôi một cái, tôi cũng tỉnh theo.

Tôi dụi dụi hai mắt, sau khi tỉnh táo lại liền cầm lấy tay Tiền Đường áp lên mặt mình, áy náy nhìn cậu ấy không nói lời nào.

Trong mắt Tiền Đường tràn ngập dịu dàng, cậu ấy dùng ngón tay nhẹ nhàng xoa mặt tôi, khẽ cười, sắc mặt tuy rằng không tốt lắm, nhưng tinh thần lại không tệ.

Hai người chăm chú nhìn nhau mà không nói gì một hồi lâu, Tiền Đường mới phá vỡ sự im lặng: “Không tức giận nữa?”

Vành mắt tôi đỏ lên, muốn xin lỗi cậu ấy, nhưng lời nói vọt đến miệng rồi mới phát hiện ba chữ “Em xin lỗi” này tôi đã nói quá nhiều rồi.

Tiền Đường dường như hiểu được tâm tư của tôi, liền dùng ngón trỏ nhẹ nhàng chặn môi tôi, cười nói: “Đừng khổ sở, anh không thấy đau, thật đó. Em đồng ý trở lại nghe anh giải thích, anh đã rất vui rồi.”

Tôi lắc đầu, “Tiền Đường, anh không cần nói gì cả, em biết rõ trong chuyện này có mờ ám, em tin tưởng anh.”

Tiền Đường ấn vai tôi kéo xuống, tôi nương theo nghiêng người, thoáng chốc đã nằm sấp trong lòng cậu ấy. Lỗ tai dán trên ngực cậu ấy, nghe thấy nhịp tim đập mạnh mẽ. Tôi đột nhiên cảm thấy cuộc sống thật vô cùng tốt đẹp, tốt đẹp đến mức tôi muốn khóc.

Tiền Đường vuốt tóc tôi, cảm thán: “Lần đụng xe này thật đáng giá.”

Lời này của Tiền Đường khiến cho tôi rấtmuốn phát hỏa, nhưng người ta hiện tại là bệnh nhân, tôi thật không nỡ ức hiếp cậu ấy. Vì thế tôi đành phải bày ra bộ mặt thâm tình giống như bị táo bón nhìn cậu ấy nói: “Không được nói những lời này!”

Thế nhưng Tiền Đường cũng không bị tôi dọa sợ, cũng nhìn tôi thật thắm thiết, còn lôi kéo tay tôi đặt lên môi hôn.

Cửa đột nhiên truyền đến tiếng động, tôi quay đầu nhìn lại liền thấy nữ y tá xinh đẹp đang ôm hai cái bình truyền dịch, tựa vào khung cửa xấu hổ nhìn chúng tôi, “Ngại quá, thần kinh tôi không đủ vững… A không phải, ý tôi là, hai người… à, bộ dáng hai người như vậy thật là duy mỹ, thật đó.”

Tôi trấn tĩnh bò dậy khỏi lòng Tiền Đường, đứng ngay ngắn cười đáp: “Tôi biết.”

Nữ y tá đi vào, kiểm tra chân Tiền Đường một chút, nói một ít việc cần chú ý, còn chỉ vào sau gáy cậu ấy dặn: “Nơi này đừng để dính nước.”

Sau gáy Tiền Đường cũng bị va chạm một chút, hiện tại còn đang dán băng gạc, thoạt nhìn rất là buồn cười.

Tôi đau lòng ôm đầu Tiền Đường nhìn ngó một lát, lo lắng hỏi y tá: “Đây… sẽ không lưu lại sẹo chứ?”

“Hẳn là sẽ không.”

Ồ, vậy tôi đây an tâm rồi. Thật sự không cách nào tưởng tượng được khuôn mặt đẹp trai của Tiền Đường mà có thêm một vết sẹo sẽ khiến mọi người nhốn nháo đến mức nào, hơn nữa nếu người khác hỏi vết sẹo này là đâu ra thì sao, Tiền Đường sẽ trả lời thế nào? Đuổi theo bạn gái bị xe đụng ? Vậy cũng quá khôi hài …

Sau khi y tá rời đi, Tiền Đường liền hỏi tôi: “Nếu anh thật sự bị hủy dung, em còn có thể yêu anh không?”

Đây không phải câu hỏi vô nghĩa sao?! Tôi nhéo mặt cậu ấy, cười nói: “Yên tâm đi, cho dù anh biến thành thái giám, cũng vẫn là người của em như cũ.”

Tiền Đường cười dâm đãng: “Anh mà thành thái giám thì lấy cái gì hầu hạ em đây.”

Khốn kiếp, biết rõ tôi vốn lưu manh còn nói mấy lời này, tôi không thèm đùa giỡn lại đâu. o(╯□╰)o



Tiền Đường vẫn nhịn không được, giải thích với tôi tình huống thực sự hôm đó. Kỳ thật tất cả sự việc diễn biến không những cẩu huyết mà còn rất chi là bại não, nhưng vô tình nhìn vào lại rất hợp tình hợp lý. Ngày đó Tiền Đường muốn cùng Phương Khả Nhiên nói rõ ràng mọi chuyện, kết quả là thực sự có nói rõ ràng, Phương Khả Nhiên cũng trả lời rất rõ ràng: em thích anh, nếu hai chúng ta đã không có khả năng, vậy có thể cho em ôm anh một cái cuối cùng được không? Chỉ có một yêu cầu nhỏ như vậy thôi, về sau em cũng tuyệt đối không dây dưa anh nữa.

Tiền Đường có thể nói gì đây, thầm nghĩ rằng chỉ cần cô thật sự không dây dưa tôi nữa, ôm một cái thì ôm một cái vậy, chuyện này tôi vẫn có thể chịu được, chỉ cần đừng để cho Tiểu Vũ nhà tôi nhìn thấy…

Kết quả, thật sự để cho tôi nhìn thấy được.

Tôi nghe trình bày xong, từ ái vỗ vỗ đầu Tiền Đường, “Chàng trai à, anh còn trẻ người non dạ lắm.” Cho dù anh có thông minh, cũng không thể lúc nào cũng đề phòng người khác — cái loại thói quen phòng bị này phải lăn lộn trong xã hội rất nhiều năm mới bồi dưỡng được. Huống chi Tiền Đường nhà tôi tuy rằng âm hiểm, nhưng xét đến cùng vẫn là một đứa trẻ thiện lương, thông thường cậu ấy cũng không thích nghĩ xấu về người khác, trừ phi người kia thực sự phơi bày thói xấu cho cậu ấy thấy.



Nói ra thì nhân duyên của tên nhóc Tiền Đường này cũng thật không tệ, một lần bị thương, người đến thăm cậu ấy đúng là nườm nượp mãi không dứt. Chuyện lớn như vậy tất nhiên cũng không giấu được dì Đường, ngay sau đó đã thấy bà mặt mày đen thui đi vào. Vào phòng bệnh, việc đầu tiên là kiểm tra Tiền Đường một lượt, tiếp đó liền nổi giận quát: “Sao lại thế này?!” Tuy là quát Tiền Đường, nhưng ánh mắt lại nhìn tôi .

Giờ phút này tôi thực hận không thể co lại thành quả bóng mà trốn vào gầm giường. Khí thế của dì Đường quá mức mạnh mẽ, loại tôm tép như tôi ở trước mặt bà cũng chỉ biết run rẩy, huống chi đây vốn là do lỗi của tôi …

Tiền Đường không vui: “Không liên quan gì đến cô ấy, tự con đụng vào xe người khác.”

Dì Đường cao giọng: “Mẹ không biết rõ con mình hay sao, nếu không phải vì con bé, con sẽ không làm ra chuyện hồ đồ này!”

Tiền Đường nhìn thẳng vào dì Đường, bình tĩnh nói: “Cho nên mẹ cũng thấy rồi đó, con thật sự rất quan tâm Tiểu Vũ. Vì cô ấy, con quả thật cái gì cũng làm được, lần này là gãy chân, lần sau cũng không biết có mất cả mạng không nữa. Lần này vì một Phương Khả Nhiên đã náo loạn như vậy, nếu mẹ thật sự chia rẽ bọn con, con cũng không chắc bản thân có thể làm ra chuyện gì. Nhưng con có thể khẳng định, chuyện đó mẹ nhất định không muốn nhìn thấy.”

Dì Đường rất tức giận: “Con dám vì một cô gái mà uy hiếp mẹ mình, con khiến mẹ quá thất vọng rồi!”

Tiền Đường cười khổ, “Con cũng không muốn như vậy, thật đó. Nhưng mẹ à, mẹ giúp con chọn vợ là vì bản thân mình hay là vì con?”

“Đương nhiên là vì con.”

“Vậy là được rồi, con cũng biết mẹ là vì muốn tốt cho con, nhưng mẹ giúp con an bài một người mà mẹ nhìn thuận mắt, thật sự là tốt cho con sao? Vừa rồi mẹ cũng đã nói, con là con của mẹ, mẹ rất hiểu con, vậy mẹ hẳn cũng biết rõ tính khí của con, chỉ cần không phải người con chọn, con sẽ rất khó mà yêu thích, cùng cô ấy ở chung cũng khó mà vui vẻ nổi. Mẹ khiến con buồn bực không vui cả đời, như vậy thật sự là tốt cho con? Cho dù mẹ có cưới tiên nữ về cho con, chỉ sợ cũng là một hồi giày vò mà thôi?”

“Con! Con đúng là không có thuốc nào cứu được!” Dì Đường nói xong, mang theo túi xách xoay người rời đi, mới vừa đi khỏi cửa, lại nổi giận đùng đùng trở lại, đi đến trước mặt tôi, “Chăm sóc nó cho tốt!”

Tôi cuống quít gật đầu: “Dì yên tâm!”

Dì Đường đi rồi, tôi liền thở phào nhẹ nhõm, ủ rũ ngồi xuống ghế tựa. Có mẹ chồng như vậy, áp lực thật quá lớn …

Tiền Đường cười nắm tay tôi, “Thế nào, còn có thể chống đỡ được không?”

Tôi gật đầu, “Còn được.”

“Yên tâm đi, mẹ anh kỳ thực rất mềm lòng, xem ra lần này bà chỉ cứng miệng mà thôi.”

Tôi buồn rầu, “Nhưng mà rốt cuộc dì vẫn không thích em!”

Tiền Đường: “Thật ra có một biện pháp có thể khiến mẹ cấp tốc tiếp nhận em.”

“Cái gì?”

Tiền Đường: “Chúng ta sinh một đứa nhóc đi!”

Chủ ý này quá vớ vẩn, trước tiên chưa nói đến có kết hôn hay không — thời nay liên hệ giữa kết hôn với sinh con có vẻ càng ngày càng nhỏ — mấu chốt là có ai thấy hai sinh viên còn chưa tốt nghiệp đã thu xếp sinh con chưa…



Người đến thăm hỏi sức khoẻ Tiền Đường rất nhiều, có một số người tôi biết, một số người tôi không biết, Phương Khả Nhiên chắc cũng coi như có biết, nhưng mà tôi thật hi vọng mình không biết cái người này, chuyện này rất khó mà nói rõ.

Tiền Đường đang ăn ngon lành quả táo tôi gọt, thì thấy Phương Khả Nhiên mang theo một túi to đi vào phòng bệnh. Tôi làm bộ không thấy cô ta, tự mình ngồi qua một bên nghịch điện thoại di động.

Tiền Đường vừa thấy cô ta vào cửa, liền khó chịu nói: “Phiền cô rời khỏi chỗ này.”

Tôi vụng trộm liếc nhìn, chỉ thấy Phương Khả Nhiên dáng vẻ oan ức, đứng bất động, “Anh đừng hiểu lầm, em không có ý gì khác, em chỉ muốn nhìn anh một chút thôi. Còn có … thành thật xin lỗi.”

Tiền Đường không chấp nhận, còn không để cho người ta chút mặt mũi nói: “Tâm địa cô không tốt, tôi không muốn nhìn thấy cô.”

Tuy rằng mấy lời này của cậu ấy nghe qua thật ngây thơ, nhưng không hiểu sao tôi cảm thấy lúc này Tiền Đường thật oách, thực muốn ôm lấy cậu ấy mà cắn cho hai miếng.

Phương Khả Nhiên buồn bã rời đi, ngay cả đồ mua đến cũng không dám để xuống. Tôi cảm thấy có lẽ cô ấy sợ Tiền Đường quăng mấy thứ kia vào thùng rác ngay trước mắt mình, Tiền Đường thật sự là có thể làm ra chuyện đó. = =



Chuyện cũ nói đến đây trên cơ bản là kết thúc rồi. Về phần sau này sẽ thế nào, tôi hi vọng có thể sử dụng một câu thông dụng đến không thể thông dụng hơn nữa để miêu tả, đó là: từ đó về sau, tôi và Tiền Đường liền trải qua một cuộc sống vô cùng hạnh phúc, đương nhiên …. là nói đùa thôi. Hạnh phúc là thứ không thể cân đo đong đếm, nó kỳ thực tùy thuộc vào suy nghĩ của mỗi người mà thôi, bạn cảm thấy bạn hạnh phúc, vậy bạn đang hạnh phúc, bạn cảm thấy bạn bất hạnh, vậy thì ngại quá, bạn thật là đáng thương. Chuyện tôi và Tiền Đường phải trải qua còn rất nhiều, câu chuyện của chúng tôi cũng vẫn còn đang tiếp tục, tựa như vô số những đôi tình nhân trên thế giới này. Tuy vậy mặc kệ về sau gặp phải chuyện gì, tôi đều tin chắc rằng chúng tôi nhất định sẽ hạnh phúc.



Tác giả có lời muốn nói: Thật ngại quá các vị, tôi biết kết cục thế này hơi vội vàng, nhưng câu chuyện này kỳ thực vẫn luôn hành hạ tôi, đương nhiên, vấn đề không phải ở câu chuyện, mà là ở tôi . Hình mẫu sáng tác của tôi đang trở nên cứng nhắc, tiếp tục viết những thể loại tương tự như vậy, tôi sẽ cảm thấy đó như một loại dày vò. Vì thế tôi đành làm người xấu mà kết thúc câu chuyện này, đối với Cốc Ca và Tiền Đường mà nói, đó cũng là sớm một chút đi tới lâu đài hạnh phúc, đối với tôi mà nói, là chết sớm siêu sinh sớm. o(╯□╰)o

Vì muốn đột phá trở ngại trước mắt của bản thân, tôi định làm một chút thử nghiệm mới, mở ra một câu chuyện mới. Truyện cổ đại, nữ chính là kiểu trưởng thành thuần thục… ( tôi sẽ tận lực viết nó thành ) chính kịch, tôi đang cảm thấy hứng thú với thể loại xuyên không.

Editor cũng có lời muốn nói: AAAAA… đây là cái kiểu kết thúc khỉ gió gì đây, Tiểu Trừng đâu rồi, gái Lam đâu rồi… chương cuối mà không nhắc một chữ đến hai em nó là sao, tôi thật muốn chém bà tác giả này một ngàn đao quá T____T