Khẩu Thị Tâm Phi

Chương 8-2




Edit: Tóc gió

Biết rõ nếu như cô không chủ động, anh hoàn toàn sẽ không gọi điện thoại cho cô, người đàn ông này, có thể một tay truyền nước biển, một tay trả lời tin nhắn của cô, chính là tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không để cho bản thân quấy rầy cô ——

Quấy rầy? ! Đúng rồi, MSN!

Cô nhào tới bàn máy tính, nhanh chóng mở máy, đăng nhập. Quả nhiên anh treo máy!

Lương, anh có ở đây không?

Đợi gần mười phút, đầu kia không có trả lời.

Không để ý tới cô sao? Không sao, đây là chuyện thường xảy ra, cô cái khác không có, công lực làm phiền người ta đặc biệt thâm hậu, nhất là làm phiền anh!

Lương, để ý đến em để ý đến em để ý đến em để ý đến em một cái đi. . . . . .

Vẫn không có đáp lại. Mỗi lần nhiều nhất cô chỉ cần dây dưa anh quá ba phút, anh sẽ đáp lại cô, thật chẳng lẽ không có ở đây?

Anh không được, ngược lại một người khác đưa tới cửa.

Công việc thật là khó tìm: Tử Dung, cậu tốt nghiệp rồi muốn làm gì?

Thật là khổ sở, sắc mặt giống như đưa đám: Tiểu Tuệ sao? Tớ trở về Vân Lâm rồi, còn đang suy nghĩ.

Công việc thật là khó tìm: Hả? Vậy Lương Vấn Hân làm thế nào?

Thật là khổ sở, sắc mặt giống như đưa đám: Làm thế nào cái gì? Bọn tớ chia tay, không phải là cậu không biết?

Công việc thật là khó tìm: Tớ biết rõ mà, nhưng tớ nghĩ hai người sẽ hợp lại.

Thật là khổ sở, sắc mặt giống như đưa đám: Từ đâu cậu cho vậy?

Công việc thật là khó tìm: Lương Vấn Hân đối với cậu rất tốt!

Thật là khổ sở, sắc mặt giống như đưa đám: Không phải là cậu nói, rất tốt với tớ không phải là tình yêu sao? Đối với người kết hôn, đối với bạn bè, đối với sủng vật cũng có thể tốt.

Công việc thật là khó tìm: . . . . . . Thừa nhận với cậu một chuyện, không thể tức giận đó!

Thật là khổ sở, sắc mặt giống như đưa đám: Nói đi! Bây giờ trái tim tớ bị mài rất mạnh mẽ, không có gì có thể khiến tớ sửng sốt nữa rồi.

Công việc thật là khó tìm: Thật ra thì. . . . . . tớ từng theo đuổi Lương Vấn Hân á! Khi đó là bởi vì ghen tỵ cậu, mới có thể liều chết giựt giây các cậu chia tay.

Thật là khổ sở, sắc mặt giống như đưa đám: À. Cho nên khi đó cậu giận dỗi với tớ, nói những thứ kia đều là mượn cớ, chủ yếu nhất thật ra là tranh giành người tình.

Không có chút bất ngờ nào. Cô chỉ đơn thuần, không phải ngu ngốc, tiểu Tuệ đang suy nghĩ gì cô rõ ràng, chỉ là cố làm ngu ngốc duy trì tình nghĩa bạn bè mà thôi.

Công việc thật là khó tìm: Còn nữa. . . . . . ách. . . . . . Lương Vấn Hân từng tìm tớ tán gẫu trên MSN. Khi đó các cậu còn chưa có kết giao, tớ lừa gạt cậu len lén nhét số tài khoản MSN cho anh ấy.

Thật là khổ sở, sắc mặt giống như đưa đám: Tán gẫu cái gì?

Công việc thật là khó tìm: Cậu đó. Anh ấy giúp cậu giải thích, còn nói cho tớ biết, chuyện gây gổ làm cậu rất khổ sở, cho nên tớ mới có thể chủ động đi tìm cậu cầu hòa..., chỉ là khi đó còn chưa thông suốt, muốn thử một chút mình và Lương Vấn Hân có khả năng hay không, mới có thể không tự nhiên vậy. Sau đó tớ thật sự biết, anh ấy nói anh ấy không dùng MSN, ngày đó là vì cậu mới có thể đi xin một người mới số tài khoản, tớ chỉ tán gẫu với anh ấy mấy lần, mỗi lần đều nói về cậu, tớ phát hiện ở trong mắt của anh ấy, cậu thật sự rất tốt đẹp đấy. Sau khi các cậu bắt đầu lui tới, không hề nhìn thấy anh ấy login nữa.

Không có login? ánh mắt Quan Tử Dung dời về phía trạng thái biểu hiện “Login”, không dám hé răng nói cho cô ấy biết —— bạn, cậu bị chặn rồi.

Bây giờ nghĩ lại, mỗi lần anh đều dùng một giọng điệu thật là phiền, chê cô quá nhàm chán, nhưng mỗi lần cô login, dường như anh đều ở đó.

Nếu như anh không dùng MSN, treo máy vậy còn có thể vì ai?

Sau khi tán gẫu với tiểu Tuệ, trước khi logout cô chưa từ bỏ ý định thử lại một lần cuối cùng.

Thật là khổ sở, sắc mặt giống như đưa đám: Lương, anh thật sự không muốn để ý em sao? Haiz. . . . . . người ta bây giờ thật sự có chuyện quan trọng, không phải nhàm chán náo loạn anh. . . . . . Thôi, không để ý tới người ta đi, mình ngồi xỗm góc đi đếm con kiến tốt lắm.

Bởi vì mẹ đang thét cô ăn điểm tâm rồi, cô dự địn ăn xong quay lại tiếp tục chiến đấu.

Ăn hai cái bánh rán hành, tiếng hô từ xa đến gần. “Cô nhỏ, cô nhỏ, điện thoại của cô đang reo ——”

Cô vội vàng buông tay, ôm lấy bóng dáng nho nhỏ nhiệt tình nhào tới. “Cảm ơn cháu, cục cưng Duyệt Duyệt bé nhỏ.” Thân thiết hôn nhẹ hai cái trên má như quả táo.

“Cháu có giúp cô nhận, còn gọi chú chờ một chút đó!” Cười ha ha chui vào trong ngực cô làm nũng, thuận tiện tranh công.

“Được, chờ lát nữa thưởng cháu một hộp sữa đường.” Ôm cái người bé nhỏ vào trong ngực, ngồi ở trên chân cô, mới nhận điện thoại. “Alô?”

“Mấy con?”

Bên kia, không đầu không đuôi quăng ra câu hỏi này. Nhận ra ấy là âm thanh ngày nhớ đêm mong, hô hấp cô cứng lại. “ Mấy con. . . . . . cái gì?”

“Không phải là em đi đếm kiến sao? Thật là khổ sở, sắc mặt giống như đưa đám.”

Thì ra là anh! “Anh đang làm gì mà không đáp lại người ta!”

“Mới vừa gục xuống bàn ngủ.”

“Muốn ngủ phải đi ngủ chứ, treo máy cái gì. . . . . .” Cô dừng lại, chợt hiểu là anh đang đợi cô, chống đỡ mỏi mệt, chờ đợi cô login.

Trái tim đau xót, hốc mắt cô nóng lên, nhất thời nói không ra lời.

Tên ngu ngốc này, thà khổ sở đợi cô login trước máy vi tính, rõ ràng nhớ cô đến thể, nhưng lại không chịu buông mặc cho mình gọi điện thoại quấy rầy cuộc sống của cô. . . . . .

“Tại sao khổ sở lại còn như đưa đám?” Anh hỏi.

“Thì là. . . . . . đối tượng hẹn hò vừa già vừa ngốc vừa lùn, nếu không là trung niên phát tướng bụng bia, không tìm được một người hợp ý, không ai thèm lấy. . . . . .” Cô viện cớ lung tung, vẫn như trước kia, mong anh tán gẫu một trận, thật ra thì chỉ vì muốn anh ở cùng cô, nghe giọng anh một chút.

“Cứ như vậy? Không có khác?”

“Nhớ nhung mỹ thực Đài Trung có tính hay không?”

Một đầu khác hình như thở phào nhẹ nhõm, bởi vì tiếng anh nhje nhàng hơn, bắt đầu có hăng hái chỉnh người.”Đối với em mà nói, có lẽ cũng đúng!” Dù sao trong cuộc sống triết học “một động vật”, ăn chiếm phần lớn trong cuộc đời.

Chung sống bốn năm, cô rất nhanh lĩnh ngộ ngụ ý, oa oa kêu to: “Lương Vấn Hân! Anh ám chỉ em là heo!”

“Em xác định là ám chỉ?” Chuyện không rõ ràng mới cần ám chỉ, sự thật thì không cần.

“. . . . . .”

“Bà nội, cô nhỏ thật kỳ lạ.”

“Kỳ lạ chỗ nào?”

“Ngày đó cô nhỏ nói điện thoại vẫn lớn tiếng mắng chửi người, ghét mới có thể la to nói lớn, giống cháu rất đáng ghét Tiểu Bàn ngồi bên cạnh, mỗi lần đều không vui vẻ mắng cậu ta, sẽ không muốn nói điện thoại với cậu ta! Nhưng người đó không gọi tới, mỗi ngày cô đều lấy điện thoại ra than thở, ngày hôm qua còn chơi đoán số với cháu, nói nếu như cô đoán thua liền gọi điện thoại. Cháu không cẩn thận đoán thua, giống như cô nhỏ rất thất vọng, hại người ta cảm thấy không thắng cô thật ngại quá. . . . . .”

“Duyệt Duyệt, bà nội nói cho cháu biết, cái này gọi là quỷ đói giả mảnh lợi, muốn ăn lại không dám cầm, còn giả bộ nói ý tứ không đói.”

“Đó. Miệng nói không muốn, thân thể cũng rất thành thực.” Rất lưu loát thốt ra câu này, bà nội nghe choáng váng ngay tại chỗ.

“Này ai dạy cháu?”

“Không cẩn thận nghe được ba và mẹ nói.” Bé cũng không biết là có ý gì.

“Quan Tử Ngôn, da mày ngứa!” Dám dạy hư cháu gái nội của bà!

Một bên Quan Tử Dung lại càng bất đắc dĩ.

“Mẹ, các người có thể không cần làm bộ nói nhỏ ở trước mặt con.” Nói nhỏ đối với bà cháu này có phải hơi quá lớn tiếng một chút? Đoán chừng từ đầu đường đến cuối hẻm đều nghe.

“Vậy con cũng không cần ở chỗ đó giả bộ chán chường! Bảo con xem mắt con không muốn, cả ngày lẫn đêm ở đây than thở.”

“Người đàn ông khác con không muốn!” Làm gì nói cô giống như hoa si đang gọi xuân vậy? Cô có lựa chọn, thà thiếu chớ lạm dụng?

“Vậy thì đi tìm người con muốn đi!”

“Con cũng biết rõ, vấn đề là anh ấy không cần tình yêu!” Coi như cô muốn trở lại bên cạnh anh, anh cũng tuyệt đối không sẽ tiếp nhận, huống chi, anh sợ hãi tình yêu như vậy, cô làm sao nhẫn tâm gia tăng khổ sở trên người anh?

Cô thật sự không muốn lại nhìn dáng vẻ anh thức giấc trong ác mộng, khổ sở hoảng sợ, thử qua một lần cũng rất đủ rồi, lỗi đồng dạng cần gì tái phạm lần thứ hai? Anh cũng không chịu nổi hành hạ tâm linh nữa.

Chỉ là. . . . . . thật không cam lòng, người đàn ông này rõ ràng coi trọng nàng đến thế, tại sao cô không thể không buông tha? Cũng bởi vì anh sợ hãi tình yêu, mà cô vừa đúng yêu anh sao?

Mẹ Quan chau chau mày, đột nhiên nói: “Lúc con còn nhỏ rất ghét ăn cà rốt, không biết vì sao, dù sao chính là ăn sẽ ói, thấy nhất định phải bỏ hết. Sau lại mẹ nghĩ ra biện pháp, băm cà rốt thành vụn nhỏ, trộn trong cá viên, thịt viên, bánh sủi cảo trong một số đồ ăn con thích nhất, con rất thích ăn, ăn cả mấy năm cũng không phát hiện, sau này vẫn là mẹ chủ động nói cho con.”

“Nữ sĩ Quan Lưu Quế Chi, bây giờ mẹ muốn bắt đầu nói chuyện xưa rồi sao?” Nghe nói một trong những dấu hiệu người đã già chính là bắt đầu nói chuyện năm xưa. Cô rất muốn làm cô con gái hiếu thảo..., nhưng bây giờ thật không phải dịp, cô không tâm tình nghe lão nhân gia nói chuyện xưa. . . . . .

Mẹ Quan liếc cô một cái. “Sau khi con biết đó là cà rốt mỗi lần con ăn đều muốn ói, có phản ứng gì rất lớn à? Không có, ăn quen rồi, phát hiện thật ra thì nó không đáng sợ giống như mình nghĩ, về sau cho dù miếng cà rốt lớn ở trước mặt con, con cũng sẽ không cố ý bài xích.

“Mỗi người đều có thứ sợ, biết sợ, kháng cự, có đôi khi là bởi vì có chút nguyên nhân, chứ không phải e ngại bản thân sự vật.”

Quan Tử Dung cau mày, có chút hiểu dụng ý mẹ chợt nhắc tới chuyện cũ. “Cho nên thế nào?” Lương Vấn Hân e ngại chính là những chuyện đến theo tình yêu, chứ không phải bản thân tình yêu, mẹ muốn nói cái này sao?

Mẹ Quan liếc mắt nhìn cô, người giống như đần đột nhiên giật mình như vậy thật sự là bà dinh sao? “Cho nên con chỉ cần đừng để cho cậu ta biết, đây là hình dạng thứ cậu ta e ngại là được rồi!”

“Ah?” Cô như đột nhiên hiểu ra.

Đúng thế! Có một số việc lòng dạ cô biết rõ là được, cần gì nói rõ?

Loại đồ là tình yêu, là bóng ma yếu ớt tôn tại trong tâm hồn anh, cô đừng cho anh biết không phải tốt rồi sao? Không có tình yêu, cô có thể ở lại bên cạnh anh, anh cũng sẽ không sinh ra bài xích theo bản năng trong lòng, tựa như mỗi lần cô ăn cà rốt đều sẽ ói, nhưng không biết nó là cà rốt thì cũng ăn vài chục năm thôi?

Là như thế này chăng? Có thể như vầy phải không?

“Mẹ, nếu như, nếu như. . . . . . con nói là nếu như, con và anh ấy chỉ ở chung, vĩnh viễn không kết hôn, cũng không là tình nhân, như vậy, mẹ và cha. . . . . . Có thể rất thất vọng đối với con hay không?” Cô không phải đắm mình, chỉ là quá yêu người đàn ông này, không cách nào buông bỏ anh, cha chú trọng phẩm hạnh thế, từ nhỏ đã dạy bọn họ đức liêm sỉ, có thể giận đến mức không muốn thừa nhận đứa con gái này?

“Điều kiện tiên quyết là, hai đứa đối với nhau đều là nghiêm túc, nhận định đối phương không?”

“Con nghĩ. . . . . . như thế!” Tâm ý của cô, cô rất xác định, nhưng Lương Vấn Hân. . . . . . cô không biết được, cô chỉ biết, người đàn ông này tình nguyện mình chịu khổ cũng sẽ không để cho cô khóc, tâm ý chỉ như vậy cũng rất đủ rồi.

“Được, nếu quả như thật không phải là cậu ta không được, vậy con đi đi! Mẹ chỉ có một điều kiện, một khi thật sự nhận định cậu ta, cũng chắc chắn không tùy tiện nói muốn chia tay nữa, về phần ba con đó, mẹ sẽ nói với ông ấy, không thành vấn đề.” Mặc dù gia đình bọn họ có quan niệm truyền thống, nhưng cũng không phải là chết cũng không thay đổi, nếu như cô dâu mới tâm ý thông suốt, có giấy chứng hôn hay không là thứ yếu rồi, con gái có thể bao dung, là cha mẹ còn có thể nói gì?

Quay về mấy ngày nay, con gái buồn bực không vui là cha mẹ đều nhìn trong mắt, lòng của nó mất trên người đàn ông kia rồi, bọn họ không nhắm một mắt mở một mắt, lại còn có thể như thế nào?