Cha mẹ hi vọng cô về
nhà, tất cả anh chị đều ở bên ngoài, trên công tác có phát triển riêng,
ngay cả Tử Cần nhỏ nhất cũng chạy như bay đến Đài Bắc đi học, cô muốn ở
nhà làm bạn với cha mẹ, dù sao tính tình của cô cũng là cái loại ở nhà
không màng danh lợi, không có dã tâm quá lớn.
Nhưng cô còn đang chờ Lương Vấn Hân.
Trong lòng, còn ôm một chút tia hi vọng nhỏ nhoi, chờ anh bày tỏ gì đó.
Cô thử qua các loại phương thức, mềm, cứng rắn, thậm chí hạ thuốc mạnh nói cho anh biết: “Mẹ em muốn em lấy được bằng tốt nghiệp thì nhanh trở về, bà muốn giúp em sắp xếp xem mắt.”
“Xem mắt? Em mới mấy tuổi?” Cũng không phải là 70 80 báo động tới.
“Bởi vì em vốn chính là loại phụ nữ rất truyền thống đó, kết hôn, sinh con,
có một người chồng thương em yêu em, người chồng, tìm công việc bình
thường, trải qua cuộc sống hôn nhân bình thường cũng rất thỏa mãn. Những người tốt nghiệp xong khác luôn luôn tìm trọng tâm cuộc sống, bằng
không loại phế vật không tiến triển giống em còn có thể làm gì?”
“Phế vật?” Anh chau chau mày. “Nghe nói người này có thành tích tốt nghiệp đứng thứ hai toàn hệ.”
Uây! Đó không phải là trọng điểm được không? “ Tâm hồn vốn là rất phế, không có mục tiêu gì thật xa! Cả đời theo đuổi chính là cái nho nhỏ này, hạnh phúc nho nhỏ mà thôi.”
Anh đột nhiên thật dài yên lặng một hồi, lúc mở miệng lại cũng là hỏi cô ——
“Khi nào thì đi?”
“. . . . . .” Anh không giữ cô! Cô cũng ám hiệu thành ra vậy rồi, anh vẫn
không giữ cô, tình nguyện nhìn cô đi xem mắt, kết hôn, sinh con, vĩnh
viễn rời khỏi anh!
Cô không muốn đi, nhưng anh không mở miệng, cô phải ở lại thế nào?
Cô không có thân phận, không có lập trường, cũng không có cớ để ở tại bên cạnh anh nữa rồi, anh không biết được sao?
Cho tới nay, vĩnh viễn chỉ có một phía nhiệt từ cô, tự mình đa tình ba, bốn năm, cô cũng sẽ mệt mỏi đấy!
Sau khi chương trình học kết thúc, cô bắt đầu xách hành lý, ở bốn năm, đồ đạc của cô không tính là ít.
Đồ đạc trong phòng giảm bớt ngày từng ngày, càng ngày càng trống trải hơn, không thấy ly trà cô dùng, vị trí cô quen để đồ dùng sạch sẽ trong
phòng tắm trống không, vài đôi giày cô đặt ở cửa trước cũng dọn hết,
ngay cả đồ ôm cô đặt trên ghế sa lon ở phòng khách, mới ban đầu khiến
cho anh ngại ngây thơ sẽ chiếm không gian bố trí, cũng xách bỏ vào va li rồi. . . . . . Dấu vết tồn tại thuộc về cô, đang từng chút từng chút
biến mất, từng chút từng chút bị xóa đi, có thể nào đến cuối cùng, ngay
cả dấu vết tồn tại trong sinh mệnh của anh, cũng sẽ phai đi, triệt để
rời anh mà đi, bởi vì cô đã bắt đầu cảm thấy có sức nặng sinh mệnh, lần
nữa hoang vu trống trải. . . . . .
Quan Tử Dung xếp bộ sách vào
trong va li, ra ngoài dò xét không có bỏ sót gì, nhìn thấy anh đang đứng bên cạnh máy đun nước rót nước nóng, ánh mắt lại dừng ở nơi vốn để ly
trà của cô, hôm nay không có ly trên kệ, ánh mắt hoảng hốt một hồi.
Có lúc, cô thật sự giận hắn! Rõ ràng thoạt nhìn là không bỏ được như vậy,
biết rất rõ ràng mở miệng, cô sẽ ở lại với anh, anh chắc chắn hiểu tâm ý của cô, lại chỉ hỏi cô khi nào thì đi, sau đó một mình ở nơi nào đó
buồn bực, ở nơi nào đó trầm mặc, mỗi ngày ngẩn người giống như tự bế,
nhưng là chết không nói!
“Này, nước của anh!” Cô kêu lên, vẫn
không kịp, nước nóng tràn ra tới bàn tay anh, anh mới thức tỉnh, mu bàn
tay nhanh chóng hồng thành một mảnh.
Cô lập tức xông lên trước,
bắt tay anh lại xối nước lạnh phía dưới vòi nước, mở tủ lạnh ra lấy đá
cứng bỏ hết vào chậu nước, ra lệnh anh ngoan ngoãn đưa tay ngâm mình ở
bên trong không được nhúc nhích.
Anh không nói lời nào, chỉ an
tĩnh đưa mắt nhìn cô. Ánh mắt như vậy, làm cho cô nhớ tới lúc ban đầu,
cô trắng đêm chăm sóc anh bị bệnh, ngày kế anh tỉnh lại đưa mắt nhìn
hình dạng của cô, rất chuyên chú, lại u ám đến mức khiến người đoán
không ra.
“Ngày mai sao?” Âm luật nhẹ không dò được sức nặng, mở miệng hỏi, hôm qua anh nghe thấy cô nói chuyện điện thoại di động.
“Ừ. Anh trai của em muốn về Vân Lâm, thuận đường tới đây giúp em xách đồ.”
Vốn muốn kéo dài hơn nữa tầm vài ngày, quý trọng mấy ngày cuối cùng ở
cùng với anh, đột nhiên xảy ra biến hóa này, cô hoàn toàn không có lựa
chọn khác nữa.
“. . . . . . Được, anh biết rồi.” Anh từng nói, phải đi thì nói cho anh biết một tiếng, như vậy. . . . . . là được rồi.
“Lương. . . . . .” Cô muốn nói lại thôi. “Anh phải chăm sóc mình thật tốt, cơ
thể kém như vậy, cũng không được thường xuyên thức đêm nữa, không thoải
mái phải đi bác sĩ, chớ mỗi lần đều kéo dài tới không được, mới suy yếu
nằm trên giường bệnh truyền từng giọt nước biển. Cơm thuốc mà nói, cách
làm em đều viết ở laptop, đặt trên bàn của anh rồi, anh có rãnh rỗi phải làm ăn, còn nữa, còn có. . . . . .”
Hốc mắt cô đỏ lên, tiếng khóc nghẹn ngào vừa mới xuất hiện, người lập tức bị anh hung hăng ôm vào trong ngực.
“Đừng nói nữa.” Có thể sống bao lâu, trước giờ anh đều không ngại, cũng chưa
từng hy vọng xa vời mình có thể sống lâu trăm tuổi, cõi đời này cũng chỉ còn dư lại đứa ngốc này, kiên trì vì xoay chuyển sức khỏe của anh như
vậy, kiên trì bốn năm. . . . . .
Ước chừng gần buổi trưa Quan Tử
Tu tới, ba người chung sức mang toàn bộ thùng giấy cô thu dọn lên xe,
trước khi rời đi, tách lấy cái chìa khóa trong vòng chìa khoá, giao trả
cho anh.
“Vợ chồng chủ cho thuê nhà ra khỏi nước còn chưa có trở
lại, làm phiền anh giao cho bạn cùng phòng mới, còn nữa. . . . . . thay
em nói một tiếng cảm ơn với bọn họ.”
Lương Vấn Hân nhận lấy cái
chìa khóa, cầm vào, lại móc nó trở vào vòng chìa khóa của cô. “Em giữ
lấy, khi nào muốn về, tùy thời có thể vào, căn phòng kia sẽ giữ lại cho
em vĩnh viễn.”
“Nhưng. . . . . . chủ cho thuê nhà. . . . . .” Anh quyết định sao? Cũng phải hỏi chủ nhà một chút có tính toán khác hay
không chứ?
“Anh sẽ đồng thời mướn nó, em không phải dùng lo lắng
vấn đề đó.” Anh đã không có cách nào, dễ dàng tha thứ cho bất kỳ kẻ nào
xâm lấn không gian thuộc về cô.
Người sẽ nói lời như thế, làm chuyện như vậy, thật sự vô tâm với cô sao?
Đi ra cửa chính, cô chưa từ bỏ ý định, lại quay đầu lại, hỏi một lần cuối
cùng: “Lương, anh đúng là. . . . . . không yêu em sao?”
Anh yên lặng, đưa mắt nhìn cô chốc lát.
“Em là một người rất quan trọng trong sinh mệnh của anh, nhưng mà ——” Anh khép mắt, giọng điệu nặng nề mà ưu thương ——
“Thật xin lỗi, anh không cách nào yêu em.”
“Được, em biết rồi.” Cô gật đầu, hít một hơi. “Hẹn gặp lại.”
Trước khi nước mắt đọng ở hốc mắt rớt xuống, cô xoay người đi ra tòa nhà, vội vã mở cửa xe tiến vào, nước mắt mới rớt xuống từng giọt một.
Quan Tử Tu ngồi trong xe chờ đợi không nói gì, sau khi đạp chân ga lên
đường, mới chậm rãi mở miệng: “Người đàn ông kia rất thích em.”
Cô chỉ khóc, giống như một đứa bé, uất ức tố cáo. “Sẽ không phải, anh ấy
không yêu em, em hỏi rất nhiều lần, mỗi lần đều một dạng. . . . . .”
Quan Tử Tu dứt khoát lái sang bên dừng xe, lúc này giống như khi cô còn bé
bị bạn học trai trong trường bắt nạt, ôm cô vào trong ngực vỗ nhè nhẹ an ủi.”Dung Dung, anh ba ôm em thì em cảm thấy tình cảm trong này không?”
“Ừ. . . . . .” Đó là thân tình, là thương yêu, không nỡ thấy em gái đau lòng.
“Lương Vấn Hân ôm em thì em lại cảm nhận được cái gì? Mỗi một loại ôm, tình
cảm sau lưng đều không tự nhiên giống nhau, em nhất định cảm thấy tâm ý
của anh ta rồi, nếu không sẽ không hết lần này sang lần khác hỏi tới, em gái nhỏ của anh không phải người có con mắt không thức thời.”
Ngôn ngữ có thể giả tạo vặn vẹo, cảm giác lại chân thật nhất, nhưng con
người bình thường trước tiên sẽ tin tưởng ở ngôn ngữ không đáng tin, chứ không lựa chọn tin tưởng trực giác của mình? Thật mâu thuẫn.
“Anh ba, anh không biết đâu. . . . . .” Nếu anh biết, chân tướng cô và Lương Vấn Hân từ lui tới đến chia tay, cũng sẽ không nói như vậy.
“Anh là không biết giữa các em rốt cuộc có nút thắt gì, nhưng anh là đàn
ông, nhận ra được ánh mắt của người đàn ông nhìn một người phụ nữ yêu
toàn tâm. Lương Vấn Hân vô cùng quan tâm em.”
“Nhưng. . . . . .
nhưng anh ấy nói anh ấy không cách nào yêu em.” Giọng điệu của cô,,
giống như đứa nhỏ vườn trẻ về nhà tố cáo bạn học nam ngồi sát cạnh
giành kẹo que của cô ăn, uất ức, bất mãn, nhưng không có oán hận.
“Đứa ngốc!” Quan Tử Tu dịu dàng cười khiển trách. “Không thương, cũng chỉ có một loại đáp án, ‘không cách nào yêu’ không gian thảo luận lại rất
rộng, anh ta chưa từng chắc chắn nói với em, anh ta không thương, không
phải sao?” Không cách nào yêu, lại chân thật tồn tại yêu, cũng là một
loại câu trả lời.
“. . . . . . Không có.” Anh trước giờ chỉ nói
không cách nào yêu cô, cô lại chưa từng suy nghĩ sâu xa sơ hở qua trong
trong lời nói. Anh cự tuyệt để cô đi vào trong lòng anh, ngay cả không
gian nỗ lực cũng không cho cô, cô còn có thể như thế nào?
Anh không cần cô, thậm chí thà bị cô chỉ coi là bạn tình dục, cũng không muốn cô.
Quan Tử Tu lần nữa lái xe lên đường, để cô yên tĩnh suy tư, không hề lên tiếng quấy nhiễu nữa.
Mặc dù em gái thoạt nhìn hiền hoà lạc quan, dáng vẻ mọi việc dễ nói chuyện, nhưng mà đối với chuyện tình cảm lại cố chấp khác thường, hoàn toàn
không chịu ảnh hưởng của người khác. Lúc ban đầu, trong nhà biết được cô và Lương Vấn Hân lui tới thì anh hai là người thứ nhất khuyên lui,
nguyên nhân là Lương Vấn Hân là đàn anh đại học của anh, một nhân vật
phong vân trường học làm người ta khắc sâu ấn tượng, khó có thể quên
được.
Có lẽ là tướng mạo anh ta gần như tuyệt sắc, cũng có lẽ là
cái điểm đặc biệt như anh túc làm cho người khác trầm luân, tóm lại cô
gái điên cuồng mê luyến anh ta rất nhiều, giống như gặp ma giống như tre già măng mọc, chưa từng đứt đoạn, đang em, đàn chị, trợ giáo thậm chí
là cô giáo trẻ tuổi, đều đã có tin đồn mập mờ với anh ta, có một trận
còn đồn đãi bát quái đàn em cắt cổ tay tự sát vì anh ta.
Người
đàn ông này, thế giới tình cảm quá phức tạp, cuộc sống từng trải và kinh nghiệm cũng quá phức tạp, suy nghĩ cả người càng thêm phức tạp đến khó
nắm lấy, bọn họ không cho rằng em gái đơn thuần ứng phó được.
Nhưng Dung Dung vẫn cố chấp phải đi đường tình cảm này, ba tháng ngắn ngủi.
Sau khi chia tay, sợ người nhà biết sẽ tức giận buộc cô chuyển xa chỗ cũ,
chớ cùng người đàn ông phụ lòng cô có bất kỳ dính dấp, cô dấu diếm gần
ba năm, cho đến mấy ngày gần đây mẹ hỏi sau khi tốt nghiệp có tính toán
gì với Lương Vấn Hân không, cô mới nói thật.
Tiểu Dung Dung nhà bọn họ, muốn cố chấp, ai cũng hết cách với cô!
Chuông điện thoại di động vang lên, phía trước vừa đúng đèn đỏ, anh đạp phanh xe, cô bắt điện thoại.
“Có tiện đi ra ngoài một chút không?”
“Hả? Anh là?”
Bên trong xe rất an tĩnh, mơ hồ nghe thấy âm thanh của người đàn ông ở một đầu khác.
“Là anh Viên ạ. . . . . . nhưng. . . . . . em hiện tại phải về Vân Lâm . . . . . .”
“Nếu còn chưa lên xa lộ cao tốc, làm ơn cần phải tới đây một chuyến, có một
số việc anh muốn nói chuyện với em một chút ——” Ngừng , bổ sung: “Là về
Lương, rất quan trọng.”
Cô khó xử nhìn anh trai bên trái một cái.
Quan Tử Tu lập tức đã hiểu —— cô muốn đi. Cô vẫn không bỏ được Lương Vấn Hân.
Anh gật đầu một cái. “Hỏi địa điểm, anh đưa em qua.”
(Hết chương)
--- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------
Edit: Tóc gió
Cha mẹ hi vọng cô về nhà, tất cả anh chị đều ở bên ngoài, trên công tác có
phát triển riêng, ngay cả Tử Cần nhỏ nhất cũng chạy như bay đến Đài Bắc
đi học, cô muốn ở nhà làm bạn với cha mẹ, dù sao tính tình của cô cũng
là cái loại ở nhà không màng danh lợi, không có dã tâm quá lớn.
Nhưng cô còn đang chờ Lương Vấn Hân.
Trong lòng, còn ôm một chút tia hi vọng nhỏ nhoi, chờ anh bày tỏ gì đó.
Cô thử qua các loại phương thức, mềm, cứng rắn, thậm chí hạ thuốc mạnh nói cho anh biết: “Mẹ em muốn em lấy được bằng tốt nghiệp thì nhanh trở về, bà muốn giúp em sắp xếp xem mắt.”
“Xem mắt? Em mới mấy tuổi?” Cũng không phải là 70 80 báo động tới.
“Bởi vì em vốn chính là loại phụ nữ rất truyền thống đó, kết hôn, sinh con,
có một người chồng thương em yêu em, người chồng, tìm công việc bình
thường, trải qua cuộc sống hôn nhân bình thường cũng rất thỏa mãn. Những người tốt nghiệp xong khác luôn luôn tìm trọng tâm cuộc sống, bằng
không loại phế vật không tiến triển giống em còn có thể làm gì?”
“Phế vật?” Anh chau chau mày. “Nghe nói người này có thành tích tốt nghiệp đứng thứ hai toàn hệ.”
Uây! Đó không phải là trọng điểm được không? “ Tâm hồn vốn là rất phế, không có mục tiêu gì thật xa! Cả đời theo đuổi chính là cái nho nhỏ này, hạnh phúc nho nhỏ mà thôi.”
Anh đột nhiên thật dài yên lặng một hồi, lúc mở miệng lại cũng là hỏi cô ——
“Khi nào thì đi?”
“. . . . . .” Anh không giữ cô! Cô cũng ám hiệu thành ra vậy rồi, anh vẫn
không giữ cô, tình nguyện nhìn cô đi xem mắt, kết hôn, sinh con, vĩnh
viễn rời khỏi anh!
Cô không muốn đi, nhưng anh không mở miệng, cô phải ở lại thế nào?
Cô không có thân phận, không có lập trường, cũng không có cớ để ở tại bên cạnh anh nữa rồi, anh không biết được sao?
Cho tới nay, vĩnh viễn chỉ có một phía nhiệt từ cô, tự mình đa tình ba, bốn năm, cô cũng sẽ mệt mỏi đấy!
Sau khi chương trình học kết thúc, cô bắt đầu xách hành lý, ở bốn năm, đồ đạc của cô không tính là ít.
Đồ đạc trong phòng giảm bớt ngày từng ngày, càng ngày càng trống trải hơn, không thấy ly trà cô dùng, vị trí cô quen để đồ dùng sạch sẽ trong
phòng tắm trống không, vài đôi giày cô đặt ở cửa trước cũng dọn hết,
ngay cả đồ ôm cô đặt trên ghế sa lon ở phòng khách, mới ban đầu khiến
cho anh ngại ngây thơ sẽ chiếm không gian bố trí, cũng xách bỏ vào va li rồi. . . . . . Dấu vết tồn tại thuộc về cô, đang từng chút từng chút
biến mất, từng chút từng chút bị xóa đi, có thể nào đến cuối cùng, ngay
cả dấu vết tồn tại trong sinh mệnh của anh, cũng sẽ phai đi, triệt để
rời anh mà đi, bởi vì cô đã bắt đầu cảm thấy có sức nặng sinh mệnh, lần
nữa hoang vu trống trải. . . . . .
Quan Tử Dung xếp bộ sách vào
trong va li, ra ngoài dò xét không có bỏ sót gì, nhìn thấy anh đang đứng bên cạnh máy đun nước rót nước nóng, ánh mắt lại dừng ở nơi vốn để ly
trà của cô, hôm nay không có ly trên kệ, ánh mắt hoảng hốt một hồi.
Có lúc, cô thật sự giận hắn! Rõ ràng thoạt nhìn là không bỏ được như vậy,
biết rất rõ ràng mở miệng, cô sẽ ở lại với anh, anh chắc chắn hiểu tâm ý của cô, lại chỉ hỏi cô khi nào thì đi, sau đó một mình ở nơi nào đó
buồn bực, ở nơi nào đó trầm mặc, mỗi ngày ngẩn người giống như tự bế,
nhưng là chết không nói!
“Này, nước của anh!” Cô kêu lên, vẫn
không kịp, nước nóng tràn ra tới bàn tay anh, anh mới thức tỉnh, mu bàn
tay nhanh chóng hồng thành một mảnh.
Cô lập tức xông lên trước,
bắt tay anh lại xối nước lạnh phía dưới vòi nước, mở tủ lạnh ra lấy đá
cứng bỏ hết vào chậu nước, ra lệnh anh ngoan ngoãn đưa tay ngâm mình ở
bên trong không được nhúc nhích.
Anh không nói lời nào, chỉ an
tĩnh đưa mắt nhìn cô. Ánh mắt như vậy, làm cho cô nhớ tới lúc ban đầu,
cô trắng đêm chăm sóc anh bị bệnh, ngày kế anh tỉnh lại đưa mắt nhìn
hình dạng của cô, rất chuyên chú, lại u ám đến mức khiến người đoán
không ra.
“Ngày mai sao?” Âm luật nhẹ không dò được sức nặng, mở miệng hỏi, hôm qua anh nghe thấy cô nói chuyện điện thoại di động.
“Ừ. Anh trai của em muốn về Vân Lâm, thuận đường tới đây giúp em xách đồ.”
Vốn muốn kéo dài hơn nữa tầm vài ngày, quý trọng mấy ngày cuối cùng ở
cùng với anh, đột nhiên xảy ra biến hóa này, cô hoàn toàn không có lựa
chọn khác nữa.
“. . . . . . Được, anh biết rồi.” Anh từng nói, phải đi thì nói cho anh biết một tiếng, như vậy. . . . . . là được rồi.
“Lương. . . . . .” Cô muốn nói lại thôi. “Anh phải chăm sóc mình thật tốt, cơ
thể kém như vậy, cũng không được thường xuyên thức đêm nữa, không thoải
mái phải đi bác sĩ, chớ mỗi lần đều kéo dài tới không được, mới suy yếu
nằm trên giường bệnh truyền từng giọt nước biển. Cơm thuốc mà nói, cách
làm em đều viết ở laptop, đặt trên bàn của anh rồi, anh có rãnh rỗi phải làm ăn, còn nữa, còn có. . . . . .”
Hốc mắt cô đỏ lên, tiếng khóc nghẹn ngào vừa mới xuất hiện, người lập tức bị anh hung hăng ôm vào trong ngực.
“Đừng nói nữa.” Có thể sống bao lâu, trước giờ anh đều không ngại, cũng chưa
từng hy vọng xa vời mình có thể sống lâu trăm tuổi, cõi đời này cũng chỉ còn dư lại đứa ngốc này, kiên trì vì xoay chuyển sức khỏe của anh như
vậy, kiên trì bốn năm. . . . . .
Ước chừng gần buổi trưa Quan Tử
Tu tới, ba người chung sức mang toàn bộ thùng giấy cô thu dọn lên xe,
trước khi rời đi, tách lấy cái chìa khóa trong vòng chìa khoá, giao trả
cho anh.
“Vợ chồng chủ cho thuê nhà ra khỏi nước còn chưa có trở
lại, làm phiền anh giao cho bạn cùng phòng mới, còn nữa. . . . . . thay
em nói một tiếng cảm ơn với bọn họ.”
Lương Vấn Hân nhận lấy cái
chìa khóa, cầm vào, lại móc nó trở vào vòng chìa khóa của cô. “Em giữ
lấy, khi nào muốn về, tùy thời có thể vào, căn phòng kia sẽ giữ lại cho
em vĩnh viễn.”
“Nhưng. . . . . . chủ cho thuê nhà. . . . . .” Anh quyết định sao? Cũng phải hỏi chủ nhà một chút có tính toán khác hay
không chứ?
“Anh sẽ đồng thời mướn nó, em không phải dùng lo lắng
vấn đề đó.” Anh đã không có cách nào, dễ dàng tha thứ cho bất kỳ kẻ nào
xâm lấn không gian thuộc về cô.
Người sẽ nói lời như thế, làm chuyện như vậy, thật sự vô tâm với cô sao?
Đi ra cửa chính, cô chưa từ bỏ ý định, lại quay đầu lại, hỏi một lần cuối
cùng: “Lương, anh đúng là. . . . . . không yêu em sao?”
Anh yên lặng, đưa mắt nhìn cô chốc lát.
“Em là một người rất quan trọng trong sinh mệnh của anh, nhưng mà ——” Anh khép mắt, giọng điệu nặng nề mà ưu thương ——
“Thật xin lỗi, anh không cách nào yêu em.”
“Được, em biết rồi.” Cô gật đầu, hít một hơi. “Hẹn gặp lại.”
Trước khi nước mắt đọng ở hốc mắt rớt xuống, cô xoay người đi ra tòa nhà, vội vã mở cửa xe tiến vào, nước mắt mới rớt xuống từng giọt một.
Quan Tử Tu ngồi trong xe chờ đợi không nói gì, sau khi đạp chân ga lên
đường, mới chậm rãi mở miệng: “Người đàn ông kia rất thích em.”
Cô chỉ khóc, giống như một đứa bé, uất ức tố cáo. “Sẽ không phải, anh ấy
không yêu em, em hỏi rất nhiều lần, mỗi lần đều một dạng. . . . . .”
Quan Tử Tu dứt khoát lái sang bên dừng xe, lúc này giống như khi cô còn bé
bị bạn học trai trong trường bắt nạt, ôm cô vào trong ngực vỗ nhè nhẹ an ủi.”Dung Dung, anh ba ôm em thì em cảm thấy tình cảm trong này không?”
“Ừ. . . . . .” Đó là thân tình, là thương yêu, không nỡ thấy em gái đau lòng.
“Lương Vấn Hân ôm em thì em lại cảm nhận được cái gì? Mỗi một loại ôm, tình
cảm sau lưng đều không tự nhiên giống nhau, em nhất định cảm thấy tâm ý
của anh ta rồi, nếu không sẽ không hết lần này sang lần khác hỏi tới, em gái nhỏ của anh không phải người có con mắt không thức thời.”
Ngôn ngữ có thể giả tạo vặn vẹo, cảm giác lại chân thật nhất, nhưng con
người bình thường trước tiên sẽ tin tưởng ở ngôn ngữ không đáng tin, chứ không lựa chọn tin tưởng trực giác của mình? Thật mâu thuẫn.
“Anh ba, anh không biết đâu. . . . . .” Nếu anh biết, chân tướng cô và Lương Vấn Hân từ lui tới đến chia tay, cũng sẽ không nói như vậy.
“Anh là không biết giữa các em rốt cuộc có nút thắt gì, nhưng anh là đàn
ông, nhận ra được ánh mắt của người đàn ông nhìn một người phụ nữ yêu
toàn tâm. Lương Vấn Hân vô cùng quan tâm em.”
“Nhưng. . . . . .
nhưng anh ấy nói anh ấy không cách nào yêu em.” Giọng điệu của cô,,
giống như đứa nhỏ vườn trẻ về nhà tố cáo bạn học nam ngồi sát cạnh
giành kẹo que của cô ăn, uất ức, bất mãn, nhưng không có oán hận.
“Đứa ngốc!” Quan Tử Tu dịu dàng cười khiển trách. “Không thương, cũng chỉ có một loại đáp án, ‘không cách nào yêu’ không gian thảo luận lại rất
rộng, anh ta chưa từng chắc chắn nói với em, anh ta không thương, không
phải sao?” Không cách nào yêu, lại chân thật tồn tại yêu, cũng là một
loại câu trả lời.
“. . . . . . Không có.” Anh trước giờ chỉ nói
không cách nào yêu cô, cô lại chưa từng suy nghĩ sâu xa sơ hở qua trong
trong lời nói. Anh cự tuyệt để cô đi vào trong lòng anh, ngay cả không
gian nỗ lực cũng không cho cô, cô còn có thể như thế nào?
Anh không cần cô, thậm chí thà bị cô chỉ coi là bạn tình dục, cũng không muốn cô.
Quan Tử Tu lần nữa lái xe lên đường, để cô yên tĩnh suy tư, không hề lên tiếng quấy nhiễu nữa.
Mặc dù em gái thoạt nhìn hiền hoà lạc quan, dáng vẻ mọi việc dễ nói chuyện, nhưng mà đối với chuyện tình cảm lại cố chấp khác thường, hoàn toàn
không chịu ảnh hưởng của người khác. Lúc ban đầu, trong nhà biết được cô và Lương Vấn Hân lui tới thì anh hai là người thứ nhất khuyên lui,
nguyên nhân là Lương Vấn Hân là đàn anh đại học của anh, một nhân vật
phong vân trường học làm người ta khắc sâu ấn tượng, khó có thể quên
được.
Có lẽ là tướng mạo anh ta gần như tuyệt sắc, cũng có lẽ là
cái điểm đặc biệt như anh túc làm cho người khác trầm luân, tóm lại cô
gái điên cuồng mê luyến anh ta rất nhiều, giống như gặp ma giống như tre già măng mọc, chưa từng đứt đoạn, đang em, đàn chị, trợ giáo thậm chí
là cô giáo trẻ tuổi, đều đã có tin đồn mập mờ với anh ta, có một trận
còn đồn đãi bát quái đàn em cắt cổ tay tự sát vì anh ta.
Người
đàn ông này, thế giới tình cảm quá phức tạp, cuộc sống từng trải và kinh nghiệm cũng quá phức tạp, suy nghĩ cả người càng thêm phức tạp đến khó
nắm lấy, bọn họ không cho rằng em gái đơn thuần ứng phó được.
Nhưng Dung Dung vẫn cố chấp phải đi đường tình cảm này, ba tháng ngắn ngủi.
Sau khi chia tay, sợ người nhà biết sẽ tức giận buộc cô chuyển xa chỗ cũ,
chớ cùng người đàn ông phụ lòng cô có bất kỳ dính dấp, cô dấu diếm gần
ba năm, cho đến mấy ngày gần đây mẹ hỏi sau khi tốt nghiệp có tính toán
gì với Lương Vấn Hân không, cô mới nói thật.
Tiểu Dung Dung nhà bọn họ, muốn cố chấp, ai cũng hết cách với cô!
Chuông điện thoại di động vang lên, phía trước vừa đúng đèn đỏ, anh đạp phanh xe, cô bắt điện thoại.
“Có tiện đi ra ngoài một chút không?”
“Hả? Anh là?”
Bên trong xe rất an tĩnh, mơ hồ nghe thấy âm thanh của người đàn ông ở một đầu khác.
“Là anh Viên ạ. . . . . . nhưng. . . . . . em hiện tại phải về Vân Lâm . . . . . .”
“Nếu còn chưa lên xa lộ cao tốc, làm ơn cần phải tới đây một chuyến, có một
số việc anh muốn nói chuyện với em một chút ——” Ngừng , bổ sung: “Là về
Lương, rất quan trọng.”
Cô khó xử nhìn anh trai bên trái một cái.
Quan Tử Tu lập tức đã hiểu —— cô muốn đi. Cô vẫn không bỏ được Lương Vấn Hân.
Anh gật đầu một cái. “Hỏi địa điểm, anh đưa em qua.”