Leng keng, leng keng!
Lương Vấn Hân dời mắt từ tạp chí về phía màn hình máy vi tính không dùng để đó ——
Gần quan được ban lộc, cố gắng lên: Sáng ngày mai anh muốn ăn cái gì?
Liang: Hiện tại thời gian chuẩn Trung Quốc: l3: 05 phân. Em không bị rối loạn thời giờ chứ?
Cô từ "Bữa trưa có ăn không", "Bữa ăn tối muốn ăn cái gì", một đường hỏi sang bữa ăn sáng sớm ngày mai rồi.
Rốt cuộc cô muốn làm gì?
Gần quan được ban lộc, cố gắng lên: Nói thôi, chúng ta hàn huyên một chút đi!
Rốt cuộc là ai nói không có việc gì sẽ không quấy rầy anh?
Liang: Trừ khi em muốn nấu cho anh ăn, nếu không câm miệng.
Gần quan được ban lộc, cố gắng lên: Oh, miệng em vốn là đóng.
Li¬ang: . . . . . .
Mặc kệ cô.
Lại qua nửa giờ ——
Gần quan được ban lộc, cố gắng lên: Anh đang làm gì?
Liang: Hiện tại sao?
Gần quan được ban lộc, cố gắng lên: Đúng rồi.
Liang: đang suy nghĩ rốt cuộc em nhàm chán đủ chưa?
Một đầu khác trầm mặc mười phút, mới gửi tin lại.
Gần quan được ban lộc, cố gắng lên: Hừ, trọng sắc khinh bạn.
Liang: Xin hỏi ai là sắc, ai là bạn?
Gần quan được ban lộc, cố gắng lên: Tán gẫu với người khác thì chủ động như vậy, tán gẫu với em liền không cam tâm tình nguyện.
Nếu không cô còn trông cậy anh dùng bao nhiêu nhiệt tình báo đáp đối với loại hành động ngu xuẩn đến cực điểm này? Người thì ở cách vách phòng mà thôi, đùa bỡn ngu ngốc gì?
Thở dài, quyết định miễn cưỡng điều chỉnh hạ thông minh của mình xuống 70% phối hợp với cô.
Liang: Quỷ gặp xui xẻo đó là ai ?
Gần quan được ban lộc, cố gắng lên: Gì?
Liang: Trạng thái của em.
Gần quan được ban lộc, cố gắng lên: Quỷ gặp xui xẻo cái gì, được em thích là rất một chuyện hạnh phúc được không? Không phân biệt tốt xấu.
Liang: Tình yêu rất đau, em biết không? Cô bé nhỏ.
Gần quan được ban lộc, cố gắng lên: Không biết, trước đây, em không chưa từng thích người nào, nhưng cho dù rất đau, em biết rõ nhất định sẽ có chỗ vui sướng, vì những thứ vui vẻ đó, em muốn thử.
Liang: Nghé mới sinh không sợ cọp, ngu ngốc.
Gần quan được ban lộc, cố gắng lên: Ngu ngốc thì ngu ngốc, đó không nhất định là cọp.
Liang: Anh chỉ không hi vọng em bị tổn thương. Anh rất sợ nhìn thấy em khóc.
Dùng MSN nói chuyện với nhau quả nhiên là đúng, bình thường anh sẽ không nói với cô lời nói ôn tình như vậy, há miệng không độc chết người đã coi như không tệ.
Gần quan được ban lộc, cố gắng lên: Coi như bị thương cũng không có việc gì, anh ở đây bên cạnh em, giống như ngày ấy, cho em mượn ôm khóc một chút liền hết chuyện, năng lực hồi phục của em rất tốt.
Đợi một lát không có đáp lại, lại nghe được sát vách truyền tới tiếng ho nhẹ kéo dài.
Gần quan được ban lộc, cố gắng lên: Sao lại ho thành như vậy, uống hết trà hạnh nhân chưa?
Liang: Đang uống.
Gần quan được ban lộc, cố gắng lên: Thật sự không cần đi gặp bác sĩ sao?
Liang: Không cần.
Gần quan được ban lộc, cố gắng lên: Em không đi du lịch cho nhân viên.
Liang: Tại sao?
Ông chủ hiệu sách cô đi làm kia lập kế hoạch cả nhà đi ngắm hoa một chuyến, kế hoạch đến cuối cùng là định khi đó mời cả các nhân viên cùng tham gia. Anh nhớ lúc cô nói cho anh biết thì tâm tình rất vui vẻ mong đợi, cô vốn chính là loại người chỉ một chút chuyện nhỏ là có thể cảm thấy tự nhiên hạnh phúc và thỏa mãn.
Gần quan được ban lộc, cố gắng lên: Hai ngày nay tình trạng cơ thể anh kém như thế, làm sao em có thể để cho anh ở nhà một mình?
Trong lòng luôn nhớ tới anh, đi cũng không chơi nổi.
Liang: Bây giờ em làm như anh bảy tuổi hay là bảy mươi tuổi? Mẹ, bị làm nhục.
Quan Tử Dung hoàn toàn không có cách nào tưởng tượng, giọng điệu bộ dạng lười biếng lạnh nhạt đó nói "mẹ kiếp", không nhịn được cười gục xuống bàn.
Gần quan được ban lộc, cố gắng lên: Lương, anh thật đáng yêu.
Liang: Đi chết đi. Cút ra ngoài cho anh, anh sẽ vô cùng cảm kích em cho lỗ tai anh bốn ngày sống dễ chịu.
Xem ra thật sự là chứa rất nhiều lời oán giận!
Cô buồn buồn gõ xuống: Hừ, anh cũng đừng hối hận, bốn ngày này anh nhất định sẽ rất cô đơn, hoài niệm khi có em ở nhà thật tốt.
Liang: Cái đầu của em mơ ban ngày!