Khát Hạ

Chương 27




Giai Bảo sửng sốt một chút, vốn chuẩn bị xong câu hỏi thứ nhất, cứ như vậy nghẹn ở trong cổ họng.

"Tôi biết các người muốn hỏi cái gì, tôi cũng biết, chuyện đã qua không có khả năng giấu cả đời, các người không cần làm khó hai người bọn họ, bọn họ... Trước đây đều là nghe lời tôi làm việc." Giọng Vạn Khôn trầm thấp.

Tất cả mọi người ngây người, ánh mắt Lão Hàn rời khỏi camera, Lê Uyển Nhân từng quen biết Vạn Khôn cũng trợn mắt.

Ngay cả Phạm Lệ Na và La Dũng Cần, đều kinh ngạc nhìn về phía Vạn Khôn ngồi ở chính giữa.

Giai Bảo vô thức quay đầu nhìn Lâm đ*o Hành, thấy anh cau mày nhìn Vạn Khôn, cô cũng không tự chủ được học theo dáng vẻ của anh, nhíu mày.

Giai Bảo quay đầu lại, lấy lại tinh thần, cô ngồi thẳng lưng, so với lúc trước còn thẳng hơn.

Cô tuyệt đối tin tưởng Lâm đ*o Hành, chữ càng ít, chuyện càng lớn, nếu anh đã đánh giá Vạn Khôn bằng bốn chữ nhìn như đơn giản "Lòng dạ rất sâu", Vạn Khôn này tựu tuyệt đối sẽ không đơn giản.

Đối phương tới lần này, Giai Bảo như lâm đại địch.

"Cô là em gái Phùng Thư Bình?" Vạn Khôn bỗng nhiên nhìn về phía Giai Bảo.

"... Đúng." Giai Bảo trả lời.

"Cô cũng không quá giống anh trai." Vạn Khôn thở dài, "Phùng Thư Bình là một tên nhóc rất ưu tú, năm đó khi đài tỉnh thông báo tuyển dụng người mới, cạnh tranh vị trí thực tập MC tầm ba bốn trăm người, cậu ta và Chu Nam, Tề Gia Tuấn cùng nhau trổ hết tài năng, lãnh đạo trong đài rất xem trọng, nếu như không có chuyện ngoài ý muốn, sau khi cậu ta tốt nghiệp đại học, có thể thuận lợi ở lại trong đài, đáng tiếc... Còn có Chu Nam, Tề Gia Tuấn —— "

Vạn Khôn nói, nhìn thoáng qua người nhà họ Chu, lại nhìn một chút Ân Hồng vẫn nắm chặt súng, "Bọn họ cũng đều hết sức ưu tú, các người thân là người nhà của bọn họ, có quyền biết năm đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì."

Giai Bảo căn bản không chen được miệng vào, Vạn Khôn cũng không cho cô cơ hội, gã tự nhiên tiếp tục nói:

"Năm đó tôi là tổ trưởng tổ phát thanh, Lâm đ*o Hành, cậu là cấp dưới của tôi, năm đó tuy cậu còn rất trẻ, nhưng kinh nghiện cũng không tính là cạn. Ngay từ đầu cậu đã thực tập ở đài phát thanh, các đài truyền hình địa phương, còn chưa tốt nghiệp đại học, đài tỉnh đã kí hợp đồng với cậu, có thể nói cậu đối với tình huống trong đài, đối với tình thế ban nghành, cũng hiểu không ít so với tôi, có đúng hay không?"

Lâm đ*o Hành tuy nhìn chằm chằm vào Vạn Khôn, nhưng đối với câu hỏi của Vạn Khôn, anh cũng không đáp lại.

Anh vừa mới vào tổ phát thanh đài tỉnh, Vạn Khôn đã là tổ trưởng, thái độ làm người của anh tuy kiêu ngạo, không cho người mặt mũi, nhưng anh vẫn hết sức tôn trọng cấp trên.

Vạn Khôn là tổ trưởng, tổ trưởng ra lệnh công việc anh sẽ dốc sức hoàn thành. Anh nhiệt tình yêu mến phát thanh, cũng đối đãi với những bậc anh chị như thầy cô, muốn từ trên người họ học tập càng nhiều kinh nghiệm.

Nhưng có lẽ khả năng nhận thức người của anh quá mức nhạy cảm, người nào chân thành, người nào dối trá, tiếp xúc vài lần anh có thể nhận ra được.

Ví dụ như Lão Hàn, bề ngoài anh hung hãn, trong lòng lại hết sức mềm mại, anh đối với người xa lạ khách khí, đối với bạn bè giúp đỡ không tiếc cả mạng sống, đối với người thật tình chân thành. Cho nên Lão Hàn trở thành một trong số ít bạn bè của anh.

Mà Vạn Khôn kỹ năng chuyên ngành mặc dù không tệ, nhưng gã am hiểu về chính trị phòng làm việc hơn, đồng thời thấu hiểu đạo lí "Dạy cho học sinh, thầy giáo chết đói ", gã sẽ không để cho bất cứ cấp dưới nào có cơ hội biểu hiện trước mặt ở cao tầng.

Nhưng gã hành động im ắng, bề ngoài luôn là dáng vẻ công chính nghiêm minh, kỹ thuật vững vàng, cho nên ba thực tập sinh Tề Gia Tuấn mới ra đời, đối với Vạn Khôn đánh giá vô cùng tốt.

Vạn Khôn cũng không chờ Lâm đ*o Hành trả lời, gã nói tiếp, tốc độ không nhanh không chậm.

"Có phòng làm việc, tự nhiên sẽ không thể thiếu một ít tranh đấu, tôi biết, có vài người, ví dụ như cậu có không ít ý kiến với tôi, chướng mắt với ít chuyện tôi làm.

Nhưng cậu có nghĩ tới hay không, chức vị khi đó của tôi chỉ là một tổ trưởng nho nhỏ, phía trên tôi còn có ba Phó chủ nhiệm, một Chủ nhiệm, tôi làm rất nhiều chuyện đều phải nghe theo bọn họ, có câu châm ngôn vĩnh viễn thích hợp dùng ở trong cái xã hội này, là "Người trong giang hồ, thân bất do kỷ".

Tôi công tác ở đài truyền hình, trong rất nhiều tình huống, tôi cũng là thân bất do kỷ."

Lâm đ*o Hành lặng lẽ nghe xong gã nói một đoạn trần thuật vô cùng dài dòng, suy nghĩ một chút, anh cúi đầu viết xuống vài câu, viết xong, cơ thể anh dịch về phía trước, khom lưng, cùi chỏ để ở trên đầu gối.

Giai Bảo nhận thấy người bên cạnh thay đổi tư thế, cô quay đầu ——

Lâm đ*o Hành giơ bưu thiếp trên tay, nhắc nhở:

Thời gian!!!!

Tranh thủ chủ trì!!!!

Giai Bảo cũng không biết vì sao, chỉ dựa vào hai câu đơn giản và mấy dấu chấm than, cô đã hiểu Lâm đ*o Hành nhắc nhở.

Trời đã sáng, sương mù tan đi, sẽ có thuyền trải qua bất cứ lúc nào, bọn họ bây giờ muốn không phải cầu cứu, mà là có thể thất bại trong gang tấc. Nói không chừng Vạn Khôn đang kéo dài thời gian.

Thân là người dẫn chương trình phỏng vấn lần này, quyền hỏi hẳn là ở trên tay mình, không thể để bị đối phương dẫn dắt.

"Vạn Khôn, anh thừa nhận là tội gì?"

Giai Bảo quyết đoán cắt đứt đối phương, trực tiếp đưa về trọng tâm câu chuyện, dẫn về câu nói đầu tiên của gã.

Vạn Khôn ngừng lại, tầm nhìn lần đầu tiên rơi vào trên mặt Phùng Giai Bảo.

"Anh còn chưa nói tội danh và hành vi phạm tội của mình, đến lúc đó khán giả cũng sẽ không hiểu ra sao, anh thân là người trong giới truyền thông, không có khả năng không nắm rõ tầm quan trọng của tiêu đề tin tức. Anh nói nhiều lời như vậy, tóm lại anh rốt cuộc muốn thừa nhận mình phạm tội gì?"

Giai Bảo phát âm cũng không đủ chuyên nghiệp, nhưng nhả chữ tiêu chuẩn, ngữ điệu bình ổn, một đoạn này nói không nhanh không chậm khiến Lâm đ*o Hành ghé mắt.

Thi Khai Khai nghĩ tới Giai Bảo ngồi ở vị trí kia, so với trong trường học đọc bản thảo tưởng như hai người, cô ấy hoảng hốt suy nghĩ Giai Bảo bây giờ và Lâm đ*o Hành phỏng vấn hai người trước đó có vài phần rất giống.

Thi Khai Khai căng thẳng kéo cánh tay Nghiêm Nghiêm, khẩn cầu Giai Bảo có thể thuận lợi phỏng vấn được chân tướng sự thật.

Bị phỏng vấn, qua vài giây Vạn Khôn mới mở miệng lần nữa: "Tôi đang muốn nói đến đây. Aiz..."

Gã như thể rơi vào trong ký ức không chịu nổi, "Cũng là bởi vì năm đó tôi thân bất do kỷ mới gây ra lỗi lần. Ba người Phạm Lệ Na, La Dũng Cần, Thẩm Trí Thanh đều là nghe theo sắp xếp của tôi, tham dự một lần điều tra tin tức năm năm trước, tin tức này là về một thầy giáo, mười một năm trước cưỡng gian học sinh."

Nói đến đây, gã nhìn vẻ mặt mọi người một chút, nói: "Các người đã biết?"

Giai Bảo nói xong, tim đập rất nhanh, cô còn chưa thích ứng được với việc mình chuyển đổi thành nhân vật này.

Hôm nay nghe xong Vạn Khôn lên tiếng nhận tội, cô lại rất bình tĩnh, im lặng không nói.

Hai lần phỏng vấn trước đó, Vạn Khôn không ở bên trong, gã không có khả năng nghe nội dung phỏng vấn bên trong, cô nghĩ không ra, tại sao gã lại nói trực tiếp như vậy.

Phạm Lệ Na và La Dũng Cần đều ngẩn người, thấy mấy người Ân Hồng đều nhìn lại, Phạm Lệ Na vội vàng gật đầu: "Là thật, anh ta nói là sự thật, chúng tôi đều là nghe lời anh ta, người đàn ông kia cũng là anh ta mang tới!"

Bà ta rất sợ Ân Hồng không tin, lại làm tổn thương con trai bà ta, chỉ kém chút nữa thề thốt, "Tôi không cần thiết phải nói dối, con tôi ở trên tay các người, chỉ cần các người không làm nó bị thương, các người hỏi gì, tôi đáp nấy!"

La Dũng Cần cũng liều mạng gật đầu.

"Vẫn là để tôi nói đi, dù sao có chút tình huống, hai người cũng không nắm rõ." Ánh mắt Vạn Khôn thản nhiên nhìn mọi người, "Tất cả mọi chuyện, đều là bắt đầu từ tin tức kia. Là tôi dẫn người đàn ông kia đến, cũng là tôi bảo ba người bọn họ, điều tra vụ án mười một năm trước, thế nhưng người đàn ông kia cũng không phải là tôi tìm tới."

Tất cả mọi người yên lặng nghe gã trần thuật.

"Ông ta là... do Vương Thụ Giang tìm tới."

Giai Bảo nghe thấy một cái tên lạ, cô hỏi: "Vương Thụ Giang là ai?"

"Là Chủ nhiệm ban biên tập tin tức, cũng là cấp trên của tôi và Lâm đ*o Hành." Vạn Khôn trả lời.

Giai Bảo nhìn về phía Lâm đ*o Hành, Lâm đ*o Hành gật đầu.

Giai Bảo nói: "Anh nói tiếp đi."

Vạn Khôn nói: "Tôi nói tôi thân bất do kỷ, cũng là bởi vì anh ta. Lúc đó tình huống đài truyền hình, Lâm đ*o Hành cũng rõ đấy. Tình trạng sinh tồn của tin tức truyền thông truyền thống càng ngày càng kém, càng nhiều khán giả hướng tới truyền thông internet, rất nhiều tin tức tiết mục đài truyền hình đều là như nhau, không có tính chất độc quyền, khán giả xem người nào kênh nào, xem tin tức tiết mục nào, thực ra cũng không khác gì nhau.

Loại trường hợp nàysẽ dẫn đến tỷ lệ xem đài càng ngày càng thấp, Lâm đ*o Hành, cậu là MC có tiếng trong đài, chương trình do cậu chủ trì, tỷ lệ người xem quả thực có tăng, nhưng một mình cậu cũng không thể cứu toàn bộ, có đúng hay không? Cậu cũng rõ tình hình lúc đó."

Năm đó Lâm đ*o Hành hai ba hai tư, tuổi trẻ anh tuấn, trong đài ra sức bồi dưỡng anh để cứu lấy tỷ lệ người xem, năm đó anh quả thực khá hot.

Vạn Khôn nói: "Vương Thụ Giang làm chủ nhiệm nhiều năm như vậy, ông ta cũng vẫn không có cách nào để tỷ lệ tăng lên, năm đó đã đến kỳ then chốt thăng chức, có rất nhiều người cạnh tranh, ông ta không tăng được tỷ lệ, làm sao ganh đua được với người?

Cho nên ông ta mới tìm đến tên tội phạm cưỡng gian kia, bảo chúng tôi làm tin tức.

Mà tôi chỉ là một tổ trưởng nho nhỏ, tôi muốn sinh tồn, tôi ở đài truyền hình nhịn nhiều năm như vậy, gian khổ có mấy người biết? Vương Thụ Giang ở đây lăn lộn lâu như vậy, quan hệ của ông ta rộng thế nào? Tuy ông ta không phải quan lớn, nhưng một đầu ngón tay cũng có thể bóp chết viên chức nhỏ như tôi.

Tôi cần công tác, tôi cũng không muốn rời khỏi nghề nghiệp mình yêu thích, cho nên tôi thỏa hiệp với ông ta."

Giai Bảo hỏi: "Nói như vậy, là Vương Thụ Giang uy hiếp anh?"

Vạn Khôn nói: "Không sai."

Giai Bảo: "Ông ta chỉ quan tâm đến tỷ lệ người xem?"

Vạn Khôn: "Đương nhiên còn có tiền, trước khi ông ta bảo chúng tôi làm cái này, đã sớm tính toán tiền bồi thường từ quốc gia."

Giai Bảo: "Vậy ông ta cũng uy hiếp anh cùng chia sẻ khoản tiền bồi thường từ quốc gia sao?"

Vạn Khôn mặt không đổi sắc: "Cô còn là một sinh viên, còn chưa bước vào xã hội, cho nên cô không hiểu, có đôi khi quan hệ tiền tài mới là quan hệ ổn định nhất, hai bên chỉ có thông đồng làm bậy, mới có thể tín nhiệm."

Giai Bảo: "Nói cách khác, anh cũng không tham tài, anh và mọi người cùng nhau chia sẻ số tiền này, cũng là bởi vì anh bất đắc dĩ?"

"Không, tôi ngay từ đầu là bất đắc dĩ, nhưng mà tiền tài động lòng người, sau đó tôi quả thật bị dụ dỗ." Vạn Khôn nhìn Phạm Lệ Na và La Dũng Cần, nói, "Thực ra bọn họ cũng không biết, người đứng sau tất cả mọi chuyện là Vương Thụ Giang, tôi chẳng qua cũng chỉ là con rối của ông ta. Ông ta vẫn luôn ở phía sau, không ra mặt, cứ như vậy, một ngày có việc, ông ta có thể phủi sạch sẽ, còn tôi chính là người gánh chịu lớn nhất.

Tôi nói tất cả đều là sự thật, cho nên ngay từ đầu tôi đã nói, tôi nhận tội, các người không cần thiết hỏi hai người bọn họ."

Phạm Lệ Na sửng sốt một lúc lâu, sau khi nghe xong nhìn Vạn Khôn hỏi: "Là ông ta?"

Vạn Khôn bất đắc dĩ gật đầu.

La Dũng Cần cũng khó có thể tin.

Giai Bảo hỏi: "Vương Thụ Giang bây giờ còn công tác ở đài truyền hình tỉnh H không?"

Vạn Khôn nói: "Không, ông ta đã qua đời, ông ta cũng là một trong những người gặp nạn trên tàu Tinh Hải."

Giai Bảo nhìn bên cạnh, Lâm đ*o Hành gật đầu.

Ở ban bọn họ năm đó đi du lịch có một Chủ nhiệm và một Phó chủ nhiệm, hai người đều gặp nạn.

Vạn Khôn lời nói này, rất giống nói ra chân tướng.

Giai Bảo vừa suy nghĩ vừa hỏi: "... Ngày mùng một tháng sáu năm năm trước, trên tàu Tinh Hải rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

"Aiz..." Vạn Khôn thở dài thật sâu, gã chậm rãi nhớ lại nói, " Ba người Phùng Thư Bình không biết làm sao phát hiện chuyện này, bọn họ nói chuyện này cho Vương Thụ Giang, sau đó ông ta gọi chúng ta đến quán bar."

"Vương Thụ Giang lúc đó biểu hiện rất tức giận, ông ta bảo đảm với ba người bọn họ nhất định sẽ cho ra một kết quả, sau đó ông ta bảo ba người bọn họ đi trước. Sau khi ba người bọn họ đi, Vương Thụ Giang gọi tôi ra, còn nói sau khi trở về, ông ta nhất định sẽ nguy cấp, chờ ba người Phùng Thư Bình tìm được chứng cứ giao lên, mấy người chúng tôi sẽ xong đời.

Sau khi bốn người chúng tôi rời khỏi quán bar vẫn còn thương lượng chuyện này nên làm thế nào, lúc đó chúng tôi đều rất sợ, bọn họ hỏi tôi quyết định thế nào, tôi còn biết làm sao, tôi nói trừ khi bọn họ đều chết hết! Nhưng tôi chỉ là nói trong lúc tức giận."

Biểu tình của Phạm Lệ Na và La Dũng Cần đều nói cho mọi người, Vạn Khôn nói thật.

"Nhưng bọn họ cũng không biết, Vương Thụ Giang mới thật sự là chủ mưu, lúc đó tôi cũng không biết, câu nói sau cùng kia của Vương Thụ Giang là ám chỉ tôi, nếu như bọn Phùng Thư Bình nộp chứng cứ lên, chúng tôi đều xong đời, cho nên bọn họ phải chết!" Vạn Khôn nói.

Mấy người Lê Uyển Nhân, Tần Sương nghe được thở dốc vì kinh ngạc.

Giai Bảo cố gắng để cho mình bình tĩnh, "Sau đó thì sao?"

Vạn Khôn nói: "Chờ bốn người chúng tôi tách ra, Vương Thụ Giang gọi một mình tôi qua, bảo tôi giải quyết, đêm đó tôi nghĩ cực kỳ lâu, tôi không hạ được quyết tâm, sau đó tôi lại gọi cả đám La Dũng Cần, thế nhưng Thẩm Trí Thanh không muốn đi, khi đó cậu ta đã sợ.

Tôi mua rất nhiều rượu, ba người chúng ta uống trên boong thuyền, uống đến say chuếnh choáng, đầu óc tôi cũng hồ đồ, tôi nói, bằng không đi giết ba người bọn họ."

Lúc này, mấy người Lê Uyển Nhân phát ra tiếng hô nhỏ.

Phạm Lệ Na và La Dũng Cần một người nhắm mắt lại, một người dời đi chỗ khác, bọn họ thừa nhận lí do thoái thác của Vạn Khôn.

Vạn Khôn như thể đang kìm nén tâm tình bi thương, gã nói tiếp: "Sau đó chúng tôi cùng đi tầng bốn, tôi không biết ba người bọn họ ở đâu, tôi bảo La Dũng Cần dẫn đường cho tôi, khi đó tôi đã thật sự hạ quyết tâm, dự định thừa dịp mượn rượu đi giết bọn họ, nhưng La Dũng Cần và Phạm Lệ Na còn đang do dự, chúng tôi lôi kéo một lúc lâu."

Phạm Lệ Na gật đầu: "Đúng vậy..."

"Thế nhưng chưa đến mấy phút, tàu xảy ra chuyện, chúng tôi vừa nghe loa cảnh báo, lập tức tỉnh rượu rồi chạy đi."

Phạm Lệ Na từ từ nhắm hai mắt, La Dũng Cần liếc Vạn Khôn.

"May mắn lúc đó chúng tôi đều còn sống, bọn Phùng Thư Bình, còn có Vương Thụ Giang, đều gặp nạn. Chúng tôi đều đã làm chuyện phạm pháp, còn tìm được đường sống trong chỗ chết, lúc ấy ba người chúng tôi đều âm thầm quyết định không còn qua lại, mấy năm nay chúng tôi cũng cứ như vậy..."

Vạn Khôn nói xong tất cả, nhìn về phía Phùng Giai Bảo, Ân Hồng, ba người nhà họ Chu, "Chuyện này chôn ở trong lòng tôi năm năm, tôi thừa nhận, tôi chưa bao giờ là người tốt, tôi ăn hối lộ trái pháp luật, trái lương tâm làm giả tin tức, tôi còn muốn giết người, thế nhưng cái chết của ba người Tề Gia Tuấn thật sự là ngoài ý muốn! Quả thực không có liên quan gì tới chúng tôi!"

Giai Bảo nhéo bắp đùi, lặng lẽ nhìn Vạn Khôn.

Gã nói rất giống sự thật, từ đầu tới cuối, gã cũng không đùn đẩy, gã nói tất cả đều hoàn toàn trùng khớp với đầu mối bọn họ có được.

Bọn họ đều đã thừa nhận kiếm lời tiền bồi thường từ quốc gia, có nên tin tưởng gã hay không? Anh trai chết thực sự hoàn toàn không liên quan đến bọn họ?

Giai Bảo ỷ lại nhìn về phía Lâm đ*o Hành, Lâm đ*o Hành nhíu mày suy nghĩ, không nói một lời.

Lâm đ*o Hành không cho cô đáp án.

Giai Bảo quay đầu lại, tầm nhìn lần thứ hai rơi vào trên mặt ba người Vạn Khôn.

Sắc trời tuy đã sáng, nhưng ánh sáng lại chưa hoàn toàn xông vào buồng nhỏ trên tàu, góc bọn họ ngồi hơi tối, đèn trên đỉnh đầu chiếu xuống tia sáng, phản chiếu rõ ràng biểu cảm của mấy người bọn họ.

Giai Bảo nhắm mắt lại, coi mình là Lâm đ*o Hành.

Nếu như là anh, anh sẽ hỏi vấn đề gì, anh sẽ nghĩ đến chuyện gì.

Anh sẽ dùng logic, bắt lấy lỗ thủng.

"Anh... Đối với cái chết của bọn họ, cảm thấy khổ sở sao?" Giai Bảo mở mắt ra, hỏi Vạn Khôn.

Vạn Khôn suy nghĩ một chút, trả lời: "Có chút, thế nhưng tôi cũng có chút may mắn."

Ý nghĩ của gã cũng là nhân chi thường tình, Giai Bảo gật đầu, lại hỏi: "Nếu như thời gian quay lại, chuyện trên tàu lại xảy ra, anh sẽ giết ba người bọn họ sao?"

Vạn Khôn lắc đầu: "Tuyệt đối sẽ không, tôi lúc đó cũng là rượu bốc lên, nhất thời xúc động. Thực sự giết người thì không có khả năng, đây chính là giết người đó!"

"Thật sao? Chẳng lẽ Ngô Tuệ không phải do anh giết?" Giai Bảo hỏi.

Vạn Khôn nhìn cô, ngẩn ra.

Lâm đ*o Hành nhìn về phía Giai Bảo, tròng mắt anh suy tư vài giây, tầm nhìn lập tức tập trung về phía Vạn Khôn.

"Chồng Ngô Tuệ đánh bạc thành nghiện, thiếu nợ không phải chỉ có một chút, chị ta đã từng xin tiền Ân Hồng, giúp chồng chị ta trả nợ, có một lần chẳng lẽ không có lần khác? Nếu trên tay chị ta nắm được một nhược điểm như thế, chẳng lẽ chị ta không xin tiền anh sao?"

Giai Bảo đứng lên, mỗi chữ mỗi câu rõ ràng: "Anh nói toàn bộ mọi chuyện quá rõ ràng, tất cả chi tiết chưa từng bị bỏ sót, bao gồm cả chuyện trên quán bar, Vương Thụ Giang chất vấn các anh, sau khi anh rời khỏi quán bar nói trong lúc tức giận "Trừ khi giết ba người bọn họ, còn có buổi tối các người cùng đi tầng bốn, anh không biết phòng của anh tôi, bảo La Dũng Cần dẫn đường.

Ba chuyện này chính là ba chuyện Ngô Tuệ đã từng nói với Ân Hồng, nếu chị ta đã từng nói với Ân Hồng, thì chị ta cũng từng dùng để tống tiền anh, nếu chị ta nói ra thì cũng không kỳ quái.

Vì để cho chúng tôi tin tưởng, anh nhất định phải nói hết mọi chuyện gần giống như chân tướng, ngay cả Phạm Lệ Na và La Dũng Cần đều phải tin tưởng anh.

Mà nếu như đã biết Ngô Tuệ đã từng nói gì với Ân Hồng, vì để cho chúng tôi tin tưởng, anh tự nhiên sẽ nói ra chuyện Ngô Tuệ đã biết, để cho mọi chuyện thêm chu đáo.

Cho nên anh mới có thể nói năng trật tự rõ ràng như thế, biết được rõ ràng ba chuyện từ Ngô Tuệ đến thế!"

Giai Bảo chất vấn: "Vạn Khôn, Ngô Tuệ đã tống tiền anh có đúng hay không?!"