Khát Hạ

Chương 22




Cha mẹ Giai Bảo đều là phóng viên, trước đó chạy khắp nơi trong nước, bình thường không ở nhà, Giai Bảo từ khi bắt đầu có ký ức, người thân cận nhất vẫn là anh trai.

Anh trai lớn hơn cô bảy tuổi, trước đây thường nói cô đi tiểu là một vũng nước lớn, Giai Bảo đương nhiên không tin, anh trai liền lấy chứng cứ ra cho cô xem.

Chứng cứ là băng ghi hình, khi đó Giai Bảo còn là một đứa bé, anh trai bảy tuổi đặt cô ở thảm mềm trên ghế sa lon, cởi tã của cô, vẻ mặt không thể yêu nổi nói với cha mẹ: "A —— thật buồn nôn!"

Cha mẹ ở phía sau màn ảnh cười ha ha, nói: "Khi còn bé con cũng như vậy, con còn ném bánh xuống sàn nhà rồi vươn tay chộp—— "

"A —— đừng nói! Đừng nói!" Anh trai lo lắng giậm chân, bảo cha mẹ đừng nói bậy với máy quay, những cái này là để sau này cho em gái nhìn.

Sau đó anh trai học được cách thay tã, pha sữa bột, lúc cha mẹ ra ngoài bôn ba, anh một mình ôm lấy mọi việc chăm sóc sinh hoạt của em gái, dì giúp việc thường xuyên nói, chăm sóc bọn họ, bà quá nhàn, cũng không muốn lấy nhiều tiền lương như vậy.

Cảm giác chăm sóc trẻ con mới mẻ được ba bốn năm, khi Giai Bảo bước đi lưu loát, anh trai lại không thường mang cô đi chơi, anh có bạn cùng tuổi.

Giai Bảo chân ngắn vẫn đi theo phía sau anh trai, cô ở trong tiểu khu theo anh trai, dì giúp việc theo cô ở phía sau, anh trai lôi kéo bạn chạy rất nhanh, Giai Bảo làm nũng, đặt mông gào khóc.

Cô giả vờ khóc không rơi giọt nước mắt nào, nhưng vẫn kéo được anh trai trở về, anh trai ôm cô, không thể làm gì khác đành cho cô gia nhập đội ngũ bé trai.

Cô không yếu ớt, linh hoạt, anh trai chiều chuộng chăm sóc mang theo cô đi chơi, hai anh em vô cùng thân thiết.

Sau đó anh trai học đại học, bắt đầu thực tập, anh có công việc của mình, Giai Bảo cũng có bạn bè và phiền não học tập, hai anh em đều có thế giới nhỏ của mình, không còn thân mật, không có gì giấu nhau như trước.

Hai mắt Giai Bảo chua xót.

Bình thường không nghĩ đến thì vẫn bình thường, một khi nhớ lại, sẽ hãm sâu đầm lầy mê chướng.

Nhưng cô nhớ kỹ đã biết một chút chuyện nên làm.

Giai Bảo chậm rãi nói: "Khi đó em mười bốn mười lăm tuổi, sáng sớm sáu giờ đi học, buổi tối trở về phải làm rất nhiều bài tập, đoạn thời gian đó em ở chung rất ít với anh trai, cũng không biết về công việc của anh ấy. Thực ra lúc đó ở trong lòng em, anh trai đã trở thành người lớn, anh ấy cũng coi em là trẻ con, người lớn sẽ không nói chuyện công việc với trẻ con."

Lâm đ*o Hành nói: "Em nói đúng, nhưng thỉnh thoảng trong cuộc sống sẽ có chi tiết nhỏ rất dễ bị chúng ta bỏ qua. Ví dụ như lúc em ở nhà có từng nghe anh trai gọi điện thoại nhắc đến ai không. Tên Phạm Lệ Na và La Dũng Cần tương đối phổ thông, Vạn Khôn thì sao? Họ Vạn này ít hơn, em có ấn tượng hay không?"

Giai Bảo quả thực nghĩ không ra, một là lúc đó cô còn nhỏ tuổi, căn bản sẽ không quan tâm công tác của người lớn, hơn nữa, hôm nay đã cách năm năm, ký ức đã qua sẽ phai nhạt theo thời gian, có đôi khi theo năm tháng bị thay đổi điểm tô cho đẹp.

Trí nhớ khắc sâu đều không nhất định chuẩn xác, lại càng không nói những chuyện nhỏ nhặt bị cô bỏ qua.

Giai Bảo nhíu mày nhớ lại một phen, lắc đầu nói: "Em không nghĩ ra." Cô nhìn Lâm đ*o Hành, hỏi lại, "Còn anh, thực ra trong lúc ấy, người ở chung lâu nhất với anh trai em là đồng nghiệp của anh ấy. Nếu anh là thầy của anh ấy, chắc chắn anh sẽ không lạ với các mối quan hệ của anh ấy?"

Lâm đ*o Hành nghĩ tới đánh giá trước đó của Phùng Thư Bình đối với em gái, "Tiểu quỷ linh hoạt ", "Con bé không yếu ớt chút nào", "Đừng để bị nó lừa, nó nhìn ngoan ngoãn, nhưng đầu óc linh hoạt lắm".

Cô quả nhiên không phải dạng nữ sinh được nuông chiều từ bé, bình tĩnh rất nhanh, đầu óc cũng linh hoạt, nắm chặt thời cơ, hỏi ra hoài nghi của cô trước.

Lâm đ*o Hành nhếch miệng, hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Tôi nhớ kỹ Chu Nam còn có Tề Gia Tuấn, có một lần nói về anh trai em, hình dung bên mép cậu ta treo một vật trang sức."

Giai Bảo không hiểu.

Lâm đ*o Hành nói: "Vật trang sức là em, cậu ta mở miệng ngậm miệng đều là em."

Giai Bảo cười, Lâm đ*o Hành chợt ngẩn ra.

Anh vẫn ngồi khom lưng như trước, cơ thể ngừng ba giây, ba giây sau, anh chậm rãi ngồi dậy, cơ thể hơi dịch về phía trước, hai tay chạm vào gương mặt Giai Bảo, ngón tay cái nhẹ nhàng lau đi nước mắt của cô.

Gương mặt của cô trắng nõn mượt mà, thực sự giống như trứng gà bóc nõn, Lâm đ*o Hành bất giác nghĩ, hai năm qua quá thô ráp, bên móng biên có chút thô ráp, không thể làm thương tổn đến cô.

Anh không ngờ tới bởi vì một câu nói của anh, cô sẽ khóc.

Trong cười có khóc, vô thanh vô tức, còn có thể thấy được lúm đồng tiền của cô.

Thực ra anh cũng không hiểu mấy về Phùng Thư Bình, ba người thực tập sinh kia, biểu hiện ưu tú nhất là Tề Gia Tuấn, anh hết sức coi trọng Tề Gia Tuấn.

Về phần Phùng Thư Bình, cậu ta vừa mới vào trong đài, trong lúc làm việc suốt ngày ôm điện thoại di động. Lâm đ*o Hành trong mắt không chứa được hạt cát, anh nhẫn nhịn một hai lần, sau đó ném đống tài liệu lên bàn cậu ta.

Phùng Thư Bình lại càng hoảng sợ, điện thoại di động từ trong tay rơi ra, tiếng wechat phát ra ngoài, giọng cô gái non nớt phát ra.

"Anh trai, chừng nào thì anh trở về, lúc về giúp em mua ít băng vệ sinh, em muốn loại 42 cm dùng ban đêm, đừng có mua loại ngắn, mua nhầm về anh tự dùng!"

Trong phòng làm việc toàn là người, tất cả mọi người đều nghe không sót một chữ, bao gồm Lâm đ*o Hành.

Lâm đ*o Hành mặt không đổi sắc, tầm nhìn quét một vòng, gõ bàn: "Làm xong hết việc rồi sao?! Họp trước thời gian!"

Mọi người câm như hến, làm bộ chui đầu vào tài liệu.

Lâm đ*o Hành xoay người, đi trở về bàn làm việc của mình, lỗ tai của anh đỏ hơn mười phút, sau đó trong đầu xuất hiện một suy nghĩ, âm sắc của Phùng Thư Bình rất to, thích hợp phát thanh, giọng em gái cậu ta quá ngọt, cũng không biết mấy tuổi, nhưng nếu đã dậy thì, âm sắc có lẽ cũng vậy.

Khi đó anh vẫn còn trẻ tuổi, tự nhiên sẽ xấu hổ, chỉ là anh che giấu tốt.

Bởi vì xấu hổ, cho nên ký ức khắc sâu, muốn quên cũng không thể quên được.

Anh hơi nhíu mày, cẩn thận chạm mặt Giai Bảo, "Xin lỗi."

Giai Bảo lúc đầu không ý thức được mình khóc, là động tác của Lâm đ*o Hành nhắc nhở cô.

Nước mắt nói đến là đến, cô cũng không khống chế được, tay Lâm đ*o Hành rất lớn, dán mặt cô như vậy, cô như thể thỏa sức trốn ở trong lòng bàn tay anh, không bị người khác nhìn thấy.

Giai Bảo vẫn luôn cho là mình rất kiên cường, cũng không già mồm cãi láo, lúc này cũng vậy, cô nuốt nước bọt, ép nước mắt lại, hỏi: "Có phải anh đã sớm biết em là ai? Tại sao anh chưa bao giờ nói?"

"Anh chỉ biết tên của em, nhưng không biết dáng dấp em ra sao."

Phùng Thư Bình thường nhắc đến em gái với Tề Gia Tuấn và Chu Nam, lúc thì hỏi bọn họ trà sen rốt cuộc có thể giảm béo hay không, em gái cậu béo lên hai cân, gần đây đang uống trà sen.

Lúc thì nói mấy ngày cậu đã không gặp em gái, cũng không biết em gái còn để ý đến cậu hay không.

Hai người kia đều nói nữ sinh yếu đuối dễ dỗ, Phùng Thư Bình lập tức phản bác: "Em gái tớ không phải loại yếu ớt, đừng nhìn con bé dáng vẻ đáng yêu, trên thực tế rất bướng bỉnh. Aiz, lúc nào hai cậu theo tớ về nhà, tớ dẫn hai người làm quen, em gái tớ đáng yêu tính cách tốt, leo cây hái đào xuống sông bắt cá không gì không làm được, đầu óc nhạy bén, là một tiểu quỷ linh hoạt, tuyệt đối người gặp người thích!"

Một người nói: "Để làm gì, bảo chúng tớ đi nhà cậu để cậu chọn em rể à?"

"Nằm mơ, các cậu nghĩ hay quá, với điều kiện như em gái tớ, tương lai khó tìm đối tượng."

"A? Vừa mới nói trên trời dưới đất về em gái, hiện tại lại nói khó tìm?"

"Tìm trên trời dưới đất cũng không có ai xứng với Bảo nhà tớ?"

"Cậu có biết xấu hổ hay không, kể cả điều kiện của thầy cũng không xứng với bảo bối nhà cậu à!"

Phùng Thư Bình sợ bị nghe, len lén liếc thầy.

Lâm đ*o Hành đang làm việc sau bàn cúi đầu bận rộn, giả vờ chính mình không nghe thấy, anh lười phản ứng mấy tiểu tử nhàm chán này.

"Bình thường cậu ấy thường nói ‘Bảo nhà tớ’, sau đó anh mới biết hóa ra em tên "Giai Bảo", tên Giai Bảo này cũng không hiếm, hơn nữa nhà em vốn tỉnh ở H, anh không nghĩ tới sẽ gặp em ở tỉnh S."

Trên lông mi Giai Bảo vẫn còn nước mắt, tầm nhìn của cô hơi mông lung.

Cô và anh trai từ khi sinh ra đã sống ở tỉnh H, anh trai học đại học ở tỉnh H, sau đó lại vào đài truyền hình tỉnh H thực tập, đó mới là quê nhà bọn họ.

Cô khẽ nói: "Sau khi anh em đi, công việc của cha mẹ em điều đến nước M, em không muốn xuất ngoại, cho nên đi tỉnh S ở chung với nhà cậu."

Lâm đ*o Hành gật đầu: "Ừ... Cho nên anh chỉ nghĩ em chỉ là trùng tên trùng họ, cho đến khi sau đó nhìn thấy tấm ảnh của em và anh trai."

"... Khi đó anh đã nhận ra?"

"Nhận ra."

Phùng Thư Bình thời tiểu học có năm sáu phần tương tự khi trưởng thành, hơn nữa đều họ "Phùng", Lâm đ*o Hành khi thấy tấm ảnh đã có tám chín phần xác định.

Thực ra tính cách anh không tốt, thời gian hơn hai mươi tuổi vô cùng cao ngạo, mấy năm nay đối nhân xử thế còn biết để lại mấy phần mặt mũi cho đối phương, nhưng anh vẫn không phải là người lấy việc giúp người làm niềm vui.

Nhưng bởi vì là Giai Bảo, cho nên khi thấy thể lực cô không chống đỡ nổi ở ven đường nôn mửa, anh mới có thể dừng xe lại nhìn cô.

Hỏi chàng trai trong hình, Giai Bảo nói là anh trai, còn nói anh trai không ở nơi này.

Lâm đ*o Hành sẽ không hỏi tiếp, cũng không muốn nói thật.

Giai Bảo ở trước mắt giống như anh trai cô hình dùng, đẹp đẽ linh động, tính cách tốt, làm việc lưu loát cẩn thận, biết làm người hơn so với anh cô.

Cũng có chút hơi khác, cô không thích học.

Nhưng một cái nhăn mày một tiếng cười của cô lại khiến người thương yêu.

Giống như lúc này, Lâm đ*o Hành rất muốn ôm cô vào trong lòng, nhưng trong trường hợp này còn có chuyện quan trọng hơn cần bọn họ làm.

Lâm đ*o Hành kìm nén ham muốn của mình, anh gạt mấy sợi tóc của Giai Bảo ra sau.

Giai Bảo cố sức lau mặt, khi bỏ tay xuống, vẻ mặt đã điều chỉnh được, nhưng vẫn là dáng vẻ nhịn khóc.

Lâm đ*o Hành hít sâu, cầm hai tay Giai Bảo đặt trên đầu gối.

Giai Bảo cứng đờ.

Lâm đ*o Hành nói: "Anh với anh trai em, Tề Gia Tuấn còn có Chu Nam, cơ bản chỉ nói chuyện công việc, anh tạm thời cũng không nghĩ ra anh trai em và đám người Vạn Khôn có chỗ nào không bình thường. Như vậy, chúng ta quay ngược lại kí ức."

"Quay ngược thế nào?"

"Chúng ta trình bày theo trật tự ngược, bắt đầu từ thời gian gần nhất. Em suy nghĩ một chút, trạng thái một ngày trước khi anh em đi du lịch. Sáng sớm rời giường, sau khi rời giường ở nhà ăn sáng thế nào?" Lâm đ*o Hành dẫn dắt cô.

Anh trai cơ bản đều ở nhà ăn sáng, bởi vì cô học ngoại trú, sáng sớm từ nhà đi học.

Một năm kia trong nhà mời người giúp việc theo giờ, một tuần sẽ đến ba lần, đồ ăn sáng bọn họ tự mình giải quyết, anh trai sợ đồ ăn bên ngoài không sạch sẽ, mỗi ngày sẽ đích thân nấu bữa sáng cho cô.

Giai Bảo trong đầu hiện lên gì đó, nhưng nhất thời không nắm bắt được.

Cô nhíu mi, ảo não nhìn Lâm đ*o Hành.

"Nhớ tới cái gì?" Lâm đ*o Hành hỏi.

Giai Bảo cố sức rút tay ra, Lâm đ*o Hành nhíu mi, tăng thêm chút sức, "Làm sao vậy?"

Giai Bảo không rút được ra, cô nói thẳng: "Anh đừng giữ tay em, em không tập trung được!"

Lâm đ*o Hành: "..."

Anh chậm rãi thả ra.

Giai Bảo có chút mất tự nhiên, cố sức gạt đi cảm giác bừa bộn, cô tập trung, trong đầu sắp xếp manh mối.

Lâm đ*o Hành cũng đang nghĩ lại.

Một ngày trước chuyến du lịch, bầu không khí trong đài náo nhiệt trước nay chưa từng có, hiếm khi tổ chức một lần du lịch tập thể, ai mà không ngóng trông sớm tan làm.

Phản ứng của ba người kia... dường như không kích động lắm.

Ngược lại bầu không khí giữa ba người bọn họ dường như có chút căng thẳng.

Anh nhắm mắt lại, chậm rãi lấy lại ký ức.

Lúc đó tới gần ngày quốc tế thiếu nhi, có tin tức gì?

Anh kiểm tra bản thảo tin tức buổi tối, trường tiểu học trong tỉnh tổ chức hội diễn văn nghệ, tin tức kia anh còn chưa đọc thông, động tĩnh ba người kia quấy rầy anh.

Anh không vui liếc bọn họ, Tề Gia Tuấn dường như muốn đến nói chuyện với anh, nhưng bị Chu Nam lôi trở lại.

Anh đuổi bọn họ: "Sắp tan làm rồi, còn ở đây làm gì."

Bọn họ trung thực thu dọn bàn, chuẩn bị đi.

Anh tiếp tục kiểm tra bản thảo tin tức, mỗi một lần phát sóng trực tiếp, anh đều dùng hết toàn lực.

Sau đó, Phùng Thư Bình trước khi đi, hỏi anh một câu, anh cúi đầu làm việc, trả lời thì trả lời, nhưng cũng không để ý.

"Em nhớ ra rồi!"

Lâm đ*o Hành thoát ra từ trong ký ức, trợn mắt nhìn về phía Giai Bảo: "Nhớ tới cái gì?"

Giai Bảo nói: "Bình thường anh em dậy rất sớm nấu ăn cho em, nhưng một ngày trước khi lên đường anh ấy dậy trễ, không có thời gian nấu cho em. Hình như anh ấy mất ngủ."

"Còn gì nữa không?"

Giai Bảo cố gắng nhớ lại.

Ký ức thật kỳ diệu, thái độ với chuyện khác thường, tựa như Carbink chôn ở trong đống cát, đống cát tuy rộng, nhưng dụng tâm đi tìm, vẫn thật sự có thể tìm được.

Giai Bảo nhớ không nổi còn có chuyện gì đặc biệt, cô chỉ có thể miêu tả chuyện vụn vặt: "Anh ấy không làm đồ ăn sáng cho em, nhưng để lại cho em mấy trăm, bởi vì chuyến du lịch này anh ấy đi rất lâu. Khoảng thời gian đó cha mẹ đi công tác, trong nhà chỉ còn một mình em, anh ấy bảo em chú ý an toàn, tan học phải đi cùng bạn học trở về."

Lời căn dặn rất bình thường, Lâm đ*o Hành hỏi: "Còn nữa không?"

Giai Bảo lắc đầu, dừng một chút, nói tiếp: "Hình như còn hỏi thầy giáo trong lớp đối xử với em như thế nào..."

Lâm đ*o Hành chờ cô nói tiếp, nhưng Giai Bảo ngập ngừng.

Anh nhìn Giai Bảo, Giai Bảo nói: "Hình như là... sợ thầy giáo có hành vi xấu với học sinh nữ. Tin tức bình thường cũng có loại này."

Giai Bảo đã cố gắng, nếu không phải đây là ngày cuối cùng cô nhìn thấy anh trai, thì cô cũng không nhớ nổi nhiều chuyện như vậy.

Lâm đ*o Hành cuộn tròn bưu thiếp, cúi đầu suy tư.

Sau một lát, người nhà họ Chu đã thảo luận xong, ủ rũ nói, bọn họ không nghe Chu Nam đề cập đến chuyện gì đặc biệt, càng không nghe nhắc đến mấy tên người Vạn Khôn.

Nhưng có một điểm hồi ức của ba người bọn họ đều giống nhau.

Chu Tiêu Vưu nói: "Trước mấy ngày anh họ tôi đi du lịch, hình như có chuyện phiền lòng gì đó, anh ấy mang theo rất nhiều tài liệu trở về, bà nội tôi tầm rạng sáng đi vệ sinh, còn thấy anh ấy ở trong phòng xem tin tức. Chúng tôi đều cho rằng có lẽ áp lực của anh ấy quá lớn."

"Tin tức?" Lâm đ*o Hành bắt được từ ngữ trùng lặp giữa Chu Tiêu Vưu và Giai Bảo.

Rạng sáng còn xem tin tức...

Khoảng thời gian đó, anh biết tâm tư mọi người đều tập trung vào du lịch, anh hiếm khi tốt bụng không gây áp lực công việc.

Chu Nam lấy đâu ra áp lực công việc?

Lâm đ*o Hành bất tri bất giác làm rách bưu thiếp, anh ngừng lại, nhìn về phía mấy người Lão Hàn: "Lão Hàn?"

Lão Hàn ra hiệu bằng tay, bảo anh chờ một chút. Sau một lát, rốt cuộc mang theo Thi Khai Khai và Lê Uyển Nhân trở về.

"Tần Sương kia khi trả lời vấn đề tròng mắt luôn chuyển loạn, tôi cũng không biết cô ta sợ hay là chột dạ." Lão Hàn mở miệng đã nói.

Lâm đ*o Hành hỏi: "Anh dựa theo yêu cầu của tôi hỏi?"

"Đúng vậy."

Mấy người ngồi xuống, tập hợp tin tức.

Bạn trai cũ của Tần Sương - Thẩm Trí Thanh, năm đó làm chung một tổ với La Dũng Cần.

Lâm đ*o Hành không quen Thẩm Trí Thanh, năm đó chỉ nghe đồng nghiệp nói anh ta sắp kết hôn, đối phương cũng thông báo, tuy bọn họ không quen anh ta, nhưng nếu biết thế nào cũng phải có phong bì.

Có người không quen nhìn sắc mặt vơ vét của cải của anh ta, khó chịu nói một câu, nhưng cũng có người biểu thị hiểu, thanh niên kết hôn mua phòng áp lực, tiền mừng ít nhiều cũng giúp được phần nào.

Lão Hàn nói: "Thẩm Trí Thanh không cha không mẹ, cũng rất thảm, Tần Sương ở bên anh ta mấy năm, vốn dĩ cũng sắp kết hôn rồi. Lần du lịch trên Tinh Hải kia sở dĩ cô ta không đi là vì hai người đang chiến tranh lạnh."

"Vì sao?" Lâm đ*o Hành hỏi.

"Tần Sương muốn ra nước ngoài đào tạo sâu, Thẩm Trí Thanh không đồng ý." Lão Hàn nói, "Ra nước ngoài tốn bao nhiêu tiền? Tần Sương là con nhà giàu à?"

Năm năm trước Lão Hàn và Lâm đ*o Hành còn chưa phải đồng nghiệp, những người này anh tự nhiên cũng không nhận ra.

"Chưa từng nghe đồng nghiệp nhắc đến, có lẽ nhà cô ta cũng bình thường." Lâm đ*o Hành nói.

Hôm nay Tần Sương đã tròn mộng, học thạc sĩ ở Anh, còn qua lại với một người bạn trai ngoại quốc.

Lâm đ*o Hành sắp xếp đầu mối.

Phùng Thư Bình trước đó mất ngủ, không nấu bữa sáng, căn dặn Giai Bảo chú ý an toàn, hỏi thái độ của thầy giáo trong lớp đối với cô.

Chu Nam tâm sự nặng nề, rạng sáng còn xem tin tức.

Tin tức có liên quan gì?

Lâm đ*o Hành nắm chặt bưu thiếp, bên cạnh bỗng nhiên có tấm bưu thiếp mới tinh.

Anh nhìn về phía Giai Bảo.

Giai Bảo đưa qua.

Lâm đ*o Hành cười, nhận lấy bưu thiếp, đứng lên. Anh sờ đầu Giai Bảo, khom lưng hỏi: "Mệt không?" Vành mắt đã đen cả rồi.

"Không mệt."

Lâm đ*o Hành một tay cầm bưu thiếp, để lên bàn ăn, tay kia để trên đầu Giai Bảo.

Anh vừa nhìn về phía Ân Hồng, hỏi đối phương: "Về Tề Gia Tuấn, chị có gì muốn bổ sung không?"

Ân Hồng lắc đầu: "Không có."

Con trai bà ta tập trung vào công việc, ngay cả thời gian ăn cơm chung còn ít, bà ta cũng không rõ ràng lắm.

Chính là bởi vì không rõ ràng lắm, bà ta mới phải tìm chân tướng.

"Như vậy hiện tại, bắt đầu phỏng vấn—— Phạm Lệ Na." Lâm đ*o Hành nói.