Khát Da Thèm Thịt - Nhị Sư Thúc

Chương 48: Từ Đầu Đến Chân




Trong chớp mắt, đầu óc Lâm Vãn ngập tràn suy nghĩ.

【Chúc Trì Chu là con trai của Lôi Chính Đình.】

【Gia cảnh hai nhà chúng ta chênh lệch quá lớn… Bố mẹ cậu ấy sẽ nhìn chúng ta thế nào?】

【Cậu ấy nhỏ hơn tôi nhiều tuổi như vậy, lại là tuổi trẻ dễ bị cảm xúc chi phối… Lại còn là quan hệ cấp trên cấp dưới.】

【Nghĩ thế nào cũng thấy chúng tôi khó mà đi đến đâu.】 【Nhưng mà…】

Bỗng nhiên lại bị người ta ôm chặt, một bàn tay to lớn xoa mạnh lên đầu anh: “Đừng suy nghĩ lung tung, Tiểu Vãn Tử.”

Chúc Trì Chu như muốn xua tan hết những ý nghĩ tiêu cực trong đầu anh, xoa tóc anh rối tung, nhấn mạnh nói thêm lần nữa: “Đừng suy nghĩ lung tung.”

Hiện tại Lâm Vãn rất bối rối, vừa bị hôn mạnh bạo như thế, tim vẫn còn đập loạn nhịp, trong lòng tràn ngập những cảm xúc xa lạ.

Anh vòng tay ôm lấy eo Chúc Trì Chu, vùi mình vào lòng cậu, tạm thời không muốn nghĩ ngợi gì nữa, nhắm mắt khẽ “ừm” một tiếng, cảm giác khóe mắt lại ươn ướt.

Ôm một lúc, Chúc Trì Chu đưa tay tắt bếp, Lâm Vãn theo động tác của cậu ngẩng đầu lên nhìn, hai má đỏ bừng như say rượu.

Đôi mắt cũng đỏ hoe, mí mắt hơi sưng hơn bình thường.

Chúc Trì Chu cúi đầu nhìn anh chăm chú, đưa ngón tay ra sau gọng kính, lau nhẹ lên khóe mắt ươn ướt của anh, “Mắt sắp khóc đến sưng rồi, đừng nghĩ nhiều nữa, yêu đương là chuyện đơn giản, tôi thích anh, anh cũng thích tôi, vậy là đủ rồi.”

Lâm Vãn chớp mắt, nước mắt lại chực trào ra, 【Thật sao?】

“Thật mà,” Chúc Trì Chu dùng trán chạm vào trán anh, “Anh lúc nào cũng thích suy nghĩ lung tung. Tin tôi đi, xe đến trước núi ắt có đường, nếu không có đường, chúng ta sẽ tự mở đường.”

Lâm Vãn xúc động trong lòng, ngẩng đầu, mở to mắt nhìn Chúc Trì Chu, nhịn không được nói: “Trì Chu, đôi lúc tôi có cảm giác, cậu như biết tôi đang nghĩ gì vậy.”

Chúc Trì Chu khựng lại trong giây lát, nhưng rất nhanh đã lấy lại tinh thần, hôn lên môi anh một cái, nói: “Ăn cơm thôi.”

Bát đũa được bày lên bàn ăn, hai người ngồi đối diện nhau.

Lâm Vãn đã quen với việc ăn cơm cùng Chúc Trì Chu ở nhà, ngay cả chỗ ngồi cũng đã cố định.

Mỗi bữa cơm họ chỉ nấu hai ba món, mỗi món một ít, đảm bảo sẽ không có thức ăn thừa.

Chúc Trì Chu rất chú ý đến việc duy trì thói quen sinh hoạt thoải mái cho Lâm Vãn, Lâm Vãn cũng bằng lòng thay đổi một số thói quen kỳ quặc của bản thân vì Chúc Trì Chu.

Ví dụ như nghe theo lời khuyên của Chúc Trì Chu, dùng bộ đồ ăn màu sắc tươi sáng để kết hợp với chiếc bàn ăn màu đen tuyền này, cũng bình tĩnh chấp nhận chiếc bát sứ màu hồng sữa mà Chúc Trì Chu tặng anh để ăn cơm.

Ăn xong, hai người cùng nhau rửa bát, sau đó đến phòng khách chọn phim.

Lâm Vãn vào phòng thay kính trước, lúc ra ngoài thì Chúc Trì Chu đã chọn được một bộ phim khoa học viễn tưởng dài hơn ba tiếng.

Xem phim là bài tập ôm nhau mỗi tối mà họ đã hẹn trước.

Nếu không, chỉ ôm nhau mà không làm gì khác, cả hai người đều sẽ có chút căng thẳng.

Chúc Trì Chu ngồi giữa ghế sofa, bên cạnh là một chiếc gối tựa, là chuẩn bị cho Lâm Vãn.

Lâm Vãn đeo chiếc kính gọng đen khiến anh trông hiền lành hơn, bước tới ngồi cạnh Chúc Trì Chu.

Chúc Trì Chu rất tự nhiên đưa tay ôm lấy vai anh, anh liền thuận thế tựa vào lòng cậu.

Phim bắt đầu chiếu phần giới thiệu đầu phim, Lâm Vãn nắm lấy vạt áo của Chúc Trì Chu kéo nhẹ lên trên, khi nhạc phim dạo đầu vang lên, ngón tay anh liền luồn vào trong.

“Trên người cậu thơm quá.” Anh vừa nói vừa ngẩng đầu lên ngửi cổ Chúc Trì Chu, chó mũi như cún con cọ cọ vào hõm cổ cậu.

Chúc Trì Chu nghiêng đầu, lại ngửi thấy trên mặt anh có chút mùi bạc hà the mát.

“Anh đánh răng rồi à?” Chúc Trì Chu nhìn anh, ngón tay cái thô ráp lướt qua khóe miệng anh.

Lâm Vãn đỏ mặt, phủ nhận: “Tôi không có.”

“Tôi ngửi thấy mùi kem đánh răng rồi,” Chúc Trì Chu cúi đầu ngửi môi anh, khẳng định nói, “Chắc chắn là đánh răng rồi.”

Lâm Vãn né tránh, “Không có, cậu ngửi nhầm rồi.”

Chúc Trì Chu dùng ngón cái nâng cằm anh lên, định lại gần ngửi tiếp, Lâm Vãn vội vùi đầu vào lòng cậu, ú ớ khó hiểu: “Cậu phiền quá, tôi cũng chỉ là nghĩ nhỡ đâu lát nữa còn hôn…”



Chàng trai trẻ lập tức bị kích thích, nghiêng người đè anh xuống lưng ghế sofa. Lâm Vãn không hề phản kháng, vừa bị đè đã ngã xuống, còn dùng ánh mắt dịu dàng như nước nhìn cậu.

Ánh đèn sáng trưng, lúc nãy trong bếp nói hôn là hôn, bây giờ Lâm Vãn chủ động nhắc đến, Chúc Trì Chu lại ngượng ngùng.

Nhạc phim dạo đầu sắp hết rồi, hai người vẫn nhìn nhau như vậy.

Lâm Vãn mở to mắt, hơi há miệng thở dốc,

【Rốt… Rốt cuộc có hôn hay không đây?】

Chàng trai liền cúi người hôn xuống.

Khoang miệng vừa đánh răng xong mát lạnh, nhưng người Chúc Trì Chu lại rất ấm áp, Lâm Vãn nhanh chóng bị cậu làm nóng người.

Dự báo thời tiết nói đêm nay có mưa, lá cây xào xạc, gió thổi từ ngoài cửa sổ mang theo hơi lạnh ẩm ướt.

Bộ phim tự động phát mà không ai xem, hai người trên ghế sofa đã hoàn toàn quấn lấy nhau.

Hai người ôm chặt lấy nhau, tiếng hôn môi triền miên, chỉ còn lại tiếng thở dốc xen lẫn với tiếng nhạc nền của bộ phim.

Họ hôn rất lâu mới chịu buông ra.

Đến khi bộ phim chiếu được một nửa, trời bắt đầu mưa, những hạt mưa rơi trên cửa kính tạo ra những tiếng tí tách trong trẻo.

Thế giới bên ngoài màn mưa trở nên mờ ảo, còn bên trong căn phòng lại yên tĩnh và ấm áp.

Hôm nay Lâm Vãn đã lấy chìa khóa xe của Chúc Trì Chu, vì vậy xe của cậu vẫn còn ở bãi đậu xe ngầm của công ty.

Nhìn thấy cơn mưa bên ngoài ngày càng lớn, Lâm Vãn có chút do dự.

【Muốn cậu ấy ở lại ngủ.】

【Nhưng mà với mối quan hệ hiện tại của chúng tôi, chủ động giữ cậu ấy ở lại ngủ, chẳng phải là tôi muốn làm chuyện kia với cậu ấy sao.】

【Nhưng tôi không phải mà, tôi chỉ đơn thuần là lo lắng trời mưa cậu ấy về nhà không tiện thôi.】

【Nhưng mà, nếu cậu ấy muốn làm chuyện kia thì tôi phải làm sao?】

【Cậu ấy đã xem GV rồi đấy! Cậu ấy chắc chắn có ý nghĩ rồi!!!】…

Chúc Trì Chu ôm Lâm Vãn ngồi trên ghế sofa, chỉ cảm thấy tại sao Lâm Vãn có thể nghiêm túc suy nghĩ những điều vừa đáng yêu vừa buồn cười như vậy.

Nếu như cậu không nghe được suy nghĩ của Lâm Vãn, cậu sẽ cho rằng lúc này Lâm Vãn đã hoàn toàn bị nội dung bộ phim thu hút.

Nhưng thực ra tối nay cậu nhất định phải về nhà, bởi vì cậu đã hẹn với anh trai của Nghiêm Luật lúc mười hai giờ đêm sẽ gọi video call, cậu có một số vấn đề trên sách hướng dẫn trị liệu bằng cách chạm muốn hỏi.

“Tiểu Vãn Tử,” Chúc Trì Chu lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ miên man trong đầu Lâm Vãn, nói: “Tôi có một thứ muốn tặng anh.”

Lâm Vãn hoàn hồn, “Cái gì?”

Chúc Trì Chu móc từ trong túi quần ra một chiếc USB, cầm trong tay do dự vài giây, có chút ngượng ngùng nói: “Đây là nhạc dẫn đường thiền định tôi ghi âm cho anh.”

Lâm Vãn có chút kinh ngạc ngồi thẳng người, nhận lấy chiếc USB, “Cậu ghi âm nhạc dẫn đường thiền định cho tôi?”

“Không phải tôi đã nói với anh là trường của Nghiêm Luật có nghiên cứu chuyên sâu về hội chứng Khát Da sao? Cái trung tâm Chăm sóc Bằng Cách Chạm đó, tôi không biết anh đã từng nghe qua chưa.”

Lâm Vãn gật đầu: “Tôi nghe nói rồi, một số quốc gia đã thành lập trung tâm Chăm sóc Bằng Cách Chạm, nhưng chưa được phổ biến.”

“Đúng vậy, trung tâm Chăm sóc Bằng Cách Chạm là do trường của Nghiêm Luật khởi xướng, tôi đã nhờ cậu ấy tìm cho tôi một bản hướng dẫn vận hành của chuyên viên trị liệu bằng cách chạm.”

Lâm Vãn sửng sốt, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Chúc Trì Chu, “Cậu…”

Chúc Trì Chu dịu dàng và chăm chú nhìn anh, tiếp tục nói: “Trong sách hướng dẫn có đề cập đến việc thiền định cũng là một phương pháp giảm thiểu rất tốt, tôi muốn anh thử xem.”

Lâm Vãn xúc động trong lòng, hóa ra Chúc Trì Chu đã âm thầm làm rất nhiều điều cho anh mà anh không hề hay biết.

Nắm chặt chiếc USB nhỏ bé trong lòng bàn tay, Lâm Vãn mỉm cười nhìn chàng trai, nói: “Cảm ơn cậu, tôi sẽ dùng thật tốt.”

Chàng trai ngại ngùng một cách rõ ràng, “Cái này… cái nhạc dẫn đường thiền định này của tôi có thể khác với những gì anh từng nghe trước đây. Hôm nay anh nghe thử trước, nếu thấy ngại quá thì nói cho tôi biết, ngày mai tôi sẽ ghi âm lại cho anh.”



Lâm Vãn khó hiểu: “Tại sao lại ngại?”

Tai Chúc Trì Chu đỏ bừng, không muốn giải thích nhiều, “Dù sao anh cứ nghe rồi hẵng nói.”

Hai người ôm nhau đến hơn mười giờ, Chúc Trì Chu lái xe của Lâm Vãn về nhà, lúc chia tay còn nói mình sợ tối, dỗ dành Lâm Vãn hôn cậu một cái mới chịu đi.

Lâm Vãn tắm rửa xong, thay bộ đồ ngủ thoải mái, đeo tai nghe bluetooth, nằm trên giường nghe bản ghi âm mà Chúc Trì Chu đưa cho anh.

Mở đầu là tiếng nhạc nền quen thuộc, tiếng côn trùng kêu râm ran trong đêm hè tĩnh lặng, và cả tiếng nhạc nhẹ du dương.

Sau đó là giọng nói trầm ấm dễ nghe của Chúc Trì Chu vang lên.

“Lâm Vãn, mời anh thả lỏng cơ thể, tìm một tư thế thoải mái nằm xuống, nhắm mắt lại, theo sự hướng dẫn của tôi, bắt đầu buổi thiền định sâu dành cho tôi và anh.”

“Bây giờ, tôi và anh đang nằm trên một bãi cỏ. Bãi cỏ dưới thân anh mềm mại như tấm nệm, anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng nằm bên cạnh tôi. Chúng ta nằm ngửa, trên trời treo đầy những vì sao lấp lánh như kim cương, có làn gió mát thổi qua má anh.”

Giọng nói của Chúc Trì Chu rất chậm rãi và nhẹ nhàng, dịu dàng len lỏi vào tai, khiến từng dây thần kinh của Lâm Vãn đều được thả lỏng.

“Anh hít một hơi thật sâu, không khí trong lành mang theo hương thơm của cỏ cây len lỏi qua khoang mũi, tràn ngập phổi anh. Sau đó, anh thở ra thật chậm, thật chậm, tống hết những muộn phiền và bất an ra ngoài. Mỗi lần hít thở, anh đều cảm thấy mình ngày càng, ngày càng chìm đắm trong màn đêm yên tĩnh này…”

Lâm Vãn sắp ngủ thiếp đi, mơ màng nghĩ, đây chẳng phải là nhạc dẫn đường rất bình thường sao?

Sau vài lần hít thở sâu, giọng nói trong tai nghe trở nên trầm thấp hơn, chậm hơn, và cũng có từ tính hơn.

“Nơi này rất an toàn, anh rất thư giãn, anh nhắm mắt lại, cảm nhận làn gió nhẹ thổi qua, tốc áo sơ mi của anh lên.”

“Chiếc áo sơ mi bị gió thổi tung lên từng chút một, làn da n.g.ự.c và bụng anh tiếp xúc với không khí mát lạnh, anh cảm thấy từng lỗ chân lông đều rất dễ chịu.”

“Bây giờ, làn gió nhẹ lướt qua toàn thân anh, từ đầu đến chân.”

Nhịp tim Lâm Vãn đột nhiên đập nhanh hơn, da đầu truyền đến một trận tê dại.

“Tôi luồn ngón tay vào mái tóc anh, vuốt ve mái tóc anh, ngón tay tôi ấm áp, động tác rất dịu dàng.”

“Tôi vuốt ve trán anh, đôi mắt anh, má anh, sau đó là cổ và vai anh.”

“Vai anh rất thả lỏng, mọi căng thẳng đều được giải phóng. Anh hơi phối hợp với tôi một chút, tôi cởi áo sơ mi của anh ra.”

Hơi thở Lâm Vãn trở nên dồn dập, một luồng run rẩy tê dại dâng lên từ xương cụt khiến anh có chút không nhịn được.

Nhưng anh như bị mê hoặc, không muốn mở mắt, mặc cho Chúc Trì Chu trong tai nghe cởi quần áo của anh, vuốt ve từ vai xuống cánh tay, xuống n.g.ự.c và bụng.

“Tôi chạm vào eo anh rồi, Lâm Vãn.”

“Tôi dùng hai tay ôm lấy eo anh. Anh cảm nhận được lòng bàn tay tôi nóng rực, anh cảm nhận được ngón tay tôi đặt trên bụng dưới của anh, sau đó, anh cảm nhận được tôi đang nhẹ nhàng chạm vào làn da bụng dưới của anh.”

“Tôi hôn vào đây.”

Lâm Vãn đưa tay nắm lấy gối, cắn môi hít thở sâu vài cái, quay mặt vùi vào chiếc gối mềm mại.

Mắt nhắm nghiền, hàng mi run nhẹ.

“Tiếp theo, anh nằm nghiêng sang trái, tôi ôm anh từ phía sau.”

“Anh cảm nhận được nhiệt độ cơ thể tôi, cơ thể anh hơi lạnh, nhưng tôi sẽ sưởi ấm cho anh.”

“Lưng anh áp vào n.g.ự.c tôi. Bây giờ anh hoàn toàn, hoàn toàn thả lỏng, trong lòng tràn ngập sự bình yên và tĩnh lặng, tất cả những đau đớn và căng thẳng mà bệnh tật mang đến cho anh đều biến mất.”

“Giờ phút này, anh đang ở trong vòng tay tôi, rất an toàn, rất thoải mái.”

“Tôi sẽ luôn ôm anh, ôm anh đến sáng.”

“Ngủ ngon.”

“Chúc ngủ ngon, Tiểu Vãn Tử.”

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu Chúc nhà chúng ta vừa ăn cơm xong đã đi đánh răng rồi.