Khấp Huyết Trọng Sinh: Đại Giá Hạ Đường Khí Phi

Chương 88: Tàn nhẫn (1)




“Cộp cộp cộp”, tiếng bước chân vang lên rõ ràng trong bóng đêm yên tĩnh, vẻ mặt Diệp Vân Sơ hoảng sợ, vẻ mặt trống rỗng ở trong lòng Hạ Vệ Lam, nàng thậm chí quên giãy dụa, quên nói chuyện, đầu vẫn đang chìm đắm trong tình cảnh đẫm máu khi nãy, không thể tự thoát ra được.

Lúc mới rồi khi Tình thiếp thị cưỡng ép nàng uống thuốc độc, đúng lúc đó đột nhiên Hạ Vệ Lam dẫn theo vài hắc y nhân tới, thậm chí hắn không nói câu nào, cứ như vậy, Diệp Vân Sơ được nhìn cảnh tượng khủng khiếp nhất từ khi mình sinh ra tới giờ.

Nàng nghe thấy tiếng thét thê lương chói tai của Tình thiếp thị, phần đầu từ cái trán mỹ lệ của nàng ta trở lên với cơ thể nàng ta chia đôi ngay trong nháy mắt, máu tươi đầm đìa, nàng chưa kịp sợ hãi, lại nhìn đến hai bà vú giữ chặt nàng bị bay ra ngoài, bị thanh kiếm sắc nhọn găm chặt vào bức tường đại lao âm u.

Máu, cả đôi mắt của nàng toàn là máu, nàng thấy vẻ mặt của Tình thiếp thị khi chết, sợ hãi có, oán hận có, không dám tin, nhiều nhất là không cam lòng, nàng ta trợn to hai mắt, chết không nhắm mắt, trong mắt vẫn còn giữ nguyên sự oán hận với nàng, hai mắt mất đi thần thái, nhìn thẳng náng, giống như oán hận nàng vậy.

Ba mạng người, Hạ Vệ Lam chỉ cần giơ tay nhấc chân là có thể tiêu diệt, hơn nữa hắn còn dùng phương thức giết người vô cùng tàn nhẫn, cực kỳ tàn ác.

Nhìn máu tươi đỏ chói cả mắt, Diệp Vân Sơ choáng váng, ngây dại, cảm giác duy nhất trong lòng là sợ hãi, cảm giác sợ hãi đó giống như thủy triều đang ngập cả người nàng, khiến nàng quên hết tất cả, quên giãy dụa, quên chạy trốn.

Nàng như vậy, nhếch nhác không chịu nổi ngồi thu lu trên mặt đất, hoảng sợ nhìn cảnh tượng trước mắt, , mãi cho tới khi Hạ Vệ Lam đi về phía nàng, lấy áo choàng khoác lên người nàng, ôm nàng lên, lúc này nàng mới hoảng hốt, lo sợ thét lên chói tai, giãy dụa, sau đó chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, nàng ngất đi.

Khi tỉnh lại, nàng vẫn ở trong ngực Hạ Vệ Lam, nhưng hắn đã mang nàng rời khỏi đại lao, nàng không biết Hạ Vệ Lam muốn đưa nàng tới nơi nào, vì sợ hãi nên thân thể nàng lạnh rin, nàng muốn giãy dụa, phát hiện tay chân mình mềm oặt, thậm chí ngay cả chút sức lực cũng không có.

-Nàng tỉnh rồi?

Bên tai truyền đến giọng nói của Hạ Vệ Lam.

-Ngươi, ngươi buông ra….

Giống như trải qua cả một thế kỷ Diệp Vân Sơ mới tìm được tiếng nói của mình, cố gắng bình tĩnh trở lại, nhưng giọng nói run run lại bán đứng nàng rằng trong lòng nàng đang sợ hãi.

-Nàng sợ ta sao? Sơ nhi? Vì sao nàng lại sợ ta?

Nàng không ngờ khi tỉnh lại, thái độ của Hạ Vệ Lam hôm nay rất khác thường, hắn cũng không đùa cợt nàng, cũng không có ý trêu tức nàng, giọng nói của hắn rất bình tĩnh, bình tĩnh tới mức làm cho người ta phát sợ.

Đúng vậy, nàng sợ hắn, nam nhân này quá tàn nhẫn, quả thật hắn là ác ma giết người không chớp mắt, vì đạt được thỏa, thỏa mãn ham muốn cá nhân mà không do dự đốt cháy lãnh viên, làm hầu như mọi người trong lãnh viên đều chết cháy, mà giờ hắn không chút do dự giết Tình thiếp thị và hai bà vú kia bằng phương thức tàn nhẫn như vậy! Tuy rằng Tình thiếp thị muốn dùng thuốc độc giết nàng, trừng phạt là đúng, nhưng nhìn Hạ Vệ Lam giết Tình thiếp thị ác độc, trong lòng nàng chỉ thấy sợ hắn, chẳng có chút cảm kích nào.

Đối mặt với lời nói bình tĩnh của Hạ Vệ Lam, Diệp Vân Sơ hít thật sâu một hơi, tự nói với chính mình, phải bình tĩnh, không được khủng hoảng, vì hiện giờ nang đang đối mặt với một ác ma còn khủng khiếp hơn Hạ Vệ Thần, nàng cố gắng làm cho giọng nói của mình bình tĩnh:

-Vì sao ngươi lại giết mấy người đó?

-Vì sao?

Nghe Diệp Vân Sơ nói xong, , Hạ Vệ Lam bỗng dừng bước, hắn cúi đầu, chậm rãi nhìn gương mắt Diệp Vân Sơ, thản nhiên nói:

-Sơ nhi, nàng hỏi ta là vì sao? Chẳng lẽ đến giờ nàng còn không biết, ta làm mọi việc là vì nàng? Người đàn bà kia dám hại nàng, sao Bổn Vương có thể để ả sống sót? Giết ả như vậy là quá may mắn cho ả rồi, nếu không Bổn Vương sẽ khiến ả sống không bằng chết, đưa ả đi sung quân!

Giọng nói hắn lạnh nhạt, nhưng lời nói ra lại mang theo tàn nhẫn, ác nghiệt, giống như máu của hắn, cũng lạnh y hệt vậy.

-Ngươi….

Nghe xong lời nói tàn nhẫn, ác nghiệt của hắn, Diệp Vân Sơ cũng không kìm được bi phẫn trong lòng, tức giận nói:

-Hạ Vệ Lam, ta không phải của ngươi, ta cũng không cần ngươi tạo nghiệp chướng cho ta! Nếu thật sự tốt với ta, ngươi sẽ không lằng nhằng không rõ ràng thế này, lại càng không lấy ta làm cái cớ che đậy cho hành vi ia của mình!

-Bổn Vương đã từng nói, nàng là của Bổn Vương, bao gồm lòng của nàng, thể xác của nàng! Sẽ có một ngày nàng yêu Bổn Vương.

Đối mặt với lời trách mắng của Diệp Vân Sơ, đôi mắt Hạ Vệ Lam híp lại, thái độ vẫn lạnh nhạt như vậy. Căn bản là hắn không thèm để tai lời trách mắng của nàng, thứ hắn để ý là nàng, là lòng của nàng! Nếu sau này nàng không yêu hắn, muốn hắn buông tay, chuyện đó tuyệt đối không có khả năng!

-Ngươi!

Diệp Vân Sơ chán nản, cuối cùng nàng liều lĩnh kêu to lên:

-Ngươi cứ nằm mơ đi! Ta không phải là của ngươi, càng sẽ không yêu ngươi, trừ phi ta chết! Nếu không ta tuyệt đối không yêu tên ác ma giết người không chớp mắt như ngươi!

Diệp Vân Sơ bỗng cảm thấy hận, hận từ trước tới nay chưa từng có, nàng hận người trước mắt lằng nhằng không rõ với nàng, hận hắn tàn nhẫn, hận hắn ác nghiệt, hận hắn quấy rầy sự yên bình của nàng, tuy rằng lần này là hắn cứu nàng, nhưng nàng không hề có chút cảm kích, bị vướng vào tên ác ma này, hắn nhìn chằm chằm nàng, nàng nguyện chết dưới tay Tình thiếp thị.

-Chết sao?

Hạ Vệ Lam bỗng nở nụ cười, đầu ngón tay lạnh lẽo của hắn bỗng nhiên vuốt nhẹ lên má nàng, thản nhiên nói:

-Nếu ngày nào đó mà nàng không yêu ta, có lẽ, thật sự ta sẽ giết nàng, Sơ nhi, đừng cố chấp, đừng giãy dụa, cũng đừng chạy trốn! Ta nói rồi, Hạ Vệ Lam ta đã muốn gì đó, chưa bao giờ ta không chiếm được! Nếu nàng chạy trốn, vì muốn có nàng, ta cũng không ngại giết nàng để giữ nàng ở cạnh bên người. Cho nên tốt nhất nàng đừng khiêu khích lòng kiên nhẫn của ta.

Đầu ngón tay lạnh lẽo chậm rãi trượt trên mặt, giống như một con rắn độc trườn qua mặt Diệp Vân Sơ, khiến Diệp Vân Sơ run sợ tới tận xương tủy, sợ hãi mãnh liệt ập tới, rốt cuộc nàng cũng không kìm được hoảng sợ trong lòng, liều mạng giãy dụa, run run nói:

-Ngươi buông ra, Hạ Vệ Lam, tên ác quỷ này….

-Ác quỷ? Sơ nhi, hãy tin ta, sớm muộn gì nàng cũng yêu thương ác quỷ này.

Đối mặt với Diệp Vân Sơ đang giãy dụa, Hạ Vệ Lam cùng không cản, hắn buông hai tay ra, mặc cho nàng thoát khỏi ngực hắn, cười tà mỵ, liếc mắt nhìn nàng một cái, thản nhiên nói.

Nàng giãy dụa, cảm thấy sự kiềm chế của nàng càng ngày càng mất đi, tinh thần Diệp Vân Sơ không bình tĩnh, nàng hít thật sâu một hơi, lại phát hiện, không biết từ khi nào mà nàng đã về Thích Trúc viện, hơn nữa lại là Hạ Vệ Lam tự mình ôm nàng trở về.