Không có người nào có mặt ở đây mà không khiếp sợ. Thanh Lan Đế ngồi ở trên cao, nhất thời cũng thất thố, đột nhiên đứng lên từ trên long ỷ, trừng lớn mắt hổ.
Sau khi Mộ Thiên Thương phát ra một kích thì không ra tay tiếp. Bởi vì kết quả đã quá rõ ràng, thiếu niên kia lúc này suy yếu, ngay cả đứng lên cũng cảm thấy khó khăn. Hiên Viên Triệt đi tới đỡ hắn lên.
"Ngươi rất có thiên phú, nhưng vẫn thua kém ta." Mộ Thiên Thương thờ ơ mở miệng, nói ra một câu không giống như là khen ngợi, nhưng lại khiến người ta sôi máu.
Khuôn mặt tuấn tú của Mộ Trì trắng bệch, "Ngươi...... vì sao biết......"
Thuộc tính kim loại mạnh mẽ bá đạo, có thể dùng để tấn công cũng có thể dùng phòng thủ, là một thuộc tính chiến đấu tuyệt vời. Nghe nói, nó không có nhược điểm, không sợ bất luận linh lực thuộc tính khác công kích.
Thật ra, khắc tinh của thuộc tính kim loại chính là bản thân nó. Nếu như gặp phải đối thủ cũng có thuộc tính kim loại. Lúc đó, trận chiến sẽ hoàn toàn dựa vào thực lực. Vừa rồi Mộ Thiên Thương đánh ra một kích, rõ ràng là cường đại hơn hắn rất nhiều.
Mộ Thiên Thương nhìn thấy sắc mặt thiếu niên khó coi, cong cong môi, "Bởi vì Ám là nguyên tố mạnh nhất, nó có thể cắn nuốt tất cả. Tất nhiên, nó cũng có thể bắt chước bất cứ nguyên tố linh lực nào. Bởi vì, tất cả các thuộc tính vốn được sinh ra từ nó."
Dứt lời, nam nhân khẽ nhếch môi, hiện lên một biểu tình tinh nghịch. Hắn lật lòng bàn tay một cái, giữ ở một góc độ xảo diệu, hai loại ánh sáng linh lực màu đỏ và xanh xuất hiện, sau đó màu sắc của các nguyên tố lần lượt nhảy lên từ trong lòng bàn tay của hắn.
Đương nhiên, cảnh tượng không thể tưởng tượng đó, chỉ có hai người Mộ Trì và Hiên Viên Triệt có thể nhìn thấy. Lúc này, hai người đều thay đổi sắc mặt, ánh mắt nhìn Mộ Thiên Thương giống như đang nhìn quái vật.
Nam nhân này...... Quả thực là biến thái!
Chẳng trách nguyên tố Ám chính là trăm năm khó gặp một lần. Kỹ năng nghịch thiên như vậy. Có được nguyên tố Ám, chẳng khác nào có con át chủ bài, có thể đồng hoá bất luận thuộc tính nào, cơ bản khó gặp địch thủ.
Hôm nay, tất cả những người ở đây...... có lẽ ngay cả thiên tài võ học Tiêm Tâm Tử cũng chưa chắc có thể đánh bại hắn!
Hiên Viên Triệt nhíu mày, cho dù như thế hắn cũng cần phải ứng chiến. Nếu không, danh tiếng của Thanh Lan Quốc và Phiêu Miểu Tông sẽ bị ảnh hưởng.
"Khụ khụ, ngươi hãy dứt khoát từ bỏ đi, qua đó cũng sẽ bị đánh." Mộ Trì ho khan vài tiếng, cười khổ nói.
Hiên Viên Triệt còn muốn nói gì đó, đột nhiên nghe thấy giọng nói của Tiêm Tâm Tử trên đài vang vọng lại, "Bởi vì vòng này không đủ số người, tạm thời dừng tỷ thí. Các vị có thời gian một nén nhang để nghỉ ngơi chỉnh đốn, sau đó tiến hành trận thi đấu tiếp theo.
Trận này chỉ còn lại hai người Mộ Thiên Thương và Hiên Viên Triệt. Nói cách khác, sau khi tất cả các vòng thi đấu kết thúc, sẽ tiến hành phần thi thứ hai, và phần hai này cực kỳ tàn khốc, đó là cần phải ký vào khế ước sinh tử.
Vì thế, Tiêm Tâm Tử rốt cuộc là đang giúp hắn hay là hại hắn?
Phần hai của tỷ thí, chính là bất luận sống chết!
Thanh Lan Đế cũng có chút không vui nhíu mày. Tiêm Tâm Tử cách đó không xa, chú ý tới biểu tình của ông, hơi mỉm cười, "Sư huynh không cần lo lắng, ngươi phải tin vào thực lực của Thái tử. Hắn và Mộ Trì từ nhỏ đã có quan hệ rất tốt, nhìn thấy Mộ Trì bị thương trước mắt, tâm trí của hắn nhất định đang rối loạn, sẽ không có lợi trong thi đấu."
"Nếu trong phần thi thứ hai, Mộ Thiên Thương hạ đòn sát thủ với Triệt nhi......" Thanh Lan Đế vẫn không yên tâm.
"Sư huynh có điều không biết." Tiêm Tâm Tử lộ ra một nụ cười ý vị thâm trường, "Thuộc tính Ám có một khuyết điểm, lúc đêm khuya, nếu như thấy máu sẽ đoạ ma (rơi vào ma quỷ/sinh ra tâm ma). Vì thế, cho dù hắn khiến Thái tử bị thương, hắn cũng sẽ bị phản phệ. Hắn sẽ không dám hạ đòn sát thủ."
Thanh Lan Đế sửng sốt một chút, sau đó mỉm cười gật đầu.
.........
Khanh Vũ không để ý nhiều tới những biến cố vừa xảy ra, ngón tay mảnh khảnh của nàng vuốt ve bảng số trong tay. Nàng đột nhiên ngước mắt nhìn về phía ngoài điện. Không biết từ khi nào có một lớp sương mù dày đặc màu tím đen xuất hiện trên mặt trăng đỏ, trông vừa thần bí vừa mỹ lệ. Màu sắc rất nhạt, khiến mọi người không dễ phát hiện ra.
Nàng dường như thoát ra khỏi thế giới xung quanh, dùng thân phận của một người ngoài cuộc, để ý tất cả vào trong mắt.
Một hồi thi đấu vốn rất thong thả, đột nhiên nhanh chóng kết thúc, giống như ăn phải đan dược tăng tốc. Và bảng số 368 trong tay Khanh Vũ, giống như đã bị quên lãng, từ đầu đến cuối không bị gọi tên.
Rõ ràng sự vật ở ngay trước mắt, nhưng lại trở nên rất xa xôi. Mọi người xung quanh cực kỳ hưng phấn hoan hô hò hét, tất cả đều là một mảnh ồn ào.
"Tiểu Bắc." Khanh Vũ nhăn mày lại, gọi thiếu niên bên cạnh một tiếng, nhưng không có lời đáp lại. Thiếu niên đầy kích động nhìn trên lôi đài thi đấu, trong miệng còn đang lẩm bẩm gì đó, giống như đã bị mê mẩn.
Dường như tất cả mọi người đều trong trạng thái giống nhau, nàng dường như bị cô lập khỏi tất cả những điều này.
"Chôn Chôn......" Khanh Vũ gọi khí linh trong cơ thể một tiếng, nhìn thấy thiếu niên tóc vàng đang trong bộ dáng mơ màng sắp ngủ, thoạt nhìn rất mệt mỏi.
"Muốn biết chuyện gì đang xảy ra sao? Đi với ta......" Một giọng nói mơ hồ giống như được truyền tới từ phía chân trời, vang lên bên tai. Nàng theo bản năng quay đầu nhìn lại. Có một người được bọc trong áo choàng màu đen đang đứng ở trước cửa đại điện, không thể nhìn thấy rõ khuôn mặt. Lúc nàng quay lại nhìn, người kia đã xoay người rời đi.
Sau đó Khanh Vũ đi theo ra ngoài, xung quanh mọi thứ vẫn đang tiếp tục, không có người nào chú ý tới, nàng đã bước ra khỏi đó. Hoặc là, căn bản không ai nhìn thấy người này.
Đúng vào lúc này, Khanh Dạ Ly thoát ra khỏi không gian quỷ dị kia, vừa mới thu hồi ý thức, hắn lập tức nhìn thấy một bóng trắng cứ như thế xẹt qua trước mắt. Một cảm giác quen thuộc không thể giải thích, trong nháy mắt đánh mạnh vào ý thức của hắn. Hắn theo bản năng quay đầu nhìn qua, nhưng chỉ thấy bóng dáng kia thoảng qua ngoài cửa, sau đó biến mất.
Có sự khác thường chắc chắn có điều mờ ám, loại thủ pháp khoá mấy trăm người trong một không gian mà thần không biết quỷ không hay này, tuyệt đối không thuộc về đại lục này.
Đôi mắt màu xanh nheo lên một cách nguy hiểm, người nào dám xuống đại lục hạ giới để làm điều ác, không sợ bị luật không gian nghiêm trị hay sao!
Cần phải nhanh chóng giải trừ không gian bị phong bế này. Nếu không, sau một thời gian quá lâu, những người này vĩnh viễn sẽ không ra được.
......Dịch: Emily Ton......
Thân ảnh phía trước vẫn luôn vẫn duy trì một khoảng cách không xa không gần, giống như đang cố tình chờ nàng. Cho đến khi đi tới một toà tháp cao, bóng dáng kia đột nhiên biến mất.
Khanh Vũ đánh giá nơi xa lạ trước mắt, tìm tòi trong ký ức một lúc. Lúc này mới ý thức được, nơi này dường như là nơi tế trời đất từ xưa tới nay của hoàng thất Thanh Lan Quốc, tên là Trấn Hồn Tháp. Nghe nói bên trong thờ phụng hồn thể của một vị tổ tiên hoàng thất, có tu vi vô cùng cao thâm.
Năm đó, Trấn Hồn Tháp được xây dựng một cách tỉ mỉ bởi một vị cao nhân lánh đời, lực phòng ngự cực kỳ mạnh, còn có trận pháp thêm vào trong đó, cho dù gặp phải công kích mãnh liệt cũng sẽ không bị hao tổn.
Mắt phượng hẹp dài nheo lại cảnh giác, hắn đang...... cố ý dẫn nàng tới đây?
"Khặc khặc khặc...... Thật sự nhìn không ra, tiểu nha đầu như thế, không ngờ lại là một cao thủ thâm tàng bất lộ."
Một loạt tiếng cười quái dị sởn tóc gáy, theo sau là giọng nói khàn khàn chói tai vang lên phía sau.
Khanh Vũ nhanh chóng xoay người lại, trên đỉnh cao nhọn chót vót của toà tháp, có hai bóng đen yên lặng đứng đó, một cao một thấp, đều trùm áo choàng to rộng, góc áo của bọn họ nhẹ nhàng phất phới trong làn gió đêm. Nàng theo bản năng co rụt đồng tử lại.
Hai người kia...... Không, có lẽ căn bản không thể gọi là người.
Phía dưới một trong áo choàng đó, rõ ràng là một bộ xương khô!
Phía dưới một cái áo choáng khác, thoạt nhìn giống như một nữ nhân. Một phần thân thể của nàng ta đang bị thối rữa, phía trên chứa đầy giòi bọ cự kỳ ghê tởm, những nơi có máu và thịt đều bị ăn sạch sẽ, có thể nhìn thấy xương cốt lộ ra khắp nơi.
"Như thế nào...... Ha ha ha ha ha ha...... Ghê tởm sao? Đáng sợ sao? Tất cả đều do tiểu nha đầu nhà ngươi ban tặng!"
Nữ nhân kia điên cuồng cười to một trận, sau đó đột nhiên nhảy xuống tòa tháp với tốc độ cực nhanh. Trong nháy mắt, nàng ta đã tới trước mặt Khanh Vũ. Chiếc mũ trên áo choàng bị gió thổi bay, dưới ánh trăng rõ ràng có thể thấy được khuôn mặt nàng ta.
Một đầu đầy tóc bạc trắng, đôi mắt màu tím đen treo ở bên ngoài hốc mắt một cách khó khăn. Trên mặt được che phủ bởi những đường kẻ tối màu được gắn vào da giống như dây leo, khắc sâu vô cùng. Khuôn mặt âm trầm khủng bố giống như ác quỷ, một đôi môi đỏ máu chói mắt, phát ra tiếng cười kiêu ngạo tùy ý.
Nữ nhân dường như đã bay thẳng từ trên đỉnh tháp xuống, tốc độ vô cùng nhanh, mồm máu há to giống như muốn lao thẳng tới, một ngụm cắn đứt cổ nàng.
Tốc độ phải ứng của cơ thể Khanh Vũ luôn nhanh hơn đầu. Nàng né tránh nữ nhân tới gần một bước, sau đó nhanh chóng lui lại phía sau mấy bước. Lúc này, nàng đã cách xa nàng ta mười bước.
Ở khoảng cách gần, nàng mới phát hiện ra, nữ nhân này thiếu một bàn tay.
"Ta và các hạ xưa nay không hề quen biết. Ngày xưa không oán ngày nay không thù. Không biết các hạ dẫn ta tới đây là có ý gì?" Khanh Vũ nhướng mày hỏi, có lẽ nguồn gốc gây ra sự bất an cho nàng mấy ngày nay, chính là nữ nhân này. Nhưng...... sao nàng không thể nhớ được, mình từng đắc tội với một nhân vật như thế?
Nữ nhân nghe thấy lời này dường như sửng sốt một chút, sau đó như thể nghe thấy trò cười nào đó,"Ngày xưa không oán ngày nay không thù? Ha, ha ha ha.... Bàn tay này của ta, còn có những vết thương trên cơ thể ta, đều do ngươi tạo thành. Ngươi dám nói không oán không thù, quả thực buồn cười!"
Vừa nghe thấy vậy, trong nháy mắt Khanh Vũ dường như nhớ tới điều gì. Không chờ nàng nghĩ thêm, nữ nhân kia đã mở miệng chứng thực phỏng đoán của nàng.
"Ngươi ngàn vạn không nên xen vào việc người khác. Cứu nam nhân kia, còn khiến ta bị trọng thương."
Quả nhiên...... Nàng đã cứu một kẻ phiền toái.
"Không biết ngươi đã dùng biện pháp âm độc gì, khiến ta biến thành bộ dáng người không ra người quỷ không ra quỷ như vậy......" Nữ nhân cởi chiếc áo choàng đen ra, trong nháy mắt mọi thứ càng rõ ràng hơn.
Hoá cốt diệt hồn khiến nàng ta bất đắc dĩ phải chặt đứt một cánh tay, nếu như chậm một bước, chẳng những linh hồn sẽ bị thương nặng, thân thể cũng sẽ thối rữa với tốc độ chóng mặt mỗi ngày. Chỗ lồng ngực của nàng ta gần như bị giòi bọ gặm hết, chỉ còn lại vỏ rỗng. Có lẽ vì Diệu Nguyệt Thần Điện là chỗ tốt, ngay cả khi đã tắt thở, nàng ta cũng có thể dùng bí pháp sống lại. Vì thế, cho dù thân thể nàng ta đã bị tàn phá nặng nề như vậy, nàng ta vẫn sống.
Nhưng trước mắt, bầu không khí căng thẳng này đột nhiên trở nên có chút dở khóc dở cười.
Nguyên nhân không phải ai khác ngoài nàng.
Ngay khoảnh khắc nữ nhân cởi áo choàng, khuôn mặt thiếu nữ tuyệt mỹ lập tức trở nên cực kỳ khó coi.
"Đã biết mình là người không ra người quỷ không ra quỷ còn, không mau mặc quần áo vào! Ngươi đang muốn dùng sự ghê tởm khiến ta chết mà không cần đánh hay sao? Nhanh chóng mặc vào, mặc vào......"
Nữ nhân kia hiện lên tươi cười vì cho rằng nàng đã bị dọa sợ, lúc này đột nhiên đóng băng.
Khanh Vũ dường như không đủ kích thích, còn cau mày ghét bỏ, "Ta không động thủ với người xấu, hơn nữa ngươi quả thực đã xấu tới cảnh giới cao nhất."
Kể từ khi Phệ Tình Chú bị phá, bị phản phệ, hơn nữa cả ngày bị hóa cốt diệt hồn ăn mòn tàn phá, Âm Si không còn biết bộ dáng của bản thân mình lúc này nữa. Năm đó, nàng ta là một trong mười đại tư tế của Thần Điện, đừng nói dung mạo mỹ diễm, nàng ta còn là một nữ nhân có khí chất tuyệt hảo.
Không có một nữ nhân nào không để ý tới dung nhan của mình, càng không có nữ nhân nào có thể chịu đựng được khi bị nói mình xấu.
~~~Hết chương 53~~~