Khanh Vũ Phúc Hắc: Tà Quân, Xin Hãy Cắn Câu

Chương 33: Trú mưa




Và Khanh Vũ đi sớm về trễ làm gì vậy?

Nhắc tới nó lại khiến nàng cảm thấy bất lực và đau lòng.

Từ sau lần trước dọa cho Mộ Trì chạy mất, nàng cảm thấy thế giới rốt cuộc cũng an tĩnh lại.

Tuy nhiên, nàng đã quá ngây thơ.

Sáng sớm hôm sau, tên kia chẳng những đứng ở bên ngoài cửa Du Nhiên Cư chặn nàng, còn nhìn thấu "Quỷ kế" của nàng.

Sau đó hắn đã tuyên bố với nàng đừng tiếp tục tranh đấu vô nghĩa, hắn sẽ không từ bỏ.

Hắn còn mang vẻ mặt nghiêm túc nói, "Nàng có thể không thích ta, nhưng nàng không thể ngăn cản ta thích nàng."

Nàng vốn dĩ muốn giáo huấn hắn một trận, nhưng sau đó Khanh Bắc cố ý tra xét một chút, phát hiện ra gia hỏa này chẳng những tới từ một trong ba đại tông môn, còn là đệ tử quan môn được môn chủ Vô Cực Môn sủng ái nhất. Hơn nữa, hắn đã từng là hoàng tử Thanh Lan Quốc, mặc dù đã bị phế, nhưng trong thân thể kia vẫn chảy huyết mạch hoàng thất.

Thái tử Hiên Viên Triệt có quan hệ đặc biệt tốt với hắn.

Thân phận này, thật sự không bình thường!

Cho dù hắn là người bình thường, liên quan tới nhiều như thế, thật sự có chút khó giải quyết.

Vì thế, Khanh Vũ từ bỏ ý tưởng này, thực sự không có chí khí, lựa chọn trốn tránh.

Không sai, chỉ cần nàng không ở Du Nhiên Cư, chẳng lẽ gia hỏa này còn có thiên lý nhãn hay sao? Trời đất bao la luôn có một nơi để nàng chui vào.

Mấy ngày nay Vương phi cũng không có thời gian tìm nàng phiền toái, suốt ngày đều nhọc lòng với nữ nhi của mình, cho dù nàng mười ngày nửa tháng không ở trong vương phủ cũng sẽ không thu hút sự chú ý.

Vậy thì mấy ngày nay nàng ở nơi nào?

Bên ngoài cách Vĩnh An Vương phủ mấy chục dặm có một cái sơn động, có lẽ thật lâu trước kia đã từng có người ở. Mặc dù có chút hoang vu, nhưng nàng có thể miễn cưỡng ở đây trong một thời gian ngắn. So với cuộc sống tự nhiên bên ngoài trước kia của nàng, hoàn cảnh còn tốt hơn nhiều.

Mấy ngày nay, nàng chỉ ở trong sơn động tu luyện.

Nhân tiện luyện chế một số đan dược đại bổ khí linh và hồn thể.

Nói tới điều này cũng thật kỳ lạ, tên kia rõ ràng lúc trước theo mình đột phá được không ít chỗ tốt, hiện tại sao lại ngủ như chết mất rồi?

Chủ nhân như nàng thật sự không có một chút lực uy hiếp nào cả!

Nàng sao có thể biết được, gia hỏa kia trong cơ thể nàng lúc này không phải đang ngủ say, mà là đang cắn nuốt tiêu hóa một hồn thể tà ác cường đại. Đợi đến khi nó hoàn toàn hợp nhất hồn thể kia với mình làm một, đó sẽ là ngày nó xuất hiện lại với thế giới này!

Phương thức Khanh Vũ luyện đan có chút khác biệt so với thế giới này. Trong 《Thiên Y Pháp Giám》đã ghi lại, khi thuật luyện đan đạt tới cảnh giới nào đó, có thể không cần phải dùng dược đỉnh để luyện đan, chỉ cần tinh chế tái tạo các loại dược liệu bằng đan hỏa, loại bỏ các tạp chất trong đó, chiết xuất lấy tinh hoa, cuối cùng trải qua quá trình rèn luyện mài giũa không ngừng, ngưng kết các loại dược liệu thành đan.

Điều này chắc chắn đã đạt tới một cảnh giới hoàn toàn mới.

Kiếp trước Khanh Vũ sớm đã không cần dùng dược đỉnh để luyện dược, chẳng qua có một số đan dược đặc biệt, không thể tiếp xúc với không khí bên ngoài, nàng mới dùng đến dược đỉnh.

Trong không gian tự nhiên bên ngoài này, dùng dược đỉnh rất không thuận tiện, vì vậy nàng đã trực tiếp tay không luyện đan, đan hỏa màu vàng đỏ chiếu sáng toàn bộ sơn động.

Bên ngoài đột nhiên vang lên một tiếng sấm chớp "Ầm ầm", sau đó trời bắt đầu đổ mưa.

Khanh Vũ cất giữ đan dược đã luyện chế được, nhìn bầu trời bên ngoài, nhíu nhíu mày.

Thời tiết trong khoảng thời gian này vẫn luôn ảm đạm, nhưng không hề có mưa, không ngờ hôm nay trời lại mưa như vậy.

Đoán chừng nàng sẽ phải ở lại đây trong một thời gian dài.

Khanh Vũ thở dài một hơi, không thể không nghĩ tới vô số ngày huấn luyện trong quá khứ, ở trong căn phòng lạnh lẽo âm u ấy, chìm trong cô đơn hoang vắng vô tận.

Nhưng trong khoảng thời gian đó, khí linh đột nhiên nhảy ra từ trong thân thể nàng, cố gắng làm nàng vui vẻ, nói chuyện với nàng.

Quả cầu nhỏ vẫn cuộn tròn an tĩnh trong không gian nơi đó, khóe môi Khanh Vũ khẽ cong lên, "Chôn Chôn, ta rất nhớ ngươi!"

Bên ngoài trời mưa không nhỏ, ngược lại trở nên nặng hạt hơn. Bầu trời xám xịt bên ngoài dần dần bao phủ mọi thứ trong sương mù mông lung, khiến người không thể phân rõ sáng sớm hay là chạng vạng.

Khanh Vũ luyện đan đã tiêu phí một chút tinh lực, lúc này có hơi ủ rũ một chút, vì vậy nàng chậm rãi khép mắt lại.

"Thật tốt quá, nhị ca, phía trước có một cái sơn động, cuối cùng chúng ta có thể thoát khỏi cơn mưa này!"

Một nam một nữ chậm rãi xuất hiện từ trong mưa. Trên tay nam tử cầm một chiếc áo ngoài che ở trên đỉnh đầu hai người, miễn cưỡng chắn được một ít nước mưa.

Người vừa nói chuyện mặc một chiếc váy màu tím nhạt có viền, hơi ướt, tóc tai hơi rối, gương mặt xinh đẹp mang theo một chút thích thú. Thiếu nữ này, đúng là nữ nhi Tả thừa tướng, Úc Tiêu Ninh.

"Ta thật là phục muội, Ninh Ninh. Muội không biết mấy ngày nay không nên đi ra ngoài hay sao? Muội vẫn khăng khăng muốn đi ra ngoài, bây giờ thì tốt rồi, bị ướt như gà rớt vào nồi canh!" Nam tử áo xanh, tuấn mỹ như ánh mặt trời, trên mặt có chút buồn bực, nhưng có rất nhiều sủng nịch và bất đắc dĩ.

Đây là con thứ của Tả thừa tướng, Úc Đình Hiên.

Úc Tiêu Ninh nghịch ngợm thè lưỡi, "Ai nha, đại ca mỗi ngày đều bận rộn như thần long thấy đầu không thấy đuôi, tam ca cả ngày lại lưu luyến hoa hoa công tử, chỉ có nhị ca sẽ đi với ta. Người ta thực sự cô đơn tịch mịch!"

"Nghịch ngợm." Nam tử cười gõ đầu nàng ta một chút, "Nhanh chóng vào trốn một chút đi, nếu bị nhiễm phong hàn thì không tốt."

"Biết rồi." Úc Tiêu Ninh bước chân nhanh hơn, lập tức chạy vào trong sơn động, Úc Đình Hiên theo sát phía sau.

Khanh Vũ nghe thấy động tĩnh, chậm rãi mở bừng mắt ra, nhìn một nam một nữ đột nhiên xông tới.

Hai người kia cũng không đoán được bên trong có người, đồng thời sửng sốt một chút, Úc Tiêu Ninh có phản ứng trước, cười cười hiền lành, "Chúng ta vào đây để trú mưa, thật ngại vì quấy nhiễu cô nương."

"Không sao." Khanh Vũ gật gật đầu với nàng ta, "Các ngươi cứ tự nhiên."

Nói xong nàng lại nhắm mắt lại lần nữa.

Úc Tiêu Ninh kéo ca ca đi vào, tìm một nơi khô ráo ngồi xuống. Nàng ta đột nhiên nhỏ giọng hắt xì một cái, sau đó xoa xoa mũi, "Nơi này lạnh quá!"

Úc Đình Hiên đứng lên, tìm được một số nhánh cây ở quanh sơn động, hắn ôm một ít lại đây, dùng linh lực thắp lửa, đốt một đống lửa nhỏ.

"Ninh Ninh, ngồi gần một chút, sưởi ấm một lúc sẽ không lạnh nữa." Úc Đình Hiên nhẹ nhàng nói.

Úc Tiêu Ninh nghe vậy thì tới gần đống lửa hơn, vươn tay nhỏ sưởi ấm ở trên lửa.

Trong lúc nhất thời, trong sơn động lại khôi phục lại sự an tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng nhánh cây bị lửa đốt cháy.

Úc Tiêu Ninh có lẽ đã mệt mỏi, trong chốc lát được ngọn lửa sưởi ấm, nàng ta dựa vào trên vai ca ca rồi ngủ, phát ra những tiếng ngáy rất nhỏ.

Úc Đình Hiên ôm cánh tay và ngả người qua một bên, ánh mắt bất giác nhìn về phía thiếu nữ khoanh chân ngồi trong một góc, dung nhan tinh xảo, khí chất xuất trần, thoạt nhìn chính là đệ tử đại gia tộc.

Hắn nhìn trong chốc lát, sau đó mới thu hồi tầm mắt.

Hắn nhẹ nhàng ôm thân thể nhỏ bé của Úc Tiêu Ninh bên người mình, sờ sờ trán nàng ta, khi biết nhiệt độ cơ thể vẫn bình thường, lúc này hắn mới yên lòng.

Khanh Vũ nhắm mắt dưỡng thần trong chốc lát. Nàng có cảm giác thân thể thoải mái hơn nhiều, ngáp một cái, đứng dậy khỏi mặt đất, nhẹ nhàng phủi phủi bụi ở trên quần áo.

Bên ngoài mưa cuối cùng cũng nhỏ hơn một chút, biến thành mưa phùn bay bay. Khanh Vũ bất đắc dĩ cười cười, rốt cuộc nàng có thể rời đi.

Úc Đình Hiên cũng chú ý tới bên ngoài mưa đã nhỏ, vội vàng đánh thức thiếu nữ bên người, "Ninh Ninh, tỉnh dậy đi, chúng ta cần phải quay về."

"Ngô...... Nhị ca, ta rất muốn ngủ......" Úc Tiêu Ninh rên rỉ ở trên vai hắn, giọng nói mềm như bông, không chịu đứng dậy.

"Quay về ngủ tiếp, nơi này không an toàn." Úc Đình Hiên thực sự bất lực trước nàng ta, trực tiếp nửa bế nàng ta lên, "Đứng dậy, về nhà."

Úc Tiêu Ninh nửa mở con ngươi, vẻ mặt ủy khuất, "Nhị ca, ta không đi, ta khó chịu, ô ô......"

Nha đầu này từ trước tới nay đều luôn sắc sảo quyết đoán, cũng rất kiên cường. Úc Đình Hiên chưa từng nhìn thấy dáng vẻ này của nàng ta, ngay lập tức lo lắng nói, "Xảy ra chuyện gì, khó chịu ở đâu?"

"Đau đầu." Úc Tiêu Ninh chỉ chỉ trên trán.

Úc Đình Hiên vội vàng vươn tay thăm dò trán nàng ta, "Không nóng, sao lại đau đầu?"

"Ô ô ô, muội rất khó chịu, muội không muốn đi......" Thiếu nữ bị bệnh, bất luận ngày thường kiên cường bao nhiêu, lúc này vẫn cực kỳ yếu ớt, nhìn đôi mắt to mọng nước như muốn rơi xuống, Úc Đình Hiên bỗng cảm thấy đau lòng một trận.

"Được, nghe lời, đừng khóc, khóc càng thêm khó chịu." Úc Đình Hiên nhẹ giọng an ủi nói, sau đó gần như không chút do dự nói, "Cô nương, xin dừng bước!"

Thiếu nữ một thân bạch y vốn đang muốn chạy tới cửa sơn động, nghe tiếng thì dừng bước chân, quay đầu lại, nhướng mày, "Ngươi gọi ta?"

Một đôi mắt phượng quyến rũ tuyệt mỹ, câu hồn nhiếp phách, Úc Đình Hiên nhìn vào đó thiếu chút nữa thất thần. Hắn tất nhiên không nghĩ tới, nữ hài có diện mạo vô cùng tinh xảo kia lại có một đôi mắt vũ mị như thế.

Nhưng lúc này hắn không có thời gian chú ý nhiều tới tướng mạo thiếu nữ, "Cô nương, nhờ cô nương xem giúp muội muội ta có bị bệnh gì không?"

"Hả?" Khanh Vũ chớp chớp mắt, "Sao ngươi biết ta có thể xem bệnh?"

"Trên người của cô nương có mùi dược, chỉ có trên người luyện dược sư mới có mùi này." Úc Đình Hiên lời ít mà ý nhiều nói.

Như thế cũng có thể đoán được, mũi của hắn là gì?

Khanh Vũ có chút kinh ngạc về khứu giác của nam nhân này, nhưng nếu người ta đã mở miệng, nàng cảm thấy ngượng ngùng nếu như cự tuyệt, bởi vì thiên phú trời ban cho nàng là để cứu người bị thương.

Nàng vươn tay chạm chạm cổ tay thiếu nữ kia một chút, "Không có gì đáng ngại, chỉ bị sốt nhẹ, ta trát cho nàng vài châm là ổn."

Dứt lời, đầu ngón tay mảnh khảnh xuất hiện một cây ngân châm bạc mỏng như sợi tóc, trát trên trán của Úc Tiêu Ninh một chút, ngay sau đó thì thấy nàng ta mê mang mở hai mắt ra.

"Đầu còn đau hay không?" Nhìn bộ dáng ngốc ngốc của nàng ta, Khanh Vũ buồn cười mở miệng nói.

Úc Tiêu Ninh ngốc ngốc lắc đầu, dường như còn hơi choáng váng. Nàng ta nhìn gương mặt xinh đẹp quyến rũ trước mặt, sau đó mở miệng nói một câu, "Ngươi là yêu tinh sao?"

Khanh Vũ nhướng mày, "Ngươi thấy ta giống hay sao?"

Úc Tiêu Ninh lắc lắc đầu, sau đó lại nghiêm túc nhìn nàng chằm chằm, "Hình như, xinh đẹp hơn nhiều so với yêu tinh trong sách."

Khanh Vũ bật cười, "Ngươi thật đáng yêu."

Nàng chuyển ánh mắt nhìn về phía Úc Đình Hiên đang mang theo khuôn mặt xấu hổ, "Không sao rồi, ta đây sẽ đi trước, gặp lại."

Dứt lời, hắn còn chưa kịp có cơ hội phản ứng, trong chớp mắt nàng đã đứng dậy rời khỏi sơn động, bóng dáng màu trắng bước đi rất nhanh ở trong màn mưa.

Hai người ngẩn ngơ cùng nhau nhìn bóng người biến mất. Úc Đình Hiên thu hồi ánh mắt, sau đó nhìn thấy muội muội nhà mình vẫn đang ngây người, hắn vươn tay ra quơ quơ trước mắt nàng ta, "Ninh Ninh?"