Khanh Vũ Phúc Hắc: Tà Quân, Xin Hãy Cắn Câu

Chương 12: Mị lực giết cả nam lẫn nữ




Vì thế, Khanh Bắc lúc này ngược lại cảm thấy an tâm hơn, ngoan ngoãn lui trở về.

Khi hắn bình tĩnh lại mới phát hiện ra, lúc này hắn vẫn còn là một phế nhân mới đúng, sao có thể đột nhiên xuống giường đi lại như thế, chắc chắn sẽ hù dọa người!

Nơi xa, hai thiếu nữ thanh xuân xấp xỉ tuổi nhau yểu điệu đi tới.

Một người mặc váy hồng nhạt, xinh xắn lanh lợi, diện mạo quyến rũ ngọt ngào, một người khác mặc một bộ váy màu xanh biếc phiêu dật như tiên, dáng người cao gầy, khuôn mặt thanh tú.

Đây là hai nữ nhi của trắc phi sinh ra, Nhị tiểu thư Yến Tích Vũ và Tam tiểu thư Yến Tích Nhu.

Yến Ngưng Lạc ở Phiên Miểu Tông rất ít khi hồi phủ, hai người các nàng lập tức giống như trong núi không có lão hổ, vì thế khỉ xưng là Đại vương, tác oai tác quái. Những muội muội còn nhỏ tuổi phía dưới căn bản không dám phản kháng lại các nàng.

Ngay cả Khanh Vũ và Khanh Bắc lúc còn cũng nhỏ cũng không tránh khỏi bị các nàng khi dễ.

Nhưng một lần sau khi các nàng bị Khanh Vũ âm thầm giáo huấn một trận, các nàng thật ra đã dừng lại trong một thời gian dài và không hề xuất hiện.

Người mặc chiếc váy hồng nhạt chính là Yến Tích Nhu, nàng ta nhìn Du Nhiên Cư đóng chặt cửa, "Ban ngày ban mặt đóng cửa chặt như thế, chẳng lẽ hai tiểu dã loại này...... ha ha ha...... đang hoạt động gì đó kiến người nhận không ra?"

Nói tới đây, trên mặt nàng ta không thể không hiện lên tươi cười ác ý.

Nàng ta rón ra rón rén đi tới, muốn đột nhiên đẩy cửa ra để dọa người bên trong nhảy dựng lên, nhưng ai ngờ, nàng ta vừa mới tựa vào trên cửa, lúc chuẩn bị dùng lực, cửa đột nhiên bị mở ra.

Theo quán tính, hơn nữa sự tình phát sinh đột ngột, Yến Tích Nhu căn bản không ngăn được thân thể của mình, ngã mạnh về phía trước mặt.

Một tiếng "bịch" vang lên, cực kỳ vang dội.

Và không hề có hình tượng như thế, nằm bẹp trên mặt đất theo hình chữ đại (大), váy đều bị xốc lên.

Trước mặt, một đôi giày trắng tinh vì bị chấn kinh nên lui lại mấy bước, sau đó chính là một loạt giọng nói mang theo kinh ngạc truyền tới từ phía trên đỉnh đầu, "Ai nha, tỷ tỷ có chuyện gì vậy? Sao phải hành đại lễ thế này?"

"Phụt ——"

Vì tránh phiền toái, Khanh Bắc lúc này đang tránh ở phía sau bình phong, mặc dù ngăn cách với bên ngoài, nhưng một màn này hắn vẫn nhìn thấy rõ ràng rành mạch.

Tỷ tỷ này cũng quá phúc hắc.

"Tam muội!" Yến Tích Vũ lúc này mới hồi phục lại tinh thần từ sau cú sốc, vội vàng chạy tới đỡ Yến Tích Nhu đứng lên, "Ngươi không sao chứ?"

Yến Tích Nhu bị ngã không nhẹ, kiểu tóc đều bị rối loạn, trên trán còn có một vết bầm màu xanh, trên má đều là bụi bặm, dơ bẩn, giờ phút này không khác gì bà điên.

Yến Tích Vũ cũng có chút ghét bỏ, nhưng các nàng dù sao cũng là cùng trên một thuyền, lúc này tất nhiên không thể bỏ đá xuống giếng.

Hiện tại Yến Tích Nhu không cần chiếu gương cũng biết bản thân mình chật vật thế nào, nắm chặt nắm tay, nghiến răng nghiến lợi, hung hăng trừng mắt nhìn thiếu nữ trước mặt, "Yến Khanh Vũ, ngươi đây là......"

Giọng nói đột nhiên im bặt.

Yến Tích Nhu ngây dại. Đây là, đây là...... người này là Yến Khanh Vũ nhát như chuột kia sao?

Từ khi nào thì nàng bỗng trở nên xinh đẹp như thế?!

Nàng mặc một thân váy áo đơn giản màu trắng, tóc dài ngang lưng không được trang trí quá nhiều, chỉ dùng một cây trâm cài lỏng lẻo cố định lại, tóc đen nhẹ bay trong gió, bộ dáng thoạt nhìn có chút lôi thôi lếch thếch, nhưng ở trên người nàng lại có một loại cảm giác tuỳ ý lười biếng nói không nên lời, phảng phất như trời sinh đã như thế.

Đáng giận hơn chính là, rõ ràng trước kia người nhỏ gầy bình thường như vậy, hiện tại trưởng thành lại mỹ diễm như thế.

Cặp mắt phượng hẹp dài quyến rũ giống như hồ ly câu lấy trái tim người, ngũ quan cực kỳ xinh đẹp, quả thực...... quả thực không thể phân cao thấp khi so sánh với Yến Ngưng Lạc!

Yến Ngưng Lạc là ai?

Đó là đệ nhất mỹ nhân Thanh Lan Quốc, là người mạnh nhất trong giới nữ tử.

Một loại tồn tại không mong muốn này, các nàng chỉ có thể chiêm ngưỡng, không bao giờ có thể đuổi kịp.

Nhưng tiểu dã loại này!

Dựa vào cái gì mà khi lớn lên còn đẹp hơn so với các nàng?!

Càng nghĩ trong lòng càng cảm thấy mất cân bằng, Yến Tích Nhu quả thực đã bị chọc gần như phát điên. Những cảm giác vượt trội ngày thường, hiện tại không thể tìm thấy một chút nào khi ở trước mặt Khanh Vũ, riêng gương mặt này cũng đủ khiến nàng ta hâm mộ ghen tị và thù hận.

Nàng ta quay qua nhìn Yến Tích Vũ bên cạnh, rõ ràng khuôn mặt nàng ấy cũng đang nhìn Khanh Vũ đến nỗi ngây người.

Khanh Vũ nhìn bộ dáng ngây ngốc của hai người này, không thể không cười, một bàn tay nhẹ nhàng xoa gương mặt mình, ánh mắt lấp lánh động lòng người, "Đẹp sao?"

"Đẹp." Yến Tích Nhu gật đầu, cho dù thực sự không muốn thừa nhận.

Nhưng vừa ý thức được mình nói gì, Yến Tích Nhu lại lập tức thay đổi sắc mặt, một bộ dáng vừa phẫn nộ lại vừa xấu hổ.

"Này, ngươi đã dùng cái gì, trở nên...... xinh đẹp như thế." Yến Tích Nhu không có tâm cơ gì, nhưng quá hách dịch và ương ngạnh một chút, ngoại trừ thích khi dễ nhỏ yếu, miệng có chút thúi, thực ra cũng chưa từng làm chuyện xấu.

Ngược lại, Yến Tích Vũ thông minh hơn nhiều, nàng ta ngay từ đầu đã không hề nói chuyện, vẫn luôn quan sát.

"Cái này sao ~" Khanh Vũ nheo mắt khẽ cười một tiếng, ngón tay vuốt ve cằm, giống như đang tự hỏi.

Ngay khi Yến Tích Nhu đang tràn ngập chờ mong, thời điểm Yến Tích Vũ đang âm thầm suy tính, Khanh Vũ khẽ mở môi, hộc ra một câu sâu kín, "Có lẽ đó là điều tự nhiên và rất khó bỏ!"

Yến Tích Nhu, "......"

Yến Tích Vũ, "......"

"Ngươi chơi ta!" Mặt đẹp của Yến Tích Nhu đều đỏ ửng vì tức giận, một bàn tay run rẩy chỉ vào nàng, nhưng lại đột nhiên bị bắt lấy.

Tay thiếu nữ hơi lạnh, mềm mại không xương, đốt ngón tay tinh tế thon dài, trắng nõn trong suốt thậm chí có thể nhìn thấy được mạch máu ẩn hiện, đẹp đến nỗi giống như được chạm khắc từ ngọc bích.

Thời điểm khi Yến Tích Nhu đang bị hấp dẫn bởi bàn tay, đột nhiên, dưới ngón tay chạm vào được một không mặt bóng loáng tinh tế, "Không tin ngươi sờ sờ xem sao, trên mặt ta có thứ gì hay không."

Thiếu nữ quyến rũ tuyệt đẹp, nghịch ngợm chớp chớp mắt đối nàng ta một chút.

Đúng như dự đoán, Yến Tích Nhu chỉ cảm thấy trái tim mình bất chợt căng thẳng, sau đó dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được gương mặt nàng ta bắt đầu bùng đỏ, hô hấp đều trở nên dồn dập hơn, bàn tay đặt ở trên má nàng còn luyến tiếc dời đi.

Yến Khanh Vũ gia hỏa này...... có độc!

Yến Tích Nhu gần như lập tức rút tay nhỏ của mình về, biểu tình xấu hổ và giận dữ nhìn nàng một cái, khuôn mặt vẫn còn đỏ bừng, sau đó nhanh chóng đào tẩu giống như một tên trộm.

Yến Tích Vũ hoàn toàn bị một màn này sợ ngây người, đây là...... phát sinh sự tình gì?

Không phải...... đã nói sẽ tới giáo huấn tiểu dã loại này sao?

Tam muội vì sao lại chạy rồi??

"Tam tỷ...... dường như không thích ta lắm!" Khanh Vũ nhíu ấn đường lại, giống như có chút ưu thương, ánh mắt trở nên ảm đạm, bộ dáng cô đơn khiến trong lòng Yến Tích Vũ giật mình một cái.

"Đó là...... nàng ấy chỉ ngượng ngùng......" Lời còn nói chưa dứt, Yến Tích Vũ thiếu chút nữa đã cắn lưỡi mình, nàng đây là bị trúng tà hay sao?

Thật sự nhìn thấy Yến Khanh Vũ có bộ dáng, đáng, thương, trong, lòng?!

Thật sự là đã gặp quỷ!

Yến Tích Vũ trừng lớn mắt, cảm thấy thân thể mình hôm nay nhất định đã xảy ra vấn đề nơi nào đó, không dám ở lâu, nâng theo váy và nhanh chân rời đi.

"Phốc! ha ha ha......"

Thiếu niên tránh ở phía sau thật sự không nhịn được nữa, cười to thành tiếng, khóe mắt đều cười ra nước mắt.

"Buồn cười vậy sao?." Khanh Vũ trợn mắt với hắn.

Khanh Bắc còn đang cười, vừa cười vừa gật đầu, "Ngươi thật sự đã dùng mỹ nhân kế, quá vô sỉ."