Khanh Vốn Phong Lưu

Chương 113: Để ý




Xe ngựa Phùng Uyển vừa chuyển động, chỉ thấy nơi cổng vòm đi thông đến Bắc Viện có một chiếc xe ngựa khẩn cấp chạy đến, dấy lên một đám bụi mù.

Mới vừa chạy vào viện, tiếng Triệu Tuấn trong xe ngựa kia hổn hển vang lên: “Uyển nương có ở đây không? Uyển nương có ở đây không?”

Cho đến nay, tuy Triệu Tuấn không phải một người rất có phong độ nhưng trước mặt người khác y vẫn cố gắng duy trì hình tượng của mình. Hiếm khi y hoảng loạn như vậy.

Phùng Uyển hơi giật mình, còn chưa cất lời thì một người hầu liền lớn tiếng thưa: “Phu nhân ở đây ạ.”

“Thật tốt quá!” Triệu Tuấn tươi cười rạng rỡ, y thở phào một hơi, nhìn theo ánh mắt người hầu kia đến xe ngựa Phùng Uyển, thấy nàng ngồi trên xe thì vội la lên: “Xuống đây, mau xuống đây.”

Vừa kêu y sải bước nhảy xuống xe ngựa, lao đến.

Vung tay chạy đến bên cạnh xe ngựa Phùng Uyển, Triệu Tuấn ngửa đầu, nhìn Phùng Uyển dịu dàng xinh đẹp khiến y lóa mắt.

Y đưa tay giữ càng xe, nói nhấn mạnh: “Mấy ngày nay nàng đừng đi ra ngoài. Cho dù, cho dù có người đến tìm, tốt nhất nên mang theo hộ vệ đi cùng.”

Lúc nói lời này, y nhìn Phùng Uyển chằm chằm, vẻ mặt rất thành khẩn.

Phùng Uyển cúi đầu, nàng nhìn vào đôi môi mỏng khẽ mím và đầu đổ mồ hôi đầm đìa của y.

Nàng tròn xoe mắt, hỏi: “Sao không thể đi ra ngoài?”

Chỉ là câu hỏi đơn giản như vậy nhưng Triệu Tuấn không cách nào trả lời được. Y chần chờ một hồi lâu mới lớn tiếng ra lệnh: “Dù sao nàng đừng đi ra ngoài là được.”

Phùng Uyển liếc nhìn y, từ từ lắc đầu, nàng khẽ nói: “Thiếp có việc.” Dứt lời, nàng ngẩng đầu liền gọi ngự phu lên xe.

Lần này Triệu Tuấn nổi giận, y cất lời định quát mắng, nhưng lời nói đến miệng lại biến thành thở dài và nhẫn nại: “Uyển nương, ta vội vàng chạy về phủ nói với nàng chuyện này không phải là nói đùa đâu.” Y cắn răng, nghiêm túc nói: “Nếu nàng đi ra ngoài sẽ gặp nguy hiểm.”

Phùng Uyển lại cúi đầu nhìn y lần nữa. Trên khuôn mặt anh tuấn của y nhỏ giọt mồ hôi, vẻ mặt căng thẳng lo âu, ánh mắt nhìn nàng cũng vô cùng thành khẩn. Hóa ra y quan tâm đến nàng ư. Phùng Uyển thầm thở dài, buồn rầu thầm nghĩ: Trong sâu tận tâm khảm của y vẫn quan tâm đến ta sao? Ta, ta gần như đã quên rồi.

Nàng không biết, ở kiếp trước, khi nàng bị Trần Nhã hại chết, vứt thi thể trong ngôi chùa kia. Khoảng chừng nửa tháng sau là đám cưới Triệu Tuấn và Đại công chúa Trần Nhã, sau đám cưới ba ngày, y bắt ép Phất nhi đưa y đến chùa, nhặt xác Phùng Uyển bị vứt nơi hoang vu…

Trên đường đi, biểu hiện của y rất bình thường, rất bình tĩnh. Phất nhi chỉ vào đống cỏ chôn thi thể Phùng Uyển qua loa, còn chưa cất lời y đã đột nhiên lao đến.

Y quỳ trên mặt đất, hoàn toàn không để ý đến áo quan của mình, không để ý đến hình tượng quan lớn của mình, chỉ cúi đầu im lặng bới đống cỏ kia. Phất nhi bước lên định hỗ trợ vài lần, nhưng không biết vì sao thấy khuôn mặt trắng bệch của y thì lại không cất bước nổi.

Có điều trong khoảnh khắc thi thể Phùng Uyển đã bắt đầu rữa nát, khuôn mặt bị ròi ăn đến mức không nhìn ra xuất hiện trước mặt Triệu Tuấn. Y giống như bị kinh hãi, người cứng đờ. Y không nhúc nhích, quỳ nơi đó như tượng gỗ. Nếu không phải vẫn còn hô hấp thì Phất nhi gần như cho rằng y đã hóa thành pho tượng mất rồi.

Cũng không biết trải qua bao lâu, đương lúc Phất nhi sợ hãi lui về phía sau, bất chợt Triệu Tuấn òa khóc lớn. Nước mắt y rơi như mưa, cuối cùng điên cuồng, bất chấp nhào đến ôm thi thể Phùng Uyển, nghẹn ngào kêu: “Uyển nương, Uyển nương, Uyển nương…”

Y kêu từng tiếng từng tiếng, từng câu từng câu, gọi đến khản cả giọng, vô cùng đau khổ như vậy, không hiểu sao khiến Phất nhi rét run cầm cập. Gần như theo phản xạ, ả cúi đầu nhìn xuống tảng đá bên cạnh chân mình.

Có điều trong chớp mắt, ả liền thu hồi ánh mắt, bởi vì ả biết, cách đó không xa còn có bốn hộ vệ trông chừng.

Triệu Tuấn gào thét như điên, cho đến khi kiệt sức y mới miễng cưỡng đặt thi thể nàng xuống, cúi đầu nhìn Phùng Uyển không hề chớp mắt. Rõ ràng thi thể rữa nát kia có thể khiến người ta vừa nhìn đã nôn mửa. Rõ ràng mùi hôi thối khiến người ta không thể hô hấp nhưng y lại nhìn tha thiết, giống như trong mắt y khuôn mặt gớm ghiếc bị tàn phá kia vẫn xinh đẹp dịu dàng như xưa.

Thấy Triệu Tuấn như vậy, lần đầu tiên Phất nhi phát hiện hóa ra lang chủ yêu phu nhân. Cũng là lần đầu tiên ả cảm giác được cái lạnh buốt xương trong thời khắc đó, nó khiến ả sợ hãi tự đáy lòng.

Mãi cho đến một canh giờ sau, Triệu Tuấn mới thẫn thờ đứng dậy. Sau đó ả nghe thấy y lạnh lùng nói: “Thu dọn thi thể phu nhân, đưa về Lâm Phong an táng.”

Lâm Phong là quê Triệu Tuấn, cha mẹ y được chôn cất ở đó. Dường như đã khóc quá nhiều, tâm trạng đã phục hồi như cũ, Triệu Tuấn đứng đó nhìn bọn hộ vệ mang xác Phùng Uyển đi, nhìn xe ngựa dần dần biến mất trước mắt.

…………….

Trong cảnh Triệu Tuấn sốt ruột, thậm chí có chút lo âu, Phùng Uyển rũ mắt, một hồi lâu nàng mới khẽ nói: “Thiếp đã gặp Đại công chúa rồi.”

Một câu thốt ra, Triệu Tuấn hoảng sợ lui về phía sau một bước, y vội nói: “Nàng gặp rồi hả?” Y đánh giá Phùng Uyển từ trên xuống dưới một lần, thấy nàng không có sao mới thở phào nhẹ nhõm. Sau đó y quay đầu nhìn về phía ánh nắng, giờ phút này mặt trời mới vừa lên giữa đỉnh đầu.

Phùng Uyển gật đầu: “Vâng, thấy rồi ạ. Mới vừa rồi Phất nhi và hai cung tỳ khác cũng bị nàng đả thương, hiện tại đại phu còn ở bên trong trị thương cho Phất nhi.”

Triệu Tuấn vui mừng nói: “Tốt quá, tốt quá.”

Vừa thốt ra câu nói, y đã thấy ánh mắt Phùng Uyển lẳng lặng nhìn mình. Bốn mắt nhìn nhau, Phùng Uyển lơ đãng hỏi: “Phu chủ biết chuyện này từ lúc nào?”

Nàng hỏi vu vơ nhẹ nhàng, Triệu Tuấn không hề nghĩ ngợi liền đáp: “Không phải mới vừa rồi…” Mới nói đến đây, y nghẹn lời.

Phùng Uyển vờ như không phát hiện vẻ mặt y muốn nói lại thôi, nàng lẳng lặng nói: “Hôm nay là thiếp may mắn, không ngồi chiếc xe ngựa kia.”

Nói đến đây, nàng liếc Triệu Tuấn một cái, cái nhìn này tĩnh lặng như nước nhưng vẫn thấu đáo như trước, giống như tất cả mọi chuyện nàng đều biết.

Triệu Tuấn ngơ ngác nhìn nàng, nhất thời cảm xúc chấn động, suy nghĩ vô cùng hỗn loạn.

Phùng Uyển liếc nhìn Triệu Tuấn với ánh mắt thấu hiểu lần nữa, rồi nhún chào y, dịu dàng nói: “Ý tốt của phu chủ, Uyển nương xin nhận.”

Nàng khẽ quát lên, xe ngựa chạy đi. Triệu Tuấn vẫn còn ngơ ngác nhìn theo Phùng Uyển. Xe ngựa chạy ra khỏi Triệu Phủ.

Mãi lâu sau, Phùng Uyển mới quay đầu lại. Nàng thấy dưới ánh mặt trời rực rỡ, nhưng tấm bảng Triệu Phủ vẫn hơi ảm đạm, nàng thầm nghĩ: Có cái gọi là một đêm vợ chồng tình nghĩa trăm năm. Y đối với ta vẫn có chút tình nghĩa… có điều là, cũng chỉ đến vậy thôi.

Nàng thu hồi ánh mắt. Trong thoáng chốc xe ngựa đã đến phủ Vệ tướng quân. Phùng Uyển đã từng đến nơi này, có điều cho đến nay nàng luôn vội đến vội đi, chưa hề ngắm nghía kỹ nơi này.

Dĩ nhiên lần này thì khác. Cũng không biết trôi qua bao lâu, Phùng Uyển đang chìm trong suy nghĩ của chính mình thì nghe thấy một trận cười khanh khách cùng với tiếng hoan hô loáng thoáng truyền đến.

Thấy xe ngựa dừng lại, nàng liền xuống xe. Nhìn về phía xuất phát âm thanh, nàng mỉm cười nói: “Phủ tướng quân có khách đến à?”

Một người hầu Vệ phủ đang vội vàng ra chào đón. Nhìn thấy Phùng Uyển, gã thoáng sững sờ, trong nháy mắt nhớ ra thân phận của nàng liền lập tức ân cần cười nói: “Phùng phu nhân đến sao? Để tiểu nhân đi báo cho tướng quân biết.”

Phùng Uyển thấy gã biết mình, nàng trông về phía phát ra âm thanh, cười nói: “Hôm nay rất náo nhiệt nhỉ.”

Gã người hầu đắc ý nói: “Là do tướng quân giao du rộng rãi thôi.”

Giao du rộng rãi à? Bản tính Vệ Tử Dương đâu phải như thế. Xem ra, y đang tiến hành kế hoạch của mình đây mà.

Gã người hầu vừa dẫn đường cho Phùng Uyển vừa giả lả: “Phu nhân, mời, mời… Phu nhân, nếu tướng quân mà biết phu nhân đã đến nhất định rất vui cho xem.”

Phùng Uyển ừ, mỉm cười: “Tướng quân bận rộn công chuyện, không cần bẩm báo chàng, tự mình ta đi cũng được.”

Gã người hầu kia cũng có ý này, nghe vậy liền vội đáp: “Vâng, vâng.”

Tiếng huyên náo truyền đến từ phía hậu hoa viên. Phùng Uyển được gã hầu dẫn đường đi len qua đám liễu rủ, tha thướt đi qua tiểu hoa viên.

Mới ra khỏi tiểu hoa viên đã gặp một hồ nước, sau hồ nước là một vườn hoa rất lớn. Lúc này đang vào đông, cỏ cây đã điêu linh, nhưng dưới ánh nắng mùa đông ấm áp, trong hoa viên vẫn tràn trề nhựa sống.

Phùng Uyên ngẩng đầu, nhìn vào đám lang quân, nữ lang hoặc ngồi hoặc đứng, hoặc nâng rượu hát vang. Đếm sơ qua chừng hai ba mươi người đang ngồi khắp hoa viên. Những người này cộng thêm đám người hầu có đến gần trăm người.

Giữa đám người là Vệ Tử Dương lười biếng ngồi dựa vào sạp. Hôm nay chàng mặc một bộ ngoại bào đỏ tươi. Nắng đông như lửa, bào phục như máu, khuôn mặt không bút mực nào tả nổi, giống như mặt trời chói chang đốt mắt người ta.

Dù là chói mắt nhưng cũng khiến người ta không thể dời mắt đi.

Lúc này có một nữ lang đi đến bên cạnh Vệ Tử Dương, châm rượu nói gì đó với chàng. Mắt phượng Vệ Tử Dương khẽ cong, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch ly rượu trong tay. Lúc rượu chảy theo cằm của chàng thấm vào vạt áo, Phùng Uyển lập tức cảm giác được ánh hào quang muôn trượng và vẻ mê hoặc khôn cùng giống như bủa vây khắp cả đất trời.

Nàng vội vàng nghiêng đầu lảng tránh, đồng thời đứng ở góc khuất đưa tay lên che ngực.

Nơi đó đập rất nhanh, nhoi nhói âm ỷ. Phùng Uyển nói thầm: Có lẽ do ánh nắng quá chói mắt khiến lòng nàng hơi rối loạn, còn có chút không vui khó hiểu.

Nàng nghĩ, nàng đã là một phụ nhân, nỗi lòng buồn phiền nhất định không phải vì nguyên nhân Vệ Tử Dương cười rạng rỡ với một cô nương xinh đẹp khác.

Gã hầu dẫn đường cho Phùng Uyển cất bước đi thẳng về phía trước. Thấy gã chuẩn bị bẩm báo, Phùng Uyển dịu dàng nói: “Tiểu ca, không cần đâu.” Nàng mỉm cười, “Tự ta đến tham kiến tướng quân là được rồi.”

Người hầu kia vội dừng bước.

Mà lúc này, Phùng Uyển đã dằn xuống hết tất cả suy nghĩ vớ vẫn, khôi phục lại vẻ bình lặng như nước, cất bước đi đến chỗ Vệ Tử Dương.

Trong lúc vô tình một nữ lang thoáng nhìn thấy nàng, nàng ta chợt giật mình, huých vào cô gái bên cạnh, khẽ kêu: “Mau nhìn đi, đó là ai vậy?” Nàng ta tròn xoe mắt nhìn Phùng Uyển. “Đó không phải là phụ nhân có chồng mà Vệ tướng quân thích sao?”

Tiếng nói của nàng ta không nhỏ, năm sáu nữ lang ngồi bên cạnh đồng thời quay đầu nhìn về phía Phùng Uyển. Vừa nhìn thấy, các nàng đồng thời im lặng.

Đám nữ lang dị thường khiến mọi người chú ý, trong vô thức, mấy chục người ở hoa viên đồng loạt nhìn về phía Phùng Uyển.

Chỉ có nữ lang đưa lưng về phía Phùng Uyển đang nũng nịu nói đùa với Vệ Tử Dương và Vệ Tử Dương bị nữ lang kia cản tầm mắt là không nhìn thấy cảnh này.

Một hồi lâu, một nữ lang khẽ nói: “Không phải nói phụ nhân kia nhìn rất bình thường sao? Các người có nhận lầm không?”

Không ai trả lời nàng ta. Trên thực tế, những người này còn đang nhìn Phùng Uyển, ánh mắt như bị hút chặt.

Cho đến nay Phùng Uyển cũng không phải kiểu mỹ nhân xinh đẹp khiến người ta trầm trồ, khiến người ta vừa thấy đã xuýt xoa. Nhưng bản thân nàng vẫn có hai phần xinh đẹp, ba phần quyến rũ, bảy phần biết ăn mặc thêm mười phần tài hoa. Hiện tại Phùng Uyển còn thêm một phần phong thái hiếm có, đó cũng là vô cùng bắt mắt rồi.

Được tôn lên bởi bộ váy Tấn xanh nhạt viền đen, hoa văn tiên hạc vượt biển như được bút mực vẽ nên. Nàng đứng dưới ánh mặt trời, thực sự có một loại bình lặng và xa vời vợi khôn tả xiết. Giống như nàng bước ra từ bức tranh sơn thủy mưa bụi Giang Nam, mang theo một vẻ đẹp, mang theo một cảnh sắc, mang theo một kiểu thần bí và tao nhã xa xưa.

Nó hoàn toàn tô điểm thêm cho phong thái nàng, hoàn toàn tôn lên vẻ yểu điệu của nàng, khiến cho đám nam nữ người Hồ thô tục ngồi tại đây trong thoáng chốc đều ngây dại, họ nào thấy qua kiểu tao nhã của người Tấn chứ?

Trong cảnh lặng im như tờ, Phùng Uyển đi đến trước mặt Vệ Tử Dương. Nàng nhẹ nhàng nhún chào, nhìn chàng chằm chằm, mỉm cười và dịu dàng thốt lên: “Phùng thị tham kiến Vệ tướng quân.”

Tiếng nói dịu dàng dễ nghe như tiếng đàn lướt qua mặt nước. Lúc này Vệ Tử Dương đang cầm rượu rót vào miệng, đột nhiên nghe thấy tiếng nói quen thuộc, bỗng chốc nhìn thấy bóng dáng thân quen, đối diện với khuôn mặt dịu dàng mỉm cười của Phùng UYển, không biết làm sao chàng lại bị sặc rượu nghẹn ở cổ họng.

“Vụt” một tiếng, Vệ Tử Dương vội vàng phun rượu trong miệng ra, bối rối ho khan.

Nhìn thấy mái tóc đen nhánh của chàng rũ xuống, tay vỗ vài cái vẫn không ngừng ho, nữ lang xinh đẹp trước mặt chang vội vàng đưa tay đến. Nhưng tay kia đã đưa đến lưng chàng mà vẫn không dám vỗ xuống.

Lúc này Vệ Tử Dương ho khan vài cái đã hồi phục lại, ống tay áo chàng phất lên, vội vàng đẩy nữ lang kia ra, cúi người hỏi Phùng Uyển: “Sao nàng lại đến đây?”

Giờ phút này, mặt chàng vẫn còn hơi ửng đỏ, khóe môi vẫn còn dính rượu.

Phùng Uyển lẳng lặng nhìn về phía môi chàng. không biết vì sao, chàng cảm nhận được ánh mắt của nàng thì lại chột dạ. Chàng đưa tay lau sạch rượu dính bên khóe môi, ho khan hai tiếng, ra vẻ nghiêm trang.

Sau đó chàng bước lên hai bước, nắm cánh tay Phùng Uyển khẽ kéo về phía mình. Vừa kéo nàng vừa quay mặt lại nói với mọi người ở phía sau: “Chư vị cứ tự nhiên.”

Nhìn bóng dáng Vệ Tử Dương kéo Phùng Uyển sải bước rời đi, hoa viên vẫn lặng phắt như tờ.

Bọn họ đã nghe tin đồn về Vệ Tử Dương và Phùng Uyên vô số lần, nhưng đây là lần đầu tiên thấy được mặt mũi của phụ nhân có chồng này, cũng là lần đầu tiên thấy chàng và nàng ở chung với nhau.

Dõi theo hai bóng dáng thân thiết kề sát vào nhau, sắc mặt mấy nữ lang trắng bệt. Một hồi lâu, một lang quân thiếu niên nói: “Hôm nay mới biết lời đồn không ngoa.”

Mọi người liên tục gật đầu: Đúng là lời đồn không ngoa. Nhìn hành động Vệ tướng quân đưa tay kéo phụ nhân kia, nhìn bóng lưng hai người sóng đôi rời đi, nếu nói không có tư tình đó là hoàn toàn không có khả năng.