Khanh Vốn Phong Lưu

Chương 108: Nở rộ




Hai người đến phía sau Phùng Uyển, họ còn chưa lên tiếng, Phùng Uyển đã quay lưng về phía bọn họ lẳng lặng nói: “Các ngươi tới rồi?” Nàng khẽ mỉm cười, nói: “Quản sự ở bên trong, hắn sẽ bố trí các ngươi ổn thỏa.”

Nàng chưa từng quay đầu lại mà thản nhiên nói chuyện, dường như đã sớm đoán được bọn họ sẽ đến.

Rốt cuộc phu nhân là loại người gì? Phất nhi ngẩng phắt đầu lên, ả nhìn Phùng Uyển chòng chọc, dấu đi sự hoảng sợ bất an trong lòng. Ả cúi đầu đồng thời đáp cùng ngự phu: “Vâng.”

Dưới ánh trăng, Phùng Uyển vẫn uống rượu một mình đến nửa đêm mới ngủ.

Ngủ một giấc rất say, gần như là nàng chưa từng trải qua giấc ngủ ngon đến vậy. Ở kiếp trước, nàng nóng vội mưu cầu, luôn tính toán vì Triệu Tuấn; nói thực ra Triệu Tuấn cũng không được coi là thông minh, trong giới quan trường cũng không được coi là rất thông minh. Một chuyện đề xuất không cẩn thận, y liền phạm phải sai lầm, mà y lại tự cho là mình rất giỏi nên chưa từng phát hiện ra bản thân do dự chần chừ.

Vì vậy, Phùng Uyển phải giúp y mà không thể quá lộ liễu, từng ngày còn luôn cẩn thận từng tí lựa lời y nói chuyện, hiểu rõ y nói gì làm gì, sao đó nàng phải dùng phương pháp khôn khéo, tuyệt đối không tổn hại lòng tự ái của y, để y hiểu được.

Vì vậy, nàng vẫn luôn rất mệt mỏi, ngay cả trong giấc mơ cũng nghĩ mở miệng thế nào, nhắc nhở ra sao.

Từ lúc sống lại tới nay, nàng chìm vào trong cơn ác mộng, từng chuyện từng chuyện cũ chưa từng xuất hiện trong trí nhớ của nàng. Vô số đêm, nàng mất ngủ đến tận trời sáng.

Dường như nàng đã quên, hóa ra ngủ ngon là chuyện thoải mái như vậy

Một đêm không mộng mị đến sáng hôm sau. Phùng Uyển còn chưa tỉnh, khóe miệng đã mỉm cười; lắng nghe tiếng ríu ra ríu rít phía ngoài rừng cây, thỉnh thoảng nghe thấy tiếng người nói truyền đến từ xung quanh, chẳng hiểu sao Phùng Uyển không hề muốn ngồi dậy.

Truyện được đăng tải tại s://thanhthoigian.wordpress

Nằm ì một lúc, nàng lại ngủ thật say.

Ngủ một giấc luôn ba ngày. Trong ba ngày này, mỗi ngày nàng đều ngủ đủ năm đến sáu canh giờ. Trong ba ngày này, dường như nàng đã thả được tảng đá đè trong lòng, dường như muốn ngủ bù giấc ngủ trước kia, thoáng cái đã bổ sung lại.

Ngày thứ tư, Phùng Uyển tỉnh dậy vào sáng sớm.

Tiếng nàng dậy khỏi tháp kinh động đến Phất nhi khiến ả vội vàng chạy đến bên cạnh, “Phu nhân đã tỉnh rồi à?” Vừa nói, ả vừa cầm quần áo đến gần, cẩn thận hỏi: “Phu nhân, muốn dời tháp sao?”

Sau lưng Phất nhi là hai tỳ nữ bệ hạ phái tới, giờ phút này hai tỳ nữ tới từ trong cung kia đang cúi đầu im lặng đứng một bên, làm như chẳng thèm lấy lòng Phùng Uyển giống Phất nhi.

Phùng Uyển ừ một tiếng, nói: “Dời tháp.”

“Dạ.” Phất nhi vội đáp một tiếng, tiến lên đỡ Phùng Uyển dời tháp. Rửa mặt thay quần áo xong, lúc quay về phía gương đồng chải tóc, Phất nhi thấy ánh mắt Phùng Uyển trong veo, lộ ra vẻ rất vui vẻ, không khỏi kinh ngạc hỏi: “Phu nhân rất vui vẻ à?”

Phùng Uyển cười khẽ nói: “Đúng vậy, rất vui vẻ.” Nàng nhẹ nhàng nói: “Ta cũng không biết, hóa ra ta có thể vui vẻ như vậy.”

Nàng đã từng nghĩ rời khỏi Triệu Tuấn, rời khỏi cái người nàng đã hiểu rõ tất cả, nàng sẽ mờ mịt, nàng sẽ không biết phải làm thế nào.

Nàng đã từng nghĩ, chỉ có ở trong hoàn cảnh quen thuộc, đối mặt với người quen, dù là không thể chịu nổi người đó nhất nhưng chỉ cần hiểu rõ thì có thể khiến nàng an tâm.

Nhưng nàng đã lầm rồi.

Phùng Uyển nhìn mình trong gương đồng hiện vẻ rạng rỡ, lẩm bẩm nói: “Nên may thêm hai bộ xiêm y rồi.” Phải trau truốt lại mình một chút, phải chiều ý mình một chút.

Phất nhi đứng ở phía sau vội vàng cười nói: “Đúng vậy, đúng vậy. Quần áo của phu nhân đều may từ năm ngoái, cũng đã cũ rồi, đúng là phải nên may thêm hai bộ mới rồi.”

Phùng Uyển ừ một tiếng, lúc này nàng đã chuẩn bị xong xuôi liền đứng lên.

Nàng đi đến chỗ đặt ba cái hòm vàng bạc châu báu, cũng không thèm quan tâm Phất nhi và hai tỳ nữ ở nơi đó, mở một hòm trong số đó.

Gần như là nắp hòm vừa mở ra, một chuỗi ánh sáng chói mắt của vàng bạc và châu báu chiếu vào mắt người.

Trong bỗng chốc, lòng bàn tay Phất nhi ướt đẫm mồ hôi.

Bất tri bất giác, ánh mắt của ả dính chặt vào trang sức vàng bạc đó, làm thế nào cũng không dời khỏi.

Cũng không biết trôi qua bao lâu, cho đến khi nắp hòm kia đóng lại, Phùng Uyển tỉ mỉ chọn lựa hai bộ đồ trang sức đeo tay và năm mươi tấm vàng lá, đều để trong túi gấm trong lòng. Nàng quay người lại, Phất nhi mới dời mắt, nhanh chóng cúi đầu.

Trái tim ả còn đang đập thình thịch.

Chẳng qua lúc này, ả đang nghĩ đến: Trong phòng ngủ của phu nhân ở viện cũ, tiền bạc đều đặt ở trong hầm sàn nhà dưới giường. Nếu không phải ta cẩn thận, gõ từng mảnh từng mảnh ở sàn nhà kia thì cũng sẽ không phát hiện bên dưới là rỗng. Bởi vậy có thể thấy được, phu nhân cẩn thận cỡ nào.

Đúng rồi, ba cái hòm vàng bạc này, sở dĩ nàng tùy tiện bày biện như vậy là bởi vì đây là bệ hạ ban cho, là vì bệ hạ phái người tới theo dõi cả ngoài sáng và trong tối. Nàng hoàn toàn sẽ không lo lắng ai dám có hành động bất thường…

Phùng Uyển đi ra khỏi viện.

Nàng nhảy lên xe ngựa của ngự phu Triệu phủ, nói với những người hầu theo sau kia: “Không cần đi theo.” Nói ra bốn chữ này, nàng cũng không cần phải nhiều lời nữa để ngự phu kia lái xe ngựa chạy ra khỏi Bắc viện.

Hôm nay bệ hạ ban thưởng ột đống lớn tiền bạc, Phùng Uyển nghĩ những thứ tiền bạc này cũng không lấy được mà phải hưởng thụ cho sướng một phen.

Nàng biết bên cạnh mình thường xuyên có người của bệ hạ theo dõi. Trong tình huống này, dù cho bệ hạ có ban thưởng nhiều hơn nữa thì nàng cũng không thể giấu đi hoặc là đưa cho Tăng lão thúc xử lý.

Điều duy nhất nàng có thể làm chính là đem tiền đi tiêu hết.

Cho nên nàng đã đến cửa hàng tơ lụa, chọn lấy loại tơ lụa mà mình thích nhất, chuẩn bị làm mấy bộ đồ Tấn.

Đừng nhìn bộ đồ Tấn, nó không hề đơn giản, kiểu dáng phức tạp, lấy độ bồng bềnh làm cái đẹp, đừng nói đến cái khác, châu ngọc khảm nạm bên trên cũng vô cùng quý phái.

Đã sống hai kiếp, Phùng Uyển trả tiền mà không hề lo trước lo sau. Lập tức, nàng dựa theo cách may đồ thường theo kiểu chính thống nhất, theo bốn mùa Xuân Hạ Thu Đông, màu sắc của các lớp áo khác nhau, hình thức lưu hành tại thành Kiến Khang, vải vóc dùng loại cực kỳ đắt tiền. Còn theo các mùa chế hai bộ trang sức kiểu Hồ.

Tiếp theo, Phùng Uyển lại đi dạo tới cửa hàng phấn son. Chờ ở cửa hàng trâm cài.

Đi dạo một vòng những nơi mà ở hai đời nàng muốn đi mà không dám đi, sau khi tiêu hết năm mươi tấm vàng lá mang đi, Phùng Uyển mới về Bắc viện.

Như thế mấy ngày, khi Phùng Uyển nghĩ cũng không ra mình còn muốn mua thứ gì, ba hòm đồ trang sức kia chẳng qua chỉ dùng bớt đi một góc nhỏ không đáng kể.

Một ngày kia, khí trời tạnh ráo, đã đến ngày lấy váy rồi.

Phùng Uyển đi đến cửa hàng tơ lụa kia, nàng đem những bộ đồ Tấn đắt tiền tự mình thiết kế kiểu dáng vào xe ngựa. Dưới sự nhắc nhắc nhở của hai tỳ nữ tới từ trong cung, nàng còn cầm mấy bộ đồ Tấn trên tay, chuẩn bị thay vào xem.

Vừa đúng lúc này, một tiếng nói quen thuộc truyền đến từ bên cạnh. “Váy này của ngươi là do ai thiết kế? Thật là lộng lẫy.” Đúng là giọng nói Đại công chúa tràn đầy vẻ kinh ngạc và vui mừng.

Tiếng người hầu ấp úng truyền đến, “Váy này là vị quý nhân đây tự mình thiết kế.”

“Ai, gọi nàng ta tới đây.” Đại công chúa ngạo mạn phớt lờ nói: “Chỉ là một bộ xiêm y, bản công chúa mở miệng muốn thì đây là vinh hạnh của nàng ta!”

Vừa nói, Đại công chúa vừa cầm lấy váy áo vào nội đường, xem ra là muốn mặc thử một chút.

Xuyên qua khe hở, Phùng Uyển thấy người hầu kia quýnh đến nỗi đầu đầy mồ hôi, lại liếc qua kiểu dáng bộ đồ Đại công chúa cầm trong tay, nàng thản nhiên cười cười.

Nàng quay người lại, cởi kiểu bộ đồ Tấn trên người đi lần nữa, thay một bộ giống hệt như bộ Đại công chúa đang cầm, chẳng qua là màu sắc có phần khác với bộ xiêm y kia.

Chỉ chốc lát sau, Đại công chúa đi ra. Ả lúc này đã thay bộ xiêm y mới kia. Bộ đồ Tấn Phùng Uyển may đều có tay áo rộng, eo thắt cao, trang sức ngọc bội leng keng, trong sự phức tạp thấy vẻ phiêu dật, cực kỳ tôn dáng người.. Vì vậy, dù vóc người Đại công chúa có vẻ to cao, mặc bộ đồ này cũng có vẻ thanh thoát hơn nhiều.

Ả vừa đi vừa cúi đầu ngắm mình, vì hưng phấn mà sắc mặt phiếm màu hồng hồng, cả người cũng bớt đi ba phần hung dữ, nhiều thêm hai phần xinh đẹp của thiếu nữ.

Truyện được đăng tải tại s://thanhthoigian.wordpress

Vội vàng vọt tới chỗ cánh cửa, Đại công chúa hướng ra phía ngoài ỏn ẻn gọi: “Lang quân, váy này có được không?”

Ba chiếc xe ngựa phía ngoài là xe ngựa đến cùng Đại công chúa. Triệu Tuấn và hai thanh niên lang quân khác cùng với ba quý nữ đồng thời quay đầu lại.

Sáu đôi mắt đồng thời sáng ngời, Triệu Tuấn khen đầu tiên: “Rất đẹp.”

Hai chữ vừa được thốt ra, Đại công chúa vui vẻ ra mặt.

Đương lúc này, ả chợt phát hiện, hóa ra sáu người mắt hiện lên vẻ kinh ngạc nhìn ả chằm chằm đang cùng lúc đồng loạt nhìn về phía sau ả.

Đại công chúa nhướng mày, kêu lên: “Sao vậy?” Giọng điệu bất mãn.

Thấy không có người đáp lại, Đại công chúa quay đầu lại.

Lần quay đầu lại này, ả cũng ngây người.

Người chầm chậm đi tới chính là Phùng Uyển.

Giờ phút này, Phùng Uyển mặc một bộ bạch hạc bay trên bầu trời thu cùng kiểu với ả. Chỉ là, của Đại công chúa chính là màu lục nhạt còn của Phùng Uyển chính là màu tím nhạt.

Vốn vóc dáng của Phùng Uyển rất đẹp, da thịt trắng nõn như đồ sứ, đôi mắt lanh lợi xinh đẹp như sao trời, dung mạo lại càng hòa nhã tinh khôi.

Trước kia, nàng theo Triệu Tuấn từ thuở bần hàn, dù cho có kinh doanh, phần lớn tiền bạc kia cũng vào cái động không đáy đó, mấy năm liền nàng đều không may được một bộ đồ mới.

Dù là như thế, bởi vì dáng vẻ thướt tha và dung mạo nàng trời sinh, cho dù là sửa chữa bộ đồ cũ một chút, lại thêu thêm vài thứ nữa cũng có thể vượt xa vẻ xinh đẹp của người Hồ.

Nhưng mà tất cả sự xinh đẹp này đều khác hẳn hiện tại.

Hiện tại, nàng cường điệu bộ đồ mới lưu hành ở Kiến Khang.

Trên thế gian này, vốn ba phần là người xinh đẹp, bảy phần là trang phục, thật sự tuyệt sắc thì có mấy người? Đa số mỹ nhân thật ra cũng là trang điểm khéo léo và quần áo phù hợp làm nổi bật lên.

Rõ ràng Phùng Uyển đi ra chậm rãi như vậy, rõ ràng trên gương mặt kia, ngoại trừ làn da và đôi mắt thì không có cái gì đặc sắc nữa, rõ ràng nàng cũng chỉ là một phụ nhân thân phận bình thường nhưng mà trong chớp mắt, bao gồm cả Đại công chúa đều cảm thấy ánh sáng rực rỡ trước mắt tỏa ra bốn phía, đều cảm thấy phụ nhân trước mắt này xinh đẹp cao quý đến tột cùng. Ngay cả làn da trắng vô ngần kia đều hiện lên một vẻ cao nhã khiêm nhường. Sự xinh đẹp huyền bí mà sáng chói này càng làm nàng phơi phới sáng ngời, cứ như bạch hạc dưới ánh vàng ban chiều lại muốn vỗ cánh bay cao.

Trong tình huống này vô cùng thanh nhã nhẹ nhàng nổi bật hơn Đại công chúa đang mặc bộ đồ giống nàng. Đại công chúa cứ như tượng đất, cứ ngẩn ngơ như gà mờ, thật là ngu si đến nực cười.

Không có bất kì người nào nói cho Đại công chúa cảm giác đó nhưng ả tự cảm nhận.

Bỗng chốc, ả bị Phùng Uyển lất át đi hào quang, lui về sau một bước và rụt cổ lại.

Bất tri bất giác, ả quay đầu nhìn về phía Triệu Tuấn, nhìn về phía y đang ngơ ngơ ngác ngác, đôi mắt lộ ra vẻ si mê, cuồng nhiệt và đau khổ.

Cơn giận bắt đầu từ đây, Đại công chúa hét lên một tiếng, vọt tới trước người Phùng Uyển, tức giận quát: “Chuyện gì đang xảy ra vậy? Bộ đồ này của ngươi….”

Không đợi ả phản pháo một câu, Phùng Uyển đã ưu nhã cười một tiếng, đôi mắt nàng sáng như nước chuyển hướng Đại công chúa, cùng lúc lấn lướt khiến ả tức giận, lịch sự tao nhã khẽ nhún chào ả, nàng dịu dàng nói: “Bộ đồ này là do thiếp cắt. Đại công chúa thích nó chính là vinh hạnh của thiếp, thiếp có lòng ngưỡng mộ, kính xin công chúa nhận lấy.”

Dứt lời, hai tay nàng nâng lên một bộ ngọc đái. Ngọc đái này cùng bộ với Đại công chúa, chẳng qua nàng ghét buộc ngọc đái vào sau khiến vòng eo quá thô nên lấy xuống.

Đối mặt với sự cung kính của Phùng Uyển, đối mặt với Phùng Uyển lễ độ, ưu nhã và cao quý như bạch hạc, mặt Đại công chúa chợt bỏ bừng bừng.

Ả bỗng cảm thấy mình thành một thằng hề!

Đại công chúa nghiến răng nghiến lợi, quát lên: “Ai muốn lấy y phục của ngươi chứ?” Vừa quát lên, ả vừa phi ra phía ngoài nhưng vừa mới lao ra một bước, ả nghĩ tới bộ đồ Tấn này khiến ả cảm thấy mình thấp kém đi một bậc thì lại quay trở về.

Chỉ chốc lát, Đại công chúa đã đổi lại xiêm y của mình, ả vọt ra nhảy lên xe ngựa của mình, thoát khỏi mấy tiếng gọi to phía sau.

Không hiểu tại sao, ả luôn luôn ngang ngược kiêu ngạo bốc đồng nhưng giờ khắc này lại không đủ can đảm đi đối mặt Phùng Uyển. Và quả thực sự khác biệt này như trời và đất, mây và bùn khiến ả chỉ muốn trốn tránh trong khoảnh khắc đó.

Dõi mắt nhìn Đại công chúa chạy đi mất dạng, Phùng Uyển mỉm cười thầm nghĩ: Đây vốn là bộ đồ ta đích thân đo chỉnh, sao ngươi có thể hợp?

Trong nháy mắt nàng lại muốn nói: Bộ đồ Tấn này bồng bềnh ưu nhã, lộ vẻ phong lưu, cũng không phải là một người đàn bà chanh chua người Hồ như ngươi có thể mặc được.

Đương lúc nàng đứng mỉm cười, một bóng dáng khác che khuất nàng.

Phùng Uyển chầm chậm quay đầu lại, nàng nhìn vào ánh mắt Triệu Tuấn si mê đau khổ. Y đang như si như say nhìn nàng không hề chớp mắt, thấy Phùng Uyển nhìn lại, yết hầu Triệu Tuấn nhúc nhích, trầm thấp nói: “Uyển nương, ta… Theo ta về nhà đi, chúng ta đừng cãi nhau nữa, có được không?”

Phùng Uyển trong đôi mắt y có sự cao quý, ưu nhã, ung dung, còn có vẻ đẹp mà nội tâm y hướng tới!

Truyện được đăng tải tại s://thanhthoigian.wordpress

Giờ khắc này, Triệu Tuấn chợt cảm thấy, hóa ra Phùng Uyển của y đẹp như thế! Dựa vào vẻ thùy mị này của nàng, có chỗ nào kém cạnh Nguyệt nương các nàng ấy?

Y ngây ngẩn nhìn nàng, nhớ đến lúc tân hôn, y vén tấm lụa mỏng lên, cũng lộ ra một gương mặt khiến y mê luyến như thế.

Không đúng, dù cho nàng đang mặc gả y cũng chưa từng lộng lẫy như hôm nay.

Thấy trong mắt Triệu Tuấn mê luyến, Phùng Uyển cười khẩy. Nhưng vào khoảng khắc đó, trong lòng có chút bi thương: Kiếp trước, nàng kiếm về cho y nhiều tiền bạc như vậy nhưng những thứ tiền bạc kia, ngay cả năm trăm kim tệ nàng cũng không có. Nàng nên vì mình, bộ đồ như thế này nàng có thể may nhiều thêm chục bộ cũng được.

Chẳng qua là một bộ xiêm y thôi, người nam nhân này tựa như đã quên mất tất cả cơn giận, hối hận, đã quên mất nàng không tốt.

Lại cười một tiếng, Phùng Uyển quay người.

Thấy nàng muốn quay người, Triệu Tuấn kinh sợ, y vụt một tiếng giữ ống tay áo của nàng, vội vã gọi: “Uyển nương, Uyển nương….” Trong giọng nói dịu dàng khôn cùng, mơ hồ mang theo chút cầu khẩn.

Phùng Uyển quay đầu lại.

Nhìn vào trong mắt người nam nhân này tràn ngập bóng dáng của mình, Phùng Uyển cười như không cười kéo áo về, nhẹ nhàng nói: “Phu chủ, người thất thố rồi.”

Dứt lời, nàng uyển chuyển quay người, ưu nhã bước vào cửa.

Đúng rồi, nàng gọi ta là phu chủ, ta còn là phu chủ của nàng!

Trong lòng Triệu Tuấn vui mừng, sải một bước dài xông vào trong cửa hàng.

Đương lúc này, hai cung tỳ tiến đến đây. Các nàng ta đi tới bên cạnh Phùng Uyển, cùng nàng ôm những bộ đồ Tấn đã may xong kia đi ra ngoài.

Đem từng bộ đồ lên xe ngựa, hai cung tỳ kia thỉnh thoảng liếc Triệu Tuấn một cái. Ánh mắt kia cũng rất đơn thuần nhưng không hiểu sao bước chân Triệu Tuấn cứng đờ, cũng không hề chuyển động nữa.