Khanh Vốn Giai Nhân

Chương 42: (H)




Chỉ nghĩ đến bộ dáng của nàng khi bị ức hiếp có biết bao đáng yêu, mà nhất thời quên mất, người nằm bên dưới mình, cũng đường đường là Thần Võ đại tướng quân Đại Dạ kiêm môn chủ Bạch Hổ!

Quả đúng là "Trên đầu chữ sắc có cây đao."

____________

Bị Đoan Mật thái hậu tuyên triệu vào cung khiến Kỷ Nam cảm thấy sự tình có chút không ổn, nhưng thái giám tuyên chỉ lại chặn nàng giữa đường trước mắt bao người, nên nàng không thể kháng chỉ được.

Mà chết tiệt, người nào đó không biết đã đi nơi nào, hai ngày nay không có tin tức.

Trên đường đi tới điện Thiên Mật, Kỷ Nam thầm mắng hắn một ngàn lần trong lòng.

Ai ngờ, bước vào điện, chờ đón nàng lại không phải là Thái hậu nương nương.

Kỷ Nam đang khẽ thở phào nhẹ nhõm, thì đột nhiên nhìn thấy một thiếu nữ xinh đẹp mặc chiếc váy màu hống nhạt chạy tới từ bên cạnh điện. Thiếu nữ dừng lại trước mặt nàng, mỉm cười nhìn nàng.

"Ngươi là ai thế? Tại sao lại đứng ở đây? Có phải chúng ta đã từng gặp nhau rồi hay không?" Thiếu nữ xinh đẹp nghiêng đầu, cười hồn nhiên hỏi Kỷ Nam.

Thái giám dẫn đường đã đi mất tự lúc nào, những cung nữ dâng trà đứng nghiêm túc ở một bên, vẫn là bộ dáng mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, không kẻ nào dám lên tiếng. Kỷ Nam có chút xấu hổ, xoay người thi lễ với nàng ta: "Bái kiến Khuynh Thành công chúa, thần là Kỷ Nam - Thần Võ tướng quân của Đại Dạ."

"Ồ... Ta biết rồi! Chính là người đã đánh bại đại quân Tây Lý của chúng ta, còn tự tay giết chết Lý Nha tướng quân!" Khuynh Thành công chúa cười ngọt ngào, vẻ mặt ngưỡng mộ, trông vô cùng đáng yêu, "Kỷ tướng quân, ta nghe nói ngươi là cái gì mà sao trên trời, bất thương bất tử có đúng không?"

Nàng ta vừa nói, vừa lặng lẽ bước đến gần không để lại dấu vết, ngón tay giấu phía trong ống tay áo khẽ động.

Thấy nàng ta thân mật kéo tay mình. Kỷ Nam khoanh tay tránh đi theo bản năng, sau đó ra vẻ tao nhã lễ độ mời nàng ta ngồi xuống. Vẻ mặt tiểu công chúa hơi biến hóa, rồi lại lập tức khôi phục như thường.

Tiếp theo, nàng ta nhìn về phía Thần Võ đại tướng quân trong truyền thuyết, thì đã thấy ánh mắt của người này mang theo chút đề phòng, nên không dám tùy tiện động thủ nữa.

Hai người ngồi xuống uống trà ăn điểm tâm, không lâu sau, Đoan Mật Thái hậu dẫn theo người mà hôm nay bà ta cố ý tự mình đi mời tới là Từ Hiếu thái hậu.

Khi còn sống, Tiên đế cực kỳ yêu thương Đoan Mật, cho bà ta những quyền lợi mà người người trong thiên hạ đều phải tặc lưỡi, bởi vậy, Từ Hiếu phải sống dưới cái bóng của Đoan Mật suốt mấy chục năm trời. Về sau, khi nhi tử của bà leo lên ngôi vị Hoàng đế, thì trên danh nghĩa bà mới được ngồi ngang hàng với Đoan Mật. Sự sợ hãi suốt mấy chục năm trời đã bị bà dùng nỗi căm hận che giấu. Nếu như không phải có chuyện quan trọng, ngày thường tuyệt đối bà sẽ không chạm mặt Đoan Mật.

Hôm nay, Đoan Mật tự mình đến thăm hỏi và mời tới, Từ Hiếu không dám không đến. Hai vị Thái hậu ngồi ở hoa viên một lúc lâu, nói một ít chuyện tào lao. Đoan Mật càng tỏ ra thản nhiên, Từ Hiếu lại càng cảm thấy căng thẳng. Tận đến lúc nhìn thấy Kỷ Nam và công chúa Tây Lý, rốt cuộc Từ Hiếu thái hậu mới hiểu Đoan Mật đang có ý đồ gì.

"Tiểu công chúa và Thần Võ đại tướng quân của chúng ta trò chuyện thật vui vẻ nha!" Từ Hiếu thái hậu lên tiếng trước, cười rất từ ái ôn hòa.

Trong lòng Kỷ Nam khẽ động, chợt thấy tiểu công chúa Khuynh Thành cười khanh khách như chuông bạc, nói: "Thái hậu nương nương, nam nhân Đại Dạ các người thật là tốt, đều là đi chinh chiến mà trên người lại không có mùi hôi hám như đám nam hài tử Tây Lý."

Câu nói này thật thú vị, hai vị Thái hậu nghe xong đều che miệng nở nụ cười, đám cung nhân hầu hạ cũng cảm thấy buồn cười.

Đoan Mật Thái hậu cười nói với Khuynh Thành: "Lời này của tiểu công chúa, không hẳn là đúng... Đại Dạ chúng ta cũng chỉ có mỗi một vị Thần Võ đại tướng quân, chẳng qua là vừa khéo được gặp mặt tiểu công chúa."

Ánh mắt xinh đẹp ẩn chứa nụ cười của công chúa Tây Lý nhìn qua, trong lòng Kỷ Nam âm thầm cảm thấy chuyện không hay rồi: "Được thái hậu nương nương nâng đỡ, thần vừa sợ hãi lại vừa hổ thẹn."

Đoan Mật thái hậu cũng không để nàng nói tiếp, ngắt lời nàng, hỏi: "Thần Võ đại tướng quân vẫn buồn phiền vì chuyện hôn sự lần trước sao?"

Nếu như trên chiến trường Kỷ Nam là vô địch, thì đối với những cung tâm kế này, chưa cần nói đến Đoan Mật, cho dù chỉ là đầu ngón út của Từ Hiếu, nàng cũng không chống đỡ nổi.

Kỷ Nam không biết trong lời này có bẫy, vẫn một lòng cho rằng có thể mượn việc này để chối từ nên nàng khẽ gật đầu.

Nàng vừa gật đầu, Đoan Mật thái hậu liền mặt không biến sắc bưng lên một ly trà nhỏ, lợi dụng động tác uống trà để che giấu khóe miệng hơi nở nụ cười vì đã đạt được mục đích.

Quả nhiên, Từ Hiếu thái hậu thở dài: "Vị quốc sư đại nhân kia cũng thật là vô lý... Nhưng mà, cũng do dưỡng nữ kia của nhà ngươi và ngươi nhân duyên không hợp nhau. Kỷ Nam, đại trượng phu lo gì không có thê tử. Huống chi, ngươi tài mạo song toàn, tuổi lại vẫn còn trẻ, chiến công hiển hách. Muốn cô nương tôn quý đến cỡ nào cũng có!"

Khuynh Thành ở một bên lợi dụng thời cơ, lập tức chen vào: "Khuynh Thành xin hỏi Thái hậu nương nương: Vậy rốt cuộc là phải tôn quý đến mức nào đây?"

Từ Hiếu cười mà không nói, Đoan Mật thái hậu buông ly trà nhỏ, liếc nhìn sắc mặt trắng bệch của Kỷ Nam, nhưng không thèm đếm xỉa đến, cười: "Tiểu công chúa thật nóng lòng."

Lời vừa thốt ra, ý muốn tứ hôn đã sáng tỏ mười phần.

Thật ra, Từ Hiếu thái hậu vẫn luôn kiêng dè mối quan hệ mật thiết giữa Kỷ Nam và Mộ Dung Nham, sợ hai người sẽ uy hiếp đến Lục hoàng tử. Thứ hai, Thái hậu đau lòng Kiêu Dương công chúa và ngoại tôn Hà Việt, cũng đổ trách nhiệm về việc Hà Việt bị chết lên đầu Kỷ Nam. Thứ ba, cũng muốn thuận nước đẩy thuyền theo ý Đoan Mật. Tuy nhiên, bà không hiểu vì sao bà ta lại ghép Kỷ Nam với tiểu công chúa này với nhau, nhưng Đoan Mật và Kiêu Dương đã có mưu đồ bí mật từ lâu, chắc hẳn phải có lý do.

Khuynh Thành bị Từ Hiếu thái hậu trêu ghẹo, nở nụ cười ngượng ngùng, liếc nhìn Kỷ Nam một cái rồi vội vàng xin cáo từ, sau đó nàng ta thẹn thùng chạy ra ngoài điện.

Mọi người đều cười, Đoan Mật và Từ Hiếu bí mật trao đổi ánh mắt với nhau, ngầm hiểu lẫn nhau. Dưới điện, Kỷ Nam ngồi yên lặng ở đó không nói một lời nhưng toàn thân đã lạnh buốt.

Lúc trở về nhà, Kỷ Nam không dám nói mọi chuyện cho mẫu thân mà kể lại tỉ mỉ cho phụ thân nghe.

Kỷ Đình nghe xong im lặng hồi lâu, trầm tư một lúc rồi mới nói: "Các nàng muốn nhân cơ hội này để thử con, đại khái là trong đó đã có người biết thân phận của con, nhưng chưa dám khẳng định."

Vẻ mặt Kỷ Nam vô cùng nghiêm trọng, "Phụ thân, chuyện này nên làm thế nào cho phải ạ?"

"Sợ cái gì?" Kỷ Đình vẫn trấn định như tảng đá: "Cho dù chân tướng có rõ như ban ngày, thì nhiều nhất cũng chỉ làm tan biến vinh hoa phú quý mấy đời thôi, con cần gì chứ?"

Kỷ Nam lắc đầu: "Con không màng đến danh lợi, nhưng nếu quả thật sẽ như thế, thì chuyện này không chỉ liên lụy đến người nhà chúng ta. Kỷ gia thủ hộ Đại Dạ đã bao đời nay, nếu như chỉ vì con mà từ nay về sau xuống dốc, không thể nào tiếp tục sứ mệnh được nữa, phụ thân..." Nàng không nói tiếp được nữa.

Kỷ Đình ngẩng đầu nhìn nàng, ánh mắt dần trở nên phức tạp, sau một lúc lâu ông mới khẽ gật đầu, "Ta hiểu ý của con là gì... Đêm đã khuya lắm rồi, con đi nghỉ đi. Tiểu Tứ, con đừng quá lo lắng, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng."

Kỷ Nam "Vâng." một tiếng, lại hỏi: "Ngày mai Tiểu Ly lại mặt đúng không ạ?"

Kỷ Đình lập tức đen mặt, "Ta đã sai người gọi Kỷ Tây Kỷ Bắc lập tức trở về. Ngày mai ba đứa các con theo ta, phải dạy cho vị cô gia mới này một bài học... Hắn coi nữ nhân Kỷ gia là cái gì mà dám tranh cướp?!"

Ngày diễn ra hôn lễ đó, còn chưa đến giờ lành, Trần Ngộ Bạch đã xông vào phủ, đoạt lấy tân nương bỏ chạy. Thực ra khi đó Kỷ Nam đã ở trong tòa trúc lâu của Mộ Dung Nham rồi, nhưng bởi vì hành vi kinh hãi thế tục của quốc sư đại nhân, nên tất cả mọi người đã quên mất phải đi tìm tân lang. Sau đó, lại bởi vì Đại hoàng tử phong tỏa mọi ngõ ngách kinh thành, nên từ đầu đến cuối, người ngoài cũng không biết rằng, thì ra người mất tích không chỉ có một mình tân nương.

Kỷ Đình tức giận vì Trần Ngộ Bạch cướp dâu, nhưng lại chưa từng hỏi Kỷ Nam đã đi đâu vào ngày hôm đó.

Dọc đường đi, Kỷ Nam một mực suy nghĩ những chuyện này, trở về phòng, nàng mệt mỏi ném mình xuống giường, nhưng ngay sau đó lại suýt hét lên...

"Suỵt..." Người nọ đang nằm trên gối ngồi bật dậy, kịp thời đưa tay ra bịt miệng nàng.

"Là ta." Hắn dựa sát vào, đặt cằm lên vai nàng, khẽ cười nói.

Sau khi sự sợ hãi kinh hoàng qua đi, Kỷ Nam tức giận vung một chưởng tới, hắn né mặt sang một bên, lại lập tức dán lên, ôm lấy nàng từ phía sau, hôn lên má trái má phải của nàng mỗi bên một cái.

"Vô lại!" Kỷ Nam nghiến răng, thấp giọng tức giận quát.

Mộ Dung Nham dùng sức, quay ngược nàng về phía sau. Hắn cũng xoay người, dùng một chân chặn chàng, vươn tay túm lấy mặt nàng, hôn ngấu nghiến mấy lần.

"Có nhớ ta không" Đôi mắt hoa đào xinh đẹp rạng rỡ lóe lên ánh sáng.

Kỷ Nam lắc đầu như trống bỏi.

"Vậy à, " Hắn thở dài tiếc nuối, nhưng sau đó lại cười thực không có ý tốt: "Vậy nàng có muốn biết ta nhớ nàng đến mức nào không?"

"Không muốn." Nàng phụng phịu, không động cũng không cười.

Hắn không nói nhiều, lập tức áp cả người xuống, muốn nàng nhớ đến nơi nào đó đang căng đau của mình. Nơi đó, cách quần áo mà vẫn còn nóng bỏng đến dọa người khiến Kỷ Nam đỏ bừng cả mặt.

Hắn cảm thấy toàn thân nàng cứng ngắc, đắc ý thổi hơi vào lỗ tai nàng, "Có muốn cảm nhận sâu sắc hơn về nỗi nhớ của ta hay không?"

Vừa đùa giỡn, hắn vừa nhẹ nhàng cọ sát, cây gậy lớn càng lúc càng trở nên hung dữ đang đặt cạnh bắp đùi Kỷ Nam, khiến nàng không khỏi hồi tưởng lại cảnh tượng ngày đó trong trúc lâu... Cả người nàng run lên một cái.

Dáng vẻ nghĩ lại mà sợ này của Kỷ Nam quả thực lấy lòng Mộ Dung Nham, hắn đè trên người nàng, cười khùng khục. Nàng vung tay đấm liên tục vào lưng hắn, tiếng "Thùm thụp" vang lên, hắn không thấy đau nhưng miệng vẫn kêu "Ôi, ôi". Ngón tay đã nhanh nhẹn cởi khuy cài vạt áo trước ngực của nàng, làm lộ ra một mảng da thịt tuyết trắng thật chói mắt. Hắn đói khát chui xuống dưới...

Chuyện nam nữ hoan hảo này, Kỷ Nam vẫn chưa cảm thấy quen được.

Nàng chỉ quen chém giết quyết đoán. Vẻ không chống cự nằm dưới thân một người chịu giày vò, vì mỗi động tác của hắn mà không kiềm chế được rên khẽ, thật sự làm cho nàng cảm thấy vô cùng bất lực, không hề giống mình lúc bình thường.

Vậy nên, cho dù hắn dùng hết sức lấy lòng, vừa dùng tay vừa dùng miệng, nàng rõ ràng cũng vì cực độ vui sướng mà bám lấy hắn run rẩy mấy lần, nhưng thân thể vẫn không hề thả lỏng.

"Thả lỏng người một chút..." Mộ Dung Nham nhẫn nhịn đến mức gân xanh trên trán nổi lên, động tác nhẹ nhàng yêu chiều, sợ làm đau nàng.

Giọng nói bị đè nén của hắn quá mức chọc người, Kỷ Nam không nhịn được bắt đầu giở trò xấu, nàng quấn chặt hai chân lên người hắn, ghé vào lỗ tai hắn, lầm bầm: "... Không đâu!"

A... Có người suýt chút nữa đã mất khống chế, cả linh hồn như bị hút lấy vì sự co rút của nàng ở bên dưới.

"Chàng đi... đâu... hai ngày nay?" Lời nói bị đứt quãng vì sự va chạm của hắn, không nghe thấy hắn trả lời, Kỷ Nam lại đưa tay cấu một cái vào hông hắn, "Hả?"

Mộ Dung Nham đang vô cùng tập trung, bị nàng cấu đã tê rần cả sống lưng, cảm giác sung sướng đến gai người từ xương cụt lan truyền khắp toàn thân. Bên tai nghe được nàng hỏi gì đó, nhưng giọng nói kia lại cực kỳ xa xăm. Hắn cắn răng chống người lên, dùng hai tay đè lại vai nàng, ghim nàng thật chặt dưới người mình, rồi cúi người hôn nàng đến mức váng đầu mất phương hướng. Sau đó, hắn không thể chờ đợi được nữa, bắt đầu đâm thật mạnh...

Thở dốc dần dần ổn định, nàng mềm mại ghé vào lòng hắn, cái miệng nhỏ nhắn mới vừa rồi còn một mực yếu ớt cầu xin tha thứ, lúc này lại nức nở nghẹn ngào khẽ mắng hắn. Mộ Dung Nham tì vào chóp mũi nàng, cười nhẹ: "Nàng vừa hỏi ta gì cơ?"

Kỷ Nam uể oải trừng mắt liếc nhìn hắn một cái, tiểu biệt gặp lại, mây mưa vừa trôi qua, cái nhìn này quả thực như muốn câu hồn người ta. Hắn bị mê hoặc đến mức cả người lại nóng bừng, bàn tay đang xoa nắn eo nàng lại trượt xuống dưới kiếm tìm.

Đúng lúc này, đột nhiên Kỷ Nam thốt lên: "Hôm nay, lúc ban ngày, Thái hậu nương nương triệu ta đến Thiên Mật điện, ở đó ta đã gặp gỡ vị công chúa Tây Lý kia."

Nàng vừa dứt lời, bàn tay Mộ Dung Nham rụt về giữa chừng, đột nhiên túm lấy cổ tay nàng, tỉ mỉ bắt mạch.

"Làm sao vậy?" Kỷ Nam nghi ngờ hỏi hắn.

Thấy mạch tượng của nàng bình thường, trái tim vừa bị treo cao của Mộ Dung Nham mới từ từ buông xuống. Hắn ôm nàng vào lòng thật chặt, quả thực là hắn cũng hơi sợ hãi mà nhíu lông mày.

Kỷ Nam truy vấn, hắn cười lừa gạt: "Nhìn giống như là hỉ mạch, thuốc tránh thai mà ta đưa, nàng quên uống rồi có đúng không?"

Kỷ Nam lúng túng, lấy tay đánh hắn liên tục. Bộ dạng xù lông đáng yêu này làm cho Mộ Dung Nham cảm thấy vô cùng vui vẻ, liều chết lao vào ôm nàng, sau đó áp nàng dưới thân. Hắn nằm bên cạnh vừa cười vừa hôn nàng, nói: "Xem ra Thái hậu có ý định chỉ hôn cho nàng? Tiểu Tứ, Nhị ca tự mình dạy nàng việc động phòng, tránh cho đến lúc đó, nàng lại thất lễ với công chúa Tây Lý..."

"... Khốn kiếp!" Kỷ Nam bị hắn trêu ghẹo, đỏ bừng mặt, mãnh liệt giãy dụa dưới người hắn, "Ta muốn giết chàng, giết chàng!"

Mộ Dung Nham dễ dàng đè nàng lại, cười đến vô cùng đắc ý.

Hắn vừa hôn vừa xoa, không bao lâu sau nàng liền trở nên ngoan ngoãn, nghênh đón hắn, mở miệng mặc hắn hôn. Dần dần, hắn nới lỏng sự kiềm chế với nàng ra, tay chuyển đến nơi mềm mại... Kỷ Nam rên nhẹ, tay vuốt ve thân hình ướt đẫm mồ hôi của hắn.

Mộ Dung Nham đang hưởng thụ, bên hông chợt tê rần! Biết tình hình không ổn, người hắn vẫn hoạt động được nên lập tức ngồi bật dậy. Kỷ Nam lại chỉ chờ có vậy, vung tay như gió, nhanh chóng điểm mấy đại huyệt trước ngực hắn.

Lúc này, Mộ Dung Nham không thể động đậy nữa, trong lòng âm thầm kêu khổ.

Chỉ nghĩ đến bộ dáng của nàng khi bị ức hiếp có biết bao đáng yêu, mà nhất thời quên mất, người nằm bên dưới mình, cũng đường đường là Thần Võ đại tướng quân Đại Dạ kiêm môn chủ Bạch Hổ!

Quả đúng là "Trên đầu chữ sắc có cây đao."

Kỷ Nam vươn tay, nhẹ nhàng đẩy một cái, sau một vòng lăn lộn, hai người liền đảo vị trí cao thấp.

Nàng cúi người cười, đưa tay ra nhéo nhéo gương mặt anh tuấn, sức lực vô cùng lớn, khiến cho cặp mắt hoa đào kia cũng nhịn không được mà nhíu chặt lại.

"Nhị ca, " Nàng vỗ vỗ mặt hắn, so với hắn lúc vừa rồi, vẻ mặt nàng còn đắc ý hơn vài phần, "Chàng muốn dạy ta cái gì đây?"

Nàng cưỡi trên người hắn, vừa nói vừa học hắn cọ sát liên tục, vẻ mặt muốn bao nhiêu vô tội thì có bấy nhiêu vô tội.

Mộ Dung Nham thống khổ rên lên một tiếng, tuyệt vọng nhắm chặt hai mắt lại.

Điều này làm cho Kỷ Nam cười càng vui vẻ hơn. Nàng tìm đúng vị trí, chậm rãi ngồi xuống, nhưng không hiểu có phải nàng cố ý hay không mà mới nhẹ nhàng đi vào một ít đã lập tức trượt ra.

Nàng xấu xa ghé lên người hắn, đùa giỡn ngược lại hắn. Nhìn trán hắn đổ đầy mồ hôi, dán vào lỗ tai hắn vừa thổi hơi vừa cười nhạo nói: "Ta nhớ, hình như có ai đó đã từng nói: Hắn chưa bao giờ nằm bên dưới?" (Cái này ở

Mộ Dung Nham vốn dĩ đã hạ quyết tâm giả chết, nhưng lại bị nàng dùng sức, ngồi xuống sâu hơn một chút, hắn lập tức không chịu nổi. Cũng may á huyệt không bị nàng điểm, vì thế hắn lập tức rên rỉ một tiếng...

"... Không được kêu!" Kỷ Nam bị thanh âm của hắn trêu chọc, toàn thân nóng lên, không biết làm thế nào cho phải, mặt đỏ đến tận mang tai ngồi trên người hắn.

"Vì sao?" Hắn mở mắt ra, vừa hoang mang lại vừa uất ức, " Lúc nàng nằm bên dưới người ta, cũng kêu như vậy mà."

"Chàng!"

"Ư... A..."

"Không được kêu nữa! Không được kêu nữa!"

"Vậy nàng giải huyệt cho ta đi, đổi lại thành nàng kêu. Ta cam đoan sẽ không ghét bỏ."

"... Nằm mơ đi!"

"A... Tiểu Tứ... Sâu hơn một chút đi..."

"Câm miệng, câm miệng, câm miệng!"