Hề Hề ngồi trước bàn trang điểm, yên lặng chải mấy loạn tóc đen.
Gió khẽ phẩy, mành trong suốt lay động như nước chảy. Hương hoa tràn đầy, xuyên qua mành mỏng thâm nhập vào đầu mũi.
Ánh nắng tháng tư dịu dàng rơi qua song cửa khoác lên cơ thể mảnh khảnh, như một cái lồng ánh sáng nhạt ôm trọn lấy nàng.
Nàng tỉnh lại đã được vài ngày, nhưng chưa từng nhìn thấy bóng dáng
của Hàn Tuần đâu, sau khi đăng cơ hắn vội vàng xử lý quốc sự, tuy nhiên
Hề Hề lại không hiểu Hàn Tuần giữ nàng lại trong thâm cung là có ý gì?
Hắn không cho phép nàng ra ngoài, cũng không cho bất cứ ai đến thăm
nàng, Hề Hề đã mất liên lạc với Lâm Ứng Nương và cả các tỳ nữ của mình.
Đêm đó, một khắc trước khi hôn mê, nàng nhìn thấy ánh mắt kia của Hàn Tuần rõ ràng rất lo lắng cho mình, lại khiến nàng nhớ về những tháng
ngày lúc nhỏ.
Khi đó, bọn họ thật đơn thuần, đơn thuần quan tâm đến nhau, đơn thuần chơi đùa, đơn thuần đau buồn, không vấy một chút tạp niệm hay toan tính nào khác.
Tuy nhiên, hiện giờ, mọi thứ đều đã thay đổi, vĩnh viễn không thể như đã từng nữa.
Mà điều khiến Hề Hề ảo não lúc này chính là nàng không thể ra ngoài.
Ngự y trong cung tạm thời giải bớt đau đớn cho nàng, nhưng lại không thể hoàn toàn giải được toái tâm độc, mà nàng ngày càng suy nhược, cả người vô lực, giống như bệnh nặng mới khỏi, không thể dùng nội lực.
Hàn Tuần nếu là Lãnh Nguyệt, vậy hắn nhất định biết thân phận thật
của mình, không biết vì sao không nói toạc ra, chẳng lẽ do bận… việc
quốc sự, nên quên luôn đang giam cầm nàng ở đây.
Hề Hề khẽ cười khổ, bên trong gương đồng phản chiếu nụ cười như sương mù của nàng, khiến người khác phải chua xót thay.
Nhưng cũng vào lúc này, ngoài cửa chợt vang lên tiếng hô to, “Thánh chỉ đến!”
Cung nữ Tiểu Đào hầu hạ Hề Hề vội vàng đi đến, ý muốn dìu Hề Hề ra ngoài tiếp chỉ, Hề Hề chỉ cười nhạt không nhúc nhích.
Nàng thật sự mệt mỏi, nàng thật sự không biết Lãnh Nguyệt muốn làm khó dễ nàng như thế nào?
Giây lát say, tổng quản thái giám Phùng Anh dẫn theo mấy tiểu thái
giám ngồi ngoài điện, cách mành vải lờ mờ, hắn nhìn thấy Hề Hề đang ngồi trước bàn trang điểm.
Cung kính nói: “Bệ hạ có lệnh, nương nương cơ thể suy nhược, không
cần quỳ để tiếp chỉ.” Tiếp theo liền mở thánh chỉ ra, bắt đầu đọc.
Hề Hề như bị thiên lôi đánh trúng, bàn tay đang chải tóc ngừng lại.
Nương nương? Là đang nói nàng sao?
Qua qua mành liêm mỏng, Hề Hề nhín thấy Phùng Anh mở miệng nói rồi
ngừng lại, mà nàng như bị sấm giáng trúng, không nghe thấy bất cứ chữ
nào.
Tuy nhiên, sau khi Phùng Anh nói xong, kế tiếp liền có mấy tiểu thái
giám bưng theo khay mâm đi vào trong điện rồi đặt chúng lên bàn, những
thứ đó đại khái là ban cho nàng.
Sau cùng, Phùng Anh kéo thật dài năm chữ: “Mời nương nương tiếp chỉ.”
Những lời này câu hồn phách của Hề Hề trở về, nhưng Hề Hề lại lẳng
lặng không nói lời nào, tay cầm lược, tiếp tục chải tóc, mái tóc xõa
dài, cũng như chính lòng nàng lúc này, vô cùng rối loạn.
Mặc dù không nghe rõ ràng nhưng Hề Hề vẫn nghe thấy mang máng, thánh chỉ đại ý, đúng là phong nàng làm quý phi.
Quý phỉ?
Quả nhiên đúng như nàng dự đoán, Hàn Tuần thật sự không chịu phong nàng làm hoàng hậu.
Thoạt đầu, ở Tướng phủ hứa hẹn với Sử Tiêu chỉ kế hòng mượn sức Sử Tiêu.
Với cách đối nhân xử thế của Sử Tiêu, Hàn Tuần đã biết quá rõ, nên
hiển nhiên sẽ không trọng dụng, người hắn trọng dụng chính là Diệp Khải
Phong, nên phong Diệp Từ Dung làm hoàng hậu là một điều rất hợp lý.
Không phong nàng làm hoàng hậu, Hề Hề đã sớm dự đoán được.
Nhưng không dự đoán được, Hàn Tuần lại phong nàng làm quý phi.
Là muốn an ủi nàng ư? Nghĩ nàng để ý đến ngôi vị hoàng hậu ư? Hay là muốn an ủi Sử Tiêu? Cũng rất có thể.
Hàn Tuần lần này bài ván cờ gì, Hề Hề hoàn toàn mù mịt. Chẳng lẽ nàng đối với hắn vẫn còn giá gì để để lợi dung sao? Hay hắn thật sự thích
mình? Điều này Hề hề vạn phần không thể tin được, nếu là Hàn Tuần của
trước đây, nàng sẽ tin, nhưng đã biết hắn là Lãnh Nguyệt, Hề Hề đương
nhiên không tin hắn đối nàng hữu tình.
Bởi vì đi tin hắn thích nàng thì chẳng khác nào tin tưởng rằng heo mẹ biết leo cây, Vân Hề Hề nàng không ngốc như vậy.
(Tố Tố cũng nói Nhan Duật mà là xử nam thì heo mẹ cũng biết leo cây, kết quả thì sao:)))
Phùng Anh nhìn thấy Hề Hề sau một lúc lâu vẫn không nhúc nhích, liền
nhìn về phía Tiểu Đào đang quỳ trên mặt đất nói: “Tiểu Đào, ngươi đại
diện tiếp chỉ cho nương nương đi!”
Tiểu Đào vâng một tiếng, rồi đứng dựng đi ra ngoài điện.
Hề Hề lại thản nhiên nói: “Tiểu Đào, không cần, Phùng tổng quản,
thánh chỉ này ta không thể tiếp, xin tổng quản giúp Hề Hề mang nó trở về đi.”
Âm thanh của Hề Hề xuyên qua lớp mành mỏng, rơi vào tai Phùng Anh,
giọng điệu lạnh lùng nhàn nhạt, lại không hiểu vì sao khiến cho Phùng
Anh cảm nhận thấy một áp lực vô hình.
Tuy nói hắn là tổng quản thái giám, chưa từng thấy có nữ tử nào dám
từ chối hoàng thượng sắc phong, nữ tử này lại có la gan quá lớn.
Ở trong cung nhiều năm, hắn chưa bao giờ gặp nữ tử nào như vậy, sự lạnh nhạt của nàng làm lòng hắn khiếp sợ.
Khi Phùng Anh lấy lại phản ứng, hắn liền nhớ đến hoàng thượng từng
căn dặn hắn nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ. Vậy xem ra hoàng thượng
cũng không nắm chắc, vậy hắn phải làm thế nào cho phải đây?
Hề Hề không tiếp chỉ, các cung nữ và thái giám trong điện vẫn quỳ
không thể đứng lên, xung quanh một mảnh yên lặng, mọi người đều hết sức
căng thẳng.
“Xin nương nương hãy suy nghĩ lại! Xin nương nương hãy nghĩ đến tính
mạng của những cung nữ thái giám ở đây mà tiếp chỉ!” Phùng Anh lau mồ
hôi nói.
Hề Hề thản nhiên nhìn lướt qua những người đang quỳ trong điện, hiểu
là Hàn Tuần đang dùng tính mạng của những kẻ này uy hiếp nàng. Lòng
không khỏi cười lạnh, ngay cả khi mình đồng ý thì sao, nàng cũng sẽ tìm
cách trốn đi.
Hắn không thể cầm chân nàng được.
Hề Hề vén lên mấy loạn tóc đen, vấn thành một búi tóc đơn giản, sau
đó cố định lại bằng một cây trâm phượng, từ trên ghế đứng dậy.
Một cảm giác choáng váng hoa mắt bỗng kéo đến, Tiểu Đường cuống quít chạy đến đỡ Hề Hề.
Hề Hề nói: “Ta muốn đi dạo hoa viên một chút, các ngươi đứng lên hết đi.”
Tiểu Đường đỡ Hề Hề đi ra ngoài, Phùng Anh liếc mắt một cái, Tiểu Đào liền đi đến tiếp thánh chỉ.
Phùng Anh sau cùng có thể thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhóm người cùng đứng dậy, cung kính lui ra ngoài.
Trong hoa viên, trăm hoa khoe sắc, hương thơm ngát mũi, Hề Hề đứng
lặng bên hồ nước, nhìn hơi nước lượn lờ dô những gợn sóng màu ngọc bích
xô ra đến xuất thần.
Một trận gió mát lướt qua, khua vào hồ nước mùa xuân, mang theo cánh
hoa rơi rụng lên váy áo của Hề Hề, nàng cứ như người trong mộng, ngơ
ngác không chút phản ứng.
Nàng không thể đoán được mục đích của Hàn Tuần, nên làm thế nào mà nàng chạy trốn được đây.
Lâm Ứng Nương cô cô hẳn là đang nghĩ cách đến cứu nàng, nhưng Lãnh
Nguyệt biết thân phận Thánh Nữ của mình, mình lại ở Tướng phủ, với tính
cách giảo hoạt của Lãnh Nguyệt, hắn nhất định hoài nghi quan hệ cô cháu
giữa nàng và Lâm Ứng Nương. Chắc đây cũng là lý do hắn không cho bất cứ
kẻ nào đến gặp nàng.
Toái tâm độc cũng thật khó hiểu, ngay khi nàng sắp bỏ trốn được là
lại phát độc, nhưng giờ làm sao đi tìm Hoàn Nhan Liệt Phong lấy thuốc
giải được chứ?
Lại qua thêm hai ngày ở trong cung, Hề Hề vẫn như cũ không thấy bóng
dáng Hàn Tuần đâu, mà thị vệ ở Tê Phượng cung vẫn canh gác cảnh mật như
nêm.
Ngày hôm đó, Hề Hề biết trong cung có tiệc tối.
Hàn Tuần đăng cơ không bao lâu, liên tục bận rộn quốc sự, hôm nay nghe nói là đại tiệc mừng sắc phong hoàng hậu.
Phi tần và hoàng hậu quả nhiên thứ bậc trên dưới khác nhau, nàng chỉ
được lặng lẽ sắc phong, còn hoàng hậu lại phải bố cáo thiên hạ.
Theo lý thuyết, Hề Hề cũng phải tham dự yến tiệc này, nhưng Hàn Tuần
lại không hề báo cho Hề Hề biết, có lẽ là sợ Hề Hề nhìn thấy Diệp Từ
Dung, biết bí mật hắn là Lãnh Nguyệt