“Đúng vậy!” Hề Hề bỗng từ trong miệng phun ra hai chữ.
Lời vừa ra khỏi miệng, đáy lòng liền dâng lên một tràn chua xót.
Khiến cho hắn hiểu lầm cũng tốt, dù sao gì hắn cũng không biết nàng
là Tuyết Sơn Thánh Nữ, vậy cứ xem nàng là người ham mê quyền quý, từ nay về sau đoạn tuyệt qua lại, không phải chuyện tốt thì còn là gì.
Liệt Phong thật sự giật mình, một lúc lâu sau cũng không nói gì, ánh
nến lóng lánh, phản chiếu trong đôi mắt đen như mực của hắn, khói lửa
vừa mới dập tắt trong ánh mắt kia tựa như chờ lúc mà bừng cháy, yên lặng giằng co giữa hai người.
Đúng vậy!
Hai chữ vô cùng đơn giản, lại như lưỡi kiếm sắc bén, hung hăng đâm vào lồng ngực Liệt Phong, mang theo một sự đau đớn thật sâu.
“Tốt thôi! Nếu ngươi đã cố chấp như vậy, tình nguyện dấn thân vào
nguy hiểm, ta cũng không ngăn cản ngươi!” Hắn cay đắng mở miệng, lời tuy khó nghe, nhưng âm thanh lại trầm khàn, đã không còn sự ngang ngược
cuồng ngạo như ngày xưa, mà giống như cảnh xuân tươi đẹp bỗng phai tàn
chỉ còn lại sự điềm đạm thê lương.
Lái thuyền quay dầu, thuyền lướt đi trong sương mù đêm, đi về phía Lăng Châu.
Gió đêm tiến vào khoang thuyền, mang theo hơi nước mát rượi.
Bên trong khoang thuyền vô cùng yên tĩnh, Hề Hề ngồi trên ghế dài, Liệt Phong ngồi trên ghế phía bàn gỗ nhỏ.
Đôi mắt đen của Liệt Phong bên dưới ánh nến ảm đạm mang theo sự u sầu thưa thớt.
Hắn quan sát nữ tử trước mặt.
Nàng giống như một đóa tố liên bừng nở trong đêm, thanh tĩnh thuần
khiết. Hàng mi cong vút thấp thoáng phía trên đôi con ngươi trong trẻo,
như vậy lạnh lùng lóng lánh, giống như núi tuyết, không thể vấy mây mù
của trần thế.
Nàng cứ ngồi lẳng lặng như thế, mang theo một sự quyến rũ thanh nhã nói không nên lời.
Cứ như thế hấp dẫn hắn, khiến hắn như thiêu thân lao đầu vào lửa.
Hắn biết, dung mạo và khí chất này của nàng không chỉ hấp dẫn hắn, mà hấp dẫn một người khác. Nhưng hắn không cam lòng từ bỏ nàng như vậy,
hắn muốn bảo vệ nàng cả đời, không để nàng chịu tổn thương nữa.
Nhưng hắn vẫn không thể đưa nàng trở về, tuy rằng hắn biết, nơi đó
rất nguy hiểm, tuy nhiên hắn lại không muốn nàng phải hối tiếc cả cuộc
đời, có khi để nàng nhìn thấy rõ mọi chuyện, như vậy có khi lại là một
chuyện tốt.
Cho nên hắn lựa chọn im lặng, im lặng ngắm nhìn nàng, nếu có thể cả
đời đều được nhìn nàng như vậy, cuộc đời này coi như không có gì phải
hối tiếc nữa.
Đôi mắt thâm thúy của Liệt Phong như một tấm lưới lớn, hoàn toàn vây
khốn nàng, bất kể nàng nhìn đi đâu, cũng gặp ánh mắt của hắn, ánh mắt
kia cất giữ một sự chuyên chú hòa cùng lưu luyến ôn nhu.
Lòng Hề Hề không thể bình tĩnh được, thậm chí là bắt đầu bối rối.
Nàng như trốn tránh ánh mắt sắc bén của hắn, hắn lại như người thắng lợi giương lên khóe môi, tràn ra một ý cười nhợt nhạt.
Ánh nên mông lung, ý cười rực rỡ, căng lên dây đàn sâu trong lòng Hề Hề.
Giấu đi sự đường hoàng và khí phách ôn nhuận như ngọc, tuấn tú lạnh lùng.
Không nghĩ đến Linh Nhi là do hắn sắp xếp ở bên nàng, nói vậy nhất cử nhất động ngày thường của nàng đều không thoát khỏi tầm mắt hắn. Khi ở
Bắc Thương quốc, chịu sự quản chế của hắn cũng đành, đến Nam Triều rồi,
vẫn không thể chạy thoát khỏi sự giám sát của hắn.
Càng nghĩ càng giận, trong lòng như nổi lửa lớn, tràn cả ra ngoài.
“Hoàn Nhan Liệt Phong, ngươi dựa vào đâu mà làm như vậy?” Hề Hề cất giọng chất vấn.
“Ta đã từng nói qua lý do rồi, muốn nghe một lần không? Ta đã nói… ta thích ngươi.” Giọng nói của hắn điềm đạm mang theo một sự kiên định,
như bàn đá đè áp Hề Hề.
Hề Hề không nói chỉ quay đầu đi chỗ khác, không hề nhín đến ánh mắt
thâm tình nhưng lại mang theo sự trêu chọc của hắn. Nàng biết, hắn vẫn
không bỏ qua bất cứ cơ hội nào để trêu đùa nàng. Cho nên, nàng quyết
không quan tâm đến lời hắn, coi như mình chưa nghe thấy gì.
“Còn bao lâu nữa mới đến Lăng Châu?” Hề Hề thản nhiên hỏi.
Liệt Phong đều đều nói: “Đi thuyền vào ban đêm, thật ra cũng thú vị
lắm, ngươi lắng nghe xem, nước vỗ vào thuyền, chim kêu trong đêm, rất
phong nhã.”
Hắn cũng không đếm xỉa đến lời nàng.
Hề Hề hận nghiến răng, nàng biết Liệt Phong đang cố ý, nhưng nàng lại chẳng thể làm gì hơn.
Đúng lúc này, màn cửa khoang thuyền được vén lên, Linh Nhi lại bưng
ít trà bánh vào. Nàng đặt trà bánh lên bàn, thấp giọng nói: “Vương gia,
tiểu thư, mời dùng ít điểm tâm.” Dứt lời, liền nhìn thoáng qua hai
người.
Hề Hề liếc nhìn điểm tâm trên bàn, thầm nghĩ: Có quỷ mới dám ăn, ai
biết được lần này liệu có bị hạ độc nữa hay không, Liệt Phong xảo quyệt
như vậy, phái một người không biết võ công đến bên cạnh nàng, nhưng thật ra là một cao thủ dùng độc. Làm cho nàng không chút đề phòng.
Liệt Phong nhìn thoáng qua vẻ mặt Hề Hề, thầm buồn cười, cất cao
giọng nói: “Linh Nhi, mang điểm tâm qua đây! Bản vương hôm nay phải nếm
thử tài nghệ của ngươi.”
Linh Nhi y lời bưng qua, Liệt Phong nhón một mẩu bánh táo, ăn rất nhiệt tình.
Hề Hề hỏi Linh Nhi: “Linh Nhi, bao lâu nữa thì đến Lăng Châu?”
Linh Nhi liếc mắt nhìn Liệt Phong một chốc, mới nói: “Tiểu thư, với
tốc độ này, có lẽ khi mặt trời mọc mới đến Lăng Châu, tiểu thư vẫn kịp
tham dự đại điển đăng cơ.”
Sắc mặt Hề Hề tối sầm lại, đại điển đăng cơ không phải là ngày mốt sao? Chẳng lẽ mình đã ngủ suốt một ngày trên thuyền?
“Ý ngươi có phải, hôm nay đã là mười tháng tư rồi đúng không?” Giọng nói Hề Hề không khống chế mang theo sự lo lắng.
Linh Nhi khẽ gật đầu.
Hề Hề lạnh lùng liếc Liệt Phong, trong lòng càng thêm oán hận. Nếu
không kịp ngăn cản đại điển đăng cơ, thái hậu gây rắc rối, chỉ sợ chuyện đăng cơ của Hàn Tuần sẽ gặp trắc trở.
Hề Hề chẳng thể nào không vội, đôi mắt sáng như bị lửa thêu đốt.
Liệt Phong nhìn chăm chú vào dáng vẻ lo lắng của Hề Hề, đôi mắt dâng lên khổ sở người khác khó lòng nhìn thấy.
Đêm càng lúc càng khuya, chỉ nghe thấy tiếng nước ào ào không ngừng xô vào mạn thuyền.
Rốt cục, khi trời vừa sáng, thuyền cuối cùng cũng cập vào bến.
Hề Hề liếc nhìn Liệt Phong một cái, rồi rời khỏi khoang thuyền.
Một dòng màu ngọc bích, ánh ban mai đổ dài trên sông, là một sớm bình minh đượm mát trong trẻo.
Hề Hề thở ra một hơi, từ nơi này đến hoàng cung, hẳn là kịp. Nàng nhớ đăng cơ đại điển sẽ bắt đầu vào giờ Thìn.
Phía sau bỗng truyền đến tiếng kêu của Linh Nhi, Hề Hề dừng chân lại, quay đầu thấy Liệt Phong đang anh tuấn tiêu sái đứng ở trước mũi
thuyền, trên sông sương mù rất dày, hắn đứng trong làn sương mờ, dáng
người mông mông lung lung, tựa như đang khoác một tầng lụa mỏng.
Linh Nhi chạy vội đến trước mặt Hề Hề, đưa cho Hề Hề một cái túi gấm màu đỏ, nói: “Vương gia bảo ta giao thứ này cho người!”
Giờ phút này nàng không có tâm tư nào nhìn xem hắn đưa cái gì cho
nàng, càng không có thời gian nói mấy lời vô nghĩa với Linh Nhi, nàng
nhận lấy túi gấm cất vào ngực áo, “Còn việc gì không?”
“Vương gia nói, thuyền sẽ vẫn ở đây chờ người!” Linh Nhi chớp đôi mắt nói, “Tiểu thư bảo trọng!”
Hề Hề gật đầu, nàng vẫn rất quý tiểu nha đầu này, “Ngươi không cần lo lắng, trở về nói với Tả Hiền Vương, không cần chờ ta, ta sẽ không tới.”
Hề Hề nói xong, liền xoay người rời đi, bóng dáng phiêu dật chốc lát đã biến mất trong làn sương mù.
Mười lăm tháng tư, cảnh sắc thiên nhiên tươi đẹp, cũng đồng thời là một ngày lành tháng tốt.
Tân hoàng Nam Triều liền chọn ngày này làm ngày đăng cơ.
Điện Thái Cực là một cung điện cao chót vót nằm ở trung tâm hoàng
cung, cũng là lớn nhất của hoàng cung. Giờ Thìn, tân hoàng sẽ đăng cơ ở
đây và nhận sự cúi lạy chúc tụng của các quan lại trong triều.
Trong kinh thành, lục phẩm quan viên đều đã cởi bỏ tang phục, giờ
phút này mặc những triều phục mới tinh tươm, theo thứ bậc đứng ngay hàng thẳng lối ở điện Thái Cực chờ tân hoàng đăng cơ.
Bọn họ đã đến từ giờ Mão, hiện tại đang chờ tiến hành đại điển.
Chờ đợi thật lâu, văn võ bá quan lặng ngắt như tờ, nhưng trong lòng mỗi người đều mang những cảm xúc khác nhau.
Các quan lại chia làm hai phe, dẫn đầu phe thanh liêm trong triều là
Diệp Khải Phong, còn lại là phe phái của thái hậu, hiển nhiên do Sử Tiêu cầm đầu, nhưng không ai biết, hiện tại Sử Tiêu đã gần như phản bội thái hậu, theo phe của Diệp Khải Phong.
Từ lúc Nam Triều khai quốc đến nay, đã từng vượt qua hai trăm năm mưa gió, rồi dần dần đi lên, nên đương nhiên là một đại quốc cường thịnh,
với mong muốn thống nhất thiên hạ. Không ngờ ở Tái Bắc, nhà Hoàn Nhan
lại thu phục được hai mươi thị tộc, thành lập Bắc Thương quốc. Mà Nam
Triều hai mươi năm gần đây ngày càng suy yếu, hoàng đế yếu đuối vô năng
và hậu phi chuyên quyền cũng là nguyên nhân chủ yếu.
Và cuối cùng cũng đến ngày hôm nay, triều chính vẫn như cũ nằm trong tay thái hậu.
Một số ít quan lại thanh liêm trong triều, lòng không khỏi mệt mỏi
chán nản, theo lý thuyết, tân hoàng đăng cơ, là có ý nghĩa như một sự
khởi đầu mới. Nhưng bọn họ lại chẳng lấy gì làm hy vọng, tựa như đang đi trên một con đường mây mù đen kịt, mãi không thể tìm thấy đường ra.
Phương Đông hừng sáng, vầng thái dương dâng lên, ánh mắt trời chiếu
sáng mái ngói lưu ly nóc điện Thái Cực, khúc xạ ra những tia sáng óng
ánh, rực rỡ chói mắt những người đang đứng phía dưới.
Các thị vệ đứng hầu bên ngoài, xếp thành hàng lối thẳng tắp, sắc mặt trước sau không thảy đổi.
Bỗng nhiên, vọng lên tiếng chuông vang dội.
Ngoài cổng vàng có quan cao giọng: “Hoàng thượng đăng cơ.”
Văn võ bá quan đồng loạt quỳ xuống, cùng hô “vạn tuế”.
Hàn Lung một thân long bào rực rỡ chậm rãi thẳng bước trên thảm đỏ, thảm đỏ kia trải thẳng từ cửa điện Thái Cực đến ngai vàng.
Hàn Lung chậm rãi bước lên bậc thang, đứng thẳng phía trước ngai vàng.
Ngự tiền tổng quan cầm thánh chỉ trong tay, cao giọng đọc: “Phụng
thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, hoàng đệ Hàn Lung, hiền đức nhân
hậu, văn thao võ lược, nay nhận mệnh thừa kế ngai vàng, thay đổi niên
hiệu, khâm thử.”
Những tiếng kéo dài sau cùng của thái giám dần tắt đi, các quan lại
còn đang quỳ phía dưới, bỗng nhiên có một giọng nói trong trẻo cất cao:
“Nếu là di chiếu của hoàng đế, nói vậy hẳn nhị vương gia có giữ bảo vật
trấn quốc, Bàn Long ngọc tỷ nhỉ?”
Mọi người sửng sốt, ngoài những người đang thầm tán thưởng, còn lại
đồng thanh ồ lên, mặc dù không dám lớn tiếng nói chuyện, nhưng lại bắt
đầu xì xầm to nhỏ.
Những người thông minh đều ngầm ý thức được, hôm nay đại điển đăng cơ nhất định sẽ có biến cố, đồng loạt quay đầu nhìn về phía Diệp Khải
Phong.
Bởi vì ngọc tỷ Bàn Long là quốc bảo, truyền xuống từ thiên triều viễn cổ, lịch đại hoàng đế chỉ cần có ngọc tỷ trong tay, đó chính là danh
chính ngôn thuận, theo thiên mệnh mà nhận lãnh trọng trách, nếu không có ngọc tỷ Bàn Long, cho dù làm hoàng đế, thì cũng chỉ là một hoàng đế
trên hư danh thôi.
Hơn nữa lịch đại hoàng đế Nam Triều, mỗi khi đăng cơ đều phải trình
ra Bàn Long ngọc tỷ, nhưng hôm nay Hàn Lung lại không hề đem ngọc tỷ ra.
Hàn Lung mang vẻ mặt đắc chí, nhìn Diệp Khải Phong: “Hoàng huynh mang ngọc tỷ ngự giá thân trinh đã làm thất lạc nó, nên bản vương mới không
giữ nó trong tay.”
Diệp Khải Phong nói: “Chỉ sợ không phải do thất lạc, mà tiên hoàng đã mang ngọc tỷ giao cho Hàn Tuần vương gia.”
Dứt lời, Diệp Khải Phong quay sang Hàn Tuần nói: “Vương gia, xin ngài hãy đêm ngọc tỷ ra để mọi nhìn rõ.”
Hàn Tuần mặc quan phục đứng đầu hàng, chậm rãi đi ra, tay cầm theo
một cái hòm có gấm màu vàng bao bên ngoài, chậm chạp mở nó ra trước sự
chứng kiến của mọi người, cừu chi ngọc tỷ tinh xảo nhanh chóng xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Trong nháy mắt, văn võ bá quan lặng im như tờ.
Diệp Khải Phong nói: “Hàn Lung, tiên đế đã có ý truyền hoàng vị cho
Hàn Tuần, ngươi làm sao có được di chiếu đó vậy, nó hẳn là đồ giả.”
“Diệp Khải Phong, hôm nay là ngày trẫm đăng cơ, không cho phép ngươi
quấy nhiễu, người đâu, đưa hắn xuống, nhốt vào đại lao hình bộ.” Hàn
Lung nhớn nhác nói.
Không ngờ những thị vệ lại không hề làm theo lời hắn, vẫn đứng bất động không nhúc nhích.
Hàn Lung không khỏi đại loạn trong lòng, lạnh giọng nói: “Các ngươi không nghe thấy lời trẫm sao?”
Cũng vào lúc này, có thái giám cao giọng nói: “Thái hậu giá lâm.”
Một đám cung nữ vây quanh thái hậu theo thảm đỏ đi tới từ phía xa xa.
Vốn đăng cơ đại điển là một việc trong đại, không cho phép hậu cung
tham dự, nhưng hiện tại xảy ra biến cố lớn như vậy, cũng không ai để ý
đến chuyện này nữa, tất cả đều nghĩ không biết thái hậu luôn luôn chuyên quyền này sẽ giải quyết chuyện này thế nào.
Thái hậu một thân phục sức đẹp đẽ, nhưng lại không giấu được vẻ mặt
tái nhợt. Đi bên cạnh bà, mà một nữ tử y phục màu trắng nhạt, đây không
phải là phục sức của cung nữ, hơn nữa là một thân váy áo thuần trắng.
Trong một ngày mừng thế này, ăn mặc như thế vốn là phạm húy, nhưng thái hậu nào còn thời gian chấp nhất.
Thái hậu đương nhiên không rảnh chấp nhất, bởi vì nàng đang dìu đỡ bà cũng chính là Hề Hề, gần như đã bị Hề Hề khống chế.
Hề Hề vốn không kịp thay quần áo, liền trực tiếp đến Từ Trữ cung, rồi vượt qua một tiểu thái giám, bẩm báo với thái hậu đại điển đăng cơ đang xảy ra chuyện.
Thái hậu thẹn quá hóa giận, đang muốn phát binh ngăn cản. Hề Hề liền
đi vào trong điện, đánh nhau một phen, rồi bắt lấy thái hậu.
Hiện tại, Hề Hề làm như đang dìu đỡ thái hậu, nhưng kỳ thật là ngón tay đang đặt ở tử nguyệt bên eo thái hậu.
Thái hậu đã biết Hề Hề có võ công, nên đương nhiên không dám làm bậy.
Không ngờ Sử Tiểu trở giáo về phía bà, biết đại thế đã mất, bà chậm
rãi đi lên bậc thang nói: “Nghiệt tử, dám giả truyền thánh chỉ, còn
không giao ngai vàng lại cho hoàng đệ ngươi!”
“Mẫu hậu?” Hàn Lung kinh ngạc, không rõ vì sao mẫu hậu mình lại nói như vậy.
“Mẫu hậu? Không phải người nói cho con kế thừa ngai vàng sao?” Hàn Lung vẫn như cũ không cam lòng.
“Người đâu, nhị vương gia giả truyền thánh chỉ, bắt nhốt vào đại lao.” Thái hậu lạnh băng nói.
Có mấy thị vệ lần lượt đi lên, bắt Hàn Lung xuống.
Trận hí kịch này sau cùng cũng hạ màn.
Chuông lại một lần nữa ngân vang.
Hàn Tuần mặc minh bào màu vàng thêu ngũ trảo kim long tường vân, đầu
đội mão song long hí châu vân tơ vàng cánh thiện, chậm rãi bước lên bậc
thang, đứng ở trước ngai vàng.
Ánh nắng rực rỡ bao phủ lấy hắn, cả người hắn tựa như đắm chìm trong ánh hào quang ngũ sắc.
Mặt trời phản chiếu hoàng bào, trông hắn hết sức uy phong, dung nhan tuấn mỹ khuynh thành.
Môi hắn khơi dậy một ý cười nhàn nhạt, nhưng sự tươi cười này lại
mang theo khí phách oai nghiêm khiến kẻ khác không dám nhìn thẳng.
Văn võ bá quan lại quỳ xuống, đồng thanh vạn tuế.
Âm thanh vang vọng tận mây xanh, làm kinh hoảng chim chóc, khiến chúng uỵch cách bay về phía hoàng cung.
Cũng trong thời khắc này, Hề Hề biết mình đã hoàn thành nhiệm vụ, nàng cuối cùng có thể rời đi.