Mặt trời càng lúc càng lên cao, ánh nắng lan tỏa khắp bốn phía đất trời.
Tinh kỳ trong gió bay vù vù, phía dưới tinh kỳ, Hoàn Nhan Liệt Phong
toàn thân áo bào đen lẳng lặng ngồi ngay ngắn trên yên ngựa, mặc cho gió cuốn bay tà áo, thổi tung mái tóc đen, hắn vẫn trước sau thủy chung một đôi mắt đen sâu hoắc, gắt gao nhìn về phía cửa thành Túc Châu, thậm chí là không buồn chớp mắt một cái.
Thành trì Túc Châu sừng sững cửa vẫn đóng chặt, ánh nắng chiếu xuống, có chút tịch mịch lạnh lẽo.
Cuối cùng có phải là nàng không?
Hoàn Nhan Liệt Phong trong lòng không ngừng tự hỏi.
Từ sau đêm hắn bắn nàng bị thương, hắn từng phái người đi khắp nơi
tìm nàng, nhưng vẫn không có kết quả. Cũng không nghĩ rằng hôm nay phát
hiện ra nàng chính là Tuyết Sơn Thánh Nữ.
Hắn không biết vì sao bản thân lại khao khát được nhìn thấy nữ tử kia đến thế, có lẽ bởi vì hắn muốn kiểm chứng dự đoán của mình chăng?
Từng giờ từng khắc trôi qua, mặt trời hiện tại đã lên rất cao, nhưng hai cánh cửa lớn vẫn đóng kín như cũ.
Bàn tay nắm dây cương của Hoàn Nhan Liệt Phong càng lúc càng siết chặt hơn.
Binh sĩ đứng ở gần Hoàn Nhan Liệt Phong đều đã bắt đầu nhận ra sự khác thường của hắn.
Tả Hiền Vương của bọn họ có vẻ đang rất khẩn trương, điều này làm cho bọn họ có chút sửng sốt.
Vương gia của bọn họ Nam chinh Bắc chiến chưa khi nào mang vẻ mặt
khẩn trương như vậy, khiến cho bọn họ vô cùng khâm phục tinh thần ấy,
thế nhưng hiện tại vương gia thật sự là đang khẩn trương?
Thời gian trôi qua ước chừng chỉ khoảng một nén nhang, dù vậy, đối
với riêng Hoàn Nhan Liệt Phong tựa như đã qua rất lâu, hắn cuối cùng
không thể giữ kiên nhẫn tiếp nữa, quay đầu nhìn về phía Tiêu Thiết Uất.
“Tiêu tướng quân, sao lại thế này?” Hắn lạnh lùng dò hỏi, hai tròng mắt lãnh liệt nhìn về phía Tiêu Thiết Uất.
Tiêu Thiết Uất hình như cũng đã nhận ra có gì đó không ổn, hắn lệnh
cho tướng sĩ xuống dưới xem xét, rất nhanh, tướng sĩ kia đã quay trở
lại, thần sắc có chút hoảng hốt, nói nhỏ vào tai hắn: “Tướng quân, đại
sự không lành, Tuyết Sơn Thánh Nữ không thấy đâu nữa, phó tướng Lưu
Thuyền và các huynh đệ khác đều bất tỉnh trên mặt đất, hình như tất cả
đều trúng độc!”
“Cái gì?” Tiêu Thiết Uất chấn kinh, thật sự không dám tin vào tai
mình nữa, lại có kẻ to gan đến thế, không coi hắn ra gì, bắt Tuyết Sơn
Thánh Nữ đi.
Rột cuộc là chuyện gì đang xảy ra?
Hắn lại cúi đầu nhìn xuống thành.
Bên dưới ánh mặt trời đẹp mắt, Thảo Nguyên Chi Ưng tiêu sái ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa, đôi mắt nương theo ánh nắng lấp lánh sáng rực,
sẵng giọng mà uy nghiêm, khiến cho hắn không dám nhìn thẳng.
“Tiêu tướng quân, chuyện gì đã xảy ra vậy? Vì sao vẫn không thả người?” Hoàn Nhan Liệt Phong lạnh giọng hỏi.
Hắn nhanh nhạy cảm giác được trên thành lâu có chút bất thường, bàn tay siết chặt dây cương có chút run rẩy.
Tiêu Thiết Uất đè nén tâm trạng ngổn ngang, mỉm cười đáp: “Tả Hiền
Vương, chuyện là Tuyết Sơn Thánh Nữ thân thể không được tốt, hiện tại đã ngất đi. Nghĩ đến ở chỗ Tả Hiền Vương chắc không có thái y, để phòng
Thánh Nữ gặp nguy hiểm, ta đã phái người vào thành mời thái y đến xem,
Thánh Nữ sẽ đi ra ngay thôi!”
Hoàn Nhan Liệt Phong hai tròng mắt híp lại, nhanh chóng phân tích lời của Tiêu Thiết Uất là thật hay giả.
Tuyết Sơn Thánh Nữ ngất đi? Nàng bị thương, lại bị treo ở thành lâu
cả đêm, quả thật có thể ngất đi. Mà trong quân đội của mình, đúng là
không có bất cứ thái y nào, Tiêu Thiết Uất phái người vào thành tìm
người trị liệu cho nàng, cũng là chuyện bình thường.
Thế nhưng, Hoàn Nhan Liệt Phong vẫn cảm thấy có chút không đúng!
Chỉ có thể thầm khẳng định, những việc xảy ra trong hôm nay là có kẻ
đã bày ra, nhưng kẻ đứng sau chuyện này rốt cuộc là ai? Tiêu Thiết Uất
có thể là một trong những kẻ ấy không? Mà kẻ vừa nãy núp trong bóng tối
muốn ám sát Thánh Nữ, hắn sẽ buông tay dễ dàng như vậy sao?
Mục đích của bọn họ, hẳn là muốn làm cho Bắc Thương Quốc của hắn và Nam Triều bất hòa với nhau.
“Tả Hiền Vương, thái y hiện đã đến rồi, hắn đang chuẩn mạch cho Thánh Nữ, mong Tả Hiền Vương chờ thêm giây lát!”
Hoàn Nhan Liệt Phong khẽ gật đầu, hắn thật sự muốn xem, bọn họ rốt cuộc là muốn giở trò gì.
Trên thành lâu, Tiêu Thiết Uất vội vàng đi xuống, phái người vào
thành truy tìm tung tích của Thánh Nữ, đồng thời phái người mang một nha hoàn trong phủ hắn đến.
Thính Liên là nha hoàn có võ nghệ cao cường nhất trong phủ của hắn,
quan trọng là, nha hoàn này đã theo hắn đến biên quan được một thời gian khá dài, am hiểu ngôn ngữ của người Tái Bắc. Hiện tại chỉ có dùng cách
này, để Thính Liên giả làm Thánh Nữ, xoa dịu Hoàn Nhan Liệt Phong, để
hắn có thời gian đi tìm Thánh Nữ thật sự về, sau đó sẽ từ từ giải thích
với Hoàn Nhan Liệt Phong.
Nếu không làm như thế, hắn thật sự sợ sẽ khiến cho Hoàn Nhan Liệt Phong nổi giận, tiến công Túc Châu.
Cũng nhờ thuộc hạ của hắn nhắc nhở, rằng dung mạo của Thánh Nữ hiện
tại vẫn là một điều bí ẩn, nếu không hắn cũng không ra hạ sách này.
Nha hoàn Thính Liên vội vàng đi thay một bộ váy áo màu trắng loang lổ vết máu, lại dùng một cái khăn quấn quanh mặt nhằm che lại dung mạo,
theo chân mấy binh lính đi ra ngoài, ra khỏi thành.
Tiêu Thiết Uất chỉ hy vọng Thính Liên có thể kéo dài thời gian thêm
một lúc, để hắn có thể nhanh chóng tìm được Thánh Nữ thật về.
Bên dưới thành lâu, Hoàn Nhan Liệt Phong nhìn thấy nữ tử váy áo trắng loang lổ vết máu chậm rãi bước ra, lòng dâng lên một cảm xúc khó tả.
Hoàn Nhan Liệt Phong phân phó binh sĩ đến đoán Thánh Nữ, bọn họ rời
khỏi thành Túc Châu, nhưng lại dựng trại dừng chân cách ngoài thành Túc
Châu không xa.
Bên trong lều lớn, Liệt Phong lệnh cho các binh sĩ lui xuống hết, chỉ chừa một mình Thư Mã Thánh Nữ ở lại.
“Thư Mã Thánh Nữ, bản vương trong lòng có chút phiền não, chi bằng
Thánh Nữ niệm cho bản vương nghe một đoạn Phạn kinh nhằm xua đi buồn
phiền trong lòng, nhé!”
Hắn nhớ rõ lúc ở đại hội Tế Thiên, Thánh Nữ niệm Phạn kinh khiến cho biết bao kẻ say mê.
Thính Liên nghe vậy cảm sửng sốt vô cùng, nàng làm gì biết niệm Phạn kinh.
“Tả Hiền Vương, Phạn kinh chỉ có thể dùng ở đại hội Tế Thiên thôi,
ngày thường không thể tùy tiện niệm! Mong Tả Hiền Vương thứ lỗi!” Thính
Liên cố ra vẻ bình tĩnh đáp, tay lại không kềm chế được có chút run rẩy.
Giả mãi là giả, cho dù có ngụy trang thật tốt, thì cũng khó lòng tránh khỏi cảm thấy chột dạ.
Đáy mắt Hoàn Nhan Liệt Phong chợt lóe, trong trí nhớ của hắn, Vân Hề
chưa bao giờ tỏ ra sợ hãi trước mặt hắn, mà Thánh Nữ này, rõ ràng là
đang sợ hãi, cô ta không phải là nàng!
Chẳng lẽ, vừa rồi chính mình đã nhìn nhầm ư?
Hắn chậm rãi đứng dậy, đi về hướng Thánh Nữ.
Thính Liên liên tục lùi về phía sau, nói: “Tả Hiền Vương, ngài muốn làm gì?”
Liệt Phong bỗng nhiên vung tay, bàn tay nhẹ chạm vào chiếc khăn che mặt của Thư Mã Thánh Nữ.
“Tả Hiền Vương, dung mạo của Thánh Nữ không thể tùy tiện để kẻ khác
nhìn thấy, ngươi không biết ư?” Thính Liên cả gan lớn tiếng nói.
Bàn tay của Liệt Phong khẽ ngưng động, không phải vì hắn nghe được
lời kia của nàng, mà là vì trái tim hắn đang đập dồn dập, bỗng nhiên có
chút lo sợ, không dám vén lên cái khăn che mặt này. Thế nhưng, hắn vẫn
vén lên cái khăn ấy.
Một khuôn mặt xinh đẹp ngay lập tức hé ra.
Mày liễu cong cong, đôi mắt trong trẻo, bộ dạng xinh đẹp, chỉ là người này không phải là nàng.
Trong lều một trận yên tĩnh nhanh chóng thống trị, tươi cười trên môi Liệt Phong chuyển lạnh, trong nháy mắt, khuôn mặt tuấn mỹ không khác gì một cái lồng băng, ánh mắt mang theo sương lạnh bức người lan tỏa ra
ngoài.
Chẳng lẽ hắn thật sự đã nhìn lầm rồi ư? Thư Mã Thánh Nữ vốn không
phải là nàng? Dù thị giác của hắn vẫn luôn rất chuẩn xác, lần này vậy
nhưng đã nhìn nhầm?
Hoàn Nhan Liệt Phong chợt nắm lấy cổ tay của Thính Liên, giọng nói
lạnh lùng: “Nói, người mới vừa rồi ở thành lâu không phải là ngươi!”
“Tả Hiền Vương vì sao lại nói như thế? Thư Mã còn chưa kịp tạ ơn cứu mạng của Tả Hiền Vương kia mà!” Thính Liên chậm chạp nói.
“Thật là người!?” Ngón tay của Liệt Phong dừng trên cổ tay nàng, xem xét mạch đập, mạch đập rất vững vàng, không có chút dấu hiệu trúng độc
nào cả.
Ánh mắt Liệt Phong càng lúc càng lạnh hơn.
“Nếu vậy, xin hỏi Thánh Nữ, là ai đã giúp Thánh Nữ giải độc vậy?”
Liệt Phong vẫn nhớ, độc dược hắn cho Thánh Nữ uống ở đại hội Tế Thiên vốn là toái tâm, thiên hạ này ngoài hắn ra, chỉ sợ không có kẻ nào có
thể giải được.
Thính Liên ánh mắt có chút bối rối, nàng không rõ rốt cuộc Liệt Phong nói những lời này là thật hay giả, có khi là hắn đang cố ý thử nàng.
Nàng thầm suy đoán, Thánh Nữ dù cho thật sự bị trúng độc, Hoàn Nhan Liệt Phong cũng không thể biết được. Hơn phân nửa là hắn đang thử nàng.
Do dự một lúc, nàng đáp: “Ta trúng độc khi nào chứ, Tả Hiền Vương hẳn là đã nhớ nhầm!”
Ánh mắt Liệt Phong chợt lóe, lãnh khốc thế nhưng lại tựa như đang mỉm cưỡi, tóm lấy khóe miệng kẻ trước mặt.
Cổ tay đột nhiên dùng lực, nói: “Ngươi là ai? Vì sao phải giả mạo Thánh Nữ?”
Thính Liên bởi vì đau đớn nhịn không được liền kêu lên, tướng quân
nói với nàng, Tuyết Sơn Thánh Nữ vẫn luôn ở Tuyết sơn, chưa từng có ai
nhìn thấy dung mạo thật của nàng, cho nên rất khó bị phát hiện.
Không dự đoán được, nhanh như vậy đã bị vạch trần.
“Các ngươi đã đem Thánh Nữ thật đi đâu rồi?” Liệt Phong trừng mắt
nhìn Thánh Nữ giả, ánh mắt dao động mang theo sóng nước cuồn cuộn.
“Ta không biết, thật sự không biết! Nghe nói Thánh Nữ kia đã mất
tích, cho nên Tiêu tướng quân mới phái ta đến giả làm nàng.” Thính Liên
chứng kiến vẻ mặt cuồng nộ của Liệt Phong, sợ hãi đáp.
“Người đâu!” Hoàn Nhan Liệt Phong lạnh giọng gọi.
Chờ bên ngoài là La Cáp và Tử Dư vội vàng đi vào.
“Tử Dư, phái người quay trở về, truyền tin gọi tả hữu tướng quân đến
đây, mang theo binh tiếp viện.” Liệt Phong đáy mắt chốc lát như mang
theo ngọn lửa không ngừng rực cháy.