Chiếc kiệu nhỏ ở trong tầm mắt của mọi người vượt qua rất nhanh.
Hề Hề cả người thuần khiết trong y phục lụa trắng, dung nhan thanh lệ lộ ra bên ngoài, thở nhẹ ra một hơi. Ngón tay ngọc vén lên tấm mành ở
cửa kiệu, nhìn về phía thảo nguyên vô tận.
Cả phương trời um tùm cỏ cây, dưới ánh mặt trời phát ra thứ ánh sáng xanh tươi.
Bỗng nhiên một đội thiết kỵ ngân giáp từ phía Đông Nam nhanh như tên
bắn đi đến, thiết kỵ phát ra âm thanh boong boong cuồn cuộn tạo thành
một trận sóng gió xơ xác tiêu điều.
Loại không khí chúc mừng như thế này có gì đó không hợp lí.
Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì ư?
Hề Hề ra lệnh dừng kiệu lại, phân phó Ngữ Lam đi tìm hiểu.
Một khắc sau, Ngữ Lam nhanh nhẹn quay về, hồi bẩm nói: “Thánh chủ,
nghe nói Dung Phi của Tả Hiền Vương bị bắt cóc, kẻ cướp người bỏ chạy về phía Đông Nam, Tả Hiền Vương dẫn binh đuổi theo!”
Diệp Từ Dung thế nhưng bị bắt cóc.
Lần này có thể là ai? Có phải là Du ca ca của nàng đến cứu nàng không?
Nếu là Du ca ca của nàng, thật sự là quá tốt rồi, Hề Hề thật sự mong
rằng hắn có thể cứu thoát Diệp Từ Dung, người hữu tình sớm thành đôi.
Cỗ kiệu tiếp tục chậm rãi rời đi, hướng về Tuyết Sơn ở phương Bắc..
Âm thanh huyên náo phía sau càng lúc càng xa, cho đến khi không còn nghe thấy nữa.
Thay vào đó là tiếng nước chảy róc rách truyền đến, cỗ kiệu ngừng
lại, thị nữ Nhã Lục giọng vui sướng vang lên: “Thánh chủ, đến khu rừng
vắng rồi!”
Nhã Lục và Ngữ Lam là hai thị nữ bên cạnh Hề Hề, Nhã Lục tính tình hoạt bát, Ngữ Lam mặt khác lại trầm lặng.
Ngữ Lam xốc lên mành kiệu, một khu rừng rậm rạp to lớn hiện ra trước
mắt, lá cây tỏa bóng, xanh tươi lóa mắt, mang theo hơi nước mềm mại. Một dãy suối từ trong rừng chảy ra, nước suối mát lạnh trong veo. Bên bờ
suối hoa dại không rõ tên bừng nở hừng hực khí thế.
“Thánh chủ, chúng thuộc hạ sẽ vào rừng dẫn ngựa ra!” Bốn thị nữ áo trắng nâng kiệu mừng rỡ hỏi.
Khi các nàng đến đây, đã bỏ lại mấy con ngựa trong rừng, thay đổi bằng ngồi kiệu đi đến đại hội Tế Thiên.
Hề Hề gật đầu ngầm đồng ý, các nàng nhẹ nhàng bước chân vui sướng đi vào rừng.
Dù cho các nàng là thị nữ ở Tuyết Sơn, Hề Hề biết các nàng đang vui
vẻ nên không muốn ngăn cản các nàng. Nếu như chính mình không phải Thánh Nữ, nói không chừng đã cùng các nàng đạp thanh[1] đi vào trong rừng.
Giờ này hầu như mọi người trên thảo nguyên đều tụ tập ở Tế Thiên đại hội, nên nơi này không một bóng người, vô cùng yên ắng.
Hề Hề hạ mắt, người tựa vào chiếc giường bên trong kiệu nghỉ ngơi.
Ngữ Lam và Nhã Lúc đã vén lên rèm kiệu, khiến cho ánh mặt trời chiếu
rọi lên y phục của Hề Hề, y phục của nàng thuần trắng trong trẻo nhưng
lạnh lùng.
Tiếng nước róc rách tựa tiếng cười nhỏ, mát lạnh lượn lờ bên tai Hề Hề.
Bỗng nhiên âm thanh nước chảy êm tai có chút khác thường, có một chút chảy xiết, quyện vào trong gió hàn ý mang theo sự xơ xác tiêu điều.
Ngữ Lam cùng Nhã Lục khẩn trương tay nắm chặt bội kiếm.
Mấy chục hắc y nhân trong tay giữ cung nỏ không biết từ lúc nào nhảy ra từ trong rừng, vây quanh cổ kiệu của Hề Hề.
Bốn thị nữ áo trắng bị hắc y nhân bắt giữ, từ trong rừng đi ra. Các
nàng tựa hồ là bị điểm á huyệt, không thể nói chuyện, chỉ biết dùng ánh
mắt hoảng sợ nhìn Hề Hề.
Nam tử cầm đầu, hắn khoác một cái áo bào tro, ở trong gió áo bào của
hắn cuồn cuộn bay, hắn trên mặt đeo một cái mặt nạ thanh đồng điêu khắc
tinh tế tỉ mỉ.
Mặt trời rực sáng chiếu vào mặt nạ ấy, phản chiếu ra ánh sáng kim loại vô cùng rực rỡ.
Áo xám đeo mặt nạ!
Hề Hề nhận ra ngay kẻ này, đây không phải là Du ca ca của Diệp Từ Dun sao? Vì sao lúc này lại xuất hiện ở đây, hắn không phải đang đi cứu
Diệp Từ Dung ư?
Song lại nhìn một vòng cung nỏ xung quanh, Hề Hề biết, này cũng không phải tình cờ, mà là sớm đã có mai phục chu toàn sẵn.
Mai phục ở tại đây, người muốn đối phó là chính mình, hay do cung nữ của chình mình lỡ lao vào vòng vây của bọn họ?
“Thánh chủ, chúng ta làm sao bây giờ?” Nhã Lục nhẹ giọng hỏi.
“Không được hành động thiếu suy nghĩ!” Hề Hề lạnh giọng dặn dò.
“Thư Mã Thánh Nữ?” Áo bào xám cực kỳ thông thả nói, tựa như đang tinh tế thưởng thức cách xưng hô này, xưng hô như vậy giống như là trà để
uống còn hắn lại đang là người phẩm trà.
Từ trong giọng nói của hắn, Hề Hề đoán rằng, hắn cũng giống với Hoàn
Nhan Liệt Phong, chỉ tin tưởng chính mình chứ không tin tưởng thần phật.
Giờ đây, Hề Hề cơ hồ có thể khẳng định, người này hẳn là cố ý chờ mình ở đây.
“Đi theo ta một chuyến, Thư Mã Thánh Nữ.” Áo bào xám trên môi gợi nên một ý cười hờ hững, ánh mắt đen nhánh, sâu thẳm, làm cho người ta không sao nhìn thấu được.
Người này vì sao muốn bắt mình? Chẳng lẽ hắn biết ngày trước là do
mình đã ngăn cản kế hoạch cứu Diệp Từ Dung của hắn ư? Đoán là không có
khả năng đó, dung mạo Tuyết Sơn Thánh Nữ của nàng vẫn luôn là bí ẩn, trừ người ở Tuyết Sơn, vốn là chưa từng có người nhìn qua.
Cho dù từng nhìn thấy dung mạo của mình, hắn cũng không thể nhận ra
chính mình. Bởi vì ngày đó khi cứu Diệp Từ Dung, nàng vẫn luôn đội mũ
che đi khuôn mặt.
Nói như vậy chỉ có thể là bởi vì thân phận Thánh Nữ của nàng.
Hề Hề chậm rãi từ trong kiệu bước ra, cách lớp sa màu trắng, nhìn
những cung nỏ đang chờ phân phó xung quanh, nghĩ thầm, sợ rằng hôm nay
không thể toàn thây trở ra.
Ngày đó, Hề Hề cứu Diệp Từ Dung, từng cùng hắn so chiêu, biết võ công của hắn sâu không lường được, chỉ có hơn chứ không thể thua kém nàng.
Lúc này Hoàn Nhan Liệt Phong lại đang đi cứu Diệp Từ Dung, những
người khác ở thảo nguyên cũng tụ tập hết ở đại hội Tế Thiên, trông cậy
người khác tới cứu mình lúc này là không có khả năng.
Đi cứu Diệp Từ Dung?
Dương đông kích tây?
Ý nghĩ này bỗng từ trong đầu Hề Hề lóe lên, nhất thời trong lòng chợt lạnh.
Du ca ca này, xem ra không phải là một người đơn giản.
Lần trước hắn đi cứu Diệp Từ Dung, là mặc trang phục của người Hồ.
Hôm nay bắt cóc chính mình, lại là y phục Nam Triều, người này, rốt cuộc muốn gì?
Hắn nếu là Du ca ca của Diệp Từ Dung, như vậy hắn hẳn là người Nam
Triều không thể nghi ngờ. Đã là người Nam Triều, thì không nên như vậy,
này không phải là đang khơi dậy mâu thuẫn giữa Nam Triều và Bắc Thương
Quốc ư?
“Ngươi vì sao phải bắt ta?” Hề Hề lạnh giọng hỏi.
Người áo xám trầm tĩnh mỉm cười, nói: “Tất nhiên ta có mục đích của ta!”
Âm thanh của hắn so với tuyết trong gió rét còn muốn lạnh hơn vài phần, trong giọng nói mang theo một tia đùa cợt thực rõ ràng.
“Nếu ta đi cùng ngươi, ngươi có thả ra những thị nữ của ta không?” Hề hề đón nhận ánh mắt sắc bén của người áo xám nói.
Người áo xám lạnh lùng: “Tất nhiên có thể!”
“Thánh chủ, người không thể làm như vậy.” Ngữ Lam một phen túm lấy góc áo đang bay cuồn cuộn của Hề Hề nói.
“Ngữ Lam, ngươi cho rằng chúng ta có thể chạy thoát không?” Hề Hề hỏi.
Ngữ Lam nói, “Thánh chủ, chúng ta thề sống chết bảo vệ người.”
Hề Hề khẽ cười: “Ngữ Lam, không cần quá lo lắng, ta có mục đích của ta, ngươi đừng cố chấp làm gì.”
Hề Hề không thể khiến cho những thị nữ vô tội này bị giết chết.
Huồng hồ, nàng thật sự muốn biết, mục đích của người này là gì.
Hề Hề chậm rãi đi về phía người áo xám, ánh mặt trời chói mắt, soi
bóng Hề Hề cùng y phục bay phấp phới, nàng như áng mây nhẹ nhàng chậm
chạp, lại như ánh trăng cao thượng.
Ánh mặt trời từ phương xa cao vời vợi rơi xuống, dịu dàng hắc lên y
phục thuần trắng, cả người nàng như được bao phủ bởi một tầng sương mù
thanh khiết thành một vầng sáng.
Nàng liền như vậy lẳng lặng đứng trước nam nhân đang đeo mặt nạ, thản nhiên mở miệng: “Ta sẽ đi theo người, thỉnh cầu ngươi buông tha cho các thị nữ của ta!”
Giọng nói mềm mại khó lòng kháng cự, bướng bỉnh kiến định cất lên.
Phía sao lớp mặt nạ, đôi ngươi đen chợt lóe xao động pha cùng sự
thưởng thức, hắn môi mỏng hơi nhếch lên, vẽ ra một đường cong duyên
dáng: “Thư Mã Thánh Nữ, không hổ là nữ nhân lương thiện nhất thảo
nguyên, tại hạ vô cùng bội phục.” Nói xong, hắn vươn tay lên, rồi nhẹ
nhàng vỗ tay tán thưởng.
Hắc y nhân phía sau, y lệnh lập thức thả ra những thị nữ, giải huyệt đạo cho các nàng.
Mấy thị nữ lập tức chạy vội đến bên cạnh Hề Hề, vây quanh nàng, lo lắng nói, “Thánh chủ, người không thể đi theo bọn họ!”
Nhìn thấy những khuôn mặt xinh đẹp trước mắt, lại nhìn thấy những nỏ tiễn xung quanh các nàng, Hề Hề lắc lắc đầu.
Đây là các tỷ muội đã cùng nàng lớn lên, bao nhiêu sinh mệnh trẻ tuổi như thế, thật không đáng phải ngã xuống lúc này.
“Thư Mã Thánh Nữ, ngươi đổi ý rồi sao?” Áo bào xám kia vốn đã nhảy lên lưng ngựa, quay đầu nhìn xuống các nàng.
Tuy hắn đang đứng dưới bóng râm, tuy nói không thể nhìn rõ khuôn mặt
của hắn, nhưng Hề Hề vẫn có thể cảm giác được hàn ý lạnh như băng phát
ra từ cơ thể hắn.
Hề Hề lạnh lùng cười, cơ thể nhẹ nhàng nhảy lên lưng ngựa.
“Thánh chủ, không được đâu!” Mấy thị nữ buồn bả nói.
“Thư Mã Thánh Nữ, xem ra phải điểm lại huyệt đạo của các nàng, ngươi
chắc không ngại chứ!” Nam tử đeo mặt nạ vừa nói xong, thân hình liền lập tức nhảy lên, như một con chim to lớn, vung cánh một cái, liền điểm vào huyệt đạo của Ngữ Lam, Nhã Lục, cùng bốn thị nữ áo trắng.
Thân thủ cực kì mau lẹ, thủ pháp lại cực kì chuẩn xác.
Tiếp theo hắn lại ra lệnh cho các hắc y nhân bên cạnh, “Đem các nàng vào trong rừng cây!”
Hắn y nhân theo lời hắn làm theo.
Hề Hề ngồi ngay ngắn ở trên lưng ngựa, không hề động đậy cũng không nói chuyện.
Nàng tự nhiên hiểu được dụng ý của hắn, chính là tránh cho Ngữ Lam và Nhã Lục đi tìm viện binh. Mười hai canh giờ sau, nguyệt đạo sẽ tự động
được phá giải, khi đó có muốn đi tìm viện binh, bọn họ cũng đã đi rất
xa.
Điểm huyệt so với việc các nàng phải bỏ mạng vẫn là bị điểm huyệt tốt hơn, Hề hề tự giễu nghĩ ngợi.
Nam tử mặt nạ hiển nhiên không đoán được Hề hề sẽ bình tĩnh như thế,
có chút kinh ngạc liếc nhìn Hề Hề một cái, kế tiếp liền ra lệnh: “Khởi
hành!”
Đoạn người giục ngựa phi nhanh, hướng về phía Tây mà đi.
—-
[1] Đạp thanh: Mùa xuân có lễ đạp thanh, tức dẫm lên cỏ. Nam nữ thường nhân dịp này để đi du xuân