Khanh Mỵ Thiên Hạ

Chương 41: Đánh cờ trên đỉnh núi




Tuyết sơn kéo dài, một ngọn núi tuyết vô cùng hùng vĩ tráng lệ, thẳng tắp chọc thủng tầng tầng mây xanh.

Tế Yêu như một cái vòng eo nhỏ của người mỹ nhân, khoan thai mà đứng, trong đêm tối trông thật nhỏ bé nhưng thật ra lại là một ngón núi rất hiểm trở.

Trên đỉnh Tế Yêu, bầu trời sáng rực, mây bay lượn lờ. Ngọn núi cao như thế, liền ngay cả vượn và khỉ cũng không thể leo lên được đừng nói là con người.

Chỉ là nơi đây thật sự có người.

Tất cả đều là màu trắng như tuyết, chỉ có một cái thềm đá làm bằng ngọc lưu ly, nhưng hầu như vẫn là một màu trắng, cơ hồ làm cho người ta hoài nghi ở đây không còn màu sắc gì khác.

Nếu không nhìn kĩ, rất khó phát hiện ra, dưới gốc cây mai ở kia, có hai người đang ngồi ngay ngắn ở một cái bàn đá.

Đó là một lão bà bà mái tóc bạc trắng, áo bào cũng màu trắng, cả người cao quý thanh tao.

Mái tóc trắng chải thành búi tóc vân kế đơn giản, được trâm ngọc cố định sau đầu, nhìn qua thanh khiết mà xinh đẹp.

Người bên trái khuôn mặt bà rải rác nếp nhăn, tựa như đã trải qua vố số bi thương của cuộc đời, mặt khác lại giống những dấu vết to lớn của cuộc đời để lại, thế nhưng lại có thứ gì đó không thật lắm.

Bà nhặt lên một quân cờ đen, ở bàn cờ hạ xuống, đôi mắt màu tím chứa đựng ưu tư nhìn về phía bà bà đang ở đối diện: “Thánh Sư, thương tích của Hề Hề khôi phục như thế nào?”

Bà bà hay người bên phải được gọi là Thánh Sư nhẹ nhàng cười, vẻ mặt liền dừng không được dậy nên những nếp nhăn, bà hạ xuống một quân cờ trắng, nói: “Miệng vết thương đã khép lại, không còn đáng lo nữa. Băng Toàn, nếu lo lắng như thế, vì sao không tự mình đi gặp nàng? Chẳng lẽ sợ nàng nhìn thấu lòng ngươi sao?”

Trong giọng nói thầm trâm của bà không giấu được vẻ già nua thế nhưng lại không hiểu vì sao khiến cho lòng người an ổn.

Bà bà tên Băng Toàn bên trái không tự chủ được xoa xoa trán, sờ soạn lên những nếp nhăn của mình, nhẹ giọng nói: “Đã mười năm không gặp, nàng dù sao cũng đã lớn rồi, không còn là đứa bé bảy tám tuổi nữa.”

Giọng nói của Băng Toàn bà bà nghe rất thanh nhã, cùng với vẻ mặt dày đặc nếp nhăn kia có chút không hài hòa.

“Cũng bởi vì nàng đã lớn, thứ không thể thừa nhận cũng đã có thể thừa nhận, ngươi cần gì phải cố chấp giấu giếm?”

“Vẫn là nên chờ thêm một thời gian nữa!” Băng Toàn bà bà ánh mắt ảm đạm, do dự hạ xuống một quân cờ.

Gió núi lại nổi lên, thổi tung cánh hoa bạch mai, bạch mai óng ánh trong suốt như tuyết, xoay tròn rơi đầy trên đầu vai hai người.

Núi cùng hang tận vắng vẻ, chỉ nghe xa xa tiếng hát Liên Hoa Lạc hí khúc[1] giống như tiếng hạt thông rơi xuống đất.

Thánh Sư bà bà cầm lên một quân cờ trắng, nhưng thật lâu sau đó cũng không có hạ cờ, bà chỉ thản nhiên thở dài, thâm trầm nói: “Ta cuối cùng lại thua rồi, thật sự là ý trời!”

Đôi mắt tím của Băng Toàn bà bà lóe sáng, giống như ánh sáng của nắng chiếu gọi vào ngọc lưu ly, vô cùng lóng lánh rực rỡ.

“Thánh Sư, một khi đã như vậy, kia đánh cược…”

“Yên tâm! Ta sẽ thực hiện, Hề Hề vốn là người được chọn để trở thành thánh nữ, chính là ta không đành lòng mà thôi, ngươi đã kiên quyết như thế, ta làm sao không làm cho được, chỉ là thật đáng tiếc cho Hề Hề.”

“Nàng nhất định sẽ cảm thấy vui vẻ, chỉ cần trở thành thánh nữ, nàng sẽ rời xa tình cảm, không bị tình cảm quấy nhiễu nữa.”

“Băng Toàn, đã nhiều năm như vậy, nhưng vì sao vẫn chưa thông suốt.”

“Thánh Sư, người muốn ta thấu suốt như thế nào đây, nếu không phải ta đúng lúc đuổi tới, Hề Hề sớm không sống được. Hiện giờ, tiểu tử kia lại ở thảo nguyên tìm nàng, người nói ta làm sao thấu suốt được, ta không thể để Hề Hề đi lại vết xe đổ của ta.”

Thánh Sư khẽ lắc đầu, nói: “Một chữ tình, vốn là không thể né tránh, Băng Toàn, ngươi trốn tránh nhiều năm như vậy, ngươi thật sự đã có thể quên hắn?”

Băng Toàn ánh mắt buồn bả, ngón tay khẽ phủi xuống cánh hoa trên vai áo, môi đỏ mọng mím lại, trầm mặc không nói, giống như núi đá bị phong hoa. (ý nói chai lì)

Ban đêm.

Sao trời giống như treo ngược giữa biển cả, một bầu trời âm trầm thăm thẳm phủ màu xanh đen.

Trăng sáng nổi bật giữa nền trời, tĩnh mịch lạnh lẽo gọi xuống Tuyết Sơn, gọi xuống Thánh hồ yên tĩnh.

Mặt nước như một chiếc gương sáng phản chiếu hình dáng của thánh nữ, lại giống như đôi mắt trong suốt của người mỹ nhân. Ở trời đêm tịch mịch lạnh lẽo, dập dờn mê đắm trong làn khí mông lung.

Vân Hề Hề ngâm mình trong hồ nước, mái tóc xõa dài nổi trên mặt nước, như mặc liên bừng nở, xinh đẹp tuyệt trần.

Thánh hồ luôn luôn ấm áp như thế, giống như vòng tay của mẫu thân, luôn rất ấm áp.

Mẫu thân, tình cảm mẫu tử rốt cuộc là gì?

Hề Hề không biết, bởi vì nàng chưa từng được cảm nhận qua. Cả đời này, nàng chỉ có bà bà. Chỉ là hiện tại bà bà cũng không bên cạnh nàng.

Thánh Sư nói, đêm đó, là bà bà cứu nàng.

Mười năm, từ ngày nguyện ý cùng bà bà đến Tuyết Sơn, sau ấy nàng đã không còn nhìn thấy bà bà nữa.

Nàng xuống núi đi tìm bà bà, lại thiếu chút nữa đã mất mạng, cuối cùng lại là bà bà cứu nàng, chỉ là, bà bà cũng không chờ nàng tỉnh lại đã lại rời đi.

Vì sao chứ?

Vì sao không gặp mặt nàng một lần?

Hề Hề thật sự không hiểu!

Chẳng lẽ bà bà có chuyện gì phải làm sao, mà chuyện ấy so với nàng còn quan trọng hơn?

Hề Hề thần sắc ảm đạm, sóng mắt trong trẻo, chất đầy ưu tư.

Không biết vì sao, từ lúc quay trở về, liền trở nên đa sầu đa cảm, Hề Hề tự giễu cười, tay có chút nhẹ phẫy mặt nược, sốc lên một mảnh bọt nước màu trắng, dưới ánh trăng, lóng lánh như một vòng trân châu.

Ngực phải bỗng nhiên truyền đến một chút đau đớn, làm cho Hề Hề hơi nhíu mày, đúng là không cẩn thận đã động đến miệng vết thương.

Mấy ngày nay, mỗi ngày vết thương thường đau một chút, mà mỗi lần như thế Hề Hề trong lòng lại thầm mắng Hoàn Nhan Liệt Phong.

Chỉ là mỗi lần nàng mắng hắn, vết thương lại càng đau hơn, không biết là do miệng vết thương chưa lành, hay vốn là do đau ở trong lòng.

Nếu, gặp lại hắn, nàng nghĩ không muốn phải day dưa với hắn quá nhiều nữa.

Hề Hề tay phải khẽ xoa miệng vết thương, tay trái trượt xuống mặt nước, bơi đến trên bờ, mặc lại váy áo màu trắng lên người.

Ánh trăng cực kỳ mông lung, Hề Hề ngồi ở tảng đá, bóng dáng mỏng manh như có như không, giống như tiên tử hạ phàm lưu lạc.

Dưới ánh trăng, hơi nước vờn quanh mặt hồ, không ngừng lượn lờ.

“Cô nương, Thánh Sư đã truyền khẩu dụ, tân thánh nữ, đã quyết định sẽ chọn cô nương tiếp nhận!” Thị nữ tên Ngữ Lam không tiếng động tiêu sái tiến đến bên cạnh Hề Hề nói.

Lông mi Hề Hề nhẹ nhàng run rẫy, sắc mặt có chút kinh ngạc, nàng biết, Thánh Sư vốn đã muốn chọn nàng làm thánh nữ, chỉ là không có ép nàng.

Hiện giờ, vì nguyên nhân gì, cuối cùng kiến quyết chọn nàng?

Hề Hề trong lòng kỳ thật không thật sự muốn trở thành thánh nữ.

Bởi vì Hề Hề vẫn nhớ rõ, những thánh nữ tiền nhiệm trước, đều có một lời thế, lời thế ấy đa khiến nàng rung động, nên đến hôm nay nàng vẫn luôn nhớ rõ lời thề kia.

Vì an bình của người dân ở thảo nguyên, cả đời vứt bỏ hạnh phúc của mình. Lòng, hiến dâng thần phật, cuộc đời vĩnh viễn cũng không động tình, trừ khi tuyết sơn sụp đổ.

Cuộc đời vĩnh viễn cũng không động tình, trừ phi Tuyết Sơn sụp đổ!

Con người, có thể không động tình sao?

Mà Tuyết Sơn ngàn năm sừng sũng, lại có thể nào sụp đổ?

Nàng có thể không động tình sao?

Vết thương trên ngực lại có chút phát đau.

Tuyết Sơn thánh nữ.

Chính mình cuối cùng lại phải làm Tuyết Sơn thánh nữ, Hề Hề theo trên tảng đá đứng lên.

Gió núi thổi mạnh, bóng đêm ngấm vào sâu bên trong.

Hề Hề nhìn vầng trăng sáng trên bầu trời, nàng đứng bất động, chỉ có bạch y trong gió không ngừng tung bay.

“Người nay không thấy cổ nguyệt, nay nguyệt từng chiếu cổ nhân.”[2] Hề Hề nhẹ nhàng nỉ non.

Trên đỉnh đầu nàng vầng trăng sáng, xem hết tang thương của thế nhân, từ thăng trầm đến mất đi, cũng không chút động lòng.

Chính là nàng có thể hay không cũng giống như vầng trăng sáng kia, đối mặt tình cảm, vĩnh viễn — không động lòng.