Hề hề ngẩng đầu nhìn sắc trời, biết trong chốc lát tuyết sẽ không thể
dừng ngay được. Hơn nữa, với cái đà tuyết rơi như vậy thì chắc sẽ có một trận bão tuyết.
Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trời đất một màu trắng xóa, không biết họ
rốt cuộc đã đi bao xa, chỉ sợ trong nhất thời, họ không thể quay trở về
thành nữa. Chính vì thế, chỉ có thể tìm một nơi để chú tạm một lát.
Vì vậy, Hề Hề lạnh lùng gật đầu, đi theo sau Hoàn Nhan Liệt Phong, hướng về một dãy núi cách đó không xa.
Đối với nơi này, Hoàn Nhan Liệt Phong hiểu rõ trong lòng bàn tay, chỉ
chốc lát liền dẫn Hề Hề đến một sơn cốc tĩnh mịch. Bên trong cốc sâu
thẳm mà yên tĩnh, những bông tuyết lẳng lặng rơi đầy trời.
Hai người dắt ngựa đi tới một chỗ khuất gió trong cốc. Hai con Đào Hoa
mã vốn trời sinh một đôi, ở trong động ra sức phát ra tiếng phì phì
trong mũi, vành tai và tóc mai không ngừng va chạm, dụi đầu vào nhau.
Hề hề gạt đi tuyết đọng trên người, chỉ sợ khi tuyết tan ra sẽ thấm ướt y phục. Quay đầu lại phía sau thấy trên người Hoàn Nhan Liệt Phong một
màu trắng tinh khiết, ở bên trong động u tối lóe ra ánh bạc, không có
một mảnh tuyết bám vào.
Dù cho y phục hoa lệ so với áo vải tầm thường vẫn luôn có sự khác biệt,
thì Hề Hề vẫn nguyện chỉ mặc áo vải tầm thường chứ không hề muốn khoác
lên bộ y phục bằng lông cừu hoa lệ kia, nó làm cho nàng nghĩ đến ánh mắt ai oán của vố số những con vật nhỏ đáng thương.
Hoàn Nhan Liệt Phong thấy Hề Hề sắc mặt lãnh đạm đứng bất động ở cửa
động, thân ảnh nhỏ bé thanh lịch tao nhã, không nhịn được vừa nhìn lại
muốn nhìn thêm nữa.
Xinh đẹp như vậy, chẳng thể trách được nhị đệ và tam muội luôn xem trọng hắn. Nếu không phải biết hắn là người trong lòng của Từ Dung công chúa, chỉ sợ mình cũng sẽ đối với hắn không chút cảnh giác.
Hoàn Nhan Liệt Phong từ trong tay áo lấy ra một cái khăn màu trắng, nhẹ
lau đi tuyết vương trên mặt, sau đó môi vẽ nên một cái cười, đem khăn
đưa tới trước mặt Hề Hề.
Hề Hề cảm thấy Hoàn Nhan Liệt Phong không còn thâm trầm lãnh khốc như
trước kia, trên mặt còn mang theo nụ cười tao nhã, thế nhưng nàng lại
không biết nụ cười đó có mấy phần là thật, mấy phần là giả.
Trong chốc lát nàng có chút do dự, cuối cùng cũng quyết định không nhận
chiếc khăn kia mà tự dùng tay của mình lau đi tuyết trên mặt, tuy nhiên
nàng dùng sức có hơi mạnh, thương tổn do gió rét trên mặt đã lành giờ
đóng thành mày, bởi vì vậy mà chốc ra lộ ra phần da thịt non trắng mịn
nhẵn nhụi của nàng.
Khuôn mặt trắng trẻo xinh đẹp kia như mang theo ánh sáng cắt xé màng đêm u ám trong hang động đập vào mắt Hoàn Nhan Liệt Phong. Giống như ánh
mặt trời lộng lẫy lúc bình minh, một đường đi thẳng vào trái tim hắn,
làm cho hắn trong lòng rất không hiểu mà rung động.
Khuôn mặt Hề hề bị dính tuyết, tựa như một đóa sen trắng thấm sương, ở
bên trong động u ám bỗng nhiên nỡ rộ. Hàng mi cùng chân mày bị nước
tuyết thấm ướt, càng trở nên xinh đẹp thanh nhã.
Ánh mắt của Hoàn Nhan Liệt Phong trong chốc lát trở nên mơ màng, hắn khẽ nheo mắt lại, nhớ tới vừa rồi ở trên đài cao, tư thế của Hề Hề phóng
khoáng mà xinh đẹp, môi mỏng nhếch lên, khẽ cười nói: “Không biết Vân
công tử học võ công từ môn phái nào? Chiêu thức lại có thể tao nhã như
vậy.”
Hề Hề trong lòng trấn động, rồi đón nhận ánh mắt sắc bén của Hoàn Nhan
Liệt Phong, lạnh lùng nói: “Võ công Trung Nguyên hầu như đều có những tư thế khoa chân múa tay phiền phức như thế. Nếu như gặp phải đối thủ lợi
hại thật sự sợ là không thể nào dùng được.”
Hoàn Nhan Liệt phong mỉm cười nói: “Vân công tử luôn khiêm nhường như
vậy, chỉ có điều nói cũng phải, Trầm Phong nếu không bởi vì những tư thế xinh đẹp kia của ngươi, có lẽ cũng không dễ dàng thua như vậy. Dáng vẻ
của ngươi thật sự là mê hoặc không kém gì các nữ tử.”
Hề hề sửng sốt, biết hắn đã bắt đầu hoài nghi thân phận của mình, nhưng
không ngờ hắn lại mở miệng dò xét như thế, nàng đè xuống hoảng loạn
trong lòng, mỉm cười nói: “Tả Hiền Vương, ngươi nói đúng rồi, võ công
của ta xuất phát từ một tiên phái của Trung Nguyên, quả thực thân pháp
phiêu dật như tiên.”
“Xuất phát từ tiên phái?” Vẻ mặt Hoàn Nhan Liệt Phong suy tư, nói: “Bản vương chưa từng nghe qua!”
Đây là ta trong lúc nhất thời ta mới nghĩ ra, ngươi dĩ nhiên chưa từng nghe qua, Hề Hề trong lòng thầm nghĩ.
Hoàn nhan liệt phong đưa tay cởi y phục hoa lệ khoác trên người xuống,
thâm trầm mà quỷ dị cười: “Vân công tử thật sự rất có sức hấp dẫn, chẳng trách lại có thể mê hoặc được Dung phi của ta, ngay cả nhị đệ và tam
muội của bản vương cũng coi trọng người, thật không đơn giản chút nào.”
Hoàn Nhan Liệt Phong quỷ di cười thâm sâu, làm cho hề hề có chút không
hiểu được. Nhưng theo bản năng trong lòng không khỏ giật mình, thầm kêu
không tốt.
Vậy mà vẫn chậm một bước, áo lông hồ cừu màu trắng, mang theo hơi lạnh thấu xương nhanh như gió phủ xuống đầu Hề Hề.
Hề Hề muốn nhẹ nhàng né tránh, nhưng lại không nghĩ lại ngã phải vào
vòng tay của Hoàn Nhan Liệt Phong, tấm lưng bị đôi tay của hắn chế trụ,
Hề Hề bị cánh tay cùng hơi thở của một nam tử xa lạ bao phủ ôm lấy,
khiến cho nàng trong lòng ngực không ngừng căng thẳng, nhưng lại có một
cảm giác xen lẫn trong đó chính là sự yên ổn bình yên.
Điều này khiến cho nội tâm của Hề Hề bối rối vô cùng, nàng ra sức đẩy
hắn ra, lại không cách nào thoát khỏi sự ôm ấp của hắn. Càng không thể
tưởng tượng được hắn lại bỗng nhiên làm như vậy, thật sự là một tên tiểu nhân không hơn không kém.
Không biết là bởi vì tức giận hay xấu hổ mà khuôn mặt Hề Hề ửng đỏ cả
lên, trông như thoa lên một lớp phấn hồng, khiến nàng càng trở nên diễm
lệ hơn.
Ngón tay thon dài của Hoàn Nhan Liệt Phong chậm rãi lướt nhẹ trên gương
mặt Hề Hề, âm thanh trầm thấp mị hoặc ở ngay bên tay nàng vang lên, bởi
vì dựa vào người hắn quá gần, hơi thở của hắn không ngừng phả ra bên tai Hề Hề, mang đến cho nàng một cảm giác tê dại đến ngây người.
“Làn da của ngươi đúng là xinh đẹp hơn bình thường!”
Hề Hề cảm giác như đang bị lăng nhục, sự phẫn nộ làm cho đôi môi nàng
run run, mất bình tĩnh, căm giận nói: “Ngươi đang làm cái gì? Ngươi dám
đối xử với ta như vậy!”
Vì quá mức phẫn nộ, lại vô cùng bối rối, giọng nói của Hề Hề cũng trở nên không kiềm nén nữa.
Hoàn Nhan Liệt Phong cười tà, mắt sáng khẽ chớp, miễn cưỡng nói: “Ngươi
không vui sao? Có gì mà phải tức giận như vậy, ngươi cũng đâu phải là nữ tử, chắc ngươi không biết, ngữ khí của ngươi vừa rồi của ngươi âm điệu
thật sự là có chút…”
Những lời này giống như ngọn lửa châm lên ngồi nổ giận dữ của Hề Hề,
nàng dùng toàn lực giẫy giụa ra khỏi cái ôm của hắn. Nhưng một lần nữa
lại dùng quá sức, có chút không thể thu lại thế, liền chật vật ngã sấp
trên đất.
Mặt đất lại vốn rất lạnh lẽo, cái rét ấy theo bàn tay thấm vào lòng Hề
Hề, làm cho suy nghĩ của Hề Hề trong một thoáng bình tĩnh hơn.
Nàng quay đầu nhìn vào ánh mắt sâu thẳm của Hoàn Nhan Liệt Phong, ánh
mắt ấy không ngừng cẩn thận tinh tế đánh giá nàng. Ấy mắt như nhìn xuyên qua y phục, thấu tỏ cả linh hồn của nàng.
Ánh mắt cứ liên tục nhìn chằm chằm nàng mang theo sự nghi hoặc hồi lâu, Hề Hề trong lòng sợ hãi, đồng thời cũng chợt lạnh.
Nàng không chút nghi ngờ, tên ác ma này, tên thảo nguyên chủ này, kế
tiếp nhất định sẽ xông đến, cởi hết y phục của nàng, để chứng thật cho
cái suy đoán trong đầu hắn.
Làm sao bây giờ?
Nàng phải tìm cách ngăn chặn hắn, nàng tuyệt đối không thể để lộ thân
phận nữ tử lúc nàng, bởi vì nếu như vậy Diệp Từ Dung sẽ không thể bỏ
trốn được, mọi cố gắng mấy hôm nay cũng đều sẽ trôi theo dòng nước.
Nghĩ đến đây, Hề Hề lạnh lùng cười, từ dưới đất tao nhã đứng dậy.
Trong tâm mang theo áp lực dữ dội, nhưng lại ra dáng giống một nam tử,
dùng tay áo phủi đi lớp bụi dính trên ngực áo, rồi vỗ vỗ tay, sau đó đón nhận ánh mắt lạnh băng lợi hại của Hoàn Nhan Liệt Phong, mỉm cười sắc
bén: “Vân mỗ cũng không biết phải nói thế nào đây… Thảo Nguyên Chi Ưng,
thảo nguyên anh hùng mà người người kính ngưỡng, thế nhưng thật sự chỉ
là một tên đoạn tụ? Khó trách vì sao Liệt Ảnh công chúa lại nói ta là
nam sủng của ngươi. Vốn dĩ đúng là có hẳn nguyên nhân!”
“Ngươi nói cái gì?” Hoàn Nhan Liệt Phong lớn tiếng nói.
Một câu này đúng là đủ sức mạnh đem sự chú ý của Hoàn Nhan Liệt Phong từ trên người Hề Hề dời đi nơi khác.
Đoạn tụ? Nam sủng!?
Nhìn thấy ánh mắt lãnh lẽo của Hoàn Nhan Liệt Phong phát ra hoa lửa, Hề
Hề biết lời nàng vừa nói đã chạm đến chỗ nhạy cảm của hắn.
Một nam tử bình thường nhất định sẽ vô cùng tức giận khi bị người khác
nói là kẻ đoạn tụ, huống chi lại là một kẻ ngạo khí gấp mười lần người
bình thường như Hoàn Nhan Liệt Phong.
Vì đã thành công phân tán suy nghĩ của hắn, nên Hề Hề quyết định trêu
tức hắn thêm chút nữa, nàng khẽ cười nói: “Ta biết… Chuyện này có chút
khó nói ra, cùng lắm, ta sẽ thay ngươi giữ kĩ bí mật này, kỳ thật như
vậy cũng có sao đâu, cũng không phải chưa từng có ai như vậy.”
Nhìn thấy ánh mắt Hoàn Nhan Liệt Phong ngày càng rét lạnh hơn, Hề Hề lại tiếp tục nói: “Thật ra các quý tộc Nam Triều, đều sẽ phụng dưỡng luyến
đồng nếu có, thậm trí là công khai bí mật, tuy nói đây là ở Tái Bắc,
chuyện như vậy rất hiếm, nhưng cũng không phải là không có, chỉ trách ta vô tình để lộ ra gương mặt giống nữ nhân của mình. Nếu không do ta đã
có Từ Dung, có lẽ ta sẽ… ta sẽ…” Hề Hề cố ý kéo dài ra giọng điệu của
mình, ra vẻ hết sức mờ ám.
“Câm miệng!” Hoàn Nhan Liệt Phong lạnh giọng, tựa như chính mình cũng khuynh hướng này mà buồn rầu.
Hắn là tình lang của Diệp Từ Dung, chính mình sao có thể có ý nghĩ không an phận với hắn chứ, Nam Triều Hán tử lớn lên sẽ xinh đẹp tuyệt trần,
chính mình cũng không phải không biết, mới vừa rồi thế nhưng lại ôm hắn. Hiện giờ lại còn bị hắn chế nhạo.
Hoàn Nhan Liệt Phong rút ra bội kiếm bên hông, ánh sáng lạnh lùng nhưng
trong trẻo lóe lên, tạo thành tầng tầng mũi nhọn rét lạnh bên trong hang động.
“Rút kiếm đi, chúng ta sẽ so tài ngay bây giờ, nếu ngươi thắng, liền sẽ
cho ngươi mang Diệp Từ Dung càng xa càng tốt, đừng cho bản vương nhìn
thấy mặt ngươi nữa. Nếu là ta thắng, đời này ngươi cũng đừng mơ tưởng sẽ nhìn thấy ánh mặt trời thêm lần nào nữa.”
Mục đích đã đạt được, Hề Hề đè nén ý cười, lạnh lùng nói: “Tốt thôi, rút kiếm đi.”
Không khí trong sơn động bỗng nhiên trở nên khẩn trương hẳn lên, hai thanh kiềm cùng lúc được rút ra khỏi vỏ.
Trong hang động rộng lớn âm thanh duy nhất chính là tiếng kêu to của đôi Đào Hoa mã.
Kiếm quang màu xanh bỗng nhiên lóe lên, hai bóng người chiến cùng một chỗ.