Tuyết sơn, đêm rét.
Trái ngược với tiếng chém giết ồn ào ngoài thành Hô Nhi Đặc, nơi này
đương là một thế giới khác. Yên tĩnh đến nỗi có thể nghe thấy tiếng gió
thổi qua mấy phiến hoa tuyết, xung quanh chỉ một màu trắng.
Chỗ này có mấy gốc mai cổ thụ, sừng sững đứng dưới ánh trăng, hoa mai trắng nở rộ trong gió, tản ra hương thơm thanh khiết.
Hề Hề đứng dưới bóng cây, mặc cho gió xuân thổi bay quần áo, nàng
đứng lặng không nhúc nhích. Nàng đã đứng ở đây rất lâu rồi, lâu đến nỗi
ánh trăng dường như đông cứng trên áo nàng, lâu đến đầu vai phủ đầy cánh hoa tàn.
Mặt nàng tái nhợt không chút máu, giống như núi băng, đôi mắt đen láy của nàng chất đầy ưu thương, chốc chốc lại nhìn về phía Đông Nam thành
Hô Nhi Đặc.
Tuy rằng không nghe thấy, cũng không thể nhìn thấy, nhưng nàng đã
nhận được tin của thám tử, rằng nơi đó đang xảy ra một trận chiến tàn
khốc.
Làm Tuyết Sơn Thánh Nữ, sợ nhất chính là chuyện này, nhưng rồi nó cuối cùng cũng xảy ra.
Đó là chiến tranh.
Chiến tranh khắc nghiệt!
Bàn tay siết chặt cành mai của Hề Hề run lên nhè nhẹ, sắc mặt thê
lương khiến người khác thật đau lòng, đau buồn nồng đậm dường như tràn
ra từ đôi mắt sâu thẳm của nàng.
Khi nghe tin chiến tranh bùng nổ, nàng chỉ hận không thể chạy ngay
đến nơi đó, không tiếc giá gì ngăn cản cuộc chiến này. Chỉ là nàng không thể, nàng biết người kia là hai kẻ ý chí rất bền bỉ kiên định, một khi
đã quyết chuyện gì, sẽ không dễ dàng thay đổi. Cho dù nàng đi, cũng
chẳng thay đổi được gì, nhưng đã có sẵn kế hoạch, nàng sau cùng vẫn phải đánh cược một lần.
“Thánh chủ! Thám tử hồi báo, Hàn Tuần và Hoàn Nhan Liệt Phong đều đã
phái người đến Tuyết Sơn, hiện tại bọn họ đi đến chân núi.” Một tỳ nữ đi đến bên cạnh Hề Hề, thấp giọng bẩm báo.
Cơ thể Hề Hề khẽ run lên, giống như chợt tỉnh mộng.
Cũng cùng cũng đến.
Nàng biết Lãnh Nguyệt phái người đến có mục đích gì, cũng hiểu rõ ý
đồ của Liệt Phong, chỉ là nàng không thể đi theo ai trong số hai người
bọn họ.
Bởi vì như vậy chẳng thể giải quyết được vấn đề, ngược lại càng khiến cho mọi thứ nan giải hơn.
Hề Hề ngoái đầu nhìn lại, màn đêm yên tĩnh, ánh trăng rét lạnh phủ
đầy núi tuyết, lóe ra ánh sáng thuần khiết. Mùa đông này tuyết rơi thật
nhiều, là lần tuyết rơi dày nhất suốt nhiều năm qua, tuyết rơi trên núi
cao bằng chiều cao của một người.
Hề Hề nhìn tuyết động quanh núi, môi bỗng nhiên hiện ra một nụ cười
ảm đạm, vươn ngón tay khẽ phủi mấy cánh hoa rơi trên vai áo, ít tuyết
đọng lại trên đầu ngón tay tản ra mùi thơm thanh khiết.
“Xin lỗi!” Nàng thấp giọng nhìn cánh hoa mai nói, giống như đang nói với người nào đó.
Rồi bỗng nhiên xoay người, giọng điệu kiên định nói với tỳ nữ bên cạnh: “Theo ta đi gặp Thánh Sư!”
Hai bóng dáng nhanh nhẹn rời khỏi đỉnh núi, đi về phía Thánh điện.
Gió lướt qua, tàn tuyết bạch mai bay loạn như mưa.
La Cáp trải qua một quãng đường xa, hiện tại cũng không rõ đã là lúc
nào, nhưng cuối cùng cũng đến chân Tuyết Sơn. Mọi người ngẩng đầu nhìn
lên, không khỏi sợ hãi trước tạo hóa thần ký.
Tuyết Sơn cõng trên lưng bầu trời trắng xám, sừng sững đâm thủng tầng mây, hiểm trở kỳ bí. Mây trắng tầng tầng, vờn quanh sườn núi.
Thị vệ phía sau kêu thất thanh: “Tuyết lở, tuyết lở!” Trong âm thanh
của bọn họ mang theo sự hoảng sợ kinh hãi, theo bản năng tất cả đều lùi
lại phía sau.
Tuy từng nghe nói qua, nhưng La Cáp vẫn chưa từng tận mắt chứng kiến
tuyết lở, hiện tại nhìn thấy Tuyết Sơn đang gãy đôi từng tầng, tiếng
băng vỡ vang lên răng rắc, các khối băng lớn không ngừng trượt xuống.
Lúc ban đầu vẫn còn chầm chậm, sau càng lúc càng nhanh, hệt như sơn
thần cởi xuống tấm áo choàng trắng, lại giống như cưỡi mây đạp gió, gào
thét thất thanh đổ ập xuống chân núi.
Cảnh tượng này thật khiến lòng người chấn động, tựa như sương
trắng che khuất tầm mắt, bọn họ kêu gào sợ hãi, chạy như điên về phía
chân núi, may mà bọn họ vẫn chưa lên núi, nếu không, thế gì cũng bị bão
tuyết nuốt chửng.
Tựa hồ đã qua rất lâu, nhưng cũng bất quá là mới chớp mắt, núi băng
đã sụp đổ trượt xuống chân núi, bởi vì núi tuyết biến đổi, nên tốc độ
trượt của băng cũng giảm dần xuống, vẫn mang theo uy lực rất kinh người.
Nhóm người La Cáp bỏ chạy kịp thời, nên tránh khỏi đại nạn. Cho đến
khi hết thảy diễn ra xong xuôi, mọi người thần hồn chưa định nhìn lại
đỉnh núi.
Nương theo ánh nắng sớm, bọn họ nhìn thấy có mây bay là tà trên đỉnh
Tuyết Sơn, mà cả tòa Tuyết Sơn thì đã gần như thay đổi bộ dạng.
Hàn mai mang hương thơm thanh khiết, tùng bách xanh thẫm, Thánh hồ
tình tứ, toàn bộ mọi thứ, đều đã bị vùi dập trong tuyết, không còn tồn
tại nữa.
La Cáp không khỏi kinh ngạc, thở hắt vì hơi lạnh.
Bọn họ ở chân núi mà còn gặp phải nguy hiểm như thế, còn Thánh Nữ và
Thánh cung trên núi thì sao, chỉ sợ đã gần như không còn tồn tại nữa. Mà Tuyết Sơn Thánh Nữ, La Cáp thật không dám nghĩ, tuy nói các nàng võ
công cao cường, nhưng gặp phải tai họa như thế, các nàng liệu có may mắn tránh thoát không?
Mọi người đồng loạt nhìn Tuyết Sơn rồi quỳ xuống, vẻ mặt thảm thiết.
Tin núi tuyết lở như cánh chim bay đi, truyền khắp thảo nguyên, nên hiển nhiên cũng truyền đến thành Hô Nhi Đặc.
Thành Hô Nhi Đặc sau một đêm hỗn chiến, giằng co, mắt thấy Nam Triều
đã sắp phá được thành, Tả Hiền Vương Hoàn Nhan Trầm Phong đúng lúc mang
binh trở về cùng binh của các thị tộc đúng lúc tiến đến.
Mắt thấy chiến tranh thảm khốc sắp bùng nổ.
Cảnh tượng như đầm nước màu ngọc bích, hiện tại vẩn đục nhơ nhớt,
bỗng nhiên, tin tức về Tuyết Sơn truyền đến, giống như tiếng sấm vang
trời, quỷ dị ngăn lại mọi thứ sắp diễn ra ở đây, hết thảy đều lặng im.
Tin tuyết lở thật dọa người, càng dọa người hơn chính là tuyết lở ở tại Tuyết Sơn.
Là chiến tranh làm thần linh tức giận chăng?
Là thần linh tức giận thật sao?
Là thần linh muốn trừng phạt mọi thứ lên người Thánh Nữ ư?
Trong lòng mỗi người đều có một suy nghĩ riêng, nhưng tất cả đều không còn lòng dạ nào để chiến đấu tiếp nữa.
Tin tức đến khiến Hoàn Nhan Liệt Phong mê muội một lúc lâu mới có thể lấy lại tỉnh táo, mắt hắn dâng lên hàn ý, không còn độ ấm nữa. Hắn bỗng nhiên từ trên tường thành nhảy xuống, chạy như điên về phía Tuyết Sơn.
Trái tim Hàn Tuần như trũng xuống đáy vực sâu thẫm, hắn và Diệp Khải
Phong cũng hệt như hai kẻ điên, dẫn theo binh lính chạy về phía Tuyết
Sơn.
Mặt đất tuyết đọng rất dày, vó ngựa vốn không thể chạy được, Hoàn
Nhan Liệt Phong dứt khoát xuống ngựa, thi triển khinh công, lướt trên
nền tuyết. Gió rét gào thét, tựa như lưỡi kiếm cắt vào mặt hắn, nhưng
hắn chẳng còn cảm nhận được thứ gì nữa, chỉ vô thức chạy về phía trước.
Đáy lòng hắn, chỉ mong Hề Hề bình yên vô sự. Ngay cả khi tuyết lở là thật, cả toàn Tuyết Sơn sụp đổ, hắn cũng phải cứu nàng ra.
Trái tim của Lãnh Nguyệt giờ phút này như bị rán trong chảo dầu sôi,
giày vò khó chịu. Khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng của Hề Hề thoáng hiện
ra trước mắt, hắn như một lần nữa thấy lại hình ảnh của mẫu thân hắn năm đó, mà hắn chẳng thể làm gì khác ngoài bi thương.
Trên nền tuyết trắng, có mấy bóng dáng như sao băng xẹt qua, bỏ lại các binh lính phía sau.
Khi đến Tuyết Sơn, bọn họ gần như vắt kiệt sức lực, nhưng nhờ ý chí
chống đỡ nên vẫn không ai ngã xuống. Tuy nhiên khi nhìn đến Tuyết Sơn
giờ đã biến dạng, lòng bọ họ liền chùng xuống, chùng xuống thật sâu đáy
vực.
Thời gian giống như ngưng động.
Hóa ra tuyết lở là thật.
Nhưng, ngay cả khi trước mắt không còn là Tuyết Sơn nữa, bọn họ vẫn
buộc mình tin rằng, Hề Hề không sao, mọi người trên Tuyết Sơn đều bình
yên vô sự.
Hoặc là các nàng vốn không có ở trên núi.
Các nàng không phải thần nữ sao? Hai kẻ chẳng bao giờ tin vào quỷ
thần như Liệt Phong và Lãnh Nguyệt, giờ phút này tình nguyện tin các
nàng là thần nữ thật, như vậy sẽ không có tai họa nào mà các nàng tránh
không được đúng không?
Bọn bọ bắt đầu đào bới, không ngừng đào bới, đào bới rất lâu.
Trăng hạ rồi mặt trời lên cao, rồi mặt trời hạ trăng lên cao.
Chính là, ngay cả khi người đào bới rất nhiều, nhưng tuyết vẫn rất
mênh mông mờ mịt, biển tuyết vô biên vô tận, tựa như mò kim đáy biển,
làm gì còn có bóng dáng yêu dấu trong lòng bọn họ.
Biển tuyết mù mịt, tuyết trắng chói mắt, khiến đôi mắt bọn họ đau nhức.
Ngày âm thầm trôi qua, cuối cùng, sau vô số lần thất vọng, lòng mọi người hoàn toàn tuyệt vọng.
Trầm Phong và Liệt Ảnh lén lút đi đến bên cạnh Liệt Phong, bọn họ
thật sự không hiểu, vì sao đại ca lại để ý đến Thánh Nữ như vậy, để ý
hơn cả sinh mệnh của hắn.
Đại ca từ khi nào thờ phụng Tuyết Sơn Thánh Nữ như thế, bọn họ không tài nào hiểu được.
Đại ca còn tự mình đào bới, có thể tin được không?
Trầm Phong thật sự nhịn không được nữa, đi đến bên cạnh Liệt Phong,
thấp giọng nói: “Đại ca, huynh trở về nghỉ ngơi đi, đừng đào bới nữa.”
Liệt Phong vẫn như không nghe thấy gì, vẫn đào bới như cũ.
Bộ dạng mê mang của hắn, làm cho Liệt Ảnh đau xót, nàng thét lớn:
“Ngay cả khi đào được, bị băng đông cứng lâu như vậy, thì cùng lắm chỉ
tìm được một cái thi thể thôi, không có ý nghĩa gì cả. Đại ca, cần gì
phải như thế…”
Liệt Ảnh còn chưa dứt lời, đã bắt gặp Liệt Phong trừng lớn đôi mắt
nhìn nàng, ánh mắt ấy như muốn đem nàng chặt ra vạn khúc. Liệt Ảnh sợ
tới mức run rẩy cả người, đem những lời muốn nói nuốt xuống.