Khanh Mỵ Thiên Hạ

Chương 106: Ý loạn tình mê




Giọng nói trong trẻo lãnh đạm nhưng lạnh lùng của Hề Hề khiến nụ cười lấp lánh bên môi Liệt Phong dần đông cứng lại, cơ thể hắn bỗng cứng còng, khóe môi khẽ nhếch, cười lạnh bảo: “Không sai, Thư Mã Thánh Nữ là thần nữ của thảo nguyên, bản Thiền Vu giao chuyện tuyển Yên Thị cho Thánh Nữ, tin rằng dựa vào tài cán của Thánh Nữ sẽ có thể chọn ta một Yên Thị hiền đức, mặt khác, còn phiền Thư Mã Thánh Nữ chọn luôn cho ta bốn vị phi tử!”

Lời vừa nói ra, mọi người trong điện liền ồ lên.

Các cô nương chờ tuyển chọn ánh mắt một lần nữa dấy lên chờ mong.

Hề Hề thản nhiên mỉm cười, chậm rãi đứng dậy, nhìn Liệt Phong nói: “Đa tạ Thiền Vu đã tin tưởng, nhưng chuyện lớn thế này Thư Mã khó lòng đảm đương, Thiền Vu vẫn nên tự mình tuyển chọn sẽ thỏa đáng hơn.”

Đôi mắt Liệt Phong lóe sóng to gió lớn: “Bản Thiền Vu tin tưởng Thư Mã Thánh Nữ có thể, xin đừng từ chối.”

Hề Hề thở dài một tiếng, bất đắc dĩ lướt qua cơ thể đang cứng còng của Liệt Phong, đi về phía các cô nương ở giữa điện.

Nàng sẽ vì người nàng yêu chọn phi.

Chuyện mà thiên hạ này chẳng có một nữ tử nào nguyện ý làm, tuy nhiên nàng không thể không làm.

Này có lẽ là một khảo nghiệm giành cho trái tim yếu ớt của nàng.

Vì hắn chọn một người tài đức vẹn toàn, dung mạo tuyệt lệ làm yên thị, và bốn vị phi tử.

Hề Hề hoảng hốt đi chậm đến trước mặt các cô nương, nàng cảm thấy mỗi một bước chân của mình đều thật nặng nề. Ánh mắt của nàng đảo qua các cô nương, nhìn thất rất rõ ánh mắt chờ mong của bọn họ.

Nên chọn ai đây?

Trước mắt chính là vị cô nương vừa rồi đã múa một điệu thật uyển chuyển, dáng người thướt tha, dung mạo xinh đẹp, nhưng chiếc váy của nàng có hơi hở hang, Hề Hề nhíu mày, một nữ tử như vậy sợ là khó có thể làm Yên Thị.

Vị cô nương thứ hai chính là người đã thổi sáo, tuy nàng không thật xinh đẹp, nhưng lại đoan chính thanh nhã, có khí chất rất tốt, hơn nữa vừa rồi tiếng sáo của nàng, khiến Hề Hề cảm thấy nàng rất tài ba.

Vì thế, Hề Hề quay đầu lại Liệt Phong phía sau, nói: “Thiền Vu, không biết ngài cảm thấy vị cô nương này thế nào?”

Liệt Phong xả ra một nụ cười, rất vừa lòng cười đáp: “Quốc sắc thiên hương, tài nghệ tuyệt đỉnh, bản Thiền Vu rất thích!”

Lòng Hề Hề ngưng trệ, tay cầm vương mão, chuẩn bị đội lên đầu cô nương kia.

Bỗng nhiên, tay phải bị nắm chặt, Liệt phong đã nắm lấy cổ tay nàng.

Hề Hề quay đầu, bắt gặp ánh mắt mù mịt hung hăng của Liệt phong, khiến lòng Hề Hề nhảy dựng cả lên.

Nàng muốn rút tay lại, nhưng hắn nắm quá nhanh, nàng không kịp rút tay ra.

Liệt Phong bỗng nhiên xoay người mỉm cười nhìn mọi người: “Kết quả tuyển Yên Thị ngày sau sẽ công bố. Bản vương có một số việc muốn nói với Thư Mã Thánh Nữ.”

Dứt lời, liền nhìn về phía phụ hoàng và mẫu hậu xin giúp đỡ, kế tiếp liền kéo Hề Hề ra khỏi điện, hắn đi rất nhanh, để lại những ánh mắt kinh dị và tò mò.

Gió ngoài điện rất lạnh, hắn kéo Hề Hề đi đến thư phòng của hắn, rồi hung hăng đóng sầm cửa lại, bấy giờ mới quay đầu lại nhìn Hề Hề.

Ánh sáng yếu ớt trong phòng chiếu lên mặt hắn, khoảng cách gần như thế, Hề Hề lúc này mới phát hiện, nam tử này có chút tiều tụy, đã gầy đi.

Lòng Hề Hề dâng tràn day dứt.

Liệt Phong bỗng nhiên áp nàng vào vách tường, khuôn mặt tuấn mỹ lạnh lùng như băng, đôi mắt dừng ở chỗ nàng.

Khoảng cách rất gần, gần đến nỗi Hề Hề có thể nhìn thấy rất rõ ràng ánh mắt chan chứa tình ý của hắn.

“Vân Hề Hề, ngươi thật tốt, còn giúp ta tuyển cả Yên Thị!” Giọng điệu của hắn lạnh như băng.

Hề Hề hạ xuống mi mắt, khống chế sự kinh hoàng trong lòng, thản nhiên nói: “Thư Mã là thật lòng giúp Thiền Vu tuyển phi, đương nhiêu đâu thể xem như trò đùa.”

“Được lắm, ngươi điên rồi!” Liệt Phong nghiến răng nghiến lợi nói, đôi con ngươi luôn âm trầm sâu xa, giờ phút này tiết lộ hết mọi suy nghĩ của hắn.

Hắn bỗng nhiên vươn tay, kéo lớp khăn trắng trên mặt nàng xuống, nhìn dung nhan trong trẻo lạnh lùng của nàng, hắn xanh mặt nói: “Vân Hề Hề, ngươi thật sự không chút tình cảm, lòng ngươi thật sự sắt đá như thế sao. Ta thật sự rất muốn lấy trái tim của ngươi ra, xem thử nó có thật là làm từ băng không, dù vậy băng cũng có lúc tan chảy, chẳng lẽ ngươi thật sự vô tình như vậy? Chẳng lẽ, ngươi thật không có chút tình cảm gì với ta sao?”

Hề Hề nhìn đôi mắt quẩn quanh nàng của hắn, ánh mắt kia tựa hồ muốn cắn nuốt nàng, nàng cảm thấy mình sắp không chịu nổi nữa.

Nàng có thể đối mặt với sự oán trách của hắn, có thể đối mặt dù hắn lạnh như băng, thế nhưng lại chẳng thể chịu được lúc hắn yếu đuối.

Hắn vốn là một quân vương ngang ngược kiêu ngạo, hiện tại lại trở nên dịu dàng yết ớt, Hề Hề cảm thấy lòng mình sắp nổ tung.

Nàng muốn mở miệng, nói với hắn, không phải nàng vô tình, nàng chỉ bất đắc dĩ.

Nàng và hắn, nhất định là do đời này có duyên không phận.

Chính là… chính là giờ phút này, nói vậy cũng có tác dụng gì đâu?

Liệt Phòng nhìn ánh mắt đang ở rất gần của Hề Hề, nhìn nàng thờ ơ, hắn bỗng nhiên bắt lấy cằm Hề Hề, tinh tế quan sát khuôn mặt nàng.

Lòng Hề Hề nhảy dựng, đang muốn đẩy hắn ra, lại bị hung hắn kéo vào, ngã vào trong lòng hắn. Còn chưa kịp phản ứng, miệng nhỏ đã bị một hơi thở nóng bừng chặn lại. Chiếc lưỡi ẩm ướt nóng rực của hắn thừa cơ nàng không đề phòng, lén lút xâm nhập vào giữa môi nàng.

Nàng không hề phòng bị, đã bị Liệt Phong hôn, nụ hôn này rất kịch liệt, cũng rất dữ dội mạnh mẽ, toàn thân Hề Hề bỗng thấy mê muội.

Hắn tựa như muốn đem nàng hòa vào trong xương cốt, khiến nàng thở dốc một chút cũng không có cơ hội.

Hề Hề cảm thấy mình có chút ngạt thở trong hơi thở nóng bổng của hắn, nàng muốn tránh khỏi ôm ấp của hắn, tuy nhiên cơ thể của nam tử to lớn hơn nàng rất nhiều, trong lúc vô thức đã phản ứng lại hắn.

Đương lúc ý loạn tình mê, Liệt Phong bỗng nhiên buông nàng ra, môi hắn cũng rời khỏi môi nàng.

Hắn nhìn đôi môi đỏ mọng cùng đôi mắt mơ màng của nàng, lạnh giọng nói: “Thư Mã Thánh Nữ không phải lòng dạ sắt đá ư, sao lại động tình như vậy? Đắm chìm như vậy?”

Hề Hề trong lòng chợt lạnh, lúc này mới kinh hãi phát hiện, mình bất giác còn choàng cổ hắn, ánh mắt và giọng điệu đùa cợt của hắn trêu chọc, khiến Hề Hề lúng túng, nàng chậm rãi thả tay ra, sắp xếp lại suy nghĩ đang cuộn trào, khẽ cười khổ.

“Ngươi thả ta đi đi!” Hề Hề khẽ nói, “Chúng ta vốn không nên gặp nhau, từ nay về sau hãy cắt đứt tương tư, không liên quan gì nhau nữa!”

“Không liên quan nữa?” Âm thanh Liệt Phong u ám lạnh lùng như tiếng ma quỷ, “Ta sẽ không để ngươi toại nguyện, ta và ngươi nhất định phải có liên quan.” Liệt Phong cực kỳ vô lại nói, tay bỗng nhiên hướng về vạt áo của Hề Hề.

Hề Hề lách mình né qua, tay áo trắng mở ra, tấn công về phía Liệt Phong.

Liệt Phong cũng không buồn tránh, vươn tay ôm lấy Hề Hề. Ngoài khí thế liều lĩnh, còn có ánh mắt phẫn nộ, bất đắc dĩ mang theo tình ý làm cho Hề Hề hoảng hốt.

Nàng vội vàng thu chiêu, Liệt Phong không sao, nhưng nàng lại ngã vào lồng ngực rộng lớn của hắn.

Hắn bỗng nhiên tà ác cười, phẫn hận nói: “Vân Hề Hề, nếu ngươi cứ cố ý phải làm Quan Thế Âm cứu khổ cứu nạn, ta liền không để ngươi được như ý. Tối nay nếu ngươi thất thân với ta, như vậy ngươi sẽ không bao giờ làm Thánh Nữ được nữa nhỉ?”

Hề Hề kinh hãi, khi hiểu được ý tứ trong lời hắn, đã bị hắn ôm lấy, không chút khách khí đẩy ngã nàng lên giường. Môi ngay lập tức nóng rực, hắn kịch liệt xâm lược chiếm lấy môi nàng, không tiếng động cướp sạch hô hấp của nàng.

Đôi môi nhỏ của nàng nhẹ nhàng run rẩy vì bị hắn tàn sát bừa bãi, cánh tay nàng liều mạng muốn đẩy hắn ra, muốn thoát khỏi sự ôm ấp và càn quấy của hắn. Chỉ là, không chút nào lay đẩy được hắn, sự kháng cự của nàng ngược lại càng kích thích ham muốn chinh phục của hắn hơn.

Nàng càng giãy giụa, hắn càng hôn sâu hơn, sự tàn sát bừa bãi của hắn khiến môi nàng có chút đau đớn.

Nàng càng phản kháng, hắn ôm càng chặt.

Hắn không chịu nhả ra, cũng không chịu buông tay, hắn cứ hung hăng ôm nàng, tựa hồ hận không thể đem nàng khảm vào trong ngực.

Lòng Hề Hề dâng đầy thê lương, bỗng nhiên há miệng cắn vào môi Liệt Phong, trong miệng một mảnh tinh ngọt. Tuy nhiên Liệt Phong giống như hồn lìa khỏi xác không chút phản ứng, vẫn như cũ không chịu buông môi nàng ra.

Bàn tay thon dài của hắn, bỗng nhiên trượt xuống vạt áo trước ngực nàng, trong lúc nàng không phòng bị, cởi xuống, lộ ra một đôi vai ngọc trắng mịn.

Hắn bỗng nhiên dừng lại tất cả các động tác, ánh mắt xoáy sâu vào đầu vai Hề Hề.

Trên đầu vai Hề Hề, có một vết sẹo hình loan trăng. Vết sẹo kia như một thứ sắc bén, mạnh mẽ đâm vào mắt hắn, tổn thương trái tim hắn.

“Là hắn để lại?” Giọng điệu hắn lạnh lùng, khuôn mặt tuấn mỹ vừa dữ tợn vừa hung ác.

Hề Hề thở dài một hơi, nàng cũng không đáp, chỉ dõi theo mắt hắn. Đôi môi sưng lên vì bị hắn tàn phá bừa bãi càng thêm diễm lệ, ánh mắt lại mang vẻ bất đắc dĩ cùng thê thảm.

Nàng không biết, nàng nên giải thích thế nào.

Hoặc có lẽ, hiện tại không cần thiết phải giải thích nữa.

Bởi vì bọn họ sắp thành người xa lạ.

Liệt Phong kinh ngạc nhìn chằm chằm Hề Hề, thật lâu sau nàng cũng không nói gì, hắn bỗng nhiên đứng dậy, hệt như một ngọn gió âm u lạnh lẽo.

“Người đâu, đưa Thư Mã Thánh Nữ quay về Tuyết Sơn!” Hắn bỗng nhiên thẳng sống lưng, lạnh như băng ra lệnh.

Hề Hề đau xót, nhặt lại áo ngoài ngổn ngang của mình trên giường, chậm rãi mặc lại.

Quanh thân và ánh mắt của Liệt Phong lan tỏa tàn nhẫn rét lạnh, khiến lòng Hề Hề kinh hãi, có một sự bất an chợt nổi lên trong lòng.

Nàng sửa sang lại quần áo, chậm rãi đi vào trong bóng đêm