Khanh Khanh Ta Ta

Chương 4




11

Từ sau ngày đó trở về, Tạ Ngọc rất bận rộn.

Thân phận ta không tiện, chỉ có thể ngày ngày ở trong cung, nghe tiểu cung nữ kể chuyện mới mẻ bên ngoài cung.

Nghe nói Tác Ninh Hề hiện giờ đang sống rất thoải mái, bởi vì mang thai, Kỷ Thừa đối với cô ta ngoan ngoãn yêu chiều.

"Nghe nói phương bắc không yên ổn, Kỷ tướng quân lại phải xuất chinh rồi."

Tôi sửng sốt, "Chuyện khi nào?"

"Mấy ngày trước, phía bắc đơn phương xé bỏ hiệp ước, khai chiến."

Tôi ngồi bên cửa sổ cả ngày, chạng vạng tối, Tạ Ngọc mới trở lại.

Hắn hình như bị bệnh, thân thể không tốt, động một chút là ho khan.

Ta len lén chạy ra, hỏi đại thái giám, "Bệ hạ mấy ngày nay làm sao vậy?"

"Haizz, còn không phải vì chuyện Kỷ tướng quân không chịu xuất chinh."

Đại thái giám khó xử nhìn ta một cái,

"Bệ hạ và Kỷ tướng quân quan hệ không hợp, bởi vì chuyện chiêu mộ người xuất chinh sinh ra bất đồng. Mấy ngày không ngủ, nên bị nhiễm phong hàn."

"Nương nương, chắc hẳn người ở trước mặt Kỷ tướng quân vẫn có thể nói chuyện. Nếu không...... Người đi khuyên nhủ ngài ấy..."

Nghe nói mấy ngày nay Kỷ Thừa vẫn ở trong thiên điện cạnh ngự thư phòng. Kiên quyết không chịu lãnh binh xuất chiến.

Tạ Ngọc không đồng ý đổi người, hắn cũng không chịu đi.

Ta lặng lẽ nhìn Tạ Ngọc.

Anh cười, mặt mày nổi bật dưới ánh nến, rất đẹp.

"Nhìn chằm chằm trẫm làm gì?"

"Kỷ Thừa không chịu xuất chinh sao?"

Tạ Ngọc cởi tay áo dừng lại, nói: "Còn tưởng rằng ngươi nhớ trẫm, hoá ra là nhớ hắn sao?"

"Là nhớ bệ hạ."

Bên tai ta đỏ lên, lỡ miệng nói nói thật.

Hắn túm lấy ta, âm trầm hỏi: "Đêm nay còn muốn ngủ không?"

Ta rụt cổ, nói: "Ngài bị bệnh, không thể lây bệnh cho ta được..."

Tạ Ngọc cười, "Nàng không có lương tâm, tương lai trẫm băng hà, người đầu tiên bỏ chạy chính là nàng."

"Lại đây, đêm nay ôm nàng ngủ."

Tôi vẻ mặt khó xử, "Vẫn là thôi đi, ta không muốn bị bệnh đâu!"

Tạ Ngọc nghẹn họng, "Thật sự ghét bỏ trẫm?"

Ta im lặng, lùi lại vài bước.

Tạ Ngọc cười mắng: "Đồ vô tâm."

Hắn rửa mặt xong đi ngủ.

Ta nghe tiếng hô hấp dần dần đều đều, lặng lẽ từ trên giường đứng lên, trang điểm lại đi đến thiên điện.

Kỷ Thừa mặc triều phục, ngồi ở góc.

Nghe thấy động tĩnh, hơi ngẩng đầu lên.

Đôi mắt ảm đạm kia phản chiếu một chút ánh sáng nhạt nhạt, ta thấy được hình bóng của ta.

Hắn ngồi không nhúc nhích.

Đầu ngón tay vân vê, nói: "Thường Thường."

Ta ngồi xuống đối diện hắn, hỏi: "Vì sao Kỷ tướng quân không chịu lãnh binh xuất chiến?"

Vẻ mặt Kỷ Thừa căng thẳng, "Ta và nàng xa cách thế sao?"

Ta không để ý tới hắn, hỏi ngược lại: "Là bởi vì Tác Ninh Hề sao?"

Kỷ Thừa mím môi, "Phải. Ninh nhi nàng...... Không muốn để cho ta giết hại đồng tộc nàng ấy."

Tay ta siết chặt, đứng dậy, đi tới trước mặt Kỷ Thừa, nhìn hắn chằm chằm.

Ngay khi hắn ta sắp mở miệng, ta đột nhiên giơ tay lên và tát hắn ta một cái thật mạnh.

Cái bạt tai thanh thúy vang vọng thiên điện.

Kỷ Thừa ngây ngẩn cả người.

Ta nói: "Kỷ Thừa, ngươi có thể quên lời hứa với ta, nhưng đừng quên mấy trăm mạng người trên vai ngươi."

Ánh mắt anh run lên, "Nàng - -"

"Năm đó, hương thân phụ lão toàn tộc ta, vì cứu tính mạng ngươi, táng thân dưới lưỡi đao của quân địch."

"Ngươi đã nói, ngươi muốn làm tướng quân, để bảo vệ quốc gia."

"Ngươi nói muốn cho móng sắt của Man Di không thể tiến vào Trung Nguyên nửa bước, lúc này ta mới cùng ngươi bôn ba ngàn dặm, tới kinh thành."

Sắc mặt Kỷ Thừa trắng bệch, "Thường Thường."

Ta chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: "Ngươi cưới Tác Ninh Hề, là vì hòa bình hai nước. Ta không ý kiến. Hiện giờ, ngươi vì Tác Ninh Hề, cự tuyệt không xuất chinh, ta đây sẽ giết chết Tác Ninh Hề!"

"Chiến trường này, ngươi không đi cũng phải đi!"

Hốc mắt ta đỏ lên, quay đầu ra ngoài cửa nói: "Người đâu, mang Tác Ninh đến đây!"

Ngự lâm quân chờ ở bên ngoài đồng loạt lên tiếng: "Vâng!

Kỷ Thừa mạnh mẽ đứng lên, "Nàng dám!"

Ánh mắt ta sáng quắc nhìn chằm chằm hắn, lời nói kịch liệt:

"Bệ hạ sợ chuyện rơi vào miệng người khác, ta không sợ. Ta là một nữ tử, tranh giành tình nhân, giết Tác Ninh Hề, chẳng qua chỉ vì ghen tuông. Kỷ Thừa, ngươi nghĩ cho kỹ."

Kỷ Thừa thật lâu không nói ra câu nào.

Giờ phút này, Ngự lâm quân của Tạ Ngọc, tất cả đều đứng ở phía sau ta.

Chỉ chờ ta ra lệnh một tiếng, liền xông vào phủ tướng quân bắt người.

Kỷ Thừa cắn chặt răng, "Vân Thường, ngươi tốt thật đấy. Tình nghĩa vợ chồng mấy năm nay, ngươi nửa phần cũng không nhớ tới.

Ta làm như không nghe thấy, cũng không quay đầu lại mà đi ra khỏi thiên điện.

"Nhiều lời vô ích, mời tướng quân."

Đại thái giám vẻ mặt vui mừng, "Nương nương dũng mãnh quá đi."

Hôm nay lời này, do ta nói ra.

Văn võ cả triều sẽ không có gì để vin vào.

Chỉ là sau hôm nay, Kỷ Thừa và ta đã trở mặt hoàn toàn, thân phận của ta, có lẽ không giấu được nữa.

Ta chịu đựng đầu váng mắt hoa, nói: "Đi mang Tác Ninh Hề vào trong cung đi, nói, ta mời cô ta vào cung nói chuyện."

"Dạ."

12

Tác Ninh Hề tiến cung ngay trong đêm cũng là lúc Kỷ Thừa xuất chinh.

Chốc lát, có người đến báo, "Nương nương, tướng quân phu nhân đến rồi ạ."

Đã nửa tháng rồi, lần nữa nghe được xưng hô này, ta không khỏi hoảng hốt một hồi.

Ngay sau đó, liền nghe được giọng của Tác Ninh Hề truyền đến.

"Tướng quân nhà ta và nương nương là thân quyến, thỉnh nương nương khai ân, nể mặt tướng quân, để cho hắn ở lại trong kinh thành, để lúc ta lâm bồn có tướng công bên cạnh."

Đại thái giám xin chỉ thị ý kiến của ta, ta gật gật đầu, để cho nàng ta đi vào.

Tác Ninh Hề đẩy đám người chặn ở cửa xông vào.

"Nương nương - -"

Lời nói của cô ra đột nhiên kẹt ở trong cổ họng, nhìn thấy ta, đột nhiên chuyển giộng điệu, ngữ khí gượng gạo.

"Sao lại là ngươi?"

"Là ngươi không cho hắn xuất chinh?"

Ta hỏi.

Vẻ mặt nịnh nọt của Tác Ninh Hề không còn nữa, cao ngạo hất cằm:

"Tướng quân sủng ái ta, tình nguyện vì ta từ chức, đây cũng là chuyện ngươi muốn mà không có được?"

Ta nhìn chằm chằm cô ta, nhẹ nhàng nói: "Vả miệng."

Bên dưới có người thay ta làm.

Tác Ninh Hề bị một cái tát rắn chắc, hung tợn nhìn chằm chằm ta: "Ta là công chúa! Ngươi dám đánh ta!"

"Vả miệng."

Bốp!

Lại là một cái tát.

"Vân Thường, tiện tỳ nhà ngươi, ngươi..."

Ta giương mắt nhìn khuôn mặt nàng, nói: "Cản trở tướng quân nước ta xuất chinh là tử tội. Hai nước khai chiến, ngươi còn dám nhận cho mình là công chúa địch quốc, cũng là tử tội, đánh ngươi đã rất tử tế cho ngươi rồi."

Tác Ninh Hề đột nhiên phát rồ, muốn xông tới.

Bị một đám người kéo lại.

Hốc mắt cô ta đỏ lên, giống như nhìn kẻ thù giết cha, "Vân Thường, ngươi chờ tướng quân khải hoàn trở về đi! Đến lúc đó, chàng nhất định sẽ báo thù cho ta."

Dứt lời, một đám người lộ ra vẻ khinh bỉ.

Kỷ Thừa khải hoàn, có nghĩa là mẫu quốc của cô ta thất bại.

Một giây trước còn vì mẫu quốc cầu xin, một giây sau, liền hi vọng mẫu quốc làm đá lót đường cho phu quân.

Loại cỏ đầu tường không khí tiết này, không ai coi trọng.

Ta cả người mệt mỏi, phân phó: "Canh chừng cô ta, không được xảy ra sự cố gì. Miệng cũng bịt lại đi."

Cho đến giây phút cuối cùng trước khi rời đi, Tác Ninh Hề vẫn còn nhục mạ ta.

Ta trở lại tẩm điện, tháo trâm cài xuống, nhìn chằm chằm chính mình trong gương.

Nhớ lại rất nhiều năm trước, Kỷ Thừa ôm tôi, trốn trong đống đổ nát.

Ngoài khe hở, máu chảy thành sông.

Thân tộc của ta bị Man Di dùng trường đao mổ bụng.

Cả đám đông vui mừng vì đã chơi đùa với xác chết.

Khi đó, ta đã thề, một ngày nào đó, muốn thấy bọn họ diệt vong.

Lúc Kỷ Thừa tham gia võ cử, ta đi sớm về khuya, nấu cháo nấu cơm cho hắn.

Ta rất sợ chết, là sợ mình không nhìn thấy bọn họ chết.

Lúc nằm trên giường, Tạ Ngọc động đậy.

Trong chăn lập tức tràn ngập hương hoa của ta.

"Đã trút giận chưa?"

Tạ Ngọc nhắm mắt ôm ta vào trong ngực, "Ở lâu như vậy, tay lạnh hết cả rồi."

"Người biết sao?"

"Trẫm nghe nàng nói mớ, lỗ tai mọc cả kén."

Mũi tôi cay cay, ôm chặt hắn, thật lâu không nói gì.

"Đừng khóc."

Tạ Ngọc nói, "Trước kia là ta che chở nàng, hiện giờ, vẫn là ta che chở cho nàng."

Ngoài cửa sổ đổ mưa, đêm mưa lạnh lẽo.

Tôi mơ hồ nhớ tới thời gian vui vẻ ở cùng cha mẹ anh em ở Bắc Địa.

Đoạn ký ức kia, bởi vì chuyện sau đó quá mức thảm thiết, bị ta quên lãng ở sâu trong ký ức.

Chỉ nhớ rõ, khi đó che chở ta, là Kỷ Thừa.

Hôm nay, lại là một người khác.