Khanh Khanh Ta Ta

Chương 2




5

Cả điện chìm vào tĩnh lặng.

Ai cũng không nghĩ đến, hiện giờ Tạ Ngọc đang bị ta quấn lấy loạn hết y phục, không còn giữ được uy nghiêm của bấc đế vương.

Cốp.

Là tiếng ai đó va vào bàn tiệc.

Kỷ Thừa lảo đảo tiến về phía trước, “Bệ hạ, nữ tử này là ai……”

Ta sợ hãi đến đổ mồ hôi, cúi đầu chôn chặt trong ngực Tạ Ngọc.

Hơi thở dồn dập phả vào gáy Tạ Ngọc.

Đột nhiên, cây trâm trên đỉnh đầu tuột ra, tóc đen xoã xuống.

Tạ Ngọc giư chặt gáy ta, che giấu ta ở trong lồng ngực.

“Kỷ tướng quân, quá phận rồi.”

Kỷ Thừa không chịu bỏ qua.

“Xin hỏi bệ hạ, nữ tử này tuổi tác bao nhiêu? Là muội tử nào trong gia đình thần ạ?”

Tạ Ngọc nghe vậy, tâm tình rất tốt.

“Sao, Kỷ tướng quân tưởng muốn trẫm làm mai cho sao? Dù sao huynh trưởng cũng như cha, hôm nay, trẫm ban hỉ sự này cho khanh.”

Kỷ Thừa mắc nghẹn, “Thần sợ người này lòng dạ khó lường, mượn danh nhà thần, mưu hại bệ hạ.”

“Mong bệ hạ khai ân, cho thần nhìn bộ dạng của nàng một chút.”

Các lão thần sôi nổi phụ họa, “Kỷ tướng quân nói cũng có lý, bệ hạ, vẫn nên đề phòng thì tốt hơn.”

Ta bắt đầu hoảng loạn.

Tạ Ngọc tâm tình không rõ, hắn vốn dĩ chỉ trêu chọc ta để tìm kiếm sự vui vẻ.

Nếu chơi chán rồi, cứ để bọn họ xem đi……

Tạ Ngọc cúi đầu, thì thần hỏi ta: “Nàng nghe thấy không, bọn họ muốn ta giao nàng ra đó, nàng nàng muốn trẫm làm thế không?”

“Đừng mà……”

“Đừng?” Tạ Ngọc dù thế nào cũng vẫn ung dung mà nói, “Nếu không muốn, nàng nói vài lời hay ho đi, trẫm nghe thấy vui vẻ, sẽ làm theo ý nàng.”

“Lời hay ho?”

Tạ Ngọc cười tủm tỉm mà nói: “Nàng cầu xin trẫm.”

Ta nhỏ giọng nói: “Cầu xin bệ hạ.”

“Qua loa thế thôi sao?” Hắn chà xát đầu ngón tay ta, thấp giọng nói, “Không thể vì cái mạng mà nói vài câu dễ nghe sao?”

Ta biết hắn muốn nghe cái gì, nhưng mà tình cấp bách, ta chẳng thế nghxi được nhiều.

Tạ Ngọc cười nhạt, ngẩng đầu, “Hôm nay không tiện, đều lui đi.”

Vài vị lão thần quyết tâm, quỳ ở trước mặt Tạ Ngọc can ngăn: “Bệ hạ, phải là hôm nay thì chư vị lão thần mới yên tâm được.”

Kỷ Thừa che ở đằng trước, thề không nhượng bộ.

Tạ Ngọc cười lạnh một tiếng, đột nhiên thả nhẹ tay đang ôm eo ta.

Người ta run lên, theo quán tính ôm hắn càng chặt, phát ra tiếng thở dốc dồn dập.

Mọi người đang ầm ĩ lập tức im bặt.

“Nghe thấy chưa?”

Tạ Ngọc nhấc mí mắt lên, nhàn nhạt nhìn qua một lượt, “Hay là các ngươi cùng trẫm động phòng xem trẫm gấp đến mức độ nào.”

Các đại thần phần lớn qua tuổi năm mươi, bị trêu chọc đến mặt đỏ tai hồng, lẩm bẩm: “Đồi bại……”

Đời này của bọn họ sợ là chưa gặp phải ai vô liêm sỉ như Tạ Ngọc.

“Ta đã phụ lòng tiên đế……”

Thậm chí còn có người bắt đầu khóc lóc.

Tạ Ngọc hờ hững, ôm ta, công khai xuyên qua đám người rời đi.

Chờ đến chỗ không người, Tạ Ngọc mới dừng lại, “Được rồi, còn trốn đến khi nào nữa?”

Ta trượt từ trên người hắn xuống.

Đứng còn chữa vững đã quay đầu lảo đảo bỏ chạy.

“Vân Thường!”

Tạ Ngọc hét lớn một tiếng, đi nhanh vài bước, đã tún được cánh tay kéo ta trở lại.

“Nàng chạy đi đâu?”

Ta say choáng váng, sợ tới mức nói lắp ba lắp bắp “Ta sẽ bị cho vào lồng heo dìm……”

Tạ Ngọc phì cười, “Dìm nàng làm cái gì?”

Nước mắt đầm đìa, ta sụt xịt, giống như oan hồn nữ quỷ.

“Ta không sạch sẽ…… Ta có gian phu.”

Tạ Ngọc sắc mặt trầm xuống, “Nàng chê trẫm bẩn?”

Hắn nhấc bổng ta lên, nhéo má ta, hung tợn nói: “Mở to mắt ra mà xem, nàng nói ai là gian phu?”

Ta bị rượu khống chế càng khóc thảm hơn, “Ông ơi a, tha mạng cho con……”

Tạ Ngọc chẳng những không an ủi ta, mà còn cười rất khiêu khích, nham hiểm nói:

“Thế phải làm sao bây giờ, hay trẫm cùng nàng xuống địa phủ làm một đôi uyên ương quỷ được không?”

Lời này vừa nói ra, thái giám và cung nữ xung quanh xôn xao đồng loạt quỳ xuống.

“Bệ hạ là thiên tử, những lời này tuyệt đối không thể nói được đâu ạ.”

Tạ Ngọc mặc kệ bọn họ, chỉ nhìn chằm chằm khuôn mặt ta.

Thấy ta do dự, hắn khom lưng tới gần, nhẹ giọng nói:

“Nghĩ cho kỹ, trẫm ở ngay đây, nàng vươn tay là có thể chạm tới, so với lang quân phụ bạc của nàng, tốt hơn trăm ngàn lần.”

Nhớ tới đêm đêm xuân đó, lòng ta xao xuyến.

Chỉ là thoáng qua, ta lắc lắc đầu, sửa lại ya định.

“Không được, ta muốn hoà ly với Kỷ Thừa trước.”

“Thế nào cũng phải hòa li trước sao?”

“Được."

“Chậc.” Tạ Ngọc sắc mặt lộ ra vẻ không kiên nhẫn, “Quy củ thật là lằng nhằng.”

Hắn vung bàn tay lên, “Mang lên đây.”

Đại thái giám vội vàng bưng tới giấy và bút mực hầu hạ.

Tạ Ngọc cụp mắt, xoạt xoạt vài cái, ném bút, rồi ấn lên.

“Xong, hòa li.”

Hắn ném thánh chỉ vào ngực đại thái giám, túm lấy ta đang tò mò ngồi ngay đấy.

“Bây giờ đã yên tâm về với trẫm chưa?”

“Ta đã…… đã tự do rồi sao?”

Ta có chút không dám tin.

“Đương nhiên.” Tạ Ngọc ngữ khí ngắn gọn, đưa ta lên kiệu.

Dọc theo đường đi, ta không có phản ứng gì.

Vào tẩm cung, ta lại hỏi: “Thánh chỉ có thay thế được thư hoà ly không?”

“Được.”

Tạ Ngọc cúi đầu, nghiêm túc tháo dây lưng của ta.

Ta mới vừa hào hứng được chút, Tạ Ngọc đã thò tay vào áo lót của ta.

“Thường Thường, khi nào nàng mới chịu cho trẫm danh phận đây?”

Ta nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn tú mê người kia của hắn, đưa tay ra định đẩy, “Gian phu —— a ——”

Nói chưa xong đã bị Tạ Ngọc mạnh mẽ đẩy vào trong màn.

“Nàng đừng nói gì hết.”

6

Ngủ một giấc dậy, trong diện vẫn thơm nồng mùi Long Tiên Hương.

Ta trở mình, cảm giác người như đi mượn.

Lúc mặc đồ ta không cẩn thận đánh rơi chung trà, kinh động đến cung nữ bên ngoài.

Các nàng nối đuôi nhau chạy vào, cung cung kính kính gọi ta: “Nương nương.”

Ta cẩn thận hỏi: “Nương nương nào tới vậy?”

“Bệ hạ sáng nay đã sắc phong cho nương nương ạ.”

Nhớ tới cảnh đêm qua, mặt ta đỏ rực lên, lại đột nhiên nhớ ra gì đó, hoảng sợ hỏi: “Thánh chỉ đâu?”

“Nương nương không biết rồi, bệ hạ đêm qua viết thánh chỉ, bị Trung Thư Tỉnh bác bỏ. Nói sẽ như thế sẽ làm dao động lòng quân, rất bất lợi cho bệ hạ.”

“Bệ hạ vì chuyện này, sáng sớm đã đi Ngự Thư Phòng rồi ạ”

Suy nghĩ của ta rất hỗ độn, đột nhiên cảm thấy cái đầu trên cổ mình sắp không giữ được rồi.

Lập tức mặc nhanh y phục, đi tìm Tạ Ngọc ở Ngự Thư Phòng.

Trên đường đi nghe người ta nói mang máng:

“Hiện tại vài vị nguyên lão đại thần, đang theo Kỷ tướng quân đến tướng quân phủ. Thế sẽ đào ba thước đất, tìm bằng được cô nương ngày hôm qua.”

“Tìm được thì sao?”

“Thân thế tốt, sẽ ủng hộ lập Hậu, thân thế không tốt thì…… chắc không giữ được mạng.”

Ta nghe được cả người lạnh toát, không thể đi tiếp được.

Người nọ nói: “Ai dám làm trái ý Hoàng thượng chứ?”

“Hoàng thượng vừa mới lên ngôi, tuy là cửu ngũ chí tôn nhưng thực quyền vẫn do vài vị nguyên lão nắm trong tay, nào đến lượt bệ hạ nói nửa chữ không.”

Mặt ta xám như tro tàn.

Xong rồi.

Xong thật rồi.

Tạ Ngọc căn bản không nắm quyền trong tay.

Không bằng nhân lúc còn sớm chạy trốn thôi.

Vừa quay đầu lại, thấy thái giám thân cận của Tạ Ngọc đứng ngay đằng sau.

Ta vội nói: “Ta có vật quan trọng phải về tướng quân phủ lấy, làm phiền công công đưa ta về."

……

7

Tạ Ngọc bị người ta cản đường, người bên cạnh hắn không dám làm trái ý ta, nhanh chóng đưa ta về phủ tướng quân.

Vừa mơai điều chỉnh lại trạng thái, Kỷ Thừa đã tới.

“Thường Thường, đêm qua nàng đi đâu?”

Ta khẩn trương đến nỗi lòng bàn tay đổ đày mồ hôi, “Ta không đi đâu hết.”

Hắn dùng hai con ngươi đen nhánh tỉ mỉ đánh giá ta một lượt, đột nhiên lẩm bẩm:

“Đúng rồi, dáng người của nàng…… Là ta suy nghĩ nhiều rồi.”

Hắn đột nhiên giơ tay, nâng mặt ta.

“Thường Thường, gần đây ta bận quá, đừng trách ta, chờ ta rảnh rỗi, ta sẽ đến chỗ nàng.”

Giọng điệu bố thí này, chọc đúng chỗ đau tận đáy lòng của ta.

Ta tránh sự đụng chạm của hắn, “Ngươi đã đã yêu thương người khác, chúng ta hoà li vui vẻ đi.”

“Ta phải rời khỏi kinh thành. Có thể trả lại ta di vật của mẫu thân không?”

Mẹ ta trước khi chết, để lại một miếng ngọc bội, làm tín vật định ước cho con rể.

Miếng ngọc bội đó, đến nay vẫn còn ở chỗ Kỷ Thừa.

“Thường Thường, nàng đang nói cái gì vậy?”

Kỷ Thừa nhíu mày, “bây giờ ta mới biết nàng còn có công ohu lạt mềm buộc chặt như thế này đó, bệ hạ coi trọng đường muội của ta, hiện giờ các vị bá quan vội vã bắt ta điều tra rõ thân phận. Nàng đừng làm loạn nữa.”

Ta nhớ tới buổi sáng bọn họ nói muốn xử tử ta, trong lòng căng thẳng, càng không dám chậm trễ.

“Ngươi đưa di vật cho ta, ta đi ngay.”

Kỷ Thừa nhắm mắt, sắc mặt mỏi mệt không kiên nhẫn nói.

“Thường Thường, không ai muốn một cô nương đã hòa li đâu.”

“Nhà ai mà không phải tam thê tứ thiếp, cới xuất thân của nàng làm thiếp của ta cũng không tính là mất mặt.”

Ta há miệng thở dốc, không biết phải nói gì.

Kỷ Thừa băn đó đã từng thề: “Nàng là vợ của Kỷ Thừa ta một đời này! Nàng nói gì ta đều nghe nàng hết.”

Hiện tại cũng thay đổi rồi.

Hắn không thích nghe ta nói nữa, Kỷ Thừa bỏ đi không thèm quay đầu lại.

Nơi này không còn lý do nào để ta phải ở lại nữa.

Ta bỏ đồ dùng vào tay nải, một mình đi ra cửa, đúng lúc đâm phải Tác Ninh Hề vừa đi dạo phố về.

Nha hoàn của cô ta túm cổ áo ta, lôi ta trở về, cười nói: “Ngươi muốn đi đâu đây?”

Công chúa biết chút võ công, lực tay rất khoẻ.

Ta đẩy tay cô ta ra, lạnh lùng nói: “Đừng chạm vào ta!”

Tác Ninh Hề cười ra tiếng, “Nữ tử Trung Nguyên các người, ai cũng giống như gà con, nhu nhược yếu đuối. Lát nữa gặp tướng quân định khóc lóc kể lể răng ta bắt nạt ngươi?”

Chung quanh nô bộc yên lặng xem náo nhiệt, không có ai thay ta ra mặt.

Nha hoàn kia dùng lực, đẩy ta ngã xuống mặt đất.

Ta chống tay, định ngồi dậy.

Không ngờ Tác Ninh Hề nhẹ nhàng nâng chân, giày thêu dẵm lên đầu vai của ta, dùng lực nghiền xuống.

“Nghe nói ngươi nháo nhào đòi hoà li với tướng quân? Chỉ là một tiểu thiếp, lấy đâu ra tư cách đòi hoà ly?”

Ta vừa định nói chuyện, đã bị Tác Ninh Hề bóp lấy cằm.

Cô ta dù bụng mang dạ chửa vẫn ung dung mà ngồi xổm xuống trước mặt ta, khinh thường nói:

“Phụ thân thì vô tri, ngươi nhìn cục diện bây giờ xem. Hoàng thượng rất thích đường muội của tướng quân, rất nhanh chàng ấy sẽ được thăng chức. Đáng tiếc, ngươi lại không có cái phúc phần này.”

“Phi! Ta thèm vào!”

Cô ta bị ta mắng, cười lạnh một tiếng, ra lệnh:

“Lột quần áo ả ra, sau này, phủ tướng quâb có khách quý thì để cô ta đón tiếp.”

“Dừng tay! Đừng chạm vào ta!”

Ta chưa từng chịu loại nhục nhã này bao giờ, liều mạng giãy giụa.

Mấy bà cô động tay động chân bị ta cắn chảy máu, đau đến hô to gọi nhỏ.

Nhưng dù thế nào, ta cũng không thể chống lại một đám người.

Kỷ Thừa về phủ đúng lúc ta đang bị ấn trên mặt đất lột quần áo.

“Dừng tay!” Hắn quát lớn.

Tiến lên đá văng người đang ấn ta xuống.

Thấy không bị kìn kẹp nữa, Ta lăn một cái, quỳ rạp trên mặt đất, thở phì phò.

Trong tay còn nắm chặt một dúm tóc không biết của ai.

Tác Ninh Hề nũng nịu, “Tướng quân, ta…… Là nàng nhục mạ ta trước.”

Vài người động thủ cũng im như ve sầu mùa đông.

Ai cũng ý thức được Kỷ Thừa đang giận.

Kỷ Thừa không nói gì, hắn cúi đầu, nhìn chằm chằm xương quai xanh lộ ra của ta, đáy mắt sóng to gió lớn cuộn trào.

Y phục đã che đi những dấu hôn còn ở lại trên người ta lúc hoa/n ái với Tạ Ngọc.

Tác Ninh Hề còn định nói thêm gì, Kỷ Thừa nhàn nhạt nói: “Phu nhân thân thể không tốt, đưa nàng trở về phòng trước đi."

Lần này ra tay là người của Kỷ Thừa.

Bốn phía nhanh chóng trống trơn.

Kỷ Thừa bóp chặt cằm ta, ép buộc ta nhìn hắn.

Giọng hắn âm lãnh đáng sợ: “Mau nói cho ta nghe, rốt cuộc là ai?”

Ta ngửa đầu, đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười.

Nam nhân có thể tam thê tứ thiếp, mà nữ tử, lại chỉ có thể canh giữ ở nội trạch trung, thủ danh “Trinh tiết”.

“Kỷ Thừa, ngươi không biết xấu hổ còn hỏi ta cái gì?”

“Nếu không phải do phu nhân tốt của ngươi hạ dược hợp hoan tán, ta sẽ biến thành bộ dạng này sao?”

Ta phát điên rồi.

Hắn nhìn ta châm chọc, không lựa lời mắng: “Ta đã hiểu tại sao ngươi vội vã muốn ta hòa li rồi, tiện nhân.”

Nói hai chữ đã kí/ch thích ta.

Ta đột nhiên quay đầu, tắt hắn một cái: “Ngươi mới là tiện nhân! Ta ghê tở/m nhất là loại người như ngươi!”

Ánh mắt Kỷ Thừa lạnh đến thấu xương, giống như là đang liều mạng đè nén sự tức giận: “Đừng có lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử.”

Ta nhổ một bãi nước bọt.

thủ hạ của Kỷ Thừa cắm mặt xuống đất, không dám nhìn hắn chịu nhục.

Hắn có lẽ đã quên, tính tình ta cũng thuộc dạng trứng thúi, đã làm loạn là phải loạn tới cùng.

Kỷ Thừa cười lạnh một tiếng, trong mắt hân không còn chút tình ý nào với ta nữa.

“Vân Thường, nhà ai mà thị thiếp không tiếp khách? Ta coi như ngươi là bị chó liế/m, quay về làm tròn bổn phận của mình đi.”

Bốp!

Ta lại cho hắn phát tát nữa.

Tức giận đến cả người phát run.

Kỷ Thừa không nói nữa.

Hắn nhìn chằm chằm gạch đá xanh, sau một lúc lâu, thấp giọng nói: “Ta sẽ phái người điều tra, từ nay về sau, đừng mơ tưởng bước ra khỏi phủ một bước.”

Ta cười lớn, “Nếu ta nói, người đó là hoàng thân quốc thích thì sao? Ngươi dám giết không?”

“Thật không?” Hắn nhìn khinh miệt, “vậy chúng ta đi gặp Hoàng thượng, cho ngươi hết hy vọng!”

Kỷ Thừa lần này rất tàn nhẫn, lôi kéo ta thẳng đến Ngự Thư Phòng.

Hắn lập nhiều công trạng lớn, bởi vậy hành sự tác phong rất là khoa trương.

Tạ Ngọc đang ở Ngự Thư Phòng nghị sự, đột nhiên bị Kỷ Thừa xen vào,

“Ái chà, Kỷ tướng quân hôm nay tâm tình tốt thế, dẫn theo phu nhân tiến cung ngắm cảnh sao?”

Kỷ Thừa vén áo choàng, lưu loát quỳ xuống đất, “Bệ hạ, thần mong người chủ trì công đạo cho thần!”

“Đương nhiên rồi.”

Tạ Ngọc nói xong, thấp giọng cười, “Khanh hãy nói xem.”

Kỷ Thừa đưa ta túm đến trước mặt Tạ Ngọc, “Vân thị cùng hoàng thân quốc thích tư thông, thần thỉnh cầu bệ hạ điều tra rõ thân phận gian phu, lấy lại quốc pháp!”

Tạ Ngọc rõ ràng tâm tình không tồi, ngữ khí không tốt: “Hoàng thân quốc thích? Nàng nói như vậy với khanh sao?”

“Đúng vâyh.”

“Nhưng trẫm rõ ràng nhớ rõ, Kỷ tướng quân hôm qua muốn trẫm tán thành cho Tác Ninh Hề một danh phận mà. Vân Thường như thế nào, khanh cũng muốn quan tâm sao?”

“Nàng là vợ cả, thế mà không tuân thủ nữ tắc.”

Tạ Ngọc cười nhạt một tiếng, lười nhác tựa vào long ỷ, chống tay nhìn ta, “Tiểu phu nhân, ngươi nghĩ như thế nào?”

Ta ngang ngạnh, quay đầu đi chỗ khác, nói: “Thần muốn hòa li.”

Kỷ Thừa nắm lấy cổ tay của ta, sức lực rất mạnh, tựa như muốn bóp vỡ xương cốt của ta.

"Người nghĩ cũng đừng hòng được nghĩ."

Một thanh chủy thủ xẹt ngang qua đầu Kỷ Thừa, găm chặt vào cây cột phía sau.

Tạ Ngọc lạnh mặt, “Chuyện hoà li, trẫm đồng ý.”

Kỷ Thừa nổi hết gân xanh ở thái dương,

“Cổ nàng ta có dấu hôn làm chứng, bệ hạ xử lý có không công bằng, chuyện này mà truyền ra thì ——”

“Truyền ra thì sao?”

Tạ Ngọc nhấc mí mắt, cười nhạt, “Nơi đó, là ta cắn, ngươi không sợ chết thì cứ truyền ra ngoài như thế cho trẫm.”