Khanh Khanh Của Tôi

Chương 86: Phiên ngoại 8 - Bảo bối vô địch ngọt ngào




Ngôn Khanh và Hoắc Vân Thâm đã kết hôn từ lâu, nơi họ hẹn hò nhiều không kể xiết, nhưng thật đúng là chưa từng đến vườn bách thú lần nào. Khoảng thời gian đến địa điểm ngây thơ chất phác như vậy đã qua thật lâu, có lẽ là hồi cấp 3.

Năm ấy cô chấp nhận lời yêu, anh đưa cô đến vườn bách thú. Tránh đám người đông đúc và ầm ĩ bên ngoài, trong bụi cây nhỏ với từng khóm hoa trắng mềm mại, tim anh đập thình thịch liên hồi, anh cúi người xuống lần đầu tiên hôn cô.

Hiện tại ngay cả bé cưng cũng có rồi, nhớ lại khi đó, vẫn như gần trong gang tấc.

Bên tai Ngôn Khanh ấm áp, kéo anh hỏi: “Xác nhận với bác sĩ chưa? Dữu Dữu có thể ra ngoài chơi?”

Dữu Dữu còn rất nhỏ, bây giờ đến trường, chủ yếu vẫn ngồi trong xe đưa đón, các hoạt động ngoài trời thường được tổ chức ngay trong sân nhà mình, xa nhất là dắt đến vườn hoa nhỏ tại trung tâm khu biệt thự.

Mỗi ngày cái đầu nhỏ của cậu nhóc đều ngóng ra ngoài cửa sổ, khao khát ba mẹ cho đi đến những nơi mới mẻ.

Hoắc Vân Thâm gật đầu, một tay bắt lấy móng vuốt nhỏ Dữu Dữu đang cố giơ lên, một tay ôm tấm lưng mỏng manh của vợ: “Thể chất nó tốt, phát triển nhanh, mấy tháng trước đã có thể mang ra ngoài rồi, bây giờ nhiệt độ không khí ấm hơn, càng không có vấn đề.”

Quả bưởi ngọt cái hiểu cái không nghe ba mẹ đối thoại, trọng tâm đều đặt trên “Vườn bách thú”, cậu nhóc nhảy nhót nhào về phía ba ba, non nớt kêu: “Cùng đi xem tiểu não phủ[1] —”

[1] Tiểu não phủ (小脑斧) đọc là ‘Xiǎonǎo fǔ’ đồng âm với tiểu lão hổ (小老虎) đọc là ‘Xiǎo lǎohǔ’.

Ngôn Khanh bị cậu nhóc manh chết, học theo giọng điệu, mềm mại kéo dài giọng: “Tiểu não phủ nào đáng yêu bằng quả bưởi nhỏ —”

Khuôn mặt quả bưởi nhỏ hồng hồng.

Tầm mắt Hoắc Vân Thâm đuổi theo vợ mình, giọng nói mang ý cười mà sửa đúng: “Cho dù có hơn, cũng không đáng yêu bằng Khanh Khanh nhà mình.”

Dữu Dữu hiểu câu này, nghiêm trang gật đầu, nhấp nháy đôi mắt đen láy như quả nho lớn tiếng tán đồng: “Ba ba nói đúng, mẹ đáng yêu nhất thế giới!”

Hoắc Vân Thâm sắp xếp ổn thỏa công việc trước, Ngôn Khanh cũng điều chỉnh lịch trình, để trống cuối tuần, chọn thời gian sáng sớm có ít người, tới vườn bách thú có quy mô lớn nhất ở ngoại ô Hải Thành. 

Hoắc tổng ôm vợ, tay xách theo cậu nhóc đáng yêu, một nhà ba người đi đến đâu cũng là phong cảnh đáng chú ý. Mẫn Kính đã dẫn người để ý xung quanh đó từ sớm, để anh chị dâu có thể có một kỳ nghỉ nho nhỏ không bị quấy rầy.

Thân hình Dữu Dữu không lớn, được mẹ mặc cho một bộ đồ gấu trúc mềm như bông, trên mũ có hai cái tai lông xù xù, trên giày còn đính đôi cánh nhỏ.

Lần đầu cậu nhóc tới môi trường rộng mở mới mẻ như thế này, cười khanh khách mừng rỡ, chạy qua chạy lại, tai nhỏ và cánh nhỏ cái trước cái sau bập bùng lên xuống.

Ngôn Khanh cầm di động chụp ảnh cho Dữu Dữu, rồi bất ngờ quay đầu, muốn chụp một bức ảnh chồng mình.

Không ngờ vừa mới nhìn qua, cô liền ngơ ngẩn.

Hoắc Vân Thâm hào sảng đứng dưới ánh mặt trời, cầm một máy ảnh chuyên nghiệp, vẫn giống lúc trước đi theo cô khắp mọi nơi, camera nhắm về phía cô, mặc kệ xung quanh mình có hỗn loạn thế nào, cũng chỉ ghim chặt một mình cô.

Ngôn Khanh nghiêng đầu cười: “Thâm Thâm — sao anh còn mang theo camera.”

Hoắc Vân Thâm thản nhiên trả lời: “Là fans đủ tư cách, thời thời khắc khắc đều muốn chụp thần tượng của anh.”

Vài người qua đường tình cờ bắt gặp một nhà ba người ở vườn bách thú đã đăng ảnh chụp lên Weibo, kèm theo cả chuỗi tiếng kêu la gào thét. Bên này vừa kêu xong, lập tức bị lôi lên đứng đầu bảng phổ biến, nghênh đón từng tiếng “A a a” với mức độ rộng hơn.

“Tiểu gấu trúc trời ơi!!! Manh muốn hộc máu!!! Hôm nay Khanh Bảo cũng đẹp khủng, còn mặc đồ đôi với Hoắc tổng nữa, ngao ngao ngao Hoắc tổng đẹp trai xỉu!”

“Tôi hận mấy tấm ảnh mờ mờ thế này! Nếu có HD thì tốt huhuhu, thật muốn nhìn —”

“Mị có thể liếm bộ ảnh này một năm!”

“Bà chị thật hàm súc, tôi có thể ba năm!”

Có người to gan lớn mật @ tài khoản chuyên dùng để theo đuổi ngôi sao của Hoắc tổng, từng hàng từng hàng “Cầu đội trưởng tung ảnh”.

Trong vườn bách thú, Hoắc tổng đang mãn nguyện ôm vợ, tùy ý liếc nhìn di dộng, khó có khi thuận theo ý mọi người một lần, thuần thục chọn mấy tấm trong hàng trăm tấm ảnh vừa chụp Khanh Bảo, rồi dùng tài khoản nhỏ đăng tải.

Đề tài Weibo bị anh thổi bùng dễ như trở bàn tay.

Hoắc tiên sinh đích thân khoe ân ái, chưa bao giờ thất thủ, nhiều lần làm người ta kêu rách cổ họng.

Nhưng trọng điểm nhanh chóng bị phát hiện —

“Đợi chút, tiểu công tử của chúng ta, một móng vuốt nhỏ cũng không xứng xuất hiện trong camera của ba ba sao huhuhu.”

“Bảo bảo tội nghiệp.jpg.”

“Bảo bảo nói, ‘má’ ơi quản đi, con cũng muốn có tện họ trong ảnh ‘bá’ QAQ”

Ngôn Khanh thuận tay lướt mấy cái, thấy bình luận cười nhạo, cô dứt khoát gọi Dữu Dữu trở về, dựa vào người chồng mình mở camera trước, khóa chặt một nhà ba người, lập tức đăng lên Weibo ——

“Bảo bảo nói: May còn có mẹ chụp con.”

Kế tiếp trên mạng náo nhiệt thế nào, cô không quan tâm nữa, nắm tay Hoắc tổng, chậm rãi đi bộ dọc theo con đường phía trước.

Quả bưởi ngọt đi mệt, nhận được đãi ngộ tốt nhất, ngồi trên khuỷu tay ba ba, hóa thân thành mười vạn câu hỏi vì sao.

Vì sao lão hổ có hoa văn.

Vì sao chim công lại xòe đuôi.

Cái mũi voi dài như vậy có tác dụng gì.

Hươu cao cổ uống nước có phải nước giữ trong cổ rất lâu không.

Quá nhiều, vấn đề của trẻ con vừa ngây thơ mà cũng phức tạp, một số câu đề cập đến kiến thức tương đối chuyên nghiệp, đúng là khó giải thích, Ngôn Khanh dù có biết nhiều bao nhiêu cũng không thể bảo đảm chu đáo được mọi mặt, vừa định vụng trộm lên mạng tra đáp án chuẩn, Hoắc tiên sinh bên cạnh đã nhàn nhạt mở miệng.

Dữu Dữu hỏi một cái, anh thong thả ung dung đáp một cái.

Không phải có lệ, không phải dỗ chơi, mỗi chữ mỗi câu của anh đều chuẩn xác, nghiêm túc giảng cho Dữu Dữu nghe. 

Ngôn Khanh không kìm được vòng lấy cánh tay chồng, mặt dán trên vai anh.

Anh từng nói muốn học làm một người ba đủ tiêu chuẩn.

Chưa bao giờ là lời nói suông.

Ngay cả khi nhàn nhã đưa con tới vườn bách thú, anh cũng chuẩn bị đầy đủ từ trước để có thể giải đáp mỗi nghi ngờ non nớt của đứa trẻ.

Trong lòng Ngôn Khanh chua xót, nhẹ giọng nói với Dữu Dữu: “Có phải ba ba rất lợi hại không?”

Dữu Dữu vui vẻ đến nỗi khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, liều mạng gật đầu.

Mỗi lần Hoắc Vân Thâm nói xong một cái, cậu nhóc liền nhìn ba ba với đôi mắt chan chứa ngôi sao, hai tay nhỏ đô đô thịt đập vào nhau, giống hệt như con hải cẩu nhỏ đang dùng sức vỗ tay.

Thừa dịp ba ba tạm dừng nói chuyện, cậu nhóc còn tận dụng hết khả năng của mình, giọng sữa mềm mại đưa ra lời nhận xét —

“Ba ba thật tuyệt!”

“Ba ba Dữu Dữu cái gì cũng biết!”

“Ba ba Dữu Dữu là bách khoa toàn thư!”

Mới đầu vẻ mặt Hoắc Vân Thâm còn nhàn nhạt, trước sự đồng hành thả ‘thải hồng thí’ không ngừng nghỉ của Khanh Khanh và quả bưởi ngọt, khóe môi anh dần dần nhếch lên, sâu trong đôi mắt đen cũng chất chứa ý cười.

Trong vườn bách thú có phục vụ ăn uống, nhưng từ sáng sớm Ngôn Khanh đã không có dự định đến đó, cô cùng chồng chuẩn bị cơm trưa ở nhà, trải đầy trên bãi cỏ cho phép nấu cơm dã ngoại.

Xung quanh có cây cỏ xanh tươi, những bông hoa nhỏ nở rộ thành từng chùm.

Tiếng người tiếng gió nơi xa đều bị chặn lại, chỉ có một góc nho nhỏ an tĩnh ấm áp.

Hoắc Vân Thâm nhìn chằm chằm Ngôn Khanh, cô ngồi quỳ trên tấm thảm lót cơm, tay túm mái tóc dài lên, dùng dải lụa vàng buộc lại.

Anh tiến lên tiếp nhận, tay vòng eo cô vào trước ngực, tự mình động thủ, chải từng sợi tóc cho cô, buộc bằng dải dây lụa quen thuộc nhất.

“Khanh Khanh, anh muốn…”

Anh cười như không cười mà dừng lại.

Nụ hôn đầu tiên khi đó, anh cũng như thế này, nửa câu sau lưu tại giữa hai môi, nhìn cô rất mãnh liệt, không chịu nói cho xong.

Muốn hôn môi.

Muốn xâm chiếm.

Muốn ấn cô vào trong ngực chiếm làm của riêng.

Mắt hạnh Ngôn Khanh cong cong: “Em cũng muốn.”

Hoắc Vân Thâm cúi người tới gần, khi môi sắp chạm vào môi cô, một giọng sữa ê ê a a nào đó vang lên: “Mẹ mẹ — kem —”

Quả bưởi ngọt đang nhặt đồ ăn trong thùng, trong số đó có một hộp giữ nhiệt, phát hiện đó là kem mà cậu nhóc ngày đêm nhớ mong, chạy thùng thục tới, nghe ba không dám vụng trộm ăn, ngoan ngoãn chạy tới hỏi mẹ.

Ngôn Khanh bị con trai bắt gặp, gương mặt nhiễm hồng, trấn định nói: “Mang tới cho con.”

Dữu Dữu hoan hô, lại tội nghiệp mếu máo: “Bụng bụng đau.”

Ngôn Khanh sờ đầu nhóc: “Bụng bụng đau đã tốt rồi, có thể ăn một chút, không thể quá nhiều.”

Đôi mắt Dữu Dữu lập tức phát sáng, lấy muỗng nhỏ đào ở nơi đẹp nhất chính giữa, giơ cao đến môi mẹ.

Ngôn Khanh cười đón nhận, Dữu Dữu lại múc thêm nhiều thêm một chút ở bên cạnh, tha thiết đút cho ba ba.

Hoắc Vân Thâm không thích ăn những thứ này, nhưng cũng rũ mắt, phối hợp há mồm.

Lúc này mông nhỏ của Dữu Dữu mới đặt xuống đất, tự xúc cho mình một muỗng nhỏ, vươn đầu lưỡi yêu quý mà liếm liếm.

Hoắc Vân Thâm nhấc con trai lên thảm, thuận tiện xoay người nó lại, một tay vỗ về đầu nhỏ không cho lộn xộn, một tay vòng qua bả vai Ngôn Khanh, kéo sát vào, hôn thật sâu.

Anh nhấm nháp không đủ.

Hóa ra kem…

Ngọt như vậy.

***

Vào mùa thu năm Dữu Dữu ba tuổi, tên Ngôn Khanh được đề cử trong giải thưởng âm nhạc quốc tế có uy tín nhất, cô được mời đến New York tham gia lễ trao giải.

Cùng lúc đó, hợp đồng quan trọng có ảnh hưởng lớn nhất tới cả năm làm việc của Hoắc thị cũng sắp ký kết, Dữu Dữu cần có người thân chăm sóc, vậy nên Hoắc Vân Thâm không thể không bị vợ vứt bỏ ở nhà.

Ngôn Khanh cam đoan với Hoắc tiên sinh: “Em sẽ quay về ngay sau khi kết thúc! Giờ để chị Lâm Uyển đặt chuyến sớm nhất —”

Hoắc tổng phiền muộn: “Không cần đặt, máy bay thuê bao[2].”

[2] Máy bay thuê bao (包机): được hiểu là một chuyến bay thuê bao dành riêng cho du khách của một hãng lữ hành. Trên chuyến bay này, người đặt hàng trở thành người thuê toàn quyền và duy nhất trong một khoảng thời gian nhất định.

Ngôn Khanh bật cười, nâng mặt anh lên xoa xoa, nhẹ giọng nói: “Không quá năm ngày.”

Hoắc Vân Thâm cắn cái cổ trắng sứ của cô, khàn khàn yêu cầu: “Trước tiên phải cho anh phần có thể sống sót qua năm ngày.”

Ngôn Khanh nhu thuận quấn lấy anh, chủ động cởi cúc áo anh, mặc anh cướp đoạt.

Anh sợ chia lìa, dù ngắn ngủi cũng là ác mộng, cũng may lúc này đây, có Dữu Dữu.

Trước khi đi, Dữu Dữu khó không dính lấy mẹ. Ngôn Khanh ôm nhóc nói: “Dữu Dữu ngoan, chăm sóc ba thật tốt, so với yêu mẹ, phải yêu ba nhiều hơn một chút.”

Dữu Dữu bĩu miệng nhỏ, trịnh trọng suy nghĩ, không hé răng, hôn bẹp một ngụm lên mặt mẹ. 

Đây là lần đầu tiên Hoắc Vân Thâm sống một mình với con trai, còn tận mấy ngày, vừa nhớ vợ vừa không thích ứng được, anh lại đau đầu, sắc mặt cũng không tốt, giấu vợ không ăn thứ gì, chỉ cho Dữu Dữu ăn rất no.

Dữu Dữu tuyệt đối không nỡ làm ba ba hao tâm tốn sức.

Ba ngày đầu Ngôn Khanh đi, Dữu Dữu làm một ngọn gió đủ tiêu chuẩn, thói quen mỗi ngày đó là khích lệ ba ba, chân ngắn nhỏ theo ba ba chạy trước chạy sau. Nhìn anh lật văn kiện nhíu mày, liền bò lên trên sô pha đưa sữa của mình cho anh uống. Thấy anh nhắm mắt trầm tư, liền dùng tay nhỏ yếu ớt niết niết bả vai anh.

Không hề có tác dụng.

Nhưng đáng yêu.

Hoắc Vân Thâm xách con trai lên trên đùi, xoa bóp mặt, chọc chọc bụng nhỏ, tâm tình bình tĩnh ngoài ý muốn.

Anh thấp giọng hỏi: “Có muốn mẹ không?”

Dữu Dữu dùng sức gật đầu.

Hoắc Vân Thâm nhìn đôi mắt trong suốt của cậu nhóc, cười cười: “Đừng quấn lấy ba, nhớ mẹ nhiều một chút, yêu mẹ nhiều một chút, mẹ mang thai con rất mệt.”

Dữu Dữu ngồi trong lòng ba ba lâm vào trầm tư.

Mẹ cũng nói giống vậy.

Đều bảo nhóc, yêu ba ba nhiều một chút.

Ngày thứ tư Ngôn Khanh đi, hợp đồng của Hoắc thị đã ký kết xong. Hoắc Vân Thâm có hội nghị quan trọng ở tập đoàn, chỉ có thể đưa quả bưởi ngọt tới văn phòng tổng bộ, dặn dò Mẫn Kính để ý cẩn thận.

Dữu Dữu biết sắp ra cửa, hơn nữa còn là đến công ty ba ba, cố ý mặc bộ đồ thú bông siêu cấp đáng yêu mẹ mua cho, giống như tiểu manh sủng được ba ba dẫn đi.

Tăng thể diện!

Muốn người khác đều nhìn thấy, ba ba Dữu Dữu tuyệt vời thế nào!

Hoắc Vân Thâm mặc bộ âu phục đen tuyền, khí thế uy nghiêm không thể nhìn gần, đi đến đâu cũng làm người ta cúi đầu khom lưng, nhưng hôm nay đại ma vương đi làm, trên cánh tay còn có một bảo bảo đội mũ gấu con.

Dọc đường đi, dù là quản lý cấp cao hay nhân viên Hoắc thị, phàm là liếc nhìn thấy bóng Hoắc tổng, thì đều bị khiếp sợ, nội tâm yên lặng rú lên.

Hoắc Vân Thâm đặt Dữu Dữu vào văn phòng của mình, cúi người nhắc nhở: “Ba đi họp, cả tầng đều có thể chơi, cần cái gì thì nói với chú Mẫn Kính.”

Dữu Dữu cười còn ngọt hơn mật: “Ba ba yên tâm!”

Chờ Hoắc Vân Thâm vừa đi, khuôn mặt nhỏ của Dữu Dữu liền trầm xuống, thật muốn gọi cho mẹ, nhưng sau đó lại nhớ mẹ được nhận giải thưởng lớn rất là lợi hại, chắc chắn rất bận, nhóc không thể quấy rầy, vì thế ngoan ngoãn mà dịch ra cửa lớn, đi ra ngoài hành lang. 

Trong phòng thư ký đều điên cuồng.

Mọi người đã biết hôm nay tiểu công tử tới công ty, Hoắc tổng lại đi họp, không ai chăm sóc nhóc, một đám người nóng lòng muốn thử.

Đối mặt với Hoắc tổng, bình thường ngay cả thở mạnh cũng không dám, nhưng tiểu công tử vừa dễ thương vừa đáng yêu như vậy, vừa thấy liền muốn dỗ dành, khẳng định kéo gần quan hệ siêu dễ, thừa dịp phu nhân không có đây, còn có thể sờ sờ bé con manh manh, thoải mái quá đi!

Không chỉ những người trong phòng thư ký, mà các quản lý cấp cao cũng đang ngo ngoe rục rịch.

Những người này không dám tự tiến vào văn phòng Hoắc tổng, nhưng vừa nghe nói tiểu công tử ở hành lang, liền không chịu nổi.

Dữu Dữu ghé vào cửa sổ sát đất, đang tự ngắm phong cảnh đến là vui vẻ. Cửa thang máy chợt mở ra, cả trai lẫn gái đã đi về phía nhóc, liên tục gọi đủ các loại nhũ danh, “Dữu Dữu”, “Quả bưởi ngọt”, “Bảo bảo ngoan”, “Bé con đáng yêu” ùn ùn không dứt, còn có ý đồ tranh thủ vuốt ve.

Mẫn Kính nhận được đến tin tức, lập tức đi lên tầng, đi đến sau những người này định mở miệng.

Nhưng Dữu Dữu còn nhanh hơn anh ta.

Cậu nhóc ngẩng cái đầu nhỏ, dứt khoát lùi lại, mười phần giọng sữa, nhưng ngữ khí lại hết sức lạnh nhạt: “Các người không biết sao, con tên Hoắc Nhiên.”

Hành lang phút chốc yên tĩnh.

Lời Mẫn Kính tới rồi bên miệng rồi dừng lại, có chút giật mình nhìn Dữu Dữu.

Dữu Dữu đứng trước mặt một đám người lớn, đôi mắt đen sáng không chút gợn sóng, thậm chí còn không có chút dao động, tiếp tục nói: “Là bảo bảo của ba mẹ Dữu Dữu, không phải của người khác, đừng gọi bậy.”

Nói xong, cậu nhóc không nhanh không chậm xoay người, trở lại văn phòng ba ba, đẩy sập cửa lại.

Hai giờ sau, hội nghị của Hoắc Vân Thâm kết thúc, mới vừa ra khỏi phòng họp, Mẫn Kính liền gửi một đoạn giám sát lúc quan trọng tới.

Hoắc Vân Thâm vốn chỉ muốn xác định quỹ đạo hoạt động của Dữu Dữu, ngoài ý muốn thấy được một màn trên hành lang kia.

Tiểu gia hỏa ngọt manh ba năm, vậy mà còn có hai mặt.

Anh nhướng mày, đáy mắt dâng lên độ ấm.

Hoắc Vân Thâm trở lại văn phòng, đẩy cửa ra, Dữu Dữu ở bên trong vùi mình ngủ, nghe được động tĩnh, lập tức xoa mắt tỉnh dậy, thấy rõ là ai, té ngã lộn nhào xuống sô pha, lao về phía ba như con thú nhỏ, ôm lấy chân anh, ngọt ngào gọi: “Ba ba đã trở lại!”

Tiểu gia hỏa hận không thể hòa tan ở trên đùi anh.

Hoắc Vân Thâm nâng cậu nhóc lên, đặt trên bàn làm việc hỏi: “Không thích người khác?”

“Không thích,” Dữu Dữu chu môi, chém đinh chặt sắt, “chỉ yêu ba mẹ, chỉ là quả bưởi ngọt của ba mẹ!”

Trong mắt Hoắc Vân Thâm càng ấm hơn.

Anh biết Dữu Dữu rất ngoan rất đáng yêu, cho rằng trời sinh tính đã như thế, cực kỳ tương phản với anh.

Không ngờ…

Dữu Dữu giống anh.

Rất giống.

Không bác ái, chỉ có chí ái[3].

[3] Bác ái (博爱): lòng thương người. Chí ái (至爱): tình cảm chân thành.

Thờ ơ vô cảm với người xung quanh mình bao nhiêu, thâm tình quyến luyến với người mình yêu bấy nhiêu. 

Hoắc Vân Thâm ôm chặt cơ thể nhỏ nhắn của nhóc, trầm giọng nói: “Dữu Dữu thật ngoan.”

Dữu Dữu không chỉ thân cận bởi vì anh là ba ba.

Mà còn vì bọn họ huyết mạch tương liên, tương tự linh hồn.

Đây là do Khanh Khanh không tiếc đổ máu nguy hiểm tặng anh, tình thân thuộc về anh.

Khanh Khanh…

Dữu Dữu cảm thấy ba ba có vẻ hơi buồn, rướn người dựa lên ngực anh, trịnh trọng nói: “Ba ba, ba để con yêu mẹ nhiều hơn, mẹ cũng để con yêu ba nhiều hơn, con đặc biệt nghiêm túc suy nghĩ, con làm không được, con phải yêu cả hai người, cùng một tình yêu.”

“Nhưng mà,” Cậu nhóc cười thơm mùi sữa, “con có thể lặng lẽ hứa với ba ba, bớt hôn mẹ một chút.”

Con ngươi Hoắc Vân Thâm hơi run: “Tại sao?”

Dữu Dữu bụm mặt nói: “Bởi vì con hôn mẹ, ba ba ở bên cạnh sẽ cô đơn.”

Cậu nhóc có cái miệng nhỏ nhắn hồng nhuận, nói vấp nhưng lại nói cực kỳ đứng đắn: “Dù con nhớ mẹ nhiều, cũng không nhớ bằng ba ba, yêu mẹ nhiều, cũng không bằng tình yêu của ba ba.”

Đôi mắt Dữu Dữu là viên đá quý trong sáng: “Ba và mẹ yêu đối phương nhất, sau đó cùng nhau, cùng nhau yêu Dữu Dữu.”

Hoắc Vân Thâm cúi đầu, ôm cơ thể nhỏ nhắn ấm áp của cậu nhóc, hốc mắt chớp mắt nóng lên.

“Dữu Dữu thật tốt,” Anh thấp giọng cười, “trước tiên đưa con đi đón mẹ.”

Dữu Dữu nhảy cẫng lên vì sung sướng: “Mẹ đã về!”

Hoắc Vân Thâm cong môi: “Về trước thời gian dự kiến, mẹ còn muốn âm thầm làm cho chúng ta kinh ngạc.”

Ngôn Khanh nhận được giải thưởng lớn, vội vã về nước, lo lắng máy bay bị hoãn, cũng lo lắng ảnh hưởng đến Thâm Thâm, nên không nói trước, thời gian của cô có hạn, mấy phỏng vấn cần thiết chỉ diễn ra trong vài phút sau khi xuống máy bay.

Phóng viên hoàn toàn không ngại, có thể phỏng vấn Khanh Bảo đã vô cùng thỏa mãn.

Hiện giờ Khanh Bảo đã có một vị trí vững chắc trong giới âm nhạc, mấy năm nay không ngừng đoạt được những giải thưởng nặng ký, thống lĩnh các bảng xếp hạng, tính tình dịu dàng đáng yêu, còn có Hoắc thị khổng lồ phía sau, ai cũng muốn thân cận.

Phóng viên và đoàn phim nhắm mắt theo đuôi Ngôn Khanh, mắt thấy sắp đến lối ra vào cửa VIP, hầu hết phóng viên đều đã hỏi xong, vội vàng nói câu cuối: “Muốn hỏi Khanh Bảo một chút, rất nhiều chương trình dành cho gia đình đều mời cô, đặc biệt là ekip chương trình 《Mẹ con là siêu nhân》 đã nhắc đến rất nhiều lần, cô có cân nhắc —”

Lời còn chưa dứt, người trong đoàn phim bỗng ồ lên, ánh mắt nhất trí hướng về phía trước.

Bên ngoài lối ra, chỉ cách khoảng mấy mét, người đàn ông cao lớn đĩnh đạc đứng ngược sáng, trong tay dắt một tiểu gia hỏa phấn điêu ngọc trác.

Tiểu gia hỏa thoát khỏi tay ba ba, lắc lư chạy như bay về phía Ngôn Khanh, một đường vui sướng dùng giọng sữa gọi “Mẹ —”

Ngôn Khanh ném hành lý sang một bên, khom lưng đón được cậu nhóc.

Dữu Dữu lại không muốn ôm, mà kéo lấy góc váy mẹ đến trước mặt ba ba.

Ba ba căn bản không cần tiểu gia hỏa cố sức, chân dài bước tới, vài bước liền tới gần, giang hai cánh tay. 

Ngôn Khanh lập tức nhào qua, đâm vào lồng ngực anh.

“Thâm Thâm, sao ba con anh —”

“Không cần vợ vất vả,” Hoắc Vân Thâm dùng sức ôm lấy cô, nói bên tai cô, “anh tới cho em bất ngờ.”

Phóng viên mắt trợn trừng muốn ngất, nửa câu còn lại chưa nói xong run rẩy bay ra: “Cân nhắc… mang bảo bảo tham gia.”

Dữu Dữu tự bịt mắt, từ khe hở ngón tay nhìn ba mẹ, nghe thấy phóng viên nói, cậu nhóc xoay cơ thể nhỏ qua hỏi: “Tham gia cái gì vậy?”

Phóng viên đối mặt với ánh mắt của Hoắc tiểu công tử, nhanh chóng ngồi xổm xuống, giơ microphone hướng về phía cậu nhóc: “Tham gia 《Mẹ con là siêu nhân》.”

Quả bưởi ngọt lắc đầu: “Không tham gia.”

Phóng viên kinh ngạc với sự dứt khoát của cậu nhóc.

Hoắc Dữu Dữu ba tuổi quay đầu lại nhìn ba mẹ ngọt thành một đoàn, che miệng cười trộm, giọng sữa bất khả chiến bại: “Bởi vì mẹ không phải siêu nhân, cả đời mẹ đều là công chúa, thiên sứ ba ba với con phải bảo vệ.”
Tác giả có lời muốn nói: Phiên ngoại về bảo bảo tới đây là kết thúc rồi ~ chờ đến lúc viết xong hết tất cả phiên ngoại sẽ quay lại viết về Dữu Dữu ~

Chương sau bắt đầu đổi mới, là phiên ngoại thời học sinh của Thâm Thâm và Khanh Khanh, 《Thuần phục chó dại》.