Edit: Flanty
Ở phương nam đã là mùa hè, ban đêm nhiệt độ thích hợp, gió ấm và hơi thở người đàn ông hoà trộn lẫn nhau, thổi bên tai Ngôn Khanh.
Cô dựa vào ngực Hoắc Vân Thâm, ôm lọ thuỷ tinh đựng đom đóm, tim đập loạn xạ.
Không chỉ bắt đầu từ giờ khắc này, mà ngay từ ánh mắt đầu tiên thấy anh khi tỉnh lại, cô đã có chút thèm muốn anh. Lúc biết người đàn ông thoạt nhìn chỗ nào cũng tốt này là chồng mình, thật ra cô còn thầm vui sướng cả ngày.
Nhưng thời gian ở cùng anh quá ngắn, ngắn đến nỗi cô cảm thấy tất cả đều không kịp.
Ngôn Khanh nhẹ giọng hỏi: “Em thích anh trước, được không?”
Sợ anh thất vọng, cô vội vàng bổ sung: “Sau khi thích anh, lại nỗ lực yêu anh.”
Hoắc Vân Thâm nhấc cô khỏi lưng ngựa, xoay người, để cô ngồi xuống đối mặt với anh, mỉm cười nói: “Vậy cũng phải có thời hạn, không thể luôn là thích được, anh không thỏa mãn.”
Ngôn Khanh rất ngoan: “Vậy anh nói bao lâu…”
Bàn tay ấm áp vỗ về mái tóc dài của cô, anh khàn khàn trả lời: “Thời gian một nụ hôn.”
Khi giọng nói rơi xuống, anh che đôi mắt sáng ngời trong veo của cô gái nhỏ, nghiêng người qua, ngậm lấy bờ môi mềm mại của cô, không vội vã, cũng không quá tận tình, chỉ chạm nhẹ như vậy, chậm rãi mà cọ xát.
Hôm nay Khanh Khanh của anh mới mười chín tuổi, là một cô gái nhỏ ngốc nghếch chưa từng nói chuyện yêu đương, anh đoạt nụ hôn đầu của cô, không thể quá mãnh liệt.
Đêm rất yên tĩnh, tiếng người đều ở xa xa, chỉ có tiếng vó ngựa thỉnh thoảng đạp nhẹ trong bụi cây, cùng với ánh sáng mỏng manh phát ra từ lọ thuỷ tinh đom đóm.
Mãi lâu sau, mới có tiếng nước tinh tế khi môi và lưỡi đan xen nhau.
Hoắc Vân Thâm xoa khuôn mặt đỏ bừng của cô, ác liệt tuyên bố: “Đã đến giờ.”
Ngôn Khanh bị anh hôn không thở nổi, lúc này còn đang thở dốc, không khỏi oán giận lườm anh, lườm đi lườm lại rồi không nhịn được cười, nhẹ nhàng bò vào ngực anh, dung túng nói: “Được rồi — có yêu anh một chút.”
Đêm nay cô tràn đầy năng lượng hiếm thấy, về phòng cũng không ngủ, mà đi hoàn thành nhiệm vụ gian khổ của nửa tập đầu chương trình, sáng tác một ca khúc để sau này biểu diễn. Vốn dĩ cô còn lo lắng mình không có ký ức thì cũng không có kỹ năng, nhưng trải qua nụ hôn kia, cảm xúc và linh cảm gì đó đều quay trở lại.
Tuy tạm thời không thể viết tinh xảo được như trước, nhưng trở về căn bản cũng có chỗ đặc biệt.
《Hàng đêm sênh ca》 được quay trong hai ngày. Sáng sớm hôm sau, dưới sự giảng giải kiên nhẫn của anh chồng Hoắc tiên sinh, Ngôn Khanh lại một lần nữa trải qua quá trình thiết lập thế giới quan, thời gian thích ứng có hạn, cô cứ mơ mơ màng màng theo mọi người tập hợp, tham gia ghi hình.
Tới giữa trưa, thời điểm nóng nhất trong ngày, chương trình vừa vặn đến đoạn chuyển cảnh, cần phải đi đến con sông nhỏ phía sau một ngọn núi thấp.
Tổng đạo diễn xách loa chỉ huy: “Mọi người vất vả một chút, mặt trời khá mạnh, chú ý an toàn!”
Ngôn Khanh lười biếng quấn tóc dài lên đầu, mặc quần ống rộng và áo choàng ngắn bằng vải sa tanh màu xanh lá cây, xinh đẹp như nước. Cô được Hứa Mạt Hàm dắt tay, hai chị em tương phản mà hút mắt, ở cùng PD quay chụp vô cùng vui vẻ.
“Khanh Bảo cậu có khỏe không?” Hứa Mạt Hàm lén hỏi, “Nói là núi thấp, mà tớ thấy cũng rất cao, leo lên không dễ như vậy đâu.”
Năng lực chịu đựng về tinh thần của Ngôn Khanh dần dần giảm sút, thân thể cũng chịu ảnh hưởng theo, thể lực không tốt như trước.
Lúc nói chuyện, Hứa Mạt Hàm liếc phía sau ống kính một cái, từ sáng đến giờ Hoắc tổng vẫn luôn đi theo.
Anh cách không xa không gần, vừa không khiến đội quay phim và bản thân Khanh Bảo không được tự nhiên, lại luôn để cô vào trong mắt.
Ngôn Khanh cũng trộm ngắm anh chồng không quá quen thuộc của mình, thấy anh đã đổi quần áo thể thao, tay áo xắn đến khuỷu tay, lộ ra đường cong cánh tay lưu loát xinh đẹp, mặt cô càng nóng, phải dùng tay quạt gió cho mình.
Anh chồng có nhan sắc thế này đặt ở bên ngoài thật sự quá nguy hiểm…
Thật ra so với leo núi, cô càng muốn gắn kết tình cảm với anh hơn.
Đạo diễn hô loa thúc giục, Ngôn Khanh bất đắc dĩ thu hồi ánh mắt, thở dài, vén tay áo đang chuẩn bị xuất phát cùng Hứa Mạt Hàm. Hoắc Vân Thâm vẫn luôn im lặng đột nhiên tiến lên một bước, khẽ nói: “Từ từ.”
PD bị dọa nhảy dựng, lập tức cụp mi rũ mắt chờ Hoắc tổng phân phó.
Hoắc Vân Thâm bước đến trước mặt Ngôn Khanh, nói với Hứa Mạt Hàm trước: “Hai người tách ra đi, để nhiếp ảnh gia quay cô là được.”
Tầm mắt anh rơi xuống khuôn mặt bị phơi nóng hầm hập của Ngôn Khanh, khóe miệng giương lên, xoay người đưa lưng về phía cô, thong dong ngồi xổm xuống, ngoái đầu nhìn lại: “Khanh Khanh ngoan, đi lên, anh cõng em.”
Ngôn Khanh kinh ngạc đến ngây người.
Lưng anh rộng lớn hữu lực, cánh tay duỗi về phía cô.
Mặt trời chói chang, chiếu lên đường nét khuôn mặt anh, rõ ràng là một người đàn ông lạnh lùng cao cao tại thượng, ấy thế mà từ đầu đến chân đều không ngại tản ra tín hiệu “mau tới sử dụng anh”.
Ngôn Khanh thề rằng cô có thể tự mình lên núi, nhưng rất không biết xấu hổ, cũng chẳng thắng nổi cám dỗ, cô thành thật đi qua, dán lên lưng anh, nhỏ giọng nói: “Cõng một đoạn ngắn thôi, em không lười.”
Cô bay lên trời, cảm nhận được bả vai chấn động vì bật cười của Hoắc Vân Thâm, lỗ tai đỏ bừng đưa tai nghe di động cho anh: “Anh… Anh không có việc gì thì nghe nhạc đi, không cho cười em.”
Hoắc Vân Thâm vừa định đùa cô, trong tai nghe liền truyền đến tiếng ngâm nga của cô gái nhỏ.
Là làn điệu trước đây anh chưa từng nghe, sạch sẽ tươi mát, rực rỡ đáng yêu như truyện cổ tích, phía trước còn có lời cô nghiêm túc độc thoại: “Bài hát này tên là 《Đom đóm》, cho dù ngày mai cô quên mất, cũng phải hát cho anh ấy nghe.”
Bên này Ngôn Khanh cũng nghe thấy, trời trời trời cô quên mất! Đây là ca khúc cô mới viết ngày hôm qua — nhưng lại hoàn toàn không chút ấn tượng nào!
Cô luống cuống tay chân định giúp Hoắc Vân Thâm gỡ xuống, nhưng bị anh ngăn lại: “Thật dễ nghe.”
Ngôn Khanh thấy công cuộc giải cứu không có kết quả, dứt khoát từ bỏ.
Dù sao… sớm muộn gì cũng bị anh nghe được.
Hai chân người đàn ông vững chắc, đủ để giữ cô ổn định, tuy là đường lên núi, nhưng chẳng có chút xóc nảy nào.
Ngôn Khanh yên tâm ôm anh, nhìn chăm chú sườn mặt anh, tò mò hỏi: “Ngày hôm qua em trải qua chuyện gì, sao viết ra lời ca ngọt vậy.”
Ánh mắt Hoắc Vân Thâm mềm mại, trả lời cô: “Ngày hôm qua em yêu anh.”
Chương trình quay đến đêm. Hoắc Vân Thâm giống như một thiếu niên nổi loạn, leo cây bò tường hái được một nắm quả dại, dùng những bông hoa đẹp nhất trên đỉnh núi buộc lại thành bó, đưa đến trước mắt Khanh Khanh.
Anh có chút ảo não vì hoàn cảnh đêm nay có hạn, liệu những đồ vật anh chuẩn bị có đủ khiến cô vui vẻ hay không.
Nhưng sau khi xong việc, Khanh Bảo lại mềm như bông ôm lấy eo anh, ló đầu ra từ sau bó hoa, mắt hạnh đầy ắp sao trời, nghiêm trang hỏi: “Hoắc tiên sinh, hôm nay… em cũng muốn yêu anh, anh đồng ý không?”
Quả dại của Hoắc tiên sinh rơi đầy đất, nhưng lại là những quả mật đào ngọt nhất trên đời này.
***
Sau khi nửa tập thứ hai 《Hàng đêm sênh ca》 ghi hình xong, Lâm Uyển bên kia cũng chọn lựa kỹ càng ra một ít tài nguyên chất lượng cao, đưa tới cho Ngôn Khanh chọn, nếu sức khoẻ cho phép, cô ấy vẫn hy vọng Khanh Bảo có thể tiếp tục lộ diện, không muốn lãng phí nhiệt độ mà người khác cầu cũng không được.
Đối với chuyện này, Hoắc Vân Thâm lựa chọn uỷ quyền: “Vợ tự chọn, dù thích cái nào, anh cũng đi cùng em, không cần sợ hãi.”
Ngôn Khanh đã cân nhắc kỹ, công việc dài hạn không thích hợp với cô, tốt nhất là thông qua chất lượng, thời gian ngắn, mặc dù cô không có ký ức, cũng không chậm trễ người khác.
Cô lật qua lật lại, chọn làm đại ngôn và hát một bài tuyên truyền cho trò chơi cổ trang đang nổi tiếng hiện nay.
Trò chơi trực tuyến có lượng người chơi lớn, danh tiếng rất tốt, bối cảnh được thiết lập có nội dung rõ ràng, phong cách bài hát cũng tương tự, có thể kết nối với bài 《Thanh ti》 được hoan nghênh trước đó.
Lâm Uyển âm thầm vừa lòng, nhắc nhở cô: “Tuy nhiên, đối với bài hát này, đối phương hy vọng Khanh Bảo có thể xuất hiện trong MV, sẽ không có quá nhiều cảnh quay, phải mặc cổ trang, đóng làm công chúa mất nước, đại khái một ngày có thể xong.”
Hoắc Vân Thâm nhấc mi mắt: “Có nam chính không?”
“Không tính là nam chính, đoạn cuối có CP của công chúa, là bóng lưng một vị tướng quân chết trận.” Lâm Uyển ăn ngay nói thật, “Công ty game này dốc hết vốn liếng, định quay thành một bộ phim, mời tiểu sinh Lai Khách Xuyến của đoàn phim bên cạnh đến, vô cùng có lợi cho nhân khí của Khanh Bảo.”
Hoắc Vân Thâm nhíu mày.
Lúc này Ngôn Khanh đang trì độn, không hiểu rối rắm của Hoắc tiên sinh, rất vô tội mà chớp chớp mắt, thấp thỏm hỏi: “Em chọn cái này không tốt sao?”
Hoắc Vân Thâm xoa nhẹ thái dương, sờ đầu cô: “Đương nhiên tốt, Khanh Khanh quyết định là thánh chỉ, cứ chọn nó.”
Người nào đó ngoài miệng nói được một cách vân đạm phong khinh, chờ hai ngày sau quay MV, anh tự mình ôm vợ đến trường quay, khiến công ty game và đạo diễn kinh sợ.
Ngôn Khanh trang điểm, làm tóc, đeo trang sức, Hoắc Vân Thâm đều ở bên, nhưng đợi đến khi thay quần áo, cô rốt cuộc vẫn không quen, đẩy đẩy anh: “Anh ra ngoài trước đi.”
Hoắc Vân Thâm bị vợ ghét bỏ, trong lòng chua xót đợi ở bên ngoài.
Không ngờ trang điểm xong Ngôn Khanh căn bản không đi ra từ cửa chính, mà bị nhân viên công tác dẫn đường, đi thẳng ra cửa sau dẫn vào cung điện, thảo luận cảnh diễn với đạo diễn.
Phó đạo diễn ân cần chạy tới thông báo cho Hoắc tổng: “Phu nhân đã tới rồi, ngài muốn đi xem không? Vốn là quay một mình trước, nhưng hiện tại nam chính đang rảnh rỗi, chúng tôi dự định đưa cảnh ôm cuối cùng lên trước, cho nên đi qua cung điện bên kia.”
Hoắc Vân Thâm dừng chân, đôi mắt lạnh băng nhìn về phía anh ta: “Ôm?”
Phó đạo diễn gãi đầu: “Đúng vậy, sáng nay tạm thời thiết kế ra, càng phù hợp với khúc mắc của nhân vật hơn. Ngài yên tâm, không phải ôm thân mật, mà là nữ chính hoảng hốt thấy được bóng dáng nam chính, chạy tới ôm cậu ta từ phía sau, chờ hậu kỳ xử lý xong, cái ôm sẽ biến mất đồng thời với cậu ta.”
“Phu nhân cần —”
Phó đạo diễn bị nghiền ép bởi áp suất thấp không thể giải thích, ngập ngừng nói nốt: “ôm sau lưng cậu ta vài giây…”
Sở dĩ nam chính tiểu sinh có thể nổi tiếng là do cậu ta quả thực rất đẹp trai. Cậu ta và Ngôn Khanh đồng thời thay quần áo xong, cả người mặc bộ giáp tướng quân, tư thế hiên ngang, nhìn thấy Ngôn Khanh thì ngẩn ra một lát, cười tủm tỉm chào hỏi: “Chào công chúa.”
Không chỉ mình cậu ta giật mình, mà cả đoàn làm phim nhiều năm kinh nghiệm và truyền thông trà trộn vào đều đang nhìn cô.
Lúc Hoắc Vân Thâm đến, anh đứng ở trên đài cao, ánh mắt dừng trên người Ngôn Khanh, rốt cuộc không thể dời đi.
Thời tiết không tốt lắm, bầu trời bên ngoài cung điện mờ tối, càng dấy lên cảm giác hiu quạnh. Mái tóc cô dài như thác nước, khoác áo choàng đỏ thắm, dây lụa tản ra, bên trong vạt áo là tầng tầng lớp sóng kéo trên bậc thang.
Vài sợi tóc đen rủ xuống trên gò má trắng nõn, dính vào đôi môi đỏ như máu tươi.
Công chúa mất nước, đẹp mà bi thương, đẹp đến khiếp người.
Nam chính không biết Hoắc tổng ở đây, mỉm cười thương lượng nửa thật nửa giả với đạo diễn: “Trước đây anh không nói với tôi là chọn được công chúa xinh đẹp thế này đâu, có thể cho tôi quay nhiều thêm hai cảnh không?”
Ngôn Khanh nhạy cảm, vừa ngẩng đầu theo cảm giác, liền đối diện với sắc mặt thâm trầm uy nghiêm của Hoắc Vân Thâm.
Cô chỉ có vài giờ để nhận thức về thế giới này, tất cả đều bắt nguồn từ anh, thấy anh không vui, cô cho rằng bản thân làm sai chuyện gì, sợ hãi rũ lông mi xuống.
Hoắc Vân Thâm không chịu nổi cô như vậy, anh đè nén dục vọng độc chiếm hỗn loạn trong lồng ngực, đi tới chỗ cô dưới cái nhìn chăm chú của đám đông, vuốt tóc mai cô, thấp giọng nói: “Đừng khẩn trương, anh ở bên cạnh nhìn em.”
Cô quá thuần khiết, nhận được sự dịu dàng từ anh, nhanh chóng nở nụ cười ngọt ngào.
Ngược lại nam chính ở bên cạnh đổ đầy mồ hôi, cũng không dám nói bừa bãi nữa, an phận thủ thường làm một cái bóng.
Hoắc Vân Thâm ngồi sau máy giám sát, nhìn chằm chằm cảnh đặc tả qua ống kính.
Khanh Khanh ngộ tính cao, sau hai lần được đạo diễn chỉ đạo liền thuận lợi nhập vai. Cô bước xuống bậc thang, nước mắt lưng tròng, nhào tới bóng hình mặc áo giáp.
Hoắc Vân Thâm nắm lấy tay vịn, không muốn bày ra biểu hiện khác thường.
Khanh Khanh không hiểu điều này, cô chỉ đang chăm chỉ làm việc. Anh càng không muốn… vạch trần căn bệnh cũ ác liệt của mình, điều khiển cô, hạn chế cô, khiến cô chán ghét.
Anh không thể… chịu bất kỳ sự chán ghét nào từ Khanh Khanh nữa.
Hoắc Vân Thâm muốn nhẫn nhịn, nhưng mắt thấy cô gái nhỏ của anh chạy tới, anh phải mở miệng: “Góc váy lộn xộn.”
Đạo diễn ngồi gần nhất, vừa nghe xong lập tức kêu dừng, cho người sửa sang lại.
Con ngươi Ngôn Khanh linh động, âm thầm liếc người nào đó một cái, hơi hiểu rồi.
Lần thứ hai lại nữa, tóc cô lại không đúng, lần thứ ba, trâm cài của cô rớt một cái.
Hoắc Vân Thâm híp mắt, trầm giọng nói: “Đoạn này có thể xoá được không?”
Đạo diễn khó xử giải thích: “Lời bài hát nói về vướng mắc tình cảm, nếu không có bóng dáng tướng quân, cả MV sẽ không có linh hồn.”
Anh hơi cắn răng, không thể nhịn được nữa hỏi: “Một cái bóng là đủ?”
“Đủ!”
Hoắc Vân Thâm nâng mắt: “Để diễn viên kia về đoàn phim của mình, không cần cậu ta, thù lao cho cậu ta gấp đôi.”
Anh quả nhiên vẫn là tên cố chấp cuồng, sẽ làm điều xấu xa mà Khanh Khanh không thích, nhưng chỉ là cái bóng mà thôi, anh đứng ở đó, không quay đầu lại, không nói lời nào, quay xong lập tức đi, cô sẽ không biết chồng mình khó chơi phiền toái đến thế.
Lần thứ tư bắt đầu quay sau mười lăm phút, Ngôn Khanh được thông báo là trang phục nam chính xảy ra vấn đề, cần ra phía sau xử lý.
Chờ tướng quân xuất hiện lần nữa, ánh sáng duy nhất trên bầu trời xám xịt dường như đã đáp xuống anh.
Ngôn Khanh cách khá xa, nhìn không rõ lắm.
Nhưng thân hình cao lớn đĩnh đạc kia, sự anh dũng và uy nghiêm dưới bộ giáp đen hoàn toàn khác trước đó.
Anh trầm mặc đứng trong gió, đợi công chúa đã lâu không gặp đến ôm anh.
Trong mắt Ngôn Khanh hiện lên cảm xúc rõ ràng, ngay khi đạo diễn hô bắt đầu, cô xách làn váy lên, chạy qua bậc thang thật dài, trong mắt chứa bóng lưng đang chờ đợi của người đàn ông, dường như nước mắt không cần cố rặn ra, giọt nước nóng bỏng tự nhiên trượt xuống gò má.
Cô cam tâm tình nguyện tiến lên, từ sau lưng ôm chặt lấy anh, dựa theo kịch bản, nghẹn ngào gọi một tiếng “Phu quân”.
Hoắc Vân Thâm âm thầm nắm chặt tay.
Khanh Khanh thật sự ôm, cô không biết người mặc áo giáp đổi thành anh, cô coi anh như người khác mà ôm.
Nhưng khi suy nghĩ méo mó trong lòng đang muốn dâng lên, đạo diễn hô cắt.
Ngôn Khanh vẫn không buông ra, cánh tay tinh tế ngược lại càng thít chặt hơn, không có khóc nức nở, cô cười khanh khách gọi: “Phu quân —”
Hoắc Vân Thâm cứng đờ.
Cô kéo dài giọng: “Phu quân, ánh mắt đầu tiên em đã nhận ra anh rồi, không phải ôm người khác, chính là anh.”
Hoắc Vân Thâm nắm lấy tay cô, ôm cô vào lòng, hạ mắt nhìn khuôn mặt diễm lệ của cô.
Công chúa của anh.
Công chúa thấy anh không lên tiếng, tội nghiệp nhấp miệng: “Anh không có gì muốn nói với em à?”
Lòng bàn tay Hoắc Vân Thâm mơn trớn nước mắt trên má cô: “Phu quân không nói được.”
Anh thấp giọng cười: “Bởi vì nương tử khuynh quốc khuynh thành, phu quân không thể tự thoát khỏi nàng.”