Khanh Khanh Của Tôi

Chương 30




Edit: Flanty
Người đàn ông nằm nghiêng đối mặt với Ngôn Khanh, đôi con ngươi buồn bã nay lại sáng ngời, nổi lên một tầng hơi nước, trượt xuống sống mũi, một chút âm thanh cũng không có.

Ngôn Khanh ngẩn ngơ nhìn, bất tri bất giác cũng khóc theo.

Cô sững sờ sờ khuôn mặt ướt đẫm của mình, không hiểu ra làm sao, Hoắc tổng rơi lệ đã rất bất thường rồi, còn cô… sao thế này, bị tâm trạng của anh ảnh hưởng hả?

Nhưng cơn đau nhói ở lồng ngực vô cùng chân thật, nói rõ cho cô biết rằng, cô đau lòng vì anh.

Ngôn Khanh lắc cái đầu vẫn còn đang choáng váng, luôn cảm thấy sau khi say rượu, cô dường như đã chết một lần, bây giờ ngồi xổm trước mặt Hoắc Vân Thâm, như thể đã qua mấy đời.

Cô kéo ống tay áo dài, cúi người lau nước mắt cho Hoắc Vân Thâm, nhíu mày hỏi: “Tập đoàn xảy ra chuyện gì à? Hay anh gặp ác mộng? Thâm Thâm, anh —”

Hoắc Vân Thâm đột nhiên nắm lấy tay cô: “Em gọi anh lại một tiếng.”

Giọng anh thô ráp chói tai, Ngôn Khanh nghe mà kinh hãi, ngoan ngoãn gọi anh: “… Thâm Thâm, Hoắc Vân Thâm.”

Cô khó hiểu: “Em mới say một đêm thôi mà, anh khác thường thế, không biết em à?”

Khớp hàm Hoắc Vân Thâm hơi run run, không nói gì kéo cô lên giường nhỏ, thu tay lại, hơi thở hỗn loạn, hung hăng ôm chặt lấy cô, khàn khàn nói: “Biết, là anh sợ em không biết anh.”

Đáng lẽ Ngôn Khanh phải đẩy anh ra, nhưng người đàn ông nửa đè ở phía trên đang run rẩy.

Hai tay cô còn nhanh hơn cả ý thức, ôm lấy lưng anh, ngoan ngoãn dựa vào bả vai anh, nhỏ giọng nói: “Anh lấy đâu ra suy nghĩ kỳ lạ này thế, giấy kết hôn em cũng lấy với anh rồi, ba năm mới qua có một chút, muốn quên cũng không nhanh thế được.”

Hoắc Vân Thâm nằm úp xấp bất động bên cổ cô một hồi lâu, mới thấp giọng cười: “… Là anh gặp ác mộng, mơ thấy sau khi em tỉnh lại thì quên mất anh, nói không quen anh, lại trói khăn trải giường muốn trốn đi từ cửa sổ, anh sợ.”

Mặt Ngôn Khanh nóng lên, nghiêm túc nghi ngờ Hoắc tổng đang cười nhạo cô, cô đập anh một cái: “Hoắc tiên sinh, không phải anh khóc vì chuyện này đấy chứ? Quá ngốc.”

“Ngốc thật.” Giọng mũi anh rất nặng, giống như nghẹn ngào giống như thở dài, “Vợ thông cảm cho anh, để anh ôm một cái.”

Ngôn Khanh mím môi, mặt khẽ dụi vào quần áo anh, trong lòng vừa đau vừa chua xót.

Cô đoán được Hoắc tổng không thể nào khóc vì công việc.

Vốn tưởng anh mơ thấy Vân Khanh, không ngờ… vậy mà lại vì cô.

Ngôn Khanh vô thức thả lỏng thân thể, để anh ôm tận hứng. Vừa lơ đãng xoay đầu liền thấy cánh cửa phòng đối diện mở ra, vài cái đầu nhấp nhô ló ra khỏi khe cửa nhìn lén, thiếu chút nữa hù chết cô.

Cô hoảng sợ co người lại, đẩy mạnh Hoắc Vân Thâm: “Sao trong nhà còn có người khác!”

Hoắc Vân Thâm cứng đờ người, chậm rãi nâng mắt lên, u ám nhìn chằm chằm về phía đó.

Mẫn Kính và bác sĩ Hà cùng hai trợ lý, bị đánh bại trong vài giây dưới cái nhìn của Diêm La Vương, mặt xám mày tro bước ra khỏi phòng, cười khan: “Hoắc tổng, phu nhân, chào buổi sáng.”

Hai chữ “phu nhân” vừa phát ra, Ngôn Khanh càng không biết làm sao, lại nghĩ đến cảnh bản thân quần áo xộc xệch bị Hoắc tổng đè nặng, tất cả đều bị nhìn thấy! Mặt cũng không cần!

Cô kéo chăn nhỏ của Hoắc tổng che kín đầu, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nhanh bảo họ tránh đi, nếu không em nhảy cửa sổ thật đấy!”

Qua hai mươi phút, Ngôn Khanh đã thay quần áo chỉnh tề, đoan trang ngồi xuống bàn ăn, rồi mới từ trong miệng bác sĩ Hà biết được, tối qua cô say lợi hại, lăn lộn suốt một đêm, nên mới có nhiều người đến đợi lệnh như vậy, phòng ngừa cô xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Chuyện bé xé ra to quá đi…

Bác sĩ Hà cười thân thiết, che dấu nỗi khiếp sợ nơi đáy mắt: “Phu nhân, tôi là bác sĩ tư nhân của Hoắc tổng, cũng chịu trách nhiệm về sức khoẻ của cô, tôi có thể làm kiểm tra đơn giản được không?”

Ngôn Khanh cảm khái, nhà giàu đúng là nhà giàu, bác sĩ tư nhân có tận mấy người, bác sĩ Hà này so với những bác sĩ trước đây thoạt nhìn có vẻ cao hơn hẳn.

Cô gật đầu phối hợp, phát hiện biểu cảm của Hoắc Vân Thâm bên cạnh cô lại nghiêm trọng đến dọa người.

Ngôn Khanh cười cười: “Anh thả lỏng đi, kiểm tra sức khỏe sau say rượu thôi mà.”

Mặc dù cô cũng không hiểu lắm, vì sao “kiểm tra đơn giản” của kẻ có tiền lại phức tạp như vậy, nhìn thế này, cứ như sợ cô mất sớm ấy.

Sau một lúc lâu bác sĩ Hà mới gật đầu, liếc Hoắc Vân Thâm nhiều thêm một cái, ôn hòa nói với Ngôn Khanh: “Không có việc gì, rất khỏe, về sau uống rượu có chừng mực là được.”

Hoắc Vân Thâm im lặng ra hiệu cho họ đi ra ngoài. Mẫn Kính nhanh chóng thu dọn hiện trường, đóng cửa lại, trong nhà chỉ còn anh và Ngôn Khanh.

“Không phải tối qua em giày vò anh đấy chứ?” Ngôn Khanh thử hỏi, “Em chưa từng uống say như vậy, không biết mình sẽ làm gì, có khó không?”

Hoắc Vân Thâm lắc đầu, “Rất ngoan.” Anh bình tĩnh nhìn cô, không dời được mắt, “Em đồng ý ăn cơm với anh, còn chưa thực hiện.”

Ngôn Khanh nói có trách nhiệm: “Em không quên, bây giờ chúng ta ăn.”

Còn thiếu cả việc chưa nắm tay xong nữa, vậy mà Hoắc tổng không đề cập…

Đồ ăn đã sớm chuẩn bị xong, đang đặt trong hòm giữ nhiệt ở bên cạnh bàn.

Hoắc Vân Thâm lấy từng đĩa ra, đặt tất cả trước mặt Ngôn Khanh, lại đỡ cô dậy, cất chiếc ghế lớn có tựa lưng đi, thay cho cô bằng một chiếc ghế tròn nhỏ.

Ngôn Khanh đang định đặt câu hỏi, lại thấy anh cũng cầm một cái ghế giống hệt của cô đến đây, đặt phía sau cô.

Ngay sau đó, người đàn ông ngồi xuống, cúi người ôm chặt cô từ sau lưng, vây cô giữa hai tay mình.

Anh vượt qua tay cô, cầm bát đũa lên, gắp một miếng rau xanh đưa đến bên môi cô.

Hô hấp của Ngôn Khanh không khỏi nhanh hơn: “Anh làm gì…”

“Hôm nay đặc biệt, em thông cảm.” Giọng Hoắc Vân Thâm trầm thấp, “Cho em ăn như vậy, anh mới yên tâm, nếu không không ăn được.”

Ngôn Khanh nghi ngờ liệu có phải cô uống say phát điên đã kích thích Hoắc tổng hay không, nên anh mới khác thường như vậy. Cô hơi chột dạ mở miệng ra, thành thật ăn hết đồ ăn, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Chỉ hạn hôm nay thôi.”

Cứ ăn từng miếng từng miếng như thế, mất hơn nửa giờ. Ngôn Khanh ăn no, phát hiện mình buồn ngủ, đầu óc choáng váng.

Hoắc Vân Thâm đưa cô về phòng ngủ: “Ngoan, ngủ thêm một lát, ekip chương trình bên kia không cần phải để ý, có anh.”

Ngôn Khanh nằm trên giường, mí mắt nặng nề đánh nhau. Trong lúc ý thức hỗn độn không rõ, nhất thời bối rối không biết mình đang ở đâu, người đàn ông trước mặt tuy quen nhưng lại quen thuộc như thể đã quen nhau từ lâu.

Cô bất giác làm nũng: “Vân Thâm, anh dỗ em ngủ đi.”

Phản ứng của Hoắc Vân Thâm cô không thấy rõ, những gì vừa rồi nói cũng không nhớ, chỉ biết hơi thở nặng nề của anh bao trùm xuống, vừa nóng bỏng vừa ngột ngạt, như muốn nghiền nát cô, nuốt chửng cô vào bụng.

Chờ đến khi cô ngủ say, Hoắc Vân Thâm mới rời khỏi phòng, mở cửa đi ra ngoài, cửa cũng không dám đóng chặt, sợ Khanh Khanh có động tĩnh gì anh lại không nghe thấy.

Bên ngoài hành lang, Mẫn Kính và bác sĩ Hà đứng song song.

Bác sĩ Hà mở miệng trước, đầu tiên thở hắt ra, sau đó đè thấp âm lượng: “Hoắc tổng, tôi thật sự không đoán được phu nhân sẽ tiến triển như vậy, là tôi đánh giá thấp ý chí, cũng như tình cảm cô ấy dành cho cậu.”

Cơ bắp hai bên má Hoắc Vân Thâm kéo căng.

Bác sĩ Hà khó nén phấn khởi: “Những bệnh nhân mà tôi từng điều trị trước đây, tuyệt đối đều phát triển theo phân tích tình huống trước đó. Tôi thật sự chưa gặp ai như phu nhân, tổn thương mà cô ấy chịu lớn hơn những người khác, nhưng kết quả lại tốt hơn hẳn những người khác. Cô ấy nhìn có vẻ yếu ớt, nhưng ý chí rất kiên cường, vả lại tình cảm cô ấy dành cho cậu…”

Anh ta vui mừng bật cười: “So với tưởng tượng của chúng ta, thậm chí so tưởng tượng của chính cô ấy, còn sâu hơn rất nhiều.”

Giọng Hoắc Vân Thâm khô khốc: “Là vì bản năng quá khứ ư?”

“Đương nhiên có nguyên nhân này, nhưng chỉ là một phần trong đó, phần khác… là sau khi cô ấy gặp lại cậu, cho dù có trải qua chuyện gì khó chịu trong quá trình đó, cô ấy vẫn lựa chọn thích cậu, nhưng có thể chính cô ấy cũng không nhận ra, hoặc là nói, cô ấy không muốn tin tưởng.”

Hoắc Vân Thâm ngơ ngẩn: “… Cô ấy thích tôi.”

Chẳng phải cô… tránh anh còn không kịp, đối xử tốt với anh, vẻn vẹn là do hiệp ước, đồng tình, và giả bộ hay sao.

Bác sĩ Hà chắc chắn: “Quá khứ đối với cô ấy mơ hồ, tạm thời không với tới, gần đây mới là chân thật. Nếu cô ấy hoàn toàn không thích cậu, với tình huống khó khăn như lần này, tiềm thức của cô ấy sẽ không phí cơ hội mà lại vất vả nhớ kỹ cậu.”

“Biểu hiện của phu nhân thật sự xuất sắc, khiến tôi có chút kỳ vọng không nên có.” Bác sĩ Hà mỉm cười, “Nói không chừng… thuốc quá liều không đánh bại được cô ấy, ngược lại còn mang đến sự thay đổi tốt hơn, có thể kích thích cô ấy đoạn ký ức bị phong toả kia. Cho dù nhất thời không nhớ được toàn bộ, nhưng đối với cô ấy sẽ có những chuyển biến tốt. Còn hơn nữa, thì chúng ta phải từ từ cố gắng.”

Khoé miệng Hoắc Vân Thâm cong lên, lại run rẩy mím chặt.

Anh quay người lại đối diện với vách tường, im lặng cúi đầu hít sâu vài cái, để không khí ngọt ngào lấp đầy lồng ngực, tăng tới mức muốn nổ tung, lúc ấy anh mới nở nụ cười, lại e sợ ông trời sẽ thu hồi hạnh phúc mình không dễ dàng đạt được, vội vàng nhịn xuống.

Bác sĩ Hà nhắc nhở: “Hoắc tổng, ngoài cái đó ra, cậu phải hết sức thận trọng. Sau mỗi lần tổn thương, tinh thần cô ấy sẽ càng thêm yếu ớt. Hiện tại thoạt nhìn đã chiến thắng, nhưng trong thời gian tới sẽ xuất hiện tình trạng hoang mang, bất ổn. Tuyệt đối không được kích thích cô ấy, cô ấy càng hy vọng nhớ được bao nhiêu thì cậu càng phải đi từng bước một, đừng bắt cô ấy nghi ngờ ký ức hiện tại một cách mạnh mẽ, cô ấy không thừa nhận được nhiều như vậy. Phương diện này cậu vẫn luôn làm rất tốt, hãy tiếp tục.”

“Tôi hiểu,” Hoắc Vân Thâm nói, “tôi có thể chờ.”

Cho dù bao lâu.

Anh cũng có thể chờ.

Bác sĩ Hà để lại một chút thuốc khẩn cấp để phòng ngừa, sau đó dẫn người quay về bệnh viện. Anh ta đi rồi, cuối cùng Mẫn Kính cũng có cơ hội mở miệng: “Thâm ca, Hạ Minh Cẩn nói, anh ta bị uy hiếp.”

Đúng như họ dự liệu, Hạ Minh Cẩn ở trong đó, nhiều nhất chỉ là một công cụ.

Hai mắt Hoắc Vân Thâm đen nhánh, hung ác cắn một chữ: “Ai.”

Mẫn Kính nhíu mày: “Anh ta không biết.”

Tin tức có ích Hạ Minh Cẩn tiết lộ không nhiều, nhưng cũng đủ làm một lưu lượng đang nổi tiếng quăng mũ cởi giáp.

Hạ Minh Cẩn phản ứng khá kịch liệt: “Tôi không biết Ngôn Khanh bị mất trí nhớ! Không biết thuốc đó làm hại cô ấy! Người yêu cầu tôi chuyển thuốc chỉ nói Ngôn Khanh từng sinh bệnh, thần kinh não có vấn đề nghiêm trọng, cứ nửa năm sẽ phát tác một lần! Tình trạng tinh thần của cô ấy không thích hợp để biết về bệnh của mình, không thể tự uống thuốc, người nhà cũng không đáng tin cậy, cho nên bảo tôi tiếp cận cô ấy, pha vào trong đồ uống cho cô ấy, cô ấy thật sự… thật sự cứ đến mùa xuân thu thì sẽ suy nhược thần kinh, thể chất bất thường! Tôi còn tìm người bí mật kiểm tra thuốc, đúng là thuốc thần kinh quý hiếm, nên tôi vội vàng đi cứu cô ấy!”

Lúc ấy Mẫn Kính thật sự muốn đánh người: “Cô ấy suy nhược tinh thần, không phải bởi vì không uống thuốc, mà là do uống thuốc của mày! Quên đi, mẹ nó tao nói với mày cũng vô nghĩa, rốt cuộc ai cho mày đi!”

Môi Hạ Minh Cẩn trắng bệch: “… Tôi không biết, anh ta gửi ảnh nặc danh vào hòm thư của tôi, gửi nặc danh cả gói thuốc. Ảnh chụp là tôi… trước kia mới xuất đạo, có quan hệ với một người đàn ông, bị chụp lén… Anh ta uy hiếp tôi, nếu không nghe lời, sẽ vạch trần lên mạng…”

Mẫn Kính báo đúng sự thật cho Hoắc Vân Thâm, chán ghét mà nói: “Từ lúc anh ta chưa nổi tiếng cho đến lúc bị ném, cũng không rõ thân phận của đối phương, chỉ biết bối cảnh sâu, địa vị cao. Anh ta không có bất kỳ thông tin liên lạc nào với đối phương, tất cả đều bị dẫn dắt bởi người phía dưới. Trước mắt chúng ta vẫn chưa tìm ra manh mối.”

Anh ta vừa dứt lời, từ trong cánh cửa khép hờ phía sau bỗng truyền đến tiếng bước chân lộn xộn của cô gái.

Ngôn Khanh mặc một chiếc váy ngủ kín mít bằng tơ tằm, tóc đen rũ trước ngực, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo trắng nõn. Cô hãy còn ngái ngủ đi về phía cửa, đẩy ra, ngửa đầu nhìn Hoắc Vân Thâm trên hành lang: “Thâm Thâm, em không ngủ được.”

Rất uất ức.

Sự tàn khốc trong mắt Hoắc Vân Thâm tan thành mây khói, vội bước đến sờ đỉnh đầu cô, thấp giọng hỏi: “Chỗ nào khó chịu à?”

“Không khó chịu.” Cô nói một cách rối rắm, “Tối qua em quên hỏi anh có phải anh mất ngủ không. Em không ở nhà bốn ngày, chuyện anh mất ngủ em vẫn nhớ, cho nên ngủ không yên.”

Mẫn Kính kịp thời thay đổi thành một bộ mặt vô hại, nghe xong câu này, cảm thấy đã đến lúc mình lên sân khấu rồi.

Anh ta hắng giọng, đúng lúc ngắt lời.

“Thâm ca nào có ngủ chứ, không chỉ mất ngủ bốn ngày, mà còn luôn bận rộn làm việc. Tối qua phu nhân uống say nháo đến lợi hại, lại phát sốt, Thâm ca cực nhọc, chăm sóc cô suốt cả đêm không nghỉ ngơi. Anh ấy còn sợ cô không thích, không dám ở lại trong phòng, đặc biệt bảo tôi kê tạm một chiếc giường nhỏ bị hỏng ngoài cửa để trông coi cô. Tôi nhìn mà cũng thấy xót.”

Tầm mắt Hoắc Vân Thâm đảo qua: “Ngậm miệng.”

Mẫn Kính làm ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ, che miệng lại: “Được được được tôi không nói. Phu nhân, phiền cô chăm sóc Thâm ca nhé, tôi đi trước.”

Lúc đi Ngôn Khanh còn ngơ ngơ ngác ngác, nghe Mẫn Kính nói xong một hồi, đầu óc vô cùng thanh tỉnh, lại lần nữa nhìn kỹ trạng thái của Hoắc Vân Thâm, có vẻ không ổn.

Anh mất ngủ bốn ngày.

Tối hôm qua thức trắng đêm chăm sóc cô, còn đặc biệt giữ ranh giới, ra ngoài phòng ngủ chờ, không làm bất cứ chuyện gì quá đáng. Khoảng khắc đau lòng khi thấy anh nằm trên chiếc giường nhỏ vẫn còn vẹn nguyên trong ký ức cô.

… Đáng thương chết đi được.

Ngôn Khanh cắn môi, có một ý tưởng, nhưng lại xấu hổ nói ra, bèn nói gần nói xa.

“Cái đó… tối qua em uống say trong bữa tiệc mừng, sao anh lại kịp thời chạy đến vậy.”

Hoắc Vân Thâm rũ mắt, nhìn chằm chằm hàng mi rung động của cô, tiến lên một bước: “Không yên lòng về em.”

Ngôn Khanh không tự chủ mà lùi về phía sau: “Không bị ai thấy chứ. Còn mấy người trợ lý Mẫn nữa, đột nhiên gọi phu nhân…”

Hoắc Vân Thâm tiếp tục tới gần cô, giọng nói trở nên nặng nề: “Có người thấy, còn không ít.”

Ngôn Khanh sốt ruột ngước mắt, rơi vào con ngươi sâu thẳm mà anh đang nhìn thẳng.

Anh chầm chậm bổ sung: “Nên câm miệng, anh đều làm cho các cô ấy câm miệng rồi, sẽ không có ai dám nói bậy. Còn phu nhân, anh bảo họ gọi, em vốn là Hoắc phu nhân, có đúng không?”

Ngôn Khanh bị anh nhìn từ trên cao, không khơi dậy nổi được một chút khí thế, phía sau lưng bất tri bất giác dựa vào vách tường trong nhà.

Hoắc Vân Thâm chỉ còn cách cô nửa bước, cúi người xuống, áp sát vào khuôn mặt đã khôi phục hồng hào của cô: “Vợ, em ra ngoài tìm anh, rốt cuộc muốn nói gì.”

Ngôn Khanh bị anh ép gắt gao, nhắm mắt lại, chết vì sĩ diện, tức giận thốt lên: “Nói… Nói thì nói, anh không ngủ được thì phải làm sao! Em ôm anh anh mới ngủ được hơn một giờ thôi! Còn tiếp tục như vậy thì đột tử đấy! Hoắc Vân Thâm, em tới đây là muốn hỏi anh! Anh muốn vào phòng em không! Ngủ… Ngủ một chút thử xem…”

Không khí đông cứng.

Cô hít thở cũng thấy khẩn trương.

Sau một lúc lâu, hơi nóng của người đàn ông lướt qua làn da bên môi cô: “Phu nhân cho anh ngủ trên sàn nhà —”

Anh cười trầm thấp, hỏi: “Hay là giường của em?”