Khánh Dư Niên

Quyển 4 - Chương 23: Cho ngươi hay một Giám Sát Viện chân chính




Hội nghị Giám Sát Viện lâm vào một sự im lặng mang chút xấu hổ, ai cũng không ngờ Phạm đề ti đại nhân lần đầu ra mắt Giám Sát Viện lại mang một bộ dạng như thế, thật không hợp với cảnh trầm trầm tĩnh tĩnh của Giám Sát Viện, một lúc sau có người không nhịn được phì cười.

Phạm Nhàn mỉm cười, hai tay ôm quyền đi vào trong. Bảy đại nhân vật hắn chỉ biết một Ngôn Nhược Hải, còn lại đều rất lạ mặt, may mà hôm nay Phí Giới lão sư vẫn đi theo bên cạnh.

Trên đầu bàn dài, có một vị lão nhân ngồi trên xe đẩy, hai mắt lạnh lẽo, nhưng vô cùng dịu dàng nhìn mình, Phạm Nhàn không lý do thầm thở dài, chậm chậm bước vào. Hắn đã sớm nhận ra ông ta, dù sao mười sáu năm trước khi mới tới thế giới này, cũng đã từng gặp qua ông ta rồi, trong mười sáu năm ấy, khuôn mặt của ông ta cũng không thay đổi gì nhiều.

Trần Bình Bình nhìn người thanh niên trẻ tuổi đang dần tiến gần về phía mình, trên mặt hiện rõ một sự thỏa mãn. Phạm Nhàn đi tới bên người ông ta, Trần Bình Bình giang hai tay, nhẹ nhàng gọi:

-Con trai, lại đây với ta.

Phạm Nhàn chậm chậm cúi người, đặt đầu mình dựa vào vai ông ta, dựa thân thể mình vào vòng tay cũng không quá rộng lớn, nhẹ nhàng ôm.

Trần Bình Bình rất gầy, thân thể hai người tuy chỉ tiếp xúc rất nhẹ, nhưng Phạm Nhàn cảm thấy thật ấm áp.

Một già một trẻ hai người cứ ôm nhau như thế, dường như coi cả đám đầu lĩnh mật thám Khánh quốc bên cạnh đều giống như là tượng đá. Một lúc sau mới luyến tiếc rời xa, Phạm Nhàn vô cùng cung kính thi lễ:

-Cuối cùng cũng thấy được ngài.

Trần Bình Bình bỗng cười hai tiếng cực kỳ sắc bén, tiếng cười mang đầy khoái ý.

Ngoài Phí Giới, không ai biết nội tình, bảy vị đầu lĩnh mật thám vẫn duy trì sự trầm mặc, nhưng sâu trong nội tâm cũng đều thầm kinh sợ. Ai mà biết được bị Đề ti đại nhân và viện trưởng đại nhân trước giờ vẫn xa rời mọi người này có quan hệ gì!

Hôm nay là ngày đầu tiên Phạm Nhàn chính thức tiến nhập vào Giám Sát Viện, nên tám thành viên lớn nhất đều ở đây chờ. Một chút giới thiệu đơn giản, Phạm Nhàn an tĩnh ngồi xuống chiếc ghế bên tay trái Trần Bình Bình, Phí Giới ngồi bên tay phải ông ta.

-Đây là Phạm Nhàn.

Trần Bình Bình nhìn các thuộc hạ.

-Sau này là Đề ti Giám Sát Viện, chư vị đồng sự, xin giúp đỡ nhiều hơn.

Trần viện trưởng đích thân giới thiệu người mới, chưa từng có chuyện trịnh trọng như thế xảy ra, cũng chưa từng nói nhiều như thế. Bảy vị đầu lĩnh đều biết phân lượng của những lời này, đứng dậy,chính thức hành lễ với Phạm Nhàn không nói gì thêm.

Từ khi năm tuổi Phí Giới đã bắt đầu dạy Phạm Nhàn, hắn chỉ biết, mình sợ ngày hôm nay, bởi mọi người ai cũng đều tránh không muốn quan hệ với tổ chức đặc vụ đó, nhất là biết mẫu thân có quan hệ sâu sắc với viện, hắn càng rõ hơn, một ngày nào đó chính mình cũng sẽ phát sinh một mối quan hệ rất kỳ diệu với viện.

Khi còn bé theo như Phí Giới lão sư nói, hắn cũng đã biết nhiều về quy trình làm việc và cơ cấu của Giám Sát Viện. Từ sau khi nhập kinh, liên tiếp xảy ra nhiều chuyện, lại càng nhiều cơ hội phối hợp với Giám Sát Viện, mình cũng có một tổ thuộc hạ độc lập của Vương Khải Niên. Hôm nay chính thức ở đây nghe giảng giải, lại càng hiểu rõ hơn về Giám Sát Viện.

Giám Sát Viện là cơ quan trực thuộc dưới quyền Hoàng đế bệ hạ, quyền lực nằm ngoài lục bộ, không bị Khánh luật hạn chế, chỉ y theo Thánh chỉ mà làm. Ở dưới có tám vị trí lớn gọi là Bát Xử, mỗi vị trí chuyên môn phụ trách giám sát một số loại quan viên trong triều. Nhất Xử chuyên quản lý rất nhiều mật thám, là nơi tối quan trọng của viện, đầu mục tiền nhiệm hay cũng chính là người âm thầm lén lút đi theo Trưởng công chúa, cũng là người mới chết cách đây mấy tháng. Bộ phận thứ hai- Nhị Xử, phụ trách gom lại và phân tích các thông tin tình báo và đưa ra các kế sách, cùng Bệ hạ kịp thời đưa ra kế hoạch.

Bộ phận thứ ba – Tam Xử là nơi Phạm Nhàn cảm thấy thân thiết nhất, bởi vì lão sư Phí Giới của hắn trước khi về hưu là đầu mục, nơi này chuyên phụ trách nghiên cứu chế tạo các dược vật, các loại vũ khí, đống mê dược xuân dược độc dược mà hôm nay ngày nào Phạm Nhàn cũng mang theo người, cơ bản đều là thành quả nghiên cứu của nơi này.

Tiếp theo là bộ phận của Ngôn Nhược Hải chính là Tứ Xử, chuyên môn giám sát các quan viên các quận các lô ngoài Kinh, cùng với lo công tác tình báo, phạm vi quyền lực vươn ra ngoài lãnh thổ, bao quát hết cả Bắc Tề và Đông Di Thành, nếu nói về quyền hạn thì đây là bộ phận có quyền lực lớn nhất.

Bộ phận thứ năm Ngũ Xử của Giám Sát Viện thì vẫn trú ở ngoài kinh đô, do Hoàng đế bệ hạ thân chỉ thành lập, chính là Hắc Kỵ chuyên môn phụ trách bảo vệ an toàn cho Trần Bình Bình, khi cần cũng có thể trở thành kỵ binh nghìn dặm đánh bất ngờ, năm đó thâm nhập Bắc Ngụy bắt được đệ nhất mật thám Tiếu Ân, đó là chiến tích của bộ phận này, có thể nói, đây là nơi có vũ lực cường đại nhất Giám Sát Viện.

Bộ phận thứ sáu, Lục Xử ít được nhắc đến nhưng lại là những người kinh khủng. Ngay cả Phạm Nhàn nhập kinh lâu như thế cũng chưa từng có giao tế qua với họ, bởi vị bộ phận đó chuyên môn xử lý các vụ ám sát, đương nhiên, xét về phương diện này mà nói, thì bộ phận này cũng phải do đích thân Bệ hạ chọn người.

Thứ bảy, Thất Xử là bộ phận chuyên môn phụ trách tra tấn tù nhân, đây là nơi mười ba quan sai nha môn hình bộ chuyên nghiệp đang ở, năm đó ở đại lao Giám Sát Viện Phạm Nhàn đã từng nhìn vị lao đầu kia không chớp mắt, cũng là đầu mục tiền nhiệm của Thất Xử.

Bát Xử ơi Bát Xử, Phạm Nhàn nhìn vị quan viên trung niên kia đã thấy buồn cười, đây chính là nơi mà mình tiếp xúc nhiều nhất trong Giám Sát Viện sao? Đạm Bạc thư cục cũng thượng cống không ít cho Bát Xử, mặc dù có quan hệ khả dùng nhưng Thất Diệp chưởng quỹ nhất định vẫn cống nạp hàng tháng cho Bát Xử. Bộ phận này, khiến cho Phạm Nhàn cảm thấy khá giống tổng cục thuế của kiếp trước, chỉ có điều quyền lực lớn hơn, và độc lập hơn.

Đơn giản giới thiệu qua một lượt, bảy vị đại đầu mục của Giám Sát Viện cũng không cần Phạm Nhàn tự giới thiệu, bởi cái tên Phạm Nhàn thực sự là quá biết, quá hiểu, quá rõ, tất cả mọi người dân Khánh quốc cũng đều quá biết, huống chi đây là bảy vị đại đầu lĩnh của các mật thám gian như cáo, ngoan như sói, và mãnh như hổ ấy.

Thất đại đầu lĩnh này, Phạm Nhàn chỉ biết có một Ngôn Nhược Hải, nhưng với bộ phận thứ sáu và thứ ba cũng thấy khá hứng thú, bởi khi giới thiệu người đứng đầu bộ phận chuyên ám sát, người ngồi ở vị trí lục đầu lĩnh có bỏ thêm hai tiếng “thay mặt”, Phạm Nhàn khá hiếu kỳ, không biết đệ nhất thích khách của Khánh quốc là ai?

Còn bộ phận thứ ba, hắn hứng thú là do khi giới thiệu đến, bị Phí Giới lão sư ngồi cạnh buông một tiếng “Nhàm chán!”, vị thủ lĩnh họ Lãnh này tất nhiên là đại đồ đệ của Phí Giới lão sư rồi, tính ra thì Phạm Nhàn nên kêu ông ta một tiếng sư huynh đi.

Sau khi gặp mặt, Lãnh đầu mục bộ phận thứ ba cùng Ngôn Nhược Hải ngồi cạnh ở lại, Phạm Nhàn tiến tới chỗ Lãnh sư huynh nói chuyện tào lao một hồi, nào là độc dược ám khí, vân vân và vân vân, mặt mày hớn hở. Ngôn Nhược Hải đứng cạnh nhìn, thấy sởn sởn gai ốc, nhớ lại vị Đề ti đại nhân này là đệ tử của lão đại quái vật Phí Giới, cũng là một tiểu quái vật về độc dược đi, từ nay về sau tốt hơn là nên cẩn thận một chút.

Thấy hai người nói chuyện vui vẻ, Phí Giới cau mày:

-Tiếu Ân là nhân vật thế nào, hắn cũng đã đoán được rồi. Việc này, ta phỏng chừng khi sử đoàn vào Bắc Tề, hắn sẽ yêu cầu ở lại bên sông một tháng, dưới sự bảo vệ của phương bắc Khánh quốc, xác nhận trong cơ thể mình không có dư độc mới có thể tới kinh đô đổi người. Ta còn chưa phối được loại độc dược có thể kéo dài một tháng, đúng giờ đúng lúc phát tác độc dược, hai người các ngươi ở đấy thầm thầm thì thì được cái gì?

Phạm Nhàn buồn bã nhìn vị sư huynh mới lần đầu gặp gỡ này, luyến tiếc chắp tay cáo biệt, biết Phí Giới nói đúng.

Trần Bình Bình vỗ vỗ tay nhẹ nhẹ, thu hút sự chú ý của mấy người trong phòng, nhắc nhở:

-Tới Bắc Tề, có bốn nhiệm vụ quan trọng.

Phạm Nhàn ngồi xuống, chăm chú lắng nghe.

-Thứ nhất, đảm bảo Ngôn Băng Vân bình an về nước, tiếp tục làm việc. Thứ hai, sau khi đổi người kết thúc, bảo đảm hiệp nghị hai nước thành công, lập tức giết chết Tiếu Ân.

Trần Bình Bình thản nhiên nói như thể đang nói chuyện nhà.

-Thứ ba, chấp hành kế hoạch Hồng Tụ Chiêu Hoa, nội dung kế hoạch này sẽ nói lại cho ngươi. Thứ tư, sau khi hoàn thành ba nhiệm vụ kia, chỉnh đốn hệ thống mật thám ở Bắc Tề, đảm bảo sẽ không vì Ngôn Băng Vân phải rời đi mà làm ảnh hưởng đến công tác tình báo.

Bốn nhiệm vụ, mỗi cái đều rất khó, sắc mặt Phạm Nhàn tương đối bình tĩnh, nội tâm lại mơ hồ cảm thấy hưng phấn và bất an. Trần Bình Bình vẫn thản nhiên nhàn nhạt quay sang Ngôn Nhược Hải:

-Ngươi đi chuẩn bị cho tốt những thứ liên quan, sau đó, trước khi Phạm Nhàn rời đi, thì giao lại cho hắn.

Ngôn Nhược Hải gật đầu đứng dậy ra khỏi phòng.

Lúc này trong phòng cũng chỉ còn lại ba người Phạm Nhàn, Trần Bình Bình và Phí Giới. Sau một lúc lâu trầm mặc, Trần Bình Bình nhẹ nhẹ xoa xoa hai tay vào tấm thảm trên đâu gối, mặt hơi cau lại, lại mỉm cười nói với Phạm Nhàn:

-Ta tin tưởng, khi ngươi nhìn thấy cái tên ở ngoài viện kia sẽ biết rất nhiều chuyện.

-Ngũ Trúc thúc có nói qua một chút.

Phạm Nhàn mỉm cười nhìn lão nhân trước mắt, trong lòng dâng lên vô vàn cảm giác phức tạp, tuy nói cuộc sống của mình đại bộ phận là do ông ta sắp xếp, nhưng không biết vì sao hắn không cảm thấy có sự bức xúc hay tâm tình mâu thuẫn với ông ta, trái lại lại là một sự tín nhiệm rất kỳ lạ. Dường như quan viên kinh khủng nhất Khánh quốc này là một người đáng tin vô điều kiện.

Đây là trực giác, Phạm Nhàn luôn tin tưởng và xem trọng trực giác của mình.

-Lão Ngũ?

Trần Bình Bình nhắm mắt lại, cau mày, dường như đang rơi về một miền hồi ức nào đó, bỗng nói:

-Trí nhớ của hắn ta có tốt không?

Phạm Nhàn nhẹ nhàng:

-Cái gì cần nhớ thì rất nhớ, không muốn nhớ thì đã quên.

Phí Giới ho khan hai tiếng, trừng mắt nhìn học trò, thầm nghĩ trước mặt viện trưởng mà dám nói chuyện kiểu khó hiểu khó lần này, thực sự rất dễ bị mắng.