Khánh Dư Niên

Quyển 3 - Chương 19: Đàm phán không nghệ thuật




So sánh với cư dân kinh đô đang chờ xem náo nhiệt kia, Phạm Nhàn không có tinh thần gì cả. Hắn đang ở trong thư phòng của mình cẩn thận từng ly từng tí một viết mấy tờ giấy, tận lực phân tích báo cáo tình báo của Giám Sát viện, dùng một loại giọng điệu của công tử ở lâu trong kinh đô, một lần nữa sao thành phán đoán hơi có dáng vẻ của thư sinh. Để tránh khỏi làm cho đám quan viên Hồng Lư tự nghe được ý kiến của mình xong thì cằm rơi xuống đất, hoài nghi ngoại trừ Giám Sát viện của hoàng đế bệ hạ Khánh quốc ra, lúc nào lại có thêm một tổ chức tình báo kinh khủng, hơn nữa còn làm việc cho Bát Phẩm Hiệp Luật Lang nữa.

Phạm Nhược Nhược tinh thần cũng không được tốt, vừa dùng chữ nhỏ để sao chép ra giấy, vừa cầm tờ giấy lên nói rằng:

- Ca, cái này thật kỳ quái, ca lấy được những tin tức tình báo này, vì sao không trực tiếp dùng, còn cần gì phải kiếm vài cái lý do hoang đường thế.

Phạm Nhàn rất không muốn gạt chính muội muội của mình, điểm này, thậm chí ngay cả Uyển Nhi cũng không bằng Nhược Nhược. Hắn vẻ mặt đau khổ nói rằng:

- Ta lúc trước chỉ là lười biếng, cho nên muốn mượn lực lượng đối phương, ai biết lại có một cái tin tức kinh khủng như vậy. Những tin tình báo này không thể lộ ra ngoài sáng, cho nên không thể trực tiếp giao cho Hồng Lư tự.

- Lần này đứng đầu phái đoàn Bắc Tề tới là ai?

Phạm Nhược Nhược kỳ thực rất cao hứng với huynh trưởng nhà mình, rốt cuộc cũng có thể quang minh chính đại tham dự vào triều chính. Tuy rằng từ lúc còn nhỏ, Phạm Nhàn đã bắt đầu giáo dục cho nàng, thế nhưng nàng dù sao cũng là nữ hài tử lớn lên trong thế giới Khánh quốc này, chung quy vẫn cho rằng đường đường là nam tử hán, mỗi ngày đi làm đậu hũ, chỉ có tính tiêu khiển mà thôi, không thể kéo dài được.

- Không phải là bè phái của hoàng đế, không phải là bè cánh Thái Hậu, lại không phải là bên thái tử, là phe phái cơm ăn.

Phạm Nhàn vừa chỉnh lý tin tức tình báo trên bàn vừa thuận miệng trả lời:

- Là đệ đệ Trường Ninh Hầu của hoàng hậu Bắc Tề, nghe nói cũng là một vị tài tử lớn. Nhưng mà lần này nhân vật quan trọng nhất trong phái đoàn Bắc Tề không phải là hắn, mà là lão sư của hắn, nhất đại văn đàn đại gia của Bắc Tề, là Trang Mặc Hàn, chỉ cần là người đọc sách trong thiên hạ, đều sùng bái hắn. Không biết Bắc Tề đã nỗ lực trả giá như thế nào mà lôi kéo được hắn vào trong phái đoàn này. Tới lúc đó tiến vào đàm phán chỉ sợ bệ hạ cũng muốn cho hắn vài phần mặt mũi, phong cách đồ tể đòi tiên sợ rằng cũng phải thu liễm đi không ít nha.

- Trang Mặc Hàn?~ Phạm Nhược Nhược cả kinh, trên mặt nhất thời tản mát ra một loại rực rỡ.

Phạm Nhàn lần đầu tiên thấy vẻ mặt của muội muội, Nhược Nhược từ trước tới nay đều là nữ nhân thanh đạm, ngoại trừ sùng bái huynh trưởng vô cùng ra đối với những người đọc sách khác từ trước tới nay không có biểu cảm gì. Chẳng hiểu vì sao, trong lòng Phạm Nhàn có chút ghen tuông, nói rằng:

- May mà cái án này thảo luận rõ ràng, Trang Mặc Hàn đã hơn bảy mươi tuổi rồi, nếu không thì ta phải cẩn thận hơn một chút.

Phạm Nhược Nhược xấu hổ nói rằng:

- Ca ca đó, không có hình tượng gì cả.

Phạm Nhàn cười ha hả nói rằng:

- Nếu muội thật sự thích cái lão nhân kia, mới không có hình tượng.

Thấy Nhược Nhược muốn nổi giận, hắn nhanh chóng xua tay nói:

- Nói tới hình tượng, trong điền trang hôm đó chuyện nói với muội, muội rốt cuộc có chủ ý gì không?

Đêm đó trăng sáng như gương, huynh muội hai người đi dạo trên bờ ruộng nói chuyện hôn sự sau này của tiểu cô nương, thế nhưng Nhược Nhược phiền não vô cùng, thấy những người trẻ tuổi anh tuấn chung quanh không người nào lọt vào mắt xanh của nàng, cũng chỉ hơi tốt mà thôi. Ngay lúc này, Phạm Nhàn nhớ tới một chuyện, nhíu mày nói:

-Lần trước chúng ta xảo ngộ thánh thượng ở bờ sông Lưu Tinh, hắn có nói một câu phải không?

- Nói cái gì?

Phạm Nhược Nhược hiện ra vẻ mặt mơ hồ, xem ra lúc đó huynh muội hai người vô cùng khiếp sợ, ký ức không có rõ ràng.

Phạm Nhàn nhắm mắt một lúc lâu, bỗng nhiên mở to, vỗ mặt bàn, hoảng sợ nói:

- Thánh thượng nói cấp cho muội một hôn sự.

-A?~ Phạm Nhược Nhược sợ không ít.

Nếu nói nữ nhân nhà quan lại sợ nhất cái gì, đó chính là sợ hôn sự, Lâm Uyển Nhi may mắn gặp phải người tốt như Phạm Nhàn cũng được rồi, nếu như Thái Thường tự Nhâm thiếu khanh phải lấy một quận chúa sư tử hà đông, suốt đời không được thuận ý, thì thê thảm rồi. Mà việc sắp xếp hôn sự đáng sợ nhất chính là chỉ hôn của người trong cung, thánh ý không thể trái, cho dù ngươi phải lấy một người ăn chơi trác táng, ngươi cũng không có khả năng nói rõ lý lẽ được.

Nếu như nói trước đây các nhà quan lại có còn ý đưa nữ nhi mình vào trong cung, nếu may mắn được thánh thượng sủng ái. Thế nhưng hoàng đế bệ hạ hiện giờ không thích nữ sắc, đường này liền không thể thông rồi. Ngay cả thái tử hai nhị hoàng tử vừa thành niên, cũng không dám thu nhiều thiếp, tuy rằng thái tử có tiếng háo sắc truyền khắp kinh đô, nhưng trong đông cung, cũng chỉ có ba vị phi tử mà thôi.

Phạm Nhược Nhược dường như cũng nhớ lại được câu nói vô tình lúc trước của bệ hạ, sợ không ít, nước mắt lưng tròng, thanh âm run rẩy nói rằng:

- Vậy làm sao bây giờ?

Phạm Nhàn suy nghĩ cực nhanh, trong lòng lập tức tính ra mấy nhà có khả năng, híp mắt nói:

-Đại hoàng tử, nhị hoàng tử, Tĩnh vương thế tử, tuy nhiên phụ thân chỉ là chức Thị Lang, nhưng dựa vào địa vị của Phạm gia, phỏng chừng bệ hạ chỉ hôn, chỉ có ba người này có khả năng trúng tuyển. Vạn nhất muốn gả cho nhi tử của một vị đại thần, như vậy không sợ, nếu như muội không vừa ý, ta tất có biện pháp phá bỏ hôn nhân này.

Nếu như là chỉ hôn với nhi tử của quan đại thần, mà muội muội không muốn, Phạm Nhàn tự nhiên nghĩ tới rất nhiều biện pháp, dù sao người đứng sau mình hiện giờ là phụ thân, Trần Bình Bình, tể tướng đại nhân, có ba vị này, ngay cả đông cung thái tử hiện giờ cũng muốn thăm dò mượn hơi mình. Chỉ cần không phải là hai vị hoàng tử cùng Tĩnh vương thế tử, Phạm Nhàn trong lòng tin tưởng mọi hôn sự muội muội không vừa ý đều có thể bị thất bại.

Thế nhưng khả năng lớn nhất lại chính là ba người quý nhân này. Phạm Nhàn bình tĩnh, bỗng nhiên không nhịn được mà mở miệng mắng:

- Tên tiểu tử Lý Hoằng Thành này ngày nào cũng dạo chơi thanh lâu, không chịu thành thân, thì ra là đợi cái này!

Nhìn vẻ mặt kinh hoàng của muội muội, Phạm Nhàn cười nói:

- Đại hoàng tử quanh năm tác chiến ở Tây Man, nghe nói oai hùng hơn người. Nhị hoàng tử tuy rằng chưa có gặp qua, nhưng nghe nói cũng là nhân vật lợi hại. Về phần thằng nhãi Tĩnh vương thế tử Lý Hoằng Thành này, hai huynh muội chúng ta đều quen thuộc, ngoại trừ tính tình có chút trăng hoa ra, cũng không có chỗ nào không tốt. Nếu như tương lại thật phải gả cho Lý Hoằng Thành, có ta đứng ở bên muội, đừng nói là đi thanh lâu, ngay cả thiếp ta cũng không cho hắn thu một người, muội muội yên tâm đi.

Hắn không an ủi thì tốt hơn, phân tích ra như thế Phạm Nhược Nhược nghĩ chuyện này là thật, dường như sắp tới nơi vậy, bi thương nói rằng:

- Ca ca, thế nhưng muội không muốn lấy người nào trong ba người đó cả.

Phạm Nhàn thở dài một hơi, không muốn tiếp tục phiền não với vấn đề này, ôn ngu trêu ghẹo nói:

- Có cái gì không tốt chứ, tương lai thấy muội, nên gọi một tiếng cái gì phi rồi, vạn nhất nhị hoàng tử tương lai làm hoàng đế, muội là mẫu nghi thiên hạ …chẳng phải trở thành lão mụ của ta sao?

Truyện cười hay không đáng cười chút nào, cho nên Nhược Nhược mỉm cười như khóc, trong thư phòng trầm mặc. Trong trầm mặc, hai huynh muội đều có tâm sự riêng, Nhược Nhược trong lòng ngẩn ngơ, Phạm Nhàn trong lòng lại kiên nghị vô cùng, tương lai nếu chuyên này là thật, thì mình phải chuẩn bị một chút thủ đoạn mới được.



Địa điểm đàm phán cũng không rộng lắm, thiết lập trong gian phòng lớn nhất của Hồng Lư tự. Trong lúc quan viên Khánh quốc tiếp đãi Bắc Tề, cũng không có một dãy bàn thật dài, mà chỉ là giống như người nhà nói chuyện với nhau mà thôi, trên bàn có vài ấm trà, nói chuyện phiếm. Phạm Nhàn kiên trì ngồi ở trên ghế, mắt nhìn một màn này, nghĩ tới một từ ở kiếp trước: tiệc trà.

Hắn tuy rằng danh nghĩa là Phó Sử tiếp đãi, nhưng vì nước chảy còn chưa tới cuối, nên bản thân chỉ kiên trì ngồi phía sau, cho nên quan viên Hồng Lư tự cũng không biết làm sao.

Ẩn dưới ngôn ngữ ôn hòa điềm đạm là đao quang kiếm ảnh, nói không bao lâu, ngữ điệu của các đại thần hai quốc gia đã dần dần cao lên, có vài đại thần bắt đầu gấp gáp tới mức mông rời khỏi mặt ghế rồi.

- Hừ! Không biết trận đánh ở Bắc Cương, rốt cuộc là Bắc Tề thắng hay là chúng ta thắng?

Một vị lục phẩm trong Hồng Lư tự không nhịn được lời nói vô lý của đối phương, đứng dậy lớn tiếng trách cứ nói.

- Chiến tranh nhiều hung hiểm, bệ hạ đại Tề ta tâm thương dân chúng, vì vậy mới nhân nghĩa mà ngừng chiến, thắng bại chưa phân, đâu biết người thắng là ai.

Sứ thần Bắc Tề quốc da mặt nếu không dày cũng không bị phái tới trước đầu sóng ngọn gió này, thấy hắn nói xong, dáng vẻ đương nhiên, ngay cả Phạm Nhàn luôn luôn bình tĩnh cũng hận không thể xông lên trước đấm vào mồm hắn vài cái.

Hồng Lư tự thiếu khanh Tân Kỳ Vật mỉm cười, Phạm Nhàn nhìn vẻ mặt cười tươi của hắn thấy vài tia âm hiểm, cái âm hiểm chính là vốn tích lũy hai mươi năm thắng trận của Khánh quốc. Chỉ nghe thấy vị quan lớn này của Khánh quốc nhẹ giọng nói rằng:

- Đã như vậy, mời quý sứ giả quay về đi, hai quốc gia ta đánh một hồi nữa, khi nào phân ra thắng bại rồi quay trở lại đàm phán cũng không muộn.

Đây là cái gì? Đây là uy hiếp trần trụi, đây là chủ nghĩa quốc gia trần trụi kinh khủng, thuần lưu manh.

Phạm Nhàn nét mặt không có vẻ khiếp sợ, ở sâu trong lòng cũng tán thưởng vô cùng: “Vị Tân thiếu khanh này đúng là dám nói.”

Quả nhiên lời vừa nói ra, bên Bắc Tề bắt đầu công kích thậm tệ quan viên Khánh quốc lên tiếng nói lung tung, đối với hữu nghị của hai quốc gia tạo thành ảnh hưởng không thể vãn hồi, không ngờ Tân thiếu khanh tiếp tục lạnh lùng nói một câu:

- Hai quốc gia chúng ta, đã bao giờ tồn tại loại chuyện hữu nghị này chưa?

“Vi Tiểu Bảo đàm phán, đại khái cũng loại phong phạm này.” Phạm Nhàn trong lòng tấm tắc khen ngợi, đường đường là Hồng Lư tự thiếu khanh, dĩ nhiên lại đùa giỡn với quan hệ ngoại giao giữa hai nước, nếu như không phải là thực lực của một nước cường thịnh chân chính, cục diện như vậy thật khó gặp.

Đàm phán của Hồng Lư tự, từ trước tới nay đều phối hợp thỏa đáng, mặt đỏ mặt đen luân phiên lên sân khấu, quả nhiên một vị khác vẻ mặt nhân hậu đứng dậy nói:

- Chư vị đại nhân chớ quên chức vị bản thân, không nên bởi vì tâm tình kích động, mà ảnh hưởng tới ước nguyện ban đầu của bệ hạ hai nước.

Song phương phẩy tay áo bỏ đi, tiệc trà lúc đó kết thúc, quan viên cao tầng đã lên giọng rồi, mà chân chính chuyện đánh nhau bên cạnh bàn đàm phán, đều là đáng quan viên hạ tầng phí sức mà thôi.

Chỉ là đàm phán rơi vào trong cục diện bế tắc, nhất thời không tiếp tục được. Mà vị nhất đại đại gia Trang Mặc Hàn trong phái đoàn Bắc Tề kia, vào cùng nói chuyện một lần với Thái Hậu, liền không đi gặp người, Phạm Nhàn có chút buồn bực, vị lão già kia là khách du lịch sao?