Khánh Dư Niên

Quyển 2 - Chương 41: Lên đường




Trên một chiếc xe ngựa, Diệp Linh nhi và Phạm Nhược Nhược ngồi an nhàn nói chuyện:

-Thật là phiền cho ngươi rồi!

Diệp Linh Nhi hơi phân vân

-Bất quá vị kia thực sự là học trò của Phí đại nhân ư? Nhìn rất trẻ.

Nhược Nhược cười:

-Ta biết, đại phu thì gừng càng già càng cay, nhưng hôm nay cũng chỉ là đưa hắn đi xem. Dù sao thì y thuật của Phí đại nhân đến ngự y cũng phải bội phục, nhà ta với Phí đại nhân là chỗ quen biết, nên để cho hắn đi xem một chút cũng không có hại gì.

Diệp Linh Nhi cũng có nghĩ như vậy, bệnh ho lao của Lâm gia tỷ tỷ vẫn chưa từng có đại phu nào có thể chữa.

Muốn tới thỉnh về Phí Giới, ai biết tới nơi thì lão vừa đi, tới giờ cũng vẫn chưa về. Hôm nay lại tìm được đệ tử của lão, coi như cũng có chút may mắn, suy nghĩ một chút, không kìm được, nàng lại hỏi:

-Nhược Nhược, nghe nói hôm qua ca ca ngươi bị người khác tố cáo?

Nhược Nhược bụng nghĩ thầm không hiểu lúc này lại hỏi cái này làm gì, nhưng vẫn buồn cười trả lời:

-Lại tính thêm tội cho ca ca ta hả?

Linh Nhi hừ lạnh:

-Lần này ta nhận ân tình của ngươi, nhưng với ca ca ngươi, ta không có một nửa điểm hảo cảm. Nam tử hán đại trượng phu, vậy mà cứ như con rối, người khác nói sao thì hắn làm vậy, không có lấy một chút chính kiến.

Nếu ca ca thật không có chính kiến, thì hôn sự này tự nhiên từ trên trời rơi xuống chắc? Đến lúc đó lại chau mày khó chịu ấy chứ. Nghĩ vậy nhưng Nhược Nhược vẫn mỉm cười:

-Với thân phận của chúng ta cũng nên hiểu, rất nhiều chuyện không thể như ý theo bản thân mình.

-Thế nhưng ca ca của ngươi cũng quá hồ đồ đó? Rõ ràng là phải lấy Lâm tỷ tỷ, lại có thể vẫn đi…vẫn đi tìm hoa nữa, làm thế thì có để mặt mũi Lâm tỷ tỷ vào đâu?

Diệp Linh Nhi nghĩ đến những tin đồn gần đây, cục tức bành trướng lên tận đỉnh đầu, oán oán hận hận

-Không chỉ như thế, lại còn giữa đường đánh người ta. Phẩm cách này… Nhược Nhược đừng giận, ta nói thật, nếu gả ngươi cho người như thế, ngươi cam tâm sao?

Nhược Nhược chỉ biết thở dài, có gì mà không cam tâm:

-Lời đồn chỉ là lời đồn. Miệng lưỡi thế gian ngươi để bụng làm gì? Huynh trưởng nhà ta cũng không phải người mặc kệ tất cả, phóng túng chơi bời lung tung.

Linh Nhi cười lạnh:

-Thật không? Ngươi có biết từ hôm qua, mọi người ở kinh đô gọi ca ngươi là gì không?

-Gọi là gì?

Nhược Nhược tròn hai mắt hiếu kỳ, nàng rất muốn biết mọi người ở kinh đô nhìn ca ca nàng như thế nào.

-Gọi hắn là… Hắc quyền của Phạm phủ!

Linh Nhi thở phì phì nói rằng

-Ngươi xem, ngươi xem người khác đánh giá ca ca ngươi thế nào!

Nhược Nhược che miệng cười:

-Họ có biết ca ta còn có một ngoại hiệu nữa?

-Cái gì?

-Thái hậu đã từng nói: Vạn lý bi thu thường tác khách lại đánh người sao?

Nhược Nhược vẫn che miệng nín cười

-Vạn lý bi thu thường tác khách, ngoại hiệu này hình như hơi dài?

Diệp Linh Nhi hiểu rõ nàng là đang nói hộ cho ngươi nhà, gã Phạm Nhàn ấy không phải chỉ là hắc quyền, cũng là một người hay thơ, hừ lạnh, cũng không dám cãi lại ý kiến Thái hậu, rõ ràng người rất tán thưởng tài thơ của Phạm Nhàn.

Hai chiếc xe ngựa một trước một sau lần lượt tới một biệt viện an tĩnh không xa Hoàng cung, bên ngoài rất nhiều thị vệ trong cung, thắt lưng kiểu đơn giản, bất kỳ lúc nào cũng có thể rút ra đoản đao bên hông.

Xuống xe ngựa, Diệp Linh Nhi theo thói quen định xông vào, bỗng nhiên bị thị vệ ngăn cản, nàng kỳ lạ hỏi:

-Sao thế?

Thị vệ có vẻ khó xử:

-Diệp tiểu thư đi vào thì tất nhiên không có việc gì.

Linh Nhi phát bực mà buồn cười, kéo tay Nhược Nhược:

-Đây là tiểu thư nhà Ti Nam bá tước, tài nữ nổi danh khắp Kinh thành.

Lại trừng mắt liếc cô bạn bên cạnh

- Muội muội của vạn lý bi thu thường tác khách, lại không thể vào sao?

-Vạn lý bi thu thường tác khách là ai???

Thị vệ đại nhân nghe nàng nói một tràng mắt hoa đầu váng, bản thân Vạn lý bi thu thường tác khách đó, lúc này đang trốn sau lưng Diệp Linh Nhi cười như mếu.

Diệp Linh Nhi cười tươi, tâm tình khó chịu lúc nãy đã dễ chịu hơn nhiều, giải thích:

-Hôm nay thỉnh đại phu tới xem bệnh cho tỷ tỷ, ngươi muốn ngăn cản sao?

Thị vệ ngoái đầu, thấy người kia sắc mặt xấu xí, dáng hình chẳng có chút nào giống một đại phu, nghĩ thầm, hay thật, đến thân mình còn hại ra đến thế này còn muốn xem bệnh cho quận chúa? Nhưng không dám nói ra, dù sao cũng phải nể mặt Diệp thiểu thư, trong cung có mấy thị vệ dám gây sự hoặc trêu vào nàng, hắn cười khổ:

-Diệp tiểu thư, nếu người sớm nói cho các đại nhân một tiếng, thì ta nào dám làm khó, cũng sẽ không dám ngăn vị đại phu này. Nhưng hôm nay thì thật sự là không được, người thỉnh vị đại phu này không có trong danh sách ở Hoàng cung, chuyện này… nhỡ ra…

Phạm Nhàn cúi đầu bụng bắt đầu sốt ruột, đừng nói là vất vất vả vả đi một chuyến này, cuối cùng đến cái móng tay Lâm gia tiểu thư cũng không thấy chứ! Hắn không biết đây là hậu quả do hắn gây ra, lần trước mơ hồ to gan xông thẳng vào Khánh miếu, đánh một chưởng, toàn bộ thị vệ trong cung đều bị Hồng công công và đại thống lĩnh mắng cho te tát, nên hôm nay mới cấm vận sâm nghiêm như thế.

-Nói cái gì hả? Vị tiên sinh này trông thế thôi nhưng là học trò của Giám sát viện Phí đại nhân đấy.

Linh Nhi trừng mắt.

Gã thị vệ vừa nghe đến ba tiếng “Phí đại nhân”, lại lần nữa nhìn Phạm Nhàn, nhưng ánh mắt đã bắt đầu đầy khâm phục, im re không nói lời nào ngoan ngoan lui về sau nửa bước, nhưng nghĩ thế nào, lại hỏi:

-Học trò của Phí đại nhân? Dường như chưa từng nghe qua…

Diệp Linh Nhi thật ra cũng có nghĩ tới điều này, nàng cho rằng với y thuật của Phí đại nhân hẳn là phải nổi danh đỉnh đỉnh mới đúng, thế nào lại chưa từng nghe qua hắn? Lại nghi ngờ xoay người liếc mắt nhìn Phạm Nhàn, hắn cũng đã có chuẩn bị, vẻ mặt thâm trầm lắc đầu, moi từ trong ngực ra một khối yêu bài.

Đúng là yêu bài của giám sát viện, không ai có thể giả mạo, chính là khi sáu tuổi, Phí Giới rời Đạm Châu đã đưa cho Phạm Nhàn.

Gã thị vệ cầm khối yêu bài chăm chú nhìn, không khó khăn chút nào đã xác định được thân phận của người đối diện, hơn nữa nhìn thân niên này mặt mũi vàng vọt thâm đen, có thể đúng là học trò của Phí đại nhân, quanh năm sống cùng đống độc vật – không giống quỷ cũng khó!

Nếu tìm được người gánh trách nhiệm rồi thì hiển nhiên thị vệ cho đi. Ba người đi vào trong tiểu viện an tĩnh, dọc đường ngẫu nhiên gặp vài bụi hoa, mấy hòn đá nhỏ lộ ra, hướng về phía tiểu lâu trong sân.

Có nha hoàn thỉnh ba vị lên lầu, sau đó dâng trà. Phạm Nhàn để ý hành động của nàng, phát hiện nha hoàn này nhất cử nhất động đều có chừng mực, nhất định đã được huấn luyện nhiều năm trong cung. Một lát sau, một vị lão ma ma đi ra cao giọng:

-Diệp tiểu thư, người đã tới.

Diệp Linh Nhi rõ ràng không thích lão ma ma này, lạnh lùng hỏi:

-Tỷ tỷ đâu?

-Tiểu thư đang ngủ, không biết Diệp tiểu thư hôm nay đến đây có việc gì sao?

Lão ma ma ra vẻ cung kính, ngữ khí cũng cao ngất, Phạm Nhàn cảm thấy hơi ngoài ý muốn, nghĩ thầm vẫn lại chưa ra?

Diệp Linh Nhi hôm nay không muốn đấu võ mồm với lão ma ma này, hét lên:

-Ta thỉnh đại phu tới, ngươi đi truyền một tiếng, chờ tỷ tỷ chuẩn bị xong, vị đại phu này sẽ xem bệnh.

Lão ma ma liếc mắt qua Phạm Nhàn, biết đó chính là đại phu đấy, lạnh lùng trả lời:

-Thân phận tiểu thư người cũng biết, ngoại trừ ngự y trong cung, còn ai có đủ tư cách xem bệnh cho nàng?

Diệp Linh Nhi nói thẳng thân phận của Phạm Nhàn ra, ai ngờ lão ma ma này cũng không chịu nhượng bộ chút nào. So với mấy gã thị vệ bên ngoài còn khó chơi hơn rất nhiều. Phạm Nhàn không biết ở đây, quy củ Hoàng gia là con gái chưa chồng luôn luôn ở cạnh là một đống nữ quan, tuy cũng không hẳn là để quản thúc, cũng không đến nỗi như kiếp trước canh giữ xử nữ, nhưng những nữ quan này lúc nào cũng nhất nhất một lòng không để chủ tử tiếp xúc với bất cứ điều gì nguy hiểm.

Phạm Nhàn bắt đầu không nhịn được nữa, đánh mắt sang Nhược Nhược, nàng hiểu ý, đứng lên cười:

-Nếu đã không đúng quy củ, chúng ta sẽ đi, dù sao nơi này cũng không có gì hơn so với những nơi khác ở kinh đô.

Diệp Linh Nhi quả nhiên không nhịn được nữa, nhảy lên, tát cho lão ma ma này một cái, Phạm Nhàn nhíu mày đánh giá, tiểu cô nương này bạo lực quá, tương lai không biết ai sẽ phải giáo huấn nàng. Lúc này, Nhược Nhược giả ý khuyên bảo, đỡ lão ma ma tội nghiệp ngồi xuống cạnh bàn, lại rót trà cho bà uống.

Một hồi sau, lão ma ma bỗng nhiên biến sắc, vội vàng đi ra. Lúc này nha hoàn của Lâm tiểu thư nghe thấy tiếng từ trong buồng đi ra, thấy lão ma ma không ở đó, bèn đưa ba người đi vào.

Diệp Linh Nhi tuy nóng tính nhưng không ngốc, nghi ngờ nhìn thoáng Phạm Nhàn.

Hắn cúi cúi đầu, im re không nói nửa lời, cun cút đi vào theo. Trên người hắn như một cửa hàng thuốc con con, luôn luôn mang theo một ít thuốc mà không ai biết nó la thứ gì. Nào thuốc xổ, mê dược, xuân dược, dược dược không bao giờ rời tay, còn có dao găm, ám nỏ, tam đại hộ thân pháp bảo của Ngũ Trúc thúc, những thứ hầm bà làng này lúc nào cũng ở bên người, có thể nói là ở bất cứ đâu cần là có.

Vào trong khuê phòng của Lâm gia tiểu thư, Phạm Nhàn vẫn cúi đầu, không dám động đậy bậy bạ, chỉ có cái mũi ngửi được vô vàn mùi thơm, đoán được trong phòng đốt hương liệu cao nguyên đặc biệt nào đó. Loại hương liệu này giúp bênh nhân tức thần tĩnh dưỡng, nhưng hơi nồng, làm cho phòng tiểu thư trở nên sặc mùi son phấn.

Diệp Linh Nhi đi tới trước nói mấy câu gì đó, sau đó Nhược Nhược cũng đi vào, Phạm Nhàn vận công vào thính giác, nghe rõ muội muội đang vấn an vị cô nương kia, nàng chỉ có thể ho khan vài tiếng, dường như hơi vất vả thở hổn hển, trong đầu Phạm Nhàn đã phác thảo ra cảnh tượng bên trong, không biết em chồng tương lai gặp chị dâu tương lai sẽ thế nào đây…

Nghĩ tới đây Phạm Nhàn mới nhận ra mình thực sự cũng có tâm hoa, rõ ràng thích cô nương áo trắng gặm đùi gà kia, thế mà hôm nay vào khuê phòng Lâm gia tiểu thư, mũi ngửi thấy mùi thơm lạ lùng óc đã lan man hình dung ra Lâm tiểu thư.

-Mời tiên sinh vào!

Linh Nhi thay mặt chủ nhà gọi hắn.

Phạm Nhàn thẳng lưng hiên ngang bước vào.