Khánh Dư Niên

Chương 415: 415: Trong Tường Đánh Đu Ngắm Ngoài Tường





Chân trời đã có màu ngân bạch, trong đình viện gió sớm khẽ thổi, ánh sáng lại như cũ vô cùng u ám, người bên cạnh núi giả mặc một thân vải thô áo, bên hông tùy tùy tiện tiện cắm một cái khoan sắt, trên mặt che một miếng vải đen, nhưng giống như cùng cảnh trí kiến trúc bốn phía hòa thành một thể, một chút thanh âm cũng không phát ra, thậm chí ngay cả cảm giác tồn tại cũng lộ ra vẻ cực kỳ phiêu miểu, chỉ sợ cho dù có hạ nhân từ bên cạnh hắn đi tới, cũng sẽ không phát hiện ra hắn.
Phạm Nhàn nhìn lên trước mặt vị thân nhân cùng mình sớm chiều chung sống mười sáu năm, nghĩ đến bao lâu không gặp, trong lòng hẳn là cảm giác nói không ra lời, hận không đấm hắn một cái...!Nhưng khẳng định không đấm được đối phương, muốn nhào tới khóc một hồi? Ngũ Trúc thúc cũng không phải người để tâm sự đâu.
Kết quả hắn không thể làm gì khác đành phải lắc đầu, mạnh mẽ nén vui sướng trong lòng, đi tới, sau đó phát hiện Ngũ Trúc thúc trong tay cầm một cây tiểu đao, càng không ngừng khắc thứ gì, đi tới gần chút ít, mới phát hiện là đang khắc gỗ.
"May mắn không phải là khắc tượng nữ nhân...!Nếu không ta sẽ nghĩ ngươi sẽ biến thành Thám Hoa mù mắt Lý Tầm Hoan kia." Trong đình viện một mảnh an tĩnh, Phạm Nhàn chịu nén cười nói: "Ta đây sẽ buồn nôn mất."
Ngũ Trúc làm cho người khác bất ngờ gật gật đầu, nói: "Lý Tầm Hoan người này quả thật rất vô sỉ."
Lần này đến phiên Phạm Nhàn sửng sốt, một hồi lâu sau mới lên tiếng: "Ngươi biết Lý Tầm Hoan ư?"
Ngũ Trúc đem phiến gỗ cùng tiểu đao đặt lại trong tay áo, lạnh lùng nói: "Tiểu thư từng kể câu chuyện này, hơn nữa nàng ghét nhất vị nam chính này."
Phạm Nhàn nở nụ cười, nói: "Xem ra ta cùng mẹ ta thật sự rất giống nhau."
...
...
Chỉ chốc lát sau, hai người đã xuất hiện tại gian thư phòng bí ẩn nhất trong ba gian thư phòng của Phạm phủ, bốn phía mặc dù không có cơ quan, nhưng không có Phạm Nhàn cho phép căn bản không có người nào có thể tới gần nơi này, ngay cả Phạm Thượng thư cũng chấp nhận quy củ này.
"Nói một chút đi, nửa năm qua đã làm gì." Không nghi ngờ chút nào, Phạm Nhàn cảm thấy hứng thú vô cùng đối với chuyện Ngũ Trúc mất tích thời gian qua.

Mặc dù từ phiến gỗ kia đã xác nhận phỏng đoán của chính mình, nhưng tin tức bát quái kinh thiên như vậy, cần từ trong miệng người trong cuộc nghe được, mới sẽ có vẻ phá lệ kích thích.

Lúc này hắn tựa như đã sớm quên mất chân khí đang lén lút tàn phá như con chuột trong cơ thể mình , cũng đã quên chính mình tựa hồ hẳn là đầu tiên hỏi thăm thúc, chính mình nên bảo vệ tánh mạng thế nào, mà là nhìn chằm chằm vào Ngũ Trúc.
Hắn còn rót một chén tàn trà đêm qua cho mình, tự nhiên không có phần của Ngũ Trúc, bởi vì Ngũ Trúc không uống trà.
"Ta đi phía bắc một chuyến." Ngũ Trúc suy nghĩ một chút, tựa như đang xác nhận hành trình của mình."Sau đó, ta đi phía nam một chuyến."
Phạm Nhàn đã quen với việc thúc thúc của mình suy nghĩ khác hẳn thường nhân, cũng không căm tức vì sự nhàm chán của câu trả lời này, mà là kiên nhẫn hỏi: "Đi phía bắc làm gì? Đi phía nam làm gì?"
"Ta đi phía bắc tìm Khổ Hà." Ngũ Trúc nói rất bình tĩnh, cũng không cho là nếu như chuyện này truyền ra , sẽ hù chết bao nhiêu người "Đánh một trận, sau đó đi phía nam, đi tìm một người."
Phạm Nhàn ha ha nở nụ cười, một đời tông sư Khổ Hà bị thương, tự nhiên là hảo thủ đoạn của vị thúc thúc mù trước mắt, chợt nghĩ đến vấn đề, cau mày quan tâm hỏi: "Ngươi không sao chớ."
Ngũ Trúc khẽ nghiêng đầu, nhìn vai trái của mình: "Nơi này bị thương, đã bình phục."
Như cũ lời ít mà ý nhiều, Phạm Nhàn lại có thể cảm nhận được hung hiểm trong đó, hắn cùng với Hải Đường đã giao thủ, có thể chân thiết cảm nhận được thực lực của sư phụ đầu trọc của Hải Đường, một trong tứ đại tông sư đứng đầu nhất trên đời này, hẳn là kinh khủng đến cỡ nào.


Ngũ Trúc thúc mặc dù khí thế rừng rực, nhưng làm cho đối phương bị thương, chính mình khó tránh khỏi cũng phải cần trả giá không ít, chỉ cần hiện tại tốt lắm là được.
"Tại sao lại đi động thủ?" Phạm Nhàn nhíu mày.
Ngũ Trúc nói: "Thứ nhất, nếu như hắn ở Bắc Tề, ta nghĩ ngươi sẽ có chút bất tiện." Phạm Nhàn gật đầu, nếu như lúc ấy đi sứ, Khổ Hà vẫn trấn giữ ở thượng kinh, chỉ dựa vào lực lượng của mình, quả quyết không có khả năng đùa bỡn với lực lượng vũ trang của Bắc Tề, đoạt ở trước khi Tiếu Ân chết, đạt được nhiều tin tức hữu dụng như vậy.
Ngũ Trúc tiếp tục nói: "Thứ hai, ta cảm giác trước kia mình quen biết Khổ Hà, cho nên tìm hắn hỏi một chút chuyện năm đó."
Phạm Nhàn bỗng nhiên ngẩng đầu lên, giật mình nhìn hắn, đột nhiên trong đầu linh quang chợt lóe, nghĩ tới Tiếu Ân trước khi lâm chung miêu tả chuyện tòa miếu kia, cau mày nhẹ nói: ...!.

.

.

Có lẽ...!Thúc thật sự là biết Khổ Hà, ít nhất là thời điểm năm đó."
Kế tiếp hắn đem chuyện nghe được trong sơn động, toàn bộ nói cho Ngũ Trúc nghe, hi vọng hắn có thể nhớ lại chuyện trọng yếu gì đó.

Tỷ như quan hệ giữa Ngũ Trúc thúc cùng Thần Miếu, khi còn bé nghe Ngũ Trúc thúc nói, hắn và mẫu thân cùng nhau từ trong nhà trốn ra , cái nhà này...!Chẳng lẽ chính là Thần Miếu?
Ngũ Trúc trầm mặc hồi lâu, không ôm đầu minh tưởng như thường xuất hiện trong tiểu thuyết, vô cùng thống khổ bắt đầu nhớ ra chuyện gì, hắn chỉ rất đơn giản nói một câu: "Ta không nghĩ ra."
...
...
Cho nên đến phiên Phạm Nhàn bắt đầu vò đầu bứt tóc rồi, hắn thấp giọng lẩm bẩm: "Đây là chuyện gì?" Hắn lắc đầu, khu trừ thất vọng trong lòng, hỏi: "Sau khi bị thương tại sao không trở về kinh? Cũng đã bị thương, còn tới phía nam đi tìm người làm gì...!Y, có phải Diệp Lưu Vân ở phía nam hay không?"
Ngũ Trúc lạnh lùng lắc đầu: "Phía nam có chút vấn đề...!sau khi xác nhận Khổ Hà biết ta, ta đi phía nam một chuyến, muốn tìm đến người có vấn đề kia, đáng tiếc không tìm được."
Phạm Nhàn càng cảm thấy nhức đầu, nửa năm qua mình ở phía bắc phía nam làm ầm ĩ , thì ra vị thúc thúc này cũng chẳng hề nghỉ ngơi, cùng quốc sư Bắc Tề đánh một hồi kịch câm nhận thân, vừa đi phía nam tìm người, bất quá nếu Khổ Hà biết Ngũ Trúc...!Đúng, Tiếu Ân đã nói, Khổ Hà có thể có địa vị như hôm nay, cùng năm đó hành trình Thần Miếu có liên quan, lúc ấy hắn đã biết mẫu thân, bất quá khi đó mẫu thân cùng Ngũ Trúc cũng không ở cùng nhau a.
Phía nam người có vấn đề? Là ai chứ? Phạm Nhàn đầu óc chuyển cực nhanh, lập tức nghĩ tới án tông nhận được khi còn ở thượng kinh, phía nam Khánh quốc xuất hiện một cái tội phạm giết người liên hoàn máu lạnh, mà Ngôn Băng Vân cũng cực kỳ coi trọng chuyện này, chuẩn bị ngày sau muốn điều động hổ vệ hầu cận Bệ Hạ đi tìm người.


Bất quá nếu ngay cả Ngũ Trúc thúc cũng không tìm được người này, chỉ sợ tiểu Ngôn đồng học tương lai cũng đành thất vọng mà thôi.
Hắn hít sâu một hơi, đem những chuyện tạm thời không ảnh hưởng tới mình bỏ ra.

Hướng thúc thúc hồi báo cho một chút động tác của mình nửa năm qua, ngay cả hiệp nghị bí mật giữa mình cùng Hải Đường không có người thứ ba biết đến cũng nói ra, không ngờ Ngũ Trúc lại không có phản ứng gì.
Phạm Nhàn thuở nhỏ đã biết, Ngũ Trúc thúc sẽ không khen ngợi mình.

Nhưng mình làm ra nhiều chuyện như vậy, ngay cả Tiếu Ân cũng diệt, lại đem Nhị hoàng tử đánh thê thảm như thế, ngài dù sao cũng phải cho một chút phản ứng lắng nghe câu chuyện chứ?
Tựa như phát giác Phạm Nhàn có chút buồn bực không vui, Ngũ Trúc suy nghĩ một chút, mở miệng nói câu nói, hàn huyên giải thích: "Đều là chút ít chuyện nhỏ."
Cũng đúng, mình cùng Nhị hoàng tử đấu tranh, trong mắt các nhân vật tầng cấp như Ngũ Trúc và Bệ Hạ xem ra, cùng tiểu hài tử đánh lộn không có nhiều khác biệt.

Về phần hiệp nghị bí mật kia, có lẽ Bệ Hạ sẽ cảm thấy một tia hứng thú, nhưng Ngũ Trúc thúc khẳng định thờ ơ.

Phạm Nhàn suy nghĩ rõ ràng điểm này, không khỏi tự giễu cười cười, rất tự nhiên đưa ra tay phải của mình, nói: "Gần nhất tay run rẩy, ngươi phải giúp ta xem một chút."
Ngũ Trúc biết được chân khí trong cơ thể Phạm Nhàn có dấu hiệu nổ tung, vẫn tĩnh táo không giống người thường, nói: "Ta chưa từng luyện, không biết làm sao bây giờ."
Liên quan tới sinh tử, Phạm Nhàn rốt cục phát điên, hạ giọng quát: "Cái thứ ngay một chút an toàn cũng không có...!Ta khi đó vừa mới sinh ra , ngươi để cho ta luyện...!Vạn nhất ta luyện mà chết thì làm sao bây giờ?"
"Tiểu thư đã nói, vật này rất tốt." Ngũ Trúc rất lạnh lùng hồi đáp: "Hơn nữa trước kia đã có người luyện thành."
"Tự nhiên là có người luyện phế thì có." Phạm Nhàn không chút khách khí đâm vào chỗ sơ hở trong lời nói của đối phương.
Ngũ Trúc không chút giấu diếm: "Không có vấn đề gì quá lớn, nhiều lắm là chân khí tan biến, biến thành người bình thường, trừ phi ngươi ngu xuẩn đến mức ở thời khắc cuối cùng còn muốn giữ chặt đám chân khí này không buông."
Phạm Nhàn chán nản, ngài là quái vật, dĩ nhiên không biết chân khí đối với võ giả bình thường mà nói trọng yếu đến mức nào.

Nếu như mình mất đi chân khí bá đạo trong cơ thể, không nói áp đảo Hải Đường Đóa Đóa, thiên hạ này nhiều kẻ thủ đến vậy, tùy thời tùy chỗ đều có thể tiêu diệt mình.
"Vậy làm sao bây giờ?" Hắn giống như thị uy giơ tay phải đang khẽ run, căm tức nói: "Chẳng lẽ sẽ làm cho nó không ngừng run như Ngô Vỹ Đạt? Hiện tại chẳng qua là tay run, chờ chân khí trong cơ thể dày thêm chút ít, chỉ sợ ngay cả cái mông cũng muốn rung lên."

Ngũ Trúc ngẩng đầu lên, trên mắt miếng vải đen giống như đang lãnh khốc cười nhạo Phạm Nhàn trước mặt: "Ngươi không luyện nữa, chân khí dĩ nhiên sẽ không tăng thêm."
...
...
Một câu thức tỉnh người trong mộng.
Phạm Nhàn sớm đã thành thói quen mỗi ngày hai lần minh tưởng và tu hành võ đạo, căn bản không nghĩ tới chuyện dừng lại không luyện, lúc này mới tỉnh ngộ, trước lúc tìm ra phương pháp giải quyết, chính mình đầu tiên phải làm, chính là dừng tu luyện chân khí bá đạo trên Vô Danh Công Quyết, mặc dù đối với chiến đấu, nói vậy chân khí trong cơ thể vẫn rất tự nhiên phát triển lớn mạnh, nhưng vốn so với mình ngày ngày nuôi nấng , sẽ chậm hơn một chút.
Hắn gật đầu, thở dài nói: "Không thể làm gì khác đảnh phai như thế, để cho vụ nổ tới chậm hơn chút ít."
Ngũ Trúc bỗng nhiên mở miệng nói: "Phí Giới từng để thuốc cho ngươi."
Phạm Nhàn ngây người, không nghĩ tới hắn còn nhớ rõ chuyện khi còn bé, gật đầu, giải thích: "Thuốc này có chút bá đạo, ta lo lắng ăn rồi sẽ tán công."
Ngũ Trúc cúi đầu, tựa như nhớ lại chuyện gì, bỗng nhiên mở miệng nói: "Hẳn là hữu dụng, mặc dù chỉ có thể chữa được phần ngọn."
Lúc này Phạm Nhàn cũng không dám tin lời thúc thúc hoàn toàn nữa, dù sao Vô Danh Công Quyết hại chết người này cũng là đối phương hoàn toàn không để tâm vứt bên gối của mình, cười khổ nói: "Những chuyện này sau này hãy nói, trước tiên nói một chút chuyện của ngươi...!Ta nói thúc a, sau này ngươi trước lúc ngươi chơi trò mất tích, có thể nói với ta một tiếng trước được hay không."
"Có cần thiết không?" Ngũ Trúc rất chân thành hỏi.
"Có." Phạm Nhàn gật đầu lia lịa “Trên đường đi sứ Bắc Tề, ta vẫn cho là ngươi ở bên người, cái rương cũng ở bên người...!Cho nên ta gan lớn đến mức dám đi khi dễ Hải Đường Đóa Đóa, làm sao nghĩ đến ngươi không có ở đây...!cứ làm như vậy sẽ chết người đó."
Ngũ Trúc chần chờ một lát nói: "A, biết rồi."
Phạm Nhàn trong lòng thở phào một cái , hắn thuở nhỏ đã quen việc Ngũ Trúc sống ở địa phương cách mình không xa, tỷ như trong xe ngựa, tỷ như tiệm tạp hóa, tỷ như vách đá trên bờ biển, vào kinh thời gian Ngũ Trúc thúc ở bên người đã ít đi, tuy nói thực lực của hắn hôm nay đã đủ để tự vệ, nhưng hắn hiểu được, theo mình phát triển ở trên thế giới này, chính mình sẽ gặp phải càng ngày càng nhiều khiêu chiến.

Có một vị thúc thúc như vậy ở bên người, sẽ làm hắn cảm thấy tất cả thế giới đều là một mảnh đại địa thản nhiên, cả người sẽ có cảm giác an toàn rất nhiều.
"Ta tính toán chuyển ra ngoài." Phạm Nhàn nhẹ ho nhẹ một tiếng, "Ở tại hậu trạch còn có chút không tiện, quá nhiều người rồi, ngươi không thể nào ở cùng với chúng ta."
Ngũ Trúc nghiêng nghiêng đầu, rất nghi ngờ tại sao vì mình vào ở , sẽ phải chuyển nhà.
"Uyển nhi còn không bái kiến thúc thúc ngươi." Phạm Nhàn rất chân thành nói: "Ngươi là người thân nhất của ta, vốn muốn gặp thê tử của ta."
Ngũ Trúc chậm rãi nói: "Ta đã thấy."
"Nàng chưa từng gặp ngươi." Phạm Nhàn nở nụ cười khổ, "Hơn nữa ngươi một người ở bên ngoài phủ, ta cũng không biết ngươi đang ở nơi nào, ngươi bình thời làm những gì, cảm giác như vậy để cho ta...!phải, có chút không thoải mái."
Ngũ Trúc lần nữa nghiêng nghiêng đầu, tựa như đã hiểu Phạm Nhàn muốn biểu đạt điều gì, khóe môi giật giật, nhưng vẫn không cười, chậm rãi nói: "Ngươi xử lý là được, bất quá ta không hi vọng trừ thê tử của ngươi ra, có bất kỳ ai biết ta ở bên cạnh ngươi."
Phạm Nhàn vui sướng gật gật đầu, tiếp theo nghĩ đến một chuyện, có vẻ khó xử: "Nhược Nhược cũng không được ư? Ta vẫn muốn cho nàng gặp ngươi."
"Không được." Ngũ Trúc lạnh lùng nói: "Cứ như vậy đi, ngươi làm chuyện của ngươi đi, cứ coi như ta chưa trở về."
Phạm Nhàn thở dài mấy hơi, nghe ngoài thư phòng đã mơ hồ truyền đến thanh âm mọi người rời giường, không thể làm gì khác đành xoa cổ tay đi ra khỏi thư phòng.
Trong thư phòng, Ngũ Trúc gương mặt dường như vĩnh viễn không thay đổi, rốt cục lộ ra nụ cười năm trăm năm mới triển lộ một lần, hơn nữa nụ cười này lộ vẻ có một tia đùa giỡn, tựa như đang giễu cợt Phạm Nhàn không biết chuyện gì.
Ngày thu, cỏ nhuộm sương trắng, mặt trời ôn ôn nhu nhu.


Phạm Nhàn đắp chăn bông, nửa nằm ở trên giường êm, nghỉ ngơi.

Thỉnh thoảng ho khan mấy tiếng, nhưng so với đêm hôm qua đã tốt lên rất nhiều.

Trong viên một góc dựng một cái xích đu, mấy nha hoàn gan lớn đang đu đi đu lại, váy áo rực rỡ như đóa hoa đua nơ, bên cạnh đó, Tư Tư cùng Tứ Kỳ hai đại nha đầu đầy cõi lòng hăng hái ngắm nhìn, trên mặt thỉnh thoảng toát ra hâm mộ, nhưng ngại thân phận, lại không muốn bước lên chơi đùa.
Phạm Nhàn híp mắt nhìn này nơi, nhìn váy đám nha hoàn trên xích đu xòe ra như hoa, vừa giống như kiếp trước nhảy dù, dưới váy quần mỏng như ẩn như hiện, để cho hắn không khỏi nghĩ nổi lên này bộ phim điện ảnh tên là Khổng Tước.
Một cái tay từ bên cạnh đưa qua , đút cho hắn ăn một miếng táo, miếng táo rất mỏng, cắt cẩn thận, rất phù hợp khẩu vị.

Hắn nhai mấy cái có chút mơ hồ không rõ nói: "Không hiếu thuận với phụ thân, làm sao lại tới chỗ ta?"
Uyển nhi cùng Nhược Nhược chia ra ngồi bên cạnh hắn, hầu hạ bệnh nhân không chút nào tự chủ này.

Nhược Nhược khẽ mỉm cười, nói: "Đứng lâu ở trong phòng, ta cũng buồn bực a, ca ca bị bệnh, còn có tinh thần tới trong viên xem đám nha đầu chơi đùa ư."
Uyển nhi cười nhạo: "Hắn không phải đến xem chơi đùa, mà ngắm người đang chơi đùa kia."
Phạm Nhàn cũng không giải thích, cười nói: "Ngắm cảnh a, luôn là cả cảnh cả người cùng nhau nhìn ." Tiếp theo cao giọng hô: "Tư Tư, đừng ra vẻ tiểu tức phụ nữa, muốn chơi thì chơi đi."
Lời này dễ dàng sinh ra nghĩa khác, hắn nói ra khỏi miệng liên sinh ra lo lắng, cũng may các cô nương bên cạnh không nghĩ thế, chỉ có chính hắn ở đó cười xấu hổ.

Hắn hơi chút che giấu ho khụ khụ, bỗng nhiên nghĩ đến chuyện, hỏi Uyển nhi bên cạnh: "Mùa thu năm nay rét lạnh, ngươi nhìn, trong nhà trong viên hoa cúc đều có chút ỉu xìu, lần trước đã nói trong cung muốn tới kinh giao thưởng cúc, làm sao còn không có tin tức? Chờ tuyết đầu mùa rơi xuống, muốn nhìn cũng không còn nơi để nhìn, mấy vị trong cung không sợ mất hứng ư?"
Uyển nhi liếc hắn một cái, cười nói: "Là so với năm trước muốn chậm chút ít, bất quá tin tức truyền đến, đại khái là muốn đi Huyền Không miếu ngăm kim tuyến cúc sao, cúc hoa này giỏi chịu lạnh, không sợ ."
Phạm Nhàn không nhịn được lắc đầu, biết thưởng cúc cùng trong kinh gần nhất náo nhiệt luôn phân không ra quan hệ.

Gần nhất mấy ngày đại thế trong kinh đô đã định, mặc dù rất nhiều người cũng cho là vào lúc này, chính mình hẳn là chống đỡ bệnh thể, mới có thể trấn áp Nhị hoàng tử phương này, nhưng hắn trong lòng mình hiểu được, Giám Sát Viện làm việc, cũng không cần chính mình quá quan tâm, toàn bộ kế hoạch cũng đã định rồi, lại có tiểu Ngôn giám sát, phân tấc nắm giữ vô cùng tốt, hẳn là vô ngại.
Hắn cũng đã bình phục chút ít, bất quá vẫn giả bộ bệnh không đi vào triều, cũng không chịu đi Nhất Xử hoặc là trong viện, chẳng qua là trốn ở nhà làm bệnh nhân, giống như xem diễn, nhìn lão Nhị ở bên kia gấp gáp.
"Cao chút ít! Cao thêm chút ít!"
Phạm Nhàn núp ở trên giường êm, được thê tử cùng muội muội hầu hạ , nhìn Tư Tư bên kia đảm khí mười phần giẫm lên xích đu dao động càng lúc càng cao, sắp sửa sửa giống như viên đá bay qua tường cao, ở trên cao đi xem kinh đô phong cảnh, không nhịn được cười hô lên..