Kháng Thể Mất Hiệu Lực

Chương 3




Lục Thâm uống trà ở quán "Đường Tây" một tuần lễ, từ từ quen biết với những người trong đó, Đường Mạch năm nay 20 tuổi, đang học ở Hải thị, Kỷ Thanh Thiền nhỏ hơn anh một tuổi, năm nay 16, đang làm thêm trong kỳ nghỉ hè, khai giảng sẽ học lớp 11, học ở trường dân lập tên "Cửu Trung" cách tiệm trà không xa.

Có lúc quán trà buôn bán thong thả, Lục Thâm sẽ tìm bọn họ tán gẫu, Đường Mạch đối với anh rất nhiệt tình, chỉ khi anh hỏi Kỷ Thanh Thiền, cậu mới trả lời, đa số thời điểm là một mình cậu ở một bên pha trà.

"Này Lục Thâm, em học ở đâu?"

Đường Mạch hỏi, Lục Thâm rót hết hồng trà bên trong bình, để ly xuống nói: "Trường dân lập."

Tay Kỷ Thanh Thiền đang đảo trà ngừng một chút, ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía Lục Thâm, Lục Thâm cảm giác được tầm mắt của cậu, Kỷ Thanh Thiền nhếch môi, khóe mắt cong cong, đi tới cầm ấm trà của Lục Thâm:

"Để tôi rót nước cho anh."

Lục Thâm nở nụ cười nói cảm ơn.

Kỷ Thanh Thiền thêm nước vào cho anh vẫn chưa rời đi, mi mắt bên trong ẩn lễ phép cười:

"Anh ở trường dân lập học lớp quốc tế hay học lớp song ngữ?"

Lục Thâm sững sờ, hiếu kỳ nhìn về phía Kỷ Thanh Thiền:

"Lớp quốc tế, mà sao cậu biết?"

editor @YinKeAi. beta @bihyuner

Kỷ Thanh Thiền cúi đầu rũ mắt, cầm cái ly qua châm trà cho anh, khóe miệng hơi nhếch:

"Tôi có bạn cấp hai học ở trường đó, anh ở trong ký túc xá trường hay sao?" Lục Thâm gật đầu, ừm một tiếng:

"Tôi trọ ở trường, mà để xem ở được không."

Kỷ Thanh Thiền đem ly bưng đến trước mặt anh nở nụ cười, con ngươi màu nâu nhạt nhìn hơi trong suốt, rất xinh đẹp. Lục Thâm trừng mắt nhìn, gọi lại Kỷ Thanh Thiền sắp đi khỏi, hỏi:

"Cậu có ngày nghỉ không?"

Kỷ Thanh Thiền không hiểu nhìn anh, Lục Thâm dừng một chút tiếp tục nói:

"Cuối tuần được nghỉ không? Có thể dẫn tôi đi dạo Hải thị chứ? Đã lâu rồi tôi không về nên có nhiều nơi khá lạ lẫm."

Kỷ Thanh Thiền còn chưa mở miệng, Đường Mạch ngồi ở đối diện Lục Thâm nhanh chóng xen vào:

"Có thể đó, để chị và Ve nhỏ dẫn em đi dạo, cậu ta được nghỉ 2 ngày đấy, cuối tuần này được."

Nói với Lục Thâm xong, Đường Mạch vừa nhìn về phía Kỷ Thanh Thiền, Kỷ Thanh Thiền kéo kéo khóe miệng hỏi:

"Cuối tuần chị không tới tiệm xem à? Không phải ông chủ muốn đi mua trà sao?" Đường Mạch lắc đầu:

"Cuối tuần mẹ chị về xem cửa hàng, thế nào? Chúng ta dẫn Lục Thâm đi dạo?"

Lông mày Kỷ Thanh Thiền hơi nhăn lại không để người khác nhận ra, nhưng vẫn quay đầu gật gật đầu cười với Lục Thâm vẫn đang nhìn cậu:

"Được thôi."

Quay người, đáy mắt Kỷ Thanh Thiền xẹt qua một tia phiền chán.

Truyện được đăng tải trên wattpad @YinKeAi.

Ba người bọn họ hẹn ở tàu điện ngầm, Lục Thâm đến đầu tiên, xa xa nhìn thấy Kỷ Thanh Thiền mặc áo sơ mi trắng và quần bò màu lam nhạt cùng Đường Mạch bên cạnh cậu.

Lúc thường Kỷ Thanh Thiền mặc đồng phục trong quán, đây là lần đầu tiên Lục Thâm thấy cậu mặc quần áo của bản thân, mắt Lục Thâm chỉ nhìn chằm chằm Kỷ Thanh Thiền, nhìn bọn họ đi tới.

Hôm nay Đường Mạch mặc váy mới, son môi đang là trend hiện nay, trang điểm xinh đẹp, nàng dẫn đầu đi tới trước mặt Lục Thâm, hỏi anh có phải là chờ lâu lắm không, Lục Thâm lắc lắc đầu, nhìn trên trán Kỷ Thanh Thiền vương giọt mồ hôi, chớp mắt nói:

"Chúng ta đi xuống đi, trên đây nóng quá."

Đường Mạch và Kỷ Thanh Thiền đều có thẻ tàu điện ngầm, chỉ có Lục Thâm phải mua vé, trạm thứ nhất bọn họ đi là khu dân cư ở Hải thị, Lục Thâm không biết mua thế nào, Đường Mạch giúp anh chọn phố Hải Đường, vừa chuẩn bị mua liền nghe Kỷ Thanh Thiền châc̣ một tiếng, tiến lên hủy bỏ lựa chọn của Đường Mạch, ngón tay thon dài chạm trên màn hình, một bên chọn một bên nói:

"Đến phố Hải Đường lâu lắm, phải đi nửa tiếng."

Sau đó mua giúp Lục Thâm phiếu đến phố Sơn Trúc, phiếu tàu điện ngầm từ khe rơi xuống, Kỷ Thanh Thiền xoay người lấy, sau đó quay người đưa cho Lục Thâm, Lục Thâm nhìn chằm chằm ngón tay trắng trẻo của Kỷ Thanh Thiền, nhận phiếu tàu điện ngầm, đầu ngón tay hai người vừa chạm liền tách ra, Kỷ Thanh Thiền dẫn đầu đi vào trong, Lục Thâm dừng một chút, mới cùng Đường Mạch đồng thời đuổi theo cậu.

Sáng sớm cuối tuần, người trên tàu điện ngầm từ vùng ngoại thành xuất phát không nhiều, tuy rằng không có chỗ ngồi nhưng cũng không phải chen chúc. Đường Mạch chủ động tìm đề tài cùng Lục Thâm tán gẫu, Kỷ Thanh Thiền ngẩng đầu nhìn lên ti vi quảng cáo phim hoạt hình, không biết qua mấy trạm, Kỷ Thanh Thiền đột nhiên nghe Đường Mạch hét lên một tiếng, đem cậu từ trong phim hoạt hình kéo ra ngoài.

Tàu điện ngầm càng đến gâǹ trung tâm thành phố, người càng nhiều, chẳng biết từ lúc nào chung quanh bọn họ đã đứng đầy người, Kỷ Thanh Thiền và Đường Mạch Lục Thâm cách một hai người, cậu nhìn về phía Đường Mạch, lúc này Đường Mạch đỏ cả mặt, trên mặt sợ hãi, Lục Thâm cau mày, biểu tình không rõ mà nghiêm túc hỏi nàng làm sao vậy.

Đường Mạch chỉ hít một hơi, rũ mắt xuống lắc đầu, Kỷ Thanh Thiền nhìn người bên cạnh nàng liếc mắt một cái, liền rõ ràng xảy ra chuyện gì, cậu thả lỏng tay mình, hướng Đường Mạch đi tới, chen kế bên Đường Mạch, Lục Thâm nhìn Kỷ Thanh Thiền bình tĩnh đi tới, anh vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra.

Trong toa xe những người khác cũng đang quan sát nữ sinh mới vừa rít gào, chỉ có ánh mắt Kỷ Thanh Thiền rơi vào người đàn ông trung niên cách Đường Mạch không xa, người đàn ông đó đưa lưng về phía Đường Mạch, giọng Kỷ Thanh Thiền không lớn nói:

"Này ông chú mặc áo sơ mi đỏ, thu lại công cụ gây án được không?"

Người trong toa vừa nghe tưởng là tên trộm, dồn dập đưa ánh mắt chuyển về người đàn ông trung niên, người kia cúi đầu, đứng ở nơi đó bất động, lúc này vừa vặn đến trạm, người đàn ông vội vàng xuống xe, Kỷ Thanh Thiền nhìn trừng mắt nhìn thân ảnh gã rời đi, mở balo ra lấy ra áo khoác của mình đưa cho Đường Mạch gương mặt sợ sêṭ đỏ bừng.

Đường Mạch nhận áo, nhỏ giọng nói câu cảm ơn, sau đó đem áo khoác Kỷ Thanh Thiền vây quanh bên hông mình, che khuất váy ngắn qúa mức.

Kỷ Thanh Thiền bỏ qua ánh mắt một bên, vừa vặn cùng Lục Thâm đối diện, ánh mắt Lục Thâm dâng lên suy nghĩ và kinh ngạc, Kỷ Thanh Thiền hạ lông mi, nhếch môi nhìn anh.

editor @YinKeAi. beta @bihyuner

Bọn họ trước không tới phố cổ tham quan mà tìm một cửa hàng, Đường Mạch đi mua quần, Kỷ Thanh Thiền và Lục Thâm đứng ở ngoài chờ nàng, Lục Thâm thỉnh thoảng xem biểu tình trên mặt Kỷ Thanh Thiền, vẫn là không nhịn được mà hỏi:

"Sao cậu biết là... Cái kia?"

Kỷ Thanh Thiền không phản ứng gì, ngữ khí thường thường:

"Nhìn ra."

Lục Thâm còn muốn hỏi vậy thì sao tôi lại không nhìn ra, lúc này Đường Mạch mặc quần đi ra, Lục Thâm đem lời đến khóe miệng nuốt xuống, chỉ là ánh mắt nhìn Kỷ Thanh Thiền càng thêm hiếu kỳ.

Ba người đến buổi trưa mới đến khu phố cổ, Kỷ Thanh Thiền rất quen thuộc nơi này, dẫn bọn họ đi qua khu dân cư cũ, Lục Thâm cảm thấy rất hứng thú với mấy thứ này, cùng Kỷ Thanh Thiền đi song song, hỏi cậu vấn đề liên quan tới nhà và cư dân cũ, rõ ràng Kỷ Thanh Thiền nhiệt tình hơn một ít, phổ cập chuyện cũ mình biết cho Lục Thâm.

Bọn họ đi khắp tận cùng ngõ hẻm tới mười hai giờ trưa, hẻm cuối cùng tựa hồ đang sửa chữa gì đó, các công nhân làm đến khí thế ngất trời.

Lục Thâm hỏi: "Nơi này đang dỡ bỏ nhà cũ sao?"

Kỷ Thanh Thiền không lên tiếng, nhìn chằm chằm nền đất nơi kia, nửa ngày mới ừ một tiếng, Lục Thâm cảm thấy được tâm tình cậu tựa hồ hơi biến hóa, nhìn về phía Kỷ Thanh Thiền, Kỷ Thanh Thiền hơi chớp mắt che giấu tâm tình:

"Đói không? Đi ăn cơm trưa đi."

Từ sau khi nhìn thấy công trình đang thi công lúc trưa, cảm xúc Kỷ Thanh Thiền hình như vẫn không vui lắm.

Chạng vạng lúc bọn họ về, Đường Mạch cũng bình thường lại từ sau sự kiện kia, ba người lên tàu điện ngầm, trong buồng xe người cũng ít, Kỷ Thanh Thiền ngồi đối diện hai người.

Đường Mạch kể vài tiệm ăn gần đây cho Lục Thâm, Lục Thâm nghe một phút chốc, lực chú ý liền bị Kỷ Thanh Thiền ngồi ở đối diện ngẩng đầu xem phim hoạt hình thu hút.

"Hình như cậu ấy không vui lắm?"

Lục Thâm nói với Đường Mạch, Đường Mạch dừng lại đề tài đang lảm nhảm, sửng sốt một chút, cũng nhìn về phía Kỷ Thanh Thiền, lờ mờ suy nghĩ một chút:

"Không có chuyện gì đâu, sau này em gọi long tỉnh thì cậu ấy sẽ vui vẻ liền."

Lục Thâm không rõ, Đường Mạch cười ha ha hai tiếng:

"Giỡn đó, phỏng chừng em ấy mệt mỏi."

Mặc dù là đùa giỡn, mà Lục Thâm lại nhớ kỹ, ngày đó Kỷ Thanh Thiền cuối cùng cũng không nói lời gì, một người gầy gò tiêu sái trước mặt bọn họ, nhìn có chút thanh lãnh.

Ngày thứ hai Lục Thâm đúng hạn đi uống trà, bây giờ Kỷ Thanh Thiền thấy anh đến là trực tiếp nói bàn nào trống, sau đó đi cho pha trà cám cho anh, lần này khi Kỷ Thanh Thiền tính chạy về nhà bếp phía sau thì Lục Thâm đột nhiên kêu cậu lại.

"Hôm nay tôi không uống trà cám."

Kỷ Thanh Thiền dừng lại, khóe miệng theo công thức hóa mà nhếch lên:

"Vậy anh uống gì?"

Lục Thâm theo dõi cậu:

"Uống long tỉnh đi."

Anh nhìn thấy cặp mắt màu nâu nhạt ngẩn người, một giây sau bên trong dao động ra một tia sáng long lanh, tuy rằng rất ngắn, thế nhưng sáng, con mắt thanh thanh đạm nhạt rốt cục cũng có sắc thái:

"Được, tôi pha cho anh."

Cả ngữ điệu cũng cao lên, Lục Thâm nghĩ. Thì ra gọi long tỉnh cậu ấy sẽ vui vẻ.