Kháng Thể Mất Hiệu Lực

Chương 25




Hôm sau, hai người ăn cơm trưa xong thì về trường. Chân Kỷ Thanh Thiền đã hết sưng, chỉ là bước đi còn chưa thuận lắm, vẫn hơi khập khiễng, hai người tới cửa trường thì xuống xe, lúc này rất nhiều học sinh trở lại trường, học sinh ngoại trú cũng phải về trường nộp bài tập.

Kỷ Thanh Thiền và Lục Thâm xuống xe. Lục Thâm đến cốp sau lấy vali của hai người, Kỷ Thanh Thiền đứng bên cạnh xe chờ anh. Lúc này Quan Minh Huân đạp chiếc Fixed Gear* vững vàng dừng lại.

Vụ việc của Quan Minh Huân đã qua hơn một tháng, Kỷ Thanh Thiền từ hôm ấy vẫn chưa gặp lại hắn, có lúc chỉ là nhìn từ xa chứ không chính diện đối mặt như thế này.

Quan Minh Huân theo bản năng nhìn chằm chằm Kỷ Thanh Thiền, Kỷ Thanh Thiền chớp mắt, đứng ở đó không động đậy, Quan Minh Huân nhíu mày lại:

"Cậu ở đây làm gì?"

Kỷ Thanh Thiền quay đầu nhìn Lục Thâm bị xe che lại, mím môi nói:

"Chờ Lục Thâm."

Lúc này Lục Thâm từ đằng sau đi qua, Quan Minh Huân mới nhận ra anh cũng ở đây, hơn nữa đồ cầm trên tay rõ ràng có một phần là của Kỷ Thanh Thiền.

Lục Thâm đi tới nhìn thấy Quan Minh Huân cũng không ngạc nhiên lắm. Anh và Quan Minh Huân không thù không hận, chuyện lần trước là do Quan Minh Huân làm sai, nên quan hệ hai người cũng không vì vụ đó mà rạn nứt.

Quan Minh Huân biết quan hệ của Lục Thâm và Kỷ Thanh Thiền khá tốt, nhưng không ngờ là tốt đến mức cùng nhau về nhà.

Lục Thâm nhìn chiếc Fixed Gear của Quan Minh Huân, tay anh cầm balo của mình và của Kỷ Thanh Thiền, còn cả một túi đồ. Anh đi tới, không đợi Quan Minh Huân phản ứng lại đã đem hai cái balo treo lên tay lái hắn.

"Giúp một đoạn đi."

Quan Minh Huân ù ù cạc cạc:

"Gì dzậy?"

"Xe không vào trường được."

Quan Minh Huân hừ một tiếng, trái tim thiếu nam của mình bị Kỷ Thanh Thiền đập nát, lại còn muốn mình xách cặp dùm cậu ta.

Lục Thâm mím môi, ngữ khí trêu đùa:

"Thôi được rồi, không phải cậu đang..."

Không đợi Lục Thâm nói xong, Quan Minh Huân đã đạp xe đến trước mặt

Lục Thâm:

"Không có gì hết! Cậu đừng nói bậy!"

Quan Minh Huân đỏ mặt, ánh mắt lộ vẻ đại sự không ổn: "Tôi mang tôi mang, được chưa! Đi đi, vào trường!"

Lục Thâm khóe miệng ẩn ý cười, trong mắt Kỷ Thanh Thiền chợt lóe tia hiếu kỳ, nhưng rất nhanh liền biến mất. Cậu cùng Lục Thâm chậm rãi đi theo đằng sau Quan Minh Huân.

"Hắn làm sao vậy?"

Đi được nửa đường, Kỷ Thanh Thiền đột nhiên hỏi, cậu vô cùng hiếu kỳ Quan Minh Huân bị Lục Thâm nắm nhược điểm gì trên tay, là chuyện gì mà không thể để người khác biết.

Lục Thâm nghiêng đầu nhìn Kỷ Thanh Thiền, lại nhìn qua balo của họ mắc trên xe Quan Minh Huân, phẫn nộ trào ra từ trong lòng, giọng anh trầm thấp:

"Bây giờ Quan Minh Huân đang quen một nam sinh."

Kỷ Thanh Thiền nhíu mày, nghi hoặc nhìn Lục Thâm, đáy mắt Lục Thâm lộ vẻ dò xét mơ hồ không dễ phát hiện:

"Em quan tâm hả?"

Khóe mắt Kỷ Thanh Thiền hơi hồng, trong nháy mắt đã hiểu tại sao Lục Thâm kỳ lạ. Cậu sinh chút tâm tư nghịch ngợm, gật gật đầu, biểu tình Lục Thâm sắp hỏng mất, may là nhịn được, ngữ khí cũng cứng ngắc:

"Hắn thích một nam sinh, từ khi bị em bẻ cong đã không thể thẳng lại, hiện tại hai người đó đang quen nhau."

Kỷ Thanh Thiền "ồ" một tiếng, trong mắt ngậm ý cười, ý vị thâm trường nhìn Quan Minh Huân đạp xe xa xa chạy tới ký túc xá:

"Thì ra là vậy."

Phẫn nộ trong lòng Lục Thâm như thổi thành khí cầu, tựa hồ nếu như Kỷ Thanh Thiền nói thêm một câu sẽ nổ tung.

"Quan Minh Huân khôi phục nhanh ghê." Kỷ Thanh Thiền nói.

Oành!

Khí cầu trong lòng Lục Thâm nổ tung, anh nghiêm mặt mím môi không trả lời Kỷ Thanh Thiền nữa, chỉ có bước chân vẫn kiềm nén theo tốc độ của Kỷ Thanh Thiền, còn tâm tình bây giờ của anh hận không thể chạy 20 vòng trên sân thể dục mới hả giận.

Kỷ Thanh Thiền hơi nghiêng người sang đánh giá nét mặt Lục Thâm, nhịn không được vểnh môi.

Đến ký túc xá, Lục Thâm vẫn không để ý tới Kỷ Thanh Thiền, anh yên lặng sắp xếp đồ đạc xong thì đeo tai phone nghe nhạc rock, càng nghe càng giận dỗi.

Đột nhiên cảm giác có thứ phía sau đụng mình, Lục Thâm tháo tai nghe, chỉ thấy trong miệng Kỷ Thanh Thiền ngậm bịch sữa, trên tay còn một túi:

"Anh uống không?"

Lục Thâm dừng một chút, Kỷ Thanh Thiền tiếp tục nói:

"Hai bịch này hôm nay không uống thì sẽ hết hạn."

Trong miệng Kỷ Thanh Thiền ngậm sữa bò, nói mơ hồ không rõ. Lục Thâm nhìn sữa bò trong tay cậu, ngữ khí rốt cục tốt lên:

"Ống hút đâu?"

Tay Kỷ Thanh Thiền còn đang giơ lên:

"Tôi uống sữa không cần ống hút."

edit @YinKeAi. beta @bihyuner

Lục Thâm rõ ràng đã thấy lúc thường Kỷ Thanh Thiền xuề xòa mà uống

sữa, giờ khắc này anh lại cố tình bắt bẻ:

"Không có ống hút thì sao uống?"

Kỷ Thanh Thiền sắp hết kiên nhẫn, cậu nhả bịch sữa mình ra rồi đưa bịch của Lục Thâm đến bên mép, hé miệng dùng hàm răng cắn chặt một góc, dùng sức cắn ra, sau đó đưa qua cho Lục Thâm.

Đáy mắt Lục Thâm rốt cục mang theo ấm áp, không chỉ là ấm áp mà còn tràn ngập thỏa mãn. Tay anh nhận sữa trong tay Kỷ Thanh Thiền, ngậm góc bị cắn vào trong miệng, không nỡ hút sữa vào, cứ như vậy mà ngậm.

Kỷ Thanh Thiền không nói gì chỉ cong khoé môi, quay người chậm rãi về giường mình.

Bây giờ thái độ của Quan Minh Huân đối với Kỷ Thanh Thiền, ngoại trừ áy náy thì còn chút e sợ. Hắn tận mắt thấy vết sẹo đáng sợ trước ngực Kỷ Thanh Thiền, cũng nghe được chất giọng khàn khàn phát ra từ cổ họng Kỷ Thanh Thiền khi cậu ghé vào lỗ tai hắn nói:

"Anh mà nói ra, tôi sẽ giết anh."

Cho dù chữ "giết" này không quá chân thực, nhưng Quan Minh Huân quả thật bị Kỷ Thanh Thiền dọa sợ. Qua vụ đó hắn cũng ngơ ngơ ngác ngác, không chỉ thất tình, còn bị bẻ cong.

Có một đoạn thời gian rất lâu hắn bị khủng hoảng tinh thần, không muốn gặp ai. Mãi đến một lần trốn ở sau sân thể dục hút thuốc, bị đàn em lớp dưới thấy được, tuổi cậu ta còn trẻ nhưng ánh mắt lại như đã trải qua sự đời:

"Thất tình à?"

Quan Minh Huân những tưởng rằng mình gặp được tri kỷ có thể tâm

sự chia sẻ, học đệ kia liền duỗi ra năm ngón tay:

"Tôi giúp anh thoát khỏi thất tình, năm ngàn đồng."

Quan Minh Huân choáng váng, sao trường học lại có loại dịch vụ này? Nhưng vì quá đau lòng hóa hồ đồ, lại trông thấy vẻ tự tin nắm chắc phần thắng của đàn em, liền...đánh liều.

Chuyện sau đó thật sự lung ta lung tung, bây giờ hắn nhìn thấy Kỷ Thanh Thiền đã không còn ý nghĩ gì, dịch vụ của cậu đàn em kia hình như thật sự hữu dụng. Nhưng Quan Minh Huân vẫn luôn cho rằng mình bị hãm hại, cậu ta gài mình không nói, con mẹ nó, mình còn cùng cậu ta dây dưa không rõ.

Qua mùa hè khí trời chuyển lạnh khá nhanh, mùa đông như đang gõ cửa, chỉ kém đuổi đi mùa thu bằng một cơn gió lạnh.

Trên đường về phòng sau giờ tập bóng rổ, Lục Thâm bị một cơn gió thu thổi qua đông lạnh cả người. Quần áo ở trong phòng học, anh run chân muốn chạy nhanh vào lại bị người gọi lại.

Người này rất quen, mặt cũng rất quen, nhưng Lục Thâm lại không rõ lắm sao cô lại đột nhiên xuất hiện. Kỷ Thư Tình và Quan Minh Huân sau khi chia tay thì chuyển lớp, Lục Thâm rất ít gặp cô.

Kỷ Thư Tình đứng cách xa Lục Thâm mấy mét, sau khi Lục Thâm dừng lại cô liền đi tới. Trên mặt cô ta vẫn là nụ cười dịu dàng, lúc trước ấn tượng của Lục Thâm về cô ta không tệ, nhưng bây giờ biết chuyện của Kỷ Thanh Thiền, rốt cuộc anh không thể đối mặt với Kỷ Thư Tình như thường. Trên mặt Lục Thâm bất tri bất giác ánh lên vẻ không kiên nhẫn.

"Lục Thâm, đã lâu không gặp."

Lục Thâm gật đầu, không nói gì, Kỷ Thư Tình hé môi nở nụ cười:

"Cậu và Thanh Thiền ở chung ký túc xá đúng không?"

Lục Thâm hơi nhíu mày, nhưng vẫn gật đầu, Kỷ Thư Tình rũ mắt, trên mặt hiện vẻ thất lạc:

"Cậu kêu Thanh Thiền trả lời tin nhắn tôi được không, chuyện lần trước tôi quá xúc động, hình như em ấy vẫn còn giận tôi, không chịu về nhà."

Lời Lục Thâm chưa kịp thoát ra khỏi miệng đã nuốt vào, anh muốn nói, cậu ấy không về nhà, cô cảm thấy chỉ là do việc lần trước sao?

Lục Thâm dừng một chút, vẫn không nói ra, ngữ khí anh từ chối ngắn gọn:

"Cậu kêu bạn cùng lớp của cậu ấy nói đi, quan hệ giữa tôi và cậu ấy không tốt lắm."

Có lẽ do từ đáy lòng Lục Thâm từ chối giao tiếp với Kỷ Thư Tình, dẫn đến trong giọng nói của anh nhiễm chút chán ghét, khiến Kỷ Thư Tình lầm tưởng Lục Thâm ghét Kỷ Thanh Thiền.

Kỷ Thư Tình chưa từng thấy Lục Thâm khiêm tốn lại nói chuyện như vậy, theo bản năng sửng sốt chốc lát, ngẩng đầu lên, Lục Thâm cũng đã đi xa.

Kỷ Thư Tình đứng tại chỗ mất mát thở dài, giây kế một người đứng trước mặt mình, Kỷ Thư Tình cả kinh, đáy mắt dẫn theo chút vui sướng:

"Thanh Thiền!"

Kỷ Thanh Thiền hôm nay có hứng thú đến nhà thi đấu B đánh bóng bàn, trên đường trở về thì thấy Lục Thâm mặc đồ bóng rổ lạnh cóng không chịu nổi, vừa định đi tới liền thấy Kỷ Thư Tình.

Cũng vì vậy cậu nghe được đối thoại của hai người, cùng với sự chán ghét trong giọng nói của Lục Thâm.

Kỷ Thanh Thiền lạnh lùng nhìn chằm chằm Kỷ Thư Tình: "Em không về không phải do chị, đừng nghĩ nhiều quá."

Kỷ Thư Tình muốn nói lại thôi, lời chưa kịp ra khỏi miệng không biết nói sao, thừa dịp Kỷ Thanh Thiền còn chưa đi, đơn giản nói:

"Em còn trách chị đúng không?"

Lông mi Kỷ Thanh Thiền run rẩy hai cái: "Em không trách chị."

Cậu làm sao có khả năng trách cứ chị gái lúc ấy chỉ lớn hơn mình 1 tuổi, xét cho cùng từ khi cậu đến Kỷ gia, người tốt nhất với cậu chính là Kỷ Thư Tình, chuyện lần đó chỉ là kết quả lúc cô ta hoảng loạn nghe theo mệnh lệnh. Kỷ Thanh Thiền hận không phải cô ta, nhưng cô ta họ Kỷ, cho nên Kỷ Thanh Thiền không thể mang ơn cô ta, càng không thể coi như không có chuyện gì xảy ra mà gọi cô ta là chị.

Nói xong câu đó Kỷ Thanh Thiền liền quay đầu đi, cậu kinh ngạc bây giờ trong lòng mình nghĩ đến cư nhiên không phải là Kỷ Thư Tình vừa mới năn nỉ mình, mà lại là ngữ khí lạnh lùng pha lẫn chán ghét của Lục Thâm, anh nói:

"Quan hệ giữa tôi và cậu ấy không tốt lắm."

Kỷ Thanh Thiền nhẹ nhàng hít một hơi, rồi chầm chậm thở ra, khóe mắt giương lên, con ngươi nâu nhạt hiện ra cảm giác mất mát và mê man, "không tốt lắm" sao?