Cuối tháng sáu, trường nữ sinh thành phố ngập tràn mùi vị chia ly. Tháng bảy sắp đến, lại có một lứa học sinh ra đi, mà Khang Kiều là một trong số ấy.
Từng có lần Khang Kiều đi ngang qua lớp của Văn Tú Thanh. Chỗ ngồi của cô ta đã được dọn đi. Cùng với nhiệt của vụ án Tôn Lệ Hoa giảm xuống, cũng ít người nhắc tới cô ta hơn.
Khang Kiều cũng không để ý tới vụ án đó nữa. Hai ngày trước, cô vô tình biết được kết quả từ báo mạng, giống như dự đoán của một vài nhân vật quyền uy trong giới luật gia, Tôn Lệ Hoa bị tuyên mười ba tháng tù giam vì giết người do vượt quá phòng vệ chính đáng.
Tuần cuối cùng của tháng sáu, đài khí tượng thủy văn thành phố tiếp tục đưa tin: Trong vài ngày tới, tại Begawan sẽ có một lượng mưa lớn, có lẽ sẽ đạt tới mức lịch sử chưa từng có.
Y như dự báo thời tiết, từ tối thứ Ba, trời đã bắt đầu mưa. Khang Kiều và Hoắc Tiểu Phàn lên xe dưới cái nhìn chăm chú của dì Ngô như mọi ngày.
Chiếc xe đi ra khỏi cánh cửa lớn màu vàng.
Khi chiếc xe đi ngang qua quảng trường trung tâm, Hoắc Tiểu Phàn nhìn lên tấm áp phích lớn. Áp phích năm nay đã được thay mới, mỗi năm lại là một hình ảnh khác biệt, Sudan của Brunei là nhân vật mãi mãi được xuất hiện trên áp phích, người cùng được vẽ với Sudan đại diện cho kinh tế, kiến trúc và những nhân tài thành công kiệt xuất có đóng góp cho quốc gia Brunei.
Hoắc Chính Khải là một trong số tám người đó. Năm nay ông ta là người duy nhất không bị thay đổi, hơn nữa vị trí còn được chuyển sang đứng bên tay trái cạnh Sudan chứ không bị cách một người như năm ngoái.
Bức tranh năm nay được xếp lên khiến mọi người xì xào bàn tán, từ vị trí trên tranh có thể thấy Sudan có ý đồ lôi kéo Hoắc Chính Khải rất rõ ràng.
Trong một năm gần đây, vốn đầu tư của Hoắc Chính Khải đa phần tập trung ở Ấn Độ. Chính phủ Ấn Độ vì muốn lôi kéo ông ta đã hứa sẽ cung cấp miễn phí một lượng đất để xây dựng trung tâm thương mại. Lý do này cộng thêm giá nhân công ở Ấn Độ rẻ mạt nên Hoắc Chính Khải có ý chuyển tổng bộ từ Begawan tới Ấn Độ. Nếu mọi chuyện thật sự phát triển theo chiều hướng này thì chính phủ Brunei sẽ mất đi một đại gia nộp thuế.
Hoắc Chính Khải trên bức tranh dường như vẫn là hình ảnh khi Khang Kiều lần đầu tiên nhìn thấy trên quảng trường năm mười hai tuổi, phong độ ngời ngời, mặt mày tươi rói. Khuôn mặt đó vẫn mang đầy vẻ tuấn tú của thời trai trẻ.
Cô âm thầm nhìn sang Hoắc Tiểu Phàn. Mỗi một đứa trẻ ắt phải có tâm lý sùng bái anh hùng, mà anh hùng trong lòng mỗi một đứa trẻ có lẽ đều mang khuôn mặt ngầu như bố.
Kể từ khi Hoắc Tiểu Phàn và Hoắc Chính Khải từ Singapore trở về, Khang Kiều thi thoảng lại nghe được danh xưng “bố”. Trước kia, người nên được gọi là bố, Hoắc Tiểu Phàn luôn gọi là “ông ta”.
Lúc này đây, mắt nó dán chặt lên tấm áp phích. Khang Kiều dĩ nhiên hiểu nó đang nhìn ai.
“Tiểu Phàn, em bảo nếu bố mặc một bộ quân trang như Sudan liệu có khí khái không?” Cô khẽ hỏi.
“Dĩ nhiên rồi, nhất định là giống một thượng tướng hải quân.” Hoắc Tiểu Phàn không suy nghĩ gì, nói ngay.
Nói xong, Hoắc Tiểu Phàn mới ý thức được mình bị lừa, thế là nó quay lại, ngồi nghiêm chỉnh.
Buồn cười, Khang Kiều chạm tay lên tóc mái của nó: “Khi nào Tiểu Phàn lớn cũng sẽ đẹp trai như bố”.
Hoắc Tiểu Phàn giống Hoắc Chính Khải hơn cả Hoắc Liên Ngao.
Hoắc Liên Ngao…
Nụ cười bên khóe môi lịm tắt, cô nhìn ra ngoài cửa sổ, cơn mưa vẫn đang ào ào không ngớt. Hạt mưa hắt lên cửa sổ, Khang Kiều nhìn những hạt nước tròn vo ấy đến ngẩn người.
Có thanh âm nhỏ xíu gọi “chị”.
Cô quay lại nhìn thằng bé.
“Chị, bây giờ em không ghét ông ấy như trước nữa.” Nó cụp mắt xuống.
Cô xoa đầu nó, nói: “Tiểu Phàn, đây là chuyện tốt”.
Chiếc xe dừng lại ở cổng trường nữ sinh. Cô xuống xe, đứng dưới tán ôn của tài xế, cúi xuống cười nói tạm biệt với Tiểu Phàn.
Hoắc Tiểu Phàn cười lại.
Nụ cười trong sáng ngây thơ.
Đó là món quà cuối cùng nó để lại cho Khang Kiều, nụ cười đó đã vĩnh diễn dừng lại vào ngày mưa cuối tháng sáu năm ấy.
Từ đó về sau, Tiểu Phàn của cô không bao giờ trưởng thành nữa.
Đứng trong mưa, vẫn như rất nhiều lần, Khang Kiều nhìn theo chiếc Rolls-Royce màu đen cho tới khi nó khuất hẳn. Qua màn mưa, Khang Kiều loáng thoáng vẫn nhìn thấy cái đầu nhỏ xíu đó dán lên cửa sau, nó quay đầu lại nói tạm biệt với cô.
Buổi trưa, trở về nhà Khang Kiều không nhìn thấy Hoắc Tiểu Phàn. Dì Ngô nói mưa quá to, trường của Tiểu Phàn hơi xa nên thầy giáo khuyên để nó ở lại trường. Nghe xong, Khang Kiều gọi điện cho Hoắc Tiểu Phàn nhưng di động của nó không liên lạc được.
Khoảng hai giờ, Khang Kiều gọi lại lần nữa, di động của nó vẫn trong tình trạng không ai nghe máy.
Bốn giờ chiều, giáo viên tìm tới Khang Kiều.
Thu dọn sách vở, Khang Kiều cùng giáo viên rời khỏi trường. Trong phòng hiệu trưởng, Khang Kiều nhìn thấy quản gia Diêu. Sắc mặt và quần áo trên người ông ấy đều nặng nề như nhau. Chưa đợi Khang Kiều lên tiếng, ông ấy đã gọi tên cô trước.
“Khang Kiều, Tiểu Phàn mất tích rồi.”
Theo lời tường thuật của quản gia Diêu, Hoắc Tiểu Phàn đã bỏ tiết thứ ba của buổi sáng nay, sau đó giáo viên của Hoắc Tiểu Phàn đã kể chuyện này cho hiệu trưởng. Trường học huy động mọi nhân lực lật tung cả trường lên, sau khi tìm kiếm không có kết quả, hiệu trưởng đã gọi điện về nhà họ Hoắc.
Nhận được tin, quản gia Diêu không dám chậm trễ, lập tức gọi điện tới phòng làm việc của Hoắc Chính Khải, rồi liên lạc được với ông ta hiện đang ở Dubai. Hoắc Chính Khải gọi ngay cho trợ lý đắc lực nhất của mình, bây giờ ông ta đang trên đường trở về Begawan.
Nghe quản gia Diêu nói xong, Khang Kiều đầu óc trống rỗng. Khi ông ấy vẫn tiếp tục nói, cụ thể nói gì cô đã không còn sức để nghĩ nữa. Lúc đó trong đầu cô chỉ ngập tràn một ý niệm: Sao Tiểu Phàn lại biến mất? Sao lại biến mất? Thật vô lý!
Sau đó, Khang Kiều nghe được một từ từ miệng quản gia Diêu: Bắt cóc.
Từ này thật xa lạ, hơn nữa nghe còn hoang đường, tới mức Khang Kiều đã ngắt lời quản gia Diêu: “Chú đừng nói bừa, đâu phải quay phim điện ảnh”.
Trong xe im lìm như chết.
Tiếng nói già nua như từ phương xa vọng tới: “Khang Kiều, cháu từng nghe nói tới Hoắc Đồng chưa? Xét về thứ bậc, ông Hoắc phải gọi người đó là cô, bà ấy cũng chết trong một lần bắt cóc vào năm 11 tuổi”.
Căn nhà được bao bọc sau lớp tường bao trắng bị bỏ hoang một khoảnh. Khoảnh đó vào một ngày được cô gái Khang Kiều phát hiện ra, từ đó về sau nó trở thành khu vườn bí mật của cô.
Khang Kiều từng ở trong đó trải qua rất nhiều quãng thời gian ảm đạm. Chủ nhân của nhà họ Hoắc chưa bao giờ tùy tiện bước vào. Nó thuộc về một cô gái tên Hoắc Đồng, một sinh mạng yểu mệnh. Có rất nhiều đồn thổi về cái chết của người ấy, có người nói tự nhiên mà chết, có người nói chết vì bệnh…
Nhưng chưa ai nói người ấy chết vì bị bắt cóc.
Giọng nói kia vẫn đang tiếp tục: “Đây cũng là lý do cụ Hoắc sống mãi ở Singapore, không chịu quay về. Cụ Hoắc lớn hơn Hoắc Đồng năm tuổi. Từ nhỏ Hoắc Đồng đã rất dựa dẫm vào anh trai.Khi Hoắc Đồng chết cụ Hoắc mới mười sáu tuổi, ngài ấy…”.
Nghe tới đây, Khang Kiều rùng mình, sau đó ôm chặt tai từ chối nghe tiếp, miệng lẩm bẩm: “Tiểu Phàn không phải Hoắc Đồng, không phải…”.
Cho dù vậy, nhưng âm thanh sắc lẹm của cô vẫn lọt vào màng nhĩ mình, khiến cô xoay như chong chóng.
Đêm xuống, nhà họ Hoắc đèn đuốc sáng trưng. Đã mười tiếng kể từ khi Hoắc Tiểu Phàn biến mất, mấy người tập trung trong phòng khách.
Trong số đó, ngoài người đàn ông trung niên mặc áo sơ mi xám ra thì Khang Kiều không quen biết một ai. Người đó là Tiêu Đống, trợ lý đặc lực của Hoắc Chính Khải, khi Hoắc Chính Khải chưa về tới Begawan, mọi việc đều do người này giải quyết.
Tiêu Đống chủ trương khi mọi việc chưa rõ ràng thì đừng kinh động tới cảnh sát. Anh ta thuê một thám tử tư có kinh nghiệm nhất. Người này đã có mặt tại đây. Anh ta động viên Khang Kiều, nói không cần lo lắng, phải nghĩ về hướng tốt. Những người anh ta mời tới đều là nhân vật tiếng tăm, thần thông quảng đại.
Phải, phải, phải nghĩ theo hướng tốt, đây là suy nghĩ duy nhất chống đỡ Khang Kiều, giống như ở công viên chiều Chủ Nhật, mọi thứ chỉ là một lần hết hồn.
Khang Kiều yên lặng ngồi một góc, không ầm ĩ, không ồn ào, cả thở cũng không dám to tiếng, chỉ sợ sẽ kinh động tới suy nghĩ của họ.
Lại có những gương mặt xa lạ khác bước vào phòng khách. Đó là mấy người Malaisia, họ mang tới một camera giám sát của một căn nhà gần trường Hoắc Tiểu Phàn.
Xem xong, họ đều im lặng.
Chống tay lên ghế, Khang Kiều định đứng dậy nhưng do tay quá run, cô lại ngã ngồi xuống. Cú ngã phát ra âm thanh khe khẽ, kinh động những người kia, bấy giờ dường như họ mới nhớ ra trong phòng khách còn có một nhân vật là cô.
“Sao vậy?” Cô cất giọng run rẩy.
“Không sao.” Người trả lời cô là Tiêu Đống.
Thế là Khang Kiều đề nghị: “Xin hỏi, tôi có được xem không?”.
Tiêu Đống nhìn cô rồi quay sang quản gia Diêu.Thế là ông ấy đi tới trước mặt Khang Kiều, ông ấy nói: “Khang Kiều, tối nay cháu chưa ăn cơm, về ăn uống ngủ một giấc đi”.
Ăn, ngủ ư? Khang Kiều nghĩ, không biết Tiểu Phàn của cô giờ đã ăn cơm chưa.
“Cho cháu xem một chút được không?”
Những người đó chọn cách im lặng đáp lại.
Bàn tay đặt lên ngực tê dại, như bị thứ gì chặn trong ngực, cần phải đập một cái mới có thể phát ra âm thanh.
Cô cuộn chặt tay lại, đấm thùm thụp lên ngực. Cuối cùng, cô cũng nói ra được tiếng nói như xé họng: “Tôi là chị gái của Tiểu Phàn, là chị gái của Tiểu Phàn!”.
Sau đó Khang Kiều nhìn thấy Hoắc Tiểu Phàn trong camera. Khang Kiều khóc không thành tiếng. Thằng bé bị đẩy vào ghế sau, mắt bị bịt kín, tay bị trói chặt.
Thế là cô loạng choạng cầu xin những người đó. Cô xin họ nhanh chóng đưa Tiểu Phàn quay về. Họ liên tục nói được, hết lời bảo cô về phòng ngủ một giấc.
Những lời nói đó, những biểu cảm đó sao thật hời hợt. Cô không vui, cô đập rất nhiều đồ, sau đó quản gia Diêu bắt đầu gọi điện thoại. Ông ấy gọi điện thoại vệ tinh, miệng nói liên hồi: “Vâng, ông Hoắc”, “Được, ông Hoắc”, “Tôi hiểu rồi, ông Hoắc”.
Gọi xong, quản gia Diêu gọi bác sỹ đến.
Nhìn kim tiêm càng lúc càng gần về phía mình, Khang Kiều ra sức lắc đầu, cầu xin những người đó: “Tôi không dám nữa, lỗi tại tôi, tôi sẽ không đập đồ nữa, tôi sẽ rất yên tĩnh, tôi không nói gì nữa đâu”.
Nhưng rõ ràng họ không tin lời cô.
Cơn buồn ngủ dần khống chế suy nghĩ của cô, Khang Kiều bắt dùng trán đập vào bất kỳ vật cứng nào, miệng lẩm nhẩm: “Khang Kiều đừng ngủ, mày không được ngủ”.
Có người tới kéo cô, có người đỡ trán cô, có giọng nói già nua vọng bên tai Khang Kiều: “Khang Kiều, ông Hoắc nói rồi, bảo cháu ngủ một giấc. Ông Hoắc hứa khi tỉnh lại cháu sẽ nhìn thấy Hoắc Tiểu Phàn”.
Chuyện đau khổ nhất trong cuộc đời Khang Kiều là: Tiểu Phàn của cô trong lúc đang dốc hơi thở cuối cùng, cô lại chìm vào giấc ngủ, thậm chí còn mơ một giấc mơ đẹp, giấc mơ được ở bên Hoắc Liên Ngao.
Mũi tiêm đó khiến Khang Kiều ngủ từ tối thứ Ba tới trưa thứ Năm. Thứ tỉnh trước tiên là suy nghĩ, suy nghĩ như vẫn còn chìm dưới đáy hồ, tiếng mưa bên tai khiến Khang Kiều cảm thấy mình chỉ vừa chợp mắt.
Tư tưởng vẫn tiếp tục say ngủ, sau đó có một bầu trời đêm đầy sao. Cô và Hoắc Tiểu Phàn nằm trên võng, tay nắm tay, tay cô to hơn một chút, tay nó nhỏ hơn một chút.
Rất lâu, rất lâu trước kia, mẹ nói với cô, nếu Khang Kiều tay thì Hoắc Tiểu Phàn là chân.
Mẹ nói đó là tình chị em tay chân, nối liền với nhau.
Trái tim đau ngâm ngẩm, cô mở mắt ra.
Khang Kiều nhìn thấy dì Ngô, nét mặt dì rất nặng nề. Bên cạnh dì Ngô là A Xảo. A Xảo khóc sưng cả mắt.
Cơn đau bắt đầu lan ra.
Khang Kiều hỏi A Xảo khóc cái gì.
A Xảo nói: “Không, không, cát bay vào mắt tôi ấy mà”.
Cô gật đầu, nói: “Hai người có thể ra ngoài không, giờ tôi vẫn còn váng đầu. Tôi muốn nghỉ ngơi”.
Lúc đó Khang Kiều rất sợ, cô luôn sợ dì Ngô và A Xảo nói cho cô biết một vài việc.
Nhưng A Xảo và dì Ngô không nghe, cứ đứng đó như tượng. Từ bờ môi mấp máy của họ, Khang Kiều đoán một giây sau có lẽ họ sẽ bật ra gì đó.
Không, không, bây giờ cô không muốn nghe một câu nào hết. Cô hét lên: “Các người cút đi, các người còn không cút, tôi đuổi việc đó!”.
Vừa hét cô vừa di chuyển với biên độ lớn. Khang Kiều lăn xuống đất, mông đau ê ẩm.
Thứ xui xẻo hơn nữa nằm ở phía sau. Ban nãy khi rơi xuống, tay cô vô thức níu đầu giường. Cùng cô rơi xuống là một số thứ trên tủ đầu giường. Có ly cốc, có mùi thuốc nồng nặc và một vài thứ lặt vặt.
Cuối cùng Khang Kiều nhìn thấy lịch điện tử: 13 tháng 6, thứ Năm, hai giờ chiều.
Sao lại là thứ Năm. Cô chỉ chợp mắt chút thôi mà, mơ một giấc mơ đẹp, sao đã tới thứ Năm rồi?
Khang Kiều ngây người nhìn lịch, nhìn thời gian trôi từng giây từng phút, sau đó dường như ý thức được điều gì, suy nghĩ của cô dừng lại trước khi chìm vào hỗn độn.
Phải, Hoắc Chính Khải là một nhân vật lợi hại mà.
Thế là Khang Kiều quay sang nhìn người phụ nữ trung niên nhỏ bé: “A Xảo, Tiểu Phàn về chưa?”.
Thật xúi quẩy.
Thế là Khang Kiều tìm một người có mái tóc ngắn gọn gàng: “Dì Ngô, quản gia Diêu nói con ngủ một giấc là có thể gặp được Tiểu Phàn”.
Cô chỉ tay vào lịch điện tử: “Dì xem, con ngủ không hề ít, từ thứ Ba ngủ tới thứ Năm”.
Cô nhìn chằm chằm người đó, giọng hỏi rất khẽ: “Xin hỏi, Tiểu Phàn về chưa?”.
Rất lâu, rất lâu.
Nhìn lên quá lâu khiến mắt Khang Kiều đau đớn, chua xót. Tưởng như cô cần chớp mắt một cái để dịu bớt thế là cô chớp mắt.
Có thứ gì chảy ra, lạnh ngắt, thấm vào miệng lại đắng chát.
Cô lại gọi một tiếng “dì Ngô”.
Người phụ nữ ấy đi tới trước mặt Khang Kiều, đặt tay lên tóc cô.
“Khang Kiều, sau này Tiểu Phàn sẽ không quay về nữa.”
Đôi tai lại bắt đầu ong ong. Trong tiếng ong ong có tiếng gì đó trong veo bỗng nhiên vang lên: Sao băng!
Thế giới yên lặng hoàn toàn.
Khang Kiều nghĩ, nhất định lúc đó tay cô không đủ nhanh, không kịp che mắt Tiểu Phàn đi, đã để sao băng rơi vào mắt nó.
Lỗi của cô, nếu tay cô nhanh một chút thì tốt rồi.
Thì tốt rồi…
Pre: “Tôi phát hiện ra, giữa việc bắt tôi quên cô ấy hay để cô ấy quên tôi, việc sau khiến người ta nghẹt thở, cảm giác nghẹt thở ấy khiến tôi đêm nào cũng mở mắt trừng trừng, không thể ngủ được.”