Tháng ba, mùa hoa vàng anh nở rộ. Hương hoa thơm ngát và cơn gió Nam luôn khiến người ta thiu thiu buồn ngủ. Ngày cuối tuần ấy, Khang Kiều đứng dưới gốc cây vàng anh rất lâu.
Cô đi men theo con đường nhỏ dưới bóng vàng anh, cuối cùng dừng lại bên bể bơi. Nước dưới bể vẫn được duy trì màu xanh nhạt trong suốt, nơi đây đã rất lâu rồi không có tiếng đập nước.
Không lâu trước đây, Khang Kiều nghe được một tin, cũng không biết là người làm nào đưa chuyện: Cậu chủ Liên Ngao nói năm nay không về Brunei. Câu nói này chỉ thoảng qua tai cô, nhưng lại khiến quãng thời gian sau đó, cô bắt đầu chộn rộn không yên.
Đêm xuống, Khang Kiều lần đầu tiên mở chiếc ngăn kéo đó ra, lấy chiếc di động màu xanh đã bị bỏ quên rất lâu. Cô bắt đầu nạp đầy điện, trong lúc đó thì ngồi bên cạnh, bần thần nhìn nó.
Chiếc di động màu xanh giống chiếc màu trắng trước kia, chỉ lưu một số di động duy nhất, và cũng nạp một lần mười vạn như trước.
Không hiểu sao trái tim Khang Kiều lại rục rịch, sau đó cô đã làm một chuyện. Cô gọi điện thoại cho Hoắc Liên Ngao, dùng chiếc di động màu xanh đó, khi tín hiệu được kết nối, lòng bàn tay cô bắt đầu đổ mồ hôi.
Thời gian chờ đợi vừa dài vừa nặng nề, đối phương rất lâu không bắt máy.
Khi đầu kia chuyển sang chế độ máy bận, Khang Kiều thở phào nhẹ nhõm. Cô đặt di động lên mặt bàn, nhìn nó Khang Kiều mơ hồ nghĩ bây giờ ở Brunei là tối thì ở Mỹ là ban ngày. Tính toán theo chênh lệch múi giờ thì Hoắc Liên Ngao đang lên lớp, hoặc là anh để điện thoại ở nhà, hoặc là không tiện nghe điện thoại.
Tối nay, Khang Kiều đặt chiếc di động màu xanh bên gối. Cả đêm di động không kêu. Sáng dậy, Khang Kiều lại trả nó về vị trí cũ.
Nửa đêm, tiếng chuông đột ngột khiến Khang Kiều giật mình tỉnh giấc. Cô dỏng lại lắng nghe, sau khi xác nhận âm thanh vang ra từ ngăn kéo để di động, Khang Kiều cuống cuồng dậy khỏi giường. Vì gấp gáp, cô ngã bệt xuống nền nhà, trán đập thẳng vào tủ đầu giường. Mặc kệ chiếc dép rơi ra đất, Khang Kiều mở ngăn kéo, vừa chạm tay vào di động nó chuông tắt.
Nắm chặt di động ngồi bệt dưới đất, cô ngây người nhìn đồng hồ trên tường, lúc này đã gần nửa đêm.
Trong lúc đó, chuông di động lại kêu. Cô hoảng loạn bắt máy, cất giọng run run: A lô…
Đáp lại cô là sự im lặng.
“A lô.” Cô lại dè dặt gọi một tiếng thăm dò.
Tiếng “Đầu gỗ” khẽ khàng ở đầu kia khiến lòng cô nhẹ hẳn đi.
“Hôm qua em gọi lúc anh đang đi học, không tiện nghe máy.” Anh nói.
Cô biết mà, cô biết mà.
“Tìm anh có việc gì không?” Anh hỏi.
“Hoắc Liên Ngao!” Ngừng một lát, Khang Kiều nói ra đúng như những gì suy nghĩ tối qua: “Hình như em vẫn chưa chính thức cảm ơn anh về chuyện của Tiểu Phàn”.
Thiếu niên hôn mê tháng trước đã được chuyển qua Mỹ. Lúc đó Khang Kiều đưa Hoắc Tiểu Phàn đi tiễn máy bay. Hôm ấy Hoắc Tiểu Phàn cũng nhận được sự tha thứ của mẹ thiếu niên. Vài ngày trước Khang Kiều gọi qua hỏi thăm, được biết giai đoạn điều trị đầu tiên đã đạt được kết quả khả quan. Cậu ta đã có thể nói chuyện một cách đơn giản với người thân và bác sỹ qua các thiết bị.
“Hoắc Liên Ngao, cảm ơn anh.” Khang Kiều nói.
“Tiểu Phàn đã đỡ hơn chưa?”
“Ừm.”
Cả hai đầu đều rơi vào im lặng. Cô rất muốn an ủi anh chuyện bà ngoại nhưng không dám. Cho dù Hoắc Liên Ngao nói với bên ngoài rằng vì sự cố bất ngờ mới không được gặp bà lần cuối, nhưng nguyên nhân thật sự cả hai người đều biết.
Nếu hôm đó không vì cô quấn lấy anh, Hoắc Liên Ngao có lẽ sẽ không bỏ lỡ chuyến bay.
Nghĩ tới đây, Khang Kiều cảm thấy cõi lòng ảm đạm. Cô khẽ nói: “Em ngắt máy đây”.
Miệng thì nói vậy nhưng tay cô vẫn chần chừ chưa thực hiện. Cô đã quen với việc anh ngắt máy trước, nhưng anh thì chưa có ý đó. Anh gọi cô một tiếng: “Đầu gỗ!”.
“Em đây.” Cô căng thẳng trả lời.
Anh cười khẽ khiến Khang Kiều xoa mặt xấu hổ. Sau đó cô nghe thấy anh nói: “Sau này muốn gọi điện cho anh phải lựa thời gian chuẩn một chút”.
Cô vội vàng gật đầu, vội vàng đồng ý. Cô hiểu ý anh.
“Vậy em ngắt máy đây.”
“Ừ.”
Lần này anh ngắt máy thật.
Cô quyến luyến cất di động đi, liếc nhìn đồng hồ, đã hơn hai giờ sáng rồi.
Hôm sau, Hoắc Tiểu Phàn nói trông cô giống như con gấu trúc, Khang Kiều nhe răng cười với nó.
Lần thứ hai Khang Kiều gọi cho Hoắc Liên Ngao là Chủ nhật. Bây giờ là thứ Bảy ở Mỹ, sáng sớm của Brunei. Cô vừa ăn sáng xong, anh vừa ăn tối xong. Anh và cô đều không phải đi học, có rất nhiều thời gian.
Nói gì bây giờ? Nhận điện thoại, Khang Kiều vội vàng nói: “Hoắc Liên Ngao, có người bắt nạt em”. Giọng nói có ý mách tội.
Cậu chủ Liên Ngao đã nói sẽ không để bất kỳ ai bắt nạt cô và Tiểu Phàn. Câu nói này thật ra còn có một dụng ý nhỏ khác. Anh nói lời còn giữ lời không? Nếu giữ lời phải chẳng em có thể hiểu rằng anh vẫn còn quan tâm đến em?
“Bị đánh?” Đầu kia, anh cao giọng.
“Không phải.” Cô thật thà trả lời.
Sau đó Khang Kiều bắt đầu kể lại chuyện cô bị phạt chạy.
Sự tình thế này: Sáng thứ Tư, trong tiết Thể dục, vì đúng ngày tới chu kỳ Khang Kiều giúp một y tá trong phòng y tế nên lấy được chứng minh không phải học thể dục. Chẳng hiểu sao chuyện này lại tới tai Mai Lệ trong lớp. Mai Lệ kể cho giáo viên Thể dục, thế rồi Khang Kiều phải chạy 1000 mét vào chiều thứ Sáu, khiến chân cô gần như gãy rời.
Đương nhiên, Khang Kiều có phóng đại vài chi tiết, ví dụ như chạy từ ba giờ đến năm giờ cô bốc phét thành chạy từ ba giờ đến sáu giờ, hoặc ví dụ như nói chân cô đã sưng tấy. Đúng là chân cô có sưng nhưng không phải một tý đã sưng nhiều.
“Đầu gỗ, em đang mách lẻo xuyên quốc gia đấy hả?” Hoắc Liên Ngao nói.
Khang Kiều tủm tỉm cười, sau đó gượng gạo đáp: “Chính anh nói mà, anh nói sẽ không để người khác ức hiếp em và Tiểu Phàn”.
“Ừm.” Anh dịu dàng nói: “Câu nói này vĩnh viễn có hiệu lực”.
Thứ Hai, ba rưỡi chiều, Khang Kiều nhìn thấy Mai Lệ đang ra sức chạy ngoài cửa sổ, phải chạy hết 2000 mét trong vòng 1 tiếng rưỡi. Trời nóng thế này, chết mất.
Khoảng thời gian sau đó, Khang Kiều và Hoắc Liên Ngao bắt đầu nói chuyện điện thoại một tuần một lần.
Tháng tư tới, họ chuyển thành nói chuyện hai tuần một lần.
Cuối tháng tư, họ bắt đầu nói chuyện qua video, trong nội dung cuộc đối thoại họ bắt đầu đề cập tới mấy chuyện khiến người ta đỏ mặt. Ví dụ như hôm nay khi điện thoại reo cô đang tắm. Anh hỏi cô làm gì, cô nói em vừa tắm xong. Thế là anh im lặng, rồi gọi cô: “Đầu gỗ!”.
Chẳng hiểu sao tiếng gọi của anh khiến trái tim cô nhảy dựng lên. Tiếng “ừm” cô đáp lại nghe thế nào cũng giống như anh đang vuốt ve cô, mặt cứ thế nóng lên một cách vô duyên vô cớ.
“Đầu gỗ, thật muốn vuốt ve em.”
Thế là cô buột miệng: “Anh trở về là có thể vuốt ve em rồi”.
Khang Kiều luôn nhớ đến lời bàn tán của đám người làm. Cô muốn anh quay về.
Đầu kia im lặng, thế là chẳng hiểu sao đầu cô bỗng nóng lên, cô nói: “Hôm nay em đã mua áo lót, màu tím”.
Bạn học của Khang Kiều nói với cô rằng, áo lót có màu là quá trình thay đổi âm thầm trong tiềm thức của một người con gái muốn biến thành một người phụ nữ.
Màu trắng quá đơn điệu, màu hồng quá trẻ con, màu đen thì quá trưởng thành, màu đỏ quá rực rỡ. Cuối cùng chiếc màu tím lọt vào mắt cô, cô đỏ mặt mua nó về nhà.
Đầu kia vẫn im lặng, có điều bầu không khí đã khác. Anh nói: “Đầu gỗ, anh muốn ngắm”.
Cô ngượng ngập đáp lại, bật camera lên, sau đó đặt nó trước webcam. Đó là kiểu màu tím nhạt giống như màu hoa khiên ngưu, non nớt mà không kém phần ảo mộng.
Nhưng cậu chủ Liên Ngao dường như không hài lòng.
“Không đẹp sao?”
“Đẹp.”
“???”
“Anh muốn ngắm em mặc cơ.”
Cốc nước trên mặt bàn suýt nữa bị Khang Kiều làm đổ. Thanh âm của Hoắc Liên Ngao đã im bặt, nhưng trên màn hình anh vẫn đang nói. Từ đáy mắt anh, Khang Kiều có thể đoán được anh đang nói những gì. Cô hoảng hốt giơ tay lên che miệng anh. Sau đó anh làm một động tác, nụ hôn của anh như chạm vào lòng bàn tay khiến cô căng thẳng rụt tay lại.
Sau đó cô thấy anh cười, nền phía anh màu xanh dương, nụ cười đó được phông nền tôn lên trông lại càng ngây ngất.
Cho dù đã tháo tai nghe nhưng tiếng anh dường như vẫn văng vẳng bên tai. Anh nói: “Đầu gỗ, anh muốn xem”.
Cô hoảng loạn tắt máy tính, cô sợ mình sẽ mặc chiếc áo đó lên dưới sự kích động của anh.
Thế mà, lúc 11 giờ rưỡi sáng thứ Sáu này, Khang Kiều lại lén lút khóa trái cửa lại, kéo kín toàn bộ rèm cửa. Cho tới khi chắc chắn là căn phòng đã hoàn toàn kín đáo, Khang Kiều mới dè dặt ngồi xuống trước máy tính, giơ tay, chạm lên khuôn mặt Hoắc Liên Ngao trên màn hình. Hoắc Liên Ngao đã làm động tác như nắm tay cô. Cô và anh đều ngồi trước màn hình, hai người không nói gì, vì họ đều biết chuyện gì sắp xảy ra.
Hôm nay Khang Kiều mặc một chiếc áo sơ mi caro rộng rãi. Trong phòng đang bật một bản nhạc nhẹ, để mình bạo dạn hơn, cô còn bật một ngọn đèn.
Cô nhìn anh thật nhanh rồi run rẩy đặt tay lên chiếc cúc áo đầu tiên. Sau khi cởi xong, cô lại quan sát anh. Qua màn hình, ánh mắt anh vẫn bình yên.
Khi đặt tay xuống chiếc cúc thứ hai, trái tim cô không còn đập nhanh như lúc trước nữa. Khi tay chạm vào chiếc cúc thứ ba đã không còn run rẩy. Chiếc cúc thứ tư thì không cần cởi ra nữa, vì chiếc áo sơ mi đủ rộng để cô chỉ cần kéo khẽ là nó sẽ rơi xuống.
Khi tay cô đặt lên chiếc cốc thứ tư, cô len lén ngước lên nhìn anh. Ánh mắt anh nóng bỏng. Cô giật một cái, cả chiếc áo rơi xuống. Đôi gò bón một phần được bọc kín bởi viền ren màu tím, hai phần ba còn lại cứ thế rơi vào tầm mắt anh. Vì chiếc áo mới mua nên ngực cô bị thắt chặt lại. Cùng với hơi thở của cô, trông nó như hai chiếc bánh bao vừa mới ra lò, mềm mại, non tơ, khiến cậu chàng ở bên kia không thể không giơ tay ra, chạm vào một chút. Cậu chủ Liên Ngao hiện giờ nhất định là đứa trẻ tham ăn.
Suy nghĩ này khiến cô mím môi cười, giọng nói vấn vít quanh tai cô: “Đầu gỗ, tháo tóc xuống đi”.
Cô biết ngay mà. Thế là cô đưa tay giật mái tóc được kẹp chặt xuống. Mái tóc vừa gội như những sợi bông trong cơn gió nhẹ, rủ xuống, bung ra, một vài sợi rơi xuống lưng, một vài sợi che trước ngực.
Trên màn hình, khuôn mặt anh đỏ bừng.
“Hoắc Liên Ngao, anh sao vậy?”
“Đầu gỗ, em cố tình phải không?”
Cô tròn mắt nhìn anh, anh lườm cô, tiếng “Cứng rồi” cứ thế đột ngột xuyên vào tai cô, rồi sau đó nữa, anh biến mất.
Giai đoạn đó, Khang Kiều luôn nhiệt tình vào các cửa hàng đồ lót. Nhưng cũng có vài việc không vui. Ví dụ như hôm nay Khang Kiều gọi cho Hoắc Liên Ngao lại có cô gái nào nghe điện thoại, giọng nữ rất ngọt ngào nhận máy vào lúc mười giờ tối ở New York.
Sau đó một tuần liền Khang Kiều không gọi cho Hoắc Liên Ngao.
Về sau, Hoắc Liên Ngao gọi vào máy của Hoắc Tiểu Phàn. Anh nói đó bạn gái của bạn anh, hơn nữa anh còn đặc biệt bảo cô gái vô tình nghe máy của anh giải thích với cô. Sau đó, cậu chủ Liên Ngao đã mắng cô ta một bài ra trò.
Cuối tháng năm, mười một giờ đêm ở Brunei, bài tập còn chưa thu dọn bị để qua một bên, Khang Kiều ngồi trước máy tính. Chiếc áo lót cô đang mặc trên người là hàng cô nhận được hôm qua từ đại dương bên kia. Áo màu đỏ đào. Cậu chủ Liên Ngao miêu tả rằng, bạn gái của bạn anh mua thừa một chiếc, thế là anh tiện thể chuyển bưu điện cho cô.
Hai ngày sau, Khang Kiều tan học về nghe tin tức mà Hoắc Tiểu Phàn đưa tới: “Năm nay anh Liên Ngao sẽ về Brunei, quản gia Diêu đã lén lút nói cho em biết”.
“Chị, em vui lắm, chị thì sao?” Hoắc Tiểu Phàn kéo mạnh tay cô.
Khang Kiều nhìn xung quanh không một bóng người.
Cô ôm chầm lấy Hoắc Tiểu Phàn, nói: “Chị cũng vui lắm”.
Màn đêm buông xuống, những tiếng thì thầm qua sóng điện thoại lại bắt đầu.
“Sao bảo không về cơ mà?” Tiếng con gái vụn vặt mang theo niềm vui sướng không thể giấu giếm.
“Anh chợt nhớ ra năm ngoái anh còn một số việc chưa hoàn thành.” Giọng anh nhạt nhòa cứ như thật.
“Chuyện gì?” Cô làm khó anh.
“Đầu gỗ!”
“Ừm.”
“Gần đây có ai bắt nạt em không?” Anh bắt đầu chuyển chủ đề.
“Anh thật sự sẽ bảo vệ em và Tiểu Phàn cả đời ư?”
“Đương nhiên.”
Nhưng không lâu sau đó, khi cô chỉ tay vào cô gái tên Văn Tú Thanh đó nói: “Hoắc Liên Ngao, cô ta ức hiếp em”, anh lại chọn cách im lặng.
Đêm mùa hạ, dưới bóng cây rậm rạp. Cô dựa vào gốc cây cau, cuối cùng anh đã chạm vào được khuy áo lót của cô. Cô và anh đều mặc lễ phục trên người, họ vừa từ buổi tiệc mừng anh quay về lén trốn ra ngoài.
Qua bóng cây rậm rạp là bầu trời cuối tháng sáu đầy sao. Năm ấy cô hai mươi tuổi, anh mười bảy tuổi.