Khang Kiều

Chương 127: Năm 2014 - 2015 (16)




Lúc bị Hoắc Liên Ngao bế vào phòng, Khang Kiều biết, từ lúc anh mở cửa, tới lúc họ vào trong rồi cánh cửa đóng lại, cô vẫn biết. Cô còn biết bây giờ Hoắc Liên Ngao không dính một giọt rượu nào, trên người anh chỉ có mùi xà bông thoang thoảng. Mùi hương đó rất dễ chịu, tới mức đầu óc cô quay cuồng.

Trong phòng chỉ còn lại một ngọn đèn vách tường. Người cô được đặt bằng phẳng lên giường. Người anh cũng áp sát tới ngay sau đó. Khi môi anh chạm vào môi mình, cô ngẩn người. Sau giây phút đó, cô quay sang bên né tránh sự đụng chạm của anh. Anh men theo góc độ của cô, tiếp tục cướp đoạt đôi môi cô, sau đó đè lên cánh môi. Cơ thể như bị yểm bùa, cô cũng theo anh, cánh tay tìm kiếm, cuối cùng chạm được vào anh, ngón tay găm sâu vào trong mái tóc anh. Mí mắt mãi không chịu khép lại cùng từ từ cụp xuống. Tay anh vòng qua sau eo cô, lòng bàn tay áp sát rồi hơi dùng lực khiến cả cơ thể cô như được vớt từ dưới nước lên, hướng về phía anh.

Mí mắt cũng như bị trù ếm, cứ chầm chậm, từ từ khép lại. Ánh sáng vốn đã yếu ớt càng lúc càng mỏng manh. Bức tranh kia đứng dưới ngọn đèn, người trong tranh rất đẹp, đẹp tới mức khiến người ta rất dễ sững sờ. Đôi mắt anh cũng giống như người trong tranh, nhìn mãi, nhìn mãi rất dễ khiến người ta như chìm trong hòn đảo mộng, trái tim cũng say sưa cùng ánh mắt ai kia.

Dần dần, Khang Kiều rất thích nhìn trộm người trong tranh ấy. Nhưng vì mẹ ghét nên cô cũng không dám nhìn. Mẹ rất ghét người đó.

Người đó tên là gì nhỉ, đúng rồi, Lâm Chi Hoa.

Nghê Hải Đường ghét Lâm Chi Hoa.

Lý luận của mẹ chưa bao giờ cần logic: Khang Kiều, mẹ không ưa ai thì con cũng đừng thích người đấy, không những thế, còn phải căm ghét nữa.

Sau này, mẹ ra đi, không còn ai bắt cô tuân thủ những lý luận phi logic đó nữa.

Cô nhắm mắt lại, nhíu mày. Hơi thở ban nãy khiến cô chìm đắm bắt đầu dồn dập hơn. Sự động tác của anh khiến cô, khiến cô…

Đưa tay đẩy vai anh ra.

“Sao vậy? Hm?” Anh thì thầm bên tai cô.

Cô không đáp, chỉ ra sức đẩy. Anh còn tưởng cô đang làm nũng mình, giống như trước kia. Cơ thể dịch chuyển phía trên trở nên dịu dàng hơn, tới mức nước mắt cô đã rơi xuống. Cô sờ được vào thứ gì đó trên đầu giường, rồi đập vào đầu anh.

Cô nghĩ, cú đập đó không hề nhẹ.

Sau đó, cơ thể phủ trên người cô ban đầu run lên rồi trầm mặc. Căn phòng yên ắng lạ thường. Cô phảng phất nghe thấy tiếng thời gian tích tắc chạy không ngừng nghỉ.

Rất lâu sau…

Giọng nói đó hờ hững vang lên: “Đầu gỗ, em đúng là một khúc gỗ, một khúc gỗ có lúc khiến người ta chỉ muốn châm một mồi lửa đốt quách đi cho xong”.

Khang Kiều không nói gì, bàn tay ôm đầu anh từ từ thu lại, bám riết lấy ga giường.

Tiếng thở dài đó dường như đã không cẩn thận lọt vào tai cô, truyền đi cả câu nói của anh: “Lần này muốn đập anh thì mạnh tay lên một chút, tốt nhất là khiến anh bị chấn rung não bộ cấp độ nghiêm trọng, sau đó, anh có thể quên đi khúc gỗ này”.

Khóe mắt vừa nín khóc lại tiếp tục rơi lệ, hai giọt lệ rất nhỏ, yên lặng.

“Anh về phòng đây.” Hoắc Liên Ngao nói với cô.

Cuối cùng, Khang Kiều buộc mình phải bật ra một âm thanh từ trong khoang mũi: “Ừm”.

Căn phòng chỉ còn lại mình cô. Còn đèn đó vẫn tỏa ra chút ánh sáng màu tím hồng cùng với những giọt nước mắt long lanh khúc xạ lên bức tranh trên tường, người trên tranh lạnh lùng nhìn cô.

Cụp mắt xuống, cô kéo lại vạt váy đã tớn lên tận ngực rồi cài lại hai cúc áo ngủ trên cùng, dậy khỏi giường.

Cô bật công tắc, trong giây lát, căn phòng trở nên ấm áp hẳn. Chân cô giẫm phải một thứ, đó là thứ đồ trang trí lúc trước cô dùng để đập vào đầu Hoắc Liên Ngao.

Nó có dạng hình củ ấu, chất liệu rắn chắc bằng đá nham thạch, cầm trong tay nặng chình chịch. Sau khi đặt nó lên tủ đầu giường, Khang Kiều nhìn thấy chút máu rớm trên chóp nhọn của nó.

Cô đứng một lát bên cạnh tủ, sau khi hoàn hồn lại thì tìm hộp bông băng.

Phòng làm việc vẫn còn hắt ra chút ánh sáng. Cô cầm hộp bông băng đứng ngoài cửa, giơ tay ra. Khi tay sắp chạm tới tấm cửa thì cô lại nhanh chóng rụt về, lùi sau, quay người rồi bối rối trở về phòng mình.

Hôm sau, Khang Kiều dậy sớm hơn mọi khi nửa tiếng đồng hồ. Từ khi Hoắc Thành Quân vào đây ở, ngày nào cô cũng dậy sớm cùng Jenny nấu đồ ăn sáng.

Hôm nay, bữa sáng có thêm món bánh cà chua. Trên bánh còn được rắc một lớp vừng trắng. Để cho đẹp, Khang Kiều còn đặt lên đĩa cải xanh và hành tây, chỉ vì muốn một ai đó chú ý tới. Khi ở đảo Bali, anh rất thích món này, một lần có thể ăn sạch cả chồng.

Nhưng người chú ý tới đầu tiên lại là Hoắc Thành Quân. Nó vừa tới bên bàn đã bị món bánh cà chua thu hút: “Kiều Kiều, đó là gì vậy?”.

Khang Kiều miệng trả lời, mắt vẫn vô thức nhìn Hoắc Liên Ngao đang ngồi bên cạnh vừa uống sữa vừa giở báo ra đọc, cuối cùng cô nhìn lên đỉnh đầu anh. Xem ra không có gì đáng ngại, vẫn ổn thỏa cả.

Hôm nay anh không nói dù chỉ một câu. Khi anh đi rồi, đĩa bánh vẫn còn nguyên, không một ai đụng vào.

Cô thất thần nhìn theo bóng Hoắc Liên Ngao rời đi cho tới khi Hoắc Thành Quân gọi cô thức tỉnh: “Kiều Kiều!”.

Định thần lại, Khang Kiều cũng rời khỏi bàn ăn, đi vào phòng anh, mở cửa ra.

Trong phòng thay đồ vốn nhỏ bé, có thêm sự xuất hiện của Khang Kiều lại càng chật hẹp. Hoắc Liên Ngao đang đứng trước gương cài cúc áo. Ngừng một lát, cô sát lại gần anh hơn.

Cô đứng bên cạnh anh, bấm bụng nói: “Để em làm cho”.

Động tác của Hoắc Liên Ngao không dừng lại vì câu nói của cô, ngược lại anh cài nhanh hơn. E dè vài giây, Khang Kiều định ra khỏi đó.

Chân cô vừa dịch chuyển.

Hoắc Liên Ngao đã dừng tay, từ từ quay người về phía cô. Còn vài cúc trên cùng chưa được cài xong.

Cô kiễng chân, đặt tay lên áo sơ mi của anh. Sau khi cài xong, Khang Kiều vẫn chưa bỏ tay ra khỏi chiếc cúc thứ ba của anh, anh cũng không thúc giục.

Khẽ thở ra một hơi, Khang Kiều ngập ngừng lên tiếng: “Đầu… Đầu anh không sao chứ?”.

Không có câu trả lời.

“Em… Em xin lỗi.”

Lần này anh đã trả lời, ngay sau khi tiếng cười khẽ vang lên: “Món bánh cà chua đẹp mắt lắm, tối về anh sẽ ăn”.

Lần này, tới phiên Khang Kiều im lặng.

Người ban nãy vừa nói cười bỗng chốc hơi giận: “Lẽ nào món bánh ấy dành cho Hoắc Thành Quân?”.

Người nói nghiễm nhiên có ý nếu đây là sự thật anh sẽ đổ đi.

Cô mím môi, lắc đầu, sau đó lại thầm thì bổ sung một câu: “Làm cho anh đấy”.

Nõi xong, tay cô trượt xuống, còn chưa buông hẳn, giữa đường đã bị đỡ lấy. Người đỡ cô nhẹ nhàng kéo người cô về phía trước.

Anh hôn nhẹ lên trán cô.

“Xin lỗi em, tối qua anh hơi nóng vội.”

Khang Kiều không nói gì.

“Anh đi làm đây.”

“Ừm.”

Đi theo sau anh, họ một trước một sau rời khỏi phòng.

Hoắc Thành Quân đi chân đất, đứng trên tay vịn sofa, dang rộng tay với Hoắc Liên Ngao.

Thằng nhóc này gần đây đã học thói quen của người phương Tây rất ra dáng, sáng nào cũng phải chơi trò cử chỉ thân mật với anh.

Hôn má xong, nó ngoan ngoãn đứng một bên chào tạm biệt bố.

Khang Kiều dắt tay Hoắc Thành Quân đi ra trước cửa sổ, nhìn cái bóng dài ngoằng của anh đi qua cây cao su, người tài xế đưa đón mở cửa xe cho anh.

Anh đứng trước cửa xe, quay đầu lại.

Lần này, Khang Kiều không lập tức né tránh nữa mà từ từ mỉm cười với người đứng dưới gốc cây cao su, cho dù biết anh không nhìn rõ.

Cô vẫn để nụ cười ấy đọng lại bên khóe môi.

Chiếc xe đen đi xuyên qua hàng cây cao su, rẽ trái rồi biến mất. Bãi cỏ vừa được tưới tắm sáng rực lên trong nắng sớm.

Dường như chỉ là một cảnh quay trong phim, chớp mắt đã tới cuối tháng bảy.

Cuối tháng bảy, anh lái xe đi xuyên qua những hàng cao su, cô ngồi trên ghế lái phụ, nhìn ra ngoài cửa xe, ngắm từng hàng cây. So với tháng tư cô vừa tới, hàng cao su ở dây đã kiên cường và nhiều cành lá hơn.

Khang Kiều đã tới New York được gần bốn tháng. Đầu tháng bảy, cô vô duyên vô cớ trở thành người phụ trách quỹ tài chính của bà ngoại Hoắc Liên Ngao, rồi lại không dưng xử lý một vài việc đơn giản dưới sự cổ vũ của bố con anh.

Nửa tháng trôi qua, mọi việc dường như tiến triển không tệ. Ít nhất thì cuộc sống của cô đã đầy đủ hơn. Sáng hôm nay, Khang Kiều đứng trước gương và phát hiện quầng thâm trên mắt đã biến mất, khuôn mặt trước nay luôn nhợt nhạt đã hồng hào hơn.

Hoắc Thành Quân và bảo mẫu ngồi trên ghế sau. Hoắc Thành Quân mặc chiếc sơ mi màu xanh hải quân cùng một chiếc quần bò kaki kiểu ngắn. Thằng bé gần đây hình như lại cao lên rồi, tháng trước vừa mua quần áo, tháng này trông đã nhỏ đi hẳn.

Hôm nay là cuối tuần, họ đang đi ra căn nhà nghỉ mát ở ngoại ô New York. Tháng này Hoắc Liên Ngao cũng bận, đây là ngày nghỉ cuối tuần thực sự đầu tiên của anh trong tháng.

Khi Hoắc Liên Ngao đi vào, bảo mẫu đang cùng Khang Kiều dọn dẹp bát đĩa đã tìm cớ rời đi.

Cô cúi đầu phân loại đĩa, rồi bỏ vào tủ bát theo đúng thứ tự. Khi tới chiếc to nhất, cô kiễng chân lên vẫn không đủ cao để vươn tới ngăn tủ bên trên.

Đôi tay đó đỡ lấy chiếc đĩa trong tay cô. Cánh tủ bên trên bật mở, chiếc đĩa được bỏ vào trong, sau đó đôi tay ấy đặt lên vai cô.

Khi Khang Kiều định đi thì bị anh đè lên tủ. Người anh dán chặt vào lưng cô, mặt cô và tủ chỉ còn cách nhau một cú đấm.

“Thành Quân…” Khang Kiều lẩm bẩm.

“Nó đã yên lặng viết xong mười từ mới, giờ đang là giờ xem ti vi.” Giọng anh vọng ra sau gáy cô. Anh ngậm lấy tai khiến tay cô run lên. Thông tin này nhanh chóng bị cô phát hiện. Anh càng thêm dùng sức, cơn run rẩy nơi đầu ngón tay lan xuống tận ngón chân cô. Dường như bỗng chốc mất đi sức lực, người cô mềm nhũn ra, dựa vào sau. Bàn tay đặt lên vai cô chạm vào tóc mai. Cùng với sức lực của tay anh cô quay mặt sang trái, môi anh chạm lên khóe môi cô.

Cô cụp mắt xuống, đón nhận, cùng anh dây dưa. Giây phút này đã là lần thứ ba trong tháng. Khi hơi thở thuộc về anh khiến ba phần cảm xúc trong cô say đắm, một phần vẫn kiên cường trụ vững thì cô bỏ tay anh ra, để đôi tay anh xuống eo. Thế rồi đôi tay ấy không còn cọ quậy nữa. Ngón chân một lần nữa kiễng lên, để anh có thể bắt được môi cô một cách thoải mái nhất. Dần dần hơi thở của cả hai đan cài vào nhau.

Sau đó…

“Á…” Một âm thanh rất khoa trương vang lên.

Khang Kiều cuống quýt đẩy Hoắc Liên Ngao ra, anh thì chửi thề một tiếng. Chết tiệt! Anh quay đầu lại.

Quả nhiên…

Bạn nhỏ Hoắc Thành Quân đứng trước cửa nhà bếp, giơ hai tay làm động tác che mặt, mắt vẫn còn đang he hé nhìn qua kẽ ngón tay, miệng không ngừng nói: “Con không nhìn thấy gì cả, con thật sự không nhìn thấy gì hết”.

Hoắc Liên Ngao cố gắng hỏi bằng giọng thân mật: “Hoắc Thành Quân, con có việc gì không?”.

Lúc này thằng bé mới nhớ ra chuyện gì đó, nó rút di động của Khang Kiều từ trong túi ra, di động vẫn còn đang rung bần bật.

“Kiều Kiều, có người gọi cho mẹ.” Hoắc Thành Quân đưa di động cho Khang Kiều: “Em nhìn qua thì khá giống số của cậu”.

Cậu? Lát sau Khang Kiều mới hiểu ra Hoắc Thành Quân đang nói tới ai.

“Nhưng con không chắc chắn lắm, dù sao thì, con đã từng gọi cho cậu nhiều cuộc nhưng cậu đều không nhận máy. Ngô Thành Nhu nói Kiều Kiều đã làm cậu giận, bây giờ Kiều Kiều đã nằm trong danh sách đen của cậu.”

Phải, Khang Kiều bây giờ thuộc danh sách đen của Chu Tùng An. Tháng trước, Khang Kiều từng thử gọi điện cho anh ấy nhưng không khác gì ném đá xuống đại dương.

Sau nữa, Khang Kiều từ bỏ. Cô nghĩ có lẽ như vậy đối với mọi người đều tót. Nếu cứ tiếp tục quấy rầy, chỉ càng thể hiện sự giả tạo của cô.

Cuộc điện thoại đúng là do Chu Tùng An gọi tới.

Lúc này, Khang Kiều không ngờ anh ấy lại gọi cho cô, chẳng hiểu sao tay cô run lên.

Cô vội vàng nhận máy, còn vô thức nhìn Hoắc Liên Ngao. Ánh đèn trên trần nhà chiếu rọi rõ nét biểu cảm của anh, lạnh lùng, giống như một tầng băng mỏng. Trước khi đi, ánh mắt anh nhìn cô cũng lạnh.

Khang Kiều che chặt điện thoại, nhìn Hoắc Liên Ngao.

Khi thấy động tác đó của cô, anh bế Hoắc Thành Quân lên. Nhìn họ đi khỏi, Khang Kiều mới dè dặt gọi một tiếng: “Tùng An!”.

Đầu kia hoàn toàn im lặng.

Cả hai đều không nói gì qua sóng điện thoại.

Lát sau, một tiếng thở dài não nuột vọng tới, như xuyên qua cả đại dương, đánh vào tai cô: “Khang Kiều!”.

Giống như một buổi chiều cuối tuần nào đó, cô ngủ gật trong thư viện, anh ấy gõ tay lên mặt bàn: Khang Kiều…

Cô đáp rất tự nhiên: “Tùng An!”.

Chẳng khác gì vô số buổi chiều bị đánh thức.

Cho dù cô chưa từng rớt nước miếng trong lúc ngủ, nhưng sau khi bị gọi dậy, phản xạ đầu tiên vẫn là lau khóe miệng, sau đó dụi mắt: Tùng An…

“Bây giờ ở Bắc Kinh là 8giờ 45 phút sáng, hôm nay thời tiết Thượng Hải mát mẻ quang đãng, nhiệt độ trong khoảng từ 27oC – 24oC. Năm phút trước, học sinh của anh vừa đọc dõng dạc bài Tạm biệt Khang Kiều trước mặt anh, sau đó hỏi anh: Thầy ơi, bài thơ đó có ý nghĩa rất đặc biệt với thầy, vì người nghe còn nhập tâm hơn người đọc. Anh đã thuận miệng trả lời nó: Đương nhiên, Khang Kiều đối với thầy là tên một người con gái, thầy đã quan sát cô ấy trưởng thành, từ một cô bé trở thành một người phụ nữ.”

“Thầy thích cô gái tên Khang Kiều ấy.”

Chiếc di động cầm trong tay hơi bỏng, Khang Kiều cứ đứng đó như thế, cho tới khi nó khôi phục nhiệt độ lúc trước.

Cô đặt di động về chỗ cũ, ngồi xuống bên cạnh Hoắc Liên Ngao. Trên ti vi đang chiếu phim hoạt hình, Hoắc Thành Quân xem rất say mê.

Hết phim, nó được bảo mẫu đưa về phòng, lần này Khang Kiều không đi theo.

Lát sau, Hoắc Liên Ngao đứng dậy khỏi sofa, Khang Kiều giữ anh lại.

Cúi đầu xuống, cô nói: “Ba ngày nữa Tùng An sẽ tới New York”.

“Đại ngốc bị mất hành lý đến nghiện rồi à?” Hoắc Liên Ngao nói khẽ.

“Liên Ngao!” Khang Kiều nắm chặt tay anh hơn nữa.

“Đừng lo, anh bảo đảm lần này hành lý của anh ta sẽ không mất.”

Khang Kiều không nói gì.

“Còn chuyện gì không?”

Cô lập tức buông tay…