Khang Kiều

Chương 103: Năm 2005 - 2006 (10)




Cuối tháng tám, trên bãi cát bờ biển Miami, gần hoàng hôn, Go Ara nằm trên boong du thuyền, nheo mắt nhìn đôi nam nữ trên chiếc ghế dài phía Đông Nam. Người con trai đang nghe nhạc, cô gái đang đọc sách, đó là tổ hợp hoàng tử và cô bé Lọ Lem gần đây đang được trêu đùa trong giới.

Những người thích nói về họ đa phần là con gái. Nói dễ nghe thì là trêu chọc, nói khó nghe thì là ganh ghét.

Trong phòng vệ sinh, họ luôn cất cao giọng: Thật quá khó tin, trông cô ta như dân tị nạn ấy, gầy tới mức dường như một cơn gió bay qua là có thể rơi xuống biển, mặt không có một điểm nổi bật nào, hơn nữa nghe nói cô ta còn đang trị liệu tâm lý, thế mà Liên Ngao lại thích.

“Cô ta” khiến đám con gái phải kêu gào chính là Văn Tú Thanh.

Thân phận hiện tại của Văn Tú Thanh là bạn gái của Hoắc Liên Ngao.

Người không hiểu chuyện luôn một mực khẳng định rằng người đầu tiên bước vào lịch sử tình trường trống rỗng của Hoắc Liên Ngao chính là Văn Tú Thanh, họ gọi đó là mối tình đầu.

Họ nói: Hoắc Liên Ngao đã rơi vào lưới tình do cô gái tên Văn Tú Thanh giăng ra, họ còn nói Hoắc Liên Ngao chẳng khác gì mấy cậu choai choai tóc vàng vừa biết yêu, viết đầy tình ý lên mặt.

“Liên Ngao đối với cô ta thật tốt.” Đám con gái nói “chua loét” sau lưng.

Hoắc Liên Ngao đối với Văn Tú Thanh thật tốt, ngay cả Go Ara cũng nghĩ như vậy.

Go Ara về New York muộn hơn Hoắc Liên Ngao ba đêm. Vừa tới nơi, Go Ara đã nghe tin Hoắc Liên Ngao có bạn gái chính thức, chính là cô gái Văn Tú Thanh không lâu trước đây được anh đưa từ Begawan qua New York.

Ban đầu khi mới nghe tin này, Go Ara chỉ nhún vai.

Hoắc Liên Ngao là một tay mới yêu, cô đoán đây có lẽ là trò chơi mới diễn cho ai đó xem, một trò chơi thị uy khá trẻ con, chắc chắn mấy ngày sau là thất bại thảm hại.

Thế nên, Go Ara nhìn mọi điều tốt đẹp ấy bằng thái độ xem kịch: Nhìn anh mua cho cô ta nào quần áo đẹp, nào túi xách, nhìn anh đưa cô ta ra vào những chỗ xa hoa, nhìn anh khoác vai cô ta xuất hiện ở đủ các buổi tụ tập, nhìn anh làm đủ trò tỉ mỉ, chu đáo.

Nhưng, trò chơi ấu trĩ đó không sớm kết thúc như Go Ara suy đoán, mà dần dần Hoắc Liên Ngao còn khua chiêng gõ trống sắp xếp trường học cho Văn Tú Thanh, dẫn Văn Tú Thanh tới giúp đỡ ở quỹ từ thiện của bà ngoại, thậm chí lấy thân phận bạn gái giới thiệu cô ta với các nhân viên ở đây. Tất cả đều khiến Go Ara trở nên bất an.

Nửa tháng trước, Hoắc Liên Ngao thậm chí còn để Văn Tú Thanh vào nhà anh ở. Nghe nói căn nhà này được sắp xếp theo sở thích của cô ta. Hơn nữa, Hoắc Liên Ngao còn đích thân dạy cô ta lái xe.

Mọi hiện tượng đều thể hiện, Hoắc Liên Ngao có ý giữ cô ta lại bên cạnh mình.

New York, nơi được mệnh danh là “Thành phố táo”, cứ về đêm lại mơ màng như khiến người ta say trong tiền bạc.

Trong thành phố say đắm này, nụ cười và cử chỉ của Hoắc Liên Ngao vẫn như trước, tựa hồ anh chưa từng gặp một cô gái tên Khang Kiều, mắt anh chỉ nhìn một cô gái khác, chỉ thấy một cô gái khác.

Cô gái tên Khang Kiều chỉ là một con diều lạc trong gió một ngày nào đó, một tháng nào đó, một năm nào đó, xa xôi tới mức anh không thể nào nhớ dáng vẻ của nó nữa.

Nhưng, cô gái tên Khang Kiều hơn mười ngày trước từng được nhắc tới.

Tối đó, đám Go Ara tổ chức ăn uống tại nhà Hoắc Liên Ngao. Khi Hoắc Chính Khải xuất hiện đã là bảy giờ đúng theo giờ New York.

Anh bị Hoắc Chính Khải gọi lên gác. Lúc đó Go Ara vừa hay đi lên. Hai bố con họ tưởng phòng nghỉ không có ai, còn không buồn đóng cửa ban công. Trên ban công, Go Ara nghe thấy tên Khang Kiều từ Hoắc Chính Khải.

“Liên Ngao, Khang Kiều đi rồi.”

Lát sau, Hoắc Liên Ngao khẽ đáp một tiếng, vừa đáp vừa châm thuốc cho bố mình.

Hoắc Chính Khải rít thuốc, lẩm bẩm: “Như vậy cũng tốt, như vậy cũng tốt, dù sao thì con bé không có chút quan hệ nào với gia đình ta”.

Đáp lại ông ta là một khoảng lặng dài.

Sau khi hút hết điếu thuốc đó, Hoắc Chính Khải lại nói: “Nhưng, bố lại mong nó quay về, dẫu sao…”.

Câu nói của Hoắc Chính Khải bị Hoắc Liên Ngao cắt ngang.

“Bố, không cần lo lắng, con nghĩ cô ấy sẽ quay lại nhanh thôi. Cô ấy sẽ nhanh phát hiện ra cuộc sống bên ngoài không tốt đẹp như tưởng tượng của mình, không những thế còn khó khăn gấp trăm lần. Một người đã quen được cơm bưng nước rót thường không chịu được khổ.”

“Kể cũng phải.” Hoắc Chính Khải dường như rất đồng tình với suy nghĩ đó.

“Không lâu nữa, cô ấy sẽ quay về, khi cô ấy về bố cứ coi như không có chuyện gì xảy ra là được.”

Hoắc Chính Khải gật đầu, Hoắc Liên Ngao lại châm cho ông ta điếu thuốc thứ hai.

Sau điếu thứ hai, Hoắc Chính Khải bỗng nhắc đến cái tên Văn Tú Thanh. Ông ta hỏi Hoắc Liên Ngao cô gái đang ở nhà có phải cô gái đã gây ra cơn phong ba không nhỏ ở Begawan không, con gái của người phụ nữ đã đâm chồng bảy nhát.

Hoắc Liên Ngao không đáp.

Sau đó, Hoắc Chính Khải hỏi với giọng không vui rằng có phải lúc đó anh đã nhúng tay vào không. Hoắc Liên Ngao trả lời mọi việc đều đã qua rồi.

“Liên Ngao, cô gái đó con chơi bời riêng tư gì cũng được, nhưng đừng dẫn cô ta tới mấy nơi công cộng. Sau này một số người sẽ bắt thóp con để nói nọ kia.”

“Bố, chuyện này không cần bố lo lắng.” Hoắc Liên Ngao trả lời như vậy.

Sau đó, hai bố con họ chia tay trong bực dọc.

Hiện tại, Hoắc Liên Ngao đã rời khỏi Begawan được gần một tháng. Một tuần trước, họ từ New York tới Miami. Vài ngày nữa là kỳ nghỉ của họ kết thúc.

Hoắc Liên Ngao có một du thuyền và nhà nghỉ ở Miami. Ban ngày họ ở trong nhà ngủ nướng, buổi tối thì lên du thuyền bày đủ trò tiệc tùng.

Còn Văn Tú Thanh hiện giờ có vẻ đã quen với thân phận bạn gái của Hoắc Liên Ngao, từ một người ban đầu đi giày cao gót loạng choạng vấp ngã giờ đã có thể tự nhiên bước đi trên đôi giày tám phân.

Đa số thời gian, Văn Tú Thanh luôn yên lặng ngồi bên cạnh Hoắc Liên Ngao. Cô ta chọn tảng lờ những ánh nhìn không thiện cảm. Cô ta chỉ cười khi nghe những câu nói châm chọc mình bằng thứ ngôn ngữ khó hiểu. Cô ta luôn trả lời những câu hỏi gây khó dễ của người khác bằng thanh bốn.

Như vậy khiến những cô gái muốn gây sự với Văn Tú Thanh cũng không còn cách.

Go Ara dĩ nhiên cũng phẫn nộ. Khó khăn lắm người chị gái con riêng mới bỏ đi, giờ lại nảy nòi là cô con gái của sát nhân.

Sự phẫn nộ đó mỗi ngày một nghiêm trọng, Go Ara giật mạnh chiếc kính râm trên đầu xuống, từ chối nhìn khuôn mặt chướng mắt của Văn Tú Thanh.

Mặt trời dần ngả về Tây. Sóng biển lại lăn tăn, Go Ara một lần nữa nhìn về phía đôi trai gái trên chiếc ghế dài.

Hoắc Liên Ngao vẫn đang nghe nhạc, Văn Tú Thanh vẫn đang đọc sách.

Go Ara không nhịn được một lần nữa dừng ánh nhìn trên khuôn mặt Văn Tú Thanh. Cho dù lúc này từ trên xuống dưới trên người cô ta đều là hàng hiệu, cho dù cô ta đang ngồi trên chiếc du thuyền Hà Lan, nhưng nhìn thế nào cũng vẫn giống hình tượng nữ sinh cấp ba chưa hiểu sự đời. Go Ara nghĩ cảm giác này bắt nguồn từ khuôn mặt của cô ta.

Văn Tú Thanh có một khuôn mặt mộc, làn da hơi nhợt và một đôi mắt trong veo, cộng thêm dáng người khá nhỏ với người cùng tuổi đã khiến mỗi lần tụ tập, cô ta đứng cạnh Hoắc Liên Ngao nhìn thế nào cũng như một đứa con nít đi nhầm chỗ.

Có một lần, Go Ara nửa đùa nửa thật nói với Văn Tú Thanh: “Bảo Liên Ngao mua đồ mỹ phẩm cho co đi, khi mọi người đều trang điểm mà mình cô để mặt mộc là một hành động rất thiếu lịch sự đấy”.

Nói là thiếu lịch sự, thôi thì nói là khó ưa. Khuôn mặt mộc của Văn Tú Thanh chỉ càng tôn lên vẻ phấn son lòe loẹt của các cô gái xung quanh, trong đó có Go Ara.

“Liên Ngao không mua mỹ phẩm cho em.” Văn Tú Thanh nhẹ nhàng nói.

Shit! Cậu chủ Liên Ngao cũng keo kiệt thật, Go Ara khinh bỉ trong lòng.

Làm như nghe được tiếng lòng ấy, Văn Tú Thanh giải thích: “Liên Ngao không thích em trang điểm. Có một lần anh ấy đã ném thỏi son em mua đi. Anh ấy còn nói nếu em còn mua mấy thứ đó nữa anh ấy sẽ giận”.

Shit, cái bệnh quái quỷ gì không biết!

Ánh mắt Go Ara chuyển sang phía Hoắc Liên Ngao. Dường như cảm nhận được vẻ thiếu thiện chí, anh mở mắt ra, hờ hững liếc về phía Go Ara, bỏ tai nghe xuống rồi nghiêng người sang phía Văn Tú Thanh. Cô ta gập sách lại cười ngọt ngào với anh.

Sau khi thì thầm, anh đứng dậy, đi về phía phòng tập gym. Văn Tú Thanh nhìn mải miết theo anh, cho tới khi bóng anh khuất dạng mới quay lại cuốn sách.

Hai người này càng ngày càng giống có chuyện rồi, giống như lời họ nói, một đôi nam nữ đắm chìm trong tình yêu.

Có bóng người lướt qua che chặt tầm nhìn của Go Ara. Cô nhìn người ấy, thản nhiên chào hỏi: “Joe!”.

Người đàn ông đứng trước mặt là bạn của Hoắc Liên Ngao, tới từ Hồng Kông. Joe là một trong số mười mấy người tới Miami lần này, một người tính cách khá trầm và chín chắn, quen biết Hoắc Liên Ngao sớm hơn Go Ara, là người bạn được anh khá coi trọng. Nghe nói trước đây Hoắc Liên Ngao từng mời Joe tới Brunei nghỉ hè, về sau Joe học xong về Hồng Kông, nhân vật này cùng dần lui ra khỏi các mối quan hệ với họ.

Một tuần trước, Joe đặc biệt từ Los Angeles bay tới New York tìm Hoắc Liên Ngao, sau đó anh đã mời Joe cùng họ tới Miami.

Sao hỏi xong, Joe ngồi xuống bên cạnh Go Ara, nhìn bốn xung quanh, cuối cùng dừng lại trên người Văn Tú Thanh rất lâu không rời đi.

Lại! Lại thêm một tên nữa! Go Ara thở dài trong lòng.

Thật ra, Văn Tú Thanh không hề nhạt nhòa như đám con gái nói. Ngược lại, cô ta rất dễ thu hút ánh nhìn của người khác phái. Những khuôn mặt trang điểm tỉ mỉ đã quá lỗi thời, trong số những vẻ mặt na ná nhau ấy, con trai lại thích tập trung chú ý tới những khuôn mặt đẹp tự nhiên hơn.

Go Ara đã mấy lần thấy Joe len lén nhìn Văn Tú Thanh rồi.

Thấy con ngươi của ông anh đó không động đậy, Go Ara trêu chọc: “Anh cũng bị mê mẩn rồi hả?”.

Câu nói của Go Ara không khiến Joe chuyển hướng nhìn. Anh ta nhìn Văn Tú Thanh càng lúc càng kỹ, rồi tự lẩm bẩm: “Tôi cứ cảm thấy cô ta quen lắm. Tôi không nói cái mặt, tôi nói cả người cơ. Hình như tôi đã gặp cô ta ở đâu rồi thì phải”.

“Anh nói câu này cũng vô ích thôi.” Nhún vai, Go Ara đứng dậy: “Anh nên tới trước mặt cô ta mà nói. Nhưng, tôi phải nhắc nhở anh, thân phận của người ta bây giờ là bạn gái của Hoắc Liên Ngao, anh đừng có dòm ngó”.

Nói xong, Go Ara rời khỏi chỗ của mình.

Sau khi đi dạo một vòng cũng đã tối trời, Go Ara trở về chỗ lúc trước. Joe đã không còn ở đó, Văn Tú Thanh thì ngược lại, vẫn có mặt. Còn chỗ ngồi của Hoắc Liên Ngao thì trống không. Nửa cốc nước hoa quả lúc trước anh quốc vẫn còn nguyên chỗ cũ. Rõ ràng Hoắc Liên Ngao nãy giờ không trở lại.

Nhìn đồng hồ, Go Ara đi về phía Hoắc Liên Ngao rời đi.

Hoắc Liên Ngao không ở trong phòng tập gym. Phòng gym nối liền với phòng nghỉ, cách một hành lang và một ngã rẽ là tới phòng sách. Nơi đó quy định rõ là chỗ riêng tư của anh, anh không chỉ một lần nhấn mạnh rằng mọi chỗ có thể tùy ý vui đùa, riêng phòng sách không được vào.

Cánh cửa phòng sách được đóng chặt. Chút ánh sáng từ ngoài lọt vào khe cửa thể hiện có người bên trong. Đoán được anh đang ở trong đó, Go Ara chuẩn bị rời đi. Khoảng thời gian gần đây, Hoắc Liên Ngao tạo cho Go Ara một cảm giác khác thường, cô luôn mơ hồ cảm nhận thấy Hoắc Liên Ngao hơi lạ.

Vừa quay người thì một thứ mùi thoang thoảng bay ra khiến Go Ara dừng bước.

Một phút sau, Go Ara đập mạnh cửa.

Go Ara vừa đập cửa vừa gọi vào di động của Hoắc Liên Ngao. Tiếng chuông quen thuộc vọng ra ngoài.

Cánh cửa được mở ra, Hoắc Liên Ngao đứng trong nhíu mày. Đẩy anh ra, Go Ara đi vào trong phòng.

Quả nhiên, Go Ara nhìn thấy thứ mà cô không muốn thấy. Cô quăng tất cả vào sọt rác, cầm sọt rác đi ra ngoài. Cô đi theo hành lang lên boong tàu rồi quăng cả sọt xuống biển.

Lúc này, Go Ara đã hiểu, mấy hôm trước, lúc nửa đêm, người mặc bộ đồ chui đầu cô nhìn thấy trong bữa tiệc cần sa tổ chức ở một biệt thự riêng trông nhang nhác Hoắc Liên Ngao chính là anh.

Gã khốn này!

Lê những bước chân nặng nề trở về phòng sách, Hoắc Liên Ngao đang dựa vào giá sách, cười với cô, nhún vai: “Tệ thật, bị cô bắt tại trận rồi”.

Nhìn Hoắc Liên Ngao, cõi lòng Go Ara nặng nề: “Anh từng hứa với bà ngoại sẽ không động vào thứ đó”.

Gái, rượu, đua xe, chơi súng, cần sa là năm trò chơi lớn trong giới của họ. Nhưng Hoắc Liên Ngao chưa bao giờ động vào, mọi người đều biết anh có một bà ngoại rất tốt.

“Không cần nhìn tôi bằng ánh mắt đó.” Anh cười khẽ, nói hờ hững: “Tôi chỉ tò mò thôi mà, vì tò mò nên tôi thử chút, thử rồi thấy cũng chẳng có gì mới mẻ”.

“Hoắc Liên Ngao!”

“Suỵt!” Anh ra hiệu cho cô yên lặng: “Đừng lo, sau này tôi sẽ không động vào nữa. Cô cũng nói rồi đấy, tôi đã hứa với bà ngoại. Mà cô cũng biết đấy, tôi rất kính trọng bà”.

Câu này, Hoắc Liên Ngao nói nhẹ tênh.

Nói xong, anh đi về phía cửa phòng sách.

Go Ara nhìn theo cái bóng đó, cuộn chặt tay lại, hỏi rành mạch: “Rời xa người đó khiến anh đau khổ đến vậy sao?”.

Đau khổ tới mức làm trái cả lời hứa với bà ngoại? Đau khổ tới mức cần thứ đó để tê liệt chính mình?

Cô cười khổ: “Hoắc Liên Ngao, nếu đã không buông bỏ được người đó thì đi tìm cô ấy đi. Tìm được rồi hãy bất chấp mọi cách để giữ cô ấy bên cạnh anh”.

Câu nói của cô đã khiến Hoắc Liên Ngao dừng bước.

Anh không quay đầu, chỉ lạnh lùng nói: “Go Ara, tôi nghĩ tôi phải nhức nhở cô. Bây giờ bạn gái của Hoắc Liên Ngao tên là Văn Tú Thanh, không tên là Go Ara. Hơn nữa, những lời cô vừa nói nghe nhạt chết đi được. Tôi sẽ không làm bạn với người toàn nói mấy lời nhạt như nước. Tiện thể tặng cô một câu. Cái bệnh tự cho là mình đúng của cô phải sửa đi, một khi quá lên rất dễ biến thành tự dưng chuốc nhục đấy”.

“Nếu những lời vừa rồi tổn thương tới lòng tự trọng của cô, cô cần đi, tôi có thể sai người đưa cô tới bến tàu.”

“Tôi cho cô năm phút để suy nghĩ, khi đi nhớ đóng cửa phòng sách lại.”

Nói xong anh đi thẳng.

Ngồi bệt xuống sàn, năm phút sau, Go Ara rời khỏi đó, hơn nữa đã đóng cửa theo đúng lời dặn dò của cậu chủ Hoắc Liên Ngao

Go Ara thừa nhận ban nãy cô đã hành động quá cảm tính. Nhìn theo tình hình trước mắt, trong tương lai hy vọng của cô là lớn nhất. Rõ ràng Hoắc Chính Khải sẽ không cho phép Văn Tú Thanh trở thành bạn gái của Hoắc Liên Ngao.

Bữa tối, Go Ara ngồi vào bàn như chưa có chuyện gì xảy ra. Mọi người cười cô kiểu gì cũng được. Cô vẫn giao lưu ánh mắt một cách tự nhiên với Hoắc Liên Ngao.

Trong lúc đó, Go Ara phát hiện Joe nhiều lần nhìn Văn Tú Thanh.

Sau bữa tối chính là đêm ca khúc vàng đã được lên kế hoạch tỉ mỉ. Đêm nay có ca sỹ được mời tới du thuyền hát những bài kinh điển. Để phối hợp với bầu không khí, mọi người đều mặc những bộ lễ phục kiểu cũ đi lên boong tàu, hoặc đứng, hoặc ngồi, hoặc thưởng thức buổi biểu diễn.

Gió đêm ở Miami lãng mạn, dịu dàng. Để phù hợp với chủ đề đêm nay, người tổ chức buổi tiệc còn mời một người chiếu phim đã về hưu từ New York tới. Người đó chiếu phim cũ lên màn ảnh, ca sỹ nhập tâm vào lời bài hát, bầu không khí trở nên yên ắng.

Khi buổi biểu diễn gần kết thúc, ca sỹ biểu diễn bài chủ đề trong bộ phim Lý trí và tình cảm từng đoạt giải Oscar, cùng với điệu nhạc, màn hình cũng chiếu những hình ảnh của phim. Bài hát gần kết, màn hình chiếu cảnh đám cưới kinh điển nhất của Anh thời trung cổ.

Thượng úy mang tới một ngàn con sơn dương, một xe ngựa đầy vàng, một trăm hoa đồng. Đội đón dâu kéo dài từ dưới núi lên trên núi. Họ cưới được cô con gái thứ hai của chủ trang viên. Men theo con đường, hoa đồng rắc đồng vàng lên bãi cỏ, chúng lấp lánh dưới ánh nắng vàng.

Anna nhận được lời chúc phúc của chị gái mở cửa phòng, nhào vào vòng tay của Thượng úy Brandon. Ánh sáng của đồng vàng lấp lánh nơi đáy mắt Anna, càng tôn lên sóng mắt sóng sánh của cô.

Đồng vàng lấp lánh cũng khiến mười mấy gương mặt trên boong tàu hơi tái đi. Trong số đó, Hoắc Liên Ngao là người tái nhiều nhất, trắng như thể bao nhiêu máu trong người đã bị rút cạn vậy, khiến người ta không khỏi nghi ngờ cơ thể Hoắc Liên Ngao lúc này xuất hiện vấn đề gì đó nghiêm trọng.

Dưới ánh mắt ngờ vực của mọi người, Hoắc Liên Ngao đứng dậy. DJ ngắt nhạc theo hiệu lệnh của anh, người chiếu phim cũng dừng chiếu, ca sỹ đang biểu diễn cũng buông mic.

Bây giờ chỉ còn lại tiến sóng biển. Hoắc Liên Ngao đứng đó như một sinh linh ban ngày chỉ có thể trốn trong thành trì.

Khuôn mặt trắng nhợt, anh từ từ nói: “Mời mọi người rời khỏi đây, tôi muốn ở một mình một lát”.

Những người định lên tiếng đều lần lượt rời đi dưới ánh mắt cảnh cáo của Hoắc Liên Ngao.

Trên boong chỉ còn lại hai người: Văn Tú Thanh và Go Ara.

“Các người cũng đi đi!” Hoắc Liên Ngao nói, khi nói câu này anh còn không nhìn họ.

Go Ara và Văn Tú Thanh lần lượt rời đi. Sau khi đi khỏi boong tàu, họ đều chọn đứng lại ở hành lang gần boong tàu nhất.

Vì khoảng cách gần, mọi âm thanh trên boong đều có thể nghe rõ. Lúc này trên boong đang vọng tới tiếng bình bịch. Xem ra Hoắc Liên Ngao đang quăng đồ.

Lát sau, tiếng quăng đồ không còn nữa, có người đi về phía họ.

Tối đó vì dị ứng hải sản, Joe không tham gia đêm nhạc. Joe đi tới, miệng hỏi: “Sao hai cô lại ở đây”, chân thì đi lên boong.

Ngẫm nghĩ một lát, Go Ara cũng đi theo sau Joe.

Người cô còn chưa vượt qua ngã rẽ, câu nói của Joe đã khiến Go Ara như bị bất động. Giọng nói phấn khích qua cơn gió đêm vọng vào tai: “Liên Ngao, mình nhớ ra rồi, mình nhớ ra Văn Tú Thanh giống ai rồi, chính là cô nàng ‘đầu gỗ’ mà cậu hay gọi ấy”.

Đầu gỗ? Khang Kiều? Làm sao có thể? Lần đầu tiên Go Ara gặp Khang Kiều, môi người đó cũng tô son đỏ chót, uể oải ngồi bên cạnh Hoắc Liên Ngao, bộ quần áo hiệu Chanel khiến người ấy trông rất tân thời.

Khang Kiều không giống Văn Tú Thanh một chút nào cả.

Giọng nói kia vẫn tiếp tục: “Lần đầu tiên gặp Văn Tú Thanh mình đã cảm thấy quen rồi, chỉ là không tài nào nhớ ra đã gặp ở đâu. Ban nãy mình mới chợt nhớ ra, Văn Tú Thanh rất giống cô gái mắt to mình gặp ở nhà cậu. Chính là cô ‘đầu gỗ’ cậu hay gọi, còn nhớ không? Lúc đó ở trên đường quốc lộ ven biển, mình nói ôm cô ấy vào người chắc sẽ mềm mại lắm, cậu bảo đừng có để ý cô ấy, cậu nói cô ấy giống như loài thủy sinh ở Amazon ấy…”.

“Lúc đó cậu mới 13 tuổi, cậu còn chưa có bằng lái xe, lúc đó cậu…”

Thì ra… Thì ra là vậy… Hóa ra là như vậy. Còn có chuyện như thế cơ đấy. Go Ara tự vỗ vào đầu mình, muốn cười.

Vậy mà, không sao cười nổi.

Chuyện này chẳng buồn cười chút nào, thật sự không buồn cười chút nào. Cô thu lại bước chân định tiến lên, quay người. Đi được vài bước, cô nhìn thấy một cái bóng nhỏ đứng bên cạnh. Cô ta cũng đi theo?

Cô ta không son phấn, nét mặt bàng hoàng.

Chắc là cũng nghe thấy rồi nhỉ?

“Hi!” Go Ara khuơ khuơ tay trước mặt Văn Tú Thanh.

Cô ta ngước mắt lên nhìn.

Ngốc chưa? Quần áo đẹp, trang sức, giày dép, phòng công chúa và những lời nói dịu dàng thật ra đều thuộc về một người khác.

Không phải cô đâu, Văn Tú Thanh.

Hai người đờ đẫn nhìn nhau.

Một cái bóng chắn giữa họ. Đó là Joe. Ánh mắt Joe rơi xuống mặt Văn Tú Thanh rồi từ đó quay sang Go Ara. Anh ấy hỏi: “Hai người sao vậy? Liên Ngao sao vậy? Sao tối nay mọi người kỳ lạ vậy?”.

Vị này ban nãy vừa bị Hoắc Liên Ngao đuổi ra ngoài.

Ba người họ đi về phía hành lang. Joe về phòng mình, sau đó là Văn Tú Thanh. Go Ara đi về phía đầu hành lang. Cô phải lên boong hít thở không khí trong lành, điều chỉnh lại cảm xúc. Chuyện tối nay khiến cô cảm thấy có chút hoang đường.

Đi mãi, đi mãi, gần tới đầu hành lang rồi, từ sau truyền tới tiếng bước chân. Còn chưa kịp nhìn rõ đó là ai, người ấy đã vượt qua cô, rảo nhanh về phía trước.

Bóng hình biến mất khỏi hành lang nhanh như một cơn gió.

Go Ara đứng sững đó.

Một giây sau, trên boong vọng xuống tiếng hét: Có người nhảy xuống biển rồi.

Nửa đêm, có người chèo cano rời đi, hướng về phía bến tàu.

Go Ara đứng ở một góc, nhìn theo người đó cho tới khi cái bóng xa dần.

Cho tới khi người đó biến mất khỏi bầu trời Miami.

Go Ara biết đó là ai và sẽ đi về đâu.

Anh đã đi tìm cô gái ấy…

Pre: “Đầu gỗ, hãy tha thứ cho hắn đi, sau này hắn không dám nữa, tất cả những việc khiến đầu gỗ ghét, tất cả những việc khiến đầu gỗ giận, tất cả những việc khiến đầu gỗ đau lòng, Hoắc Liên Ngao sẽ không bao giờ làm nữa.”