Khán Thượng Tha

Chương 85: Giữ lại ở phòng chờ [ thượng ]




Tất cả chuyện này, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

Trầm Di hoàn toàn không biết mình nên làm gì.

Sở trong thiên, đem toàn bộ mọi thứ, chuyển giao cho hắn? Đây rốt cuộc là có ý tứ gì?

Trầm Di mở máy tính ra, chuyển đến phần TV.

Nhìn tin tức, Trầm Di ngây ngẩn cả người.

Lục gia bị một người không rõ chiếm đoạt 80%?

Trương thị bởi vì Lục gia xuống dốc, cho nên đơn phương giải trừ hôn ước.

Còn có người sáng lập Lục gia qua đời?

Tất cả chuyện này, chẳng lẽ đều là Sở Trung Thiên làm?

Trời!! Hắn rốt cuộc đã làm bằng cách nào?

Làm như thế nào Trầm Di không biết, nhưng mà hắn biết rõ, để là tất cả những chuyện này tuyệt đối rất nguy hiểm.

Có thể, thậm chí là mất đi tính mạng.

Vậy tại sao, Sở Trung Thiên lại đem tất cả những thứ vất vả mới có được cho hắn??

“Sẽ tốt, tất cả đều tốt, ta cam đoan với ngươi.” Đột nhiên nhớ tới hứa hẹn của Sở Trung Thiên với hắn, Trầm Di không khỏi nhắm mắt lại.

“Ha ha…chẳng lẽ, đây là hạnh phúc mà ngươi cho ta?” Nhưng mà vì sao, tim mình lại đau nhức như vây?

“Tại sao phải làm như vậy đối với ta” Sở Trung Thiên đã triệt để thương tổn hắn. Nhưng mà Trầm Di không rõ.

Kỳ thật giữa bọn họ, tai lần vũ hội kia, đã kết thúc.

Nhưng mà chính mình nhưng vẫn tìm tới Sở Trung Thiên.

“Nếu như ta chết đi, ngươi sẽ khóc vì ta?” Đột nhiên nhớ tới lời của Sở Trung Thiên khi bị tai nạn, trong lòng Trầm Di chỉ cảm thấy có một trận đau nhức tới mức hít thở không thông.

“Ngươi làm như vậy, chẳng lẽ chỉ là muốn để cho ta hận ngươi, sau đó ngươi có thể yên tâm chết đisao? Rõ ràng là người sợ chết như vậy…”

Trầm Di còn nhớ rõ, lúc mình chạy về đến nơi, Sở Trung Thiên đã mất đi ý thức, trong miệng không ngừng nói, ta không muốn chết.

“Trầm Di…cứu, cứu ta…” Câu nói cuối cùng kia, hung hăng đâm đau trái tim của Trầm Di.

Nhìn chiếc nhẫn trong tay.

Trầm Di nhớ tới quá khứ giữa hắn và Sở Trung Thiên.

Tình yêu của mình đối với Sở Trung Thiên, chưa từng bị vứt bỏ, chỉ là chôn vào một góc thật sâu trong tim.

Đã từng ngây thờ cho rằng, có thể buông tất cả, nhưng mà nếu quả thật đích có thể quên đi Sở Trung Thiên, quên đi mọi thứ đã có cùng hắn. Như vậy thi vì sao, khi mình vứt bỏ chiếc nhẫn đi, thì lại do dự như vậy.

Chiếc nhẫn, đến nay còn đặt ở trong ngăn kéo.

“Ta còn có thể tiếp tục yêu ngươi sao?” Hắn đã có Thiên Hạo, có rất nhiều thứ gì đó trói buộc hắn, làm hắn không thể lại yêu Sở Trung Thiên.

Thật sự không biết phải làm sao bây giờ.

Trầm Di muốn tìm một ai đó. Muốn tìm một ai đó hỏi một chút, mình nên làm cái gì bây giờ.

Điện thoại đột nhiên vang lên, Trầm Di tỉnh táo lại, tiếp nhận điện thoại.

“Sở Trung Thiên muốn đi, ngươi biết không?” Thanh âm vội vàng xao động của Diệp Tình từ trong loa truyện tới.

“Mẹ kiếp, hắn không có nói với ta muốn đi đâu, hắn chỉ nói muốn rời xa khỏi chỗ này, còn bảo ta đừng nói cho ngươi.”

“Giữa các ngươi rốt cuộc là làm sao vậy a!!!”

“Diệp Tình, ngươi nói ta còn nên yêuhắn?” Trầm Di hiện tại thật sự không biết nên làm cái gì mới tốt.

Bên kia điện thoại, Diệp Tình sửng sốt một chút, sau đó hỏi.

“Nếu như hắn cứ như vậy đi, ngươi sẽ hối hận? Ngươi sẽ khổ sở?”

Trầm Di bởi vì giáo điều trói buộc, đã mất đi rất nhiều hạnh phúc. Kỳ thật có nhiều chuyện, căn bản không cần lo lắng nhiều như vậy.

“Nếu như đáp án là đúng, ngươi phải đuổi theo a. Thả lỏng mình, can đảm mà đuổi theo.”

Đôi khi, giáo điều chỉ biết che mờ hai mắt mọi người, khiến cho người ta không nhìn được chân tướng sự tình.

Toàn lực truy cầu người mình yêu, có cái gì sai, ít nhất truy cầu được, ít nhất có thể cho tim mình một cái công đạo.

Cho dù bị thương, cho dù đau đớn, ít nhất từ đóvề sau sẽ không hối hận, ít nhất sau này vẫn còn có thể nói, ta đã từng có được tình yêu đích thực.

Trầm Di nghe thế, yên lặng cúp điện thoại.

Mặc áo khoác vào, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, chạy ra khỏi văn phòng.

Trầm Di lái xe, suy nghĩ nửa ngày, chỉ có thể đi sân bay tìm Sở Trung Thiên.

Sở Trung Thiên lần này, chính là không có để lại một chút manh mối nào.

Không khỏi cười khổ.

Chính mình, lần này là nghe cảm giác từ trong tim, chuyện sau này, sau khi suy cân nhắc kỹ càng

– – – – – – – –

Lục Thiên Hao mặc âu phục màu đen vào, trước ngực cài lên một đóa hoa màu trắng.

Đối với ông nội đã mấy của hắn, hắn cũng không có nhiều suy nghĩ gì.

Cừu hận không nói tới, cảm tình cũng không nói tới.

Không biết Trầm Di có đuổi theo Sở Trung Thiên không.

Không khỏi cười khổ, chính mình thật đúng là tên ngốc đem người yêu mình đưa cho người khác a.

Nhưng màcó ai sẽ hiểu được cảm giác của mình.

Hắn chỉ hy vọng Trầm Di có thể hạnh phúc, ý niệm này, chưa từng bao giờ thay đổi.

Tình yêu của hắn đối với Trầm Di, thật sự kỳ quái.

Nhìn đối phương khó chịu, mình cũng sẽ đau lòng. Chỉ hy vọng Trầm Di có thể hạnh phúc.

Dù sao Trầm Di là người thứ hai đối tốt với hắn như vậy trong hơn 20 năm qua.[ người thứ nhất là mẹ hắn.]

Chính mình cũng không phải không muốn độc chiếm Trầm Di, nhưng mà so với cưỡng chế giữ lấy, Lục Thiên Hạo càng hy vong Trầm Di có thể hạnh phúc hơn.

Ai có thể nói, những hành vi ngu ngốc gần đây của Lục Thiên Hạo, không phải là một loại biểu hiện của tình yêu?

Nhưng mà, cơ hội để Trầm Di có thể tìm được Sở Trung Thiên, thật sự là hơi nhỏ.

Lục Thiên Hạo lấy điện thoại ra.

Không khỏi cười khổ.

Lục Thiên Hạo a Lục Thiên Hạo, ngươi thật là ngu ngốc.

Nếu cứ tiếp tục thế này, Trầm Di sẽ thật sự bị Sở Trung Thiên đoạt mất.

– – – – – – – – –

Ngồi ở phòng chờ của sân bay, Sở Trung Thiên không khỏi thở dài.

Chính mình, vẫn là hai bàn tay trắng.

Không khỏi ngẩng đầu, nhìn đèn treo hoa lệ của đại sảnh.

Một năm trước, nhiệm vụ của mình thất bại, lần đó cũng nói mình hai bàn tay trắng.

Nhưng mà Trầm Di lại nói,“Ta có được ngươi.”

Mình bây giờ cuối cùng cũng hối hận, lại dùng hạnh phúc của Trầm Di làm tiền đặt cược, không ngờ rằng thua tới rối tinh rối mù.

Ha ha, có lẽ cả đời này, mình không bao giờ … yêu thêm một ai nữa.

Vẫn luôn nói rằng thời gian có thể rửa trôi mọi thứ. Nhưng vì sao, không thể rửa trôi được phân lượng của Trầm Di trong lòng hắn.

Tình yêu của hắn đối với Trầm Di, trải qua sự gột rửa của thời gian, không những không biến mất.

Ngược lại càng giống như một vò rượu, càng ủ càng thêm nồng đậm. n.

Cho tới bây giờ cũng không hề nghĩ sẽ quên đi đoạn tình cảm này.

Sẽ chôn nó trong lòng, cả đời, cả đời.

Cho đến khi mình già rồi.

Lại đào ra trí nhớ phủ đầy bụi, chậm rãi cảm nhận hương thơm động lòng người.

“Các hành khách xin chú ý: Chuyến bay MU6633 đã sắp cất cánh, còn hành khách nào làm thủ tục xin hãy nhanh chóng đến đăng ký. Đây là lần gọi cuối cùng của chuyến bay MU6633. Cám ơn!” ( Ta chưa đi máy bay bao giờ nên…lại chém gió)

Nghe radio thúc giục lần cuối cùng, Sở Trung Thiên chỉ có thể cười cười. Cầm hành lý lên, đi về phía cửa lên máy bay.