Trầm Di sau khi ngủ một giấc tỉnh dậy, cảm giác cả người đều khó chịu. Giống như bị cảm.
Thậm chí đứng dậy cũng chẳng muốn đứng. Vươn tay mở ngăn kéo ở tủ đầu giường, lấy thuốc cảm ra.
Không muốn động đậy.
Nhưng mà muốn uống nước thì bắt buộc phải xuống giường mới được.
Cho nên Trầm Di có chút hờn dỗi, ngay cả thuốc cũng chẳng thèm uống nữa.
Hắn chỉ muốn một cuộc sống yên tĩnh.
Hắn chỉ là muốn có một người yêu có thể chăm sóc cho hắn lúc hắn ốm đau bệnh tật.
Vì sao, nguyện vọng đơn giản như vậy, lại không thể nào đạt được.
Cuộc sống giống như lại trở về như trước kia vậy, thậm chí so với trước kia còn không bằng.
Mẹ kiếp, lát nữa còn phải đi làm.
Những việc làm của mình ngày hôm qua, tuyệt đối đã khiến cho Sở Trung Thiên tức giận.
Vừa nghĩ tới những chuyện có thể xảy ra khi đi làm, Trầm Di lại cảm thấy đau đầu.
Nếu ngày nào cũng như vậy, liệu mình có phát điên không?
Trầm Di một mực làm tổ trên giường.
Biết đã đến giờ đi làm, rốt cuộc đứng lên.
Mặc quần áo.
Uống chút nước, uống thuốc.
Đi vào công ty.
Trong lòng đã nghĩ tới tất cả các phản ứng của Sở Trung Thiên, nhưng mà không ngờ lại là như thế này.
Mới đi vào công ty, đã có người xông tới.
“Ta thăng chức?” Trầm Di lấy được tin tức từ trong miệng những người kia, nhất thời không thể tin được.
“Ân, đúng nha, lão bản mập mạp của chúng ta trước đây đã bị chủ tịch sa thải.”
“Chủ tịch?” Sở Trung Thiên, hắn rốt cuộc đang nghĩ cái gì???
“Chủ tịch nói mọi việc bên đây đã xử lý rất tốt rồi, cho nên đã trở về bên 4D Generation.”
“Hắn…trở về???” Cái này, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Trầm Di không có ở nghe bọn họ giải thích, hắn chỉ muốn tìm Sở Trung Thiên để hỏi cho rõ.
Trầm Di đi đến lầu ba.
Vươn tay đẩy cửa văn phòng ra.
Mọi thứ bên trong cũng không có gì thay đổi, chỉ có người vẫn thường ngồi đó là không còn.
Giống như chưa từng tồn tại.
“Chết tiệt…” Trong lòng cảm thấy khó chịu một cách khó hiểu, kỳ thật hắn hẳn là nên cảm thấy cao hứng không phải sao?
Chí ít sẽ không còn chuyện mỗi ngày Sở Trung Thiên lại quấy rầy hắn trong phòng làm việc.
Mình cũng không cần mỗi ngày làm chân sai vặt của mọi người.
Lại càng không cần mỗi ngày phải nhìn sắc mặt của người khác mà làm việc.
Đều là nhờ phúc của Sở Trung Thiên, hắn đã leo lên chức lão bản chết tiệt.
Hắn nên cao hứng, không phải sao?
Nhưng mà, vì con mẹ nó cái gì, thế nhưng hắn lại khóc?
Trong lòng cảm thấy đau nhức, đột nhiên quặn thắt lại.
Hắn lại một lần nữa, bị Sở Trung Thiên vứt bỏ.
Bị đối phương cưỡng chế chiếm đoạt, rồi lại bị đối phương cưỡng chế vứt bỏ.
Trầm Di thật sự không rõ, hắn rốt cuộc đã làm sai cái gì?
“Ta rốt cuộc đã tự do…” Không có một chút mừng rỡ, cảm nhận đau đớn nặng nề lan tràn đến toàn thân.
Chính mình, có lẽ thật sự là bị bệnh a, bất kể là thân thể…hay là tâm.
Vươn tay, dùng tay áo lau khô nước mắt.
Đối với Sở Trung Thiên, những giọt nước mắt này là đủ rồi, dù sao người yêu hiện tại của hắn là Lục Thiên Hạo.
Chính mình, cũng nên kiên cường.
Đi ra văn khỏi văn phòng, đóng cửa lại.
Cũng đóng lại trái tim của mình.
Nỗ lực cười cười.
Hắn tự do, con mẹ nó hắn tự do.
Không khỏi cười khổ.
Trong thân thể thậm chí còn lưu lại xúc cảm về đối phương.
Trên thân thể còn có dấu vết đối phương lưu lại.
Đi xuống dưới, về tới văn phòng thu thập đồ đạc của hắn.
Tại sao mình một mực ở lại công ty, ngay từ đầu thật sự là vì chờ Sở Trung Thiên.
Nhưng mà sau khi mình tiếp nhận Thiên Hạo, vì sao còn muốn ở lại công ty.
Có phải là trong đáy lòng, còn mong chờ, sẽ có một ngày, Sở Trung Thiên lại trở về?
Nhưng mà tất cả đều đã không còn ý nghĩa gì nữa, hắn cũng chẳng muốn tìm hiểu làm gì.
Nếu còn tìm hiểu, không chừng người bị thương tổn sẽ chính là mình.
Ngày này, Trầm Di đều đứng ở trong văn phòng.
Ngơ ngác nửa ngồi ở trên mặt ghế, nhìn trần nhà ngẩn người.
Cứ như vậy ngồi.
Trong tim giống như bị thiếu mất một mảnh.
Trống trơn.
Đến lúc tan việc, về đến nhà. Thiên Hạo còn chưa trở lại?
Mở điện thoại kiểm tra tin nhắn.
“Trầm Di, hôm nay trong công ty có chuyện phải xử lý, cho nên ta lại không thể trở lại.”
Nghe trong thanh âm của Thiên Hạo, có mang theo một tia áy náy, Trầm Di không khỏi cười cười.
Lại không trở lại sao?
Hắn giống như đã thành thói quen?
Bằng không vì cái gì, không cảm thấy đau đớn?
Thậm chí cả cảm giác muốn phàn nàn cũng không có?
Trái tim bị thương, Trầm Di cảm nhận được, nhưng lại kiên cường.
Giống như đã thành thói quen, Trầm Di đi tới phòng bếp làm món ăn.
Khả năng nấu nướng ít ỏi, hiện tại đã trở lại.
Dù sao mình nấu, cũng vẫn có thể nuốt trôi, không phải sao?
Một mình một người, cũng vẫn có thể sống tốt, nhưng mà sẽ cảm thấy trống vắng.
Nằm trên giường, lại thế nào cũng ngủ không được.
Lật qua lật lại, cuối cùng chỉ là nhìn ánh trăng bên ngoài cửa sổ ngẩn người.
Tiếp nhận sự thật a, Trầm Di,
Ngày mai làm việc cho tốt.
Trầm Di tự khuyên nhủ chính mình, chậm rãi đi ngủ.
…………
Đã thật sự trở thành lão bản, Trầm Di muốn quét dọn thật tốt phòng làm việc của mình.
Kỳ thật cái này vốn có thể tìm người khác làm.
Nhưng mà Trầm Di đã quen làm tạp dịch, cho nên vẫn quyết định tự mình quét dọn.
Trong văn phòng có rất nhiều thứ, nhưng mà thứ hữu dụng lại chẳng có nhiều.
Thậm chí còn có tạp chí sắc tình loạn thất bát tao gì đó.
Bảo sao Sở Trung Thiên lại không sa thả lão bản kia.
Hơn nữa không tìm được ai, nên mới để hắn đảm nhiệm vị trí này.
Muốn coi hắn như là MB? Chỉ có điều lần trước là cho tiền, lần này là chức vị?
Chết tiệt, tại sao mình lại nghĩ đến Sở Trung Thiên.
Trầm Di lắc đầu, không muốn tiếp tục nghĩ đến những chuyện này.
Đem hết những thứ vớ vẩn vứt vào thùng rác, lại thấy trong ngăn kéo cuối cùng có hai phong thư.
Vô tình cầm lên, những dòng chữ đã cũ, lại khiến cho trái tim Trầm Di ngừng đập nửa nhịp.
“Đơn xin từ chức???” Hơn nữa, dĩ nhiên là do Sở Trung Thiên viết???
Tất cả chuyện này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra???
Nhưng càng khiến cho Trầm Di chú ý chính là một phong thư khác, bởi vì, là gửi cho hắn.
Hai tay run rẩy, mở thư ra.
Lấy ra tờ giấy viết màu trắng.
Hít sâu một hơi, Trầm Di nỗ lực làm cho mình bình tĩnh lại.
Trầm Di:
Lúc ngươi đọc được bức thư này, ta đã ở trên máy bay bay sang nước Mỹ.
Ta đã gọi điện thoại cho ngươi rất nhiều lần, nhưng không gọi được.
Ta muốn đi tìm ngươi, nhưng mà rồi lại không thể.
Bởi vì ta sợ khi nhìn thấy ngươi, ta sẽ mất đi dũng khí muốn ra đi.
Dù sao, hạnh phúc mà ngươi mang đến cho ta, quá mức ôn hòa.
Ta không cách nào cho ngươi bất luận hứa hẹn gì, tương lai của ta thật sự là quá mức hư ảo.
Nếu như một năm sau, ta trở lại, mà ngươi vẫn còn chờ ta.
Ta sẽ cùng ngươi chia sẻ tất cả mọi chuyện, kể cả quá khứ của ta.
Chắc hẳn ngươi cũng không biết số điện thoại của ta a. Ta viết ở mặt sau của bức thư này.
Phong bì tiền gửi riêng là ta tiền lương gấp 10 lần mà đáp ứng đưa cho ngươi.
Hứa hẹn mà ta có thể làm được lúc này, tạm thời chỉ có thế này thôi.
Ta hy vọng ngươi có thể chờ ta.
Ta hy vọng, tình yêu của chúng ta là vĩnh hằng.
—- tình yêu của ngươi, Sở Trung Thiên
Thời gian, là 8 tháng trước —-
Vì sao ——
Tại sao lại như vậy?
Hai tay cầm thư nhịn không được mà run rẩy.
Lần này nước mắt rốt cuộc đã không có cách nào khống chế được, rơi khỏi hốc mắt.
Tất cả chuyện này đều là giả a?
Đây tuyệt đối không thể nào là sự thật!!!
Trầm Di chỉ cảm thấy chính mình muốn điên rồi.[ ta cũng muốn điên rồi.]
Vì sao?
Vì sao lão bản không đưa thư cho hắn.
Chết tiệt, vì sao???
Cố gắng hồi tưởng lại tình huống lúc đó.
Sở Trung Thiên lúc ấy đang bị Kim Chấn Vũ phát lệnh truy nã trên thương trường?
Nếu như Sở Trung Thiên không phải tự mình từ chức, mà là bị công ty đuổi đi, chẳng lẽ sẽ có phần thưởng?
Chẳng lẽ cũng bởi vì cái nguyên nhân chết tiệt này, cho nên lão bản không có đưa thư cho hắn?
Chỉ là muốn làm cho bọn họ xác định rằng Sở Trung Thiên là bị công ty đuổi đi?
Kể từ khi Sở Trung Thiên rời đi, công ty bọn họ cũng có tiếp nhận vài hợp đồng khá lớn.
“Chết tiệt.” Cũng bởi vì loại nguyên nhân buồn cười này, đã phá hủy tình yêu của hắn và Sở Trung Thiên?
Nếu như khi đó, Thiên Hạo không có tới, có phải là hiện tại trên cái thế giới này, sẽ không còn cái người có tên là Trầm Di?
Vận mệnh đáng buồn cười, đáng sợ, đáng hận.
Trầm Di hắn, lại triệt để bị đám người kia đùa giỡn.
Sau này mình nên làm cái gì bây giờ?
Ngơ ngác nhìn bức thư, Trầm Di hoàn toàn không biết phải làm gì.
Lật mặt sau của tờ giấy lại, có địa chỉ cùng với số điện thoại của Sở Trung Thiên.
Trong lòng chỉ cảm thấy ngũ vị bất phân.
Đủ loại cảm xúc lẫn lộn vào nhau.
Trầm Di lấy điện thoại ra, chỉ là mấy con số, lại mất thời gian thật dài mới ấn được.
Thật vất vả mới ấn xong số, nhưng lúc ngón tay di chuyển đến phím gọi thì dừng lại.
Có nên nhấn xuống hay không?
Cuộc điện thoại đến muộn nửa năm, có nên gọi hay không.
Muốn nghe thanh âm của đối phương, muốn nói cho Sở Trung Thiên biết, hắn sai rồi.
Bàn tay run rẩy, nhấn xuống.
Lắng nghe tiếng nhạc chờ của đối phương, đó là bài thời gian tốt nhất.
Bởi vì có ngươi, ta đã có được thời gian tốt nhất.
Tinh tế nhấm nháp, mùi hương thơm ngát, nhàn nhạt của tình yêu.
Hạnh phúc cùng đau thương, ta vì ngươi, mà cất kỹ.
Giấu ở trong lòng ta.
Cho tới mãi mãi.
“Alo?” Thanh âm không có chút gì phập phồng, lại có thể đơn giản nhấc lên gợn sóng trong lòng Trầm Di.
“–” Muốn nói cái gì đó, nhưng lại không thể nói được gì ra khỏi miêng.
Đột nhiên phục hồi tinh thần, chính mình, rốt cuộc đang làm cái gì đây?
Trầm Di nhanh chóng cúp điện thoại, ngồi yên trên ghế làm việc.
Cho dù Sở Trung Thiên biết chân tướng thì có ý nghĩa gì?
Chẳng lẽ muốn hắn vứt bỏ Thiên Hạo, trở về tìm Sở Trung Thiên?
Dù sao vào lúc hắn thống khổ nhất, ở cùng hắn, là Lục Thiên Hạo.
Dù là thống khổ khi đó, là do hắn tự chuốc lấy.
Cứ coi như việc này không có phát sinh qua a.
Dù sao Sở Trung Thiên không có mình, cũng có thể sống rất tốt, không phải sao?[ đản đản, kiên cường cũng là một sai lầm nha.]
Xóa bỏ số điện thoại lưu lại trong lịch sử cuộc gọi.
Để cho tất cả đều trở thành quá khứ a.
Dù sao, chuyện trước kia, đã không cách nào quay đầu lại.
Không khỏi cười cười. Chính mình giống như thật sự trở nên kiên cường?
Nhưng mà cái giá phải trả thật sự là quá mức đau đớn, thê thảm.
Đau đến mức cũng không biết mình có còn sống hay không.
Trong lòng trở nên lạnh giá, toàn thân cũng lạnh giá.
Chưa bao giờ biết, thời gian qua lại vô vị thống khổ như vậy.
Không biết Sở Trung Thiên có phải là cố ý, không gặp mặt Trầm Di.
Trầm Di chưa từng đi hội nghĩ. Cũng không có nhận được thông báo.
Thời gian trước kia, thứ tư hàng tuần, đều có một hội nghị.
Nhưng mà bây giờ tất cả đều bị hủy bỏ.