Khán Thượng Tha

Chương 63: Bữa tiệc ly biệt [5]




“Ngô…ngô…” Nụ hôn khiến cho người ta mê loạn.

Trầm Di không khỏi bi ai.

Chỉ cần Sở Trung Thiên muốn mình câm miệng, đối phương sẽ hôn môi mình.

Dùng môi hung hăng ngăn chặn môi của mình.

Bởi vì khẩn trương, cùng với giằng co, Trầm Di đã tiêu hao rất nhiều thể lực.

Vô lực phản kháng, nhưng lại kích thích dục vọng nguyên thủy của Sở Trung Thiên.

Sở Trung Thiên điều chỉnh tư thế, ôm lấy mông Trầm Di.

Trầm Di cảm giác được dục vọng của đối phương mạnh mẽ tiến vào trong thân thể.

Hoàn toàn.

Khoái cảm mát lạnh làm cho Trầm Di không ngừng run lên.

“Không…không cần phải…” Hắn muốn điên rồi, trong ý nghĩ ngoại trừ khoái cảm, cái gì cũng không có.

Quên đi hết thảy, quên hết những thương tổn mà Sở Trung Thiên gây ra cho hắn, chỉ cảm nhận được khoái cảm mà cực đại nóng rực đang ở trong cơ thể mang đến.

“A…ngô…” Bởi vì khoái cảm xâm nhập, ý nghĩ của Trầm Di trở nên trống rỗng, thân thể hành động dựa theo bản năng.

Trầm Di dùng chân ôm lấy thắt lưng Sở Trung Thiên.

Sở Trung Thiên cảm giác được chân của Trầm Di đang ôm lấy eo của hắn, không khỏi cười khổ.

Sở dĩ ép buộc Trầm Di như vậy, là vì chỉ có dưới loại tình huống này, mới có thể có ảo giác rằng Trầm Di vẫn còn yêu hắn.

Kỳ thật điều mà Sở Trung Thiên muốn chính là…

Trầm Di giống như trước đây vậy, mỉm cười nói, ta yêu ngươi.

Không khỏi hôn nhẹ lên môi đối phương.

“Ngô…không…” Trầm Di ôm chặt hơn.

Sở Trung Thiên biết Trầm Di đã đạt tới cao trào.

Vì vậy hung hăng đẩy nhanh hơn tốc độ.

“A… Sở Trung Thiên…” Nhiệt độ cơ thể của đối phương, hương vị của đối phương, tất cả mọi thứ, đều làm cho người an tâm.

Cảm giác được ý nghĩ trống rỗng, ngoại trừ ôm chặt lấy đối phương, Trầm Di không biết mình còn có thể làm cái gì.

Sở Trung Thiên chỉ cảm thấy dũng đạo chặt khít không ngừng co rút nhanh.

Co rút khiến cho Sở Trung Thiên không khỏi kêu lên, gần như đồng thời xuất ra cùng với Trầm Di.

Tay của Trầm Di hơi trượt xuống dưới, Sở Trung Thiên vươn tay ôm lấy Trầm Di.

Hai người cứ như vậy chặt chẽ dây dưa.

Qua một hồi lâu, Trầm Di đột nhiên phục hồi tinh thần lại.

Đột nhiên buông lỏng tay chân của mình ra.

Thân thể Trầm Di nhanh chóng ngã xuống dưới đất.

Sở Trung Thiên nhìn thấy, nhanh chóng giữ chặt cánh tay Trầm Di

“Ngươi rốt cuộc đang làm cái gì??” Sở Trung Thiên rốt cục bị thái độ của Trầm Di chọc giận.

“Không! Không cần!! Thả ta ra!!!” Đột nhiên đẩy Sở Trung Thiên ra, Trầm Di không khỏi ngồi chồm hỗm trên mặt đất, sau đó cuộn người đứng dậy.

Có chút run rẩy.

Vì sao, vì sao lại như vậy.

Chỉ cần vừa rơi vào trong ngực Sở Trung Thiên, hắn thật giống như mất đi khả năng tư duy vậy.

Trở nên không phải là chính mình.

Chỉ biết cứ thế trầm mê trong ngực đối phương, thậm chí còn mong vĩnh viễn như vậy.

Thật sự là đáng sợ.

Tuyệt đối không thể tiếp tục.

Tuyệt đối không thể tiếp tục có bất kỳ tiếp xúc gì với Sở Trung Thiên.

“Ngươi đi đi…đừng để ý đến ta…” Trầm Di quần áo không chỉnh tề đẩy Sở Trung Thiên đi ra bên ngoài.

“Trầm Di!!! Đủ rồi, ngươi điên rồi sao???” Thái độ của Trầm Di triệt để chọc tức Sở Trung Thiên.

“Ta không để ý tới ngươi?” Sở Trung Thiên bực bội cào tóc, hắn thật sự bị tính tình thay đổi thất thường của Trầm Di làm cho phát điên rồi.

“Đây là nơi nào ngươi không phải là không biết? Nếu ngươi xảy ra chuyện gì đó thì phải làm sao bây giờ?” Sở Trung Thiên nói vậy với Trầm Di.

Kỳ thật, kẻ làm cho Trầm Di gặp chuyện không may, chính là hắn, Sở Trung Thiên.

“Ta mặc kệ!!! Ngươi cho ta đi…” Cảm giác sợ hãi đối với Sở Trung Thiên, lớn hơn rất nhiều so với tất cả mọi chuyện khác.

Sở Trung Thiên đột nhiên không nói, mặt triệt để lạnh băng.

“Nếu ngươi cương quyết như vậy, ta sẽ trực tiếp kéo ngươi như vậy đi ra ngoài, đi gặp tiểu tình nhân của ngươi.” Hắn như thế nào cũng không thể để Trầm Di một mình ở lại nơi này, dù sao nơi này thật sự là quá rối loạn.

“Không…” Một câu nói của Sở Trung Thiên, làm cho Trầm Di rốt cuộc còn không lời nào để nói, chỉ có thể có chút phát run.

“Mặc quần áo vào đi, ta đưa ngươi về nhà.” Âm thanh lạnh như băng, không mang theo một chút cảm tình nào.

Nghiêm khắc làm cho Trầm Di không cách nào phản bác.

Trầm Di mặc quần áo xong, mặc kệ chỉnh như thế nào, cũng có thể nhìn thấy rất rõ ràng những nếp gấp, hơn nữa khuôn mặt đỏ bừng cùng với đôi môi sưng đỏ.

Người bình thường cũng có thể nhìn ra Trầm Di đã trải qua chuyện gì.

“Chết tiệt.” Sở Trung Thiên chửi bới một tiếng, cởi áo vest màu đen của mình ra, khoác lên người Trầm Di.

Trầm Di không khỏi cười khổ, Sở Trung Thiên luôn luôn là người cẩn thận.

Cắn răng, cố nhịn cảm giác đau nhức ở thắt lưng, Sở Trung Thiên dìu Trầm Di trở về đại sảnh.

Chỉ thấy đại sảnh lộn xộn, không biết chuyện gì đã xảy ra.

Cùng nam sinh đứng cạnh Thiên hạo, nhìn thấy Trầm Di cùng Sở Trung Thiên đi tới thì, không khỏi ngây ngẩn cả người.

Sau đó lắc đầu, tiếp tục đi tìm Thiên Hạo.

Nơi này thật sự là quá lớn.

Tìm hơn nữa ngày, cũng không thấy ngươi.

Đang lúc nam sinh kia nghĩ muốn từ bỏ, Thiên Hạo đã trở lại.

“Thiên Hạo, ngươi vừa đi đâu vậy, trong này đã thành một đám hỗn loạn rồi.” Chính chủ của vũ hội đột nhiên biến mất, vũ hội nhanh chóng thành một đám hỗn loạn.

“Không có, không có gì.” Chuyện giữa hắn và Trầm Di, Thiên Hạo không hề nói với bất kỳ ai, kể cả bằng hữu tốt nhất của hắn.

“Đúng rồi, ta vừa rồi có thấy một nam nhân, nhìn khá giống người ở cùng nhà với người.” nam sinh này đã từng gặp Trầm Di, cho nên lúc nhìn thấy Trầm Di thì hắn mới sửng sốt như vậy.

“Nhìn giống người cho ta thuê nhà?” Trầm Di đi tới nơi này?

Không, sẽ không, chỉ đơn giản là trùng hợp mà thôi, dù sao, lúc hắn vào nhà vệ sinh thì nghe được tiếng người đó hoàn toàn không có chút nào giống của Trầm Di.

Hơn nữa nếu như Trầm Di có ở nơi này, sẽ không thể không thấy hắn.

Sẽ không, không phải là Trầm Di.

“Không nói chuyện đó nữa, ngươi như thế nào lại bỏ đi? Cha của ta còn muốn giới thiệu cho ngươi vài nữ sinh để làm quen.”

“Giới thiệu nữ sinh?” Thiên Hạo không khỏi ngây ngẩn cả người, đây không phải là một vũ hội đơn thuần?

“Ông nội của ngươi có nói với cha ta, ngươi cũng đã trưởng thành, để cha ta tìm cho ngươi một vài nữ sinh để làm quen.” Nam sinh kia dùng ánh mắt đồng tình nhìn Thiên Hạo.

“Hiện tại đám kia nữ sinh đang chờ ngươi tới, thấy ngươi nửa ngày không có tới, các nàng đều đã kêu ca muốn ngất trời.” Mấy nữ sinh kia đều là thiên kim đại tiểu thư, tính tình đều rất kiêu ngạo.

Cho nên hiện tại cục diện mới hỗn loạn như vậy.

“Rốt cuộc ông nội ta đang làm cái gì, cũng không phải lai giống.” Thiên Hạo đã vô cùng phiền chán loại cuộc sống này, nhưng mà hắn không có cách nào thoát ra được.

“Ha ha…những lời này cũng đừng để cho mấy đại tiểu thư kia nghe được, bằng không lại ngất trời lần nữa.”

Nam sinh không khỏi vỗ vỗ bả vai Thiên Hạo.

“Mau đi, tìm người mà yêu mến, mời nàng khiêu vũ a, dù sao diễn viên chính của vũ hội này cũng chính là ngươi nha.”

Trầm Di vô lực ngã xuống chiếc giường mềm mại, trên được Sở Trung Thiên rửa ráy sạch sẽ.

Sở Trung Thiên xử lý xong mọi chuyện cần thiết, mới đi về nhà mình.

Không khỏi bực bội, vì sao Sở Trung Thiên lại cứ biểu hiện săn sóc như vậy.

Loại săn sóc không khỏi làm cho Trầm Di trầm mê.

Ngày mai, ngày mốt. Nếu như còn có thể gặp được Sở Trung Thiên.

Sở Trung Thiên cũng cũng sẽ đối đãi như vậy với mình.

Nghĩ vậy, trong lòng Trầm Di không khỏi sợ hãi.

Vì sao Sở Trung Thiên không hoàn toàn đối xử xấu xa với hắn đi.

Xấu xa để hắn không còn có bất luận ảo tưởng gì.

Như thế tốt hơn so với hiện tại.

Cái cảm giác không rõ ràng này.

…thật sự rất chán ghét.