Phòng vệ sinh sạch sẽ mà xa hoa không một bóng người.
Mở vòi nước ra, dùng nước lạnh hất lên mặt mình. Một lần lại một lần, nếu không phải vì vòi nước ở vị trí quá thấp, Trầm Di lúc này không chừng đã trực tiếp để đầu mình dưới vòi, để cho mình tỉnh táo lại.
Vì sao, nhìn thấy Thiên Hạo lại bối rối như vậy.
Vì sao, lại muốn trốn tránh Thiên Hạo.
Trực tiếp giải thích lí do với Thiên Hạo không được sao.
Tại sao phải chạy. Là do trong lòng mình cảm thấy có lỗi?
Sở dĩ sợ Thiên Hạo nhìn thấy, là vì cảm giác nếu Thiên Hạo nhìn thấy thì sẽ không biết giải thích ra sao.
Cảm giác này giống như ngoại tình, điều này khiến Trầm Di ngây ngẩn cả người.
Trong lòng mình, đã nhận định mình phản bội Thiên Hạo.
Chính mình, lại yêu Sở Trung Thiên?
Nghĩ tới đáp án làm mình không thể chấp nhận được, toàn thân đều tràn ngập cảm giác bất an.
Không thể tiếp tục như vậy.
Bất luận như thế nào, cũng không thể tiếp tục chuyện gì có liên quan đến Sở Trung Thiên, nếu không mình thật sự sẽ đi lầm đường.
Nếu quả thật lại yêu Sở Trung Thiên, Thiên Hạo phải làm sao bây giờ?
Nếu như mình không gặp Thiên Hạo, Thiên Hạo sẽ có bạn gái, sẽ trải qua một cuộc sống bình thường.
Nếu như không có mình.
Thiên Hạo cũng sẽ không phải chịu áp lực lớn như vậy.
Nếu như, nếu như, bi ai lớn nhất trên thế giới này, chính là khi nhớ lại một thời điểm nào đó. Bỏ thêm một chữ nếu như vào.
“Chết tiệt…” Cảm giác bực bội, làm cho Trầm Di không khỏi đánh một quyền lên bồn rửa tay.
Mặc kệ thế nào, không thể tiếp tục có bất kỳ liên quan nào với Sở Trung Thiên.
Cho dù Thiên Hạo thấy được video, thấy được bộ dáng *** loạn cũng không quan trọng.
Ít nhất khi đó Thiên Hạo cảm thấy chán hắn, hắn cũng có thể hết hy vọng.
Yên tâm để cho Thiên Hạo rời đi.
Để cho Thiên Hạo một lần nữa quay trở lại cuộc sống bình thường.
Mấy ngày nay, Trầm Di trái lo phải nghĩ.
Để cho Thiên Hạo khôi phục cuộc sống bình thường có lẽ tốt hơn.
Bối cảnh của Thiên Hạo mang đến cho Trầm Di áp lực, nặng đến mức làm cho Trầm Di không thở nổi.
Đối với Thiên Hạo mà nói, kết quả tốt nhất có lẽ là mình buông tay, để cho Thiên Hạo lại một lần nữa trở lại cuộc sống bình thường.
Dù là mình không muốn cỡ nào đi chăng nữa.
Mà Sở Trung Thiên, hắn đã không thể tiếp tục yêu.
Hắn yêu Sở Trung Thiên, có thể Sở Trung Thiên đã từng gây ra thương tổn cho hắn, thực sự không phải dễ dàng có thể quên như vậy.
“Cạch” Một tiếng, giống như là tiếng bàn tay nặng nề đẩy cửa ra.
Trầm Di không khỏi ngẩng đầu lên, nhìn về phía cửa.
Là Sở Trung Thiên???
Vốn là đáp án nghi hoặc, lúc nhìn thấy Sở Trung Thiên, thì đã trở thành khẳng định.
Trái tim đập mạnh mẽ nói cho hắn biết, hắn yêu Sở Trung Thiên, hắn đã lại yêu nam nhân đã từng gây cho mình tổn thương sâu sắc.
Sở Trung Thiên từng bước một đi đến chỗ Trầm Di.
“Không…..đừng….đừng tới đây…” Trầm Di không khỏi từng bước một lui về phía sau.
Vì sao, tại sao phải như vậy?
Rốt cuộc tại sao lại yêu Sở Trung Thiên?
Trầm Di đã lui đến góc tường, rốt cuộc không còn đường để lui nữa.
Trầm Di đột nhiên mở cửa buồng vệ sinh bên cạnh ra. Dùng sức đóng lại.
Nhưng ngay lúc đóng lại, cửa liền bị một đôi tay mạnh mẽ giữ chặt.
Đối phương cường ngạnh kéo cửa lại. Đi đến.
“Sở Trung Thiên…ngươi biết Thiên Hạo cũng ở vũ hội này đúng không?” Trầm Di nhìn Sở Trung Thiên.
Giọt nước từ gò má Trầm Di chảy xuống, giống như nước mắt vậy.
Sở Trung Thiên ngây ngẩn cả người, Trầm Di thông minh hơn rất nhiều so với hắn tưởng tượng.
Chỉ muốn nhanh chóng bức Trầm Di rời khỏi Thiên Hạo, dù là hy vọng xa vời đến cỡ nào.
Cái vũ hội này giống như để cho Thiên Hạo giới thiệu đối tượng kết hôn.
Vũ hội tổ chức được một lát sẽ có trò hay, nhưng bởi vì tính toán sai lầm, Trầm Di không được chứng kiến.
“Ngươi muốn cứ như vậy để ta bại lộ trước mắt Thiên Hạo?” Thấy Sở Trung Thiên không nói chuyện, trong lòng Trầm Di không khỏi cảm thấy đau xót.
“Ngươi muốn cứ như vậy chứng kiến bộ dáng chật vật của ta???”
“Chỉ cần ta thống khổ, ngươi cũng rất vui vẻ đúng không??? ” Trầm Di không khỏi cười khổ.
Hóa ra Sở Trung Thiên chỉ là muốn lấy việc đùa bỡn hắn làm thú vui. Chính mình lại như tên ngu ngốc động tâm vì hắn?
“Không phải vậy… không… đúng vậy…” Sở Trung Thiên muốn nói gì đó, lại bị Trầm Di cắt đứt.
“Ta đã chịu đủ mối quan hệ giữa chúng ta rồi. Sở Trung Thiên, giữa chúng ta kết thúc rồi…” Hắn không muốn, không muốn để cho Sở Trung Thiên một lần nữa ở bên người.
“Cái loại quan hệ không bình thường này, chấm dứt đi…” Chính mình thật sự là buồn cười, lại còn có thể ảo tưởng Sở Trung Thiên vẫn còn yêu mình.
“Cái gì?” Sở Trung Thiên nghe được lời của Trầm Di. Tất cả chuyện này, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.
“Tất cả những việc ngươi làm, cũng là vì tiểu tử kia?? ” Ánh mắt Sở Trung Thiên không khỏi trở lên lạnh lùng.
“Không liên quan đến ngươi…” Muốn đi ra ngoài, không muốn ở gần Sở Trung Thiên như vậy.
Trầm Di đi vượt qua Sở Trung Thiên, định đi ra ngoài.
Không nghĩ rằng động tác này lại chọc giận Sở Trung Thiên.
Tay còn chưa chạm vào tay cầm của cánh cửa, cổ tay đã bị Sở Trung Thiên kéo lại.
Sở Trung Thiên bắt được tay trái của Trầm Di. Bắt được vết sẹo giống hình con rết.
“Buông…buông ra!!! ” Cảm giác sợ hãi lan khắp toàn thân. Trầm Di cơ hồ là kêu thảm thiết.
“Vết thương kia —–.” Cho dù biết rõ Trầm Di đã từng tự sát, nhưng khi nhìn đến vết thương kia thì vẫn bị miệng vết thương dữ tợn hù sợ.
“Không liên quan… không… liên quan đến ngươi…buông ra…buông ra…” Toàn thân Trầm Di không khỏi phát run, mồ hôi lạnh cũng chảy xuống từ trán.
“Chuyện không liên quan đến ta…” Đúng nha, vốn chuyện không quan đến Sở Trung Thiên hắn, hắn đang đau lòng cái rắm gì nha.
Nhưng mà điều này cũng chưa đủ để Sở Trung Thiên buông tha cho Trầm Di.
“Không lẽ ngươi đã quên đoạn video kia?” Sở Trung Thiên chậm rãi vây Trầm Di vào trong ngực, thấp giọng hỏi.
Từ khi đem văn phòng chuyển đến chỗ công ty của Trầm Di, Sở Trung Thiên vẫn cố gắng đối tốt với Trầm Di.
Muốn quý trọng Trầm Di.
Đặc biệt sau khi Sở Trung Thiên bị bênh. Những ngày kia, Sở Trung Thiên một mực không làm bất luận chuyện gì quá phận đối với Trầm Di.
Hiện tại tình huống này chính là kết quả mà hắn nhận được?
“Cho dù có bị hắn phát hiện, cũng chẳng sao cả. Chúng ta chấm dứt quan hệ không bình thường này đi a…” Trầm Di nhìn thẳng vào mắt Sở Trung Thiên, nghiêm túc nói.
“Ngươi…” Trầm Di thay đổi, trở nên kiên cường, trở thành cho dù không có Sở Trung Thiên hắn cũng không sao cả.
Chính mình, có phải là cũng nên rời đi?
Không có khả năng, hắn tuyệt đối, tuyệt đối không cần phải rời bỏ Trầm Di.
Chỉ muốn làm cho Trầm Di câm miệng, hắn không muốn lại nghe thấy cái gì mà chia tay.
“Ngô…” Môi Sở Trung Thiên đột nhiên phủ lên, Trầm Di nhất thời ngây dại.
Khác với trước chính là, trong lòng cảm thấy rung động kỳ quái, làm cho thậm chí ý nghĩ muốn cắn Sở Trung Thiên cũng chẳng hề có.
“Ngô…không…” Muốn đem đối phương đẩy ra, lại bị Sở Trung Thiên ôm càng chặt.
Đột nhiên nghĩ đến Sở Trung Thiên lúc sinh bệnh, cũng ôm mình chặt như vậy.
“Đừng rời bỏ ta…” Trong đầu đột nhiên nghĩ đến bộ dáng ôm mình thật chặt lúc Sở Trung Thiên sinh bệnh
Không khỏi cười khổ, đã không cho ta rời khỏi, vậy tại sao, lúc trước phải rời bỏ ta?
Nếu như lúc trước Sở Trung Thiên không có rời bỏ hắn, bọn họ còn có thể là một đôi hạnh phúc.
Chỉ có điều, trên cái thế giới này, không tồn tại cái điều nếu như.