Khán Thượng Tha

Chương 2: Vũ khúc




Tất cả các nhân viên trong công ty đều còn trẻ, nếu không phải trước kia bà xã hắn cũng làm ở đây thì hiện tại có lẽ ông chủ đã cho hắn nghỉ việc. Lại là bởi bà xã, dường như nếu không có bà xã thì hắn chỉ là một thứ phế vật.

Ăn trưa xong, lại tiếp tục công việc. Thời gian điểm một qua đi, ai cũng rất cao hứng vì sắp được đi bar liên hoan.

Rốt cục cũng hết giờ làm, ông chủ gọi bốn chiếc taxi đưa mọi người đến quán bar.

“Xem ra sếp hôm nay cũng chịu chơi ghê nha.” Có điểm cảm thán, Tiểu Lưu nói với Trầm Di.

“Ân, đúng nha.” Nhìn quán bar trước mắt, a, không, là một bar KTV. Vốn được xem là quán bar cao cấp nhất thành phố. Chắc hẳn ông chủ của họ hôm nay phải thật vui mừng lắm mới chịu bỏ ra một số tiền lớn như vậy.

Bước vào bar, Sở Trung Thiên tìm một góc để ngồi, nơi này vừa khuất lại còn có thể quan sát xung quanh. Đúng như phong cách của Sở Trung Thiên.

Mọi người uống rượu rồi trò chuyện, tán gẫu một hồi thì phát hiện không khí xung quanh có chút yên lặng.

Chính giữa là sân khấu lớn, không không đãng đãng, chỉ có mình DJ đang chơi nhạc.

“Sân khấu lớn vậy mà không có ai cả, mọi người ai biết khiêu vũ thì lên nhảy một bài đi.” Ông chủ cười cười đề nghị.

Không hẹn mà gặp, các đồng nghiệp lúc này cùng hướng mắt nhìn về phía Trầm Di. Trầm Di thoáng ngạc nhiên.

“Mọi người nhìn ta làm gì?” Trong thâm tâm lập tức có một dự cảm bất hảo.

“Không lẽ ngươi quên, chẳng phải bốn năm trước ngươi cùng bà xã đã khiêu vũ rất say mê còn gì?” Lưu Tiêu Hải nhắc lại.

Bà xã hắn thích nhất là điệu Tăng-gô, lúc hắn theo đuổi bà xã đã cố gắng học Tăng-gô hơn hai năm, rút cục tại khánh công vũ hội đầu tiên đã thỉnh nàng khiêu vũ. Lúc ấy chính là đã thu hết can đảm, sau khi nhảy xong liền lấy ra chiếc nhẫn, một chân quỳ xuống, cầu hôn nàng.

“Ách, chính là ta chỉ biết nhảy Tăng-gô.” Rõ ràng muốn cự tuyệt nhưng thật ngạc nhiên khi ông chủ hỏi: “Có ai biết nhảy Tăng-gô không?” đã thấy tay Khoa Hoa giơ lên.

“Còn nói cái gì nữa, lên đi.” Ông chủ cười hắc hắc, cho người đẩy cả hai lên sân khấu.

“DJ, có bản Por Una Cabeza không?” Trầm Di nói mà đổ mồ hôi, nơi hiện đại này liệu có thể có nhạc Tăng-gô?

“A, có.” DJ cúi xuống, thay CD, lập tức tiếng nhạc du dương tràn ngập đại sảnh khiến tất thảy đều nhìn về phía sân khấu.

Trầm Di cởi áo khoác, tháo hai nút phía trên của áo sơ mi, khom người hướng về phía nữ nhân cúi chào. Chỉ thấy gương mặt nữ nhân biểu tình đầy ngạc nhiên.

Đưa tay ra mời nữ nhân khiêu vũ, mái tóc vốn chải gọn đã sớm lòa xòa xuống, che gần hết đôi mắt Trầm Di.

Sống mũi thẳng, bờ môi hấp dẫn, dưới ánh đèn mờ ảo tản ra một khí chất quyến rũ nồng đậm.

Trước nay chưa từng phát hiện, lão nam nhân này lại mê người đến thế. Nữ nhân tinh nghịch cười cười, đưa tay lên cùng Trầm Di khiêu vũ.

Những bước nhảy như mộng ảo, hai người khi thì truy đuổi, khi thì quấn quít. Giống như một đôi tình nhân thực sự đang chơi đùa. Nữ nhân nhảy không hề kém cạnh, thân thủ xoa thắt lưng đối phương, hòa cùng tiếng nhạc mà khiêu vũ. Đến cao trào, nữ nhân dùng bắp đùi trắng mịn như tuyết của mình miết lên, thâm tình ôm lấy thắt lưng Trầm Di, ngả người vươn tay ra sau. Trầm Di hơi sửng sốt một chút, bất quá vẫn có thể theo được nhịp điệu của đối phương.

Nữ nhân giống như vô tình hoặc cố ý, luôn không ngừng kích thích Trầm Di. Nếu không phải dùng chân ôm lấy thắt lưng thì cũng khiến cho cả bốn chân dây dưa quấn quít theo những bước nhảy. Trầm Di chỉ có thể đón nhận lấy.

Thân thể trường kỳ cấm dục sao có thể chống lại sự hấp dẫn như thế này, chỉ sau một lúc, Trầm Di liền phát hiện chính mình đã có phản ứng.

“A a a a ” Đám người phía dưới như sôi lên, trên sân khấu hai người hiện giờ đang kề sát mặt nhau khiêu vũ, hai đùi nữ nhân thỉnh thoảng lại ôm lấy thắt lưng, những lúc đó gương mặt lại phóng ra vài tia mị nhãn.

Quả đúng là Khoa Hoa, bất kể thế nào cũng vẫn rất xinh đẹp.

Sở Trung Thiên ở phía dưới, nhìn hai người khiêu vũ trên sân khấu, không khỏi siết chặt bàn tay đang cầm cốc, các đốt ngón tay kêu răng rắc.

“Hôn đi, hôn đi ” Những người bên dưới như đã phát cuồng. Không ai phát hiện gương mặt vốn lạnh như băng của Sở Trung Thiên đã trở nên tái nhợt.

Chỉ thấy nữ nhân nóng bỏng mà táo bạo, ngẩng đầu lên, đưa đôi môi đỏ mọng của mình tiến lại gần.

Mỹ nhân đã chủ động, mình cũng không thể để mất mặt a, hơn nữa đó cũng chỉ là một nụ hôn. Trầm Di cúi xuống, hai người môi kề môi.

Vừa lúc hai môi chạm nhau, trong nháy mắt đầu lưỡi tinh xảo của nữ nhân đã tìm được cơ hội chui vào trong khoang miệng của Trầm Di. Cái này là khiêu khích? Loại sự tình này bình thường đều do nam nhân chủ động a. Trong lòng không phục, Trầm Di ôm lấy thân thể nữ nhân. Dùng lưỡi trêu đùa nữ nhân trong khoang miệng. Một nụ hôn thâm tình mà nóng bỏng theo đúng tiêu chuẩn nụ hôn kiểu Pháp. Nữ nhân vì khó thở, thân thể có chút run rẩy, ôm chặt lấy sau lưng Trầm Di.

“A a a a” Trước hình ảnh đó, mọi người bên dưới hét lên.

Kết thúc nụ hôn, Trầm Di ngẩng đầu lên, dưới ánh đèn mờ ảo, bờ môi hồng nhuận phía trên hiện ra một ánh sáng bạc. Trầm Di đưa lưỡi liếm nhẹ, sau đó cúi xuống khẽ mỉm cười.

Chứng kiến cảnh này, Sở Trung Thiên từ salon đứng phắt dậy.

“Trung Thiên, ngươi định đi đâu?” Đồng nghiệp bên cạnh hỏi.

“Toilet.” Sở Trung Thiên biểu tình sát khí lạnh băng đáp.

Đi vệ sinh mà phải nghiêm túc vậy sao? Mọi người đều cảm thấy nghi hoặc.

Chết tiệt! Chết tiệt!! Sở Trung Thiên căng thẳng cắn chặt môi dưới. Thật sự mất mặt quá. Hắn đang ngồi mà phải vội vã vào toilet, ấy là vì “cái đó” của hắn đã trướng lên.

Vào lúc nhìn thấy cảnh Trầm Di liếm môi “cái đó” đã không tự giác mà đứng thẳng dậy.

Mở vòi nước, Sở Trung Thiên vốc nước lạnh táp lên mặt để làm mình tỉnh táo lại.

“Tối nay ngươi có rảnh không?” Nữ nhân thì thầm bên tai Trầm Di, ngữ điệu ôn nhu mà mập mờ.

“Ta đã có vợ.” Mặc dù dục vọng đã sưng trướng đến cực điểm nhưng Trầm Di vẫn ý cự tuyệt.

“Thật là một nam nhân không hiếu phong tình nha.” Nữ nhân mang vẻ mặt thất vọng, bất quá thực sự đã có một chút tán thưởng.

Trầm Di cùng Khoa Hoa bước xuống sân khấu, mọi người hoan nghênh hai người bọn họ giống như những anh hùng.

Để Trầm Di và Khoa Hoa ngồi cùng một chỗ, lúc này ông chủ quán bar mang theo chai rượu đặt trong một chiếc hộp đi tới.

“Quán bar này đã lâu rồi không náo nhiệt như vậy. Mấy chai rượu vang này xin tặng cho hai người.”

“Ta nói thật nha, Trầm Di, ngươi đừng đi làm nữa, ở đâu khiêu vũ cũng được đó, một tháng tuyệt đối kiếm được cũng không ít đâu.” Lưu Tiêu Hải cảm thán với Trầm Di.

Tiểu Lưu tuyệt đối không có ác ý, cho nên Trầm Di chỉ cười cười, sau đó nhìn cái hộp bên cạnh.

Bất quá trong hộp chính là rượu, nhưng hắn không biết là rượu gì. Vừa mở ra, tiểu bình tinh xảo đã ánh lên những tia sáng tuyệt mỹ. Xem ra hình như là rượu quý.

“Đưa ta xem, Trầm Di.” Tiểu Lưu thấy đồ uống có chút hào hứng, cầm một chai lên, tay kia giữ cằm Trầm Di chặn lại, ngửa cổ lên uống.

“Ngô ngô.”Thật sự giống hương vị nước ngọt, nhưng lại có chút cay cay. Muốn lắc đầu nhổ ra nhưng chỉ làm rượu chảy ra bên khóe miệng.

“Ách.” Tiểu Lưu thấy mặt đỏ bừng. “Ách, uống hết cả một chai.” Lắc lắc cái chai trong tay, thật sự đã nhìn thấy đáy. Tiểu Lưu sấn đến chỗ Trầm Di cười ngây ngô, sau đó gục ngay xuống salon.

“Tiểu tử này.” Trầm Di nhìn Tiểu Lưu ngã xuống salon, tửu lượng của hắn nguyên lai cực kỳ thấp, chỉ cần uống một chút là đã say.

“Ngô” Thân thể có chút giật giật. Dục vọng làm cho Trầm Di khó chịu. Trầm Di đứng dậy, muốn nhanh chóng đi giải quyết.

Cho tới giờ hắn cũng không phải là người rất được hoan nghênh, cho nên cũng không ai hỏi hắn muốn đi đâu. Sau khi Trầm Di đi, Khoa Hoa nhìn cái chai xinh xắn, không khỏi hỏi.

“Đó là rượu gì nha? Thật đáng yêu a.”

“A? Để ta xem xem.” Nam nhân bên cạnh cầm lên. Cẩn thận xem xét.

“ABSOLUT SEVEN, hình như là rượu Vodka số lượng có hạn.”