Khán Bất Kiến Nhĩ Đích Ôn Nhu

Chương 65




“Hì, Harry, chúng tớ lần này làm rất tốt đúng không?” Một bên đột nhiên truyền tới tiếng nói, khiến Harry hoảng sợ, xoay người sang nhìn, thấy Draco cùng Blaise hai người đang từ từ chui ra khỏi áo tàng hình của mình.

“Sao các cậu lại tới đây?” Harry kỳ quái nhìn bọn họ, biết thế không nói cho hai người này nghe. Tiếp tục nhìn phía sau bọn họ, Severus đen mặt hủy bỏ bùa ẩn hình đi tới, nghĩ thầm, Draco bọn họ lần này thảm rồi.

Không thấy người phía sau đang đi tới, Draco dương dương đắc ý nói với Harry: “Tớ biết cậu đi một mình mà, thế nào, tớ cùng Blaise lén theo sát cậu, lần này liền bắt được tên kia, quả nhiên là con chồn tóc đỏ chết tiệt, hì hì, lần này thằng đấy muốn ở lại Hogwarts cũng không được rồi.”

“Khụ, Draco, khụ, khụ.” Blaise khóe mắt liếc thấy thân ảnh đằng sau liền khụ không ngừng, cậu mau dừng lại đi.

“Blaise, cậu làm sao vậy? Yết hầu không thoải mái à?” Draco kỳ quái quay đầu nhìn Blaise, tiếp theo cả người đều cứng ngắc lại, hiệu quả không kém chút nào so với bùa hóa đá vừa rồi, bởi vì cậu cũng nhìn thấy thân ảnh lúc này đã đứng phía sau cậu, nhất là sắc mặt khó coi kia khiến cho cậu trắng bệch mặt, hoàn toàn không còn dáng vẻ đắc ý vừa rồi.

“Draco, Zabini, hai người các ngươi hiện tại lập tức trở về cho ta.” Severus nhìn Gryffindor tóc đỏ hóa đá cách đó không xa, lại nhìn hai Slytherin sắc mặt tái nhợt, trừng mắt nhìn bọn họ nói, “Ta sẽ xử lý các ngươi sau, sao dám lỗ mãng như Gryffindor vậy.”

Một bùa trôi nổi lên người bị hóa đá, nhìn Harry đứng ngay ở một bên, không khỏi nhẹ giọng nói: “Ngươi cũng theo bọn họ trở về phòng đi, đừng có chạy loạn nữa.” Ngừng một lát: “Quên đi, ngươi đi cùng ta, phỏng chừng ngươi không đi, người nào đó cũng sẽ bắt ngươi lên phòng Hiệu trưởng. Đi theo ta!” Nói xong, không để ý tới Draco cùng Blaise còn đứng một bên, cứ thế rời đi, Harry chỉ có thể ném cho hai người bọn họ ánh mắt lực bất tòng tâm lập tức theo sát Severus.

Trong phòng Hiệu trưởng, Dumbledore đang ngồi trên ghế sau bàn làm việc, trên bàn bày một đống đồ ngọt, nhìn có thể thấy cụ đang làm cái gì. Cụ nhìn Severus xông vào cùng Harry phía sau hắn và Gryffindor tóc đỏ bay lơ lửng bên cạnh bọn họ, cười híp mắt hỏi: “Hì, Sev, Harry, buổi tối tốt lành, có chuyện gì không? Có cần lấy điểm…”

“Chết tiệt, Dumbledore, cụ không thể không đẩy mạnh tiêu thụ đồ ngọt kinh tởm của cụ à?” Severus đen mặt cắt đứt lời cụ, “Để Minerva đến đây đi, liên quan đến học sinh nhà cô ấy, cô ấy ở đây là tốt nhất. Nhanh lên!”

“Hử, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?” Dumbledore đẩy cặp kính nửa vầng trăng trên mặt, nhìn Ron Weasley đang bay lơ lửng một bên, “Trước hủy bùa chú trên người trò ấy đã, ngồi xuống mà nói chuyện, hay là uống chén trà mật ong được không?”

Severus căn bản không để ý đến mấy lời nói điên loạn của Dumbledore, đi đến lò sưởi trong tường, cầm bột Floo ném vào, rồi thò đầu vào trong, “Minerva McGonagall. Minerva, cô mau tới phòng Hiệu trưởng, có việc liên quan đến học sinh nhà cô cần giải quyết.” Sau đó lùi lại, kéo Harry biến ra hai cái ghế ngồi xuống, căn bản không để ý tới Dumbledore đang híp mắt nhìn bọn họ, còn Ron Weasley, đương nhiên là bỏ mặc trôi nổi ở một bên, Severus tuyệt đối sẽ không hủy bùa chú trên người cậu ta.

Bọn họ đợi không bao lâu, giáo sư McGonagall vội vàng chạy tới phòng làm việc của Hiệu trưởng, sốt ruột nói: “Severus, chuyện gì xảy ra?” Sau đó tầm mắt bà bị Ron Weasley đang trôi lơ lửng hấp dẫn, kinh hô: “Merlin à, ai làm vậy, sao có thể làm vậy với một học sinh!”

Severus vốn sắc mặt khó nhìn nghe vậy càng đen mặt, lạnh lùng nói: “Minerva, chính học sinh này của cô gây nên trò đùa dai hôm Haloween cùng sau trận đấu Quidditch, hơn nữa, nó còn hai lần tập kích Harry Potter, nếu không phải hôm nay vừa lúc tôi đi qua phòng bếp, nó đã thực hiện được rồi.”

“Cái gì?” Giáo sư McGonagall không thể tin xoay người nhìn Severus, “Điều đó không có khả năng! Trò ấy tuyệt đối không có năng lực này!”

“Như vậy ý của cô là gì, tôi đang nói dối sao?” Sắc mặt Severus càng khó nhìn, “Nó là tôi tận mắt nhìn thấy tập kích Harry Potter.”

“Có lẽ có hiểu lầm ở đây, Sev.” Dumbledore cười híp mắt khuyên giải, “Sao không giải bùa trên người của trò ấy, để trò ấy nói cho chúng ta rõ ràng.”

Severus nhìn chằm chằm vào cặp mắt đang nhìn mình, vung đũa phép, Ron Weasley lập tức ngã xuống mặt đất, một lát sao mới chậm rãi đứng lên.

Minerva McGonagall bất mãn nhìn Severus, vội vàng đi qua nâng Ron dậy, để cậu ta ngồi xuống một chiếc ghế. Vung đũa phép, đưa cho cậu ta một chén trà nóng, nhẹ giọng nói: “Được rồi, Ron, trò nói đi, đây rốt cuộc là chuyện gì, sao giáo sư Snape nói trò tập kích Harry Potter?”

Ron hai tay nắm lấy chén trà, dùng ánh mắt mê mang nhìn mọi người trong phòng, hiển nhiên không rõ vì sao mình lại ở đây, mơ màng nói: “Giáo sư McGonagall, em không biết, có chuyện gì xảy ra à? Em đang ở trong phòng ngủ viết thứ gì đó, sao, sao lại tới nơi này?”

“Ron, trò không nhớ mình đã làm cái gì sao?” Giáo sư McGonagall nhìn cậu ta, tiếp tục dò hỏi.

“Em làm cái gì sao?” Ron ngẩng đầu nhìn McGonagall, kỳ quái hỏi, “Em gần đây hay quên nhiều việc, giáo sư McGonagall, em làm cái gì sao?”

“Trò ở trong hành lang từ phòng bếp đi ra tập kích Harry Potter, bị giáo sư Snape bắt được tại hiện trường.” Giáo sư McGonagall giải thích xong, Severus ở một bên khẽ hừ. “Hơn nữa không phải lần đầu tiên, mặt khác theo giáo sư Snape, chuyện hóa đá hai lần trước cũng là trò làm.”

Ron càng thêm khủng hoảng, bối rối, miệng lầm bầm không biết nói cái gì.

“Được rồi, được rồi, Minerva, để trò ấy bình tĩnh nhớ lại.” Dumbledore ngăn giáo sư McGonagall tiếp tục hỏi, cười híp mắt nói với Ron: “Ron, trò nói trò gần đây hay quên nhiều việc, bị như vậy từ bao giờ? Quên những chuyện gì? Đừng có gấp, bĩnh tĩnh nghĩ lại, chậm rãi nói?”

Severus mặt đen vừa muốn nói cái gì, Harry nhẹ nhàng kéo ống tay áo hắn, hắn kỳ quái cúi đầu nhìn cậu. Cậu không nói gì, nghe Ron nói, Harry đã hiểu rõ, phòng chừng Ron có Trường Sinh Linh Giá kia, nhưng mấy trò đùa dai gần đây là sao? Rất kì lạ.

Dưới sự an ủi của Dumbledore, sắc mặt Ron Weasley cuối cùng cũng dễ nhìn, không còn trắng bệch nữa, cậu ta cẩn thận nghĩ nghĩ, mới chậm rãi nói: “Em nhớ… Năm học này mới bắt đầu như vậy, không hiểu sao xuất hiện ở một nơi kỳ lạ, nhưng em lại nghĩ mãi không ra sao mình lại ở nơi này. Lần đầu tiên là sau khai giảng hơn một tháng, em phát hiện mình đứng ở cửa phòng vệ sinh nữ ở tầng ba, nhưng nhớ mãi không biết sao tới nơi này, hôm sau Haloween, rõ ràng đang chuẩn bị đi ăn tiệc tối, em lại phát hiện mình chạy tới tầng hai, nhưng lại không thay quần áo, lại chạy về thay trang phục khác nên mới đến trễ. Sau đó đến trận Quidditch, rõ ràng em nhìn thấy Gryffindor thua liền rời đi, nhưng lúc tỉnh lại em còn ở trong đại sảnh, những người khác đã trở về rất lâu rồi. Còn có hôm nay nữa, em rõ ràng cãi nhau với Potter xong thì về phòng, nhưng tỉnh dậy thì lại ở chỗ này. Em thật sự không biết đây là có chuyện gì, Hiệu trưởng, em không làm việc này, thật sự.”

“Được rồi, Ron, đừng có gấp nữa, trò nói ta biết rồi.” Dumbledore hiền lành an ủi, Ron cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra mà không hề thấy đôi mắt giấu sau cặp kính lóe lên tia sắc bén, nhưng Harry ở một bên không nói gì hoàn toàn có thể thấy rõ ràng.

“Vậy, Ron, gần đây cạnh trò có chuyện gì kỳ quái xảy ra không, hay là trò gặp người nào kỳ lạ không.” Nghe Ron kể, phản ứng đầu tiên của giáo sư McGonagall chính là Ron bị người khác dùng bùa độc đoán, đây quả thực rất đáng sợ, vội vàng hỏi.

“Chuyện kỳ lạ, người kỳ lạ?” Ron thì thầm trong miệng, dùng sức hồi tưởng, “Dạ, em gần đây có một quyển nhật kí có thể tự động trả lời, đây có tính là kỳ quái không?” Ron ngẩng đầu nhìn giáo sư McGonagall cùng Dumbledore, nhưng không dám đưa mắt đến chỗ giáo sư Snape.

“Gryffindor ngu xuẩn!” Severus đen mặt không chút khách khí nói với cậu ta, “Chẳng lẽ trong não mi toàn nước sao, không biết vật có phép thuật tự động trả lời sẽ rất nguy hiểm sao, chẳng lẽ mi không biết mang nó đi hỏi giáo sư sao?”

“Được rồi, được rồi, Severus, trò ấy còn nhỏ, đôi lúc cũng phạm sai lầm mà.” Dumbledore cười híp mắt nói với Ron: “Ronnie à, trò lấy quyển nhật ký thần kì tự trả lời vấn đề kia ra được không? Ta muốn để mọi người nhìn một chút, Minerva, cô đi cùng trò ấy đi.”

Harry không có hứng thú với chuyện kế tiếp, cậu đứng lên nói với Dumbledore: “Hiệu trưởng, chuyện kế tiếp không liên quan với em, em về trước.”

“Hì, Harry, trò không hiếu kỳ sao?” Dumbledore nhìn Harry.

“Không, em là Slytherin, em không có hứng thú với vật nguy hiểm.” Harry rất tỉnh táo cự tuyệt, cậu quay đầu nói với Severus: “Giáo sư, em về trước.”

Severus gật gật đầu, không nói gì. Harry sau khi hành lễ liền trực tiếp rời khỏi phòng Hiệu trưởng, nếu quyển nhật ký kia đã rơi vào tay Dumbledore, vậy khẳng định sẽ không trở lại, chỉ cần đợi giáo sư xác nhận một chút là có thể cho nghĩa phụ một đáp án. Xem ra, nhiệm vụ lần này của mình coi như thất bại rồi, bất quá học kỳ kế tiếp cậu có thể yên bình trải qua. Cậu vừa tự nhủ vừa trở về phòng ngủ của mình.

Những ngày tiếp theo quả nhiên bình tĩnh như Harry đoán, trừng phạt của Ron cũng chỉ là bảo thạch của Gryffindor bị mất đi một mảng lớn mà thôi. Còn quyển nhật kí kia, theo lời Severus nói, đã bị tiêu hủy ngay tại phòng Hiệu trưởng trước mặt hắn và giáo sư McGonagall, do Severus dùng một lọ chất độc tự ăn mòn tiêu hủy.

Thời gian cứ chậm rãi trôi đi, Harry nghênh đón kì nghỉ hè thứ hai từ khi đến Hogwarts, nhìn phòng ngủ hoàn toàn trống rỗng, Harry không đi tàu tốc hành Hogwarts giống năm trước mà từ biệt bọn Draco xong, Harry tới văn phòng Severus, bởi vì năm nay cậu muốn cùng Severus tận hưởng kì nghì hè. Đây là nghĩa phụ của cậu nhờ Lucius Malfoy đưa tin, vì Harry muốn dung hợp mảnh Trường Sinh Linh Giá trên trán cậu, bất quá Harry rất hoan nghênh tin tức này. Còn ý kiến của Severus, cứ tạm thời xem nhẹ đi.