Khán Bất Kiến Nhĩ Đích Ôn Nhu

Chương 20




Sáng thứ sáu chỉ có mỗi giờ Độc dược là học cùng Grynfindor, hơn nữa lại là giờ của chủ nhiệm, nhóm rắn nhỏ lại càng sớm an vị trong phòng học Độc dược, im lặng đợi xem chuyện cười của Gryffindor.

Hầm vốn âm lãnh, nay lại là phòng học Độc dược chưa từng đốt lò sưởi nên càng thêm lạnh hơn. Mặt khác, trên tường bầy từng dãy bình thuỷ tinh, bên trong ngâm các bộ phận của động vật dùng làm nguyên liệu Độc dược khiến tiểu sư tử vào lạnh run.

“Có lẽ đây là giờ sư tử ngu xuẩn tiến vào an tĩnh nhất.” Draco quét mắt nhìn tiểu sư tử, khinh thường nói. Ngẫm lại mỗi lần đi trên hành lang đều có thể dụng sư tử ngu xuẩn gào thét chạy qua, Draco cảm thấy bọn họ hôm nay an tĩnh như vậy quả thực là Merlin mở mắt, kỳ tích a.

Harry lật quyển Một ngàn thảo dược và nấm mốc có phép thuật, không ngẩng đầu lên, trả lời Draco: “Được rồi, không cần chú ý mấy người đó. Cậu đã chuẩn bị bài cho giờ này chưa?”

“Nội dung này a, cha đỡ đầu của tớ đã sớm dạy tớ, sao tớ còn phải chuẩn bị bài.” Draco vuốt nhẹ quyển sách, nói, “Tớ năm tuổi đã cùng cha đỡ đầu học chế tạo Độc dược, loại thuốc chữa mụn nhọt đơn giản tớ nhắm mắt cũng sẽ không chế sai.”

Hai người đang thấp giọng trò chuyện với nhau thì cửa phòng học “Phanh!” một tiếng mở ra, Severus Snape bước nhanh đến, vạt áo chùng màu đen phía sau hắn tung bay, làm bước tiến của hắn tăng thêm vô số khí thế.

Hắn đi đến trước bục giảng rồi xoay người một cái, quay mắt nhìn nhóm tiểu động vật nhỏ trong phòng, mắt tối đen trống rỗng, lạnh lẽo, khiến Harry cảm thấy giống như hai hố đen, hấp dẫn cậu rơi vào. Hắn lạnh lùng nhìn Harry trong chốc lát rồi quay đầu quét mắt khắp phòng học.

“Các ngươi đến đây để học tập nghệ thuật nghiên cứu và chế tạo Độc dược tinh vi.” Tiếng nói của hắn chỉ to hơn thì thầm một chút nhưng cả phòng học nghe rõ ràng.

“Bởi vì môn này không cần phải vung vẩy đũa phép nhiều cho lắm, nên thường các ngươi không tin rằng đây là một loại hình pháp thuật. Ta không trông mong gì các ngươi thực sự hiểu được cái đẹp của những cái vạc sủi tăm nhè nhẹ, toả làn hương thoang thoảng, cũng chẳng mong gì các ngươi hiểu được cái sức mạnh tinh vi của những chất lỏng lan trong mạch máu người, làm mê hoặc đầu óc người ta, làm các giác quan bị mắc bẫy... Nhưng ta có thể dạy cho các ngươi cách đóng chai danh vọng, chế biến vinh quang, thậm chí cầm chân thần chết - nếu các ngươi không phải lũ đầu bò mà lâu nay ta vẫn dạy.”

Draco nghe đến đó nhịn không được nhìn Gryffindor trộm cười, hiển nhiên cậu hiểu được đồ đần trong lời giáo sư Snape là người nào.

“Weasley!” Giáo sư Snape đột nhiên nói: “Nếu ta thêm rễ bột của lan nhật quang vào dung dịch ngải tây thì ta sẽ được cái gì?”

Ron Weasley tóc đỏ luống cuống nhìn giáo sư Snape, lập tức cúi đầu xuống thấp giọng nói: “Em... Em không biết.”

Kéo khoé miệng, giáo sư Snape lạnh giọng nói: “Ngồi xuống, vì ngươi không thể trả lời, Gryffindor trừ 2 điểm.”

“Vậy kế tiếp ai trả lời vấn đề của ta đâ?” Giáo sư Snape nhìn khắp phòng, mọi người bị tầm mắt của hắn quét đến đều lặng lẽ co lại, mong không phải mình.

“Potter!” Tầm mắt giáo sư Snape dừng lại ngay trước cậu, “Đại danh đỉnh đỉnh như cậu Potter đây hẳn sẽ biết.”

Harry đứng lên, trả lời rõ ràng: “Lan nhật quang với ngải tây tạo thành một thứ thuốc ngủ cực mạnh được biết đến dưới cái tên: Cơn đau của cái chết đang sống.”

“Quả nhiên, vậy chúng ta thử thêm lần nữa, ta muốn ngươi tìm be – zoar, ngươi sẽ tìm ở đâu?”

“Là sỏi nghiền trong bao tử con dê, nó có thể giải hầu hết các chất độc.”

“Ngươi nói thử xem, mũ thầy tu và bả chó sói có gì khác nhau?”

“Trừ bỏ tên ra thì chúng không có gì khác nhau, là cùng một loại thực vật, gọi chung là cây phụ tử.”

“Tốt lắm! Ngồi xuống!” Ánh mắt giáo sư Snape co rút lại, “Slytherin thêm 5 điểm! Sao thế, các ngươi còn không mau chép vào vở, chẳng lẽ các ngươi nghĩ đầu mình có thể nhớ nhiều hơn tên cự quái kia sao?”

Thời gian còn lại, giáo sư Snape đi tới đi lui trong hầm, nhìn nhóm tiểu động vật cân những cây tầm ma khô, nghiền răng nanh rắn, thỉnh thoảng lại có thanh âm loảng xoảng vang lên.

“Ngươi đang làm cái gì đây? Là nghiền răng nanh rắn cơ mà, chẳng lẽ lỗ tai của ngươi đã hỏng hoàn toàn, ánh mắt cũng bị mù luôn sao, Gryffindor trừ 5 điểm.”

“Ngươi là Slytherin sao? Xem ra nón phân viện hồ đồ rồi, ngươi phải ngồi dãy bên kia mới đúng, cấm túc một tuần.”

“Quả nhiên không hổ là Gryffindor a, quấy Độc dược khí thế như vậy. Chỉ là não của ngươi làm sao vậy, không biết cái gì gọi là quấy thuận chiều kim đồng hồ à? Vì ngươi Gryffindor trừ 5 điểm.”

“Ron Weasley!” Giáo sư Snape cầm lấy tay Ron đang định cho lông nhím vào, mặt đen nói, “Ngươi đang làm cái gì?”

“Giáo sư, em... Em...” Ron Weasley không biết mình làm sai cái gì, cả người run lên nhìn giáo sư Snape.

“Em cái gì? Lưỡi của ngươi bị mèo tha đi rồi à? Chẳng lẽ ngươi không thấy rõ trên sách ghi phải nhắc vạc ra khỏi lửa mới được thêm lông nhím vào sao? Hay là ngươi không biết đọc?”

Giáo sư Snape buông tay Ron Weasley, dùng đũa phép chỉ vào cái vạc làm sạch hoàn toàn mới nói: “Chế tạo lại một lần nữa, ta muốn trước khi hết giờ chứng kiến thành phẩm, nếu như không hoàn thành, cấm túc một tuần.”

Nhìn thấy nam hài đã hoàn toàn uể oải, giáo sư Snape tiếp tục đả kích: “Bởi vì ngươi mà Gryffindor trừ 10 điểm, hi vọng ngươi có thể nhớ kỹ.”

Nhìn thấy Gryffindor bị phạt, Harry và Draco rất ăn ý tiếp tục quấy Độc dược của mình.

Harry đem từng phần nguyên liệu Độc dược xử lý tốt, Draco thì cẩn thận chú ý vạc, theo thứ tự lấy nguyên liệu Harry đã xử lý bỏ vào rồi quấy số lần theo đúng trong sách.

Nhìn thấy vạc sủi bọt, Draco quyết đoán nhấc vạc ra khỏi lửa, tay kia cẩn thận cho lông nhím vào, tiếp tục quấy. Harry thấy thế liện dập tắt lửa, bắt đầu dọn dẹp bàn hai người.

Không bao lâu sau, thuốc trị mụn nhọt của họ có màu sắc trong suốt hoàn toàn giống như trong sách đã được làm xong. Lúc này, Draco mới có tâm tư nói với Harry: “Trước kia cậu từng xử lý nguyên liệu Độc dược sao?”

Vấn đề của Draco khiến giáo sư Snape luôn để ý hai người cũng rất tò mò, hắn vừa rồi nhìn thủ pháp Harry xử lý nguyên liệu rất chuẩn xác, thuần thục, tuyệt đối không phải là một người sinh trưởng ở giới Muggle chưa từng tiếp xúc với Độc dược.

“Không có a, đây là lần đầu tiên tớ làm Độc dược.” Harry đưa cho Draco hai cái bình thuỷ tinh để múc Độc dược vào.

“Lần đầu tiên? Cậu nói giỡn à!” Draco đưa lại cho Harry cái bình đã đổ Độc dược vào cẩn thận, hoàn toàn không tin lời cậu nói, “Thủ pháp của cậu so với tớ còn thuần thục hơn vậy mà nói là lần đầu tiên, cậu đang nói đùa gì vậy, tớ 5 tuổi đã được cha đỡ đầu dạy, cậu lại có thể là lần đầu tiên, không cần phải đả kích mạnh như vậy.”

“Này a, kỳ thật thủ pháp xử lý nguyên liệu Độc dược khá giống với thủ pháp xử lý nguyên liệu nấu ăn Đông phương ở giới Muggle, tớ đã từng học qua.” Harry ở trong lòng phỉ nhổ, còn nhớ ngày đó cậu vì nấu nướng mà cắt không biết bao nhiêu cây cải củ mới luyện được, cậu ta mới 6 năm ngắn ngủi tính gì, cậu làm đồ ăn hơn mười mấy năm rồi a.

“Độc dược? Nấu ăn?” Draco hoàn toàn không thể khống chế mình tưởng tượng thân ảnh cha đỡ đầu vào phòng bếp, nguyên liệu Độc dược thành thịt bò, khoai tây, cá tươi linh tinh, “Tớ cảm thấy trưa nay không muốn ăn cơm.”

Giáo sư Snape nghe được đáp án này cả người cũng không khỏi chấn động, thật sự là ngoài dự liệu của hắn, nghĩ nguyên liệu Độc dược giống đồ nấu ăn, hắn thấy mình tựa hồ không muốn đến nhà ăn nữa. Bất quá năng lực này của Harry thật thuận tiện cho hắn mượn làm cớ để giải quyết nghi vấn của mình khi từ Hẻm Xéo trở về. Cho nên giáo sư Snape nói với Potter: “Potter, buổi tối cấm túc, 6 giờ đến phòng làm việc của ta.” Hắn đây tuyệt đối không phải giận chó đánh mèo, tuyệt đối không phải.

Harry hoàn thành xong Độc dược đang thấp giọng nói chuyện với Draco nghe vậy thì ngẩn cả người, không rõ mình rốt cuộc làm sai cái gì mới khiến giáo sư cấm túc mình, không khỏi mê mang nhìn giáo sư Snape, nhưng giáo sư chỉ để lại cho cậu bóng lưng màu đen.

Cậu chỉ có thể nhìn sang Draco, đáng tiếc Draco nhún vai, biểu thị lực bất tòng tâm, vỗ nhẹ lên vai cậu: “Chúc cậu may mắn.” rồi mang Độc dược lên nộp cho giáo sư Snape.

Hết giờ, nhóm tiểu sư tử tinh thần hốt hoảng dắt nhau bỏ chạy về... Số ngọc thạch của Gryffindor trong đại sảnh giảm đi đáng kể.

Tương phản, nhóm rắn nhỏ cả đám đều tinh thần sảng khoái, nhẹ nhàng trở về hầm của mình, đương nhiên giờ học này làm cho bọn họ phi thường vui, nhất là nhìn thấy bộ dạng của sư tử Gryffindor ngu xuẩn, trên mặt nhóm rắn nhỏ đều lộ ra ý cười nhợt nhạt.